Đọc sau khi đọc xong Arc 2
Tóm tắt:Chuyện diễn ra ở lâu đài của Rowaal khi Subaru bất tỉnh và được Emilia đưa về đây để nhờ Betrice cứu chữa.và cũng là lúc Rem lần đầu gặp Subaru (Có thể coi đây là lúc chuyển giao giữa Arc 1 và Arc 2). Chuyện được kể ở ngôi thứ 3 .
Sau khi tìm hiểu thì mình nhận ra Puck là giống “đực”nên từ nay sẽ đổi cách gọi thành anh ấy,cậu ấy,các từ chỉ giống đực,....
------------------------------------------------------------------------------------------------------
1
…Cảm thấy ngực mình nhói lên, cô gái nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô gái nhìn con đường trước cổng dẫn đến đường chính, có thể nhìn thấy từ cửa sổ biệt thự, rồi quay mặt lại.
[Rem: Roswaal-sama, có vẻ như Nee-sama sắp trở về. Nhưng có vẻ như chị ấy đang hơi vội.]
[Roswaal: Hmmmm, cô ấy đã trở về sớm hơn dự định. Vì cô ấy sẽ sớm trở về, điều đó có nghĩa là cô ấy đã rời khỏi đó từ đêm qua.]
Người đàn ông trả lời một cách vô tư với cô gái đã báo cáo dựa trên cảm giác nhói lên ở ngực cô, và ông ta thực sự có vẻ như đang giả vờ không biết gì.
Đó là một người đang ngồi trên một chiếc ghế da và cầm một chiếc cốc bốc hơi. Anh ta có mái tóc dài màu xanh chàm. Đôi mắt xanh và vàng khác màu của anh ta thật mê hồn; bạn có thể nói rằng khi nhìn thoáng qua anh ta trông giống như một người đàn ông yếu đuối, đẹp trai.
Tuy nhiên, lớp trang điểm chú hề được áp dụng trên khuôn mặt anh ta đã phá hỏng những ấn tượng sang trọng này.
[Roswaal: Vội quá... Tôi tự hỏi liệu có chuyện gì xảy ra không. Cô có biết chi tiết không?]
[Rem: Xin lỗi. Rem không biết nhiều về tình hình này. Nhưng có vẻ như Beatrice-sama sắp có việc phải làm.]
[Roswaal: Beatrice có việc à? Tôi hiểu rồi……Nhưng, điều đó có nghĩa là một cái xương đã bị gãy.]
Khi Roswaal nhìn lên trần nhà sau khi nghe cô giải thích, anh ta đặt cốc xuống bàn một cách khoa trương. Sau đó, anh ta chỉnh lại tư thế của đôi chân dài, và khi anh ta quay lại đối mặt với cô gái khi anh ta di chuyển chiếc ghế, anh ta nói,
[Roswaal: Dù sao thì, những việc Ram làm thường không vô nghĩa... Tôi nghĩ vậy. Xin lỗi, nhưng em có thể đi tìm Beatrice không? Tôi nghĩ cô ấy có thể đến muộn một chút, mặc dù vậy.]
[Rem: Vâng, Rem hiểu rồi.]
Sau khi nhận được lệnh của chủ nhân, cô nhẹ nhàng giữ chặt bộ đồ hầu gái đang mặc và trả lời bằng một cái cúi chào hoàn hảo. Trên đầu cúi xuống, nơi cô đội một chiếc mũ trắng, cô có mái tóc xanh hơi ngắn.
Sau khi được người hầu cúi chào, Roswaal kéo cằm anh ta một cách tán thành và nói,
[Roswaal: Được rồi, hãy lo việc của mình đi. …Rem.]
Cô gái──Rem lại cúi chào một cách trang trọng và lặng lẽ rời khỏi văn phòng.
2
Với mái tóc xanh đung đưa, Rem bước nhanh qua hành lang rộng rãi của dinh thự.
Đó là dinh thự của Lugnica Margrave Roswaal L Mathers. Rem là người hầu gái trưởng của dinh thự này. Cô là một người hầu gái có thể làm mọi thứ và làm hầu hết các công việc của dinh thự.
Mặc dù dinh thự Roswaal khá lớn đối với một dinh thự, nhưng hiện tại chỉ có hai người là người hầu gái thường trực vì nhiều lý do khác nhau──chỉ có Rem và người chị sinh đôi Ram của cô. Vì vậy, Rem đã bù đắp cho việc thiếu người làm và tự mình thực hiện hầu hết các công việc của dinh thự.
Và rồi hôm nay, cô đã được chị gái mình "liên lạc", người đã đi công tác xa khỏi dinh thự, rồi cuộc trao đổi đó đã xảy ra.
[Rem: Xét theo phạm vi của ⟪Synesthesia ⟫ , tôi cho rằng Nee-sama sẽ trở lại sau khoảng một giờ nữa.]
