Re:Zero Side Story

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

The Unexplored Summon://Blood-Sign

(Đang ra)

The Unexplored Summon://Blood-Sign

Kamachi Kazuma

Khi Kyousuke nghe thấy những lời đó từ Meinokawa Higan, một cô gái đang đứng trước bờ vực sinh tử, cậu liều mình đi vào trong thành phố nơi ba thế lực triệu hồi sư vĩ đại xung đột!

1 69

Hắc Bạch Avesta

(Đang ra)

Hắc Bạch Avesta

Masada Takashi

Câu truyện lấy bối cảnh thuộc Đệ Nhất Thiên - Ahura Mazda, nơi mọi sinh vật đều bị chia thành hai thái cực đối đầu với nhau là Thiện và Ác. Nhân vật chính của câu truyện này là cô gái mang tên Quinn,

9 110

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

(Đang ra)

Venus Mission ~A former assassin and middle-aged mercenary is reincarnated into another world after being asked to assassinate a hero!~

MIYABI

Tuy nhiên, trong quá trình đó, anh ta bị vướng vào những âm mưu xung quanh việc triệu hồi, những bí ẩn của thế giới bên kia và ý định của nữ thần.

15 278

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

(Đang ra)

Thưa vị phu quân xa lạ, xin hãy ly hôn

久川航璃

Một cuộc cá cược kỳ lạ và xảo quyệt với chồng cô bắt đầu.

11 208

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

(Đang ra)

Taidana ryōjoku kizoku ni tensi shita ore, doryoku de shinario o bukkowashitara kikaku-gai no maryoku de sai kyō ni natta

Kikuchi Kousei

Đây là câu chuyện về một người đàn ông tái sinh thành một quý tộc lười biếng, người đã phá vỡ thế trận bằng nỗ lực không ngừng nghỉ và trở thành người đáng gờm nhất.

27 576

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

(Đang ra)

Excalibur Chronicle of Raidorl (WN)

Leonar D (レオナールD)

Huyền thoại về thanh kiếm thiêng bắt đầu bằng "Rebellion", bắt đầu từ đây!

44 695

Arc 1 - Biên niên sử du lịch thủ đô của Emilia

Đọc sau khi đọc xong Arc 1(LN vol 1)

Mình xin được đổi cách xưng hô của Emilia và Puck là “cậu”; “tớ” 

----------------------- 

“-Dù sao thì thủ đô thực sự rất lớn.” 

Cô gái chắp tay trước ngực, nói bằng giọng vui tươi trong khi đôi mắt lấp lánh trước cảnh vật trước mắt. 

Cô là một cô gái xinh đẹp. Cô sở hữu mái tóc dài, mượt mà màu bạc dài đến hông. Mái tóc bạc được tết của cô được tô điểm bằng một phụ kiện hoa trắng, theo đúng nghĩa đen, mang đến cho cô vẻ đẹp như hoa. 

Làn da của cô trắng như tuyết trinh nguyên, tứ chi thanh mảnh, cân đối của cô được bao phủ trong một chiếc váy có chủ đề màu trắng, và đôi mắt màu thạch anh tím đang ngắm nhìn cảnh quan thành phố lấp lánh đẹp đẽ như thể có những viên ngọc được gắn vào chúng. 

Vẻ đẹp của cô khiến người ta không ngần ngại gọi cô là cô gái đáng yêu nhất thế giới. Tuy nhiên, cách cô gái nhìn xung quanh đầy phấn khích chỉ hơi trẻ con để phù hợp với mô tả đó. 

Đôi mắt cô dõi theo biển người đi qua bên trái và bên phải. Chỉ cần liếc nhìn đôi mắt đầy tò mò của cô như thể đang nhìn một thứ gì đó mới lạ là đủ để biết rằng những gì cô đang cảm thấy có phần giống với một người ở nông thôn lần đầu tiên đến thăm thành phố lớn. 

"Cậu rất dễ thương khi cậu vui vẻ như thế này, nhưng có lẽ đã đến lúc em nên trở về với thực tại rồi―" 

Một giọng nói thì thầm phá hỏng cuộc vui của cô nên nó chỉ truyền đến tai cô dài hơn bình thường một chút. Tuy nhiên, không có ai xung quanh cô. Nhưng giọng nói đó thực sự ở ngay bên tai cô, vì vậy― 

“―M, Thôi nào, tớ biết tình hình đã trở nên hơi rắc rối rồi. Cậu thật tệ mặc dù tớ chỉ đang dừng lại một lúc thôi.” 

