Chap 122: Cha và con
Hầm ngục của lâu đâì không tối tăm hay ẩm ướt như nhà lao ở Border Town, có lẽ Công tước Ryan không muốn biến tầng hầm của mình thành một ngôi nhà ma ám hoặc là lão không muốn cái mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi mỗi khi đặt chân xuống đây. Nói chung thì hầm ngục này tương đối sạch sẽ. Những buồng giam cũng có nội thất phân cấp khác nhau, một số trống không trong khi số khác không chỉ được trang bị giường ngủ mà còn có cả tủ quần áo, bàn và thậm trí cả đèn chùm nữa. Có lẽ những phòng giam này là nơi mà Công tước giam giữ một số quý tộc cho nên những quy cách lịch sự tối thiểu vẫn được đảm bảo.
Roland cũng tìm thấy một buồng giam đặc biệt nằm ở góc, bên trong nó là một chiếc giường lớn chiếm hơn nửa diện tích căn phòng. Cũng có cả xích tay và cổ được gói trong da cừu cùng đủ loại roi vọt được treo trên tường. ‘Có vẻ Công tước Ryan cũng đã tiến hành nghiên cứu một số lĩnh vực,’ cậu nghĩ, ‘thật tiếc là mình sẽ phải rời đi trong vài ngày nữa nên không có thời gian để phân tích nó một cách cẩn thận.’
Là tù nhân có giá trị nhất, Lãnh chúa Hull hiển nhiên là được ở trong phòng giam tốt nhất. Nếu ai đó không chú ý đến nhưng chấn song bằng sắt thì họ có thể nhầm tưởng đây là một phòng ngủ xa hoa. Không chỉ vậy, ông cũng chung phòng với Bá tước Maple Leaf, Tử tước Wolf, trưởng nam nhà Wild Rose và thứ nam nhà Elk, tính cả nhà Ryan thì có sáu gia tộc cai trị thành Longsong – tất nhiên, do nhà Ryan đã bị Roland triệt tiêu nên vợ và những người con trai của Công tước quá cố cũng bị nhốt trong căn phòng bên cạnh.
Khi những người khác thấy Hoàng tử xuất hiện dưới này, các quý tộc liền đứng dậy. Không đợi họ đặt câu hỏi, Roland lên tiếng trước: “Ta sẽ đưa Bá tước Honeysuckle đi cho nên ông có thể bước ra ngoài. Đối với những người còn lại, chúng ta vẫn đang đợi cho khoản chuộc và ngay khi nó được trả thì ta sẽ trả tự do cho các ngươi.”
“Cha,” Petrov hô lên ngay khi anh nhìn thấy ông, rồi anh liếc nhìn bạn mình và nói với Roland, “Thưa Điện hạ, thần không thấy tên của Bá tước Elk ở trong danh sách. Nếu ông ấy hi sinh trên chiến trường thì trưởng nam nhà Elk sẽ là trưởng gia tộc hiện tại. Tuy nhiên ngay lúc này, anh ta không có nhà nên không ai có thể chịu trách nhiệm và Rene không thể chuộc lại tự do của cậu ấy được. Nhưng Ngài có thể thả cậu ấy ra để cậu ấy có thể về và chuẩn bị khoản tự chuộc thân được không? Thần xin được đứng ra đảm bảo.”
“Ý ngươi là người con trai cả của gia tộc Elk, Jacques Medde phải không?” Roland lắc đầu. “Anh ta đã trở về rồi. Không chỉ quay về pháo đài mà còn đến lâu đài vào hôm qua, nhưng… ta không tin là anh ta sẽ trả khoản tiền chuộc đâu.”
Nghe vậy, Rene lao đến phía trước buồng giam, “Tại sao vậy?”
“Anh ta nói vì ngươi không bảo vệ được cha mình trên chiến trường cũng đồng nghĩa với việc ngươi là người tiếp tay cho cái chết của ông ấy.”
“Tại sao anh ấy lại có thể nói thế chứ, kẻ sát hại cha của chúng ta chính là –“ Rene lập tức ngậm miệng lại.
