Chap 142: Xe mỏ
Đã nửa tháng trôi qua từ lúc Roland chinh phạt pháo đài Longsong và năm gia tộc quyền quý ở đó đã hoàn tất việc vận chuyển con người và vật tư cần thiết đến Border Town.
Sau khi việc thiết lập Bộ Nông nghiệp xong xuôi thì mùa xuân mới cũng đã đến, là thời điểm triển khai những bước đầu trong công cuộc cải cách nông nghiệp của Roland. Những nông nô nhận ra ánh bình minh trong cuộc đời tăm tối của họ là việc trở thành người tự do đã hăng hái lao vào công việc. Cảnh tượng có ai đó dùng roi vọt để đốc thúc họ về cơ bản đã biến mất tại vùng đất phía nam sông Shishui này. Những người lười nhác thì thấy rằng dù cho không có ai thúc giục tiến độ của họ nhưng vẫn có những viên chức của Tòa thị chính mang theo những dụng cụ đo đạc lạ lẫm đến để kiểm soát công việc. Rõ ràng là Lãnh chúa chẳng hề bận tâm về một hai mảnh ruộng mà chính những nô lệ phải lo cho vụ mùa của mình nếu họ định hướng đến tương lai sau này.
Dù vậy thì trình độ của đội ngũ viên chức thuộc Bộ Nông nghiệp cũng không quá nổi trội, họ đã nằm lòng nguyên tắc phân phối công việc nên Roland yêu cầu họ phải liên tục nhắc lại điều đó cho những nô lệ. Để tăng cường hiệu ứng lan tỏa cũng như để thỏa mãn cảm xúc cá nhân của Hoàng tử thì dọc bờ sông Shinshui đã được phủ kín bởi những biểu ngữ màu đỏ. Trên đó được viết “Làm việc là con đường duy nhất dẫn đến sự giàu có,” “Lao động đem đến sự tự hào và vinh quang,” “Làm việc có thể thay đổi số phận của bạn,” vân…vân…
Tất nhiên, không thể có chuyện những biện pháp nêu trên lại không vấp phải bất kì phản đối nào, ví dụ Barov đã là người đầu tiên đứng lên phàn nàn về nó.
“Thưa Điện hạ, những thứ như thế này là vô nghĩa, đại bộ phần nông nô còn chẳng biết đọc. Kể cả nếu có biết thì họ cũng chẳng quan tâm đến câu từ trên các biểu ngữ. Đám người đó vốn ngu dốt và xấc xược, với một số thì đến cả roi vọt cũng chẳng ăn thua thì Ngài mong đợi gì ở mấy dòng chữ nửa vời và kì lạ này chứ?”
Câu trả lời của Roland tuy vậy lại khá đơn giản: “Những khẩu hiệu đó không phải dành cho họ.”
“Vậy tại sao Ngài lại muốn cho treo những biểu ngữ kia?” Nghe được câu trả lời, vị trợ lý trưởng bộc lộ một vẻ mặt vô cùng bối rối.
“Để định hình một ví dụ sống.”
Cậu nghĩ chưa từng nghĩ rằng những nô lệ ngu dốt hay cố chấp. Đúng là họ không được giáo dục nhưng nó không có nghĩa là họ không biết suy nghĩ. Lòng tham cùng với sự đam mê sẽ làm thay đổi dù cho là một người ngu ngốc đi chăng nữa, đó là bản chất tự nhiên của con người. Cho nên, việc Bộ Nông nghiệp đi vào hoạt dộng dù ban đầu không có nhiều tác dụng nhưng nó vẫn sẽ nhen nhóm một ngọn lửa trong tim họ, giống như một hạt giống chắc chắn rồi sẽ nảy mầm vậy. Khi mà nô lệ đầu tiên được thăng hạng làm người tự do và khi họ dùng mùa màng thu hoạch được đổi lấy tiền bạc để mua sắm quần áo đẹp, đồ ăn ngon hay là một căn nhà bằng gạch vững trãi và ấm cúng thì những câu khẩu hiệu được lặp đi lặp lại đó sẽ hiện lên trong đầu họ và biến thành hiện thực được khắc sâu vào trong lòng những người đó.
Những biểu ngữ khắp dọc bờ sông là để dành cho lúc việc phổ cập giáo dục gặt hái được những thành quả đầu tiên.
Chỉ dựa vào hai bàn tay mình để thoát khỏi sự nghèo đói, trở thành một thành viên thức của Border Town và hơn thế nữa là công dân của Vương quốc, đó chính là sức mạnh của sự chăm chỉ.
