Chap 149: Người thương nhân đến từ Kinh đô (2)
“Cô là người kinh doanh diêm tiêu lớn nhất ở Kinh đô ư?” Roland vào thẳng vấn đề.
“Không phải thưa Điện hạ,” Margaret không còn mỉm cười kiểu xã giao nữa và giọng điệu cô cũng trở nên nghiêm túc hơn, “Thần tham gia vào đủ các loại hình làm ăn, từ đá quý cho đến vải vóc, từ nhà nghì cho đến quán rượu. Thật ra, chỉ mới chưa đầy một tháng trước, thần còn không động tay đến việc buôn bán diêm tiêu. Chỉ vì người chủ ban đầu của mỏ nitrat thua hết tất cả khoản dự trữ của mình và phá sản trong một lần ghé thăm sòng bạc của thần nên thần mới được chuyển giao quyền sử dụng thay cho khoản thanh toán.”
‘Cô ta không chỉ buôn bán đủ các loại hàng hóa mà còn nắm giữ một vị trí vững chắc trong ngành công nghiệp dịch vụ… có thể xây dựng một đế chế kinh doanh lớn như vậy, rốt cuộc thì có ta có thân thế như thế nào? Ai cũng biết rằng nếu muốn mở một sòng bạc ở Kinh đô thì chỉ có tiền thôi là không đủ.’ Vì muốn biết được xem người phụ nữ có đang nói thật không nên Roland gõ lên bàn nhưng Nightingale bực tức véo lưng bên trái của cậu. Véo như vậy là ám chỉ Margaret đang mang Thánh vật của Sự trừng phạt nên Nightingale không thể nào phân định được người kia đang nói dối hay nói thật.
‘Đợi đã… nếu cô ấy không đánh giá được thì tại sao lúc nãy lại véo mình mạnh thế chứ?’
Roland hắng giọng hai lần để đè nén sự tò mò của mình lại.
Cậu từng nghe nói về một vài thương nhân Fjord đã an cư lập nghiệp trong lãnh thổ bốn Vương quốc. Chuyện kinh doanh của họ rất thành công nên chúng càng ngày càng lớn mạnh đến nỗi họ tích trữ được một số lượng của cải nhiều đến mức khó tin. Sau khi kiếm được chút lợi nhuận, rất nhiều thương nhân đã bị nhắm tới và bị lừa hết những gì họ kiếm được. Chỉ có một vài người bám trụ được và thành công trong việc tái đầu tư vào các chi nhánh, tạo thành một khối kinh doanh vững chắc. Có lẽ nào Margaret chính là một trong nữa ông to bà lớn đó?
‘Nếu đã vậy,’ Roland quyết định thẳng thắn đưa ra yêu cầu của mình, “Ta cần một lượng lớn diêm tiêu, càng nhiều càng tốt.”
“Lãnh thổ miền Tây Vương quốc đâu có nóng nực cho lắm nhất là nơi gần vùng núi Impassable như thế này. Thưa Điện hạ, Ngài thật sự cần nhiều diêm tiêu như vậy sao?” Margaret trở nên tò mò, “Ở vùng rìa phía đông Vương quốc thần có ba mỏ nitrat, đủ để cung cấp đá cho một thành phố cỡ trung.”
‘Đúng là trúng mánh, cô ấy có đến 3 mỏ nitrat!’ Dù rằng Roland đang rất vui mừng nhưng biểu cảm của cậu vẫn không hề thay đổi, “Ta định xây một kho lạnh ở dưới tầng hầm lâu đài để chứa những thực phẩm dễ hỏng. Chỉ cần cô đưa ra một mức giá hợp lý thì ta sẽ lấy toàn bộ chỗ diêm tiêu mà cô có thể mang tới.”
“Vì Ngài đã giải thích kĩ càng cho thần như vậy,” cô gật đầu, “Thần sẵn lòng chuyển toàn bộ lượng diêm tiêu của mình đến Border Town và thần sẽ chỉ tính theo giá thị trường của Kinh đô thôi, nhưng…”
“Có vấn đề gì?”
