Lúc bước vào trong nhà bếp, tôi trông thấy Nagisa đang đặt tay lên miếng màng bọc thực phẩm trên phần bột của mình.
“Em đang làm gì thế Nagisa?”
“Whoa, whoa, Surugu-senpai, anh nói chuyện xong với Aika-senpai chưa?”
Nagisa vì ngạc nhiên mà co lại như thể em không chú ý rằng tôi đã xuống lầu, và quay lại nhìn tôi.
“À thì, rồi. Thế em đang làm gì vậy?”
“Umm, ờ, chỉ là, em đang bỏ thêm một chút nguyên liệu bí mật vào thôi ạ.”
Chỉ có một kiểu gia vị bí mật mà tôi có thể miêu tả là “bỏ thêm” mà thôi. Đó chính là một điềm báo. Cho rằng nhìn chằm chằm vào em lâu như vậy sẽ là không hay, tôi vừa tiếp tục cuộc đối thoại vừa chuẩn bị cà phê.
“Anh đã giải thích từ đầu với em là gia vị bí mật bị cấm rồi mà.”
Đa phần những người mới đều thất bại trong việc nướng bánh vì họ đã không làm theo công thức. Đặc biệt là trong việc thêm bớt những gia vị bí mật. Cách làm được những người nghiệp dư cho là độc đáo có thể làm toang một nồi cà ri. Dù sao thì Minagi đã nói cho tôi biết rằng Nagisa từng cho oshiruko vào cà ri.
“Fufu, xin lỗi nha. Thôi thì em cũng lỡ làm ngược lại hướng dẫn của anh mất rồi.”
“Không sao, cỡ đó thì anh cũng du di được.”
“Ý anh là sao chứ? Tình cảm lớn lao em dành cho anh không thể nào bỏ qua được đâu. Đừng có đánh giá thấp em như vậy chứ.”
Nagisa âu yếm vuốt ve tấm màng bọc, và vì lý do gì đó em đang tự hào về chính mình.
“Đừng có biến nó thành thuốc độc là được. …Anh trông chờ lắm đó.”
“Vâng. Chắc chắn em sẽ khiến cho lưỡi của Surugu-senpai phải đòi thêm, má của anh chảy ra, dạ dày của anh thắt lại, và khiến cho anh không thể nào sống thiếu em được.”
“Nghe đáng sợ đến tinh tế luôn đó.”
Ảo thật đấy, đột nhiên tôi lại chẳng muốn mong chờ cái gì nữa. Che giấu đi sự run rẩy, tôi đổ nước vào trong ấm siêu tốc rồi bật lên. Thêm vào đó, tôi rót một ít trà lúa mạch cho Nagisa.”
“Nhắc mới nhớ, Nagisa này. Lá thư đó không phải của em đúng không?”
“Oái! ….Ờ, ý anh là sao ạ?”
Hai vai Nagisa run lên, em bỏ tay ra khỏi tấm màng bọc. Đầu óc em đang để ở trên mây mất rồi.
“Cái mà đã gọi anh lên sân thượng ấy. Tại sao em lại nói dối anh chứ? …Không, anh không nên chất vấn em như vậy.”
Nagisa đứng đằng sau tôi, giấu mình trong tiếng sôi của ấm nước. Một cách kín đáo, những ngón tay của Nagisa chạm vào hông tôi trong chốc lát, rồi nhanh chóng buông ra.
“Lý do đơn giản thôi ạ. Em không muốn ai cướp đi Surugu-senpai đâu. …Lúc đó em đã định triệu hồi ra ‘Okcupid-sama’ trong truyền thuyết. Nhưng đã không ngờ là anh đang bám theo em.”
“Xin lỗi vì điều đó nhé. Anh đã thấy vẻ mặt em có hơi gấp gáp ấy mà.”
Tôi lấy một thìa bột cà phê uống liền rồi cho vào ly giữ nhiệt.
“...Chỉ là em thấy mâu thuẫn thôi.”
Trước khi tôi nhận ra, giọng nói của Nagisa đã run lên rồi. “Mâu thuẫn?” tôi lặp lại, thúc giục em tiếp tục. Nhưng Nagisa vẫn giữ im lặng thêm một lúc nữa, giữa chúng tôi chi còn nhiệt độ nước sôi là đang tăng lên.
