Chap 141: Nụ hôn
Vào buổi tối hôm đó, Roland ngồi trong phòng làm việc và bắt đầu nghĩ về thiết bị mới.
Sự thật về việc loại thuốc đến từ nhà thờ cũng xuất hiện ở thành cảng Clearwater khiến cậu cảm thấy cực kì bất ổn. Dù cho có nghĩ về hiện thực là Giáo hội trợ giúp cả cậu lẫn Garcia đấu đá lẫn nhau vì ngai vàng hay là về con số hàng ngàn người Garcia có được từ liên minh của mình cũng đều khiến cậu không khỏi rùng mình.
Tưởng tượng cảnh ngàn vạn chiến binh được bao bọc bởi áo giáp sắt và có thể chạy với vận tốc ngang với kị binh khi đang phi nước đại thì thật khó để không bị choáng ngợp. Ngăn chặn một đợt tấn công vũ bão như vậy chỉ với hàng pháo thủ mỏng manh của cậu quả là một việc quá khó khăn. Chỉ cần có một tên chạm lọt qua thôi là Quân đoàn đệ nhất của cậu sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Cũng may là viên thuốc không giúp chống lại những thương tích nên cơ thể người sử dụng vẫn chỉ là xác thịt đơn thuần.
Cậu cần phải tạo ra loại vũ khí có tốc độ bắn và độ chính xác cao đồng thời cũng có thể khai hỏa từ một khoảng cách xa.
Tuy nhiên, thiếu đi nguyên liệu chủ chốt là thủy ngân fulminate, Roland đành tìm một hướng khác để vượt qua rào cản này và cậu phải chế tạo những công cụ thay thế để đối phó với hiểm họa tiềm tàng trước mắt. Với năng lực mới của Anna thì cậu khá yên tâm về khoản này. Giờ chỉ cần cậu vẽ ra bản thiết kế là Anna sẽ thực hiện yêu cầu của cậu một cách chuẩn xác. Nhưng năng suất của cô cũng đã đạt đến mức độ phi thường, nếu so sánh với những công đoạn nhỏ mà những thợ rèn phải chế tạo một cách tỉ mỉ từng bộ phận của khẩu súng kíp thì cô giờ đây có thể gộp nhiều mảnh với nhau, tạo hình và cắt rời chúng cùng một lúc.
Với một cơ chế mở cửa giáo dục và hệ thống đo lường thống nhất, Roland đã chuẩn bị đủ các bước cần thiết để gây dựng một nền công nghiệp sản xuất quy mô lớn. Thế nhưng nó không có nghĩa là cậu có thể đi đường tắt suốt được. Sức mạnh của Anna nói đơn giản là kho tàng tiềm năng bất tận mà cậu may mắn tiếp cận được. Buổi chiều nào Roland cũng đến khu thử nhiệm để cùng Anna nghiên cứu và khám phá về năng lực mới của cô. Còn những lúc không sắp xếp được thời gian thì cậu sẽ để cô tập luyện khả năng kiểm soát bằng việc chạm khắc những đồ vật nhỏ chẳng hạn như là những con búp bê phù thủy tí hon.
Tuy vậy, bây giờ thì kĩ thuật chạm khắc của cô vẫn còn non nớt, nhưng Roland tin chắc rằng một ngày nào đó thì cả giá sách của cậu sẽ được lấp đầy bởi những con búp bê sặc sỡ… chắc vậy?
Cậu cầm lấy chiếc thước kẻ bằng thép và đặt nó lên trên tờ giấy da rồi vẽ hai đường thẳng. Đúng lúc đó, cậu nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.
Những lúc lính gác không lên tiếng gì như thế này thì đến chín phần là có một phù thủy đang đứng ngoài cửa. Hiện tại thì hầu hết phù thủy đang tiếp nhận những bài học về đọc và viết của Scroll ở phòng khách tại tầng một. Cho nên người đang ở phía bên kia cánh cửa chỉ có thể là ai đó không tham gia vào chương trình giảng dạy cơ bản, và chỉ có một người không cần phải làm vậy.
“Mời vào.”
Hiển nhiên rồi, cánh cửa mở ra và Anna bước vào phòng.
Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi đi đến chỗ bàn làm việc, bên cạnh Roland, tay thì đang ôm phiên bản ảo của một quyển sách.
