Những cuộc tấn công vẫn tiếp diễn.
Tuy Yuno đã phát hiện ra mối quan hệ giả này, chúng tôi lại không chấm dứt nó. Đúng ra thì nếu làm vậy, việc chúng tôi ở một mình cùng nhau sẽ trở nên bất hợp lý. Đôi môi của tôi vẫn còn đang bị nhắm tới.
Dường như Yuno biết chính xác lúc nào tôi ở một mình. Ví dụ nhé, khi Kuroiwa rời đi một chút để rửa tay. Tôi cũng suýt nữa thì toang khi cô ấy va phải tôi trong giờ thể dục, và cô ấy còn khiến cho tôi ngạc nhiên cực độ khi xuất hiện từ trong bóng tối lúc tôi đang đi mua sắm bữa tối.
Nagisa thì ngược lại, chỉ muốn dùng vũ lực để cướp lấy đôi môi tôi. Em sẽ mai phục tôi ở gần lớp học rồi đột nhiên xuất hiện từ một cái ngã rẽ, hoặc sẽ nhảy vào tôi như từng làm trên sân thượng, và em cũng sẽ xông vào phòng khách của tôi mỗi ngày nữa.
Thế nhưng tôi vẫn có thể tránh được hết và môi tôi đã được bảo vệ an toàn cho đến giờ tan học vào thứ sáu.
“Sao rồi Shirase? Ở bên cậu thế nào rồi?”
“Có hơi khổ một chút thôi.”
Tôi đáp lại Kuroiwa khi cô ấy vừa đi bên cạnh tôi vừa ngắm mây nhìn trời. Dù cho tôi có tin rằng việc Yuno sử dụng lá át của mình sẽ gây ra chuyện gì đối với tôi, thì cũng không chắc liệu tôi có thể tự mình xoay sở với hiệu ứng của nó hay không. Về phần lá át của Nagisa thì vẫn chưa có tiến triển gì cả. Vẫn chưa có thông tin gì được lộ ra.
“Còn cậu thì sao… cậu chuẩn bị cho buổi hẹn hò giữa các cậu như nào rồi?”
“Hiện tại thì tôi đang nghiên cứu khá nhiều. Tôi vẫn đang còn trong quá trình để lên một kế hoạch đi hẹn hò tuyệt nhất mà chỉ bao gồm những thứ Yuno thích thôi. Tôi trông chờ đến cái này được đi hẹn hò đúng nghĩa với Yuno lắm đấy.”
Cái cách Kuroiwa khua khua tay trong không trung khiến tôi mỉm cười, so với ngoại hình thì cô nàng còn trẻ con lắm. Nhưng rồi, khi một cơn gió mùa hạ thổi qua, khuôn mặt cô ấy lập tức trở nên nghiêm túc.
“...Ước gì tôi có thể nói như vậy.”
“Cậu bình tâm thật đấy.”
“Do tôi không cho là mình có thể đánh bại cậu thôi.”
Cô ấy đá văng một viên đá qua ven đường và tỏ vẻ không vui.
“Vậy sao? Yuno thích gì ở tớ cơ chứ?”
“Phải đấy. Yuno thích cái quái gì ở cậu vậy?”
“Bị nói như thế hơi khó chịu à nha.”
“Không phải thế. Chỉ là tôi không biết Yuno đang nghĩ gì thôi. Tôi không nghĩ mình có thể thắng vì không biết mình nên chiến đấu cho phe nào nữa.”
“Thế sao cậu không thử khóc to hơn tớ đi?”
“Hể, tôi chả thích làm thế đâu… Chúng ta đã là học sinh cấp ba rồi nhớ không?”
“Xin lỗi. Ngại quá đi mất.”
Tôi đang bị cái gì thế này? Tôi bắt đầu ghét chính mình rồi đấy. Tôi cố gắng tăng tốc độ để lấp liếm đi tâm trạng không tốt của mình. Nhưng Kuroiwa lại không đi theo tôi. Lúc tôi lại, cô ấy quay người lại cùng lúc với một tiếng bang.
“...Vậy kẻ bám đuôi-chan ở đó đang làm gì vậy ta? Ý chị á, tất nhiên là bám đuôi rồi.”
