Chap 146: Truy tìm manh mối (2)
Khi Theo tỉnh lại, anh vẫn cảm nhận được cơn đau ở cổ của mình.
‘Chết tiệt,người phụ nữ dã man đó cho mình một cú thốn quá.’ Anh mở mắt và cố cử động nhưng nhận ra tay mình đã bị trói ở phía sau lưng còn chân thì bị trói vào chân chiếc ghế đang ngồi.
“Hắn ta tỉnh lại rồi,” giọng của một người phụ nữ đột nhiên vang lên.
“Tên của ngươi là gì?” Một người bước đến trước mặt và nâng cằm anh lên. “Ta khuyên ngươi đừng có nói dối không thì ngày mai ngươi sẽ biến thành một cái xác chết trôi khác đó.”
“Theo,” anh thành thật trả lời, tranh thủ lén liếc nhìn xung quanh.
Đó là một căn phòng chật hẹp và xung quanh anh bị bao phủ bởi bụi bẩn và những mảnh thạch cao của một bức tượng vỡ, dù rằng nó đã từng hoàn thiện nhưng giờ chỉ còn xót lại có phân nửa. Lớp bụi và chỗ thạch cao tích tụ lại đã chuyển sang màu nâu như thể chúng đã bị bỏ mặc trong một thời gian dài. Căn phòng không có cửa sổ nên không thể nhìn thấy được bầu trời và anh đành phải suy đoán xem đã muộn đến cỡ nào rồi. Ánh sáng duy nhất trong phòng đến từ một chiếc đèn dầu treo ở trên tường.
“Từ Fallen Dragon Ridge đến tận Silver City, đúng là một quãng đường dài đấy,” người phụ nữ nói tiếp bằng một giọng lạnh lùng, “Tại sao ngươi lại tìm kiếm bọn ta?”
“Tôi không phải là người muốn tìm kiếm các cô mà là Hội Liên hiệp phù thủy.”
“Hội gì cơ?”
“Đó là một nhóm phù thủy giống như cô vậy. Họ giao cho tôi nhiệm vụ lan truyền tin tức.”
“Vớ vẩn,” người phụ nữ bật lại, “Ta không biết ngươi nghe được cái tên đó ở đâu nhưng vị trí của họ ở rất xa về phía Đông, tận đến vùng Seawind. Ngươi nghĩ cứ nói ra một vài cái tên là chúng ta sẽ tin ư?” Cô phù thủy rút ra một con dao từ thắt lưng và Theo nhận ra đó là cái mà anh đã dùng trước đó. “Ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối, đừng có mà thử thách sự kiên nhẫn của ta.”
“Những gì tôi nói đều là sự thật!” Anh khẳng định bằng một giọng lớn, anh định tiếp túc hét lên nhưng cuối cùng lại không dám nên anh nói với giọng kiềm chế, “Ban đầu họ định vượt qua vùng núi Impassable để cố tìm kiếm Núi thiêng nhưng do không thành công nên họ ổn định ở Border Town rồi mới phát hiện ra rằng các triệu chứng của vết cắn của quỷ đã biến mất. Khi nhận ra điều này, họ đơn thuần là muốn cứu giúp những phù thủy khác, tôi thề là tôi không hề nói dối gì cả!”
“Thế thì tại sao họ lại cử ngươi đi?”
“Bởi vì tôi đã giúp đỡ họ, lúc mà một thành viên của bị truy đuổi bởi Đội quân thẩm phán của Giáo hội. Tôi giúp cô ấy đánh lạc hướng những kẻ đó. Đạo sư của họ được gọi là Cara và còn có cả Wendy và Scroll nữa, họ đã nhờ tôi việc này.”
Sau khi nghe lời giải thích của anh, người phụ nữ đeo mặt nạ trở nên im lặng, cô nhét con dao găm lại vào thắt lưng và bước ra đằng sau Theo. Thế rồi, Theo nghe thấy được tiếng hai người thì thầm sau lưng mình.
‘Còn non lắm,’ anh thầm nhận xét, ‘dù rằng hai người họ ra vẻ như là kẻ xấu nhưng có thể thấy rõ là họ hoàn toàn không quen với việc tra khảo.’