“Thần không muốn được trả bằng tiền vàng, thần đã có đủ tiền để lấp đầy cả một kho chứa rồi. Thần có nghe nói rằng Ngài sở hữu một vài sản phẩm ngoại lai, nếu Ngài có thể dùng chúng thay cho những đồng vàng thì thần sẽ rất vui mừng khi chốt được giao kéo này.”
“Sản phầm kì lạ ư?” Roland như chết lặng, đây là lần đầu tiên cậu nghe một người có là không muốn bất kì đồng vàng nào.
“Đúng vậy. Thần có nghe được một số điều về tạo vật làm từ sắt đen có thể tự vận hành,” Margaret hơi chồm về phía trước, “Thuộc hạ của Ngài nói rằng thứ đó chỉ cần đánh lửa và đun sôi nước là nó có thể trở nên mạnh mẽ một cách khó tin. Nói thật thì sau khi anh ta nghe kể về một phát minh như vậy thì thần mới quyết định ghé thăm Border Town. Nếu không thần vẫn hứng thú hơn với việc bán thẳng diêm tiêu cho quý tộc ở thủ đô. Dù sao thì quãng đường vận chuyển cũng xa hơn rất nhiều nên thần sẽ phải chịu tổn thất đáng kể.”
‘Đây đúng là một sự ngạc nhiên dễ chịu,’ Roland nghĩ. ‘Mặc dù mình không biết làm thế nào mà học trò của Barov lại nắm được điểm này và việc anh ta đã miêu tả ra sao về động cơ hơi nước nhưng rõ ràng là nữ thương nhân đến từ Kinh đô rất có hứng thú với nó.
Roland hiểu rất rõ lợi nhuận và tiềm năng kinh doanh khổng lồ của các sản phầm công nghiệp. Nhất là khi chúng chỉ có thể được chế tạo bởi những sản phẩm cơ khí của chính cậu. Cậu vốn đã lo rằng sau khi Border Town bán hết lượng quặng và dùng hết chỗ vàng thu được từ Công tước Ryan thì họ sẽ không còn bất kì đầu mối làm ăn nào khác. Nhưng cậu chưa từng nghĩ rằng hôm nay, một cơ hội hoàn hảo như vậy lại xuất hiện ngày trước mặt mình.
“Hóa ra đó là lý do của cô,” Hoàng tử nói. “Thứ mà cô được nghe kể được gọi là động cơ hơi nước. Nó đun sôi nước và chuyển hóa nước thành hơi và dùng đó như một nguồn năng lượng. Nguyên lý đằng sau cỗ máy rất đơn giản nhưng chỉ có chỗ chúng ta ở Border Town này là có thể sản xuất được nó.”
“Thật sự có tồn tại thứ kì diệu như vậy sao?”
“Tất nhiên,” Roland trả lời, “nhưng việc chế tạo rất phức tạp nên giá thành sẽ khá là cao. Nếu cô quan tâm thì có thể cùng ta đi xem cỗ máy.”
“Thần rất rất quan tâm luôn,” cô hào hứng đáp lại.
…
Ở khu mỏ Northen Slope, Margaret chứng kiến một con quái vật bằng thép to lớn, ồn ào đang kéo nhiều toa xe mỏ chất đầy quặng ra khỏi đường hầm. Mắt cô mở lớn đến nỗi gần như rớt cả ra ngoài.
“Điện hạ, thứ…thứ này thật là đáng kinh ngạc.” Margaret xuýt xoa với vẻ bị choáng ngợp.
“Lúc trước thần đã nghĩ rằng người đưa tin của Ngài đã phóng đại lên nhưng ngay cả trong giấc mơ hoang dại nhất thì thần cũng chưa từng nghĩ rằng anh ta thậm trí còn nói giảm đi rồi… Thần e là kể cả một tá người hợp lực cũng không đem lại sức mạnh bằng với thứ… động cơ hơi nước này.”
Có ý muốn nhìn gần hơn nên Margaret bước về phía động cơ nhưng bị Roland cản lại. “Cỗ máy khi đang hoạt động rất là nguy hiểm, không nên lại gần quá. Cô có thấy khói trắng xì ra từ nó không? Chỉ cần bị dính phải một chút thôi cũng đủ để đốt cháy da cô rồi.”
