Chap 121: Thu thập chiến lợi phẩm
Sau khi đã đối thoại với cả năm gia tộc danh giá, Roland mới cảm thấy thả lỏng một chút.
Lúc cậu ngả người vào ghế, Nightingale chủ động bước đến phía sau, đặt cả hai tay cô lên vai cậu và bắt đầu xoa bóp cho chúng.
Từ lúc đánh bại lão Công tước cho đến khi cậu chiếm được tòa lâu đài của Lãnh chúa mới chỉ vỏn vẹn có một ngày.
Mọi chuyện diễn ra trôi chảy hơn là cậu đã dự liệu, khoảnh khắc mà Công tước tử trận, hầu hết kẻ địch chọn đầu hàng. Đám lính đánh thuê thậm trí còn quen với chuyện đổi phe hơn nên chúng quỳ lạy trên mặt đất, thề thốt rằng chúng nguyện chiến đấu vì Hoàng tử.
Do đó, lính đánh thuê thì chịu trách nhiệm canh gác những hiệp sĩ và quý tộc đã đầu hàng còn Binh doàn đầu tiên thì lại có nhiệm vụ giám sát đám lính đó. Cứ như vậy, cả một nhóm người đông đúc di chuyển về phía đông và đến 3 giờ chiều thì họ cuối cùng cũng đến được thành Longsong. Khi lính gác nhận thấy thủ cấp của Công tước và những quý tộc bị bắt giữ, họ lập tức mở cổng thành để cho Hoàng tử tiến vào.
Roland không hề đợi cho đám quý tộc tập trung lại hay cho chúng cơ hội chào đón cậu trong sự phô trương và tuyên bố việc cậu trở thành tân Thành chủ, thay vào đó cậu tiến thẳng đến lâu đài của Lãnh chúa.
Lâu đài nằm ở trung tâm của thành phố và trông giống như một thành phố thu nhỏ bên trong vậy. Khi cậu tiến vào khu vực quanh tòa lâu đài, một cuộc giao tranh nhỏ nổ ra và Nightingale đã phải dùng thuốc nổ để mở ra thổi bay lối vào vườn hoa. Bên trong khu vườn, hơn hai mươi cận vệ của cựu Công tước cố gắng ngăn cản bước tiến của Roland nhưng nhanh chóng bị tiêu diệt bởi Quân đoàn. Tuy nhiên, đám hộ vệ vẫn kịp sử dụng những chiếc nỏ tay và kết quả là năm người bị thương, trong đó có hai người bị thương nặng. May mắn là Nana đã đi theo đội hình và lập tức chữa trị cho họ.
Trong lúc đó, mười tên hộ vệ khác lợi dụng tình hình để đưa gia đình của Công tước chạy trốn quay của sau, nhưng chúng vẫn bị phát hiện bởi Lightning và bị bắt lại sau đó. Vợ và hai đứa con trai của Công tước bị trói lại để chờ xét xử - thậm trí đến tận bây giờ họ vẫn ngơ ngác, không hề hay biết chuyện Công tước đã bại trận.
Khi Roland kiểm soát được tòa lâu đài, Binh đoàn đầu tiên của Border Town lập tức triển khai và chiếm đóng cả khu vực. Nếu đem so sánh lâu đài ở pháo đài Longsong với cái ở Border Town thì Roland phải thừa nhận rằng lâu đài ở đây có dáng vẻ đồ xộ hơn. Nó là một cấu trúc lục giác với sáu tháp canh ở rìa và một tòa tháp năm gian cao lớn ở chính giữa - ở thời đại này, hiếm có công trình nào được xây cao như vậy. Trong khuôn viên của lâu đài, có cả nhà ở cho gia nhân, kho chứa, chuồng ngựa và mọi thứ cần thiết khác, Công tước thậm trí còn có một nhà ngục riêng nằm bên dưới tầng hầm.
Cậu giam tất của những tù nhân có giá trị như là gia đình Công tước vào trong nhà tù này, những người bình dân đều được thả còn đám lính đánh thuê bị tịch thu vũ khí và được cho bố trí cho ở tại khu vườn hoặc trong các phòng chống. Đồng thời, cậu cũng chọn ra vài tên lãnh đạo và trả tiền để cho chúng giám sát lẫn nhau – trong mắt Roland, mỏ Northen Slope sẽ là điểm đến phù hợp nhất cho những tên cơ hội này, nhưng hiện tại, cậu có cái quan trọng hơn phải làm.