Ngay từ lúc những buổi học bắt đầu, ngày nào cậu cũng thấy cô với bản sao một cuốn sách của cậu, và cậu phải thừa nhận rằng dù cho Anna khá kiệm lời nhưng không ngờ trong nhóm các phù thủy thì cô lại rất được yêu mến. Ngẫm lại trước đây điều tương tự cũng xảy ra với Nana khi cô bé bám lấy Anna như hình với bóng vậy. Có lẽ bẩm sinh cô ấy có sức hấp dẫn đối với những phù thủy khác chăng?
“Ta giúp gì được cho em đây?”
“Ukmm,” cô gật đầu lại rồi đặt quyển sách mở mình đang cầm trước mặt Roland. “Chỗ này… Ngài từng nói rằng mọi vật trên thế giới này đều được tạo thành từ những quả bóng nhỏ li ti, nhưng sau đó Ngài cũng có viết là chúng có thể biến thành… sóng?”
“Sóng là gì vậy?” Anna hỏi.
“Khi em ném một hòn đá xuống nước thì những gợn nước nổi nên chính là sóng,” Hoàng tử hắng giọng hai cái, “Đây chỉ là khái niệm thôi nhưng thế là được rồi, em không cần tìm hiểu quá cặn kẽ đâu.”
“Tại sao?”
‘Bởi vì chính ta cũng không biết,’ Roland khóc thầm trong lòng,’ Cơ học lượng tử là một chủ đề đầy huyền bí và hoang sơ, và những cái mình không biết thì mình cũng sẽ không viết về nó. Dù rằng đây là sự thật nhưng mình không thể nói ra được.’
“Bởi vì những quả cầu mang tính chất của sóng nhưng đồng thời cũng sở hữu đặc tính của vật chất. Chúng ta giống như những quả cầu tí hon đó, chỉ khác là kích thước của chúng ta quá lớn nên rất khó để quan sát được những giao động khi chúng xảy ra. Phải mất nhiều thế hệ nghiên cứu mới có thể đào sâu hơn về vấn đề trên được.”
Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói thêm, “Bởi vì hiện tượng này trái ngược với thường thức nên rất khó để cho con người có thể hiểu được. Hình dung ra một không gian bốn chiều bên trong thế giới vốn chỉ có ba chiều, đối với chúng ta, không hề dễ chút nào. Do đó, em không cần quá chú tâm vào nó đâu.”
Môi Anna cong lên, thể hiện là cô không thỏa mãn tý nào với giải thích của Roland nhưng cô nhanh chóng hỏi tiếp, “Không gian bốn chiều là gì vậy?”
“….” /Cạn lời T.T/
Đến lúc sau cùng khi cô cũng không hỏi thêm câu nào nữa thì cổ họng Hoàng tử đã khô khốc vì phải nói suốt từ nãy đến giờ. Cậu thật sự đã đánh giá quá thấp sự thèm khát kiến thức của Anna, nếu cứ tiếp tục thế này thì chẳng mấy chốc cậu sẽ không còn gì để dạy cho cô nữa.
Nhất là khi Roland hỏi cô về tiến độ với toán học, cô trả lời, “Cho đến giờ thì nó khá là đơn giản và em hiện đã đọc đến chủ đề về các phương trình và ma trận, chúng có vẻ khá hấp dẫn.”
‘Đơn giản và hấp dẫn…’ Roland đột nhiên cảm thấy cách biệt giữa người với người thật sự quá lớn, ‘Được bao lâu rồi nhỉ? Cô ấy tốn có một tuần để đi từ toán sơ cấp cho đến phương trình và ma trận, và tiếp theo đó sẽ là đạo hàm và tích phân. Nếu là ở trường của cậu thì Anna chắc chắn sẽ là một học sinh nhóm đầu gương mẫu.’
‘Và cũng là một mọt sách xinh đẹp.’
Roland ngắm nhìn người phụ nữ đang đọc sách, hoàn toàn bị cuốn hút bởi hình dáng trước mắt mình. Dù đã buộc tóc ngay ngắn ra phía sau nhưng có những sợi rủ xuống trên má cô. Thấy vậy, Roland không kìm được việc vươn ngón tay trỏ ra và nhẹ nhàng vuốt những sợi đó ra phía sau tai của cô.