“Em muốn có được tình yêu vĩnh cửu, và nếu điều đó là không thể, em sẽ muốn quên đi cảm giác tươi đẹp này một lần và mãi mãi.”
“Đó là một kiểu mâu thuẫn sao?”
“Vâng, đó chính là mâu thuẫn.”
Tôi không thể hiểu nổi. Nếu ý em là muốn quên đi mối tình không trọn vẹn thì tôi hiểu. Nhưng Nagisa đã nghĩ gì khi em dùng từ “mâu thuẫn” thì tôi lại không nắm được. Từ đó đủ mơ hồ để ngăn tôi hiểu sâu hơn. Hoặc nếu tôi quay lại, liệu nó sẽ hiển hiện trên khuôn mặt của Nagisa?
“...Chẳng phải anh đã dạy em đừng bỏ qua phương trình khi quan sát em học một thời gian trước đó sao?”
“Fufu, em lại đi ngược lại hướng dẫn của anh nữa rồi nhỉ? Nhưng em vẫn không thể giải thích đàng hoàng được cơ.”
Cái ấm đang ré lên và chuẩn bị sôi rồi. Nên tôi cũng phải nói ra thôi.
“Anh sẽ không nói chi tiết với em đâu. Nhưng anh không yêu Kuroiwa.”
Tôi đã quyết định giải quyết hiểu nhầm của Nagisa khi bộc lộ mục đích của mình cho Kuroiwa. Tôi sẽ không chọn con đường mà tôi cho là khác lý tưởng của mình dù chỉ một chút. Ban đầu tôi đã muốn lừa dối em, làm trái tim em tan vỡ và khiến từ bỏ rồi thay đổi mục tiêu. Nhưng tôi không thể nào chấp nhận việc làm tổn thương em theo cách đó được. Ngay cả khi việc đó khiến cho tôi đi xa ra khỏi mục đích của mình.
“...Em biết ngay mà. Thì ra chuyện là như thế.”
Tuy vậy, trái với mong đợi của tôi, Nagisa đáp lại mà chẳng có chút vẻ ngạc nhiên nào.
“Hể. Em đã nhận ra rồi sao?”
“Lý do em gọi Aika-senpai đến là để xem liệu Surugu-senpai có thực sự thích chị ấy không đó. …Vậy là anh đã nói dối khi bảo rằng mục tiêu của anh là Aika-senpai sao?”
“Đúng một phần thôi. Chỉ là anh đã vô tình chọn Kuroiwa một cách ngẫu nhiên, và từ đầu anh đã chẳng có ý định kiếm người yêu từ cái trò chơi này rồi. Vẫn còn một mục tiêu khác cần anh hoàn thành nữa.”
Dù vậy tôi vẫn chưa thể giải thích được cảm xúc của chính. Cái cớ tôi vừa đưa ra đã không trả lời được câu hỏi của em.
“...Tại sao anh lại tiết lộ điều này với em?”
“Anh không muốn nói dối em nữa.”
Cạch. Cái ấm siêu tốc kêu lên báo hiệu nhiệm vụ của nó đã hoàn tất. Tôi rót nước nóng vào hai ly rồi nhanh chóng thêm đá vào. Tiếng lách cách của đá nứt ra bên trong ly lọt đến tai tôi.
“Ra vậy. Thậm chí anh… đã không nói dối em cơ mà.”
Giọng nói của em thật nghẹn ngào và thầm lặng. Tôi chẳng thể nắm bắt nổi ý định của em, nên đã hỏi lại, nhưng không nhận được câu trả lời nào cả.
Hai tiếng sau, ngay khi chiếc lò nướng kêu lên, Nagisa và Kuroiwa đang đợi đằng trước mở nó ra. Mùi hương ngay lập tức lan ra khắp căn phòng khách, và cả hai liền tỏ ra háo hức mà đập tay với nhau.
““Xong rồi!””
Tiếng của cả hai vô tình cất lên cùng lúc, rộn ràng như những đứa trẻ ngây ngô. Khi đang đứng bên ngoài bếp ngó vào, tôi thấy những chiếc bánh quy trong khay đẹp mắt hơn mình tưởng. Còn về bánh của Nagisa, bỏ qua hình dạng trái tim tương đối bình thường, có một màu nâu cacao khá đẹp và trông rất ngon miệng.
