/Chúc các bạn 20/10 vui vẻ, thuận lợi và đừng bỏ lỡ cơ hội bày tỏ tình cảm với những người phụ nữ quan trọng của mình! (Riêng mình thì làm ô-sin sấp mặt từ qua đến giờ nên up truyện hơi muộn.)
Và đây là các chap của tuần này!/
Chap 123: Lời mời của Giáo hội
Đã là ngày thứ tư kể từ khi Roland chiếm được lâu đài, hôm nay gần như tất cả những quý tộc ở các vùng lân cận tập trung ở đại sảnh.
Dù rằng phần lớn mọi người đã biết đến tin tức này nhưng Roland vẫn cảm thấy cậu cần phải đích thân tuyên bố cho họ biết rằng lãnh thổ miền Tây giờ đã có người cai trị mới.
Sau khi cậu thông báo về ý định quay trở về Border Town của mình và việc trưởng nam nhà Honeysuckle sẽ cai quản thay cho cậu, mọi người liền bắt đầu thỏa luận về thông tin này. Hiển nhiên, chẳng ai tình nguyện đứng lên trước và phản đối chuyện đó, dù sao thì thủ cấp của Công tước vẫn đang được treo trước cổng thành và tin Vua Timothy đã chịu thiệt hại nặng nề và không thể triển khai bất kì lực lượng nào đều đã được biết đến.
Thêm vào đó, tất cả hiệp sĩ của nhà Honeysuckle đều đã được giải phóng trong khi cậu không chấp nhận bất kì khoản chuộc nào cho các hiệp sĩ khác cho nên bọn họ cùng với đám lính đánh thuê đều sẽ được áp giải về Border Town cùng với cậu. Theo dự định của Roland, lính đánh thuê sẽ bị đưa xuống mỏ - nơi họ có thể làm việc để chuộc lại tự do cho bản thân, còn những hiệp sĩ có cơ hội nhận được một công việc nếu họ thể hiện sự hối cải và xử sự một cách phù hợp – xét cho cùng thì hầu hết hiệp sĩ đều biết đọc viết nên có thể được cử đi làm giáo viên. Tất nhiên là họ không được phép động vào vũ khí một lần nào nữa trong suốt quãng đời còn lại.
‘Nếu mọi chuyện được xử lí theo cách này, gia tộc Honeysuckle sẽ có đủ sức mạnh để kiềm chế bốn gia tộc còn lại và họ cũng có đủ binh sĩ để bảo vệ thành Longsong cũng như lãnh thổ của chính mình,’ Roland nghĩ vậy. ‘Còn với những bất ổn đang diễn ra một cách âm thầm, đó sẽ là vấn đề Petrov phải tự thân giải quyết.’
Trong vài ngày vừa qua, cậu cũng đã cho gửi một số công dân Border Town về thị trấn, đó là những tên đã làm phản vào mùa đông giữa lúc mọi người đang phải vật lộn với cơn đói và cái lạnh, trong đó có cả cựu Bộ trưởng Kinh tế Ferrero, tất cả bọn chúng sẽ chịu xét xử tại tại đây. Tiếc nuối duy nhất của cậu là kẻ chủ mưu đằng sau âm mưu thiêu hủy kho lương thực và cái chết của Grayhound, Bá tước Medde đã tử trận trên chiến trường.
Ngày hôm nay, giao thông giữa pháo đài Longsong và Border Town cuối cùng đã thông suốt, có nghĩa là cho đến cuối tuần sau, sẽ có rất nhiều tàu thuyền ngược dòng đến Border Town để vận chuyển hàng hóa bị tồn đọng. Roland chắc rằng Barov sẽ rất bận rộn trong vài tuần tới, ông không những tiếp nhận vô số đồng vàng là chiến lợi phẩm, đồng thời ông cũng phải bố trí định cư cho một lượng lớn người mới đến. Trong khi vẫn không rõ là Karl liệu có cho dựng đủ những căn lều gỗ hay không.
Nghĩ đến vấn đề này, cậu không muốn gì ngoài quay trở lại Border Town sớm nhất có thể, thêm vào đó là công cuộc mở rộng canh tác cũng cần sớm được tiến hành.
Sau khi chiêu đãi tất thảy quý tộc bữa trưu, Roland định chợp mắt một lúc, nhưng một hộ vệ của cậu thông báo về một vị khách đặc biệt – Giám mục cấp cao của Nhà thờ thành Longsong.
Nghe tin này, Roland bỗng không còn tâm trí nào để ngủ nữa.