Roland không hề để tâm sự bùng nổ tâm trạng này “Điều mà ngươi muốn nói là hiển nhiên ta là kẻ đã giết hại Bá tước, phải không?” Cậu bước đến trước chấn song. “Trước đó vào tháng Quỷ ám, chính cha ngươi đã cử người đột nhập vào lâu đài của ta, cố gắng thiêu rụi nguồn dự trữ lương thực,” Roland nói. “Và giờ ông ta theo chân lão Công tước ra chiến trường, đem theo những hiệp sĩ nhằm tấn công lãnh thổ ta cai trị. Ta đơn giản là phản công lại, đàn áp đám phản loạn. Thế mà giờ ta là kẻ sát nhân cơ đấy? Không phải chính Công tước Ryan – người đã ra lệnh cho cha ngươi mới là kẻ đáng bị lên án ư? Hơn nữa, nếu không nhờ có báo cáo của Hills rằng ngươi vô can đến vụ phóng hỏa kho lương thực thì giờ ngươi đã là một cái xác rồi.”
“…” Rene bị làm cho câm lặng.
“Thưa Điện hạ,” Petrov hỏi, ra vẻ lo lắng. “Nếu anh trai cậu ấy không trả tiền chuộc thì Ngài sẽ hành hình Rene ư?”
“Không phải là vậy, dù sao thì ta vẫn luôn nhân từ,” Roland nhoẻn miệng cười, “Khả năng cao là ta sẽ đem cậu ta đến Border Town và tại đó, cậu ta sẽ làm việc 20 năm ở mỏ Northen Slope để tự chuộc mình.”
“Cho thần hỏi khoản tiền chuộc của cậu ấy là bao nhiêu vậy?”
“Vì là con thứ nên cậu ta không có cơ hội kế thừa tước hiệu, do vậy cái giá cũng nhỏ hơn nhiều so với Bá tước Honeysuckle, miễn là có ai đó chịu trả một khoảng đáng 1000 điểm thì cậu ta có thể ra khỏi đây.” Roland quan sát anh với vẻ thích thú, “Thế nào? Ngươi có muốn trả khoản chuộc đó không?”
“Cái giá đó là thế nào, một nghìn đồng vàng ư?” Bá tước Honeysuckle cắt ngang câu chuyện của họ.
“Con trai ông sẽ tường thuật lại về hàm ý của nó cho ông sau,” Hoàng tử ra hiệu cho họ di chuyển, “Nhanh nào, chẳng có gì để làm dưới này cả. Cậu ta chỉ là con trai thứ của nhà Elk thôi nên không cần phải vội vàng quyết định, ngươi có thể về và từ từ xem xét nó.”
Cả nhóm cuối cùng cũng ra khỏi khu ngục. Khi họ đến cổng của lâu đài, Bá tước bỗng dừng lại, “Thưa Điện hạ, thần biết là Công tước Ryan đã phạm phải tội lỗi không thể tha thứ nhưng… vợ và con trai của ông ta vô tội.”
“Có lẽ vậy,” Roland không thể bác bỏ những lời đó, “Ta không hề có ý định trừng phạt họ bằng lưu đày hay treo cổ hay những thứ như vậy. Ta sẽ đem theo họ đến Border Town và giam giữ trong nhà tù ở đó.” ‘Cho đến ngày ta lên ngôi,’ cậu nghĩ. Giờ không phải lúc để tỏ ra nhân từ với một phụ nữ. Kể cả khi họ không có tội, cậu không những chẳng được lợi gì nếu thả họ mà thậm trí nó có thể đem đến cho cậu nhiều rắc rối hơn nữa – dù gì thì người con cả vẫn có quyền được thừa kế tước hiệu đó.
*
“Con nói gì cơ?” Shalafi Hull lên tiếng hỏi với vẻ không tin nổi và cái hồm há hốc, nhìn chằm chằm vào Petrov. “Điện hạ không có ý định sinh sống ở thành Longsong, và hơn nữa Ngài ấy còn muốn con cai quản pháo đài cho Ngài?”
Sau khi quay trở về lâu đài của Bá tước Honeysuckle, Petrov ngay lập tức kể cho cha cậu về mọi chuyện diễn ra trong ba ngày vừa qua. Khi người kia nghe về giao kèo đại diện, Bá tước không chờ nghe đến lời xác nhận thứ hai. Ông nhảy cẫng lên và đi lòng vòng quanh thư phòng, cho thấy thứ cảm xúc hỗn độn.
“Cha à, người không sao chứ?” Petrov lo lắng hỏi.
“Có vẻ như đối thủ chính của chúng ra là gia tộc Elk. So với nhà đó, ba nhà còn lại không có của cải cũng như sức mạnh nên họ không phải là vấn đề đối với chúng ta.”
“Gì cơ?” Anh không theo kịp ý của cha mình nữa.
“Con thật đáng thất vọng,” Bá tước nói, “Con thật sự phụ sự mong đợi của ta, Điện hạ cho con một cơ hội tốt như vậy mà con vẫn chưa nhận ra đối thủ của mình là ai sao?”
