Hôm qua, tôi đã hôn Nagisa lần hai. Và nó đã thành ra một thứ cảm xúc sai trái không có thể tả nổi khi đi ngay trong ngày hôm sau tôi lại đi hẹn hò với người khác. Chỉ còn ba mươi phút nữa là đến giờ hẹn với Aogashima-san rồi. Ánh mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, và tôi ngẫm nghĩ lại về mớ bòng bong này.
-Cậu sao thế?
Tôi thấy như thể tôi vừa nghe được giọng nói của Aogashima-san vậy. Một chất giọng vừa như thể đang ở một nơi xa nhưng đồng thời cũng như thể đang ở gần lắm, đó là thanh âm từ hồi ức của tôi. Sau khi bần thần một lúc, tôi chợt nhận ra. Đúng vậy, đó là… chuyện xảy ra ngày hôm đó. Là lần giao tiếp đầu tiên giữa tôi và cô ấy. Dòng ký ức vừa ấm áp vừa đau buồn ấy hiện lên lại trong đáy mắt tôi.
Hôm đó, khi tôi đột ngột cảm nhận được ai đó lại gần, tôi đã không kịp chỉnh lại khuôn mặt đang thấm đẫm những giọt nước mắt của mình và ngước cái bộ mặt đó lên. Lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên vì thấy người bản thân đang trò chuyện cùng lại là người nổi tiếng nhất trong trường, Aogashima Yuno, khiến cho tôi suýt nữa là đã nhảy cẫng lên vì kinh ngạc.
Ngôn từ có hạn của tôi đã không thể nào diễn tả được tình huống phi thực tế ấy. Cô ấy nở nụ cười hiền hậu với tôi khi khuôn miệng tôi đang cử động. Tiếp đó cô ấy ngồi xuống bên tôi một cách yên lặng và tinh tế rồi khẽ đặt tay lên đùi của tôi.
Ngay lúc đó tôi thấy một cơn đau nhói xuất hiện trong lồng ngực. Một giọt nước mắt của tôi đã rơi trên mu bàn tay của cô ấy. Đó là lúc tôi quyết định rằng tôi sẽ tâm sự với cô ấy lần đầu tại đây.
“Tớ… đang nói ra những cảm xúc của mình đây. Tớ đã học được một điều, rằng nếu không giữ lấy những cảm xúc buồn khổ và đớn đau của bản thân, sau đó tuôn chúng ra đúng cách, những cảm xúc đó sẽ còn đeo bám dai dẳng mãi mãi. Và tớ cũng được dạy rằng, nếu tuôn chúng ra ngoài, những hồi ức tệ hại đó sẽ phai mờ và sau đó người đó có thể quên chúng như quên đi một cơn ác mộng vậy.”
“Ai dạy cậu những điều đó thế”
“Bạn gái tớ… Chúng tớ vừa chia tay xong.”
“Vậy ra đó là lý do cậu khóc à.”
“…Tớ không nghĩ mình lại khóc nhiều đến thế đấy. Tớ có thể cảm nhận rõ điều đó. Nước mắt rơi đầy mặt tớ luôn rồi.”
Cô ấy lắc đầu, sau đó lau mặt cho tôi bằng những đầu ngón tay thanh mảnh của mình.
“Đó là minh chứng cho việc cậu quan tâm cô ấy nhiều đến mức nào mà. Vậy nên cứ khóc khi cậu muốn. Tớ sẽ ở đây thêm một lúc nữa nhé.”
Cô ấy nhẹ nhàng đưa chiếc khăn tay cho tôi, tôi nắm lấy nó trong lòng bàn tay, tuy vẫn đầy đau buồn nhưng tôi lại thấy biết ơn vì sự trợ giúp này. Tiếp đó, sau một thoáng chập chừng, tôi lau sạch đi dòng nước đang chảy trên mặt mình.
“Cảm ơn cậu. Cậu là… Aogashima-san… đúng không? Cậu học ở lớp cạnh tớ nhỉ. À, tớ sẽ giặt cái khăn này và trả lại cậu sau.”
Cô ấy lắc đầu.
“Không cần đâu. Tớ cho cậu đấy.”
Cuộc đối thoại ngưng lại. Tôi không còn muốn khóc nữa, nên tôi ngước lên và nhìn bầu trời xanh, vốn không thực sự là nơi ánh phản chiếu tâm can tôi. Nhưng nỗi buồn vẫn không biến mất đi.
“… Tớ nghĩ như thế là đúng đấy.”
Tôi đáp lại câu đột ngột đó bằng tiếng, “Hơ?” Cô ấy xoay tròn đầu ngón tay của mình như thể đang suy nghĩ vậy. Sau đó, cô ấy quay về phía tôi như thể đã quyết định mình phải nói gì.
“Tớ không thể… buông bỏ nó được. Đó là lý do tại sao mà con tim tớ lại đau đớn đến thế.”
“Tớ hiểu mà. Cậu đã trải qua biết bao nhiêu là thứ, nhỉ? Không sao đâu, cậu có thể khóc cùng tớ mà. Tớ sẽ lắng nghe câu chuyện của cậu.”
Lời đề nghị đó là sao vậy chứ? Tôi đang bắt đầu chính mình thật nực cười.
“Điều duy nhất mà tớ có thể nói là… tớ sẽ vượt qua được. Đừng lo mà, cậu có thể tiếp tục khóc mà.”
Khi tôi cố tiến tới gần hơn thì cô ấy đã vạch ra một ranh giới rõ ràng rồi. Thật là một cảm giác xa cách lạ thường khi mà cô ấy vẫn đang ở ngay sát bên tôi.
“Đừng lo, điều đó với tớ là không thể đâu.”
“Thế thì nhận lấy đặc quyền này nào.”
Cô ấy ngay lập tức kéo vai tôi xuống. Tôi kêu lên một tiếng “A”. Đồng thời, tôi cũng chẳng còn lựa chọn nào khác hơn là ngả lên đùi của cô.
“…Không, ừm, Aogashima-san nè?”
Nếu điều này là thật, lẽ ra tôi nên cứng rắn hơn. Tôi sẽ phải bật dậy ngay tức khắc rồi từ chối điều này. Nhưng trong tình trạng tâm can vỡ nát này, tôi rất biết ơn khi đã có người trao tôi hơi ấm. Tôi muốn lờ đi lòng kiêu hãnh của bản thân rồi bấu víu vào gì đó. Tôi cứ nức nở mãi không thôi. Đây quả là một cảnh đáng chê cười. Đúng vậy, nhưng có lẽ tôi đã gặp may. Xung quanh hầu như là chẳng có một bóng người nào—
“Xin lỗi, cậu có phải chờ lâu không?”
Còn mười phút nữa là tới giờ bọn tôi hẹn gặp, nhưng khi tôi tới thì Aogashima-san đã chờ tôi sẵn ở đó rồi. Cô ấy đang đang đứng thẳng người cạnh bức tượng có cái kiểu hình độc nhất vô nhị trước sân ga, những ngón tay vì mong ngóng mà đang gõ gõ lên cuốn sổ của mình.
Ngạc nhiên cái là bộ thường phục của Aogashima-san lại được phối theo kiểu làm nổi bật lên vẻ tinh tế của cô. Bộ đó đó táo bạo kinh khủng. Ngay dưới chiếc váy ngắn kiểu denim của cô là một đôi tất cao khêu gợi. Điểm thêm đó là đôi giày pastel đỏ lấp lánh dưới chân.
“Không đâu, tớ vừa đến thôi. … Mà tớ chỉ muốn nói một lần thôi, tớ đã ở đây hai mươi phút rồi đấy.”
“Vậy là cậu đã đến sớm hả?”
“Tùy cậu thôi, cậu nghĩ sao thì là vậy đấy.”
“Thế thì tớ xin cố gắng hết sức để hộ tống cậu vậy, ít nhất là để thay cho lời xin lỗi của tớ… Argh, tớ còn chả biết mình vừa nói gì đây.”