Thành Longsong hoàn toàn khác biệt với Border Town, Giáo hội đã cắm rễ ở đây từ rất lâu rồi và không những cho xây nhà thờ mà họ còn cử hẳn một Giám mục cấp cao đến. Đó cũng là nguyên do chính mà Hoàng tử quyết định tập trung phát triển Border Town thay vì ở lại pháo đài Longsong – con người chốn này đã chịu ảnh hưởng của Nhà thờ trong một thời gian dài và mỗi cư dân đều có thể là tai mắt của chúng. Tại nơi đây, kế sách thay đổi nhận thức của người dân sẽ trở nên phức tạp và rủi ro cho việc phù thủy bị phát giác lớn hơn rất nhiều. Trừ khi cậu có thể loại bỏ Giáo hội hoàn toàn, nếu không cải cách của cậu sẽ không bao giờ thực hiện được.
Quan tâm đến sự thay đổi vai trò kẻ trị vì thành Longsong chỉ là điều bình thường đối với Giáo hội cho nên Roland không quá ngạc nhiên việc họ cử một người đại diện đến liên hệ với cậu. Tuy vậy, danh tính của người được cử đến lại có chút đặc biệt, Giám mục cấp cao của Giáo hội Công giáo là một trong những người có ảnh hưởng nhất, với quyền hạn trong tay tương đương với một Công tước vậy.
Một lần nữa cậu quyết định chọn Đại sảnh làm nơi gặp mặt.
Giám mục cấp cao Tylo có vẻ như tầm 40 tuổi. Ông ta diện bộ đồ đặc trưng của Công giáo với lớp áo trắng bên dưới tấm áo choàng màu xanh dương, tạo nên diện mạo chỉnh chu cùng điệu bộ lịch lãm, cao sang thuộc về tầng lớp quý phái. Nếu không phải cậu vốn là thành viên hoàng tộc và đang liên minh với phù thủy thì Roland chắc sẽ rất vui lòng tiếp chuyện với một người như vậy.
Với cương vị là một Giám mục cao cấp, hắn chắc chắn sở hữu một viên Thánh vật trừng phạt thượng phẩm, cho nên để tránh những rủi ro không cần thiết, Roland đặc biệt dặn dò Nightingale trước khi hai bên gặp nhau rằng cô nên giữ khoảng cách với tên Giám mục trong lúc buổi gặp mặt diễn ra.
Sau khi Tylo hành lễ, Roland mời hắn ngồi xuống bên chiếc bàn và sai người dâng trà lên. Dù cho thành kiến của cậu như thế nào, ít nhất ngoài mặt cậu cũng phải cho thấy vẻ chào đón.
“Thưa Điện hạ, ta đến đây với tư cách là đại diện cho Tân Thánh đô,” Tylo tuyên bố kèm theo một nụ cười, “Ngài đã trở thành người cai trị chân chính của toàn lãnh thổ phía Tây này, cầu Chúa phù hộ Ngài.”
“Cảm ơn ông,” Roland đáp lại với giọng điệu thoải mái. “Ông không có vẻ gì là bận tâm chuyện ta xử lí Công tước Ryan và chiếm lấy thành Longsong nhỉ.”
“Chúng ta hiếm khi can dự vào những tranh chấp phàm tục, miễn là người dân vẫn có được một cuộc sống êm ấm thì đó vẫn là một người cai trị tốt. Cho nên những thứ như xuất thân từ gia tộc nào hay là có phải dòng dõi vương giả hay không đối với Giáo hội đều không quan trọng. Thực tế ta nghĩ rằng Nhà thờ có suy nghĩ cởi mở hơn về phương diện này. Trong quá khứ ta chỉ là con trai của một gã nông dân nhưng giờ đây ta đã là Giám mục cấp cao,” hắn mỉm cười. “Xin thứ lỗi cho ta, Lãnh chúa, nhưng ta không tin rằng một tên nông dân tầm thường có thể trở thành Công tước được, phải vậy không?”
‘Như thể nếu ông ta phát động một cuộc nổi dậy lật đổ được hoàng tộc thì thậm trí có thể lên làm Vua vậy.’ Roland nghĩ nhưng không nói ra, thay vào đó cậu vào thẳng vấn đề, “Vậy vì lý do gì mà ông đến đây ngày hôm nay, không phải chỉ để truyền đạt lời cầu chúc thôi đấy chứ?”
“Ban phước chỉ là một mục đích của cuộc viếng thăm thôi, ngoài ra ta cũng muốn đề nghị sự hợp tác giữa hai bên.”
“Hợp tác ư? Là kiểu hợp tác gì vậy?”
“Chúng ta sẽ hỗ trợ bất cứ thứ gì Ngài cần cho việc mở rộng lãnh thổ cũng như quân đội.”
“Chờ đã…” Roland nhíu mày. “Ông vừa mới nói trước đó rằng Giáo hội hiếm khi can thiệp vào tranh chấp trần tục.”