“Ờ, tớ cũng không muốn làm con gái mình tức giận bằng cách mắng mỏ nó mãi đâu. Nhưng điều này cũng sẽ làm phiền những người khác, và cậu cũng không muốn như vậy, đúng không?” 

“Đúng vậy, nhưng…” 

Giọng nói tiếp tục lập luận hợp lý và cô gái chán nản cúi đầu đáp lại. Khi cô làm vậy, một bóng người nhỏ bé nhanh nhẹn luồn qua mái tóc cô ra đến vai. Đây là― 

“Dù sao thì, hãy thử nhìn xung quanh xem có nơi nào quen thuộc không. Không có ích gì khi chán nản.” 

Đưa ra đề xuất có tính tiến bộ này trong khi vuốt ve ria mép là một con mèo nhỏ vừa đủ để nằm gọn trong lòng bàn tay. 

Nó được phủ một lớp lông xám, với đôi mắt to tròn và chiếc mũi hồng. Bỏ qua kích thước của nó, đó là tất cả những gì có thể nói về ngoại hình của nó, nhưng điểm khác biệt nhất so với một con mèo bình thường là nó đứng bằng hai chân. 

Vẫy cái đuôi dài gần bằng phần còn lại của cơ thể, con mèo kêu gừ gừ trên vai cô gái. 

“Tớ cho rằng lựa chọn cuối cùng của cậu là hãy lấy hết can đảm và hỏi ai đó. Cậu có thể làm điều đó không, Lia?” 

“Đừng chế giễu tớ.Tất nhiên là tớ có thể làm một việc đơn giản như vậy. Puck, đồ ngốc, lúc nào cậu cũng đối xử với tôi như trẻ con.” 

“Nếu không thì tớ sẽ đối xử thế nào với một đứa trẻ đã mất người hầu vì nó quá vui?” 

Đáp lại lời nói vừa vô tư vừa hời hợt của con mèo, cô gái chỉ có thể bĩu môi. 

Con mèo tên Puck mỉm cười khi cô gái bắt đầu cư xử như một đứa trẻ ngay sau khi phàn nàn về việc bị đối xử như một đứa trẻ. 

“Được rồi, đây sẽ là một vấn đề thực sự nếu mặt trời lặn. Tốt hơn là cậu nên tìm đường đi khi mà tớ vẫn có thể giúp, Emilia. 

“Tớ không phải là một đứa trẻ lạc đường. Tớ chỉ hơi bối rối về khu vực này thôi!” 

Trở nên bướng bỉnh khi đáp lại tiếng gọi của Puck, cô gái― Emilia bắt đầu bước đi với vẻ mặt nghiêm nghị. 

Về phía biển người vô tận trước mặt cô, để tìm cô hầu gái mà cô đã lạc. 

※※※※※※※※※※※※ 

Thủ đô Lugunica, với dân số hơn 300.000 người, là đô thị lớn nhất thế giới về mặt dân số và là trung tâm của Vương quốc Rồng(Dragon Kingdom) 

Trung tâm của nó là lâu đài hoàng gia, và thành phố ― Thủ đô hoàng gia là nơi hội tụ của đủ mọi chủng tộc, luôn nhộn nhịp với hoạt động và năng lượng tràn đầy, người ta có thể dành cả ngày để ngắm nhìn mọi người đi trên phố mà không thấy chán. 

Đặc biệt, khu thương mại, còn được gọi là 'phố buôn bán', là nơi có vô số gian hàng và người bán hàng rong, và có rất nhiều hàng hóa chất lượng cao hoặc đồ tò mò được nhập khẩu từ các quốc gia khác xếp hàng dài do đó nơi đây luôn đông đúc đến chóng mặt. 

“… Con người thật tuyệt vời.” 

Bằng cách nào đó thoát khỏi làn sóng người, Emilia trốn sang bên đường và dừng lại để hít thở. Vuốt mái tóc bạc rối bù của mình, cô một lần nữa quan sát con phố sau khi kết thúc thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi. 

Phố buôn bán đông nghẹt người qua lại, trò chuyện và thương lượng không ngừng. Chỉ một con phố, chỉ một con phố mua sắm duy nhất đã có nhiều người như vậy. Chỉ nghĩ đến việc sẽ khó khăn như thế nào để tìm thấy một người duy nhất trong tất cả những điều này đã khiến cô chán nản. 

