Bên trong một phòng học nhuộm bởi màu của ánh hoàng hôn, một nụ hôn đã được trao đi trong bí mật. Ắt hẳn đó là nụ hôn đầu của cô ấy.
Nhưng với tôi, như thế có nghĩa là tôi sắp thất bại rồi.
“Shirase-kun. Người tớ yêu là cậu. Nên, với tớ—”
Tôi có nhắm tịt mắt hay bịt chặt tai lại thì mọi chuyện vẫn cứ vậy. Điểm yếu trong kỹ năng của tôi đã được phát động, rồi tâm trí tôi chìm vào màn sương. Bàn tay đang ấn vào tai tôi buông lơi, và mí mắt tôi, thứ vốn đang nhắm chặt lại, mở ra. Thân thể tôi đã đang chờ đợi mệnh lệnh từ phía cô ấy dù tôi có muốn hay không.
Aogashima Yuno lặng lẽ mở miệng rồi ngậm lại hết lần này đến lần khác. Cô mím bờ môi ẩm ướt của mình lại, lưỡng lự, phân vân, rồi sau cùng, như đã đưa ra quyết định, cô bấu chặt lấy chiếc váy của mình bằng những đầu ngón tay đẹp đẽ, cong cong của mình.
“Xin hãy hẹn hò với tớ.”
Tôi có thể nghe rõ rành rành câu nói đó. Đó là giọng nói to nhất từ trước tới giờ mà tôi nghe được từ Aogashima-san. Tiếp đó, sau khi tôi bình tĩnh lại và tiêu hóa xong những lời kia, thứ miệng tôi thốt ra là.
“Eh~h…?”
Hình như dây thanh quản của tôi run lẩy bẩy hết lên rồi. Hai mắt tôi trợn lên, hết nhìn lên lại nhìn xuống. Ơ, mà khoan, tôi đang mở mắt mình ra đấy à?
“C-Cậu chắc không? Một cuộc hẹn hò ư?”
Aogashima-san gật đầu một cách ngượng ngùng. Chiếc váy nhăn nhún của cô ấy tiếp tục bị siết lại, cho thấy rằng cô ấy vẫn đang lo lắng.
Tôi thấy thật nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm đến mức tôi có thể chết đi bất cứ lúc nào. Ngay cả lúc này đây, cảm giác như trái tim tôi bị nghẹn lại trong cổ họng vậy. Nhưng tôi chẳng hiểu nổi hành động của cậu ấy. Rồi tôi vô thức đứng dậy.
“Tại sao? Vừa rồi… Cậu đã có thể thắng mà.”
Giọng tôi run run. Chắc chắn Aogashima-san biết toàn bộ về kỹ năng của tôi. Vậy sao cô ấy không chiếu tướng hết cờ luôn chứ? Sao cậu không bảo là làm người yêu rồi đính hôn với tớ luôn đi?
Mặt khác, có vẻ như Aogashima-san đã lấy lại vẻ điềm tĩnh và ngước lên trời để suy nghĩ xem nên trả lời thế nào. Tôi chẳng đoán nổi cô ấy đang nghĩ gì nữa.
“Đúng thế. …Nhưng tớ nghĩ thế cũng giống như gian lận vậy.”
“Gian lận…? Không, cậu đang nhường tớ thì có, tớ mới là thằng mắc lỗi hạ thấp cảnh giác ngay trước mũi quân thù, như thế là tớ tổn thương đấy.”
Tôi dựa người vào cửa sổ rồi áp lòng bàn tay vào trán. Tôi chẳng biết nữa. Cô ấy đang cố làm gì vậy chứ?
“Đừng lo.”
Aogashima-san nhìn thẳng vào mắt tôi, cố gắng bộc lộ ra sự cương quyết. Cặp đồng tử của cô, tựa như một hố đen vậy, không cho ánh mắt tôi rời đi chỗ khác.
“Lần tới sẽ không có chuyện tớ nhường cậu nữa đâu.”
Aogashima-san chỉ thẳng vào vị trí của tim tôi, không phô trương gì nhưng thể hiện rõ ra ý định. Rồi cô ấy nhắm mắt lại, kêu lên một tiếng và nhanh chóng mở ra. Cô ấy chớp mắt và làm rung rinh hàng lông mi, vẻ bồn chồn lộ ra trên khuôn mặt.
“…? …, …? …!”
Rốt cuộc thì cứ như đang trong cơn giận, cô ấy trợn trừng cả hai mắt lên, nhắm lại, rồi lại mở một mắt ra. Cô ấy nghiêng đầu một cách cứng nhắc, rồi lùi lại một bước và hất cằm lên.
