Chap 119: Tiền chuộc (1)
Petrov Hull đang ngồi trước bàn làm việc. Anh vô thức mân mê miếng giấy da trên tay – đó là buổi biểu diễn chiều tại nhà hát được gửi đến hàng tuần. Nếu giờ là lúc rảnh rỗi, anh sẽ chọn một vở kịch hay và bảo người giúp việc đặt chỗ trước, sau đó gửi một thư mời đến Aurelia. Nhưng anh còn chẳng thèm liếc qua một từ nào trên tấm giấy da.
Hôm nay đã là ngày thứ bảy của cuộc chinh phạt, nếu mọi thứ diễn ra suôn sẻ thì cha anh đáng ra phải trở về cùng với liên quân của Công tước rồi chứ. Có lẽ họ phải trì hoãn chuyến đi, hoặc những con ngựa trở nên mệt mỏi và cần được cho nghỉ, hay là họ quyết định nghỉ thêm một ngày tại Border Town chăng? Anh cố gắng trấn an bản thân nhưng cảm giác bất an cứ dần lớn lên trong lòng.
Hoàng tử đệ tứ Roland Wimbledon đã để lại một ấn tượng sâu đậm trong anh, Petrov không tài nào hiểu được tại sao một vị Hoàng tử phi phàm như vậy lại chịu sự ghẻ lạnh khủng khiếp của Đức vua. Tính tình tệ hại, trăng hoa, yếu kém, kiêu ngạo và không có năng lực,… không có bất kì đánh giá nào hợp với Hoàng tử mà anh biết.
Bởi vì điều này, nỗi lo lắng của anh càng trở nên mạnh hơn. Anh lo sợ rằng Công tước sẽ bại đánh bại bởi Hoàng tử.
“Chủ nhân Petrov,” quản gia của anh hô lên, “đây là một bức thư vừa được gửi đến từ pháo đài.”
‘Một bức thư từ pháo đài ư?’
“Mang nó đến đây,” Petrov ra lệnh.
Thậm trí trước khi mở bức thư ra, anh đã bị choáng váng bởi danh tính của người gửi.
Bức thư này được viết bởi đích thân Hoàng tử đệ tứ!
“Công tước Osman Ryan đã sử dụng sức mạnh quân sự để tấn công một lãnh thổ được cai trị bởi Nhà vua, một nỗ lực vô ích nhằm khơi mào một cuộc phản loạn. Công tước đã bị xử tử tại trận và Thành Longsong lại một lần nữa nằm dưới sự trị vì của Vương quốc.”
‘Công tước thua rồi ư?’ Anh chết lặng khi đọc đến đoạn tiếp theo.
“Ngoại trừ cận vệ trung thành với Công tước đã tử trận, đa số những kẻ khác bị tuyên án là có tội. Theo lẽ thường thì tạo phản sẽ bị trừng trị bởi cái chết, nhưng nhờ có sự bao dung của Hoàng tử, chỉ kẻ cầm đầu phải nhận án tử vì tội lỗi của hắn, tuy vậy, phần còn lại cũng không được ân xá. Chúng sẽ bị xét xử theo luật chiến tranh và sẽ bị giam giữ cho đến khi tự do của chúng được chuộc lại. Lâu đài của thành Longsong được chọn làm nơi trao đổi, tự do của những người trong danh sách dưới đây có thể được mua lại.”
Văn kiện đặt vấn đề theo một cách vô cùng ngượng ngùng. Nó không được viết theo kiểu ngoại giao nhưng vẫn diễn tả được ý rõ ràng – cuộc nổi dậy của Công tước đã thất bại và nếu họ muốn giải thoát cho tù nhân thì phải đem tiền đến để trao đổi.
Khi Petrov đọc những cái tên trong danh sách, anh nhận thấy tên cha mình nổi lên ngay ở dòng đầu tiên.
“Hedee!” Anh hét tên người quản gia, “Chuẩn bị xe ngựa, ta sẽ đến lâu đài bây giờ!”
…
Lãnh thổ của Bá tước Honeysuckle nằm ở phía đông của Pháo đài nên phải nửa tiếng sau Petrov mới đến được chỗ lâu đài. Tòa lâu đài của Lãnh chúa có đầy những thành viên của đội phòng vệ mà anh chưa thấy bao giờ - họ không khoác trên mình áo giáp sáng bóng, cũng không có mặc áo choàng hay buộc băng, thay vào đó họ cầm những cái dùi cui kì lạ có gắn một loại giáo ở đầu. Họ đứng ngay ngắn thành hai hàng với đầu ngửng cao và ngực ưỡn ra, đơn giản là phô diễn sức mạnh bằng tác phong bài bản đó.
