Chap 143: Người di cư
Chiếc thuyền buồm từ thành Longsong từ từ cập bến Border Town.
Sau khi cầu thuyền được hạ xuống, người trên thuyền lần lượt bước xuống cầu mang theo đủ các loại túi khác nhau. Đối với hầu hết trong số đó thì đây là lần đầu tiên họ đặt trên đến vùng đất xa lạ này cho nên mọi người có chút bỡ ngỡ trước cảnh vật mình mới bắt gặp, nhưng các thủy thủ phía sau giục họ bước tiếp phớt lờ đi cảm giác bất an của những hành khách.
Khi đám đông bắt đầu bị đẩy về phía trước thì một người phụ nữ trung niên chẳng may trượt chân. Cả người cô chao đảo đến nỗi như thể sắp rơi khỏi chiếc cầu. Tuy nhiên, một người phụ nữ khác nhanh nhẹn bước tới và tóm lấy cổ tay người phụ nữ kia, giúp cô khỏi bị ngã.
“Cảm ơn…cảm ơn cô,” người được cứu thoát lên tiếng cảm ơn mấy lần liền trong khi ngực vẫn còn đang run rẩy vì sợ hãi.
Người còn lại tuy vậy chỉ vẫy tay tươi cười, ám chỉ rằng không cần thiết phải cảm ơn như vậy.
Người đang đứng trên bến thuyền và đang mong đợi những lữ hành mới tới là Ferin Eltek. Anh lập tức nhận ra người phụ nữ với động tác khéo léo vừa rồi chính là người vợ yêu dấu Irene của mình. Cô mặc một chiếc váy màu trắng với mái tóc được cuộn xoắn lại. Cô lúc nào cũng xinh đẹp và tinh tế.
Người hiệp sĩ không nén nổi sự phấn khích. Khoảnh khắc khi Irene cuối cùng cũng đặt chân lên bên tàu thì anh liền nhanh chóng tiến về phía cô, gạt đàn bà nghèo đói đang bám lấy cô sang một bên đồng thời hoàn toàn lờ đi tiếng la ó của những người xung quanh. Irene giật mình khi bị tiếp cận đột ngột như vậy, nhưng ngay khi cô nhận ra người đó là Ferlin thì cô liền lao vào vòng tay anh.
“Khi nghe được tin về việc Công tước bị đánh bại, em đã rất lo sợ. Và rồi em đã cố tìm gặp anh tại pháo đài Longsong nhưng lại chẳng có được cơ hội nào,” Irene ngay lập tức kể lại, “May mà anh vẫn bình an.”
“Anh đã bị giam ở trong ngục bên dưới lâu đài của Lãnh chúa và không thể nào có chuyển lính gác để cho em vào đó cả,” Ferlin buông vợ mình ra và giải thích. “Nửa tháng vừa rồi em thế nào, có ổn không?”
“…” Cô chần chừ không trả lời trong thoáng chốc rồi nói với một giọng nhỏ nhí, “Em rời khỏi nhà hát rồi.”
Ferlin lập tức hiểu được ý nghĩa đằng sau những câu chữ của vợ. Trong khoảng thời gian khi vẫn còn là Đệ nhất Hiệp sĩ của miền Tây, chỉ có Công tước mới dám động tay vào cơ thể cô. Thế nhưng khi anh trở thành tù nhân của Hoàng tử Điện hạ thì những gã đàn ông cùng làm trong rạp hát với Irene đã không còn che giấu những ý nghĩ dơ bẩn của mình nữa. Bọn chúng chỉ cần chờ đợi thời cơ thích hợp để tấn công cô. Do đó, nếu cô vẫn đến nhà hát thì chẳng khác nào mỡ dâng miệng mèo.
“Chuyện đấy không còn quan trọng nữa, anh đã có một công việc ở đây và mức lương cũng không phải là thấp.” Ferlin cố gắng an ủi cô, “Hãy cũng về nhà trước đã, rồi chúng ta có thể thoải mái trò chuyện.”
“Nhà sao?” Irene ngạc nhiên thấy rõ, “Chúng mình không cần phải sống tách riêng ư?”
