Hôm đó, tôi thực sự khốn đốn.
Giờ thể dục của lớp tôi học chung với lớp A kế bên. Theo quy định, đám con trai sẽ sang phòng học lớp A để thay đồ, còn phòng học của lớp tôi, lớp B, thì biến thành phòng thay đồ của đám con gái.
Vì vậy, cứ đến giờ nghỉ trước tiết thể dục, đám con trai lớp tôi lại phải vội vàng xách đồ thể dục chuồn khỏi lớp.
Thế nhưng, vì một cơn đau bụng quằn quại, tôi đã quên béng mất chuyện đó mà lao thẳng vào nhà vệ sinh. Kết quả là, bộ đồ thể dục của tôi vẫn còn kẹt lại trong lớp.
Nếu không nhanh chân lấy đồ và thay thì tôi sẽ muộn học mất.
Vốn là một đứa bị cho ra rìa trong lớp, việc mở miệng nhờ đám con gái lấy hộ đồ thể dục là một thử thách quá lớn. Vì vậy, tôi đành lén lút rình ngoài cửa, chờ cho đến khi trong lớp không còn một tiếng nói nào của các bạn nữ.
Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm bước vào. Tôi đã nghĩ trong lớp chẳng còn ai, nhưng tôi đã lầm.
Tôi chạm mắt với một cô bạn nữ.
Cô ấy là một trong những người hay quây quanh Naoki, tên dường như là Tachibana Sayo. Trông khá xinh.
Về cô bạn cùng lớp này, tôi chỉ biết cô ấy thích Naoki và là một người ăn nói khá độc địa, miệng lưỡi chẳng mấy khi sạch sẽ.
(Chết tiệt, vẫn còn người à), tôi thoáng nghĩ, nhưng Tachibana đã mặc xong đồ thể dục.
Chỉ cần sơ sẩy một chút là tôi có thể bị khép vào tội nhìn trộm. Thế nhưng, đối diện với tôi, kẻ đột ngột xông vào phòng học đã biến thành phòng thay đồ nữ, Tachibana lại chẳng nói năng gì.
Tại sao cô ấy lại thay đồ muộn, hay vì sao cô ấy lại ở lại lớp một mình, những chuyện đó tôi chẳng bận tâm. Tôi lẳng lặng lấy bộ đồ của mình rồi chuồn thẳng đi thay.
Thế nhưng, sự việc này lại chính là khởi đầu của mọi chuyện.
*
Giờ thể dục kết thúc, và một sự cố đã xảy ra.
Trong lúc cả lớp đang học thể dục, đồng phục của bạn Takanashi-san đã bị kẻ nào đó làm bẩn.
Thầy chủ nhiệm chỉ nói chung chung là "bị làm bẩn" chứ không nói rõ. Nhưng theo lời đồn của đám học sinh, bộ đồng phục đã bị vấy bẩn bởi một thứ trông giống như tinh dịch.
Vì chuyện này, tiết học tiếp theo bị hủy đột ngột. Chẳng hiểu tại sao, tất cả học sinh đều bị kiểm tra cặp sách.
Tinh dịch là thứ từ cơ thể mà ra, kiểm tra cặp sách thì có ích gì chứ. So với việc đó, giám định DNA chắc chắn là phương pháp đáng tin cậy hơn nhiều.
Nhưng nếu làm to chuyện và dính líu đến cảnh sát thì danh tiếng của trường sẽ bị ảnh hưởng, chưa kể các thầy cô cũng cần giữ thể diện với học sinh. Có lẽ vì những lý do đó mà nhà trường đã quyết định cho qua chuyện bằng cách kiểm tra cặp sách cho có lệ.
Một người xinh đẹp như Takanashi-san chắc hẳn thường xuyên phải nhận những sự quan tâm bệnh hoạn từ những kẻ kỳ quặc.
Tôi còn nhớ đã từng nghe chuyện đồ thể dục của cô ấy bị trộm, rồi cả đồ lót cũng biến mất trong giờ học bơi.
Sau vụ việc lần này, đám con trai thì ầm ĩ lên rằng đồng phục của Takanashi-san bị tinh dịch của một tên biến thái bôi bẩn, còn đám con gái thì than vãn rằng vì Takanashi-san mà họ phải chịu cái trò kiểm tra cặp sách phiền phức.
Takanashi-san rõ ràng là nạn nhân, vậy mà vẫn có vài cô gái vô tâm buông lời oán trách cô ấy.
Dù sao đi nữa, chuyện này thật đáng thương cho Takanashi-san.
Với một mỹ thiếu nữ có profile khủng như cô ấy, việc bị người đời ganh ghét là điều khó tránh.
Takanashi-san thường xuyên là mục tiêu của những trò bắt nạt. Cô ấy từng bị tung tin đồn vô căn cứ rằng mình đi khách, thậm chí số điện thoại của cô ấy còn bị viết lên bảng cùng dòng chữ "tuyển bạn tình". Chính vì sự hoàn hảo của mình mà Takanashi-san rất hay bị các bạn nữ khác ganh ghét.