“Giờ thì chỉ cần lấy chúng ra khỏi khay—”
Không đợi tôi nói gì cả, Kuroiwa đã vội vàng cầm bánh của mình lên rồi cắn một miếng. Kêu lên “nóng quá”, cô ấy chậm rãi nhai một, hai, ba lần rồi hai má cô ấy giãn ra.
“Thật mừng vì tôi đã làm ra gì đó mình có thể ăn được mà…! Thật mừng vì tôi vẫn còn sống…!”
Cô ấy kích động đến mức hành xử như là một người khác vậy. Chắc chắc là tôi sẽ không thể nào trông thấy vẻ mặt đầy cảm động này Kuroiwa một lần nào nữa.
“Và giờ là lúc cho màn thưởng thức định mệnh! Aika-senpai, hãy cùng xem của ai ngon hơn nào. Lần này em sẽ không thua đâu!”
“Hể, Nagisa-chan à, em nghĩ là mình sẽ thắng sao? Chỉ là một cô nhóc nhưng em tự tin gớm đấy.”
“Đây là hợp tác công bằng cơ mà!”
Trong khi hai người họ tranh cãi với nhau, tôi cắn mỗi loại bánh một miếng. Chúng đều ngon cả, và tôi chẳng biết nên chọn cái nào nữa. Nhưng rắc rối ở đây là, ngay khi trông thấy cổ họng tôi chuyển động lên xuống, Nagisa liền tiến một bước về phía tôi.
“Cái nào ngon hơn vậy Surugu-senpai?”
“Ừ thì, chị làm cái này là cho Yuno, nên Shirase có thích hay không không quan trọng, nhưng thua cuộc cũng rất khó chịu mà đúng không? Xem ra chị đoán là mình có thể đánh gục cậu ta hai lần liền đấy.”
Tại sao cậu lại phải đánh tôi hai lần chứ? Đừng cứ thế mà đánh chủ nhà được không?
“...Giờ thì tớ sẽ công bố kết quả.”
Tôi đứng thẳng lưng lên với phong thái như đang ở trên sân khấu. Hai cô nàng thợ làm bánh cũng làm theo và sửa lại tư thế của mình. Chậm rãi đưa mắt so sánh cả hai, tôi mở miệng một cách phô trương.
“Tớ thực sự thích cả hai món. Như đã nói trước đó, điều quan trọng ở đây là tâm tư của người làm bánh. Ý nghĩa nằm hết trong quá trình cố gắng làm việc. Kể cả có thế đi nữa, nếu phải chọn ra người thắng, tớ sẽ chọn—”
Phải, tôi quá ngây thơ. Nhưng dĩ nhiên rồi. Chẳng ai có thể không rung động trước cảnh người mình yêu cố gắng nỗ lực cả. Sao mà nguyên liệu bí mật tốt nhất có thể không ngon được chứ?
“Em đã cố gắng rồi, Nagisa.”
Tôi đặt bàn tay lên mái đầu nhỏ nhắn của Nagisa rồi nhẹ nhàng xoa xoa. Tôi đã quen cô gái này được hai năm rồi. Dù cho không có những thứ lãng mạn xen vào, em đã phát triển trở nên thật đáng yêu.
“Ehehe.”
—Em hạnh phúc lắm, thực sự hạnh phúc đó. Em yêu anh, Surugu-senpai.
Giọng nói của Nagisa vang vọng thẳng vào trong đầu tôi. Một trăm phần trăm tình yêu, vốn không bị ngăn trở bởi không gian, luôn mạnh mẽ đến mức suýt nữa làm tôi vỡ tim.
Trước cửa nhà, Kuroiwa đeo xong đôi bốt cao cổ rồi vắt chiếc cặp sách của mình lên vai.
“Shirase, và Nagisa-chan nữa. Cảm ơn hai người rất nhiều vì ngày hôm nay.”