Thường thì tù nhân nếu không bị giết trong chiến trận và không được chuộc lại được tự do thì hầu hết sẽ bị bắt làm khổ sai. Những người đó sẽ được cho tập trung lại thành từng nhóm và phải sống ở trong lều hoặc là tại các khu trại, chỉ được nằm trên nền đất phủ rơm. Đồng thời gia đình của họ cũng chẳng được đối xử khá hơn chút nào. Những người phụ nữ thì phải sống trong khu đặc thù và cũng phải ngủ trên sàn nhà. Trong lúc đàn ông làm việc thì phụ nữ phải lo việc dọn dẹp chỗ ở và giặt giũ.
Nghĩ về chuyện này khiến Ferlin cảm thấy ấm áp trong lòng. Ở những trang trại gần thành Longsong thì ít nhất Irene còn có phòng riêng thoải mái cùng một chiếc giường êm ái và mềm mại. Dù biết rằng mình sẽ phải sống cũng với những người khác trong một căn nhà trật trội hay là một túp lều nào đó và sẽ bị bắt phải ao động mỗi ngày nhưng cô vẫn không hề ngần ngại.
“Anh giờ là một giáo viên.” Một tay anh xách hành lí của Irene còn tay kia thì nắm lấy tay cô. Họ rảo bước cùng nhau về phía quận “Nền văn minh mới”, “là một giáo viên nên anh được cấp miễn phí cho một căn nhà.”
Nói thật thì khi nghe lần đầu tiên về những đối đãi giành cho giáo viên từ Hoàng tử, anh đã chẳng mong chờ gì nhiều. Vốn là tù binh nên chỉ cần có một căn phòng riêng thôi cũng là quá tốt rồi. Thậm chí nếu mưu gió có ùa vào phòng qua những chỗ nứt thì nó vẫn là một nơi không tồi để sinh sống sau khi sửa sang lại. Với ý nghĩa như vậy, kết quả thật sự hoàn toàn khiến anh bất ngờ, anh chưa từng nghĩ rằng căn nhà được cấp cho giáo viên lại như bình thường cả.
Bước vào khu vực quận mới, đường phố bỗng trở nên rộng rãi hơn và nền đất đang dần được phủ kín bởi những thứ sỏi màu xám. Những viên đá trên mặt đất rất là phẳng và trơn tru nên dù cho có đi bộ trên đó một lúc lâu thì chân họ cũng không hề thấy đau. Mới đầu, Ferlin không hiểu nổi lý do cho tất cả những việc này, rõ ràng là sự lãng phí về công sức và thời gian của những người thợ xây. Cho đến một ngày trời đổ mưa to, anh nhìn thấy nước mưa chảy theo những khe giữa các viên đá và được dẫn đến chỗ thoát nước ở hai bên đường. Ở thành Longsong, cứ mỗi khi trời mưa là đường phố sẽ trở nên lầy lội và xuất hiện đầy những vũng nước, cho nên những con đường mới ở Border Town tốt hơn nhiều.
Irene, người đang choáng ngợp bởi khung cảnh xung quanh, lộ rõ vẻ bối rối lên tiếng hỏi, “Tất cả những ngôi nhà ở đây đều có vẻ mới, anh có chắc là mình đi đúng đường không thế?”
“Đúng mà, em yêu, chúng ta gần tới nới rồi.”
Sau đó hai ngã rẽ, Ferlin Eltek dẫn Irene dừng lại trước một ngôi nhà gạch hai tầng, “Ta đến nơi rồi.”
“Đâu cơ?” Cô quay đi quay lại hai lần nhưng vẫn chỉ thấy chồng mình đang nhìn vào ngôi nhà thẳng trước mặt họ. Không dám lên tiếng hỏi lớn, cô lấy tay che miệng lại, “Cả ngôi nhà này là của chúng ta ư?”
“Tất nhiên là không phải rồi,” Ferlin cười. “Đây là khu nhà của giáo viên, căn nhà của chúng ta nằm ở ngay giữa ở tầng hai, chúng ta cũng vào bên trong thôi.”
