Chap 125: Phát triển thị trấn
“Ông có ý kiến gì về những người được đưa đến không?” Roland hỏi.
“À phải, xin hãy nhìn xuống bên dưới,” người trợ lý chỉ vào phía cuối của cuộn giấy, “Cho đến nay đã có 1,100 người được đưa đến Border Town. Phần lớn bọn họ thuộc tầng lớp nông nô, theo như ước muốn của Ngài, tất cả đều đang bị giữ cho ở ngoài thị trấn. Ba mươi lăm thợ thủ công được đặt dưới sự chỉ đạo của Karl và nhà của họ đều nằm ở ‘Khu Dân cư mới’,” Barov nói ra những cụm từ phức tạp, khác thường này, “Nhưng thưa Điện hạ, chuyện này liệu có ổn không? Thần tưởng khu vực đó là nơi được đặc cách chuẩn bị cho các phù thủy.”
“Những người mà ta cử đi lan truyền tin tức về trốn thiên đường bình yên vẫn chưa trở lại, tiến độ của họ chậm hơn những gì ta tiên liệu. Do đó, những căn nhà đầu tiên sẽ được sử dụng bởi những người thợ và gia đình họ, chúng ta vẫn có thể xây thêm sau,” kế hoạch của Roland là cải tạo toàn bộ Border Town, những gian nhà gỗ hay những túp lều đất sẽ được thay thế bằng những ngôi nhà gạch, đồng thời tạo được khoảng không gian cho những con phố rộng rãi đan xen, thay cho những con hẻm chật chội chỉ đủ rộng của hai người đi qua như hiện tại.”
“Đã hiểu,” Barov gật đầu, “Điện hạ, thần nghe nói rằng sẽ có thêm cả gia súc và cừu được trở tới đây?”
“À đúng vậy. Nhưng không phải ngay bây giờ, chúng từ từ rồi mới đến sau mấy hôm nữa, cùng với những người chăn cừu. Chúng sẽ được đưa đến vùng đồng cỏ nằm giữa bức tường phía tây thị trấn, khu rừng Concealing và dãy Impassible; khu vực này thích hợp để trở thành một bãi chăn thả gia súc. Chúng ta nên tận dụng đoạn tường bị phá hủy và biến nó thành lối ra vào, dù sao thì bức tường cũng chỉ có tác dụng trong tháng Quỷ ám.”
Hiện tại, họ cuối cùng đã có đủ nhân lực và tiền bạc để đột phá và cho phép thị trấn tiếp tục phát triển tạo điều kiện để Roland có thể tận dụng toàn bộ kiến thức từ thế giới khác của mình.
Cậu gọi một hộ vệ vào phòng và ra lệnh: “Đi tìm Karl và bảo anh ta đến gặp ta tại phòng điều hành, ta đoán là nếu không phải khu mỏ thì anh ta chắc chắn ở khu vực mới bên ngoài thị trấn.”
Nửa tiếng sau, Karl bước vào phòng và cúi người chào Roland. “Kính chào Điện hạ.”
Đã gần sáu tháng kể từ khi cậu gặp người thợ nề này lần đầu tiên và vì được tuyển vào làm tại Tòa thị chính, anh có thể được coi là nhân viên bận bịu nhất trong nửa năm vừa qua. Đầu tiên Karl phải chủ trì việc xây dựng bức tường thành, rồi sau đó đến những ngôi nhà nằm ở quận mới và cả những túp lều gỗ tạm thời cho đám người mới nhập cư đến Border Town. Hiện tại, trên dáng người tuổi 35 của anh đã xuất hiện vài sợi tóc bạc và nước da cũng bắt đầu sạm đen do luôn ở bên ngoài. Nhưng nhiệt huyết bùng cháy mà Roland thấy được trong anh tại buổi gặp đầu tiên giờ vẫn mãnh mẽ và nóng bỏng như vậy.
Đúng là môi trường mới có thể nhanh chóng khiến người đàn ông thay đổi. Chỉ mới sáu tháng trước, Karl vẫn còn phải cẩn trọng che giấu bản thân, chỉ lo chạy trốn khỏi những rắc rối. Nhưng giờ đây, khi đã là một quản đốc dự án với nhiều kinh nghiệm, phải trực tiếp giám sát nhiều người, ngay cả cử chỉ của anh cũng cho thấy sức mạnh. Nhưng điều mà Roland đánh giá cao nhất là việc anh ta vẫn luôn tiếp thu ý kiến của những người khác.
