Tuy có hơi đường đột, nhưng tôi sẽ kể cho các bạn nghe câu chuyện gặp gỡ giữa tôi và Takanashi-san.
Mà thực ra chúng tôi còn chưa hẹn hò với nhau, nên cũng chẳng thể gọi là "chuyện tình bắt đầu" được.
Chuyện xảy ra vào khoảng một năm trước.
Đó là lúc tôi vẫn còn là học sinh năm nhất, và mối quan hệ trên mức người quen nhưng dưới mức bạn bè với Naoki đã được khoảng một tháng.
Hôm đó, Naoki bị cảm nên nghỉ học.
Tôi đã rất băn khoăn, vì nếu ăn trưa một mình thì sẽ bị lũ bạn xung quanh coi thường, mà phải chui vào toilet ăn cơm như hồi chưa quen Naoki thì cũng thấy ngại.
Đúng lúc đó, người đã cất tiếng gọi "Cùng ăn trưa nhé?" chính là Takanashi-san.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần, đến mức khiến cho đám thần tượng hay diễn viên ngoài kia cũng trở nên tầm thường, lại ngỏ lời muốn ăn cơm cùng một kẻ như tôi.
Tôi đã sa vào lưới tình chỉ trong chớp mắt.
Nhưng ngày hôm sau, cô ấy chẳng thèm đoái hoài đến tôi mà lại bắt chuyện y hệt với một cậu con trai khác và cùng ăn trưa với cậu ta.
Tôi chết lặng.
Đúng lúc ấy, tôi tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của mấy bạn nữ trong lớp về Takanashi-san.
"Nhìn kìa, Takanashi-san lại ăn cơm với đứa khác rồi."
"Nghe bảo cậu ấy đã ăn hết một lượt với con trai lớp mình rồi, nên giờ sang lớp chúng ta bên cạnh đấy."
Chuyện này là sao...?
"Đúng là một đứa tồi tệ. Nhìn cậu trai đang ăn cùng có vẻ mừng rỡ ra mặt, thấy cũng tội nghiệp thật."
"Rõ ràng là chẳng có ý tứ gì với người ta mà."
Chẳng có ý tứ gì là sao?
"Này, tại sao cậu ta lại làm thế nhỉ?"
"Takanashi xinh lắm đúng không. Lại còn học giỏi, nhà giàu, nên được con trai quý mến nhưng bị con gái ghét cay ghét đắng. Nhưng cậu ta chẳng định hẹn hò với ai cả, nên nghe nói cứ đổi đối tượng ăn trưa mỗi ngày, toàn nhắm vào mấy cậu con trai có vẻ lạc lõng thôi."
"Gì vậy trời. Đúng là tệ hết chỗ nói."
"Nghe nói là nếu cứ ăn mãi với một người thì người đó sẽ tưởng được Takanashi thích, nên cậu ta phải đổi người mỗi ngày đấy."
"Uầy, độc ác thật."
"Nếu muốn ăn trưa thì cứ ăn một mình đi có phải hơn không."
"Nghe đâu là cậu ta không thích thế. Lòng tự trọng cao ngất trời mà."
"Vậy thì ăn với con gái là được rồi."
"Bộ bà muốn ăn chung với nó à?"
"Không đời nào. Phiền phức chết đi được."
"Đúng không. Chẳng có bạn bè là phải."
Nghe xong cuộc trò chuyện của họ, tôi đã vỡ lẽ ra mọi chuyện.
Takanashi-san được các bạn nam quý mến nhưng không hề có ý định hẹn hò với bất kỳ ai.
Thêm vào đó, cô ấy bị các bạn nữ ghét bỏ và không có bạn bè.
Cô ấy chỉ đơn giản là không muốn ăn trưa một mình, nên đối tượng ăn cùng là ai cũng được, và thế là cô ấy mời một người phù hợp ngay lúc đó, một kẻ có vẻ bị cô lập trong lớp.
Takanashi-san mời tôi không phải vì cô ấy có hứng thú với tôi.
Nói tóm lại, đối với Takanashi-san, tôi chỉ là một trong số rất nhiều người. Về cơ bản, tôi chỉ là một nhân vật quần chúng.
Chẳng qua là tôi đang ở một mình vào giờ ăn trưa và tình cờ lọt vào mắt cô ấy mà thôi.
Đó là lý do Takanashi-san lại mời một kẻ như tôi làm đối tượng ăn cùng.
Ngày hôm sau đó, Takanashi-san lại một lần nữa ăn trưa cùng với một cậu con trai khác có vẻ lạc lõng trong lớp.
Và ngày hôm sau nữa, Takanashi-san cũng ăn trưa cùng với một cậu con trai khác lạc lõng trong lớp.
Và rồi thêm một ngày sau nữa, sau khi đã ăn trưa cùng tất cả các cậu con trai có vẻ lạc lõng trong lớp chúng tôi, Takanashi-san không còn đến lớp chúng tôi nữa.
Khoảng một tháng sau đó, Takanashi-san gia nhập vào nhóm những cô gái vây quanh Naoki.
Tuy không có căn cứ gì cụ thể, nhưng có lẽ CLB Hữu Nghị cũng được thành lập vào khoảng thời gian này.
Tôi bị cuốn vào mưu kế của Tachibana-san, và trở thành thành viên CLB Hữu Nghị cùng với Takanashi-san, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi từ lúc đó đến giờ vẫn không hề có gì thay đổi.