Reincarnated in The World of a Yuri Game as a Man Who Got Sandwiched by Yuri

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 40

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2141

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Phần 6 : Cậu thực sự có thể nói những lời như vậy trong thế giới game Yuri sao? - Chương 01

Chương 1 – Trận đấu trong bệnh viện, sẵn sàng!

““Trận đấu bắt đầu!””

Sau tiếng hô, tôi rút một lá bài từ bộ bài của mình.

“Lượt của tôi. Bằng hiệu ứng của Lá Bài Trăn Trối, tôi triệu hồi đặc biệt Nhà Khoa Học Ma Thuật! Tiếp theo, bằng hiệu ứng của Nhà Khoa Học Ma Thuật, tôi triệu hồi đặc biệt Thủy Long từ bộ bài dung hợp! Tuy nhiên, đây vẫn chưa phải là kết thúc. Sử dụng khả năng của Rùa Phóng, tôi sẽ dùng Thủy Long làm vật hiến tế để–”

“Không ngờ cậu lại dùng bộ bài kết liễu một lượt ngay ván đầu tiên... Đùa tôi chắc...?”

Tại một bệnh viện đại học quen thuộc, tôi, người bị thương trong trận đấu với Chris, đã phải nhập viện. Cô hầu gái trong trang phục đời thường trước mặt tôi dù đã nổi trận lôi đình khi biết tôi phải vào viện, nhưng giờ đây, cô ấy đã biến thành một người mẹ hiền đúng nghĩa... Cô ấy giúp tôi mang quần áo thay, giết thời gian cùng tôi, gọt hoa quả rồi đút cho tôi ăn, và nhiều việc khác nữa.

“Cậu có muốn ăn gì không? Vết thương của cậu sao rồi?”

Snow, người mang lại cảm giác khác hẳn ngày thường vì đã buộc tóc lên, dịu dàng mỉm cười.

“Hiện giờ thì tôi ăn gì cũng được. Vết thương của tôi cũng ổn rồi. Tôi xin lỗi vì đã gây phiền phức cho cô.”

“Này, cậu đã hứa là sẽ không nói vậy mà.”

Với một nụ cười gượng, Snow quay lại gọt táo cho tôi.

Tôi thở dài thán phục trước sự tốt bụng đó. Cứ như thể có một vầng hào quang tỏa sáng trên đầu cô ấy vậy... Nếu cứ thế này, có lẽ tôi gọi cô ấy là mẹ cũng chẳng bị nổi giận đâu... Hay là nhân lúc này, mình thử đo giới hạn kiên nhẫn của Snow bằng mấy bộ bài toàn lời lẽ phản diện nhỉ?

“Nhân tiện,”

Snow đột nhiên dừng tay. Ánh mắt cô ấy chuyển sang chiếc giường kế bên, nơi được che bởi một tấm rèm.

“Tôi muốn chào hỏi người giường bên cạnh, nhưng... cô ấy không có ở đây à?”

Bệnh viện này có ba loại phòng: phòng đơn, phòng đôi và phòng bốn người.

Phòng đơn, dĩ nhiên, chỉ dành cho những người có điểm số cao. Mặt khác, phòng đôi thì đắt hơn một chút, còn phòng bốn người là dành cho những kẻ điểm thấp như tôi.

Tuy nhiên, lần này, tôi lại được ở phòng đôi. Nhờ ơn của những người tình nguyện đã trả viện phí cho tôi, một kẻ điểm thấp như tôi mới có thể tận hưởng việc ở trong một phòng bệnh cao cấp hơn.

“Không, cô ta chắc chắn ở đó.”

Nghĩ đến phản ứng của cô gái ở giường bên, tôi nhếch mép cười và kéo tấm rèm ra.

“Yo, sao rồi, khỏe không đấy?”

Như thể bất ngờ trước sự xâm nhập đột ngột, Chris Esse Eisbert từ từ quay lại.

Chris Esse Eisbert, trong bộ đồ ngủ và tai nghe không dây, đang cuộn mình trong chăn, đỏ mặt vì xấu hổ.