“Cô gái đó cũng mặc một bộ trang phục khá nổi bật, nhưng… Ngay cả điều đó cũng không thực sự có ý nghĩa gì nhiều ở thủ đô, nhỉ.” 

Puck đang luồn tay vào tóc cô nói to suy nghĩ của mình. Chọc con mèo như thể cô đang chạm vào tóc mình, Emilia hạ thấp phần đuôi lông mày trông có vẻ bối rối. 

"Ừ, thế thì rắc rối lắm... Ngoài ra, cậu cũng nên cẩn thận, Puck. Nếu có ai nhìn thấy cậu, cậu có thể quay lại viên pha lê của mình nếu cậu không có việc gì để làm." 

"Nhưng tớ có việc phải làm, tớ là bạn trò chuyện của cậu. Sẽ rắc rối lắm nếu cậu khóc vì tớ bỏ cậu lại một mình. Nhưng dù sao thì, cậu định làm gì? Muốn lang thang khắp nơi một cách ngẫu nhiên mà không có đích đến nào sao?" 

"Theo cách cậu nói thì có vẻ như tớ sẽ không bao giờ tìm thấy cô ấy. Tớ sẽ phải dùng cái đầu của mình để giải quyết chuyện này .” 

Lắc đầu trước lời đề nghị của Puck, Emilia gõ nhẹ đầu bằng ngón tay. 

Với điều này, Emilia chìm sâu vào suy nghĩ và Puck bắt đầu chải lông trong khi kiên nhẫn chờ đợi ý tưởng tuyệt vời của cô. Nhưng ý tưởng của cô không phải là sáng suốt― 

“―Nhìn kìa, Puck. Có vẻ như có một cuộc cãi vã nhỏ đang diễn ra ở đằng kia.” 

“Liiiaaa.” 

“Một chút! Chỉ một chút thôi! Tớ tò mò, nên tớ sẽ đến đó một lát!” 

Ở phía bên kia đường, cô có thể thấy một số người tò mò đang tụ tập quanh một quầy hàng cách đó một khoảng. Đáp lại những gì Emilia nói khi nhìn thấy điều này, Puck thở dài với vẻ hơi bối rối. 

“Này, Lia, bản thân cậu cũng đang gặp rắc rối đấy, cậu biết không?” 

“C-Cậu nhầm rồi. Không phải là tớ muốn giúp họ hay gì cả… Đúng rồi, tớ chỉ muốn xem thử thôi.” 

Trông thật độc ác nhưng vẫn khá dễ thương, Emilia chạy đến chỗ náo loạn. Cô chen qua đám đông, đến trước những người đang đứng xem. Và rồi― 

“Thôi nào, Mimi cứ nói với cô mãi―. Mimi không làm những việc như tiêu sài phung phí. Nhưng Mimi vừa mới lạc mất Hetaro, người giữ ví, nên Mimi gặp rắc rối to rồi!” 

“Cô gái trẻ, cô định bắt tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây. Tôi không biết về người mất tích này, nhưng cô đã ăn đồ ăn của tôi rồi, nên tôi phải nhận được khoản bồi thường thích đáng. Aah, nếu bạn đồng hành của cô không ở cùng cô, cô có thể dùng đồ đạc của mình thay thế.…” 

“Mimi có cây gậy và đồ đạc này, nhưng nếu Mimi đưa nó cho cô ấy thì cô ấy sẽ giận Mimi lắm!” 

Cảnh tượng hai người cãi nhau giữa đám người tò mò này khiến Emilia mở to mắt. 

Một trong hai bên đang cãi nhau là một người đàn ông cao lớn, da ngăm đen, và xét theo vẻ ngoài của anh ta thì có lẽ anh ta là chủ của gian hàng đó. Và đối diện với anh ta là người đã cãi nhau với anh ta suốt thời gian qua, một người có vóc dáng nhỏ bé và thấp hơn anh ta rất nhiều. 

Họ là một người thú giống mèo có đôi tai tròn và mái tóc màu cam. Họ có lẽ thuộc chủng tộc người mèo. Về chiều cao, họ thậm chí chỉ cao tới eo Emilia, và chiếc áo choàng trắng lớn che phủ toàn bộ cơ thể. Sở hữu đôi mắt tròn dễ thương và chiếc mũi đáng yêu, cô là một cô gái có toàn bộ cơ thể dường như toát lên vẻ đáng yêu. 

