Thế giới này, về cơ bản, đâu đâu cũng một màu như nhau. Một khung cảnh cứ lặp đi lặp lại đến vô tận, dù có đi đến đâu thì cũng chỉ có một môi trường na ná như vậy mà thôi. Tuy có những thay đổi vụn vặt, nhưng nhìn chung thì gần như chẳng có gì khác biệt. Thế nên, một kẻ không thể hòa nhập tốt vào một môi trường nhất định thì cũng chẳng thể nào hòa nhập nổi ở bất cứ đâu. Tôi chính là ví dụ điển hình cho điều đó.
Chỉ vì may mắn vào được một câu lạc bộ quái gở như trong anime không có nghĩa là một thằng otaku gớm ghiếc như tôi có thể dễ dàng hòa nhập.
*
“Đi dự tiệc chào mừng người mới nào.”
Nghe Tachibana-san phán một câu, cả đám trong CLB Hữu Nghị chúng tôi lếch thếch kéo nhau đến một quán karaoke gần trường. Khoảng cách từ trường đến đó mất khoảng 15 phút đi bộ. Một khoảng cách không xa mà cũng chẳng gần.
Dĩ nhiên, trên đường đi, các thành viên sẽ tán gẫu với nhau. Thế nhưng, một chuyện cực kỳ phi lý đang diễn ra ngay tại đây. Chúng tôi sắp tổ chức một bữa tiệc chào mừng cho tôi, thành viên mới. Ấy vậy mà trên đường đi, không một ai thèm bắt chuyện với tôi cả.
Takanashi-san, Tachibana-san, rồi cả Katagiri-san nữa, chẳng ai đoái hoài gì đến tôi, họ cứ như thường lệ bu lấy Naoki mà ríu rít trò chuyện. Trong khi bữa tiệc chào mừng tôi sắp sửa bắt đầu đến nơi.
Đã thế, chủ đề câu chuyện của họ lại là về giấc mơ mà Naoki thấy tối qua. Trên đời này còn có chủ đề nào nhạt toẹt hơn thế nữa không? Thông thường, trong một hoàn cảnh thế này, người ta phải hỏi han đủ thứ về tôi, một người mới, hỏi về sở thích, tài lẻ của tôi chứ, đúng không? Hay là do cái màn tự giới thiệu bắt chước tôi một cách kinh tởm lúc nãy của Tachibana-san đã khiến họ mất sạch hứng thú nói chuyện với tôi rồi?
Dù thế nào đi nữa, cảnh tượng này cũng chẳng khác gì những gì tôi vẫn thấy hàng ngày. Naoki. Lũ con gái vây quanh Naoki. Takanashi-san đứng giữa đám con gái đó. Và tôi, đứng nhìn họ từ xa. Thế này thì khoảng cách có gần hơn được một tí tẹo, còn lại thì chẳng khác nào một lát cắt trong cuộc sống thường nhật mà tôi vẫn luôn chứng kiến. Nhìn cái cách Takanashi-san chăm chú lắng nghe Naoki kể chi tiết về giấc mơ của cậu ta, tôi lại thấy lòng mình dâng lên một nỗi chán chường không thể tả.
*
Trên đường đi, sự căm ghét của tôi dành cho Naoki cứ thế tăng dần, nhưng đó mới chỉ là màn dạo đầu. Vừa đến quán karaoke, Naoki đã bày ra trước mắt tôi một cảnh tượng còn tồi tệ hơn gấp bội.
Đầu tiên là Naoki và Tachibana-san. Sau đó là Naoki và Katagiri-san. Tiếp đến là Naoki và Takanashi-san. Rồi lại quay về Naoki và Tachibana-san. Cứ thế, tất cả các thành viên nữ trong câu lạc bộ lần lượt thay phiên nhau song ca với Naoki.
Đi karaoke theo nhóm, thường thì mỗi người sẽ thay phiên nhau hát một bài. Ngay cả một đứa tự kỷ như tôi cũng biết điều cơ bản đó. Có song ca đi nữa thì cũng phải chuyển mic cho người tiếp theo chứ. Vậy mà Naoki, dù không phải đi karaoke một mình, lại chiếm mic hát từ đầu đến cuối. Đã thế, cậu ta còn đổi cô gái song ca bên cạnh mỗi lượt. Còn có cảnh tượng nào chướng tai gai mắt hơn thế này nữa không.