Thật bất ngờ, tôi thấy một khuôn mặt quen thuộc ló ra từ sau một bốt điện thoại. Em không thể di chuyển vì hai mắt đang dán chặt vào Kuroiwa.
“Đâu, đâu có. Tôi không phải là thám tử tư! Tôi không phải là kẻ đáng nghi mà!”
Kẻ bám đuôi-chan vội vàng giấu mặt đi, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, nhưng vì nó lệch tông với đồng phục nên trông em khá nổi bật. Ngay từ đầu thì thực tế công việc của thám tử tư là bám theo người ta mà.
“Vậy Nagisa này. Em muốn gì từ bọn anh sao? Nếu em tìm cách để hôn anh thì em đang phí thời gian đấy.”
Lúc tôi hỏi cái bốt, Nagisa chạy ra về phía tôi, nói, “Cái đó, tại sao chứ, à phải rồi.”
“C-Chỉ là hiểu nhầm thôi ạ. Em không ghen một chút nào đâu! Em đang trên đường đến và xông vào phòng Surugu-senpai, cướp đi đôi môi và trái tim của anh ấy, hay đúng hơn là nhờ anh giúp em học thôi mà. Thấy không, Surugu-senpai chỉ ở thể ở trong phòng đó cho đến mai thôi đúng chứ?”
Đúng là có ghen ở trong đó mà.
“Ý anh là, em, ngày nào em cũng đến để phiền anh, nhưng cho đến giờ vẫn chưa đáp lễ lại gì đâu đấy.”
“Anh nói vậy là sao? Em luôn tận hưởng mấy món ăn vặt và nước anh mời mà.”
Không đâu, em chỉ đang phởn thôi. Tôi đang định nói như thế thì Nagisa buông một tiếng cười thoáng qua.
“...Với lại, ở bên cạnh hai anh chị vui lắm, cứ như em được sống lại những ngày xưa cũ vậy ạ.”
Cứ như em được sống lại những ngày xưa cũ hử?
Gần đây Nagisa liên tục nói ra điều này.
Tôi ngay lập tức hình dung ra một viễn cảnh giống với thứ trong tâm trí em. Minagi và tôi ở đó, thi thoảng là có Nagisa đứng ở giữa nữa. Mối quan hệ ấy từng là như thế đó.
Dường như Nagisa đã nhớ lại điều đó khi thấy tôi và Kuroiwa lúc này.
Nhưng người không trải qua quá khứ kia là Kuroiwa lại phá vỡ quãng thời gian hồi ức này.
“Đừng cứng đầu vậy chứ Nagisa-chan. Em nên dùng lá át chủ bài của mình đi. Nếu không nhanh lên thì Shirase sẽ yêu thân thể của chị đấy. Mới tối qua thôi Shirase còn hứng đến độ bị nấc khi nhìn thấy lưng chị kìa—”
“Ơ này, đừng có đột nhiên thêm vào mấy cảnh hồi tưởng không có thật chứ. Xấu hổ lắm chứ chẳng chơi đâu.”
Nagisa cười thầm trước màn trao đổi giữa chúng tôi.
“Fufu, hai anh chị hợp nhau thật đấy.”
…Hôm nay có gì đó kỳ lạ ở Nagisa thì phải. Lồng ngực tôi liền nhộn nhạo đến mức không kiểm soát nổi.
“Làm gì có, anh không biết em đang nói gì cả. Bọn anh đâu có kiểu quan hệ như thế, em biết rồi còn gì.”
Có lẽ vì bị cuốn theo nhịp điệu của Nagisa, tôi không thể không lớn tiếng đính chính. Không nản chí, Nagisa nắm lấy tay tôi để nói thẳng vào tâm trí tôi hòng khiến tôi bình tĩnh lại.
—Surugu-senpai, anh không muốn quay lại sao?
Em đang nói gì vậy chứ?
Một tia nắng mạnh mẽ xuyên qua những tầng mây và chiếu rọi lên tôi. Trong giây phút đó, tôi bị lóa mắt.
“Không đâu. …Không, mọi thứ rất vui, đúng vậy. Nhưng ký ức chỉ đẹp đẽ khi chúng đã qua đi mà thôi.”