“Đó là một cái… nháy mắt, hay chỉ là trùng hợp vậy?”
Tôi thắc mắc và Aogashima-san gật đầu hai lần liền, cô ấy vui vì tôi đã đoán đúng đây mà. Cơ mà, đấy không phải là nháy mắt.
“Hình như với con trai thì đây là đòn tất kích nhất sát nhỉ.”
Cô ấy tưởng một đòn nốc ao là tất kích nhất sát à?
“Ah, Tớ xin lỗi nhé, nhưng chắc là cái nháy mắt đấy có tác dụng lên tớ rồi. Nó hơi bị lố quá ấy.”
“…Ừm. Tớ sẽ tập dần vậy.”
Aogashima-san bĩu môi nhẹ rồi quay người. Không ngờ là cô ấy lại tỏ ra hiếu thắng như vậy đấy.
“Mà quan trọng hơn này. Chúng mình sẽ gặp nhau vào ngày kia, tức là chủ nhật, vào lúc 11 giờ sáng nhé. Còn địa điểm là—”
Sau khi nói cho tôi thời gian địa điểm cho cuộc hẹn, Aogashima-san nói “Tớ mong chờ lắm đấy,” sau đó quay lưng về phía tôi rồi đi một mạch ra hành lang. Đôi tai cô nàng, vốn không bị mái tóc đang tung bay che đi, đang ửng lên một màu đỏ. Chắc là không phải do ánh hoàng hôn rồi.
Tôi bị bỏ lại một mình trong lớp, chỉ còn biết vừa ôm cặp vừa buông tiếng thở dài.
“Mình thua đứt đuôi luôn rồi…”
Tôi thấy mình thật nhục nhã tới cái mức than vãn với cái bóng đang ngày càng lớn của mình. Tôi còn chưa bao giờ mơ tới chuyện Aogashima-san lại đi thích tôi cơ. Mắc phải sai lầm nghiêm trọng này, tôi đã quá bất cẩn rồi. Phải kiểm điểm lại về chuyện này mới được.
“Aaaaah…Nói gì thì nói chứ tiến triển kiểu này thì điên quá rồi.”
Tôi rên lên và vò vò đầu mình. Trái tim tôi, nói sao nhỉ, đang nhói lên. Tôi thích Nagisa, Tôi vẫn chưa thể buông bỏ được Minagi, và Aogashima-san là địch thủ của tôi trong trò chơi này.
Thế mà, thứ cảm xúc này là gì cơ chứ?
Tôi siết chặt phần áo ở vùng ngực. Bình tĩnh nào, trái tim của ta ơi. Mày có chút tình cảm nào với Aogashima-san đâu chứ. Nhưng đấy không phải vấn đề. Mặt tôi đang đỏ như màu hoàng hôn luôn rồi.
Ừ, mày không thể làm thế được, mày phải vững tâm lên chứ. Thay đổi đi, Shirase Suguru. Đây là lời tuyên chuyến của cô ấy đấy. Mày không thể thua thêm lần nữa được. Aogashima-san đã biết điểm yếu trong kỹ năng của mày rồi đấy. Không còn là nghi ngờ nữa, chắc chắn cô ấy đã biết. Mà sao cô ấy lại biết chứ?
Chẳng phải đây là một tình huống quá hoàn hảo để bắt đầu sao? Mọi thứ như kiểu được sắp sẵn cho Aogashima-san vậy. Cả hai đều được chọn vào ủy ban, tôi bị chuốc thuốc ngủ mà chẳng ai nhận ra, rồi chẳng còn ai ở trong lớp dù đã tới giờ tan trường, và bầu trời chập tối tạo nên một bầu không khí thật dễ chịu.
Có bao nhiêu trong số chúng là ngẫu nhiên và bao nhiêu là một phần trong kế hoạch của cô ấy?
Mà dù sao đi nữa thì có gì đó bất bình thường đang diễn ra. Nếu đúng thế thì tôi cho rằng Aogashima-san đã dùng lá át chủ bài【Cái Bẫy Gian Xảo】 của mình. Ngay cả khi có biết đi nữa, tôi cũng không biết hiệu ứng của nó là gì.
***
Ngày hôm sau, thứ bảy, mồng ba tháng bảy, vào đầu giờ chiều. Căn bếp của nhà Shirase đã bị hai kẻ chiếm dụng. Mọi chuyện xảy ra quá ư là đột ngột.
“Màn nấu ăn máu lửa và đầy cảm xúc sắp bắt đầu đây!
Nagisa giơ cao dụng cụ đánh trứng lên trông rất khí phách. Ở trên người em ấy là một chiếc tạp dề in hình mèo.