Chưa hết, còn một điểm nữa khiến tôi càng thêm điên tiết. Ngay khi vừa đặt chân đến quán karaoke, Katagiri-san đã tuyên bố một câu cực kỳ phiền phức: “Hôm nay chúng ta chỉ hát nhạc anime thôi nhé!”.
Thế là, tất cả các bài Naoki hát đều là nhạc anime. Nhưng mà, những bài cậu ta hát toàn là mấy bài pop làm nhạc nền cho anime nổi tiếng, như “wake up!” của AAA, “Silhouette” của KANA-BOON, hay “Aoi Shiori” của Galileo Galilei. Bài duy nhất trong list của Naoki mà có chút “chất anime” là “Guren no Yumiya” của Linked Horizon. Giờ thì tôi đã hiểu tường tận, không chỉ tính cách mà đến cả gu chọn nhạc của Naoki cũng nhàm chán đến tột cùng.
Ấy vậy mà cái gã tẻ nhạt này vẫn cứ tỉnh bơ thay gái như thay áo để song ca không ngớt. Một cảnh tượng thật sự khó chịu. Đương nhiên, chẳng bao giờ có chuyện đến lượt tôi.
Bất lực, tôi chỉ biết ngồi co ro trong góc phòng, vừa tu ừng ực ly melon soda ở quầy tự phục vụ, vừa nhét khoai tây chiên vào mồm, và lặng lẽ chứng kiến màn song ca của Naoki và bầy ong thợ. Đây không còn là chuyện bối rối vì ít đi karaoke nữa rồi. Liệu có cái tình huống nào trên đời này lại khó chịu hơn thế không.
Vốn dĩ, dù chỉ là trên danh nghĩa, đây phải là tiệc chào mừng của tôi cơ mà, tại sao tôi lại phải gặm nhấm cái cảm giác bị cho ra rìa thế này? Thiệt tình, CLB Hữu Nghị cái nỗi gì. Câu lạc bộ để kết bạn cái quái gì. Đây rõ ràng là câu lạc bộ lập ra để Naoki tận hưởng cuộc sống harem của cậu ta thì có.
Hơn nữa, thoạt nhìn thì ba cô gái vây quanh Naoki có vẻ thân thiết, nhưng thực tế thì có lẽ hội trưởng Tachibana đang coi Takanashi-san là cái gai trong mắt, và chắc Katagiri-san cũng thế thôi. Mớ quan hệ người với người ghê tởm thế này đúng là hiếm có khó tìm.
Còn một cảnh tượng dị thường nữa. Mỗi khi không phải lượt mình hát, Katagiri-san lại nhảy otagei với những động tác cực kỳ cuồng loạn. Nhạc của Naoki thì toàn là mấy bài pop lai tạp, chẳng có tí không khí anime nào. Thế nên nó cực kỳ không hợp với otagei. Ấy thế mà, Katagiri-san vẫn cứ quẩy điên cuồng như thể đang cố chứng tỏ sự tồn tại của mình với Naoki. Những động tác nhanh nhẹn chẳng khác gì con Funassyi. Nghe nói là otaku, nhưng không ngờ lại là kiểu năng động thái quá thế này...
Thẳng thắn mà nói, cảnh một cô nàng gyaru ăn mặc sành điệu như Katagiri-san lại nhảy otagei, một thứ hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài, trông nó phi lý rành rành. Cậu ta phải cố đến mức đó để gây ấn tượng với Naoki sao? Naoki cực kỳ đào hoa. Tôi vẫn thường thấy cậu ta nói chuyện với những cô gái khác không ở đây. Tỷ lệ chọi cao nên muốn tạo sự khác biệt với đám con gái khác thì tôi cũng hiểu, nhưng cố sống cố chết đến mức này thì đúng là phát sợ.
*
Giữa chừng, tôi nghe được đoạn đối thoại này giữa Katagiri-san và Tachibana-san.
“Anh Naoki, bài tiếp theo hát với em đi!”
“Này Tomoyo! Tiếp theo là lượt của tôi cơ mà!?”
“Thì có sao đâu ạ.”
“Im đi, cái đồ otaku này!”
Miệng thì nói thế, tay Katagiri-san và Tachibana-san vẫn cứ kéo giằng co hai cánh tay của Naoki. Trông chẳng khác gì hai đứa trẻ con tranh giành đồ chơi. Một cảnh tượng y hệt như những gì các nữ chính trong anime harem vẫn làm. Điều khiến tôi ngứa mắt nhất là Takanashi-san cứ nhìn chằm chằm vào cảnh đó với ánh mắt thèm thuồng.