‘Trong quá trình tra khảo, nghiêm cấm tuyệt đối việc hỏi những câu mà chỉ có một câu trả lời, nếu trong trường hợp mà họ không trả lời được thì chẳng nhẽ người chất vấn phải đi đến quyết định giết hay không giết à? Nếu họ chọn giết thì sẽ đánh mất khả năng nhận thêm bất kì thông tin nào khác, còn nếu họ không giết thì đồng nghĩa với việc sự đe dọa không còn giá trị nữa. Nó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến vị thế của người tra hỏi và tính hiệu quả của sự đe dọa sẽ giảm đi đáng kể.’
Nếu anh là người tra khảo, anh sẽ bắt đầu bằng việc tra tấn những ngón tay, nói dối một câu thì sẽ bị cắt mất một ngón. Nhờ đó mà dù có sai sót nào sau đó thì nó cũng sẽ không nghiêm trọng lắm. Dưới bầu không khí hăm dọa đó thì ý trí của đối phương sẽ nhanh chóng bị nghiền nát, nhưng nếu không được huấn luyện kĩ càng thì sẽ rất khó để áp dụng.
Chỉ cần anh phô bày một dáng vẻ kinh hãi thì người tra hỏi sẽ trở nên không chắc chắn, đồng nghĩa với việc để lộ ra rằng họ phân biệt được là anh đang nói thật hay nói dối.
Thêm nữa, Cara, núi thiêng và Hội Liên hiệp phù thủy đều là những thông tin chân thật và đáng tin, nhờ vậy càng gia tăng thêm tính thuyết phục trong lời nói của anh.
Không lâu sau đó thì người phụ nữ đeo mặt nạ lại xuất hiện trước mặt anh, “Họ đến miền Tây từ khi nào?”
“Hai hay ba tháng gì đó trước tháng Quỷ ám, và ngay sau khi mùa đông kết thúc thì họ quay trở về thị trấn, tuyên bố là đã tìm thấy núi thiêng.”
“Họ có bao nhiêu người?”
“Chưa đến 40 thì phải? Tôi không chắc lắm, ngoại trừ Cara thì không có mấy phù thủy chịu xuất đầu lộ diện,” Theo quyết định thêm vào một chút thông tin, “Phù thủy rắn Cara, cô nghe về cô ấy bao giờ chưa? Cô ấy có khả năng triệu hồi những con rắn ma thuật, một trong số chúng có tên gọi là ‘hư vô’. Với nó, cô ấy có thể nhanh chóng loại bỏ bất kì độc tố nào. Tôi đã từng tận mắt nhìn thấy trông thấy nó, đúng là rất mạnh mẽ.”
“Ngươi thực sự không sợ phù thủy sao?” Có chút nghi hoặc trong giọng điệu của người phụ nữ.
“Việc gì tôi phải sợ chứ, phụ thủy rất là… xinh đẹp, họ không sở hữu móng vuốt như ma thú và hơn nữa họ không hại người thường. Nếu tôi sợ họ thì đã chẳng việc gì phải làm đến mức đi phát tán những tin tức này.”
“Nếu có ai đó đến Border Town thì làm sao để liên lạc với phù thủy ở đó?”
“Một vài người trong số họ có thể thấy được ma thuật nên nếu đó là phù thủy thì họ sẽ tìm đến cô ấy.”
“Shadow, cô nghĩ thế nào?” Người đeo mặt nạ nhìn về hướng đằng sau Theo.
“Tôi không biết nữa,” người được gọi là Shadow e ngại nói. “Có lẽ ta nên đợi chị chúng ta quay về rồi mới đưa ra quyết định? Chị ấy chắc chắn sẽ biết phải làm gì.”
“Được rồi.” Cô gật đầu và lấy một chiếc ghế sạch rồi ngồi xuống trước mặt Theo.
“Ai là chị của cô vậy?”
“Người dẫn đường,” thái độ của cô phù thủy trở nên thoải mái hơn nhiều so với lúc trước. Có lẽ khẳng định rằng anh không sợ phù thủy đã làm thay đổi rất nhiều cảm nghĩ của cô, “chị ấy sẽ đưa bọn ta đi thật xa khỏi nơi này.”