Mặt tôi đỏ bừng lên vì những câu đầy xấu hổ mình vừa nói ra. Aogashima-san đã ép tôi phải tham gia buổi hẹn hò này. Sai một ly trước cô ấy ngày hôm nay thôi là đi một dặm ngay. Từ đầu Nagisa vốn là số một trong trái tim tôi. Nên tôi không thể nói bá láp thế được. Giờ thì chẳng còn cách nào khác ngoài cố gắng giữ bình tĩnh cả.
“Fufu… Tớ là người gọi cậu đến mà. Nên là cậu không cần nghiêm trọng thế đâu, Suguru-kun.”
Aogashima-san tỏ ra kinh ngạc bởi phản ứng của tôi nhưng vẫn vui vẻ nở ra một nụ cười. Hơn nữa, vừa nãy, ể, Suguru…-kun? Hửm? Cái vẹo gì cơ? Sao cô nàng lại gọi tôi bằng tên riêng vậy trời?
“Aogashima-san nè, ưmmm”
Lắc đầu mình mà không nói gì, Aogashima-san chỉ thốt lên một từ “Yuno” với giọng cực bé. Vậy là cô ấy cũng muốn tôi gọi thẳng tên riêng ra luôn sao?
“Không được đâu, Aogashima-san. Chúng ta, vẫn chưa thân tới mức đó cơ mà—”
Aogashima-san vẫn cứ bướng bỉnh lắc đầu và nhắc lại “Yuno” một lần nữa bằng một giọng khá trầm. Tôi có cần phải ngăn cô ấy lặp lại không đây?
“Yu… Yuno.”
“Ừm, Suguru-kun”
Cô bạn cùng lớp của tôi gật đầu tỏ ý hài lòng trước cách tôi gọi cô ấy. Cái này có hơi mang cảm giác… vụng trộm quá. Tôi ngơ ra mất một lúc trước bàn tay đang đưa về phía tôi, rồi sau cùng tôi quyết định đưa tay phải ra nắm lấy và cùng bước đi.
“Chúng ta vừa nắm tay kìa. Nên đây được tính là cậu cắm sừng em ấy rồi đấy.”
“Gắp lửa bỏ tay người quá đấy. Hôm nay chúng ta có cuộc hẹn mà phải không? Chỉ cần biết tớ đã giữ lời đã được rồi.”
“Cái này nó như kiểu đi bàn công chuyện vậy… Tớ buồn lắm đấy.”
Aogashima-san làm bộ làm tịch thể hiện cổ đang rơi lệ.
“Nhân tiện, Ao──Yuno nè. Nay cậu tính đi đâu thế?”
“Cậu cứ đến rồi biết.”
“Tớ có linh cảm không ổn rồi đấy.”
Tôi đã từng đi vào nhà ga này hai lần trước kia. Mới tới có vài lần thôi, ấy thế mà nó đã để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi.
“Nhắc đến chuyện đó, Yuno này...”
Có gì đó đã kẹt lại ở cổ họng tôi khi tôi gọi thẳng tên của cô ấy. A, cảm giác gì đây? Nguồn hơi nóng từ cổ họng khiến tôi do dự và run run. Cảm giác này khác với khi tôi gọi Nagisa hay Minagi. Có chút gì đó thật sai trái khi đã thân mật gọi thẳng tên riêng của cô nàng đẹp nhất trường và chiếm hữu cô ấy một mình trong bí mật.
Yuno phóng ánh nhìn chằm chằm, chờ chờ tôi gọi ra cái tên của cô ấy. Như thể cô cô đang dò từng ly từng tí trên mặt tôi vậy. Tôi thậm chí còn quên luôn việc hít thở trong một khắc vì khuôn mặt cô mang một hình ảnh thật mỹ lệ.
“A, lúc đầu tớ có quên nói cái này… Trước giờ tớ chưa bao giờ thấy cậu mặc thường phục cả, nhưng cậu chọn đồ có gu lắm đấy. Không phải phóng đại đâu, nhưng bộ đồ đấy thật tuyệt khi được cậu mặc lên đấy.”
Nói rồi tôi mới chợt nhận ra, đây đã là lần hai tôi thấy cổ mặc đồ riêng rồi. Đó là vào ngày tôi chia tay với Minagi, hẳn tôi đã trông thấy bộ thường phục của Yuno một lần. Nhưng ký ức của tôi về lúc đó rất lờ mờ, và tôi cũng chẳng nhớ gì nhiều về nó cả. Nhưng Yuno lại không có ý muốn nói ra điểm đó, thế là chúng tôi lại tiếp tục trò chuyện.
“Tớ và Aika đã chọn bộ này tháng trước đấy. Cậu ấy đã cho tớ nhiều lời khuyên lắm.”
Có lẽ là để tôi có thể nhìn rõ cô ấy hơn, Yuno tiến ra xa khỏi tôi một chút trong khi vẫn nắm lấy tay của tôi. Khuôn miệng cô ấy dường như có hơi he hé.
“Thế là tớ hiểu rồi. Nghe giống Kuroiwa thật đấy. Cậu ấy quả là hiểu rõ cậu thật.”
Tôi biết đó là bởi Kuroiwa hết mực yêu Yuno nên cậu ấy luôn làm hết sức để giúp cho bạn mình tỏa sáng.
“Đúng vậy, Aika rất thấu hiểu tớ đó.”
“Xem nào, tớ rất thích cái này, dải ruy băng ấy. Bầu không khí nó tạo ra khác với khi ở trường quá, tớ không rời mắt khỏi nó được.”
Tôi không biết tại sao mình lại khen ngợi cô ấy nhiều đến vậy nữa. Thực ra câu trả lời lại rất đơn giản: do tôi đang rất rối bời. Để không làm gián đoạn cuộc trò chuyện, tôi đang nói những thứ linh ta linh tinh.
Cô xoay nhẹ đầu thoát khỏi ánh mắt tôi rồi vuốt ve dải ruy băng buộc bên đầu với dáng vẻ yêu thương và cẩn thận như thể đang nâng niu một thứ gì đó dễ vỡ vậy.
“Đây là cái tớ chọn riêng cho hôm nay đấy. …Nên là, tớ hạnh phúc lắm á.”
Cô ấy mỉm cười, một nụ cười khiêm tốn nhưng so với cô ấy thì như thế là khá bạo. Tôi vô thức cảm thấy bất ngờ trước biểu cảm trên mặt Yuno khi cô cười, và con tim tôi đập lên thình thịch thình thịch.
Quái thật. Cái nhịp tim bất thường này cứ như chỉ xuất hiện khi ở cạnh cô ấy vậy.
Trong khi tôi vẫn còn đang rung động, thì hình ảnh ấy cứ thế lướt qua tầm nhìn của tôi. Giờ thì tôi chắc chắn về trực giác của bản thân rồi.
“Cậu có sống gần đây không thế, Yuno?”
Hẳn là Yuno hiểu ý nghĩa câu hỏi này của tôi rồi, nhưng sau một khắc dừng lại, cô ấy khẽ gật đầu. Rồi… thế là hiểu. Các dữ kiện đã kết nối với nhau trong đầu tôi. Nên là tôi chẳng thèm ngạc nhiên khi thấy cánh cổng lù lù trước mắt.
Chỗ này là một ngôi đền nổi tiếng vì rất thiêng trong khoản cầu chúc phúc se duyên.
Vào tháng mười năm ngoái, tại chính nơi này, Minagi và tôi đã kết thúc mối quan hệ của cả hai. Yuno, người sống gần chỗ này, vô tình đã nhìn thấy tôi đang khóc nức nở. Và những mối tình mới chớm nở trong lòng chúng tôi đã khởi đầu nên trò Bộ tứ Tỏ tình. Thật là một mối liên hệ quái lạ mà.
Cơ mà, những gì tôi thấy lại khác với thứ tôi nhớ. Chỗ nào chỗ nấy chật ních người. Có khá nhiều gian hàng xếp thành dãy, cùng những hàng đèn lồng treo trông hút mắt. Tiếng người ta í ới gọi nhau vang lên liên tục.