Sau khi tuyên bố danh tính của mình, Petrov được phép tiến vào trong khuôn viên và được một lính gác dẫn đến chỗ đại sảnh của lâu đài.
Anh đã ghé thăm nơi này vô số lần trước đó, nhưng khi đến đây ngày hôm nay, nó cho anh cảm giác như bước vào một lãnh thổ hoàn toàn mới. Tất cả những lính gác đứng dọc hành lang đều là những người anh thấy lần đầu, không ai cười với anh khi anh chào họ mà chỉ nhìn chằm chằm lại. Anh bị chặn lại bởi một hiệp sĩ đứng trước cửa vào sảnh.
“Hãy khai báo tên.”
“Petrov Hull,” Petrov trả lời với vẻ không vừa lòng, anh không giọng điệu tra khảo của người kia nên anh nhấn mạnh lại, “Lãnh chúa Hull.”
“Tôi thấy rồi,” có vẻ như đối phương không coi tuyên bố của anh ra gì, thay vào đó anh ta chỉ nhìn xuống tờ giấy da trên tay, “Shalafi Hull, Bá tước Honeysuckle là …”
“Cha của ta.”
“Tôi là Carter Lannis, Đội trưởng đội hiệp sĩ của đệ tứ Hoàng tử. Mời đi theo tôi vào phòng bên cạnh trước, chúng tôi cần kiểm tra xem anh có giấu bất cứ vũ khí nào trong người không.”
Sau khi rà soát tổng thể, chỉ có viên Thành vật của sự Trừng phạt của Petrov là bị các hộ vệ tịch thu.
“Đấy không phải vũ khí,” Petrov lên tiếng nhắc nhở.
“Tất nhiên là không rồi,” người hiệp sĩ gật đầu. “Chúng tôi sẽ trả lại cho anh sau buổi gặp mặt.”
Anh mở miệng nhưng cuối cùng lại không nói thêm lời nào. ‘Họ thật sự sẽ trả viên đá lại cho mình ư?’ Viên của anh là một trong những loại mạnh nhất, đáng giá ít nhất 50 đồng vàng nên anh không tin là phía bên kia sẽ không đánh tráo nó bằng một viên đá phế phẩm. ‘Cũng chẳng quan trọng,’ anh nghĩ, ‘mình sẽ coi nó như là một phần tiền chuộc vậy.’
Cuối cùng anh cũng bước vào đại sảnh, anh nhìn thấy đệ tứ Hoàng tử đang ngồi ở phía trên viết lách gì đó. Khi Hoàng tử ngửng đầu lên, cậu có một biểu cảm ngạc nhiên trên khuôn mặt nhưng rồi cậu cười lớn, “Chúng ta lại gặp nhau rồi, ngài Đại sứ.”
Vẫn là khuôn mặt và giọng điệu quen thuộc đó, giúp cho Petrov cảm thấy thư giãn hơn một chút nên anh cúi đầu hành lễ, “Thần xin gửi lòng biết ơn đến Người, thưa Điện hạ.”
“Ngồi xuống đi,” Roland nói, đưa tay cậu ra để mời Petrov ngồi, “Có lẽ hơn tất cả anh muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Ta có thể nói với anh rằng cha anh vẫn lành lặn, ông ấy là người đầu tiên xin hàng.”
“Thần đội ơn sự nhân từ của Điện hạ,” Petrov lập tức đáp lại. “Thần không biết Điện hạ định yêu cầu bao nhiêu tiên chuộc nhưng chỉ cần đưa được cha thần ra ngoài thì thần sẽ đem tất cả tiền đến cho ngài.”
“Ta không cần tiền,” Roland vẫy ngón tay. “Ta muốn vật nuôi và con người.”