“Này, Nagisa. Em thực sự định làm bánh quy đấy hả? Nếu đúng thế thì—”
“Chứ sao nữa ạ. Em sẽ không chạy trốn khỏi căn bếp này ngay cả khi bị lực đòn bẩy đánh vào đâu. Em sẽ vượt qua điểm yếu của mình là nấu ăn và sẽ làm lay động trái tim của Suguru-senpai!”
“Em đang dùng sai kiểu đòn bẩy rồi đấy…”
Thật tốt khi thấy em năng động như vậy. Nhưng toàn bộ những gì trong đầu tôi lúc này là gì đó miễn cưỡng gọi là bánh kếp, một kiểu galette đã được dọn ra cho tôi khi đến nhà Minagi chơi. Vị của nó thì—vừa nhớ lại thôi tôi đã ớn hết cả người rồi. Nhưng tôi vẫn tự hào mình đã bằng cách nào đó chén hết nó cùng một nụ cười cứng ngắc.
“…K-Kuroiwa. Tớ hỏi chút nhé? Cậu có kinh nghiệm nấu ăn chưa thế?”
Tôi hướng mối quan tâm của mình về một người khác. Là Kuroiwa Aika, cô ấy đang vừa sơ chế nguyên liệu vừa duỗi phẳng mấy nếp nhăn trên trên chiếc tạp dề đen bóng cạnh Nagisa.
“Tôi á? Hừm, không hẳn. Trong nhà thì tôi là người duy nhất bị cấm vào trong bếp đấy.”
“Cậu đã làm gì mà để đến nỗi bị cấm cửa thế hả?
“Dao kéo bay lượn, trần nhà cháy đen, nồi niêu vỡ nát chẳng hạn?”
“Sao cậu nói như thể không phải lỗi cậu thế? Cậu là người gây ra cơ mà.”
“À, tôi biết rồi. Sao dao lại bay kiểu vậy được nhỉ? Do hình dáng của nó chăng?”
“Lạy trời, cậu thu dọn rồi về nhà ngay cho tớ nhờ…”
“Không sao đâu, tôi có thể dừng thời gian mà.”
“Không sao cái đầu nhà cậu… Tình huống gì đây chứ…Ngay từ đầu thì sao Kuroiwa lại ở đây với chúng ta vậy trời…”
Nagisa đã đề nghị bọn tôi hẹn nhau trước ở nhà. Cơ mà, khi đến giờ và tôi ra mở cửa, tôi lại phát hiện thấy có thêm một người đến cùng em và cô ấy cũng sẽ cùng nấu ăn. Tôi mà biết thì tôi đã đá cô ấy ngay ra khỏi nhà rồi.
“Umm umm, em đã mời Aika-senpai đó ạ. Nghe đâu là anh cũng không giỏi… nấu ăn lắm, nên em nghĩ thế này sẽ giúp anh dễ tiếp cận Aogashima-senpai hơn đó.”
“Ừm. Tất cả những gì anh cần chỉ là một người đàn em chuyên thấu hiểu anh thôi.”
Chuyên à… Đâu nhất thiết phải chân thành đến vậy nhỉ? Và chắc chắn là đó chẳng phải cách dùng từ đó rồi.
“Và hai người là bạn từ lúc nào thế?”
“Eh? Là Nagisa-chan muốn thành cấp dưới của tôi đấy.”
“Cái gì!? Em có nói thế đâu! Em nói là hợp tác trong trò chơi bộ tứ này cơ mà!”
Kuroiwa bật cười rồi làm bộ, “À, thật sao?” và cố lấp liếm đi. Có một người đàn chị kỳ quặc thế này, thật khó khăn cho Nagisa mà.
Cơ mà, ừ, là một mối quan hệ hợp tác sao. Đúng là Nagisa đã có cho mình lợi thế nhất định khi quyết định vào nhóm với Kuroiwa. Nagisa vẫn đang tin rằng tôi thích Kuroiwa nên em ấy trợ giúp Kuroiwa để làm cô ấy tránh xa tôi. Tuy vậy… vụ mời Kuroiwa vào nhà tôi thì tệ quá rồi.
Tiến triển này là thứ tôi không hề mong đợi. Giờ thì tôi đã biết Aogashima-san theo đuổi mình rồi, nên nước cờ tốt nhất tôi có thể đi là tham gia với Kuroiwa, người muốn hiện thực hóa tình cảm của cô ấy dành cho Aogashima-san. Tôi muốn có lòng tin của Kuroiwa, vốn lần trước bị tôi để vuột mất, ngay tại đây. Cơ mà với Nagisa thì đời nào em ấy để tôi và Kuroiwa gần nhau chứ.