“Ng-ngươi! Muốn gì hả, đồ rác rưởi!”

“À, xin lỗi nhé, hầu gái của tôi muốn chào hỏi một chút, nên... Ừm, có được không nhỉ (cười).”

Trước mặt Chris, người sắp sửa mở ma nhãn vì tức giận, Snow đã tát vào đầu tôi một cái.

“Đừng có vô lễ thế, chủ nhân ngốc này.”

Đứng dậy, Snow cúi đầu thật sâu và trang nhã.

“Tôi thành thật xin lỗi vì chủ nhân của mình. Tên tôi là Snow, hầu gái của Sanjou Hiiro. Một lần nữa, tôi xin lỗi vì sự bất tiện mà bộ mặt ngốc nghếch này đã gây ra. Xin cô hãy rộng lòng tha thứ cho cậu ấy. Và nếu có bất cứ điều gì tôi có thể giúp, xin cô cứ cho tôi biết.”

Trong khi vẫn cúi đầu thật sâu và trang nhã, Snow đưa một giỏ trái cây cho Chris.

“Dù món quà mọn này có thể không hợp khẩu vị của tiểu thư nhà Eisbert, nhưng xin cô hãy nhận lấy.”

“...Tch.”

Sau khi nhận giỏ quà, Chris ngay lập tức kéo rèm lại. Nhưng, tôi lại lập tức mở nó ra lần nữa.

“Oi, đợi đã.”

Nói xong, tôi bày bộ bài của mình ra và lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc.

“Chúng ta đấu một trận đi.”

“Thôi đi, đồ ngốc này.”

Bị Snow đánh, tôi miễn cưỡng kéo rèm lại.

“Cô đang làm cái quái gì với một người bị thương vậy hả, cô hầu gái chết tiệt... Cô không biết chỉ có người thắng mới được chế nhạo kẻ thua sao? Nếu bây giờ tôi không chế nhạo cô ta thì còn làm gì nữa? Hãy để tôi đắm chìm trong cảm giác sảng khoái khi được nhìn xuống kẻ thua cuộc từ trên đỉnh cao của người chiến thắng.”

“... Đồ 0 điểm. (Đâm)”

“Tôi xin lỗi mà...! (Kẻ thua cuộc)”

Snow thở dài– Và đúng lúc đó, vị mạnh thường quân đã thanh toán toàn bộ viện phí cho tôi đã đến.

Vâng, không ai khác chính là Mulle. Cô ấy, người vừa kéo Lily-san vào phòng bệnh, đã quay ngoắt 180 độ và định đi về ngay khi nhìn thấy tôi.

Trong khi đó, Snow từ từ nghiêng đầu và nhìn chằm chằm vào tôi.

“…”

“Ể, sao cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó... Ánh mắt lạnh lùng quá... Lẽ nào đó là ma nhãn của cô...?”

Hắng giọng

Sau khi đằng hắng, Mulle, người vừa bước vào phòng lần nữa, đã thu hút sự chú ý của mọi người.

“T-tôi đến đây để thăm cậu, Sanjou Hiiro.”

Vì lý do nào đó, Lily-san đang khúc khích cười bên cạnh Mulle đang đỏ mặt.

“Ồ, cảm ơn vì đã cho tôi ở trong phòng bệnh xịn thế này nhé.”

“Ư-ừm...”

Dù cô ấy không nói gì, tôi, người biết tỏng mọi chuyện, vẫn nhếch mép cười. Bạn hỏi tôi biết gì ư? Đó là lý do tại sao một nhân vật lớn như Chris Esse Eisbert lại ở chung phòng với một gã mà cô ta căm ghét như Sanjou Hiiro. Tóm lại, đây là một sự ngụy trang.

Bởi vì thông thường, Chris sẽ chữa trị vết thương của mình trong một phòng đơn sang trọng của một bệnh viện hàng đầu. Nhưng, gia tộc Eisbert không thể làm vậy. Bởi vì nếu họ thực sự làm thế, sự việc sẽ trở nên ầm ĩ, và có khả năng sẽ thu hút sự chú ý theo một cách không hay ho chút nào.