Cho đến lúc này, cậu chỉ còn lại công việc quan trọng nhất sau một cuộc chiến – nó thường được biết đến là thu thập chiến lợi phẩm.
Roland cùng với một phù thủy đã tìm kiếm liên tục bên trong lâu đài, cậu thậm trí cũng không bỏ qua cả viên Thánh vật của sự trừng phạt cậu tìm thấy ở trong hầm. Sau khi đã rà soát hết mọi thứ, kết quả họ thu được thật ấn tượng. Chỉ riêng trong hai cái rương cậu phát hiện được dưới hầm đã có hơn 10,000 đồng vàng trong mỗi cái. Bên trong một phòng chứa bí mật ở phòng ngủ, Nightingale khám phá ra vài chiếc hộp đựng những viên đá quý có kích cỡ bằng với nhãn cầu. Echo tìm thấy một phòng chứa khác được giấu sau lò sưởi, chứa đầy không chỉ những tạo vật bằng vàng như là quyền trượng, vương miện,… mà còn có vô số trang sức lấp lánh được treo ngay ngắn trên giá gỗ ở trên tường.
Tất cả chỗ này đều là tài sản cá nhân của Công tước Ryan!
Khi Roland nhìn vào sự giàu có tột độ trước mặt cậu và so sánh nó với 500 đồng vàng mà cậu thu về được trong hai mùa vừa qua, trái tim cậu ngập tràn trong nuối tiếc. Cậu đã không chuẩn bị cho sự lôi cuốn của những chiến lợi phẩm này, nếu không phải vì cậu đến từ một thời kì công nghiệp phát triển tiên tiến thì khả năng cao là cậu sẽ giữ hết mọi thứ cho riêng mình.
Nhưng giờ cậu chỉ có thể thở dài ngao ngán, cậu phải suy nghĩ cho đại cục. Trong tương lai có thể đoán định được, lượng nhân công ở Border Town sẽ tăng chóng mặt và trước khi cậu có thể cải tiến nền nông nghiệp trong lãnh thổ, cậu cần phải nhập khẩu số lượng lớn ngũ cốc từ các nguồn khác.
Vậy là tất cả chỗ châu báu này được cho vào trong những rương hòm được làm nhẹ bởi Hummingbird, sau đó cùng với sự hộ tống của Iron Axe và vài hộ vệ, chúng được đưa về kho chứa tại lâu đài của cậu ở Border Town. Tính cả việc yểm phép mọi thứ thì quá trình vận chuyển sẽ mất khoảng ba ngày.
Vì việc này, sau ngày thứ hai, Roland không còn nhận đồng vàng làm tiền chuộc nữa. Đánh bại Công tước đã đem đến rất nhiều lợi nhuận cho cậu nên giờ cậu chỉ cần có thêm nhân lực và động vật.
“Điện hạ, Ngài thật sự chỉ ở lại đây có một tuần thôi ư?” Nightingale thắc mắc.
“Sao vậy?” Roland đang nhắm mắt và tận hưởng cảm giác nhoi nhói ở vai mình.
“Đây là thành phố rộng lớn nhất miền Tây này, phải không?” Cô thì thầm, “so với Border Town, tại sao Ngài lại không muốn ở lại cái chốn giàu sang gấp bội này chứ?”
“Cơ cấu quyền lực ở thành Longsong rất lằng nhằng và phức tạp, nó không hợp với mục tiêu mà ta đang hướng tới. Và theo như kế hoạch, chúng ta nên giữ nguyên hiện trạng vì nó cũng chẳng tệ lắm. Nếu muốn thay đổi nó, sự kháng cự mà ta gặp phải sẽ lớn hơn và nếu ta sử dụng phương thức tàn nhẫn thì đám người đó sẽ hùa với nhau và cố gắng gạt ta ra.”
Roalnd mỉm cười và nói, “Tất nhiên, điều quan trọng nhất là con người ở trong thành này đã bị ảnh hưởng sâu sắc ở nhà thờ nên sẽ rất khó khăn để cho dân chúng chấp nhận cô. Ta từng nói rằng ta mong muốn các phù thủy có thể tự do đi lại trên đường phố, và chuyện đấy giờ là hoàn toàn khả thi ở Border Town.”