“Các cô sẽ dời đi ư? Đi đâu mới được chứ?”
Người được hỏi chỉ lắc đầu mà không trả lời.
“Cô không phải là phù thủy đến từ Silver City, đúng chứ?” Theo tiếp tục, “Chất giọng của cô không giống với Đức vua. Silver City rất gần với thủ đô nên dân cư ở đây rất tự hào với việc có được chất giọng đó.”
Cô chần chừ thoáng chốc, “Ta… đến từ phía Nam.”
‘Phù thủy từ khắp Vương quốc đã tập trung tại đây và họ sẽ sớm rời đi…’ Theo tự nhủ, ‘không còn nghi ngờ gì nữa, họ là một tổ chức phù thủy khác. Họ cũng đang lôi kéo phù thủy giống như Hội Liên hiệp phù thủy đã làm trước kia. Tuy nhiên, rốt cuộc thì họ muốn đi đâu?”
Đúng lúc đó, có tiếng bước chân vang lên ở ngoài cửa.
“Chị về rồi!” Shadow hét lên vui sướng. Cánh cửa cọt kẹt mở ra và Theo liền nín thở.
“Có phải hắn ta là kẻ sử dụng những phương thức ngầm để lan truyền tin đồn không?” Người mới đến có một giọng điệu trưởng thành và chắc chắn. “Em đã hỏi hắn cái gì rồi?”
“Những gì hắn nói có vẻ là sự thật.” Người phụ nữ đeo mặt nạ bắt đầu thuật lại quá trình tra hỏi, “Hắn ta không thể giải thích tường tận như thế nếu không có liên hệ với Hội Liên hiệp phù thủy được.”
“Ukm, đúng vậy,” cô tiến đến chỗ Theo và dừng lại trước mặt anh. Có một sự khác biệt lớn giữa cô và người đeo mặt nạ, đó là cô không giấu mặt. Mái tóc đen của cô chạm đến tận eo và có vẻ như cô khoảng tầm 25 tuổi. Nhìn tổng thể thì điểm thu hút nhất của cô là đôi mắt. Theo phát hiện ra cô có tròng mắt màu vàng óng một cách kì lạ, thậm trí dưới ánh đèn mờ ảo thì đôi mắt cô vẫn sáng rõ giống như những vì sao trên bầu trời đêm.
Theo thường kề cận bên cạnh Hoàng tử nhưng diện mạo của người phụ nữ xa lạ kia vẫn có thể được coi là nằm trong nhóm đầu. Cô có một vết sẹo nổi rõ phía trên mắt trái, kéo dài từ chỗ lông mày xuống đến tận má. Vết sẹo này không những không phá hủy vẻ đẹp của cô mà còn tăng thêm vẻ mạnh mẽ cho nó. Ngay từ giây phút đầu tin nhìn thấy người phụ nữ này, Theo đã có cảm giác cô là một chiến binh xuất chúng.
“Nếu Hội Liên hiệp phù thủy thật sự đã tìm thấy núi thiêng thì họ sẽ chẳng bao giờ cử người đi lan truyền tin tức này cả.” Người mới đến lắc đầu, “Nó sẽ khiến cho Giáo hội phát giác được và tìm đến đó, mà nếu họ không rời khỏi Border Town ngay lập tức thì chị lo là họ sẽ chỉ mang họa vào thân thôi.”
“Thế… chúng ta nên làm gì?” Shadow hỏi.
“Tàu sẽ cập bến nửa đêm nay và em không phải là phù thủy duy nhất đâu nên em cũng sẽ phải đi,” cô nói mà không hề do dự, “chị sẽ hộ tống các em lên thuyền. Còn về Hội…” người phụ nữ tóc đen nhìn sang Theo vẫn đang bị trói vào ghế, “Hãy gửi lời chào đến Tily giúp chị, bảo cô ấy là chị sẽ về muộn vài hôm và có thể chị còn dẫn theo một vài phù thủy khác nữa.”
“Chị muốn cùng hắn ta đến Border Town ư?” Shadow ngạc nhiên hỏi, “Nhưng nếu hắn ta chỉ bịp thì…”
Cô khẽ mỉm cười rồi nói đầy tự tin, “nếu thế thì chẳng khác nào tự sát cả.”
“