Có tồn tại phép thuật cho phép họ có thể giao tiếp theo thời gian thực cũng như xóa bỏ khoảng cách xa, nhưng hai chị em không cần điều đó.
Sự kết hợp cảm giác mà cặp song sinh có──Rem và chị gái Ram sở hữu một khả năng đặc biệt có thể truyền đạt những cảm xúc mạnh mẽ và những suy nghĩ nhỏ. Cô đã cảm nhận được sự trở lại của chị gái mình và cảm giác hơi thiếu kiên nhẫn của cô ấy chính xác là kết quả của chứng gây mê.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, không chắc chắn liệu cô có thể làm được những gì chị gái mình yêu cầu hay không.
[Rem: Giá như có Đại Tinh Linh ở đây, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều……Beatrice-sama?]
Rem mạnh dạn đứng lên đối mặt với thử thách khó khăn, nói rằng không có ích gì khi yêu cầu quá nhiều.
Thử thách rất đơn giản──mở mọi cánh cửa mà cô ấy nhìn thấy. Tuy nhiên, có gần 100 cánh cửa trong dinh thự. Tất nhiên, đây không phải là nhiệm vụ dễ dàng.
[Rem: Beatrice-sama, cô đang ở trong cánh cửa nào?]
Cô mở cánh cửa có tấm biển "phòng tham khảo" trên đó. Cô thấy một đống sách và một đống sách vô số. Điều đó là bình thường, vì đó là phòng tham khảo.
Thông thường, không có ai ở lại phòng tham khảo thường xuyên. Rem cũng sẽ không làm vậy.
[Rem: Beatrice-sama? Beatrice-sama?]
Trong khi gọi cô ấy, Rem bình tĩnh mở từng cánh cửa một, mặc dù với tốc độ nhanh bất thường. Sau khi làm như vậy trong năm phút…
[Beatrice: Augh! Cô thật phiền phức, ồn ào và ồn ào đến mức tôi không chịu nổi!]
Một cô gái đơn độc bước ra từ phòng bên cạnh với giọng nói to nhưng dễ thương.
Đó là một cô bé tóc buộc thành từng lọn và mặc một chiếc váy lộng lẫy. Nhìn thấy cô bé có vẻ ngoài như búp bê này, Rem đứng thẳng người và cúi chào thật sâu.
[Beatrice: Cô ồn ào quá, và cô không chịu hạ giọng xuống, tôi đoán vậy! Cô muốn gì ở tôi vào lúc đêm khuya như thế này!?]
[Rem: Rem xin lỗi, Beatrice-sama. Nhưng, may quá là ngài vẫn còn thức.]
[Beatrice: Hừ, ngay cả khi tôi ngủ, tiếng ồn cũng sẽ đánh thức tôi dậy. Cô đúng là can đảm, cô gái ạ.]
Cô gái──Beatrice khịt mũi ngạo mạn với Rem, người đang cúi chào, với một cuốn sách áp vào ngực. Cô ta tỏ ra mình rất cao thượng và quyền uy, nhưng Rem thậm chí còn chẳng quan tâm.
Beatrice là người có địa vị cao quý. Cách cô ấy tương tác với Rem, một người hầu gái, là điều dễ hiểu.
[Rem: Nhân tiện, Beatrice-sama, Roswaal-sama cần ngài làm một việc. Em nghe nói rằng ngài ấy thực sự cần sự giúp đỡ của Betrice-sama.]
[Beatrice: Để hắn ta "triệu hồi" tôi thông qua một người hầu gái, tôi cho là hắn ta đã trở nên khá kiêu ngạo. Có vẻ như hắn ta quên rằng không có mối quan hệ thứ bậc nào giữa tôi và hắn, tôi cho là vậy.]
[Rem: ……]
Beatrice, người có vẻ không thích cách hành xử ích kỷ này, đang trở nên cáu kỉnh vì cô ấy đã bị "triệu hồi" vào đêm muộn.
[Beatrice: Haah. Cô nên nhanh lên và chỉ đường cho tôi trước khi tâm trạng tôi thay đổi, tôi cho là vậy.]
[Rem: …! Vâng, cảm ơn. Em sẽ chỉ đường cho ngài.]
Beatrice phá vỡ sự im lặng trong chốc lát, rồi tỏ ra khoan dung theo cách cho thấy cô đã nhượng bộ. Được sự chu đáo của cô giúp đỡ, Rem bắt đầu bước qua hành lang trong khi hướng dẫn Beatrice.
[Beatrice: Ừm……Tôi nghe thấy chỉ dẫn của Nii-chan. Cậu ấy bảo chuẩn bị bồn tắm, khăn sạch và phòng khách, tôi cho là vậy.]
[Rem: Phòng khách, tinh linh ấy nói vậy à?]