Vì thế, mỗi một sự cố như thế này lại càng làm cô ấy bị ghét thêm.
Tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ trước sự bất công này.
Nhưng nói cho cùng, tôi và Takanashi-san chẳng phải bạn bè gì. Tôi có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì.
*
Rồi giờ nghỉ trưa cũng đến.
Takanashi-san học lớp A, nhưng phòng thay đồ của nữ lại là lớp B của tôi.
Và đúng lúc đó, tôi lại vào lớp B để lấy đồ thể dục, dẫn đến việc bị muộn học.
Thế nên, trong tình huống này, người bị tình nghi nhất chính là tôi. Lũ Yoshida, Riajuu trong lớp, đã đổ cho tôi những nghi ngờ vô căn cứ.
"Yo! Thánh quay tay! Mày là thằng bôi bẩn lên đồng phục của Takanashi-san đúng không!?"
Trước đây, khi đồ lót của Takanashi-san bị mất, tôi cũng là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Mỗi khi có chuyện như thế này, tôi bị nghi ngờ chỉ vì một lý do đơn giản: tôi trông thật kinh tởm.
"Kh... không phải tớ..."
"Thế sao giờ nghỉ vừa rồi mày lại là thằng đến sân muộn nhất?"
"Tớ... tớ bị Tào Tháo rượt nên phải vào nhà vệ sinh... Thật đấy!"
"Mày có bằng chứng không? Có ai thấy mày vào nhà vệ sinh không?"
"…………"
Tôi im bặt, vì làm gì có bằng chứng nào.
Mà cho dù có người thấy, chắc họ cũng chẳng bênh vực tôi làm gì. Bênh một đứa như tôi thì có được lợi lộc gì đâu.
"Thế thì đúng là mày rồi còn gì! Hahaha! Mày hết thuốc chữa rồi, thằng mọt sách ạ! Một thằng otaku gớm ghiếc như mày thì nên ngoan ngoãn thẩm du với thế giới 2D thôi! Đừng có dại mà động vào con gái 3D, hiểu chưa! Hahahaha!"
"Thôi đi Satou! Mắc cười vãi!"
Tanaka và Satou, hai tên lâu la của Yoshida, cũng hùa vào chế nhạo tôi.
Trong thái độ của chúng, chẳng có lấy một chút thương cảm nào cho Takanashi-san, chỉ đơn thuần là trêu chọc tôi để mua vui.
Nhìn thái độ đó của chúng, cơn giận trong tôi bắt đầu sục sôi. Nhưng có nổi nóng lúc này cũng chẳng giải quyết được gì. Rốt cuộc cũng chỉ bị chúng dập cho tơi tả và tự rước lấy nhục nhã.
Vì vậy, tôi quyết định chuồn khỏi đó.
"Này! Chạy đi đâu đấy!"
Tanaka gọi giật lại, nhưng tôi chỉ ném lại một câu "Đ... đi vệ sinh!" rồi biến mất.
Tôi không thể chịu nổi việc bị chúng nó hành hạ suốt cả giờ nghỉ trưa.
*
"Haizz..."
Tôi thở dài thườn thượt khi bước đi trên hành lang.
Giờ là giờ nghỉ trưa, bụng đói là chuyện đương nhiên. Tôi đã định ra căng tin mua gì đó, nhưng sau chuyện vừa rồi, tôi chẳng còn tâm trạng nào để ăn uống.
Takanashi-san, người tôi thầm yêu mến, chắc hẳn đang phải chịu một cú sốc tinh thần nặng nề khi bộ đồng phục bị một tên biến thái làm bẩn.
Còn tôi thì bị nghi oan, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cả hai chúng tôi đều đang ở trong một tình cảnh tồi tệ.
"Này cậu."
Một giọng nói cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ chán nản của tôi. Là Tachibana-san.
Tôi biết ngay cô ấy gọi tôi không phải vì thương cảm.
Bởi vì một kẻ như tôi chẳng có gì đáng để người khác phải thương cảm cả.
Chắc lại định nhờ vả mấy chuyện vớ vẩn của giáo viên hay gì đó thôi.
"Sao cậu không nói sự thật với bọn Yoshida? Nói ra thì cậu đã không bị nghi ngờ rồi."
Sự thật ư? Tôi làm sao mà biết thủ phạm là ai được. Tôi có thấy tận mắt hiện trường đâu.
"Cứ nói thẳng ra là tôi làm chuyện đó, có phải tốt hơn không."
"L... làm...?"
"Tinh dịch. Là do tôi bôi lên đấy."
"………………………………"
Lời nói bất ngờ của cô ấy khiến bộ não bé nhỏ của tôi như chập mạch, hoàn toàn tê liệt.
"Hả...?"