Riajuu đi chết đi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

151 1905

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

114 1406

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

155 1987

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

98 595

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

(Đang ra)

Ông chú phịch thủ dừng thời gian muốn nghỉ hưu

Absolute Hat - 절대삿갓

Ai đó làm ơn đưa tôi về trái đất giùm cái!

11 186

Quyển 1 - Chương 12: Kẻ bỏ đi

Những lời nói bất ngờ của Katagiri-san khiến tôi không thể tin vào tai mình.

“À không, chỉ là từ nãy đến giờ trông mặt cậu cứ khó chịu, nên tôi tự hỏi có phải cậu và Tsubaki-san đã có chuyện gì không?”

“…………”

Lẽ nào… người này đang thực sự quan tâm đến mình sao?

Không, không thể nào. Một người như cô ấy lại đi lo lắng cho một đứa đang suy sụp như mình ư, thật vô lý.

Chắc chắn cô ta cũng định chế nhạo mình như Tachibana-san mà thôi.

“Ai nhìn mà chẳng biết. Từ sau đợt thám hiểm buổi sáng, mặt cậu cứ như đưa đám suốt còn gì.”

Miệng thì nói thế, chứ trong lòng chắc chắn cô ta cũng đang coi thường mình.

“Cậu bị từ chối à?”

“……Ừ.”

“Chà, tôi nghĩ cũng chẳng cần phải bận tâm đâu. Người đó ấy mà, đối với ai cũng có thái độ như vậy cả.”

Làm gì có chuyện đó. Takanashi-san tỏ thái độ như vậy chính là vì người đó là mình.

Chính vì là mình, nên cô ấy mới căm ghét đến thế.

“Hay là, cậu bị Sayo-san trêu chọc về chuyện đó à?”

Chuyện đó đâu có nhẹ nhàng như vậy. Nó là cả một chuỗi những lời lẽ phủ nhận tàn khốc và cay độc hơn nhiều.

“Thế nên cậu mới buồn rười rượi thế này à?”

Vẻ mặt của Katagiri-san, thoạt nhìn, cứ như thể cô ấy đang thật sự lo lắng cho bộ dạng thảm hại của tôi.

Nhưng mới lúc nãy thôi, chính cô ta cũng đã bơ tôi như những người khác.

Vậy mà giờ đột nhiên lại bắt chuyện thân thiện, tôi chỉ thấy giả tạo không hơn không kém.

Hôm qua, Katagiri-san đã lờ tôi đi để vui vẻ tán gẫu với Naoki.

Không chỉ thế, trong bữa tiệc karaoke chào mừng tôi, cô ta đã bày đủ trò để tiếp cận Naoki, rồi khi chỉ còn hai đứa thì lại đột ngột lạnh lùng. Ở nhà hàng, cô ta cũng mặc kệ tôi đang ủ rũ mà vui vẻ hùa theo đám Naoki.

Vậy mà giờ lại đột nhiên tỏ ra tử tế, thật lòng mà nói tôi chỉ thấy bực mình.

“Cái gì thế…… từ nãy đến giờ.”

Tôi gắt lên, Katagiri-san nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.

“Cậu cũng thế thôi…… Cũng giống như những người khác, đều đang coi thường tôi chứ gì……”

“Đâu có chuyện đó.”

“Thế tại sao cứ hễ chỉ có hai chúng ta là cậu lại im bặt……?”

“Ừm thì, chắc là vì không cần phải tỏ ra niềm nở nữa……”

“Nhưng trước mặt mọi người cậu lúc nào cũng rạng rỡ cơ mà.”

“Chà, nếu đến cả trước mặt Moe-san cũng phải tươi cười thì mệt lắm.”

“Ăn mặc thì diêm dúa, lúc nào cũng sống chết để được Naoki để ý, vậy mà lại bảo phiền khi phải thân thiện với một đứa như tôi sao?”

“Ừm…… nói thật thì, tôi nghĩ có bị Moe-san ghét cũng chẳng sao.”

Câu nói đó của cô ta khiến sợi dây kiên nhẫn trong đầu tôi đứt phựt.

“Rõ ràng là cậu coi thường tôi còn gì!? Giống hệt những người khác, cậu cũng lấy việc chế nhạo tôi làm trò vui đúng không!?”

“Chỉ là mọi người làm thế nên tôi làm theo thôi. Chứ không phải tôi thật sự khinh miệt cậu đâu.”

“Không thể tin nổi!”

“Thôi thì, cậu không tin cũng được……”

“Cậu đang coi tôi là thằng ngốc đúng không!?”

“Tôi đã bảo là không phải mà.”

Lời nói và hành động của con người này sao mà tráo trở đến thế.

Tại sao mấy cô gái vây quanh Naoki đứa nào cũng đối xử với mình tệ bạc như vậy?