“Ngài chỉ dùng nó để vận chuyển quặng thôi sao?” Vì tiếng ồn quá lớn nên nữ thương nhân phải lại gần Roland và hét vào tai cậu.
“Tại khu mỏ này, bọn ta dùng hai cái, một cái là để giúp vận chuyển quặng còn cái kia được dùng để bơm nước vào trong mỏ,” Roland trả lời, “Sự thật thì cho đến hiện tại, Border Town mới chỉ có thể chế tạo được ba động cơ hơi nước. Ta dùng chúng ở nơi cần chúng, nhất là ở đây. Nhưng chúng cũng có thể được sử dụng tùy theo mục đích, nếu cô có thể nghĩ ra được. Chúng có thể thay thế cho cối xay gió và cối xay nước để nghiền lúa. Chúng không chịu ảnh hưởng của sông hay gió và cũng không cần bất cứ sức người hay sức con vật nào cả. Điều sẽ khiến cô hứng thú hơn nữa là việc những động cơ này còn có thể được đặt trên tàu thuyền để làm điều khiển những máy chèo, giúp cho còn thuyền di chuyển mà không cần đến sức gió.”
Cậu biết rằng những cư dân biển rất phụ thuộc vào những luồng gió và hướng của nó. Có thể thấy ngay ở việc Margaret nhìn Roland đầy sửng sốt, “Ngài hãy ra giá đi, thần sẽ mua nó!”
“Chuyện này là không thể được, phía ta cũng đang phải dựa vào những cỗ máy này để duy trì sản lượng quặng. Cô có thể đặt hàng trước vài động cơ mới và rồi đến lấy nó vào lần tiếp theo cô đem diêm tiêu tới.”
“Chúng sẽ có giá thế nào?”
Roland dẫn nữ thương nhân tránh xa khỏi lối vào khu mỏ. Cuộc trò chuyện trở nên dễ hơn khi không còn tiếng ồn của động cơ ở gần nữa. “Một động cơ hơi nước sẽ có giá 500 đồng vàng,” Roland ra giá. Tuy vậy, con số này có hơi bị phóng đại một chút, đến mức nó gần tương đương với khoản thu nhập hằng năm của một lãnh thổ do hiệp sĩ cai quản. Lượng quặng cần để chế tạo ra động cơ rơi vào khoảng 20 đồng vàng, thêm vào đó chi phí nấu luyện, công lao động và phí lắp giáp nữa thì sẽ là 50 đồng vàng nữa. Dù vậy, để bán được với giá tốt thì người bán luôn phải nói quá một chút để còn tiện thương lượng.
“Thế thì thần sẽ mua mười động cơ hơi nước!”
“…” Roland như hóa đá khi nghe vậy, 10 động cơ có nghĩa là 500 đồng vàng! Gần như bằng với tài sản mà Công tước Ryan phải mất 5-6 năm mới tích cóp được. ‘Thậm chí còn chẳng thèm mặc cả, tiềm lực của một đại gia là đây ư?’ Cậu hắng giọng, “Cô chắc chứ? Dù sao thì nó cũng không phải một khoản tiền nhỏ và cỗ máy cũng không phải là có thể đưa vào sử dụng ngay được, kể cả khi đã mua nó rồi thì cô vẫn còn phải đầu tư thêm nữa.”
“Thần biết chứ, giống như việc một con tàu phải cập cảng hằng năm để sửa chữa và bảo dưỡng vậy,” Margaret vô tư nói, “Sau này nếu cần thêm gì thì thần sẽ mua ở chỗ Ngài. Nếu như thần thật sự không thể tự xoay xở hết được mọi việc thì thần sẵn sàng trả tiền để thuê những người thợ ở chỗ Ngài vận hành và bảo dưỡng cỗ máy, Ngài chỉ cần ra giá mà thôi!”
Roland trở nên câm nín, trong đầu cậu chỉ còn duy nhất một suy nghĩ rằng giàu có đúng là sung sướng thật.