Đánh giá theo nội dung cuộc trò chuyện của họ, có vẻ như cô không thể trả hóa đơn cho quầy hàng, nhưng... 

“Mimi cũng không muốn bị coi là người vừa ăn vừa chạy. Ông muốn cây gậy này, ông già?” 

“Dù sao thì tôi cũng thấy tội lỗi! Đó là một cây gậy khá ổn, phải không? Thật phiền phức…” 

“Trời ạ, Hetaro đó, dễ dàng bị lạc như vậy! Mimi giận cô là chị gái của mình.” 

“Xin lỗi…” 

Khi những bên liên quan bắt đầu mệt mỏi, có người giơ tay và can thiệp. Cô gái và người bán hàng đều ngạc nhiên, người đứng giữa họ không ai khác chính là Emilia. 

Emilia đã bước vào một cách rụt rè, và khi cả hai đang nhìn chằm chằm vào cô, cô tiếp tục, "Ừm," 

"Tôi tình cờ nghe thấy, nhưng... Về cơ bản, tôi chỉ cần đền bù cho những gì cô gái này đã ăn, đúng không?" 

"À, đúng rồi, nhưng... Cô gái trẻ, cô có phải là người quen của cô gái này không?" 

"Ờ, cô gái này là người quen của tôi sao? Lần đầu tiên tôi nghe nói đến điều đó! Tôi không biết cô ấy chút nào!"

"Không, tôi cũng không biết cô ấy. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy." 

“Ể―?!" 

Emilia và chú mèo con, bị kẹt giữa sự ngốc nghếch của hai người này, người bán hàng hét lên trong tuyệt vọng. Nhưng Emilia không quan tâm đến điều đó và lặng lẽ thò tay vào túi. 

"Nhưng tôi sẽ trả tiền cho cô ấy. Như vậy sẽ giải quyết được mọi chuyện, đúng không?" 

"Điều đó chắc chắn sẽ giúp ích rất nhiều, nhưng... cô thậm chí còn không biết cô gái này, đúng không?" 

"Đúng là vậy, tôi không biết cô ấy, nhưng... Cô ấy trông thực sự dễ thương." 

Điều này có vẻ cẩu thả ngay cả khi đó là một cái cớ được bịa ra ngay tại chỗ, nhưng người bán hàng dường như kết luận rằng Emilia đang chu đáo theo cách của riêng cô ấy. 

Người bán hàng gật đầu như thể đã bỏ cuộc, và Emilia mỉm cười với anh ta khi cô ấy rút ví ra. 

“… Ờ, ờ?” 

Bàn tay lục lọi trong túi không thể nắm bắt được thứ mà nó phải nắm. Emilia cẩn thận kiểm tra mọi ngóc ngách trên ngực, hông và tay áo của mình rồi gật đầu thật sâu. 

“― Có vẻ như tôi đã đánh rơi ví ở đâu đó.” 

Tiếng thì thầm đau lòng của cô gái đã mất người hầu của mình giữa thủ đô và giờ đây hoàn toàn trắng tay, vang vọng khắp khu vực. 

※※※※※※※※※※※※※※※ 

Sau khi tuyên bố sẽ gánh món nợ của cô gái, Emilia giờ đây đã rơi vào tình thế khó khăn khi hóa ra chiếc ví của cô đã mất. 

Nỗ lực làm từ thiện, hay đúng hơn là làm từ thiện của cô đã kết thúc như thế này. Cảm thấy tiếng thở dài bực bội của Puck từ trong tóc mình, Emilia không thể nói gì để đáp lại vì cô lo lắng. 

Cô phải tìm cách nào đó để vượt qua tình huống này. Nhưng làm sao cô có thể ― Và rồi, tại nơi im lặng đó, não cô nảy ra một hy vọng. Đó là.... 

“― Tôi sẽ biểu diễn. Nếu các bạn thấy thú vị, hãy ném cho tôi một ít tiền.” 

“Hả?” 

Thông báo ngẫu hứng về một buổi biểu diễn đường phố khiến tất cả những người đứng xem nghiêng đầu. 

Trong số tất cả những khuôn mặt kinh ngạc này, chỉ có Emilia bắt đầu chuẩn bị với vẻ mặt trông như thể cô ấy đã có ý định làm điều này ngay từ đầu, và cô gái người mèo vui mừng, “Ồ! Một buổi biểu diễn! Thật vui!” là khác nhau. 