Nghi vấn thì vẫn còn cơ mà bây giờ tốt nhất vẫn là tập trung vào chuyện trước mắt cái đã. Khoảng thời gian này là nguy hiểm nhất vì có Chúa mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra với căn bếp nếu tôi rời mắt khỏi nó dù chỉ trong tích tắc thôi.
“Haa… Anh hiểu tình hình rồi. Anh lo rằng Nagisa đang bị lợi dụng đó.”
“Gì chứ? Cậu dừng việc vu khống tôi được chưa hả? Thế này là phân biệt đối xử đấy.”
“Cậu đang câu trước đá câu sau kia kìa… Mà những gì anh có thể nói là, chúc may mắn với Kuroiwa nhé, Nagisa.”
Mỉm cười sau câu khích lệ của tôi, Nagisa ghé nhẹ miệng vào tai tôi rồi thầm thì lời quả quyết.
“Vâng. Và em cũng sẽ làm ra những chiếc bánh quy siêu siêu ngon hơn cả chị em làm nữa.”
Ngón tay thon của em ấy nhẹ chạm vào thùy tai của tôi.
—Xin anh đấy, hãy chọn em đi.
Kỹ năng giao tiếp tâm trí của Nagisa chạy khắp cơ thể tôi như một dòng điện một chiều. Không, tôi nghĩ Nagisa sẽ khó mà vượt qua nổi Minagi đấy. Suy nghĩ bất nhã đấy đã được tôi giữ lại cho bản thân.
“Suguru-senpai, anh vừa mới nghĩ còn khướt em mới làm được đấy à?”
“…Có đâu. Anh chỉ nghĩ là sẽ rất khó thôi.
“Cơ bản thì nghĩa chúng như nhau mà!”
“Nè, hai cái đứa kia, ngưng chim chuột rồi làm được chưa hả?”
Để trả lời cái câu bình phẩm đầy chán chường kia của Kuroiwa, Nagisa nói, “Ehehe ,thật ạ?” và tôi nói, “Không, nghĩ sao vậy?” Tiếp đó thì màn nấu ăn máu lửa và đầy cảm xúc bắt đầu.
“Bột mềm với bột cứng khác gì nhau thế ạ? Bột cứng thì mạnh hơn à?”
“Ừ, đúng rồi. Nếu em tự tin về kỹ năng nhào bột của mình thì dùng bột cứng ấy. Anh chưa đủ mạnh nên là dùng loại bột mềm thôi.”
“Thế em đoán em sẽ xài bột cứng đây. Xem nào? 240 gam cho…”
“Từ từ, từ từ, từ từ, từ từ! Chờ chút cái đã!”
Lúc này thì chẳng còn tí hào hứng nào nữa, chỉ có nỗi căng thẳng đang hành hạ tôi thôi.
“Aika-senpai, đến lượt chị đấy. Để em đập và khuấy trứng cho. Aika-senpai, đánh bơ sữa đi ạ! Là cái để phết lên bánh mì ấy, không phải bơ thực vật đâu! Và cũng không phải mứt ạ!”
“Không, Nagisa-chan à, em coi thường chị quá rồi đấy, Chị đây biết cái nào là bơ chứ. Mẹ chị từng dạy là nếu cái hộp có in hình con bò thì là bơ sữa thường, còn lại thì là bơ thực vật.”
Định nghĩa bơ thực vật của Kuroiwa đa dạng hơn tôi rồi đấy… Tôi có thể tưởng tượng được cảnh bà mẹ Kuroiwa đau khổ thế nào mỗi lần nhờ Kuroiwa đi mua đồ.
“Suguru-senpai, Xem em làm trứng này! Đây này!”
Trái với tiếng hét tăng động kia, Nagisa nhẹ nhàng đập quả trứng vào mép bát. Em ấy luồng ngón cái của mình vào vết nứt nhỏ tới mức gần như không có và bằng cách nào đó đã lấy được ruột trứng ra. Vụng vãi chưởng mà.
“Nagisa, em lề mề quá đấy. Chị đây pờ rồ trong việc đập trứng lắm, nên xem nhé?
Kuroiwa lấy cái mác senpai ra khè rồi giật thằng cái bát từ tay Nagisa mà phi thẳng quả trứng vào bằng một tay!
“Có cái quái, thế này còn tệ hơn thì có!?”
Ngay lúc tôi gào lên, vỏ trứng bùm một phát biến đâu mất ngay giữa không trung, và phần ruột trứng thì rơi vào bát cái bịch. Phần vỏ trứng thì trong tay Kuroiwa và vừa bị bóp nát vụn cùng âm thanh rắc rắc.
“Lại một pha dừng thời gian chán bỏ xừ khác… nhỉ.”
“Oooooh, oa, ngầu quá đi!”