Roland đáp lại câu chào bằng một nụ cười, “Cứ ngồi đi, và hãy xem qua cái này,” Cậu đưa anh một vài bản phác thảo mà cậu vẽ trước đó, “Ngươi thấy đó, ta cần ngươi xây một vài thứ mới cho ta.”
“Căn nhà này là một cái kho chứa. Nếu xây nền trên những cái trụ thì nó sẽ an toàn trước những trận lụt sau này,” Karl nhanh chóng lướt qua bản vẽ đầu tiên rồi chuyển qua cái thứ hai. Sau khi xem xét một lúc anh hỏi, “Phải chăng đây là một cái lò?”
“Đúng vậy, ta cần ngươi xây nhiều hơn năm cái lò như vậy ở gần mỏ Northen Slope, chúng sẽ cần cho quá trình nấu chảy sản xuất xi măng và nung gạch. Do đó, ngươi phải tìm một địa điểm trống trải nhưng vẫn tiện lợi cho việc vận chuyển và nơi đó cũng cần đủ rộng rãi để cho chúng ta sau này có thể xây thêm nhiều lò hơn nữa.”
“Thần hiểu rồi.” Karl giờ quay về phía bản thiết kế cuối cùng và lập tức cau mày khi nhìn thấy nó, “Đây… có vẻ như là hệ thống cống ngầm? Không phải, nó cũng có cả một cái mái và những bức tường… và khu vực phía sau giống như một cái ao vậy. Thưa Điện hạ, thần không hiểu được thứ này.”
Roland cười lớn, “Đây là một cái nhà vệ sinh, và cũng sẽ là dự án xây dựng được ưu tiên hàng đầu.”
“Một cái nhà vệ sinh?” Karl ngẫm nghĩ về nó, “Điện hạ, Ngài định đặt nó ở đâu vậy? Hiện tại Ngài vốn đã có các bình chứa ở trong lâu đài và có người phụ trách dọn dẹp đều đặn. Phần lớn dân làng thậm chí còn không dùng chúng, họ làm luôn việc đó ở bên ngoài nhà của mình,” Karl giải thích. “Đối với nô lệ cũng vậy, họ có thể xả trực tiếp xuống sông Shishui để dòng nước cuốn trôi hết đi.”
‘Hóa ra đó là cái mùi nồng nặc mà mình ngửi được ở bến tàu hôm nay,’ Roland lắc đầu, cố gắng loại bỏ những ý nghĩ không mấy tốt đẹp, “Nếu đó là sự thật thì chúng ta cần phải thay đổi thói quen xấu này càng sớm càng tốt.”
“Ơ… thói quen xấu ư?” Karl có vẻ như vẫn chưa hiểu được ý của Hoàng tử.
‘Đối với một thường dân, người đã quen với việc tiểu tiện ở bất kì nơi nào, nó vốn rất khó để họ vượt qua được nỗi sợ để có thể hiểu được vẻ đẹp ẩn chứa trong cuộn giấy bình thường này,’ Roland thầm phê phán. “Dù sao thì ngươi cũng chỉ được tuân theo những bản vẽ này, ta đã ghi chú sơ bộ về hình dáng của chúng nên ngươi chỉ được sử dụng những kích thước này. Bên trong khu vực quanh khu lán gỗ, ngươi nên cho xây ít nhất bốn nhà vệ sinh, luôn để hai cái nằm cạnh nhau. Thêm nữa, thành trong nên được xây bằng gạch trong khi thành ngoài và phần mái có thể làm từ gỗ, như vậy ngươi có thể tiết kiệm được rất nhiều xi măng.”
“Điện hạ, Ngài muốn xây chúng cạnh nhau…nó…,” Karl ngần ngại, hiển nhiên anh nghĩ rằng cuộc trò chuyện về chủ đề dơ bẩn này với Điện hạ rõ ràng là đang hạ thấp phẩm giá của hoàng tộc. “Nhưng chúng ta làm gì nếu họ không sử dụng chúng?”