Takanashi-san ơi, làm ơn nói cho tôi biết Naoki có cái quái gì tốt đẹp đến thế?
Bị hai người con gái kéo hai tay, Naoki lên tiếng.
“Haizz, khổ thật, thân tôi chỉ có một thôi đấy.”
Thằng cha này phiền vãi.
“Anh Naoki. Tiếp theo mình hát nhạc Gundam đi. Mấy bài trong SEED hay 00 thì anh biết chứ?”
“Không, chịu, không biết tí nào.”
“Ể? Thế thì xét về thế hệ, chắc anh biết AGE hay Iron-Blooded Orphans hơn ạ?”
“Nói sao nhỉ, mấy cái thể loại robot ấy, nó cứ có mùi ông chú, cổ lỗ sĩ thế nào ấy, nên tao chẳng buồn xem. Cảm giác lỗi thời vãi.”
Naoki à. Mày nói thế là đang kiếm chuyện với tao, một đứa đã cày hết cả series Gundam, đấy à? Thật sự, từng lời nói, hành động của Naoki đều chọc vào gan tôi.
“Không ngờ nhận thức của anh Naoki và em lại khác nhau một trời một vực thế này...! Kiểu này thì em chẳng còn muốn song ca với anh nữa đâu...”
“Xin lỗi Tomoyo. Tao chịu chả biết đấy là câu thoại trong anime nào.”
Là của Mist-san trong Super Robot Wars K đấy, đồ ngu. Đến thế mà cũng không biết à. Mà thôi, một kẻ chê Gundam cổ lỗ sĩ không thèm xem thì chắc cả đời cũng chẳng bao giờ biết được.
Tóm lại là tôi không muốn nhìn cái cảnh này thêm một giây nào nữa. Tôi chỉ muốn về nhà ngay lập tức. Tôi không muốn phải chứng kiến thêm cái sự Riajuu của Naoki nữa. Sắp phát điên rồi.
Naoki nổi tiếng với con gái như thế nào, tôi đã hiểu quá đủ rồi. Nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Takanashi-san khi song ca với cậu ta, tôi cũng hiểu rõ cô ấy thích Naoki đến nhường nào. Thành thật mà nói, không phải là tôi chưa từng có cái ảo tưởng ngu ngốc rằng nếu vào chung câu lạc bộ thì có lẽ mình sẽ hẹn hò được với Takanashi-san. Nhưng giờ thì tôi đã hiểu quá rõ, nhìn vào cái độ nổi tiếng của Naoki ngay trước mắt, cái chứng sợ giao tiếp của tôi, và cái cách Takanashi-san mê Naoki như điếu đổ, thì chuyện đó là không thể.
Tôi muốn về nhà ngay.
Làm ơn cho tôi về nhà đi mà.
Tôi muốn về nhà để xem đống anime đã ghi lại. Còn muốn ngồi thu thập mấy file zip 18+ như mọi ngày nữa.
Làm ơn, cho tôi về nhà.
Ngay lúc tôi đang nghĩ vậy, Naoki ngồi phịch xuống ghế với vẻ mặt rũ rượi và nói.
“Thôi tao hát mệt rồi. Mọi người cứ hát tự nhiên đi.”
Hát liên tục không nghỉ thì mệt là phải. Thế thì làm ơn cho tôi về nhà ngay đi. Nếu không thì ít nhất cũng phải cho tôi hát một bài chứ. Dù gì đây cũng là tiệc chào mừng của tôi mà...
Khi tôi vừa định mở miệng, Katagiri-san đã chặn họng như thể cố tình, hỏi mọi người.
“Vậy, em hát được không ạ?”
Bị nói như vậy, một đứa nhút nhát như tôi đành câm nín. Những người khác cũng chẳng ai đáp lại. Thế là Katagiri-san nhập một loạt bài hát. Và one-man show của cậu ấy bắt đầu.
Trái ngược hẳn với Naoki chỉ toàn hát nhạc pop lai tạp, list nhạc của Katagiri-san toàn là mấy bài moe đậm chất anime. “Taiyou Iwaku Moeyo Chaos”, “Nanatsu no Umi yori Kimi no Umi”, “Daydream cafe”, “Sore wa Bokutachi no Kiseki”. Đúng vậy. Toàn là những bài do nhạc sĩ Hata Aki sáng tác, một cái tên quá đỗi quen thuộc.