Không cần phải nói, ngay cả Puck cũng không thể theo kịp ý tưởng hoàn toàn bất ngờ này của cô. Con mèo sột soạt trong tóc cô khi nó thay đổi vị trí, và thì thầm vào tai Emilia. 

"Lia, Lia, tớ sợ phải hỏi điều này, nhưng đột nhiên thế này là sao?" 

"Tớ vừa nhớ ra, Puck. Nếu cậu thể hiện một số màn trình diễn độc đáo ở một nơi có nhiều người xung quanh, cậu có thể kiếm được tiền, đúng không? Tớ nghĩ đây là giải pháp hoàn hảo cho tớ và cô gái này vì cả hai chúng tớ đều nghèo kiết xác!" 

"Cậu chắc chắn rất dễ thương khi cậu cố gắng hết sức, nhưng có những lúc tớ tự hỏi liệu mình có sai ở đâu đó khi nuôi dạy cậu không. Ví dụ, bây giờ sẽ là một trong những lúc như vậy." 

Đã quá muộn để quay lại, và Emilia cũng không có ý định quay lại, lời than thở của Puck không có tác dụng gì với cô. 

Thậm chí không thèm chuẩn bị cho những người đứng xem về những gì sắp xảy ra, Emilia bước tới trước và bắt đầu hít thở sâu. Đứng trước quầy hàng, ngay trước mặt tất cả những người xem này, khu vực này tự nhiên bị Emilia độc chiếm. 

"Bây giờ tôi sẽ có một màn biểu diễn động vật cực kỳ hiếm cho tất cả mọi người." 

"Đột nhiên tôi có cảm giác không ổn rằng mình sắp bị cuốn vào chuyện này." 

"Đi thôi." 

Emilia giơ tay phải ra trước mặt những người xem và tuyên bố điều này. 

Những người xem có vẻ bối rối khi cô ấy cho họ xem lòng bàn tay trống rỗng của mình. Không hề bối rối trước phản ứng của họ, Emilia ra hiệu cho Puck, người đang mất khá nhiều thời gian để thoát khỏi mái tóc của mình. 

"Thôi nào, làm ơn. Này, Puck. Ra đây." 

"Không phải là tớ xuất hiện không đúng lúc, mà là tớ không muốn xuất hiện chút nào. Nhưng tớ không muốn làm nhục cậu trước mặt mọi người, vì vậy tớ cho rằng tớ sẽ phải ra đây." 

Nhún vai khi thở dài, Puck chán nản khi miễn cưỡng buộc mình phải chui ra khỏi mái tóc của cô. Sự xuất hiện của chú mèo ngay lập tức gây ra một sự náo động, và ngay cả khi điều này xảy ra, cô ta vẫn tiếp tục đi ngang qua cánh tay và khuỷu tay của cô cho đến khi cuối cùng anh ta chạm vào lòng bàn tay cô, nơi anh ta giơ cả hai chân lên và tuyên bố, "Chiến thắng" 

Đám đông trở nên phấn khích ngay lập tức. Emilia nghĩ rằng phản ứng này có nghĩa là cô ấy đang làm tốt― 

“Đây là một loài động vật cực kỳ hiếm. Bây giờ tôi sẽ có nó…” 

“L-Linh hồn! Đó là một linh hồn! Cô ta là người sử dụng linh hồn!” 

“Chết tiệt, chạy đi! Bỏ vũ khí và tất cả tiền bạc của bạn xuống và chạy đi!” 

Có lẽ cô ấy nên để anh ta nhảy, khi Emilia nghĩ ra một kế hoạch thì đám đông trước mặt cô ấy đã giải tán và chạy đi. Họ thả mọi thứ họ có trên người, và sự hoảng loạn bắt đầu lan sang những người thậm chí không liên quan. Cứ như vậy, sự náo động tiếp tục lan rộng và khi bụi cuối cùng lắng xuống, đường phố hoàn toàn vắng tanh. 

Emilia sửng sốt trước điều này, và Puck vẫn còn trên lòng bàn tay cô ấy bắt đầu chải mặt bằng lòng bàn tay khi anh ấy nói: 

“Gần như mọi người sẽ bỏ chạy nếu họ nhìn thấy một linh hồn. Giống như cậu đã nói.” 