Tôi chán ngấy bản thân mình khi những lời tốt đẹp cứ như suốt mà thốt ra khỏi miệng tôi. Có chứ. Tất nhiên là tôi muốn quay lại. Tất nhiên rồi. Nhưng đó là một lối thoát. Đó là hành động quay lưng với tương lai và làm ngơ đi quá trình mà tôi đã đi qua. Nên tôi chậm rãi buông tay em ra.
“...Vậy sao ạ?”
Nagisa lùi lại một bước, rồi trở lại thành em như mọi khi mà tiến lại gần tôi.
“—Em sẽ không tìm cách kiềm chế đâu, anh biết mà.”
Hình như chúng tôi đã trở lại vấn đề mấy lá át chủ bài rồi. Trước khi tôi kịp chú ý và gạt đi, Nagisa đã tiếp tục.
“Em rất muốn dùng nó đó ạ. Nhưng chỉ là em vẫn chưa đạt đủ yêu cầu để dùng thôi. Em sẽ dùng nó đúng lúc thời gian chín muồi… Để nhờ nó mà cướp lấy trái tin của Surugu-senpai.”
Nagisa tuyên bố, chỉ tay thẳng vào ngực tôi. Chỉ còn một chút nữa thôi là đầu ngón tay của em đã chạm tới tôi rồi.
“Sẽ thú vị lắm đây.”
Tôi tiến lên trước để thu hẹp khoảng trống ấy. Cảm giác cứ như chỗ tôi chạm vào đang trở nên nóng hơn một chút vậy.
—Sao Surugu-senpai lúc nào cũng thế vậy chứ? Không bám lấy em thì cũng toàn đuổi em đi thôi.
Tôi trả lời câu hỏi được đưa thẳng tới ngưỡng cửa trái tim mình. Đó là vì anh yêu em.
Kuroiwa đưa ánh mắt ấm áp nhìn chúng tôi rồi buông tiếng thở dài.
“Hơi tẻ nhạt à nha, Shirase. Nhìn cái này đi.”
Kuroiwa cho tôi xem một thứ. Có một lá bàn trên tay cô ấy. Ể? Cái gì đây?
【Lá Át Chủ Bài Này Có Thể Được Sử Dụng Khi Người Dùng Và Mục Tiêu Của Họ Có Chung Ước Nguyện.】
“Tôi hiểu rồi. Đây là lá át của Nagisa, hử?”
Ghi bên trên đó là hiệu ứng và điều kiện kích hoạt lá át của Nagisa 【Hạnh Phúc Đôi Bên】. Tôi không thể không nở nụ cười.
“Wh-Whaaaa!? Sao Aika-senpai lại lấy lá át của em chứ!?”
“Xin lỗi nhé Nagisa-chan. Bởi vì nếu em biết thì rõ ràng sẽ giấu nó đi rồi. Nè, nè, chị đưa lại nó cho em đó.”
Kuroiwa bật cười, nâng lá át của Nagisa lên xuống như thể cô ấy đang dụ dỗ một chú mèo. Nagisa tung một cú bắt rất đẹp những không thể lấy lại nó.
“Tớ không biết vì sao cậu lại xấu tính như vậy, nhưng cảm ơn nhiều nhé!”
Em vẫn chưa thể lấy lại được lá bài.
“Ra vậy. Điều ước của tôi thành hiện thực rồi. Vậy thì tôi muốn ăn bít tết.”
“Đó là hướng cậu muốn đi à? Nhưng tớ thích ăn sushi hơn là thịt.”
“À. Sushi cũng ngon nữa. Tôi muốn ăn sushi thỏa thích luôn.”
“Tớ cũng muốn cả tempura nữa!”
“Hai người đang làm gì thế? Lá át của em không phải là vé ăn đâu!”
Nagisa phồng má lên khi rốt cuộc em cũng lấy lại được lá át. Tôi đặt tay mình lên vai em, hy vọng em không biến mất lúc tôi không để ý.
“Nói gì thì nói, Nagisa này. Em vẫn nhớ chứ, chủ nhật ấy.”