Nagisa sáng cả mắt lên và vỗ tay trong khi Kuroiwa thì làm điệu tự mãn. Thế này thì phí phạm kỹ năng quá!
Sau khi trộn bột lại với nhau, bọn tôi chia chúng thành hai phần rồi làm riêng. Nagisa thêm chút bột ca-cao còn Kuroiwa thì làm kiểu bình dân, sau đó hai người trộn chỗ đấy lại bằng thìa.
“Rồi. Mẹo nho nhỏ này, trộn đều nguyên liệu và nhớ đảm bảo đừng có chút khí nào trong đám hỗn hợp đấy.”
“Mmm mmm mmm, chỉ trộn thôi mà khó thật đấy.”
Nagisa vẫn đang cố quen dần với việc xài thìa, khiến cho nó như đang làm một điệu nhảy vừa vụng vừa quái đản trong chiếc bát.
“Anh từng làm qua việc này rồi, nhưng giờ làm lại thì nó tự dưng phức tạp quá. Thành phẩm làm ra khá là khác biệt đấy.”
“Mm-hmm. Vậy nói cách khác thì, để có thể làm ra món bánh quy nhìn đẹp đẽ, giòn tan và ngon lành khiến Suguru-senpai thấy ngon, em cần phải cố gắng hơn nữa rồi.”
Cùng một ánh nhìn nghiêm túc, Nagisa gà mờ cố hết sức trộn đống bột. Ừ, đúng rồi đấy. Em đang cố hết sức để nấu cho tôi đấy, mà đó lại còn là việc em ấy không giỏi nữa cơ. Điều này khiến tôi rung động quá.
“…Em có nấu không giỏi thì cũng không sao đâu. Chỉ riêng việc em đã bỏ ra thời gian, công sức để làm với tấm lòng một mực nghĩ tới người khác đã đủ làm hắn lay động rồi.”
Kuroiwa, người đang yên lặng trộn hỗn hợp cạnh tôi, trưng ra vẻ mặt cho thấy sự ghê tởm sau khi nghe tôi nói.
“Lại nữa, lại cái ca từ quen thuộc. Lẽ dĩ nhiên là nếu đã định nấu thì phải làm cho ngon rồi.”
“Trật tự đi, tớ không dạy cậu nữa đâu.”
“Á à, xạo ke. Ngáo vẫn hoàn ngáo thôi, nhưng là một tên ngáo tốt bụng.”
Trong khi Kuroiwa chẳng biết phải giải thích thêm thế nào, Nagisa cười mỉm.
“Fufum, Em biết ngay Suguru-senpai sẽ nói thế mà. Vậy em cần dốc hết sức để làm cái việc trước giờ không giỏi để Suguru-senpai chiêm ngưỡng thôi.”
“Anh hiểu rồi, em tận tâm thật đấy.”
Nói to điều đó ra như vậy thì mới đúng là Nagisa chứ. Thế nhưng tôi đã sập bẫy của em mất rồi. Hài hước thật đấy, và tôi khúc khích cười.
Nhưng rồi một cảm giác tội lỗi bao trùm lấy sự thư thái tôi đang mang.
Tôi tự hỏi mình đang làm gì. Mình là thằng quái nào trên cái thế giới này? Khiến cho người mà lẽ ra mình sẽ yêu nghĩ rằng em ấy có tình cảm đơn phương với mình, và khiến mọi thứ trở nên càng khó khăn hơn với em. …Liệu chiến thuật này của tôi có phải là đúng đắn chăng?
Vị chanh, thứ đã mang đến cho tôi một cú sốc thật lớn, tiếp tục dày vò tôi đến muôn đời.
Phòng của tôi trên tầng hai. Nagisa và Kuroiwa thì đang dán chặt mắt vào cái màn hình TV. Kuroiwa duỗi thẳng chân trên ghế còn Nagisa thì ngồi khoanh chân trên đệm. Còn tôi ngồi trên giường và nhìn hai người bọn họ nắm chặt điều khiển trong tay.
“Làm đi, hãy thiêu đốt chúng bằng súng ánh sáng của chúng ta đi, Mamoru Miyamoto-san!
“Heeeh, vậy em thực sự nghĩ là mình có thể phá hủy được đội hình phalanx của chị sao?”
Chúng tôi quyết định chơi game trong khi chờ bột cứng lại. Đại chiến tương lai và quá khứ, hay “ĐCTLVQK” như cách gọi của nhà Tokiwa, là một trò chơi và những người từ quá khứ, hiện tại và cả tương lai sẽ chiến đấu với nhau. Cái trò đó khá là điên loạn vài năm về trước, nhưng dường như Kuroiwa đã chơi nhiều lần trước đó và tương đối điêu luyện.