“Cậu ngạc nhiên sao?” Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội thường niên của đền này đấy. Với khu phố xung quanh thì đây là một lễ hội lớn đó.
“Heeh. Lâu lắm rồi tớ mới được đến lễ hội thế này đấy. Tớ đang có chút hồi hộp đây.”
Tôi nhớ lại kỷ niệm vài lần đi lễ hội chơi thuở bé của tôi. Tôi tự hỏi rằng liệu có món kẹo táo ưa thích của tôi ở đây không. Và tôi cũng thích cả trò nhắm bắn nữa. Còn trò vớt cá vàng thì tôi lại không giỏi cho lắm… Tôi nhìn khung cảnh nhộn nhịp xen lẫn hồi ức của mình mà lại không có can đảm để bước qua cánh cổng, cứ thế mà bần thần cả người ra đó.
Rồi, Yuno kéo mạnh tay tôi.
“Đi cùng tớ nào.”
Trông cô ấy có vẻ đang vội vã, và không để ý tới các quầy hàng ăn, cô ấy đi thẳng qua sân đền trong chớp mắt.
“Ơ. Tớ nghĩ mình nên tỏ lòng thành kính trước chứ.”
“Phải. Nhưng… ở đây cơ. Nè.”
Yuno chỉ vào một tấm gỗ ema. Chỉ nhìn qua hình dạng trái tim của nó thôi cũng biết nó dùng để cầu cho hôn nhân.
Tôi đã từng viết lên cùng một loại ema với Minagi. Đó chỉ là một lời cầu nguyện giản đơn cho tình cảm giữa chúng tôi sẽ mãi mãi trường tồn mà thôi. Thế nên đó là lý do chúng ta đã sai lầm khi trông chờ vào thần linh. Trong khi đang tự sỉ vả bản thân trong quá khứ, tôi ngồi xổm xuống để đọc chiếc ema mà Yuno cho tôi xem.
“Hở…?”
Tôi chớp chớp mắt mình mấy lần liền rồi nhét viên kẹo nho vào miệng. Hình như đây không phải là ảo giác của tôi nữa mà chính là thực tế không thể chối bỏ. Chiếc ema này—Tôi không đời nào quên được những nét chữ tròn trịa được Minagi viết trên chiếc bảng linh thiêng này.
『Em sẽ cố hết sức để tình yêu của chúng ta là vĩnh cửu!』
Tại góc phải dưới, có một hình trái tim với tên của Minagi cùng một cái tên xa lạ ở giữa. Phải chăng đó là bạn trai mới của cô ấy. …Ngay khi tôi nhận ra điều đó, tôi thấy một cảm giác khó tả trong lồng ngực mình. Gì đó như thể là niềm vui và nỗi buồn hòa trộn cùng nhau vậy. Ngay khi tôi đang cảm thấy một cảm giác kinh tởm như lớp sơn đen ngòm, một ánh trắng lóe qua đầu tôi..
Tôi thoáng nhớ lại những ký ức đã được tôi chôn chặt trong trái tim trong sự sợ hãi. Nụ cười khó chịu của Minagi. Minagi ôm bụng cười. Minagi dụi dụi má vào tôi. Minagi tỏ vẻ không vui quay lưng với tôi. Minagi đỏ mặt gật đầu. Cuối cùng là nụ cười gượng gạo của Minagi.
Tôi không bao giờ có thể quay về những tháng ngày ấy được nữa. Tôi biết chứ. Tôi cũng chẳng định quay lại làm gì. Thế nhưng đúng là tôi thực sự chẳng thể quay lại được. Tôi đã bị buộc phải hiểu được điều đó.
Vì con đường của tôi chỉ hướng tới tương lai mà thôi.
“Yuno. Đây là…”
Tôi muộn màng nhận ra rằng giọng của mình đang run rẩy.
“…Tớ đã tình cờ thấy nó lúc trước. Bạn gái cũ của cậu giờ đã có bạn trai rồi.”
Sao chuyện trùng hợp này lại có thể xảy ra cơ chứ? Câu hỏi này nảy ra trong đầu tôi, nhưng việc giải đáp nó giờ không còn quá quan trọng nữa.
Tôi tự hỏi mình đã ngồi xổm bao lâu rồi. Đầu gối tôi đã bắt đầu đau, cổ họng khô khốc của tôi thì được làm ẩm bởi những ngụm nước bọt mang vị nho, tim tôi ngừng đập loạn và trong tôi chỉ còn lại một cảm giác.
Những lời cuối tôi trao cho Minagi vẫn còn tồn tại trong trái tim cô ấy.
Con đường hai chúng tôi từng đi đã đã dẫn bọn tôi tới một nơi khác. Điều đó làm tôi hạnh phúc đến không thể tin nổi.
Tôi đã từng nói với Minagi điều đó, và tôi đã thua trong trò này rồi.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Minagi đã ở trên con đường tôi từng muốn đi.
“Chà, trong trường hợp này thì. …Anh cũng sẽ phải cố gắng thật nhiều rồi, Minagi.”
Tôi đã luôn mong chờ điều đó. Tôi quyết tâm vượt qua trò chơi này và nói cho Nagisa biết tôi thấy sao về em. Nhưng có lẽ rằng sẽ có lúc tôi cảm thấy bản thân sắp vỡ vụn tới nơi. Sẽ có lúc tôi muốn đầu hàng trước cám dỗ. Khi đó tôi sẽ nhớ đến Minagi. Tôi nghĩ vậy đấy.
“…Cảm ơn cậu vì đã nói cho tớ biết nhé, Yuno.”
Yuno quay người và hít vào một hơi, trông có vẻ rất hài lòng với phản ứng của tôi.
“Tớ không biết phải cảm ơn cậu sao cho đủ nữa. …Cậu không biết không biết chuyện này đúng không?”
“Hở? Đúng vậy, tớ không biết. Tớ đã rất ngạc nhiên khi biết Minagi đã có bạn trai mới. Nagisa cũng không biết sao?”
Tôi đứng dậy trong khi che dấu cảm giác âu lo trong người. Minagi và Nagisa là chị em thân thiết. Chỉ trong hai ngày sau khi Minagi và tôi bắt đầu hẹn hò, Nagisa đã biết chị gái mình có bạn trai. Vậy nên, chẳng lý nào Nagisa lại không nhận ra chuyện này cả? Nếu thế thì em đã giấu kín điều này vì lo cho tôi hay chăng?
Trong khi tôi đang nghĩ ngợi, Yuno kéo nhẹ cổ tay áo tôi.
“Mà dù sao đi nữa, cậu nên nhanh chóng quên cô bạn gái cũ kia đi.”
Bàn tay mềm mại của cô ấy nhanh chóng nắm lấy tay tôi rồi siết chặt.
“Không, không được. Tớ sẽ không quên đâu. Lần này tớ sẽ biến nó thành kỷ niệm. Ừ thì, tớ cũng không định phải lòng cậu đâu.”
“...Cậu không cần phải né tránh như thế làm gì cả. Sớm thôi cậu sẽ rơi vào trong tay tớ ấy mà.”
Tay tôi siết chặt lấy tay cô ấy. Có cảm giác ẩm ướt giữa hai tay chúng tôi, không biết ai trong chúng tôi là người đã ra mồ hôi nhỉ?
Buổi hẹn hò tại lễ hội của chúng tôi đã bắt đầu. Việc làm đầu tiên của chúng tôi là cầu nguyện. Sau khi đã dành ra sáu giây để tuyên chiến với thần hôn nhân, Yuno bên cạnh tôi đang cầu nguyện với một phong thái hoàn hảo và phô trương. Nếu việc chắp tay nguyện cầu có xếp hạng thì đây chắc chắn phải ở mức năm là ít.
“Cho tớ hỏi chút, cậu đã ước gì vậy? Hay nếu cậu nói ra thì nó sẽ không thành sự thật nữa?”