Khi Kuroiwa lưu luyến vẫy chào tôi, tôi đáp lại, “Là vinh hạnh của tớ mà.” Hôm nay là một ngày vui, dù ban đầu có hơi lo lắng một tí. Tôi tự hỏi không biết mình đã không tham gia vào mấy cuộc vui ồn ào từ lúc nào nữa. Có lẽ đây là lần đầu tôi chơi cùng với một ai đó khác ngoài chị em Tokiwa.
“Aika-senpai, hôm nay vui lắm ạ. Lần sau chúng mình lại chơi tiếp nhé!”
Bên cạnh tôi, Nagisa vô tư lên tiếng, và dường như là sẽ ở lại với tôi thêm ít lâu nữa.
Kuroiwa quay mái tóc đuôi ngựa về phía chúng tôi, không nhìn lại mà đưa tay lên “Chào nhé,” rồi mở cửa bước ra. Cánh cửa ấy, đóng lại theo hình vòng cung, chậm dần rồi kêu lên một tiếng cạch khi đã trở về vị trí cũ.
Cảm giác cứ như nhiệt độ trong phòng vừa đột ngột giảm xuống vậy. Sau cuộc vui, bầu không khí lúc này bao trùm bởi sự im lặng. Như để phá vỡ điều đó, Nagisa tự nhiên như ruồi nhảy lên bám lấy cánh tay tôi.
“Cuối cùng thì chỉ còn hai chúng ta mà thôi.”
“Em biết đấy, Nagisa à, mối quan hệ giữa chúng ta là—”
“Em đang cố để có được anh, còn anh thì lại bỏ chạy khỏi em. Đó là cách trò chơi này hoạt động mà. Nên tiếp cận anh thế này vẫn ổn còn gì.”
Giả thuyết gì ảo thế? Đó là tôi nghĩ như vậy, chứ đâu thể từ chối em được.
—Em sẽ không buông ra đâu.
Đừng trò chuyện trong tâm trí anh vậy chứ. Như thế làm anh lo đấy.
“Được rồi. Giờ thì hãy cùng ngồi xuống và trò chuyện nào. Một cuộc hẹn hò tại gia ha,”
—Vâng.
Khuôn mặt ửng đỏ của Nagisa khẽ cúi xuống, và phần tóc mái đã che giấu đi đôi mắt ngọc của em.
“Nhân tiện thì lá át chủ bài của em là gì thế?”
—Lá của em là…
“Ể, anh đang khiến em nói ra gì vậy chứ?”
“Tiếc thật, em lại không dính bẫy rồi.”
Cả hai chúng tôi đang ngồi cùng nhau trên chiếc sofa trong gian phòng khách ảm đạm. Chiếc TV to lớn vốn đã chẳng được bật lên từ lâu nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Phần kệ để đồ bên cạnh nó có hơn một nửa là bị bỏ trống. Tôi chẳng ưa không gian này, vì cảm giác như nó rộng lớn quá mức cần thiết, và như thế thì thật trống vắng. Nhưng ở bên Nagisa, tôi lại thấy bình yên đến lạ.
“Chị hai em cũng từng ngồi đây ạ?”
“Nghe này Nagisa. Ở trên đời có nhiều chuyện tốt nhất là em không nên biết đâu.”
Bản thân câu trả lời đã là một lời khẳng định rồi. Nagisa ngay lập tức hiểu ra rồi nắm lấy cánh tay tôi mà siết thật chặt. Dựa vào phần tựa lưng ghế và lên vai tôi, em kêu lên “Mmm” như một cô mèo thích được chiều chuộng. Khuôn mặt em tràn ngập sự an tâm. Cùng với nhịp điệu trong hơi thở của cả hai, như những cơn sóng xô bờ rồi lại cuốn ra xa, khoảng cách da thịt giữa Nagisa và tôi cùng tăng lên và giảm xuống. Tôi chẳng thể làm gì nữa, tôi đang quá hạnh phúc.
—Em ước khoảnh khắc này có thể kéo dài mãi mãi.
Anh biết cảm giác khi ước điều đó là thế nào mà. Anh cũng nghĩ như thế chứ. Nhưng liệu chúng ta có thể thực sự gọi đây là hạnh phúc nếu cứ kéo dài khoảnh khắc này ra đến vô tận?
“Nagisa. Anh đang chuẩn bị nói ra một điều khó chịu, em muốn nghe chứ?”