“Tee-tee, go! Em sẽ bắt đầu từ vạch xuất phát nhé!”
Nagisa đang rướn người về phía trước và điều khiển cần gạt bằng những ngón tay linh hoạt. Nhân vật em ấy chọn là Miyamoto-san, người giữ trị an trong tương lai đang chạy vòng vòng trong màn hình, nhưng Kuroiwa đáp trả bằng các thao tác gọn ghẽ nhất có thể.
“Fufu, không tệ chút nào, Nagisa-chan à, nhưng chị cũng không khinh suất đâu!”
Dàn bộ binh hạng nặng bên phía Kuroiwa đã chặn đứng hoàn toàn các phát đạn từ súng ánh sáng bằng hàng khiên được điều khiển chuẩn xác. Sau cùng thì sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi họ xong chuyện thôi. Mà khoan từ từ, rốt cuộc thì Super Phalanx Combo là cái gì thế?
“Được rồi, có vẻ kỹ năng của chị vẫn ngon lành như trước.”
“Ugh, nooo…”
Kuroiwa vui sướng và tự mãn vì đã thắng, còn Nagisa thì cắn môi cam chịu.
“Rồi thì, tiếp theo là Shirase và chị. Vì cậu đang ở đây, nên hay là cậu phục thù cho Nagisa-chan đi ha?”
“Susuru-senpai, xin hãy thắng đi ạ. Em sẽ cổ vũ cho anh!”
Sau khi đưa tôi bộ điều khiển, Nagisa tới và ngồi kế bên tôi. Khoảng cách giữa chúng tôi bây giờ là bằng không. Khi tôi cố giãn khoảng cách ra, em ấy lại kêu “Ưm” với vẻ phản đối rồi lại xích lại gần tôi.
“Thôi, miễn vụ cược đi. Tớ không muốn dính vô ba thứ cá cược đâu, thắng thua thôi là đủ rồi.”
“Hmm, cậu nhạt nhẽo quá đấy. Sao mà cậu chiến nghiêm túc được nếu không có rủi ro nào chứ?”
“…Tất nhiên là được rồi.”
Khi thắng thì hạnh phúc. Khi thua thì ức chế. Nhưng cơ bản thì trọng điểm vẫn là quá trình chiến đấu. Thế nên là, quan tâm tới thắng thua chỉ tổ mệt người mà thôi. Đó là chân lý bất biến rồi. Nhưng nhìn Kuroiwa thì có vẻ cô nàng lại không hiểu.
“Ở bên góc màu đỏ, Aika-senpai đang trang bị đội bộ binh hạng nặng, trong khi đó ở góc xanh, Suguru-senpai đang là một ninja cân mọi thể loại từ cận chiến tới đánh xa… Vị thần ĐCTLVQK sẽ mỉm cười với ai đây? Tôi là Tokiwa Nagisa, phóng viên trực tiếp từ chiến trường đi đây!”
“Sao em đi bình luận như đúng rồi thế? Anh tưởng em nói là cổ vũ anh mà.”
Nagisa nhảy xuống khỏi giường rồi nhìn vào tôi.
“Ố ồ. Góc xanh-senpai à, anh không thể lợi dùng việc em không có đó mà tấn công Aika-senpai được đâu! Hãy tập trung vào game đi, nhé? Và hãy chắc rằng anh trả được mối thù này cho em luôn!”
Em ấy chỉ ngón tay vào tôi rồi thật khẽ bước dọc hành lang.
Khoảng trống bên cạnh Kuroiwa trông thật trơ trọi , nên tôi xuống khỏi giường rồi ngồi lên đệm.
“…Sao mà anh tấn công cổ được với chút xíu thời gian thế chứ.”
“Thế cậu muốn dừng thời gian rồi đ* tôi hả?
“Ah, thế dừng thời gian lại rồi làm luôn nhé?”
“Eww, đừng nghĩ tôi ngu chứ? Kinh tởm.”
“Hết sức là vô lý mà!”
Kuroiwa bấm vào nút bắt đầu. Chiếc TV tối đi khi nó bắt đầu màn hình load, phản chiếu lại khuôn mặt nghiêm túc của Kuroiwa. Tôi có thể cảm nhận rõ rằng được cô ấy đang nghĩ gì. Mình chắc chắn sẽ hạ gục tên Shirase Suguru.
“…Tôi đuổi Nagisa đi rồi đấy, giờ thì cho tôi hỏi tí nhé, Shirase. Trả lời thành thật được chứ? Đúng là cậu không thích Yuno sao?”