Lấy chiếc chìa khóa từ trong túi áo để mở cửa, Ferlin kéo tay vợ mình vào bên trong tổ ấm mới của họ. Căn nhà gồm có một gian chính, hai phòng ngủ, hai phòng phụ để đồ. Dù rằng những căn phòng có hơi nhỏ nhưng chúng lại thoải mái một cách bất ngờ. Dù là trang trí ở sảnh chính hay là khung cảnh của phòng ngủ thì cũng đều mang đến vẻ tươi mới. Và giờ đây khi mà Irene đã đến bên Ferlin thì ngôi nhà còn trở nên hoàn hảo hơn nữa.
“Lạy chúa, anh có chắc là mình bị bắt làm tù binh không vậy?” Irene không ngừng phi từ phòng này đến phòng khác, cẩn thận xem xét mọi thứ. Cô hào hứng chẳng khác gì một đưa trẻ vậy, “Chúng mình thật sự sẽ sống ở đây sao?”
“Tất nhiên rồi.” Ferlin hạnh phúc đáp lại trong khi lấy một ít bánh mì và pho mát từ trong từ và bày chúng lên bàn. “Em chưa ăn gì ở trên thuyền đâu đúng không? Hãy cũng ăn cho no trước đã, tý anh còn phải đi làm nữa.”
“Phải rồi, anh giờ là giáo viên mà,” Irene phi đến chỗ chồng mình, “có phải anh dạy cho đám trẻ quý tộc không?”
“Không, không phải quý tộc mà nói cho đúng thì anh phải hướng dẫn cho người dân của Điện hạ.”
“Người dân ư?” Irene không tin nổi những gì cô vừa nghe được, “dạy họ cái gì chứ?”
Nghĩ rằng một ví dụ sẽ giúp cho việc giải thích trở nên dễ dàng hơn nên anh lấy ra một quyền sách và đưa nó cho vợ, “Anh phải dạy họ cách đọc và viết. Cái này anh nhận được từ Điện hạ, đây là tài liệu giảng dạy.”
Dù cho đã chọn trở thành giáo viên nhưng anh vẫn lo rằng mình không hoàn thành được công việc này. Xét cho cùng thì thông thường giáo viên là luôn là một ông già với mái tóc bạc. Thế nhưng, hầu cận của Điện hạ nói rằng anh chỉ cần dạy theo tài liệu giảng dạy. Nhìn vào cái thứ được gọi là giáo trình này, anh nhận ra rằng khái niệm về cách đọc và viết còn có thể được trau chuốt đến mức thế này.
Từ phương pháp dạy học cho đến nội dung bài giảng, mọi thứ đều được viết ở đây. Ngay ở trang đầu là một danh sách gồm hàng tá câu hỏi thường gặp cho giáo viên tập sự, chẳng hạn như, “Làm sao để trở thành một giáo viên giỏi? Làm sao để khơi dậy hứng thú học tập của học sinh? Làm sao để đánh giá mức độ hiệu quá trong cách giảng dạy của một ai đó?” Các câu trả lời luôn ngắn gọn và dễ hiểu, đem đến cho người đọc cảm giác đang học được một cái gì đó mới. Bản thân thì không nhận ra nhưng Ferlin đã bị hấp dẫn bởi cuốn sách ngay cả trước khi bắt đầu sự nghiệp của mình.
Irene rõ ràng cũng rời vào hoàn cảnh tương tự, cô đã sống trong nhà hát từ lúc còn rất trẻ và đã đọc rất nhiều sách và kịch bản của các vở kịch. Ferlin đã phàn nàn không chỉ một lần rằng với gương mặt và trí thông minh của vợ anh, nếu cô được sinh ra trong gia đình quyền quý thì tên tuổi cô chắc chắn sẽ được biết đến là một người phụ nữ xuất chúng.
Sau khi lật qua vài trang sách, Irene đột nhiên ngửng mặt lên và hỏi, “Lúc trước anh có nói… là những giáo viên được trả lương khá là tốt?”
“20 đồng bạc mỗi tháng và mỗi năm sẽ tăng thêm 5 đồng nữa.”
“Ở đây cũng không có nhà hát nào, đúng không?”
“Không có…,” Ferlin chần chừ do đã đoán được ý định của vợ mình.
Và tất nhiên là người kia gập quyển sách lại và tươi cười nói, “Nếu vậy thì thế này đi, em cũng sẽ trở thành giáo viên chồng yêu à, giống như anh vậy.”