Chúng tôi có một buổi hẹn hò vào chủ nhật. Nó đã được lên kế hoạch vào đầu tuần này, nhưng cứ như từ lâu lắm rồi vậy. Nagisa gật đầu nhưng không nhìn tôi lấy một lần.
“...Vâng. Nhưng anh chắc chứ? Em đã trở thành một đối thủ muốn giành lấy đôi môi của Surugu-senpai rồi đấy.”
“Nếu em hứa không nhắm tới môi anh là được.”
Tôi đan chéo ngón tay trước môi mình thành hình chữ X. Em cười rồi cũng làm một dấu X khác.
“Vâng. Em hứa ạ!”
Em sà vào người tôi, cố hết sức rướn cho cao lên rồi đứng chênh vênh trên những đầu ngón chân. Sau đó em tiến lại gần môi tôi — nhưng không thể chạm tới do chênh lệch chiều cao giữa hai người.
“Chỉ trong mỗi chủ nhật thôi mà, đúng không anh?”
Nagisa khúc khích cười và nghiêng nghiêng đầu để hợp với đoạn cuối câu nói. Trông em đáng yêu đến mức tôi cảm thấy như thế trái tim mình đang bị bóp chặt vậy.
Quả là một cô bé ngoan mà! Tôi thầm cười cười và nhìn về phía Kuroiwa.
Kuroiwa trao cho bọn tôi một nụ cười trưởng thành và uể oải khoanh tay lại.
~~~
Tôi chật vật thức dậy sau giấc mộng.
Tôi luôn luôn không còn biết đâu là thực tại và đâu là giấc mơ trong khi say ngủ nhưu vậy.
Minagi là người đã đề xuất rằng tôi nên ăn một viên kẹo.
“Anh biết không, Suguru. Không hiểu sao mà anh cứ mộng du mãi thôi.”
Khi dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, tôi thấy Minagi đang ngồi trên giường tôi, dựa người vào gối tôi cùng hai má phồng lên. Bộ đồ bó sát đen khiến tôi bất giác thèm muốn cô ấy.
“Cảm ơn vì nụ hôn chào sáng nhé.”
“Em có làm vậy đâu.”
Cô ấy trả lời với vẻ buồn rầu.
“Ước gì em có thể đánh thức được anh sau ba lần đấy. Mình cứ thế gặp nhau ở đây như vậy có được không?”
Minagi cười đùa một cái khi em giơ lên chiếc chìa khóa dự phòng tôi đưa cô ấy vài tuần trước. Nhưng nhìn cô ấy không có vẻ gì là đang cáu cả. Tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu cô ấy đừng lo tôi quá, như cách cô ấy đã từng nói với tôi. Tôi đã được những lời của cô ấy giúp đỡ quá nhiều rồi.
“Ngon. Làm thế thì sao anh đi muộn cho được.”
“Chậc, em sẽ không bao giờ tha cho anh nếu anh dám ngủ tới quên luôn lịch hẹn đâu nhé.”
Tôi đùa thêm rằng việc này có khi còn khiến tôi muộn hơn, rồi tôi kéo chăn ra và vươn vai.
“Suguru nè, anh biết gì chưa? Em nghe nói người ta cảm nhận giấc mơ mỗi người mỗi khác đấy. Một số mơ những giấc đầy màu sắc, số còn lại thì không. Có thể nghe hoặc không nghe thấy âm thanh nữa đấy. Đôi khi chả thấy đau đớn gì và đôi khi thì lại thấy đau trong giấc mơ.”
“Hể. L…Lạ thật đấy. Anh có thể nghe thấy âm thanh, cũng có thể thấy màu sắc, nhưng lại không thể cảm nhận được hương vị… gì cả. Lần gần nhất anh mơ, anh đã thấy Nagisa đang làm ốp lết như lần trước. Nhưng lần này thì ổn.”
“Ừa, có khi vị giác của anh bị phá hoàn toàn rồi cũng nên.”
Minagi nói vậy. “Làm sao có chuyện ấy được,” tôi đáp rồi cười cùng cô ấy.
“Mà nếu thì thì tốt rồi. Cứ khi nào Suguru đang mông lung không biết đâu là mơ đâu là thực thì anh nếm một viên kẹo đi. Rồi anh sẽ bỏ được cái thói xấu là ngủ quên thôi.”