Chỉ khi đem ra so sánh thì tất cả chúng ta mới có thể cảm nhận được sự cách biệt giữa mỗi người và cách duy nhất để thu hẹp khoảng cách đó là chủ động theo đuổi đối phương, như vậy thì hiệu suất cá nhân sẽ được đẩy lên mức cao nhất.
*
Iron Head đang đứng ở phía lối ra vào hầm mỏ, chờ cho chỗ quặng mới được chuyển ra.
Kể từ sau khi gần như bị nướng chín bởi nhiệt độ cao của động cơ hơi nước hồi tháng Quỷ ám, anh chẳng còn dám đứng gần những cỗ máy màu đen đó thêm một lần nào nữa.
May mắn thay là còn có một người thánh thiện như tiểu thư Nana ở Border Town. Mỗi khi Iron Head sờ tay lên bên má đã lành của mình thì cảm xúc trong lòng anh lại dâng trào. Trong giây phút hoảng loạn đó anh đã nghi ngờ tiểu thư Nana là tay sai của Ác quỷ và nó rõ ràng là một sự xúc phạm đối với cô ấy. Vì vậy, sau khi mùa đông kết thúc thì anh đã kỹ càng chuẩn bị hai con cá ướp muối cùng một chiếc đùi lợn rừng và đem đến biếu chúng cho nhà Pine.
Đáng ngạc nhiên là dù Titus Pine là một Tử tước nhưng, không giống như những quý tộc khác luôn ra vẻ kênh kiệu, ông vẫn rộng lượng chấp nhận lời xin lỗi của anh. Đây là lần đầu tiên Iron Head cảm thấy là không phải tất cả những quý tộc đều nhẫn tâm giống nhau.
“Iron,” một người thợ mỏ người đầy bụi bặm chạy ra từ trong mỏ ra, “dây thừng đã được buộc chặt rồi.”
“Được rồi,” anh hét vang và quay sang phía động cơ hơi nước, “Mọi người dọn dẹp khu vực đi! Prank, trước tiên cậu phải nâng cần gạt màu xanh lên, sau đó mới đóng cần gạt đỏ! Làm sai là tôi vặn đầu cậu đó!”
“Yên tâm đi Iron, tôi biết mình đang làm gì mà!” Frank hét ngược lại.
Sau khi Nils được nhận vào Quân đoàn đệ nhất thì Iron Head giờ đây là người phụ trách việc vận hành động cơ hơi nước. Trong những ngày đầu, Frank thường nhầm lẫn trình tự và khiến cho một trong những đường ống phát nổ cho nên cứ mỗi khi phạm thêm một lỗi thì anh sẽ bị táng cho vài cái. Cũng may là Hoàng tử không để tâm việc này lắm, không những cậu ngay lập tức cho người đến thay thế phần bị hư hại mà cậu cũng không bắt họ bồi thường tổn thất gì cả. Iron Head vốn đã dự định tịch thu khoản lương tháng của họ trong trường hợp có bất trắc xảy ra.
Khi van đầu vào được mở, cỗ máy hơi nước liền nhả ra một đám khói trắng mờ ảo và vòng quay chính bắt đầu nhích một cách chậm chạp làm cho bộ tời chuyển động và kéo căng sợi dây.
“Đừng có thả lỏng vội! Quan sát sợi thừng ấy, để ý nó thật kĩ vào!” Iron Head hét to.
Giờ đây, bên cạnh động cơ chạy bằng hơi nước thì hệ thống vận chuyển quặng cũng đã thay đổi.
‘Điện hạ đã ra lệnh cho những người thợ thủ công dùng gỗ tạo ra vô số những thanh tà vẹt được lắp đặt xuyên suốt đường hầm. Kế tiếp là hai thanh gỗ dài được đặt lên trên những thanh tà vẹt nhìn chẳng khác gì những bậc thang gỗ. Ngài gọi đó là bằng một cái tên rất rắc rối, hệ thống đường ray bằng gỗ dùng cho việc vận chuyển. Dù vậy thì nó không có vẻ gì là quá phức tạp, nhưng cùng với những bậc thang còn có một chiếc xe mỏ đặc biệt! Cái toa xe này thật sự quá tuyệt. Bình thường thì chúng ta cần tới 3-4 ngày để vận chuyển chỗ quặng nhưng động cơ có thể kéo được cùng lúc nhiều xe chỉ trong thời gian khoảngngắn ngủi.’