Cảm nhận được ngón tay của cậu, Anna quay ra nhìn Roland cùng với một nụ cười rạng rỡ. Sâu trong đôi mắt cô không còn vẻ tĩnh lặng như mặt hồ nữa mà thay vào đó đầy những gợn sóng. Họ cứ giữ như vậy cho đến khi Anna mở miệng nói gì đó, nhưng cô chỉ chuyển động môi nên không có âm thanh nào phát ra cả. Tuy vậy Roland vẫn có thể đọc được cử động đó.
“Hiện giờ Nightingale không có ở đây đâu.”
Hàm ý của câu này rất rõ ràng và Roland nghĩ rằng có ngu thì mới giả vờ không hiểu. Cả căn phòng chìm trong im lặng, giúp cho cậu thấp thoáng nghe được tiếng thở và nhịp tim ngày một nhanh của cô.
Roland không kiềm chế thêm được nữa, cậu bị kéo về phía đôi môi kia, Anna ngược lại mắt nhắm chặt và gò má cô thì ửng hồng. Ở khoảng cách này Roland mới ngửi được mùi hương cơ thể cô, và rồi sau đó thì đôi môi họ cuối cùng cũng hòa quyện.
Thời gian như thể ngừng trôi khi cậu đắm chìm trong sự mềm mại đó và cậu không rõ là nó kéo dài bao lâu thì họ mới tách ra.
Không để cho Roland kịp thốt lên lời nào, Anna nhón chân lên và môi cô hòa với cậu một lần nữa.
*
“Hây, hây!” Mystery Moon ngồi khoanh chân trên giường, ra vẻ đang tập trung cao độ với hai mắt nhắm nghiền, hai tay giơ cao và ngón cái cùng ngón trỏ chạm vào nhau tạo thành hình tròn.
“Cậu hóa điên rồi à?” Lily, đang lấy khăn lau khô mái tóc nhỏ nước của mình, cau mày hỏi.
“Mình đang coi bản thân là một hạt,” cô mở mắt, đáp. “Mình là một hạt,” rồi cô chỉ vào Lily. “Cậu là một hạt!”
Người kia đảo mắt và thả người vào chiếc giường êm ái.
“Ôi không, lại thế rồi,” Mystery Moon thở dài, “Mình thật sự coi mọi thứ là hạt mà tại sao mình lại không tiến hóa được như Anna chứ?”
“Nhưng cậu có tin là thế đâu,” Lily giải thích.
“Mình có tin mà!”
“Cậu không có tin,” cô phù thủy lắc đầu, “cậu có thể đánh lừa người khác chứ không đánh lừa được bản thân mình đâu… dù đây không phải là lý do chuẩn xác nhất nhưng mình nghĩ là do Anna tin tưởng bất cứ điều gì Hoàng tử nói ra mà không hề do dự. Tất nhiên, một phần cũng là vì cô ấy thông minh hơn cậu nữa. Đấy là lý do tại sao mà Anna có thể tiến hóa ma thuật của mình và tiếp nhận được năng lực mới.”
“…” /Cạn lời tập 2 T.T, đồng đội Roland là đây/
“Nói cách khác, thay vì quá bận tâm về nó thì cậu nên để cho tâm trí được thả lỏng và nghỉ ngơi đi.” Lily nói và vỗ tay xuống chỗ giường cạnh bên.
“Cậu không muốn có được năng lực mạnh hơn ư?” Mystery Moon nghi hoặc hỏi, “Hơn nữa, mình cũng muốn làm được gì đó cho Hoàng tử.”
“Vậy mình nên tiến hóa ma thuật để có thể bảo quản thực phẩm được lâu hơn hả?” Lily ngáp lớn, “Thôi, xin miễn đi. Bên cạnh đó, tại sao cậu lại muốn có ích hơn với anh ta chứ? Đàn ông là những kẻ nhẫn tâm và bội bạc, cậu thấy Echo rồi đấy.”
“Dù cho cậu có nói là không quan tâm nhưng ngoại trừ Leaf ra thì trong lớp cậu là người chăm chú và nghiêm túc nhất còn gì,” Mystery lầm bầm.
Lily túm lấy chiếc gối của mình và ném nó vào mặt Mystery Moon, “Để mình ngủ đi!”