Chắc chắn sẽ rất tệ. Dù gì thì cô ta cũng đã thách đấu một kẻ 0 điểm. Nếu thắng thì sự việc có thể đã nhẹ đi, nhưng cô ta lại không thắng. Không những thế, cô ta còn thua và bị thương nặng. Hãy tưởng tượng nếu tin đồn về chuyện đó lan truyền một cách kỳ lạ, cô ta chắc chắn sẽ mất uy tín với tư cách là một thiên tài. Mặc dù giới quý tộc về cơ bản được truyền thông bảo vệ và gia tộc Eisbert có thể xóa bỏ thông tin, nhưng trong xã hội này, không ai biết thông tin sẽ rò rỉ từ đâu.

Mà, nếu nghĩ kỹ lại, không đời nào Chris Esse Eisbert lại ở cùng phòng với một gã đàn ông tại một bệnh viện đại học... Để che đậy sự thật đó, một vật đánh lạc hướng mang tên tôi đã được chuẩn bị và thậm chí đưa vào thực hiện.

Từ góc nhìn của Mulle, tôi là tên khốn rác rưởi đã cố giết chị gái cô ấy. Mặc dù cô ấy nói đến đây để thăm tôi, nhưng đó chẳng qua chỉ là một lời nói khách sáo. Nếu tôi không có giá trị lợi dụng, có lẽ cô ấy đã nện tôi bằng một giọng nói đầy oán hận rồi.

Tôi không thể giấu được nụ cười khi nghĩ rằng Mulle Esse Eisbert đang ở đây, che giấu sự căm ghét của mình và đối mặt với tôi.

Chắc kèo rồi! Chắc kèo rồi, có lẽ cô ấy thực sự ghét mình!

Ngoài kết quả tuyệt vời là khai sinh ra một cặp đôi Yuri chị em mới, trận đấu của tôi với Chris Esse Eisbert còn tạo ra một hiệu ứng bổ sung là gieo mầm mống xung đột giữa Mulle và tôi. Có vẻ như những hành động cảm tính của tôi đã dẫn đến một kết luận hợp lý.

Sau chuyện này, dù tôi có làm gì đi nữa, độ thiện cảm của Mulle đối với tôi sẽ không bao giờ tăng lên... Theo tính toán tương lai bằng chỉ số IQ Yuri 180 của tôi... xác suất xảy ra chuyện đó là 99.99999%... Không còn nghi ngờ gì nữa, tôi sẽ dễ dàng hành động hơn trong tương lai.

Rượu vang mang tên 'chiến thắng' sao mà êm dịu đến thế này... Thơm nồng, mượt mà, và còn... thanh lịch nữa. Tôi không thể không say sưa trong dư vị của chiến thắng, cười toe toét một cách hạnh phúc.

Vậy thì, đã đến lúc tôi được thấy khuôn mặt đỏ bừng của Mulle khi cô ấy đến thăm Chris. Tương truyền rằng cảnh tượng một cô em gái nhút nhát, cuối cùng cũng có thể đối mặt với người chị mà mình ngưỡng mộ từ lâu, có hiệu quả chống lại mọi loại bệnh tật (Nguồn: Shinra Bansho).

Yosh. Tôi hít một hơi và mở to mắt.

Chiến thôi nào!

“Mulle, lại đây nào.”

Khi Lily-san nhẹ nhàng đẩy lưng cô ấy, Mulle bước tới với khuôn mặt đỏ bừng.

Tôi mỉm cười quan sát cô ấy, mong chờ điều cô ấy sắp làm. Sau đó, cô ấy đưa cho tôi một lá bùa có ghi dòng chữ 『Cầu chúc sức khỏe』 và lẩm bẩm điều gì đó trong khi cúi gằm mặt.

“À, cô muốn tôi đưa cái này cho Chris à?”

Với một nụ cười toe toét, tôi nhận lấy lá bùa– và cô ấy đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Cái đó... là cho cậu...”

“Ể?”

Ngạc nhiên, tôi nhìn xuống lá bùa.

Đây là... một lá bùa...?