“Tớ đã cầu mong cho thế giới được hòa bình, nhưng không được toại nguyện nữa rồi. Thế giới này sẽ bị hủy diệt. Tất cả là vì cậu đã nghe được đấy Surugu-kun.”
“Đừng có giăng mấy cái bẫy kỳ lạ ra với tớ chứ.”
“Tớ thì muốn cậu chịu trách nhiệm và ở bên tớ cho tới ngày tận thế cơ?”
“Tại sao tớ phải chịu trách nhiệm với cậu chứ? Tớ thà nhận trách nhiệm vì thế giới còn hơn ấy.”
Chúng tôi bước dọc những bậc thang bằng đá. Việc đầu tiên chúng tôi làm khi ấy là lấp đầy cái dạ dày trống rỗng bằng takoyaki và kẹo bông gòn, rồi cả hai dạo quanh những gian hàng xem có tìm được gì không. Trong lúc đó Yuno liên tục đưa tay lên xem giờ.
“Chúng mình sẽ làm gì khác sau chuyện này ư?”
Yuno trả lời, “Không hẳn,” nhưng rồi đứng lại. Thứ đang được cô ấy nhìn trúng là một chú cánh cụt nhồi bông được đặt ở gian sau làm giải thưởng cho trò bắn súng.
“Có phải cậu muốn nó không?”
Yuno có chút xấu hổ gật đầu và đưa tiền cho người chủ gian hàng trước mặt. Tôi cũng bước theo và được đưa cho một cây súng đồ chơi và vài viên đạn làm từ nút bần.
Tôi đã luôn là một tay cự phách trong trò bắn súng này. Có lẽ điểm tôi giỏi là quá trình tối ưu quỹ đạo đạn bắn, hoặc biết đâu tôi chỉ giỏi ở mức chung chung, nhưng tôi đã bắn hạ một con mô hình bằng phát bắn đầu tiên và bắn trúng một thanh kẹo bằng viên thứ hai.
“Thật không công bằng mà, cậu toàn nhắm vào điểm yếu thôi.”
“Đây là cách để chơi trò này mà.”
Bên cạnh tôi, Yuno đang gặp khó khăn trong việc có được chú cánh cụt mình muốn. Những viên đạn bắn trúng nó được mấy lần, nhưng con cánh cụt chỉ rung lắc có tí xíu và không cho thấy gì là sẽ rơi. Quả là một mục tiêu tương đối khó đấy. Từ góc nhìn của Yuno thì chắc là không phải, nhưng ở chỗ tôi nhìn qua, tôi cần phải nghiêng người một chút rồi bắn một phát trúng phóc vào điểm trọng tâm. Tôi liên hướng nòng súng vào chỗ đó để kiểm tra — một phát bắn duy nhất. Nút bần tôi bắn đã đánh rơi được con chim cánh cụt.
“Whoa! Yuno, mình làm được rồi!”
Tôi hăng hái cầm lấy con thú nhồi bông từ người chủ gian hàng rồi đưa nó cho Yuno. Phải rồi, đây cứ như một buổi hẹn thực thụ vậy. Trong khi cơn ngượng ngùng đang xâm lấn, tôi chờ đợi phản ứng của Yuno.
Nhưng Yuno lại nói, “Cậu để nó về vị trí cũ đi,” và buông con cánh cụt ra. Người nhân viên và tôi ngơ ngác nhìn nhau.. Tại sao thế?
“...Tớ muốn tự mình có được nó cơ.”
Yuno hào phóng trả thêm phí rồi nhét đạn nút bần vào trong súng. Cô ấy sao chép thế đứng của tôi trước đó và bắn một loạt đạn, nhưng con cánh cụt bị trả về lại ngoan cố và không chịu rơi xuống dễ dàng.
“Một lời khuyên cho cậu nếu muốn cạnh tranh là ngắm lệch một chút về bên phải đó.”
“Tớ đâu có muốn cạnh tranh… như thế này sao?”
Yuno khẽ chỉnh thước ngắm của súng rồi chậm rãi kéo cò — và con cánh cụt đã rơi xuống lần thứ hai. Người nhân viên cũng trong vô thức trưng ra vẻ nhẹ nhõm.
“Tớ làm được rồi. Nhìn này Surugu-kun. Đáng yêu quá nè.”
Ôm lấy con cánh cụt trong vòng tay, Yuno nở nụ cười vô tư. Đó không phải là nụ cười dịu dàng thường thấy, mà là nụ cười từ sâu thẳm trái tim cô. Chà, cô ấy có thể thể hiện ra một biểu cảm như vậy này. Mỗi lần chứng kiến điều ấy, vốn tôi chưa từng thấy khi ở trong lớp, trái tim tôi lại nhảy cẫng lên. Chỉ một chút thôi. Chỉ trong khoảnh khắc đó thôi. Tôi chẳng còn cách nào khác ngoài nghĩ như thế cả.
Chắc cũng không hẳn là quá tệ nhỉ, tôi nghĩ.
…Hự, tôi không biết cái gì đang diễn ra trong đầu mình nữa. Dù cho Nagisa không có ở đây, tôi đã vừa mới lập một lời thề với Minagi trước những tấm ema.
Mỹ nhân số một của trường, Aogashima Yuno.
Ban đầu tôi chẳng có hứng thú gì đâu. Tôi chẳng biết gì về cô ấy cả. Nhưng gì thì chuyện đã khác rồi. Sự quyến rũ của cô nàng, là thứ tôi chỉ biết sơ qua, đã trở nên siêu thực và đang tấn công.
“Với lại, umm, Surugu-kun này. …Cảm ơn vì lời khuyên nha—”
Lúc tôi bắt đầu bước đi, Yuno trở lại thành chính mình rồi cảm ơn tôi như cô ấy thường làm. …Tuy vậy, mãi một lúc sau câu nói mới tới được với tai tôi. Một giọng nói trong trẻo của một người lạ đã ngắt lời cô ấy.
“Là Yuno-chan sao? Không thể nào, cậu không thể là Yuno-chan được, đúng không?!”
Yuno ngưng bước khi thấy có ba cô gái trước mặt đang lại gần mình. Lần này thì không phải vì cô ấy bị thứ gì đó thu hút, mà là vì cô đang sợ.
“Yuno, cậu có biết họ không?”
Không có câu trả lời từ Yuno. Cùng lúc đó, bộ ba kia đã đứng xung quanh chúng tôi.
“Bầu không khí từ cậu đã thay đổi rồi nhỉ? Nó điềm tĩnh hơn nhiều lắm đó!”
“Cậu cũng thay đổi luôn thông tin liên lạc đúng không!? Tớ đã rất lo vì đột ngột bị mất liên lạc với cậu á.”
“A… À thì… um.”
Cô ấy lùi lại một bước. Ngay lập tức tôi hiểu ra chuyện. Ba người họ có liên quan đến việc Kuroiwa đề cập đến ngày hôm qua. Lý do cho sự thay đổi tính cách của Yuno. Không hề có câu trả lời chính xác cho câu hỏi tính cách của một người nên như thế nào, nhưng ít nhất thì quá trình dẫn đến tính cách của hiện tại chẳng phải là tích cực.
“Xin lỗi, nhưng bọn tôi có kế hoạch khác rồi.”
Tôi đứng xen giữa hai cô gái để bảo vệ Yuno. Ánh mắt lạnh băng của cô ta như xuyên thấu tôi vậy.
“Ể. Cậu đây phải chăng là bạn trai của Yuno-chan?”
“Không phải. Yuno và tôi là kẻ thù.”
Tôi ngay lập tức đáp lại. Tận dụng lúc họ đang ngây ra, tôi kéo lấy tay Yuno rồi xen vào giữa nhóm người mà đi. Với tốc độ khá nhanh, ngay trước khi tôi kịp nhận ra, cả hai đã chạy ra xa khỏi đền thờ mất rồi.
~~~
“...Tớ bất cẩn mất rồi. Lẽ ra tớ nên biết là lúc đó có thể đụng mặt họ.”