“Vâng.” —Không.
Tôi do dự khi giọng nói từ tâm trí em trở nên không đồng bộ lời nói miệng. Nhưng tôi vẫn muốn nói cho Nagisa biết cảm giác của mình là thế nào.
“Nếu em thắng, nếu em và anh được ở cùng nhau luôn mãi. Liệu đó có phải là một phước lành khi cảm xúc anh dành cho em sẽ không bao giờ thay đổi, và những gì em cảm thấy về anh cũng không thể nào đổi thay?”
Chẳng có gì là không bao giờ thay đổi cả. Vạn vật không biến chuyển thì thật trái với lẽ tự nhiên. Tôi hướng sự chú ý lên những đóa hoa vĩnh cửu đang được trưng bày trên kệ. Chúng là gam màu sắc duy nhất trong căn phòng này. Tôi chẳng thể tưởng tượng ra mẹ mình đã nghĩ gì khi bà đặt nó như thế nữa. Thứ duy nhất tôi biết rõ là nó ở trong hình hài của một bông hoa, nhưng không phải một bông hoa đang sống.
“...Nếu chúng ta có thể mãi mãi yêu nhau, chẳng phải đó là một niềm hạnh phúc sao? Thật buồn khi chứng kiến những cảm xúc mình từng dành cho người khác biến mất đi, khi chứng kiến mối quan hệ mình hết sức trân trọng trở nên đổ vỡ.”
Tôi có thể hiểu được tình cảm của Nagisa. Giữ cho những gì đẹp đẽ mãi luôn như thế. Vì thế nên tôi đã chọn chấp nhận lời chia tay từ Minagi. Để khiến cho nỗi buồn vơi đi, dù chỉ một chút thôi. Chỉ có quá khứ mới không bao giờ đổi thay. Chỉ có con đường tôi đã chọn là tồn tại mãi. Và tôi đã luôn muốn nó trở thành con đường đẹp nhất mình từng đi qua.
“Anh đã nói với Minagi điều đó từ lâu rồi. Rằng chẳng hề có thứ gọi là tình yêu vĩnh cửu. Nếu đúng có thứ như thế thật, thì nó chính là kết quả từ một tình yêu tồn tại mãi mãi. Chính quá trình của những điều như chấp nhận tình cảm, cảm xúc, thứ chẳng thể mãi tồn tại, nhưng vẫn không muốn thay đổi, như nghĩ về người khác, nghĩ về một người, và nhắm tới đích đến là tình yêu vĩnh cửu mới là có ý nghĩa. Cách nhìn nhận của anh là vậy đấy.”
Có lẽ tôi sẽ không thể nhận ra điều này nếu không chia tay Minagi. Hồi đó tôi còn quá trẻ đến mức còn không tưởng tượng ra được tâm tư, cảm xúc của mình, rồi sẽ thay đổi. Nhưng khi hồi tưởng lại, thì cả tình cảm của tôi lẫn của Minagi đã trải qua một sự chuyển biến quá lớn.
“Fufu. Ra gì và này nọ thật đấy ạ. Em cũng nghĩ quá trình là quan trọng hơn. Em cho rằng khi ta làm việc chăm chỉ, ta có thể có được sự tự tin và sẽ đi được xa hơn. Ngay cả khi chẳng thể đạt được mục tiêu, em vẫn tin rằng đó sẽ là một kho báu quý giá với em trong suốt cuộc đời này.”
Cách nghĩ này của Nagisa có hơi khác với tôi thì phải. Nhưng thế cũng tốt. Có nhiều cách nghĩ mà, và làm gì có cái nào là chuẩn nhất đâu.
“Nhưng nếu em thua thì mọi chuyện xảy ra hôm nay sẽ biến mất phải không ạ? Chỉ nghĩ về điều đó thôi khiến em chẳng thể vui nổi.”
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của cô gái bên cạnh mình. Từ mái đầu em đang dựa lên người mình, tôi có thể cảm thấy mùi hương dầu gội thật tuyệt vời. …Mùi hương của em giống y hệt Minagi vậy.
“...Ừm. Anh cũng thấy buồn khi phải quên đi những kỷ niệm ta từng có với nhau. Không, còn hơn thế nữa cơ, anh rất sợ.”