“Đúng vậy, nhưng… Họ không cần phải ngạc nhiên đến thế, đúng không?” 

Chấp nhận lời Puck, Emilia hơi hờn dỗi khi nhìn quanh xung quanh. Cô ấy bị bao quanh bởi tất cả những thứ mà người xem đã vứt đi. Theo luật biểu diễn đường phố, tất cả những thứ này giờ đều thuộc về Emilia. Tất nhiên, cô ấy sẽ không thực sự lấy chúng. 

“… Điệu nhảy của cậu dễ thương quá, sẽ thật tuyệt nếu họ nhìn thấy nó trước khi về nhà.” 

“Gọi phản ứng đó là về nhà, tôi khá thích sự thanh lịch của cậu.” 

Hai người có cuộc trao đổi phù phiếm này. Và sau đó― 

“Ồ! Con mèo này thực sự biết nói! Làm sao? Làm sao em có thể nói được? Em giống Mimi à? Em là người mèo à? Em nhỏ xíu! Siêu nhỏ! Ufuhahaha―” 

“Đứa trẻ này khá táo bạo, nhỉ. Nếu chỉ xét về ngoại hình thì chúng ta chắc chắn là đối thủ về mặt xinh đẹp, nhưng chúng ta hoàn toàn khác nhau.” 

“Thật vậy sao? Làm sao em biết điều đó?” 

“Tôi là cha của Lia, và cô là em gái của đứa trẻ Hetaro đó, đúng không?” 

“Đúng vậy―!” 

Không hiểu sao, trò đùa của Puck lại khiến cô gái nói trên bật cười. Dù sao thì, cô ấy thực sự vui vì cô gái này ở lại với họ. 

Nếu ngay cả cô ấy cũng bỏ chạy, thì chắc chắn Emilia cũng sẽ bị tổn thương. 

"Hả?" 

Đột nhiên, mắt Emilia mở to khi cô ấy kiểm tra những món đồ rơi xuống. Lý do cho điều này là một trong những món đồ dưới chân cô ấy ― Một chiếc ví màu trắng được đặt trên một số gói hàng hơi bẩn. 

Cô ấy khom người xuống và nhặt nó lên, rồi gật đầu khi cô ấy xác nhận cảm giác của nó. 

"Đó thực sự là chiếc ví mà tớ đã đánh mất… Tại sao nó lại ở một nơi như thế này?" 

"― Có lẽ một tâm hồn tốt bụng nào đó đã mang nó đến đây?" 

Puck nói điều này như thể chán nản, và ngáp khi cô ta trượt trở lại mái tóc bạc của cô ấy. 

Về cơ bản, cô ta tuyên bố rằng mình đã xong. Điều này khiến cô gái người mèo khó chịu, nhưng cô ấy ngay lập tức trở lại bình thường và bắt đầu vẫy đuôi khi Emilia vuốt đầu cô ấy. 

"Ufuhihihi, cô rất giỏi việc này, quý cô! Cô có lẽ là đối thủ của quý cô! Cô chắc chắn vượt xa đội trưởng!" 

"Vâng? Fufu, cảm ơn em." 

“Mimi có thể nói rằng chị là một người thực sự tốt, vì vậy Mimi sẽ nhớ chị! Nếu chị có điều gì đó làm phiền chị hoặc ai đó mà chị muốn bỏ rơi, chỉ cần nói với Mimi và mọi chuyện sẽ ổn thôi!” 

“Bỏ rơi… Chị thực sự không hiểu, nhưng không sao. Chị chắc chắn sẽ nhớ em nữa.” 

Cô không thực sự hiểu người mèo dễ thương này đang nói gì, nhưng Emilia đã rộng lượng chấp nhận lời cô ấy. 

Emilia sau đó quay lại và tiếp tục vuốt ve đầu cô gái. Phía sau cô là người bán hàng, mặc dù tình hình đã hoàn toàn bỏ lại phía sau, anh ta vẫn tiếp tục trông coi quầy hàng vì anh ta không thể bỏ nó lại. 

Bây giờ đã lấy lại được ví, Emilia đến gần người bán hàng đang ngơ ngác và mở nó ra. 

“Ừm, vậy, cô ấy nợ bạn bao nhiêu?” 

Và một lần nữa cô ấy lại tiếp tục công việc từ thiện của mình dưới vỏ bọc là sự tò mò. 

-----------------------------------------------------END----------------------------------------------

Đi được 1/2 Arc 1 ròi