[Beatrice: Ừ. …Có vẻ như cô gái ngốc nghếch đó đang đưa ai đó trở về, tôi cho là vậy.]
Beatrice lẩm bẩm với vẻ hơi khó chịu trong khi không biểu lộ cảm xúc trong mắt. Rem nghĩ về chỉ dẫn của Beatrice trong đầu mà không nhắc đến những gì cô ấy đã nói.
Phòng khách luôn sẵn sàng. Tất cả những gì cô ấy phải làm là chuẩn bị một số tấm ga trải giường và để không khí trong lành tràn vào. Sau đó, đun nóng bồn tắm, chuẩn bị một chiếc khăn sạch──cô ấy ngay lập tức nhận ra rằng họ đang đưa một người bị thương vào.
Với điều đó, cô ấy cũng hiểu tại sao Beatrice lại cần thiết.
…Beatrice là một người chữa bệnh tuyệt vời mà Rem không bao giờ có thể so sánh được. Cô nghe thấy tiếng gầm của rồng đất từ xa, và có cảm giác rằng cỗ xe rồng đang ở rất gần.
3
…Cậu bé tóc đen nằm trên giường thở hổn hển trong giấc ngủ như thể cậu đã sắp chết.
Việc chữa lành vết thương cho cậu bé được đưa vào lúc bình minh mất rất nhiều thời gian; bên ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn về phía tây trong ánh sáng màu cam. Sẽ không lâu nữa trước khi đêm đến.
[Emilia: Bây giờ cậu ấy nên nhẹ nhõm…….]
Ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường, nở một nụ cười nhẹ nhõm là một cô gái tóc bạc──đó là Emilia.
Emilia là người đã đưa cậu bé này trở về và yêu cầu chữa lành vết thương cho cậu. Bây giờ khi sự náo loạn cuối cùng đã lắng xuống, Rem đã ném một câu hỏi cho Emilia.
[Rem: Emilia-sama, bây giờ mọi thứ đã lắng xuống,Rem nghĩ đã đến lúc Emilia-sama nên nói cho Rem biết tình hình thế nào……]
[Emilia: Ừm, em nói đúng. Ừm, tên của cậu bé này là Subaru. Chị đã gặp rất nhiều rắc rối ở thủ đô……nhưng đó là lúc cậu ấy giúp tôi. Tôi nợ cậu ấy mạng sống của mình, và nhiều thứ khác nữa.]
[Rem: Vậy sao?]
Với lời giải thích mơ hồ của cô, Rem liếc nhìn người bên cạnh mình──cô nhìn người chị song sinh tóc hồng trông giống hệt mình.
Được em gái nhìn, người chị gái──Ram vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lắc đầu và nói,
[Ram: Ngay cả chị cũng không biết chi tiết tình hình. Đó là chuyện xảy ra khi Emilia-sama và chị bị chia cắt.]
[Rem: Bị chia cắt……? Rem tưởng Nee-sama đi cùng Emilia-sama để hộ tống cô ấy……]
[Ram: Là để khuyến khích Emilia-sama trở nên độc lập và có tinh thần trách nhiệm cao.]
[Rem: Đúng như mong đợi ở Nee-sama……Em rất ấn tượng.]
Cô ấy nói hơi hỗn láo, nhưng Rem vô điều kiện chấp nhận những gì Ram nói. Nhìn thấy hai chị em tương tác như vậy, Emilia bật cười.
[Emilia: Hai người thực sự rất hợp nhau. Nhưng đừng làm tôi cười quá nhiều. Tôi muốn để cậu ấy nghỉ ngơi thật tốt.]
[Rem: Cậu bé này hẳn là người mà cô gặp khi bị tách khỏi Nee-sama.]
[Emilia: Không, không phải. Subaru là… của tôi, của tôi cái gì?]
Emilia đưa ngón tay lên cằm và bắt đầu lo lắng với vẻ mặt nghiêm túc. Có vẻ như cô ấy không cố gắng làm Rem mất hứng. Cô ấy thấy rằng mình thực sự không biết trả lời thế nào.
Nếu cô ấy không cố gắng che giấu điều gì đó, thì đây hẳn là người mà cô ấy có quá ít thông tin ngay từ đầu vì cô ấy gặp khó khăn trong việc giải thích.
… Vậy thì có lẽ đây là kiểu người không nên đến gần Emilia.
[Ram: …Rem. Người này đã cứu mạng Emilia-sama. Roswaal-sama cũng thừa nhận sự thật đó. Dù anh ta có vẻ ngốc nghếch đến đâu thì anh ta vẫn là khách của chúng ta. Em hiểu ý nghĩa của điều đó chứ, đúng không?]
[Rem: Nhưng, Nee-sama-]
[Ram: Rem.]