“Ta sẽ ra lệnh bắt họ phải tuân theo. Ngươi chỉ việc xây dựng chúng thôi, chuyện còn lại để ta lo.”
“Được rồi nếu Ngài đã nói vậy,” Karl gật đầu chấp nhận. “Còn một vấn đề khác thần muốn thảo luận với Ngài, thưa Điện hạ.”
“Ngươi nói đi.”
“Hiệp hội thợ nề đã bị ép phải giải thể và giờ có vô số người như thần lựa chọn rời bỏ Kinh đô. Thần muốn viết vài bức thư cho những người biết được điểm đến của thần để thử chiêu mộ họ đến Border Town. Họ đều có những lĩnh vực chuyên môn, ví dụ như, nếu là lò nung thì Lesya sẽ là người giỏi nhất. Tuy nhiên, Điện hạ, thần không biết là… “
“Không vấn đề gì,” Roland nói ngay tức khắc. “Ta sẽ tuyển tất cả những người thợ mà ngươi lôi kéo được, và họ sẽ được trả công dựa theo kinh nghiệm và năng lực đồng thời họ cũng sẽ có cơ hội được tham gia vào tòa thị chính.”
“Thần xin cảm tạ sự rộng lượng của Ngài,” Karl cúi người một lần nữa trước khi rời đi.
Khi người thợ nề bước ra khỏi sảnh, Roland bắt đầu đặt bút ghi lại kế hoạch điều phối những nô lệ và cách thức để loại trừ công xã nô lệ.
Dân số của Border Town bắt đầu gia tăng chóng mặt mà không có dấu hiệu dừng lại, nhưng chỉ cần họ vẫn còn phải phụ thuộc vào việc nhập khẩu lương thực thì thị trấn sẽ lâm vào tình cảnh nguy kịch nếu thiên tai xảy đến hoặc tuyến đường thông thương với các thành phố khác bị tê liệt. Do vậy, bên cạnh việc thúc đẩy và tiến bộ công nghiệp, việc cải thiện lĩnh vực nông nghiệp thậm trí còn được ưa tiên cao hơn. Border Town cần phải đạt được hình thái tự cung tự cấp càng sớm càng tốt.
Hoàng tử tin rằng một khi cậu triển khai được những ý tưởng của mình, nô lệ được biến thành nông dân và cùng với giống lúa cải tiến của Leaf, cả một vùng quanh sông Shishui sẽ sớm trở thành một biển lúa vàng ươm.
Cùng với sự ưu tiên cao giành cho dự án nhà vệ sinh, nó cũng giúp cho việc phát triển nông nghiệp – với đầy đủ nhân lực, đất đai và hạt giống, điều cuối cùng cậu cần là loại phân bón phù hợp.
Roland hiển nhiên hiểu được rắc rối của việc sản xuất phân bón từ chất thải của con người và động vật, họ sẽ phải thường xuyên dọn dẹp kho chứa, và họ cũng phải dựa vào phân người nữa, rõ ràng là rất bất tiện. Nhưng hiện tại cậu không tý kiến thức gì về quy trình sản xuất trong công nghiệp cho nên lúc này cậu vẫn phải trông chờ vào loại phân bón hoàn toàn tự nhiên và hữu cơ này – ít nhất thì phân của người và động vật cũng đã được sử dụng trong một thời gian dài, ngay cả vào thế kỉ 20, một số vùng nông thôn vẫn còn sử dụng loại phân bón truyền thống.
Có nhiều biết rất ít về phân bón, phần lớn trong số họ chỉ nghĩ rằng việc đi tiêu là cái gì đó bẩn thỉu do đó họ chẳng bao giờ tin rằng ngoài cảm giác kinh tởm thì nó không có bất kì công dụng nào. Chính vì vậy, người nông dân vẫn canh tác theo chế độ xoay vòng ba vụ một năm. Mảnh đất dùng để trồng trọt sẽ được chia thành giai đoạn, bắt đầu là vụ xuân, rồi vụ thu và thời gian nghỉ, tất cả là để tránh suy giảm sự màu mỡ của đất đai do sử dụng liên tục.