“Ơ, không phải cha cũng bị bất ngờ ư?”
“Con đang nói về chuyện Hoàng tử nhất quyết quay lại Border Town? Tất nhiên là ta cũng nghĩ nó khá kì lạ,” Công tước vuốt chòm râu vủa mình, “Nhưng lí do của Ngài ấy chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, với ta thứ duy nhất quan trọng là bản giao kèo đó là có thật.”
‘Đúng là như vậy,’ Petrov nghĩ, ‘Mình không tin rằng Điện hạ trải qua hết những rắc rối này chỉ để chơi đùa mình, còn vì tại sao Ngài lại thích sống ở Border Town đến vậy, rồi mình sẽ có đủ thời gian để tìm hiểu lí do thật sự sau. Nhưng mình chưa từng nghĩ rằng khả năng thích nghi của cha với tình hình lại mạnh mẽ thế này.”
“Nếu ta nghe không nhầm thì thằng nhóc Meede đó là bạn của con hả?” Shalafi đột nhiên đứng lại trước mặt Petrov, “Ngày mai, con hãy đến đó và chuộc lại tự do cho nó.”
“Cha đồng ý cho con dùng một ngàn đồng vàng để chuộc cậu ấy ư?” Petrov ngây người.
“Hãy nghĩ mà xem, Bá tước Elk đã tử trận và người con trai cả thì không muốn trả tiền chuộc người con trai thứ, thêm nữa trong cuộc chiến đó, ngoại trừ vài hiệp sĩ thì họ chẳng chịu thiệt hại gì cả. Một khi Jacques Medde có được tước hiệu, hắn sẽ cố cản trở thành công của con trong tương lai… Không,” Bá tước nói, “Lý do Jacques lại không muốn cứu Rene là bởi vì hắn sợ rằng người kia sẽ trở thành mối đe dọa đối với hắn.”
‘Phải rồi, hóa ra đây mới là lý do thật sự,’ Petrov mỉm cười trong lòng. Nhưng anh cũng hiểu rằng cha mình hoàn toàn đúng. ‘Rene từ nhỏ lớn lên với gươm và giáo, hơn thế cậu ấy cũng gần gũi hơn nhiều với những kị sĩ trong lãnh thổ đó, không như trưởng nam Jacques – kẻ chẳng có hình thể cũng như khí chất của một lãnh chúa mà thay vào đó chìm đắm trong lối sống trụy lạc của giới quý tộc.’
‘Dù rằng Rene luôn thể hiện ra rằng cậu muốn trở thành hiệp sĩ nhưng lúc đó cậu ấy chẳng hề có cơ hội được thừa kế. Nhưng giờ đây Bá tước đã mất, làm gì có ai dám chắc là cậu không kêu gọi các hiệp sĩ khác giúp đỡ thủ tiêu người con trai cả? Đó là tại sao phải đi chuộc một người sau này sẽ trở thành hiểm họa với bản thân mình, quyết định của Jacques rất đơn giản và tàn nhẫn.’
“Bạn con sẽ không bao giờ làm vậy.” Anh quả quyết.
“Có lẽ vậy, nhưng sau khi con chuộc lại cậu ta, Jacques sẽ phải đau đầu cho dù Rene có bất kì âm mưu nào hay không.” Shafali giải thích thêm, “Còn với chỗ nguyên vật liệu ứng với 1000 điểm, chúng ta có thể chọn thêm một vài thợ thủ công nữa.”
“Khi con chuẩn bị tiền chuộc cho cha, con đã chuyển một số thợ trong lãnh thổ ta đi rồi, và nếu theo phương án đó ta sẽ phải chuyển thêm nữa và chúng ta sẽ không có đủ người trong chính vùng đất của mình.”
“Không cần lo chuyện đó, con biết là miền Bắc giờ đang là một mớ hỗn độn chứ? Bá tước tự tin giảng giải, “Phần lớn lực lượng của bốn Vương quốc đã bỏ mạng ở Hermes cho nên các Lãnh chúa phải ép người dân gia nhập quân đội và giờ đang có một lượng lớn người tị nạn. Chúng ta có thể tận dụng cơ hội để thu nhận một số và như thế, ta còn có thể tiết kiệm thêm một khoản từ tiền lương hàng tháng nữa.”
Nghe được tất cả những điều này, Petrov phát hiện ra rằng cha anh cũng là một thương nhân rất lão luyện – ít nhất thì khả năng kinh doanh của ông cũng tốt hơn rất nhiều khả năng chiến đấu trên chiến trường.