Tachibana-san, Takanashi-san, và cả cô ta nữa, toàn nói những lời làm tôi tổn thương.

“Cái quái gì thế này…… Từ khi tham gia cái câu lạc bộ này, tôi toàn gặp chuyện tào lao……”

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?”

“Tôi bị nói là ghê tởm! Là phiền phức! Rằng chỉ cần ở gần thôi cũng thấy ghét rồi!”

“Là Tsubaki-san nói à?”

“Đúng thế! Cả Tachibana-san cũng nói những lời tương tự! Dù sao thì trong lòng cậu cũng đang nghĩ thế đúng không!?”

“Tôi đã bảo là không phải mà.”

“Là Takanashi-san nói đấy! Cô ấy nói vì tôi là bạn của Naoki nên cô ấy sẽ ráng chịu đựng. Nên cô ấy bảo tôi cũng phải ráng mà chịu đựng, đừng có thích cô ấy nữa! Bị một đứa còn chưa nói chuyện tử tế như tôi thích thì chỉ thấy ghê tởm, và việc thích một người mà chẳng biết gì về họ thì khác gì chỉ nhìn vào họ bằng ham muốn xác thịt! Phải, tôi ghê tởm lắm!? Tôi tự biết mà!? Nhưng lỡ thích người ta rồi thì biết làm sao!? Tôi có mơ tưởng được hẹn hò đâu!? Nhưng ít nhất cũng muốn làm bạn mà!? Thế mà lại bắt tôi phải chịu đựng, rốt cuộc là bắt tôi chịu đựng cái gì chứ!?”

“Vậy thì đừng chịu đựng nữa là được mà……”

“Đâu có dễ vậy…… Thú thật thì đúng là tôi có nhìn cô ấy bằng ánh mắt dục vọng…… Vì Takanashi-san vừa xinh đẹp, dáng lại chuẩn, lại còn dễ thương nữa…… Giống như Tachibana-san nói, tôi cũng từng có suy nghĩ muốn sờ ngực, muốn liếm láp cơ thể cô ấy……”

“Thế thì đã sao?”

“Nhưng một kẻ bỏ đi như tôi mà có những suy nghĩ đó, thì chỉ khiến người ta thấy ghê tởm thôi……”

“Làm người ta ghê tởm thì không được à……?”

“Không được…… Tachibana-san cũng nói rồi…… Rằng thế giới này không có chỗ cho tôi, nên chết quách đi cho rồi……”

“………………………………”

Katagiri-san im bặt một lúc lâu.

“……Thế tức là tôi cũng phải chết à?”

Katagiri-san buột miệng nói ra một câu không thể tin nổi.

“Tôi cũng muốn được Naoki-san hôn, muốn được cậu ấy liếm láp khắp người! Nói thẳng ra là tôi muốn bị cậu ấy cưỡng hiếp! Tôi đã tự sướng không biết bao nhiêu lần khi nghĩ đến Naoki-san! Nhưng thế thì có gì sai!? Muốn làm những chuyện đó với người mình thích là sai trái à!? Phải bị người đời chỉ trỏ sau lưng, nói là đồ ghê tởm, bị lên án thì mới đúng à!? Chỉ có những người tử tế mới được có những ham muốn đó sao!? Một kẻ bỏ đi như tôi ngay cả việc ao ước những điều đó cũng không được phép hay sao!? Bảo tôi chết đi cho xong à!? Bảo tôi chết quách đi cho rồi à!?”

Katagiri-san gào lên với tôi, đôi mắt ngấn lệ.

Tôi có cảm giác như vừa thoáng thấy được một phần gánh nặng mà cô ấy luôn phải che giấu.

“Cái đó…… xin lỗi……”

Cuối cùng, bị tiếng gào của cô ấy dọa cho khiếp vía, tôi chỉ có thể lí nhí nói vậy.

“Xin lỗi…… tôi đã mất bình tĩnh.”

Katagiri-san nói rồi lấy thứ gì đó từ trong túi, uống cạn cùng với chai nước. Sau đó, cô ấy hít một hơi thật sâu.

“Ổn rồi…… Tôi ổn rồi.”

Ổn cái gì, ổn như thế nào, thật tình tôi chẳng hiểu gì cả.

“Này, nếu được thì cậu có thể kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra được không?”

Cô ấy hỏi vậy, nhưng thực lòng, chính tôi mới là người muốn hỏi xem chuyện gì đã xảy ra với cô ấy.

*

Tôi đã trút hết mọi chuyện cho Katagiri-san nghe.

Chứng kiến hành động như thể moi cả ruột gan ra của cô ấy lúc nãy, tôi nghĩ mình cũng nên công bằng mà kể hết mọi chuyện đã xảy ra với mình.