Yêu cầu vật nuôi là lẽ thường tình, thậm trí từ 50 năm trước, khi những các cuộc xung đột giữa các Lãnh chúa, thường thì kẻ bại trận sẽ phải trả bằng gia súc và cừu, chuyện như vậy anh hay đọc được trong những cuốn sách. Nhưng… con người ư, nghĩa là thế nào? “Thưa Điện hạ, gia súc, cừu , ngựa, những thứ đó lãnh thổ nhà Honeysuckle có vô số kể, nhưng nếu là người thì…”
“Rất đơn giản thôi, ta đang cần thợ nề, thợ xây, thợ mộc, nông dân, nông nô và một số khác nữa,” Hoàng tử đưa cho anh một cuộn giấy, “Ngươi có thể trả tương ứng với số lượng quy đổi ở đây, miễn là ngươi đáp ứng đủ tổng số ba ngàn là được.” Cậu cười, “Tiện thể đây, chính Bá tước Honeysuckle là người có nhiều hiệp sĩ bị bắt nhất nên ông ấy cũng có mức tiền chuộc cao nhất.”
Petrov trải cuộn giấy ra mặt bàn. Viết trên đó là tên của đủ loại vật nuôi và nghề nghiệp kèm theo một con số, ví dụ như: gia súc 3, cừu 2, thợ xây 10 kiểu như vậy. Anh hiểu ngay được ý nghĩa của thứ này. Con số ba ngàn có giá trị tương đương với 1000 con gia súc hoặc 300 thợ xây là cái giá để chuộc lại cha của anh. Tất nhiên, lãnh thổ của nhà Honeysuckle không có nhiều gia súc hay thợ xây đến thế nhưng theo như tờ giấy này, anh có rất nhiều lựa chọn trong số vô vàn tổ hợp của các loại với nhau. Là một quý tộc vốn thường ngày phải tiếp xúc với chuyện trao đổi, Petrov lập tức nhận ra sự khéo léo ẩn chứa trong danh mục này. Chỉ cần tốn một vài ngày để anh tính toán được lời giải tối ưu nhằm giảm thiểu tối đa thiệt hại cho lãnh thổ của mình nhưng vẫn đáp ứng đủ con số ba ngàn kia.
“Thưa Điện hạ, thần có thể…”
“Một ngày, ngươi chỉ có một ngày,” Roland giơ ngón chỏ ra, “Điều này chỉ có nghĩa là ngươi phải đưa ra quyết định trong một ngày, dù sao thì ngươi cũng không thể gom được số lượng lớn người và vật nuôi như vậy trong ba đến bốn ngày được. Nhưng ta không ở đây mãi đâu, cùng lắm là một tuần thôi, sau đó ta sẽ rời khỏi đây.”
“Một ngày sao…” Petrov đột nhiện bị choáng váng đến mức anh nhìn Hoàng tử với đôi mắt mở lớn, “Xin chờ chút, Ngài mới nói… là Ngài muốn rời đi sao?” ‘Chuyện này là sao? Nếu Hoàng tử không nói dối trong bức thư thì Công tước đã tử trận trên chiến trường . Vậy thành Longsong giờ thuộc về Điện hạ rồi cơ mà. Nhưng giờ Ngài ấy lại nói là muốn rời đi, tại sao Ngài ấy lại muốn quay lại cái chốn Border Town nhỏ bé, xập xệ đó chứ? Không, đó không phải điểm mấu chốt! Chuyện quan trọng ở đây là nếu Điện hạ không còn ở đây thì ai sẽ quản lí thành phố nguy nga này?’ Tâm trí anh bỗng trao đảo dữ dội, ‘liệu có phải một trong số những đứa trẻ của Công tước sẽ kế thừa nó?’ Khi đã suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, anh biết khả năng này có lẽ sẽ không xảy ra, sau cùng thì sẽ chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng xây dựng một lực lượng mới để báo thù cho cha chúng. ‘Bên cạnh gia tộc của Công tước Ryan và năm gia tộc hiệp sĩ còn lại, liệu có ai có thể dành được quyền trị vì chứ?’
“Đúng vậy,” Roland gật đầu. “Ta sẽ nhận tiền chuộc và sau đó trở lại Border Town.”
Tâm trí Petrov bỗng nhiên được lấp đầy bởi một ý tưởng điên rồ, và một khi đã nghĩ đến nó, anh không tài nào dập tắt nó được.
“Thưa Điện hạ,” Petrov bắt đầu nói, rồi anh nuốt nước bọt và chỉ dám thì thầm. “Xin phép cho thần hỏi, liệu có cái giá nào cho việc chuộc lại thành Longsong không?”