Trên đường đi, Yuno đang lẩm bẩm gì đó. Không biết ý của cô ấy là sao khi nói “lẽ ra nên biết” nhỉ. Đây là một lời than phiền, nhưng lúc này những gì tôi cần nói với Yuno là quan trọng hơn.
“Xin lỗi nhé. Tớ biết là mình vừa kéo cậu đi, nhưng ba người kia là bạn cậu sao?”
“...Họ là bạn thời cấp hai. Nhưng giờ thì không còn nữa. Nên là cảm ơn cậu nhé.”
“Ra là vậy.”, tôi nói. Tôi không biết liệu tiếp theo mình có nên hỏi chuyện gì xảy ra không nữa. Tôi đang do dự, nhưng cùng lúc đó là tò mò muốn biết thêm về Yuno.
Chúng tôi vô thức đi đến một con phố đông người. Không rõ tôi phải đi thêm bao lâu nữa, Có lẽ là cho đến khi tôi có được câu trả lời cho sự do dự này. Yuno vừa theo sau cách tôi một bước vừa nắm lấy tay tôi thật chặt.
“...Tớ từng vui tươi hơn thế này.”
Có lẽ là vì cảm thấy tôi đang lưỡng lự, Yuno lên tiếng trước khi tôi kịp hỏi. Tôi nhớ lại ngày cả hai gặp nhau, cô ấy đã nói rằng cô ấy không thể tâm sự điều ấy ra. Có lẽ đó chính là phần quá khứ cô đang cố để nói ra.
“Tớ hiểu rồi… Tớ muốn nghe lắm. Chuyện gì đã xảy ra với cậu vậy?”
Khi buổi hẹn hò này kết thúc, Yuno và tôi sẽ trở thành kẻ thù. Nhưng tôi vẫn muốn biết thêm về cô ấy. Tôi muốn biết thêm về Aogashima Yuno, người đã bị tổn thương, sợ hãi, và bị ám ảnh bởi điều gì đó. Yuno gật đầu đáp lại câu hỏi tôi rồi bắt đầu nhẹ nhàng nói.
“Tớ là một đứa trẻ được trời phú. Vì được sinh ra với một ngoại hình dễ mến, tớ được đối xử như một nàng công chúa vậy, và mọi người xung quanh luôn làm đủ thứ cho tớ. Sống một cuộc đời đầy đủ hoàn toàn như thế là rất dễ dàng. Không ai từ chối yêu cầu của tớ cả. Ai ai cũng yêu quý tớ. Tớ luôn có được mọi thứ mình muốn. Luôn có được món tráng miệng mình thích cho bữa trưa ở trường, luôn có được cuốn manga mình muốn đọc, tài liệu mình cần để chuẩn bị cho kỳ kiểm tra, vị trí nhất bảng trong ngày hội thể thao, giải nhất trong các dự án trong lễ hội văn hóa—và cả bạn bè nữa.”
Tôi đi chậm lại để lắng nghe giọng nói run rẩy của cô. Không khó để hình dung ra cảnh cô ấy bị người ta vây lấy, cho dù việc đó đi ngược lại với cô ấy của hiện tại.
“Vào năm ba cơ sở, tớ có thích một cô gái trong lớp mới của mình. Cậu ấy rất trầm lặng, luôn luôn ở một mình, và gu đọc sách của cậu ấy dường như là giống với tớ. Tớ muốn trở thành bạn của cậu ấy, nhưng sau vài lần đề nghị của tớ, cậu ấy vẫn luôn nói không.
Nếu đó là tôi, chắc chắn tôi sẽ từ chối. Dựa trên sự cân bằng ảnh hưởng trong lớp học, hẳn là tôi sẽ luôn ngưỡng mộ cô ấy. Nhưng cùng lúc đó, xem ra thế giới quan của Yuno lại không phải như vậy.
“Thế là tớ đã nói chuyện đó với ba người họ. Họ là bạn thân nhất hồi cấp hai của tớ. Chúng tớ đã dễ dàng trở thành bạn. Họ bắt đầu đi chơi cùng tớ bất cứ khi nào họ muốn.”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Yuno khi cô ấy quay lại nhìn tôi thật trầm mặc.
“Nhưng chuyện lại khác xa mong đợi của tớ. Cô gái ấy bị bộ ba kia đe dọa chỉ để đi chơi cùng với họ. Lúc được cậu ấy nói cho biết, tớ đã rất kinh ngạc và buồn bã, liền xin lỗi và không bao giờ nói chuyện với cậu ấy nữa. Dù vậy, vẫn có rất nhiều thứ tớ muốn được nói cùng cậu ấy chứ.”
Đôi bàn tay đang nắm lấy tôi không còn nữa, và Yuno đứng lại. Cô ấy dùng cả hai tay ôm lấy chú cánh cụt rồi vùi mặt mình vào trong đó. Tôi chẳng biết phải làm gì cả, nên đành đợi cô ấy nói tiếp.
“Đó không phải là điều tớ muốn, nhưng vì nó là mong ước của tớ, tớ đã khiến cho mọi thứ trở nên rối loạn. Kể từ ngày hôm đó, mọi thứ tớ làm, mọi hành động của tớ trong vô thức, đều trở nên thật đáng sợ. Tớ nhận ra rằng có gì đó đã luôn bị bóp méo và rằng có ai đó luôn luôn hy sinh vì tớ, và tớ đã rất hối hận vì mình đã không thể nhận ra sớm hơn.
Tôi vuốt ve đầu con cánh cụt trong một nỗ lực an ủi cô ấy vì tôi không nghĩ chạm vào cô ấy là việc làm đúng đắn. Tuy có chút đỏ mặt, nhưng cô ấy vẫn không nhìn tôi.
“Và tớ đã chọn một trường phổ thông nơi dường như không có ai thi vào. Trong môi trường mới này, tớ muốn được ở một mình. Tớ sợ phải giao tiếp với những người muốn làm thân với tớ và làm sai lệch đi mọi chuyện. Tớ đã quyết định rằng tớ sẽ tự mình giành lấy những gì bản thân muốn…”
Là lẽ tự nhiên khi chấp nhận rằng đó là nguyên tắc của cô ấy khi tự thân có được những gì mình muốn. Có lẽ đó là lý do vì sao cô ấy không muốn dễ dàng hứa hẹn với tôi chỉ vì nụ hôn bất chợt đó. Trò bắn súng hồi nãy cũng không phải ngoại lệ. Tôi chậm rãi đưa tay ra khỏi con thú nhồi bông.
“Vậy đó là chuyện đã xảy ra à. …Cảm ơn cậu vì đã kể cho tớ nhé Yuno.”
“Tớ muốn cậu biết thêm về tớ mà Surugu-kun.”
Khi tôi gật đầu, Yuno liếc nhìn tôi, và với một vẻ mặt hài lòng, cô ấy tiến lên một bước rồi bắt đầu bước đi, lần này cô ấy là người dẫn tôi đi. Thế nhưng tôi vẫn thấy có một thứ gì đó không đúng.
“Một câu này thôi. Tớ sẽ hỏi lại cậu một lần nữa, tại sao cậu lại tham gia vào Bộ tứ Tỏ tình vậy? Nếu cậu muốn tự mình có được tớ, thế thì dùng kỹ năng và lá át chủ bài của cậu đi, hay bất cứ loại năng lực nào cũng đều đi ngược lại với nguyên tắc của cậu?”
“...Có lẽ là không. Nhưng dù có thế đi nữa, tớ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tham gia cả.”
Ý của cô ấy khi nói “chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tham gia” là sao?
Trước cả khi kịp đưa ra câu hỏi, tôi đã nhận ra luôn rồi. Người gửi bức thư tình là Yuno. ..Cô ấy đã có ý định gọi tôi lên sân thượng để tỏ tình. Nhưng thực ra Nagisa mới chính là người ở trên đó.
“Có phải là do tớ nên cậu mới dính vào trò chơi này?”
“Đúng vậy. Cô bé đó đang theo đuổi cậu, và việc đó đã khiến tớ phải thuyết phục cậu tham gia trò chơi.”