Kuroiwa hỏi tôi qua cái TV. Tôi hiểu rồi. Rõ là tình huống này đã được Kuroiwa chủ ý dàn dựng. Bảo sao tôi cứ thấy là lạ khi Nagisa lại để bọn tôi ở riêng với nhau.
Trước khi tôi kịp bắt đầu, âm thanh bắt đầu trận đấu đã đếm ba, hai, một, rồi bắt đầu. Đội bộ binh hạng nặng đã bắt đầu khai hỏa, nhưng tôi lại thấy chúng bắn hụt, nên liền thụp xuống người rồi cản bước quân thù bằng cách rải Makibishi .
“Tớ đã nói cậu biết rồi mà. Giờ tớ hỏi ngược lại này, cậu biết Aogashima-san thích ai mà, nhỉ?”
Kuroiwa chỉ cử động ngón tay chứ không đáp lời. Nhưng hành động của Kuroiwa trên sân thượng — màn quyến rũ đó— là dễ hiểu thôi nếu cô ấy biết tôi là mục tiêu của Aogashima-san. Với Kuroiwa, người đang muốn hẹn hò với Aogashima-san thì tôi là một cục đá cản đường. Vì thế mà cô ấy muốn tôi nhanh chóng hẹn hò với cô ấy, để đưa tôi đi khỏi tầm mắt của Aogashima-san. Sau những gì đã xảy ra thì chung quy mọi thứ là như vậy.
Thêm nữa,lý do vì sao Nagisa và Kuroiwa lại kết thành đồng minh là vì Nagisa và Aogashima-san là tình địch cùng nhắm vào tôi.
Và cũng do đó mà trận đấu này là cơ hội tốt để tôi có thể thành lập được một mối quan hệ đáng tin với Kuroiwa.
“…Xin lỗi nhé, Kuroiwa, nhưng tớ có buổi hẹn với Aogashima-san vào ngày mai.”
“────Huh!?”
Cùng một tiếng gào chói tai, đội quân của Kuroiwa nhảy lên cùng một lúc và tạo ra một chấn động kinh hồn. Không bỏ lỡ thời cơ, tôi xông thẳng vào và hướng thanh kunai của tôi vào đôi quân của cô ấy. Phá vỡ đội hình phalanx, tôi liều mình tấn công từ bên trong ra. Đội bộ binh hạng nặng liền hoảng sợ mà tan vỡ.
“C-C-Cậu đã là gì rồi? Thế là cậu, thực sự vẫn thích Yuno ư—!?”
“Không, tớ đã nói cậu rồi còn gì. …Cậu ấy đã tận dụng điểm yếu của tớ, nên đâu thể nói không chứ.”
Cú phóng lao giận dữ của Kuroiwa gọn gẽ đâm vào tên ninja. Nhưng tôi đã vừa may thoát được bằng cách tung bom khói trước khi combo của cô ấy bắt đầu.
“Chậc… Được thôi, dù sao chuyện cũng đã rồi. Nhưng… có lẽ tôi đã cảm thấy yên tâm đôi chút đấy.”
Quân của Kuroiwa ngừng di chuyển. Trong lúc quan sát, tôi cũng thả lỏng cái tay cầm ra. Hai người nhìn chằm chằm nhau qua màn hình, trên đó chỉ có giới hạn thời gian còn lại và những khán giả khát máu là chuyển động.
“Yên tâm? Sao cậu lại như thế?”
“Vì tính cách đó của Yuno mà đúng không? Tôi nghe được là cậu ấy từng rất tích cực, nhưng lại trải qua nhiều chuyện lắm. À thì tôi cũng không biết quá nhiều, chỉ là tin đồn mà thôi.”
“Hể, thật á? Một Aogashima-san tích cực sao? Tớ chẳng thể tưởng tượng nổi luôn.”
Aogashima Yuno là một con người hướng nội luôn dùng từ rất cẩn thận như thể đang phải chọn xem thế nào mới đúng. Tôi vẫn không biết tại sao cô ấy lại như thế nữa. Trong đầu tôi, cô ấy là một kẻ thù khó lường và không thể xem nhẹ.
“Ý tôi là, chúng ta đang hơi đi trật chủ đề rồi. Điều tôi đang muốn nói là dưới cương vị một người bạn thân, tôi mừng vì cậu ấy cuối cùng cũng tỏ tình được với cậu. —Sao? Tệ đến thế cơ à?”
“Tớ vẫn chưa nói gì mà…”
Tại sao đang yên đang lành cô ấy lại nổi đóa lên vậy? Và đừng có đá mạnh vào mắt cá của tớ như thế chứ?
“Nhân tiện thì Aogashima-san đã thích tớ được bao lâu rồi vậy?”