Cô ấy gọi tên cô ấy một lần trong giây lát. Rem cảm thấy như chị gái mình đã nhìn sâu vào trái tim cô, và sau đó cô không thể tiếp tục.
Emilia nhìn chằm chằm vào các chị em im lặng trong sự bối rối, rồi từ từ ngồi xuống.
[Emilia: Thực ra chị muốn ở bên cậu ấy cho đến khi cậu ấy tỉnh lại……nhưng có vẻ như cậu ấy sẽ không tỉnh lại cho đến sáng.]
[Ram: Chúng tôi được thông báo rằng cô ấy đã sử dụng hầu hết mana của cô ấy để chữa lành, sau cùng. Tôi rất ngạc nhiên khi Beatrice-sama đã giúp chữa lành cho một người mà cô ấy thậm chí còn không quen biết.]
[Emilia: Vì thế, Puck sẽ ở lại Beatrice một ngày vào ngày mai. Ngoài ra, Roswaal……sẽ rời khỏi dinh thự vào tối nay, tôi nghĩ vậy.]
[Rem: Ngài ấy đột nhiên được gọi đến, vì vậy ngài ấy đã rời khỏi dinh thự trước buổi chiều. Ngài ấy dự định sẽ quay lại vào tối mai.]
[Emilia: Tôi hiểu rồi. Thôi, chúng ta hãy rời khỏi phòng ngay bây giờ.]
Emilia, người có vẻ hài lòng với câu trả lời của hai chị em khi cô ấy duỗi người một chút, đã nhắc họ rời khỏi phòng. Sau đó, cuối cùng Emilia luồn ngón tay qua mái tóc mái của cậu bé đang nằm trên giường──qua mái tóc mái của Subaru.
[Emilia: Tôi có rất nhiều điều muốn nói với Subaru khi cậu ấy thức dậy.]
Rem cảm thấy như cô ấy đang thì thầm, và nghe có vẻ như có một chút mong đợi ngọt ngào trong đó.
Khi họ rời khỏi phòng, họ tách ra ở hành lang để thực hiện từng kế hoạch. Nhiệm vụ báo cáo rắc rối của Emilia ở thủ đô cho Roswaal là một trong số đó.
[Emilia: Ừm, ông ấy sẽ nổi giận với tôi. Tôi phải giải thích điều này thế nào đây……]
Emilia cúi vai và lê bước về phía phòng riêng của mình trong dinh thự. Rem nhìn cô ấy đi, chào tạm biệt Ram, người vẫn còn việc phải làm, và đi vào bếp để chuẩn bị bữa tối──
[Rem: …Trước đó]
Rem xác nhận rằng họ đã đi rồi và lẻn vào phòng nơi cậu bé đang ngủ.
Cô lặng lẽ đóng cửa lại bằng lưng và bước đến giường trong căn phòng tối tăm đã tắt đèn.
Rem, người nín thở, chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng của cậu bé đang ngủ. Khuôn mặt ngây thơ đang ngủ của cậu bé phản chiếu trong đôi mắt xanh nhạt của Rem.
…. Cô không biết cậu bé đáng ngờ này là ai, hoặc cậu ta đang theo đuổi điều gì.
Emilia đã giải thích rằng cậu ta là một vị cứu tinh, nhưng cô không thể tin rằng cậu ta không có động cơ thầm kín. Emilia xinh đẹp, nhưng cô ấy quá dễ bị tổn thương đến nỗi chỉ cần nhìn cô ấy thôi cũng khiến bạn thấy bất an, và không có hồi kết cho những kẻ có ý đồ xấu theo đuổi cô ấy.
…Trước khi vấn đề nảy sinh──trước khi sự bình yên bị phá vỡ, có lẽ cô nên làm gì đó.
Những suy nghĩ nguy hiểm dâng lên trong đầu Rem, và cô lặng lẽ với tay đến cổ cậu bé. Sau đó…
[Subaru: Ehehe, em dễ thương ngay cả khi em tức giận……thế giới song song, tưởng tượng……]
Với vẻ mặt rất luộm thuộm, cậu bé nói mớ như một thằng luộm thuộm trong khi chảy nước dãi.
Ngay khi Rem nghe thấy điều đó, cô không biết phải làm gì với bàn tay của mình, và
[Subaru: …Aagh]
Nhìn thấy cậu bé đang ngủ hét lên sau khi bị cô búng ngón tay khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
[Rem: Rem không nghĩ mình sẽ hòa thuận với vị khách này……Làm ơn hãy rời đi càng sớm càng tốt.]
Chỉ còn lại tiếng lầm bầm lịch sự hời hợt của Rem trong phòng khách trước khi cô rời khỏi đó.
---------------------------------------------------END------------------------------------------------
SS này khá tốn thời gian vì nó có khá nhiều nhân vật nên phải sửa cách xưng hô rất nhiều để dễ đọc hơn.Hi vọng mọi người thích nó......