Đang khi tôi chuẩn bị đáp lại thì nghe tiếng vô số tiếng báo thức vang lên đồng thời. Tôi dừng cái đồng hồ lại, lấy một viên kẹo từ dưới gối ra rồi liếm nó. Vị không ngon lắm. A…Vậy ra là mơ à.
Tách một cái. Tôi ra sức hạ quyết tâm mà mở bừng đôi mí mắt. Ngày mới đã đến.
Để thoát khỏi tình trạng mỏi mệt thật dễ dàng, bạn chỉ cần một giấc ngủ trên chiếc giường thân quen. Cùng sự minh mẫn sáng suốt ngay đầu ngày này, tôi cố gắng xử lý tình huống mình đang gặp phải.
Những gì tôi cần làm đã quá đơn giản và sờ sờ ra đấy rồi. Tất cả chỉ cần khiến cho Nagisa dùng lá át của mình để đổi mục tiêu, còn Kuroiwa thì tỏ tình thành công với Yuno.
Nói nghe đơn giản thế thôi nhưng tôi chắc luôn là trận chiến này sẽ gian nan lắm đây.
Rốt cuộc thì Yuno vẫn tiếp tục nhắm vào môi tôi. Liệu Kuroiwa có thuyết phục được Yuno không đây?
Về phần mình, tôi đã biết tác dụng lá át của Nagisa, lá【Hạnh Phúc Đôi Bên】 nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để cho em dùng nó. Thêm vào đó thì theo như cuộc tranh luận lần trước giữa tôi và Nagisa, những gì hai chúng tôi muốn đạt được trong trò chơi này hoàn toàn đối nghịch với nhau và không thể tìm được một lối đi chung nào cho cả hai bên. Hơn nữa tôi không biết khi nào thì【Cái Bẫy Gian Xảo】được Yuno cài sẵn sẽ kích hoạt.
Dù vậy, đã có dấu hiệu của sự thay đổi cảm xúc bên trong Yuno, và tôi đã đã chuẩn bị sẵn một màn đối thoại trong đầu để có thể thuyết phục được Nagisa. Vậy nên những gì tôi cần làm là đặt lòng tin vào việc mọi chuyện sẽ suôn sẻ.
Tôi lấy ra một viên kẹo vị bạc hà từ trong cái hộp cất ở góc phải xa của căn phòng. Tôi nhét nó vào một chiếc túi nhỏ rồi bỏ vào túi. Tôi chẳng mấy khi động vào cái hộp mà bên chứa toàn kẹo vị bạc hà. Nhưng, tôi có cảm giác rằng hôm nay mình sẽ cần tới nó. Nếu có gì xảy ra thì nó sẽ là vật cầu may.
“Ta sẽ không thua đâu.”
Tôi lẩm bẩm lời tuyên chiến với chính bản thân rồi giật mạnh rèm cửa ra.
Trời đang mưa, là một cơn mưa phùn.
Từng giọt một nhỏ lên ô cửa sổ tựa như giọt lệ của ai đó vậy.
“…Khởi đầu tệ thật đấy.”
~~~
Điểm hẹn của chúng tôi là tại nhà ga. Nagisa và tôi ở cùng một ga tàu nhưng do em muốn trải nghiệm cảm giác hồi hộp khi gặp nhau nên chúng tôi đành làm vậy. …Thế đấy… chúng tôi đã “tình cờ” gặp nhau tại trạm trung chuyển.
“Ehehe, ta có duyên thật đấy anh nhỉ?”
“Chà, anh không cãi được rồi.”
Nagisa siết chặt đôi tay tôi trong hạnh phúc. Và tôi siết lại với một lực vừa phải.
“…Mưa rồi, tệ thật đấy ạ.”
“Ừ. Nhất là khi ta cũng có lịch hẹn nữa.”
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ. Tàu đang chạy trên một đường ray trên cao, dòng sông bên dưới trông thật lung linh nhưng lại buồn tẻ quá. Cơn mưa không to nhưng cũng không nhỏ nên chúng tôi không cần đến ô làm gì.