Cuộc trò chuyện bất ngờ trở nên sôi nổi.

Có vẻ như Katagiri-san cũng chẳng có ai để than thở hàng ngày, nên cô ấy đã kể cho tôi nghe đủ thứ chuyện (chủ yếu là nói xấu Tachibana-san và Takanashi-san).

Nghĩ lại, đây dường như là lần đầu tiên tôi có một cuộc nói chuyện tử tế với ai đó kể từ khi vào cái CLB Hữu Nghị này.

Hay đúng hơn, đã bao nhiêu năm rồi mình mới nói chuyện nhiều như thế này nhỉ……

“Đúng là Sayo-san, chuyện xấu xa nào cũng có thể làm được…”

“Cậu tin tôi à?”

“Ừm……, tin.”

“Cậu tin lời một đứa như tôi sao? Tachibana-san cũng nói rồi mà. Một thằng kinh tởm như tôi có nói gì cũng chẳng ai tin đâu……”

“Chà, nếu phải đưa ra lý do, thì là vì tôi cũng ghét Sayo-san.”

“Cậu ghét Tachibana-san à?”

“Người đó, tính cách thật sự rất tồi tệ…… Thật tình, không hiểu sao lại có thể nghĩ ra được những chuyện độc ác như vậy.”

Tôi thấy nhẹ cả người khi biết Katagiri-san cũng có chung cảm nhận về Tachibana-san.

Chỉ cần biết có người ở gần mình cũng cùng suy nghĩ, cảm giác cô đơn đang bủa vây trong lòng tôi đã vơi đi rất nhiều.

Hơn nữa, Katagiri-san còn đang thông cảm cho một đứa như tôi. Cô ấy lắng nghe tôi một cách chân thành.

Nghĩ lại, hình như đây cũng là lần đầu tiên tôi được một cô gái cảm thông. Nghe có vẻ thảm hại, nhưng tôi vui thật sự.

Nhân tiện, tôi chợt nhận ra Katagiri-san đã không còn xưng "boku" nữa, mà chuyển sang dùng "tôi" từ lúc nào không hay.

Xem ra cách xưng hô kia chỉ là để làm màu trước mặt Naoki thôi.

Katagiri-san đã nói rằng có bị tôi ghét cũng chẳng sao. Nếu suy nghĩ tích cực, có lẽ điều đó có nghĩa là trước mặt tôi, cô ấy có thể sống thật với con người mình, không cần phải tô vẽ.

“Mà nói đi cũng phải nói lại, những gì Takanashi-san nói cũng quá đáng thật. Trông mặt cô ấy có vẻ hiền lành, nhưng lại xấu tính theo một kiểu khác hẳn Sayo-san……”

“Vậy, sao…… Nhưng trước mặt Naoki thì trông bình thường lắm mà……”

“Thì Naoki-san là ngoại lệ rồi. Vì cô ấy thích cậu ta mà.”

“Ừ, cũng phải……”

“Nhưng như vậy là quá đáng lắm. Lại đi nghĩ như thế về tình cảm của người thích mình…… đã thế còn mắng người ta như vậy, đúng là đồ tồi……”

Dù là đơn phương, tôi vẫn thích Takanashi-san.

Nên khi nghe cô ấy bị gọi là đồ tồi, trong lòng tôi cũng có chút phức tạp.

“Nhưng mà, tôi đúng là ghê tởm thật……”

“Kể cả thế đi nữa, nói thẳng vào mặt người thích mình những lời như vậy, thì có còn là con người không? Chẳng thèm nghĩ đến cảm nhận của đối phương……”

Đúng thật, chỉ vì tôi trông ghê tởm mà lại tỏ thái độ ghét bỏ đến mức đó, kể cũng hơi quá đáng.

Nhân tiện, tôi nhớ mang máng Tachibana-san từng nói Takanashi-san bị chứng ưa sạch sẽ.

Hay là vì thế nên cô ấy mới nói những lời đó với tôi?

“Cậu nên từ bỏ Takanashi-san đi. Tôi nói ra điều này cũng hơi kỳ, nhưng người đó thật sự không ra gì đâu. Mà thôi, một khi đã lỡ thích ai đó rồi, dù biết họ chẳng ra gì thì cũng khó mà dứt ra được……”

Katagiri-san vừa nói vừa nhìn xa xăm lên trời với vẻ mặt đầy ẩn ý. Chắc là đang nói về Naoki? Cái câu "tôi nói ra điều này cũng hơi kỳ" là có ý đó sao.

“Mà này, tại sao cậu lại…… làm những việc này cho tôi? Kiểu như, lắng nghe tôi kể lể, rồi còn khuyên tôi từ bỏ Takanashi-san nữa……”

“À, chỉ là tôi muốn có người để cùng nói xấu đứa mình ghét thôi. Thật đấy.”