Sau đó, tôi cẩn thận xem xét thứ mà thoạt nhìn chỉ có thể thấy là một lá bùa bình thường.

“...?”

“Đến cả nhân viên pháp y cũng không nhìn một lá bùa rơi ở hiện trường vụ án kỹ như cậu bây giờ đâu, biết không hả?”

“M-một lá bùa...?”

“Sao cậu lại nhìn nó như người nguyên thủy lần đầu xem TV vậy?”

“S-sao cô lại đưa cái này cho tôi...?”

Mulle sau đó thì thầm.

“Tôi đã nghe mọi chuyện từ Tsukiori Sakura... Về những gì cậu đã làm... Về việc cậu đã chiến đấu chống lại chị ấy vì tôi... Nhờ cậu, tôi mới có thể ở bên cạnh chị ấy như thế này...”

Nói rồi, cô ấy mỉm cười, trong khi tôi run rẩy.

“Cảm ơn c–”

“Lật bài úp! (Hét lên)”

Tôi mạnh mẽ kéo tấm rèm ra.

Có lẽ cảm nhận được sự hiện diện của Mulle, Chris, người đã ngồi sẵn, xuất hiện và nhìn em gái mình.

“Mulle,”

“V-vâng, thưa chị?”

Vắt chéo chân, Chris vừa nói vừa liếc nhìn góc dưới bên phải.

“Chị hơi đói.”

“A...”

Nghe những lời đột ngột của Chris, khuôn mặt Mulle bừng sáng, cô ấy mỉm cười hạnh phúc.

“X-xin chị chờ một chút! Em mang nhiều lắm! Em mang rất nhiều trái cây! Lily và em đã cẩn thận lựa chọn những loại trái cây ngon hợp khẩu vị của chị nhất đấy! Phải không, Lily?”

“Vâng, vâng.”

Nhìn ba người họ cười đùa với nhau, tôi mỉm cười.

Và rồi, tôi từ từ đứng dậy– Nhưng, Snow lại bắt tôi ngồi xuống.

“Cậu định làm gì vậy?”

“Xuất viện (quyết định ngay lập tức).”

Tôi vung tay vung chân một cách kịch liệt.

“L-làm sao một thằng đàn ông có thể sống trong căn phòng mà Yuri có thể nảy nở được chứ? Tôi về nhà đây.”

Một lần nữa, tôi cố gắng đứng dậy, nhưng hai cánh tay tôi bị Mulle và Lily-san giữ lại từ hai bên.

“Ngồi xuống đi, Sanjou Hiiro. Ta đây sẽ gọt trái cây ngon cho cậu. Nếu cậu không ăn uống đàng hoàng, vết thương sẽ không lành đâu. Fufufu, trông vậy thôi chứ ta gọt hoa quả giỏi lắm đấy.”

“Hí! Có còn miếng nào ăn được đâu!”

“Ei!”

“Lily-san, làm ơn đừng vừa hét lên một cách dễ thương vừa kéo tay tôi nữa! Cô đâu phải là nhân vật vui vẻ và đáng yêu như vậy, đúng không?!”

“...tch.”

“Đừng có 『tch』 với tôi, đồ thua cuộc! Nhanh lên, nói những lời đáng ghét thường ngày của cô và đuổi tôi ra khỏi phòng bệnh đi! Sao tự nhiên cô lại dễ dãi thế hả, đồ thua cuộc? Và tại sao cô lại mặc bộ đồ ngủ dễ thương như vậy? Đừng có lơ tôi, oi!”

“Thiệt tình.”

Snow cười gượng.

“Cậu đúng là hết thuốc chữa mà.”

Khi tôi đang la hét, bác sĩ đã đến và mắng tôi.

Sau khi làm những chuyện như vậy gần như mỗi ngày... kỳ nghỉ của tôi ở bệnh viện cuối cùng cũng kết thúc.

“Vậy thì, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu lớp học 『Nhập môn Thám hiểm Hầm ngục』.”

Lần đầu tiên sau một thời gian dài, tôi quyết định lặn vào một hầm ngục.