Cả cái màn otagei lúc nãy lẫn những bài hát này, chúng thực sự quá khác biệt với ngoại hình của Katagiri-san, đến mức vượt qua cả sự phi lý và gieo rắc một nỗi sợ hãi. Vốn dĩ, nếu là một cô nàng otaku trong mấy bộ anime mỹ thiếu nữ thì còn hiểu được, chứ một cô gái, lại còn là một người theo phong cách gyaru như Katagiri-san, mà lại có thể xem và tận hưởng mấy bộ anime moe bán đầy các cô gái dễ thương, thì thật là đáng ngờ.
*
Cơn ác mộng này kéo dài khoảng ba tiếng đồng hồ. Cả cái màn song ca quay vòng của Naoki lẫn liveshow của Katagiri-san, tôi đã ngán đến tận cổ. Đã hơn 7 giờ tối. Đến giờ ăn tối rồi, bụng tôi cũng bắt đầu réo.
Mà một thằng Riajuu như Naoki ngày nào cũng đi chơi về muộn thế này à? Bố mẹ cậu ta không nói gì sao?
Mà cái này có thật sự được gọi là tiệc chào mừng người mới không vậy? Kể cả nếu đây là một màn mua vui, bắt tôi ngồi xem Naoki và đám con gái song ca, thì đối với tôi nó cũng chẳng vui vẻ gì. Chỉ tổ làm tôi thêm bực mình. Liveshow của Katagiri-san cũng thế. Tôi chỉ biết thêm rằng cậu ta có một cá tính không hợp với vẻ ngoài đến mức kỳ dị, chứ chẳng có gì hay ho.
Biết thế này, tôi đã kiếm cớ đi vệ sinh rồi lẳng lặng chuồn về cho xong.
Đúng lúc đó. Katagiri-san bắt chuyện với tôi.
“Mà này cậu Moe, hình như cậu chưa hát bài nào đúng không?”
Đương nhiên rồi. Kẻ không cho tôi một giây nào để chen vào hát chính là Naoki và cô chứ ai.
“À mà Moe, cậu có ở đây à,” Tachibana-san lạnh lùng buông một câu.
Chính cậu đã ép tôi vào câu lạc bộ, giờ lại nói cái giọng đó là sao.
“Dù sao thì ban đầu cũng thu tiền của cậu rồi, hát một bài đi.”
Tachibana-san vừa nói vừa ném cho tôi cái điều khiển chọn bài. Mấy bài pop lai tạp dễ hát thì Naoki đã hát sạch rồi. Mà tôi mà hát mấy bài đó thì lại sợ bị Tachibana-san chê là tự luyến. Vậy có nên chơi lớn, chọn một bài moe-anime như Katagiri-san để khuấy động không khí không? Không, làm cái trò kinh tởm đó thì chắc chắn sẽ bị Takanashi-san ghét.
Sau một hồi đắn đo, tôi đã chọn bài hát chủ đề của “Lâu đài trên không Laputa”, “Kimi wo Nosete”. Chọn bừa một bài ít người biết thì dễ làm không khí chùng xuống, mà vốn dĩ với một đứa không quen đi karaoke như tôi, những bài có độ khó vừa phải mà không bị đám con gái chê là kinh tởm cũng có hạn. Hơn nữa, bài này hồi cấp hai tôi đã hát trong cuộc thi hợp xướng nên ít nhất cũng thuộc lời.
Cầm chiếc micro lạ lẫm, tôi nuốt nước bọt, đứng dậy.
Nhạc dạo vang lên, lời bài hát hiện ra trên màn hình.
Và ngay khoảnh khắc tôi chuẩn bị cất tiếng hát, tiếng chuông điện thoại trong phòng réo lên inh ỏi.
Tachibana-san nhấc máy, rồi quay sang bảo tôi.
“Còn 5 phút nữa là hết giờ rồi đấy. Moe, bọn tôi đi thanh toán rồi về trước đây, cậu cứ tự nhiên hát một mình nhé.”
Giữa lúc tiếng nhạc vẫn còn vang, bốn người họ đã rời khỏi phòng.
Chỉ còn lại mình tôi trơ trọi, và trên màn hình, lời bài hát “Kimi wo Nosete” vẫn cứ trôi.
Tôi ném mạnh chiếc micro xuống sàn, nhấn nút dừng nhạc, rồi quay lưng bước ra khỏi phòng.