Iron Head đã quan sát tỉ mỉ toa xe mỏ bốn bánh này. Nó được làm hoàn toàn bằng sắt và có thể chạy được trên đường ray gỗ. Dùng nhiều sắt như vậy chắc phải rất tốn kém. Lý do chính là để nó có thể di chuyển trên những thanh gỗ mà không bị nghiêng đổ trong quá trình vận hành. Phần bên trong của bánh xe nhỏ hơn phần rìa và giúp cố định xe với đường ray. Đặt bên trên phần bánh là toa xe hình hộp được làm bằng sắt kèm theo 2 cái lỗ nhỏ ở mỗi đầu để chúng có thể được nối lại với nhau bằng dây thừng.
Anh không khỏi thán phục trí tuệ của Hoàng tử Roland, chỉ với một thiết kế đơn giản thôi là cậu đã giúp cho việc vận chuyển quặng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều. Trước khi có sáng chế này của cậu thì vận chuyển luôn là công đoạn tốn nhiều thời gian và nhân lực nhất.
‘Tuy vậy thì hệ thống này cũng không phải là hoàn hảo, ví dụ, chỉ sau có năm ngày đưa vào sử dụng thì đã có 2 đoạn ray bị nghiền nát bởi sức nặng của toa xe và không lâu sau thì đến cả những đoạn khác nữa. Sau đấy Điện hạ đã bọc toàn bộ thanh ray bằng một lượt sắt mỏng và bằng cách nào đó độ bền của chúng đã được gia tăng.’
Bên cạnh vấn đề với đường ray, hầm mỏ cũng trải qua một vụ sụt trần mà vẫn còn ám ảnh Iron Head đến tận bây giờ. Theo như đúng quy trình thì họ chỉ nên kéo bốn toa xe một lần. Nhưng ngày hôm đó, đám thợ đã nhanh trí một cách bất thường và thế là họ đã nối sáu toa xe lại với nhau. Trong nửa đầu của quá trình vận chuyển thì mọi thứ vẫn ổn nhưng rồi đột nhiên một trong những sợi dây thừng bị đứt. Sợi dây to bằng cả bắp tay bật lại mạnh đến mức làm cho người thợ bị nó đập trúng bị gãy mất mấy cái xương sườn. Còn toa xe mỏ thì trượt khỏi đường ray và xô ngã vài người ở đó và đè nát cả chân họ.
May mà Iron do trước đây đã gặp phải hoàn cảnh tương tự nên đã lập tức biết phải làm gì. Anh liền tập hợp một số thợ mỏ lại để đưa những người bị thương đến chỗ của Tử tước. Anh nhận thức được rằng chỉ cần những người đó vẫn còn thở thì tiểu thư Anna sẽ có thể hồi phục cho họ như lúc chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Iron, những toa xe ra rồi!” người đàn ông phụ trách việc giám sát cửa hầm mỏ hô lớn.
Nghe vậy, Iron Head hét vang chỉ thị tiếp theo của mình, “Frank, đợi mười nhịp rồi mới được tắt động cơ, để ý trình tự đấy!”
“Rõ rồi!”
Sau đó, bốn toa xe từ từ dừng lại ở phía cuối đường ray, Iron Hea tiến đến để ghi chép lại kết quả của lần thu hoạch này. Hai xe đầu được chất đầy bởi loại đá màu nâu đỏ-quặng sắt và cũng là loại khoáng thạch chủ yếu được tìm thấy ở đây, xe thứ ba thì đầy loại đá màu xám với một chút sắc vàng-quặng đồng. Nhưng khi lại chỗ toa xe thứ tư, anh ngay lập tức bị chôn chân tại chỗ, đó là loại quặng mà anh chưa nhìn thấy bao giờ. Nó có màu nâu đậm nhưng khi có ánh mặt trời chiếu qua thì lại có ánh kim màu tối lóe lên.
‘Thứ đá này rõ ràng là một loại khoáng thạch lạ,’ Iron Head lắc đầu, ‘mỏ Northen Slope quá rộng lớn và phân rất nhiều nhánh nên cũng là bình thường nếu ta tìm thấy một thứ khó hiểu ở đó.’ Vì vậy, anh chỉ gạch chéo chỗ giáy tờ của mình, ra hiệu đưa những xe quặng vào trong kho. Đống đá đó dù có được đưa thẳng đến khu mỏ hay không thì cũng chẳng can hệ gì đến anh cả.