“Đúng vậy,” Nightingale nhẹ nhàng nói, “Ngài đúng là đã thực hiện lời hứa của mình.”
*
Sáng sớm ngày thứ ba, Petrov vội vàng đem danh sách đến, và như thường lệ Roland gặp anh ở đại sảnh.
“Thưa Điện hạ, thần đã đưa ra quyết định của mình.”
“Để ta xem thử.” Roland đáp và nhận danh mục từ tay anh. Như cậu đã dự liệu, ngay đầu danh sách với tổng điểm quy đổi lớn nhất là nông nô với 2 điểm tương ứng, có 800 người, cùng với số lượng 100 gia súc và 300 con cừu đáng giá tổng cộng 900 điểm, còn lại được trả bằng đủ loại thợ thủ công.
“Điện hạ, thế này có hợp lệ không?”
“Tất nhiên rồi, ngươi chỉ phải ghép sao cho đủ 3000 điểm thôi,” Roland trả lại danh sách cho Petrov, “Khi nào thì ngươi có thể tập hợp được hết khối lượng người và vật này?”
“Hôm nay là hoàn toàn có thể, ít nhất là đối với những người và tài sản nằm trong lãnh thổ nhà Honeysuckle, nhưng thưa Điện hạ, nếu Ngài muốn đưa tất cả đến Border Town thì có thể sẽ phải mất đến tận hai tuần liền.”
“Nhà ngươi sẽ chịu trách nhiệm cho việc vận chuyển đến Border Town,” Roland nói, gõ tay xuống bàn. “Với vai trò là một thương nhân, ngươi chắc hẳn phải có kinh nghiệm trong việc tổ chức một đoàn lữ hành chứ.”
“Vâng, thưa Ngài.” Petrov ngập ngừng một chút, “Còn về phần cha thần…”
“Ngươi có thể đưa ông ấy về hôm nay,” Hoàng tử cười vang và đưa cho anh một cuộn giấy da. “Nếu ngươi không còn ý kiến gì, hãy kí và in ngón cái của ngươi lên đó.”
“Đây là… giao kèo ủy thác?” Petrov mới chỉ đọc phần mở đầu rồi thốt lên đầy kích động. “Ngài thật sự trao quyền điều hành pháo đài Longsong cho gia tộc Honeysuckle sao? Làm ơn đợi thần một chút.” Anh trải cuộn giấy ra và bắt đầu đọc bản hợp đồng một cách cẩn thận.
Chứng kiến Petrov tỏ ra cẩn trọng, Roland gật đầu hài lòng – là người hợp tác với nhau, chú ý đến các điều khoản là yêu cầu cơ bản.
Sau một hồi, Petrov ngửng đầu lên, “Giao kèo và những gì Ngài đã nói với thần hôm qua, về cơ bản là giống nhau, chỉ có duy nhất một điều…” Anh chỉ tay vào cuối bản giao ước, “Thưa Điện hạ, phải chăng là thần nên viết tên cha mình vào đây? Sau cùng thì Bá tước mới là người đại diện cho cả gia tộc của thần.”
Roland mỉm cười, “Tất nhiên là không rồi, chính ngươi, chứ không phải cha ngươi, là người đã bàn với ta về vấn đề ủy quyền cho nên đó là lẽ đương nhiên khi ngươi viết tên mình vào phía cuối của giao ước.”
Petrov chết lặng trong một thoáng, anh không tin nổi vào những gì tai mình nghe được nên phải hỏi lại: “Điện hạ, ý của Ngài là…“
“Đúng vậy, ngươi sẽ thay thế cho Công tước và tiếp quản pháo đài này,” Roland gật đầu. “Nếu đáp ứng được giao kèo thì ngươi có thể tiếp tục trị vì thành phố kể cả sau khi ta lên làm Vua.” Cậu ngừng một chút và cười, “Nhưng nếu vi phạm hợp đồng, ngươi sẽ gặp kết cục giống như Công tước Ryan – ta đã chiếm được thành Longsong một lần rồi thì cũng chẳng có vấn đề gì nếu làm nó lần thứ hai cả. Cùng hợp tác vui vẻ nhé, ngài Đại sứ.”