Câu trả lời vừa nhận được không nằm ngoài mong đợi của tôi. Tôi đã sinh nghi khi Nagisa rời nơi hẹn và đuổi theo em. Lúc đó đã có thêm một người khác theo sau tôi cũng nghĩ cùng một chuyện.
“Khi tớ nghe câu chuyện từ thiên thần, tớ đã suy nghĩ. Tớ không thể thắng được nếu không đứng trên cùng một chiến tuyến với em ấy.”
“Hợp lý đấy chứ—này, đây là nơi nào thế?”
Khi chúng tôi rẽ vào một ngã rẽ xa lạ, bất chợt tôi gặp phải một cảnh tượng quen thuộc. Vì quá ngạc nhiên, bước chân của tôi ngưng lại. Một băng ghế trước thư viện địa phương. Đây chính là nơi tôi đã ngồi khóc rất to sau khi chia tay Minagi.
“Fufu. Vốn từ đầu tớ đã định đến chỗ này sau khi rời lễ hội đó.”
Nhìn kỹ hơn, tôi có thể thấy trên băng ghế có một thông báo ghi rằng “Chỗ ngồi dành riêng”. Tại sao lại có người muốn biến chỗ ngồi này thành của riêng vậy, đây là tài sản công cộng mà? Và khi nhìn kỹ hơn nữa thì còn thấy được cả khung giờ trên đó nữa. Từ 14:00 tới 20:00. Thế là lâu quá rồi còn gì.
“Cậu định ngồi đây suốt sáu tiếng lận sao?”
“Còn tùy vào tâm trạng nữa mà.”
“Xem ra đó là một tâm trạng khá tệ đấy.”
“Nhưng nó gợi lại kỷ niệm mà phải không?”
“...À thì, đúng, đúng vậy. Tớ đã khóc rất nhiều, cậu đã đến nói chuyện với tớ, và khi mặt tớ đẫm nước mắt, cậu đã đưa khăn tay của mình cho tớ—”
Tôi chẳng nhớ mình để cái khăn đó ở đâu nữa. Tôi không có chút ký ức gì về nó cả. Cô ấy đã nói là tôi không cần phải trả lại đâu, nhưng nếu tôi làm mất thì sẽ cảm thấy có lỗi lắm. Tôi sẽ phải đi tìm nó sau vậy.
“Surugu-kun này. Tớ biết thế này có hơi muộn, nhưng cậu có thấy phiền vì chuyện xảy ra hôm đó không?”
Yuno lo lắng hỏi. Tôi xé tấm giấy thông báo ra rồi ngồi xuống băng ghế, lắc đầu.
“Không có đâu. Ai đó — À không, Yuno đã ngồi ngay bên cạnh, và đã cứu rỗi tớ mà.”
Rồi Yuno cũng ngồi xuống sát bên tôi, tại cùng một khoảng cách với ngày hôm đó.
Vừa cuộn lại tờ giấy mình vừa gỡ rồi, tôi vừa liếc nhìn xuống đồng hồ đeo tay. Lúc này đã là hơn hai giờ chiều rồi.
“Chúng mình đến đây ngay khi quá giờ hẹn của cậu này.”
“Đúng đó. Tớ mất nhiều thời gian với trò bắn súng quá. …Chúng mình làm lộn xộn hết lịch trình rồi.”
“Nói đến kế hoạch, chẳng phải mới nãy cậu vừa nói một chuyện kỳ lạ sao? Cái gì đó kỳ lạ về việc chạm mặt với bộ ba kia ấy?”
—Lẽ ra tớ nên biết là lúc đó có thể đụng mặt họ.
Yuno im lặng trong chốc lát rồi lấy sổ của mình ra, vốn đây là cuốn sổ cô ấy đang đọc khi chúng tôi gặp nhau.
“Sức mạnh của tớ—Toàn tri. Tớ có thể viết câu hỏi lên trên cuốn sổ này để nhận được câu trả lời. Sẽ rất rắc rối nếu tớ đụng mặt một người nào đó mình quen, nên tớ đã hỏi để có thể tránh điều đó.”
“Ể… Hả? Sao cậu lại nói cho tớ biết điều đó?”
Yuno hứng thú quan sát đôi mắt tôi rồi bật cười khi tôi tỏ ra ngạc nhiên trước câu trả lời đột ngột của tôi.
“Cậu đã hỏi tớ còn gì.”
“T-Tớ biết, nhưng đâu có ngờ cậu lại tiết lộ kỹ năng của mình như vậy đâu. Và chẳng phải sẽ là lợi thế cho cậu nếu giấu nhẹm đi cái kỹ năng toàn tri đó sao?”
“Tớ có lý do chính đáng để nói cho cậu mà.”
Yuno lật mở bìa cuốn vở ra. Thứ xuất hiện trước mắt tôi là cùng một nét chữ viết tay trên lá thư tình tôi nhận được trước đó. Trang đầu tiên của vở có ghi, “Kỹ năng của Shirase Surugu là—”. Còn trang sau là chi tiết cho những kỹ năng của tôi. Tất nhiên là điểm yếu trong kỹ năng khi tôi bị hôn cũng nằm luôn trên đó.
“...Phải chăng đây là kỹ năng mạnh nhất mà một người có thể có được?”
Tình yêu là một dạng chiến tranh thông tin. Có vài người cho rằng đó là trò chơi khi phải cẩn thận tìm hiểu sở thích, hành vi và tính cách của đối phương để có thể ra những nước đi chuẩn nhất. Do đó kỹ năng của Yuno trở nên cực kỳ mạnh. Cô ấy có thể bỏ qua những rắc rối của khâu tìm kiếm thông tin và ngay từ đầu đã nắm được toàn bộ đáp án.
“Hình như độ hiếm của nó là SSR đấy.”
Ớ, chúng tôi đều có kỹ năng SSR kìa. Cái tên thiên thần rởm này này.
“Thế… Chuyện đã được sắp đặt khi cậu hôn tớ, hay thậm chí là từ lúc chúng ta quyết định thành viên ủy ban vậy?”
Số trên lá thăm chúng tôi dùng để chọn ra thành viên ủy ban. Thời điểm viên thuốc ngủ có tác dụng. Khoảnh khắc không có ai trong lớp học. Bằng kỹ năng toàn tri của mình, cô ấy sẽ có thể tỉ mỉ lên kế hoạch và khiến nó thành công.
Thực sự thì liệu tôi có thể chiến thắng được trò chơi trước Aogashima Yuno hay không đây?
“Cậu có gì muốn biết không Surugu-kun?”
Yuno lật vở từ bìa sau trở đi và mở ra một trang trống. Ghi bên trái của trang giấy là “Trước cổng trường”, xem ra đó là câu trả lời cho cái gì đó. Hay đúng hơn thì đó chính là trang cuối cùng.
“Cậu chỉ dùng được thêm một lần nữa thôi nhỉ?”
“...Phải. Nhưng tớ đã dùng gần hết rồi mà. Nên tớ sẽ chia sẻ trang cuối cùng cho cậu nhé, Surugu-kun.”
“Có nhiều câu để hỏi quá. Thế thì, liệu tớ có thể đạt được mục tiêu mình không?”
“...Tốt nhất thì cậu không nên làm thế đâu. Một câu trả lời rõ ràng chẳng khác nào bút sa gà chết cả. Nếu câu trả lời là ‘Cậu không thể’, thì người gặp rắc rối sẽ là cậu đó Surugu-kun.”
“Còn nếu đáp án là ‘có’ thì cậu cũng gặp rắc rối luôn rồi. Nói cách khác thì đó chính là điểm yếu trong kỹ năng của cậu.”
“Đúng thế. Và biết mọi thứ chưa bao giờ là điều tốt cả. Kể cả khi đó là biết về cậu đi nữa.”
Nếu nghĩ kỹ hơn câu nói của cô ấy, tôi có thể đoán ra lý do cô dám nói ra cho tôi biết. Bằng cách cho tôi biết rằng cô ấy đã biết hết về tôi, cô ấy đang cố gắng để kiểm soát hành động của tôi. Thế nên tôi đã phải đáp lại như bên dưới. Không thể dùng cứng đối cứng được.