Dĩ nhiên là tôi không muốn giả vờ rằng tình cảm mình dành cho Nagisa chưa từng tồn tại rồi.
Thế nhưng tôi vẫn chẳng thể chấp nhận nổi thứ tình yêu vĩnh cửu này.
Ngay cả khi tôi chọn tiến tới cùng Nagisa, ký ức của tôi về trò chơi Bộ tứ sẽ bị xóa đi, nên tôi chẳng thể nào biết liệu tình cảm của mình có phải là mãi mãi. Nói thật thì sẽ chẳng có vấn đề gì đâu. …Tôi biết chứ. Nhưng với tôi thì nó chẳng có tác dụng rồi.
Cả hai chúng tôi đều đã có câu trả lời cho mình. Tôi muốn mọi thứ trở về như những gì vốn có, còn em lại dường như chẳng muốn như vậy. Vậy thì tôi có thể làm gì để khiến Nagisa thay đổi mục tiêu đây?
Sao tôi không cứ thế mà nói rằng tôi yêu em ngay bây giờ nhỉ? Không, nếu tôi nói thì em sẽ không bao giờ buông bỏ đi tình yêu vĩnh cửu của mình mất.
“Em rất vui vì Surugu-senpai nghĩ thế. Nhưng em vẫn sợ phải thay đổi lắm. Em không muốn thứ gì phải thay đổi cả. Em muốn anh cứ mãi như thế này thôi. Em đâu thể chọn được gì cho chính mình chứ. Em không có đủ sự tự tin.”
Tôi tự hỏi liệu những lời em vừa nói ra là dựa trên những gì em đã bỏ sót trước đó hay chăng. Trước cả khi tôi kịp suy luận ra, một giọng nói ngây ngất đã ngăn tôi lại.
“Anh Surugu ơi.”
“Sao thế Nagisa?”
Tôi khẽ nghiêng đầu rồi quay sang Nagisa. Nhận ra khuôn mặt em đang gần hơn mình tưởng, trái tim tôi bỗng lỡ mất một nhịp.
Có lẽ là em sẽ hôn tôi. Tôi chắc chắn luôn. Tôi đã cố tình chấp nhận lấy điều đó. Trong khi lẽ ra không nên làm thế, tôi đã tỏ vẻ ngạc nhiên rồi để cho tình huống này diễn ra.
Một cái chạm, mềm và ấm áp hơn những gì tôi nhớ, được nhẹ nhàng đặt lên môi tôi. Nó như một cái chạm nhẹ, một nụ hôn thoáng qua. Tôi chẳng còn cảm nhận được vị chanh nữa. Nó không thật chút nào. Cảm giác như tôi đang trong một giấc mơ vậy.
Cũng nụ cười mơ màng, hạnh phúc ấy của em khiến cho tôi thật bối rối.
—Rốt cuộc thì như thế này vẫn chưa đủ tốt. Nếu chuyện này kéo dài mãi, mình sẽ thật hạnh phúc biết bao, chắc vậy đó.
Anh cũng thấy như vậy mà. Đó cũng chính là lý do khiến em kêu lên rằng như thế vẫn chưa tốt. Thế nên là, giờ thì.
“...Anh sẽ chỉ nghe theo một yêu cầu từ em thôi đấy.”
Tôi nói với Nagisa trong khi cố bám víu lấy tâm trí đang tan chảy của mình. Tôi đã dám nói thế với em rồi. Sẽ ổn thôi. Tôi chắc chắn rằng tại chính giây phút này, cảm xúc và ước muốn của cả hai chúng tôi đều đồng bộ với nhau.
“Xin hãy ôm em thêm một chút nữa đi ạ.”
Tôi gật đầu rồi vòng tay mình quanh lưng em, cố gắng ôm trọn lấy thân hình bé nhỏ đó. Để đáp lại thì lưng tôi cũng xuất hiện cảm giác bị siết chặt. Chúng tôi gần gũi nhau như thể là một khối duy nhất, và trong quãng thời gian tuyệt vọng này, chúng tôi chỉ còn có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.
Mấy phút sau, dạ dày của Nagisa kêu réo lên, và cái ôm ngắn ngủi của chúng tôi kết thúc.