“Thế mà em đã làm tới hai mươi con búp bê cầu nắng đấy. Hài thật.”
“Có khi vì quá nhiều nên họ đấm nhau chăng? Biết đâu mấy con búp bê đã hủy bỏ lời cầu khấn của nhau đấy.”
“À thì, em đang làm thì chán quá, nên đã treo nhiều hạc giấy hơn búp bê ạ.”
“Em đang cầu cho ai hạnh phúc thế? Mấy con búp bê mà không được phát huy tối đa tiềm năng là sẽ đánh cãi chửi ồn ào lắm á.”
“Hở, là lỗi của em ạ? Không phải là do mấy con búp bê vô dụng sao? Không cần biết sức mạnh của ngàn con hạc áp đảo như nào, nếu muốn nhận lời cảm ơn từ người cầu khấn thì sao chúng lại không hoạt động hết công suất chứ?”
“Đừng có bóc lột sức lao động của người ta!”
“Ga tiếp theo là—Ga tiếp theo là— Nếu quý khách muốn xuống tàu—”
Tiếng thông báo của chiếc tàu cắt ngang cuộc nói chuyện của chúng tôi. Một sức nặng mang hơi ấm dựa vào tôi giữa lúc chiếc tàu đang rung rung.
“Em ước gì cơn mưa dừng lại.”
“Ừm, anh cũng vậy.”
Tôi đáp lời đồng tình.
Sau đó Nagisa lấy ra lá át của mình từ trong cặp, kẹp nó giữa ngón trỏ và ngón giữa rồi giơ lên cửa sổ. Điều kiện phát động được ghi ở mặt sau tấm thẻ, 【Lá Át Chủ Bài Này Có Thể Được Sử Dụng Khi Người Dùng Và Mục Tiêu Của Họ Có Chung Ước Nguyện.】 đã bị gạch ngang hai đường, có lẽ là do điều kiện để sử dụng đã được đáp ứng.
“Em sẽ trở thành nàng mưa của Surugu-senpai.”
Cùng với câu nói của Nagisa, tấm thẻ phát sáng, và ngay sau đó, nó phân tách thành từng hạt nhỏ rồi biến mất.
Trông cứ như thể nó xuyên qua tấm kính cửa sổ vậy, và bầu trời ngoài kia đã trở thành bầu trời trong xanh không một gợn mây.
【Ban Cho Mục Tiêu Một Và Chỉ Một Điều Ước Duy Nhất】
Điều ước đó là thứ duy nhất phù hợp và khiến chúng tôi vui nhất ngay lúc này.
“Em chắc em muốn dùng nó như thế này không?”
“Không sao đâu ạ. Thứ mà em và Suguru-senpai muốn có trùng nhau vào lúc khác đâu. Mà thế thì phí quá, nên ta phải dùng ngay lúc này thôi.”
Nụ cười đượm buồn trên khuôn mặt em thật chẳng giống như bầu trời trong xanh này chút nào. Phải chăng rằng em đã một điều ước khác được thành sự thật. Điều ấy làm cho tôi thấy hơi áy náy, nên đành nở một nụ cười nhạt rồi xoa đầu Nagisa.
“Cảm ơn nhé, Nagisa. Khi trời sáng thì tâm trí của em cũng sáng theo mà.”
“Dạ. Em mong như vậy lắm đó. Em muốn đi chỗ nào có tàu lượn siêu tốc lên xuống ba lần liền á!”
“Anh sẽ gào thét kinh lắm đây. Em có phiền không nếu anh chỉ đứng xem thôi?”
“Không, không được đâu mà. Suguru-senpai, anh phải đi với em chứ. Đừng lo, em sẽ nắm tay anh thật chặt, nhé? Rồi sau đó em sẽ hưng phấn áp sát Suguru-senpai khi anh đang cực kỳ sợ hãi, rồi em sẽ nhẹ ôm Suguru-senpai đang lắc lên lắc xuống trong vòng tay của mình—”
“Em đang được voi đòi tiên rồi đấy. Anh không bao giờ ngồi lên thứ đó đâu.”
“Mmm. Nếu thế thì chắc em sẽ giành lấy đôi môi của anh vậy.”