“Không đâu, tất nhiên là càng nhiều thông tin sẽ càng tốt mà.”
“Cậu càng nắm được nhiều thông tin, cậu càng có nhiều khả năng biết được, cậu càng lo lắng, cậu sẽ càng phải hối hận.”
Tôi hiểu cô ấy có ý gì. Hôm nay tôi đã biết thêm nhiều về Yuno. Nhưng việc tôi thích Nagisa vẫn không thay đổi. Nhưng xem gánh nặng trong lựa chọn của tôi lại tăng lên rồi.
“Tớ… không nghĩ thế đâu. Cậu phải cố hết sức để để biết được mình có bao nhiêu lựa chọn, và đối mặt với chúng mà không quay lưng bỏ chạy khỏi những gì cậu không muốn biết. Đáp án cậu lựa chọn sau cả một quá trình như thế chính là đáp án tốt nhất. Đó chính là thứ đã tạo nên tớ của hiện tại. Trong từ điển của tớ không có từ ‘hối hận’.”
“...Cậu mạnh mẽ thật đấy Surugu-kun.”
“Tớ không mạnh mẽ đâu. …Có khi tớ còn cho là mình yếu đuối nữa cơ.”
Bộ tứ Tỏ tình. Trong trò chơi này chẳng hề có cái gọi là quá trình, chỉ có kết quả là quan trọng nhất. Nhưng tôi không thể tách cả hai ra được, cảm giác chọn lựa này cứ sai sai thế nào ấy.
“Nhưng Yuno này. Chỉ có duy nhất một điều là tớ biết chắc chắn. Không cần biết tớ quen biết cậu đến mức nào, không cần biết tớ thích cậu đến mức nào, không cần biết tớ động lòng trước cậu đến mức nào. Trái tim tớ chỉ dành cho duy nhất một người mà thôi.”
Đáp lại lời tuyên bố hùng hồn của tôi là một giây phút im lặng. Yuno không đâu buồn mà chỉ mơ màng sững người. Vài giây sau, cô ấy nở nụ cười như thế vừa buông tiếng thở dài. Ánh mắt chúng tôi, vốn luôn dành cho nhau, chia xa, và cả hai đành quay mặt đi chỗ khác.
“Là vì cô bé đó đúng không? Thật không may, mục tiêu của Surugu-kun sẽ không được hoàn thành đâu.”
Ánh mắt đang nhìn xuống đất của tôi lại một lần nữa quay qua Yuno cùng một tiếng “Ể?”
“Tớ sẽ không dùng lá át chủ bài của mình đâu. Nếu cậu muốn tớ dùng thì cậu phải hôn tớ đó.”
Yuno đặt ngón tay lên môi mình rồi nhìn thẳng vào tôi.
“...Ra vậy, vì cậu đã chốt hạ câu đó, cậu biết là tớ cần phải làm gì để đạt được mục tiêu mà.”
“Phải. Chắc chắn tớ sẽ không thua đâu. …Nên đây là cơ hội tốt nhất của cậu đấy.”
Yuno nghiêng người về phía này và tiếp cận tôi như thể muốn khiêu khích. Tôi liền đưa mặt ra xa nhanh nhất có thể.
“Dù có thể đi nữa. Tớ không thể hôn người tớ không thích được.”
Tôi không do dự trả lời. Nhưng Yuno lại không bị lay chuyển, và như thể muốn phủ nhận lời tôi, cô ấy nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên trên môi tôi.
“Ký ức của ngày hôm đó sẽ phát tác từ giờ trở đi. Phải, như một thứ thuốc độc ngấm chậm vậy.”
“...Cậu đang nói gì thế?”
Yuno buột miệng nói, “Đi nào,” rồi nhẹ nhàng đứng lên.
“Khoan đã Yuno. Tớ có thể hỏi cậu thêm một chuyện nữa không?”
Câu hỏi cuối cùng là cho Kuroiwa. Yuno do dự đồng ý bằng ánh mắt.
“Cậu có thu thập được thông tin gì về những người tham gia khác ngoài tớ không? Như là là át chủ bài của Nagisa chẳng hạn.”
“Có chứ. Cô bé đó… Cậu cần phải cẩn thận đấy.”
“Thế còn Kuroiwa—”
“Tớ vẫn chưa điều tra gì về Aika cả.”
Trả lời nhanh thật, không hề giống dáng vẻ lựa chọn từ ngữ cẩn thận của cô ấy chút nào. Tôi không nghĩ là cô đang nói dối, nhưng chắc chắn là đang che giấu gì đó. Không, cô ấy đang tỏ ra vẻ trốn tránh.
“Tớ bảo rồi mà. Một khi cậu đã biết, cậu không thể trở lại được nữa đâu. ..Chỉ là tớ không thể điều tra bạn thân nhất của tớ như vậy được.”
Cái cách cô ấy nói cậu đó, cứ giống như là––––
~~~
“Này Surugu. Mày có mâu thuẫn gì với Aogashima-san sao?”
Lúc này đang là giai đoạn chuyển tiết trước tiết ba, khi tôi đang nhìn vào sách sách giáo khoa lịch sử thì đột nhiên nghe được tiếng thằng Sakuma thì thầm từ chỗ ngồi bên cạnh.
“Sao lại đột ngột thế? Đâu… làm gì có.”
Tôi không thể nói cho nó biết rằng cô ấy đã hôn tôi ngay tại chỗ này và rằng hôm qua chúng tôi đã đi hẹn hò được.
Để kiểm tra, tôi đánh ánh mắt về phía cô ấy. Đôi mắt ngọc của Yuno và tôi chạm nhau, rồi nhanh chóng quay đi. Không được, tại sao cậu lại nhìn tớ vậy?
“Thấy chưa? Ngay cả khi không có chuyện gì xảy ra thì hai đứa tụi mày vẫn ở trong ủy ban cũng nhau mà. Mày may mắn thật đấy. Tao ghen tỵ quá đi. Hai đứa mày có về nhà cùng nhau không?”
“Có chứ, bọn tao có trò chuyện một chút. Nhưng về nhà cùng nhau thì… không có đâu.”
Tôi thong thả để sách vở của mình vào góc bàn bên phải rồi ra dấu, nhưng vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc.
“Thế là sao? Chán thế. Nếu mày thân với Aogashima-san như thế thì tao cũng có thể rồi. Được vậy thì thế giới này sẽ trở nên rất hạnh phúc đó.”
“Đừng có vô duyên vô cớ thổi phồng chuyện lên nữa.”
Và thế giới sẽ diệt vong vì tao đấy, nên sẽ chẳng có cái hạnh với chả phúc nào ở đây đâu. À, nhưng có một sự kiện sẽ khiến cho Sakuma cảm thấy rất vui đó.
“À, nhân tiện thì cô ấy đã ngồi chỗ của mày một lúc đó, Yuno ấy—”
Ngay khoảnh khắc nói ra câu đó, tôi nhận ra sai lầm của mình. Nhưng chuyện đã qua muộn rồi. Lúc này tôi đã làm lộ ra bằng chứng cho thấy tôi đã trở nên thân thiết hơn với Aogashima-san.
Xuất hiện một sự im lặng như thể thời gian đã ngưng lại vậy. Tôi nhìn xung quanh và thấy mọi người trong lớp đang đứng ngơ ra, trong đó có cả Kuroiwa. Rõ ràng là bầu không khí trong lớp đã đông cứng lại. Cứ như từng ngóc ngách trong lớp học đã bị nhốt lại trong một khối băng hình lập phương ấy.
…Phải rồi, tôi có thể cảm thấy ánh mắt của họ đang xuyên thấu da thịt tôi.
Tôi nhìn Yuno với một nụ cười mím chặt. Cô ấy đang nhếch môi cười. Khóe miệng cô ấy đang nâng lên như thể đó đúng như suy tính của cô vậy. Khoan—Đây là một phần kế hoạch của cô ấy à? Cô ấy đang cố khiến tôi chào thua trước áp lực từ bên ngoài sao!?