“Hiếm khi không có nghĩa là không can dự,” tên Giám mục cấp cao đáp lại với giọng thản nhiên. “Ta đã nói rằng miễn là người dân của thế giới này có một cuộc sống ổn định và yên bình thì chúng ta sẽ không nhúng tay vào. Nhưng mâu thuẫn giữa anh trai Timothy và chị gái Garcia của Ngài đã dẫn đến sự nghèo đói bao trùm cả miền Bắc. Ban đầu, chúng ta nghĩ rằng Timothy đủ phẩm chất để trở thành một vị Vua đáng kính nhưng giờ quan điểm đó không còn giá trị nữa, Ngài mới đúng là người như vậy.”
Roland nhìn một cách đăm chiêu, ‘Có vẻ như phía Nhà thờ có ý muốn giúp mình trong cuộc chiến vương vị này.’ Cậu vô thức hỏi, “Tại sao?”
“Ngài lãnh đạo dân chúng ở Border Town chống lại đám quái thú và sát cánh với họ trong suốt tháng Quỷ ám, điều này là minh chứng cho sự dũng cảm và năng lực của Ngài. Từ lượng lớn lương thực Ngài nhập từ Willow Town, ai cũng hiểu được rằng Ngài không muốn người của mình chết đói, nó cho thấy lòng bao dung. Với đó Ngài đã hội tụ ba phẩm chất cao quý cần có của một quý tộc, hơn nữa, Ngài thậm trí còn có dòng máu hoàng gia chảy trong huyết quản. Tất cả đó là lý do tại sao chúng ta lại lựa chọn Ngài.”
Roland không tin vào bất cứ lời nào của Tylo nhưng ít nhất chúng cũng chứng tỏ một điều rằng cho dù Border Town có nằm ở rìa của Vương quốc và là một vùng đất cách biệt trong suốt mùa đông thì họ vẫn nằm dưới sự giám sát của Nhà thờ.”
“Ông định giúp đỡ ta như thế nào? Cử một binh đoàn Thẩm phán đến chiến đấu cho ta chăng?”
“Dù rằng chúng ta mong muốn chấm dứt tình trạng chiến tranh ở phía Bắc sớm nhất có thể nhưng nếu làm như cách Ngài đề xuất thì phía ta sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ từ phần đông giới quý tộc. Cho nên chúng ta chỉ có thể giúp Ngài về mặt vật chất,” tên Giám mục lấy ra từ trong túi 2 viên thuốc, một viên màu đen và một viên màu đỏ, và cả hai đều có con dấu của Thánh đô in trên đó, “Thứ này giống như những loại thuốc được bào chế tại Xưởng giả kim thuật của Ngài. Viên màu đỏ sẽ tạm thời khiến cho binh lính của Ngài mạnh lên trong khi viên màu đen giúp giảm thiểu phản ứng với sự đau đớn và cái lạnh, gia tăng sức chịu đựng của họ lên nhiều lần. Với thứ thuốc này, đội quân của Ngài sẽ trở nên bất bại và Giáo hội sẽ chỉ tính chi phí sản xuất thôi,” Tylo dừng lại một quãng, “Một đồng vàng. Hai viên này được tặng cho Ngài coi như là sản phẩm dùng thử để chứng minh cho những gì ta nói là thật.”
“Vậy bên ông mong chờ phần thưởng là gì đây? Mở rộng tầm ảnh hưởng của Giáo hội và xây dựng nhà thờ ở mọi nơi ư?”
“Tất nhiên điều đó sẽ làm cho chúng ta cảm thấy vui lòng nhưng mục đích chính của Nhà thờ là chấm dứt chiến tranh. Chỉ cần dân chúng có một cuộc sống yên ổn thì họ rồi sẽ đến với vòng tay của Chúa.”
Roland nhận những viên thuốc. “Chuyện này nghe có vẻ tuyệt vời nhưng thời điểm hiện tại ta không có ý định đấu tranh vì Ngai vàng của Vương quốc Graycastle. Cả Timothy lẫn Garcia đều là người thân của ta và ta không hề muốn hại họ.”
“Ta hiểu được quan điểm của Ngài,” Giám mục cười thoải mái, “nhưng có những lúc liên kết ruột thịt cũng không thắng được ham muốn quyền lực, nhất là khi Ngài chỉ được coi là kẻ bên lề trong mắt những người khác. Những viên thuốc này mới chỉ là khởi đầu thôi, chúng ta còn có thể trợ giúp Ngài theo nhiều cách khác nữa. Nếu Ngài lựa chọn hướng đi đó, Ngài luôn có thể tìm ta tại Nhà thờ.” Nói xong những lời này, hắn cúi chào, “Vậy là ta đã truyền đạt đến Ngài ý nguyện của Giáo hội, cầu cho Chúa ở bên Ngài, thưa Điện hạ.”