Katagiri-san liếc nhìn màn hình điện thoại.

“Sắp đến giờ tập trung rồi.”

“Vậy, à……”

Thật lòng, tôi thấy tiếc nuối khi khoảng thời gian này với Katagiri-san sắp kết thúc.

Mới lúc nãy thôi tôi còn nghĩ mình chẳng muốn đi chung với một người ăn mặc diêm dúa thế này, đúng là một thằng ba phải.

Trong vài tiếng đồng hồ, tôi đã được thấy rất nhiều mặt khác của Katagiri-san.

Nhưng những gì tôi biết về cô ấy vẫn còn quá ít ỏi.

Bề ngoài là một cô nàng gyaru sành điệu. Bên trong là một otaku mê anime. Có sở thích mặc đồ lolita. Luôn vui vẻ. Thích Naoki. Luôn muốn mình là trung tâm của sự chú ý.

Khi ở cạnh tôi thì lại trở thành một người khác. Thực ra có vẻ cũng không thích anime đến thế. Thỉnh thoảng lại nổi khùng. Và có vẻ thường tự sướng khi nghĩ về Naoki.

Và còn một điều nữa. Cô ấy, cũng giống tôi, tự cho mình là một kẻ bỏ đi.

Còn rất nhiều điều tôi chưa biết về Katagiri-san, nhưng ít nhất, tôi nghĩ cô ấy không phải người xấu.

Dĩ nhiên, đó là dưới góc nhìn của tôi. Còn trong mắt Tachibana-san hay Naoki, cô ấy là người thế nào thì tôi chịu.

*

Khi điểm hẹn đã ở gần, khoảnh khắc phải chia tay Katagiri-san cũng đến.

Tôi lấy hết can đảm hỏi cô ấy.

“Katagiri-san này, cậu thích Naoki, đúng không?”

“Ừ.”

“Vậy…… tại sao…… cậu lại thích một thằng như Naoki?”

“Cách cậu nói ‘một thằng như’ nghe có vấn đề đấy.”

“Thì tại hắn ta, thật tình tôi chẳng thấy có điểm gì tốt. Mặt mũi cũng bình thường, nói chuyện thì nhạt thếch, sở thích cũng không có, lúc nào cũng lờ đà lờ đờ, vậy mà chẳng hiểu sao lại được con gái theo đuổi, nhìn mà ngứa mắt.”

“Ừm, có lẽ đúng là vậy thật.”

“Thế thì, tại sao……?”

Katagiri-san suy nghĩ một lúc rồi đáp.

“Chắc là vì…… chẳng còn ai khác.”

Ý nghĩa câu nói này của Katagiri-san, tôi của bây giờ vẫn chưa thể hiểu nổi.

Đây hoàn toàn là suy nghĩ chủ quan của tôi, nhưng ít nhất, Katagiri-san không phải là một kẻ bỏ đi như tôi…… tôi nghĩ vậy.

Vẻ ngoài của cô ấy, dù so với Takanashi-san thì kém xa, nhưng cũng thuộc dạng xinh xắn.

Chỉ cần cô ấy không ăn mặc dị hợm và từ bỏ cái tính cách gượng ép kia, thì ngoài Naoki ra, chắc chắn cô ấy sẽ tìm được cả tá người khác.

Vậy mà tại sao Katagiri-san lại tự nhận mình là kẻ bỏ đi?

Những giọt nước mắt cô ấy cho tôi thấy lúc đó, rốt cuộc là vì sao?

Tại sao cô ấy lại phải cố sống cố chết chỉ để được một thằng như Naoki để ý?

Trong đầu tôi toàn là những câu hỏi không có lời giải đáp.

Nhưng ít nhất, có một điều duy nhất mà tôi có thể chắc chắn lúc này.

Dù chỉ là trên danh nghĩa, mục đích của CLB Hữu Nghị này là để kết bạn.

Và ở thời điểm hiện tại, người gần với định nghĩa "bạn bè" của tôi nhất, có lẽ chính là cô ấy.

Hôm nay là một ngày tồi tệ.

Nhưng, tôi có thể tự hào mà nói rằng, việc được nói chuyện với Katagiri-san là điều tốt đẹp duy nhất.

Có lẽ sắp tới, tôi sẽ còn bị những trò bẩn của Tachibana-san giày vò nhiều hơn nữa.

Có thể tôi sẽ phải nghe những lời cay độc hơn cả hôm nay từ Takanashi-san.

Và chắc chắn sẽ còn nhiều lần phải bực tức vì cái vẻ đào hoa của Naoki.

Dù còn đó bao nhiêu nỗi bất an, nhưng nhờ có cuộc trò chuyện với Katagiri-san hôm nay, tôi cảm thấy mình có thể gắng gượng thêm một chút nữa.