“Hmm? Có phải là tao vừa nghe nhầm không nhỉ? Không, tất nhiên là không rồi, nhưng chỉ để chắc chắn thôi. Surugu, mày vừa gọi Aogashima-san bằng tên riêng đấy à?”
Tôi liền bóc một viên kẹo vị nho muscat cho vào miệng. Nghĩ đi nào. Nghĩ ra một cái cớ đủ tốt để thoát ra khỏi tình huống này đi nào.
“Yuno, Thần Suối nước nóng, mày biết đấy, vị này là người đã tạo ra những dòng suối nước nóng. Chính thần đó đã ngồi ở đây.”
“Vãi, mày bị dở à! ‘Thần Suối nước nóng’ là cái quái gì? Tao không biết là có vị này đấy! Nếu mày định lừa tao thì lẽ ra mày nên chọn ly trà hay cái gì đó hợp lý hơn chứ! Này, mày đã nói như thế đúng không? Yu-no, mày vừa gọi tên riêng của Aogashima-san đấy!”
…Xem ra là không thể nào lừa được nó rồi.
Lớp học náo động trở lại cứ như thời gian đã bắt đầu chuyển động vậy, bắt đầu từ thằng Sakama. Dường như trong trí não của mọi người, tôi đã bị coi như là một tên khốn mất rồi.
“Ể? Hai người thân nhau từ lúc nào thế?”
“Không thể nào, thằng đó với Aogashima-san á?”
“Ai đó qua hỏi Aogashima-san đi.”
“—Ể, tớ chưa nói chuyện với cậu ấy bao giờ cả.”
“Tớ á? Không, không được đâu. Um… hay là?”
“Sao cậu lại nhìn về phía Kuroiwa vậy?”
“Này Aogashima-san—”
Nếu cứ tiếp tục thế này thì họ sẽ hiểu nhầm rằng Yuno và tôi thân nhau mất. Việc này hết sức là bất tiện. Tôi không biết nó sẽ gây ra chuyện gì, nhưng trong trường hợp tệ nhất thì hành động của tôi sẽ bị giới hạn lại rất nhiều.
Nhưng… về bản chất thì việc đó cũng là một cơ hội phát triển tốt cho tôi. Tôi cũng có một nước đi cần phải thực hiện mà. Việc căn thời gian có hơi sớm một tí, nhưng nước đi này chắc chắn sẽ xoay chuyển tình thế. Nên lúc này cũng là hợp lý rồi.
“Không không!”
Tôi kêu lớn tiếng rồi đứng dậy. Tất cả những ánh mắt lại một lần nữa hướng về phía tôi. Hít một hơi thật sâu, tôi thở ra.
“Bởi vì tớ đang trong một mối quan hệ với người khác rồi!”
Tôi dùng hết sức chỉ vào một nơi nọ trong lớp. Nơi đầu ngón tay tôi hướng tới là một cô gái tóc đuôi ngựa hay tự phụ.
“Hảảảảảảảảảảảảảảảảảả!?”
Kuroiwa Aika hét lên lớn hơn bất cứ ai trong lớp.
—C–C–C–C–Cậu đang nghĩ cái quái gì vậy chứ!?
Ánh mắt của Kuroiwa dừng lại ở tôi. Tôi khẽ nháy mắt rồi gấp tờ giấy mình vừa viết tin nhắn cho Kuroiwa vào rồi đưa nó lên.
Nếu Kuroiwa xác nhận điều đó ở đây, người ta sẽ cho rằng tôi đã tỏ tình và rồi sẽ bị gán ghép với Kuroiwa. Nhưng nếu cô ấy từ chối, tôi sẽ không còn có thể biến tình hình sang thành ý mình được nữa. Tốt nhất thì bây giờ cứ để cho mọi thứ mơ hồ thế này đi.
Rồi đúng như tôi mong đợi, mảnh giấy đang được tôi cầm lên đã biến mất.
“Hự… À, ề…”
Cầm mảnh giấy trong tay, đôi mắt Kuroiwa quay cuồng trong giây lát như thể đang bối rối. Lời nhắn tôi gửi cô ấy là “Không cần nói gì cả, đem tớ ra ngoài hành lang với.” Làm ơn giúp tớ đi mà…!
Như để đáp lại lời thỉnh cầu của tôi, Kuroiwa bắt đầu di chuyển, bước chân thật nhanh còn mặt thì đỏ bừng, cô ấy ném áo khoác xuống đất rồi hằm hằm tiến lại chỗ tôi. Cô ấy nắm chặt lấy vai tôi và thì thầm những lời yêu thương, “Tôi sẽ giết cậu.” Rồi mọi người trong lớp quan sát chúng tôi biến mất ra ngoài hành lang mà không nói nổi một lời, chỉ có thể bần thần nhìn vào cánh cửa đang mở toang.
Trước khi rời đi, tôi có liếc nhìn về phía Yuno. Hai mắt cô ấy đang mở to ngạc nhiên. Dường như tôi đã thành công vượt mặt cô ấy rồi.
Tuy vậy xem ra tôi lại thất bại trong việc giữ thăng bằng cho Kuroiwa, và cô ấy thay vào đó đã nắm lấy cổ áo tôi mà lôi dọc hàng lang trong khi không nói gì cả, hệt như cách cô ấy làm ngày hôm qua vậy.
“Đợi một chút đã, thế này đau quá—!”
Tôi bị lôi từ tầng ba nơi có lớp học của mình, xuống chiếu nghỉ của cầu thang dẫn xuống tầng hai.
“Cậu, cậu, Shirase, tên ngốc này, thật đấy à! Xin lỗi đi! Xin lỗi ngay! Xin lỗi bằng cách quay video khỏa thân đăng lên mạng, bị ban rồi chết đi! Hãy sống mãi như là một hình tượng đáng xấu hổ trên internet đi! Tại sao tôi lại phải hẹn hò với cậu cơ chứ!?”
Một Kuroiwa mặt đỏ bừng bừng đang liên tục trút ra cơn giận của mình.
“Đây là cách duy nhất để thoát ra khỏi tình huống đó mà.”
Một tin chấn động đã bị áp đảo bởi một tin còn chấn động hơn. Để ngăn lại sự hỗn loạn mà Yuno tạo ra, tôi đã quyết định rằng cách hiệu quả nhất sẽ là thông báo mối quan hệ của mình với Kuroiwa.
“Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng không được! Tôi cũng có mức độ của mình thôi chứ! Tôi còn chưa cho cậu bánh quy cơ mà! Tại sao giờ tôi lại phải dây dưa cùng với cậu hả!?”
Tôi cố gắng kìm nén Kuroiwa cuồng nộ lại bằng cách nói, “À thì, cứ lắng nghe một chút đi đã.” Nếu không thì cô ấy sẽ dừng thời gian lại để đánh tôi mấy phát mất.
“Nghe này Kuroiwa. Nếu cậu thực sự muốn được hẹn hò cùng Yuno, cậu phải hiểu được tình huống này đã.”
Kuroiwa bước lùi lại với một vẻ mặt nghiêm trọng rồi tựa lưng vào phần tay nắm cầu thang như thể lời tôi nói đã ngay lập tức khiến cô nàng bình tĩnh lại.
“...Như thế có nghĩa là sao?”
Tôi nhớ lại cuộc đối thoại cuối cùng giữa Yuno và tôi ngày hôm qua.
Thời khắc cô ấy đau đớn nói rằng mình sẽ không thể quay lại nữa nếu biết được. Bầu không khí khi cô ấy trả lời rằng mình vẫn chưa điều tra về Kuroiwa. Tôi càng nghĩ về chuyện đó, những gì nảy ra trong đầu tôi lại càng nổ tung như bong bóng vỡ.
“Yuno—đã biết cậu thích cô ấy. Có lẽ là từ lâu lắm rồi.
“...Hể?”
Giọng nói cộc lốc của Kuroiwa cất lên.