Em ấy hơi rướn người ra trước và nhìn tôi như một cô nàng tinh nghịch. Nhìn anh như thế cũng chẳng có ích gì đâu.
“Đừng có thất hứa chứ. Làm một cô gái ngoan nào.”
Trước thái độ tin tưởng của tôi dành cho em, Nagisa vung vằng đôi chân vẻ bực bội, “Kuu-”
“Mà nhân tiện thì anh đang trông chờ được làm gì thế, Suguru-senpai?”
“Churros.”
“Đó là đồ ăn cơ mà nhỉ!?”
“Vì churros là đặc sản của những công viên giải trí mà. Em không thể ăn chúng ở chỗ khác đâu. Với lại anh cũng thích vị quế bán ở quầy thức ăn chỗ công viên nữa. Thế là đủ thành kỷ niệm đáng nhớ rồi.”
Từ lâu lắm rồi, tôi đã tới công viên giải trí, nơi chúng tôi đang trên đường đến.
Tất nhiên là hầu hết những người sống quanh đây cũng đã từng đến đó trong quá khứ rồi. Nhưng với tôi thì nó vẫn là một kỷ niệm đặc biệt lắm.
“Đáng nhớ ấy ạ?”
“Bố mẹ anh đã đưa anh đến đây. Ngày hôm đấy thời tiết đẹp tuyệt vời luôn.”
Bố mẹ tôi không yêu thương tôi.
Nhưng ngày hôm đó thì khác. Bố tôi có tâm trạng rất tốt và mẹ tôi thì mỉm cười vui vẻ. Chúng tôi đã cùng nhau chơi nhập vai một cách hoàn hảo, như một gia đình giả tạo vậy. Lần đầu tiên trong đời, tôi mơ hồ cảm nhận được hơi ấm. Tôi đã ước gì ngày hôm đó sẽ kéo dài mãi mãi.
“Thật ư? Thế thì kỉ niệm đó đúng là tuyệt thật đấy ạ.”
Sau ngày hôm đó, bố tôi đã không về nhà.
Thay vì trả lời câu hỏi đó, tôi lặng lẽ nhắm mắt lại. Sự rung lắc của con tàu, Nhịp tim tôi. Nhịp độ đều đặn của đoàn tàu lại dễ chịu đến lạ. Được bao quanh bởi hơi ấm tứ ánh mặt trời đang bắt đầu rực rỡ dần lên, trong tôi nảy sinh một thứ dự cảm vô căn. Ngày hôm nay sẽ tuyệt vời lắm đây.
~~~
“Vậy thì hãy bắt đầu buổi hẹn hò ngoại tình nào!”
Ngay khi chúng tôi đi qua cửa soát vé, Nagisa bất chợt lớn tiếng kêu lên.
“Khoan, khoan, khoan đã, đợi một chút đã nào!”
Những ánh nhìn xung quanh lập tức xoáy sâu vào tôi. Tôi vội vàng khuyên em, nhưng Nagisa dùng khuôn mặt tỉnh bơ hỏi lại tôi.
“Nhưng về cơ bản thì Surugu-senpai vẫn đang hẹn hò với Aika-senpai, vậy có nghĩa là nếu đi chơi với những cô gái khác sẽ bị gọi là ngoại tình mà, đúng không?”
“Ờ, em nói đúng đó. Shirase Surugu, mười sáu tuổi, rõ ràng đang là kẻ ngoại tình tồi tệ nhất trên đời. Nhưng mấy chuyện như này em nên giữ trong đầu thôi, kín đáo lại chút chứ em.”
“Xin lỗi anh, em đã không thể chịu nổi cảm giác trái với luân lý đang nảy sinh trong mình ạ.”
Nagisa nhanh nhảu đáp rồi vui vẻ vẫy vẫy tay.
“Dù sao thì, được rồi, umm, ngày hôm nay hãy cứ quên chuyện đó đi và tận hưởng một cách bình thường thôi. Nhé?”
Vì đây chính là một buổi hẹn hò với người tôi yêu mà. Nên tôi muốn được vui vẻ trong khi không phải lo lắng gì cho tới thời điểm trận chiến bắt đầu.
Tham gia Hako Discord tại
Ủng hộ bản dịch tại