Để đáp lại câu hỏi của tôi, Kuroiwa miễn cưỡng đặt cái tay cầm xuống sàn
“Mùa thu năm ngoái. Lúc đó cậu chia tay với bạn gái mà đúng không? Thật đáng thương.”
“Nếu muốn tỏ ra tiếc nuối thì cậu có thể an ủi tớ mà.”
Khi tôi nói đùa như thế, Kuroiwa đánh mạnh vào đầu tôi rồi nói, “Này, này”. Đau đấy nhé.”
“Cậu ấy nói là đã yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên khi thấy cậu khóc rồi.”
“Tại sao tình yêu từ cái nhìn đầu tiên lại dành cho một tên lớn đầu rồi còn mít ướt chứ?”
“Ai biết. Tôi đâu có nghe được nhiều. Cậu ấy đâu có nói cho tôi biết chứ. …Dù sao thì tôi thật sự vui vì Yuno đã có thể có được một bước tiến hoàn chỉnh.”
Kuroiwa mỉm cười đầy phức tạp. Cô ấy luôn vui tươi như cái cách cô ấy nói, nhưng đôi lông mi dài của cô lại buồn bã hướng xuống. Không sai. Aogashima-san đã có một bước tiến lớn, điều đó có nghĩa là cô ấy đã thêm một bước xa khỏi Kuroiwa.
“Shirase, cậu đã nhận được một lá thư tình nhỉ? Yuno đã dành ra hai tuần để viết ra đấy.”
“Ể. Tôi cứ tưởng đó là thư tình từ Nagisa chứ!”
Tôi đã cảm thấy hơi lạ khi hỏi Nagisa xem em có phải là người gửi thư không rồi. Ban đầu thì em phản ứng như thể em không biết gì cả, và tôi cũng không nhận ra được nét chữ chỉn chu ấy.
“Hả? Sao mà là Nagisa-chan được. Nét chữ này thì không ai khác vào đây ngoài Yuno được cả, đẹp đến thế này cơ mà. Đúng chứ? Cậu nên đóng khung rồi trưng bày cho đàng hoàng vào.”
“Trưng thư tình thì thật là có gu tệ quá đấy.”
“Thế treo giống treo thơ waka thì sao?”
“Làm thế thì cũng không quá khác người đâu, nhưng… Toàn là giả thuyết vô nghĩa không à.”
Kuroiwa cười buồn rồi nói, “Haha, chắc vậy.” Rồi cô ấy ngay lập tức uể oải nhìn lên trần nhà. Biểu cảm của cô còn phức tạp hơn trước đây nữa, một sự kết hợp giữa yêu và ghét. Trước khi tôi có thể hỏi có chuyện gì vậy, Kuroiwa bắt đầu độc thoại.
“Nghe tôi này Shirase. Tôi có một lời tỏ tình cần phải nói ra. Tôi đã phản bội Yuno được một khoảng thời gian dài rồi, cậu biết đấy. Từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã yêu cậu ấy, đã phải giấu đi những mục đích thầm kín của mình, đã điên cuồng theo đuổi cậu ấy rồi cuối cùng cũng đã trở thành bạn. Tôi không có đủ can đảm để nói cho cậu ấy biết cảm xúc của mình, nhưng tôi đã nắm tay, đã ôm, và đã vỗ vai cậu ấy. Không cần biết tôi tiếp cận cậu ấy theo cách nào, cậu ấy vẫn không nhìn tôi theo cách đó. Phép màu ấy chưa hề xảy ra.”
Kuroiwa nói mà không thay đổi biểu cảm, rồi cô ấy cứ liên tục tạm dừng câu nói.
“Tôi đã nghĩ như thế sẽ ổn thôi, nhưng khi Yuno nói cậu ấy sẽ gửi thư tình cho Shirase, tôi chẳng thể hạnh phúc nổi. Không phải là vì tôi không thích, mà là không thể chịu nổi viễn cảnh cậu ấy rời bỏ tôi, và tôi ghét việc cuộc sống thường ngày của chúng tôi bị phá hủy đi…”
Giọng nói nghẹn ngào của cô ấy khi tôi lo lắng, nên là tôi quay đầu sang đủ để thấy được búi tóc đuôi ngựa của cô nàng.
“Thế là cậu đã triệu hồi thần Okcupid-trong một căn nhà kho bị bỏ hoang>”
“Đúng thế. Tôi cúp học rồi vẽ một vòng tròn ma thuật, và trong lúc tôi hoàn hồn và tự hỏi mình đang làm gì vậy, một bóng dáng thiên thần hiện ra. Rồi, tôi được cho biết về… Bộ tứ Tỏ tình? Khi được hỏi nếu tôi có muốn tham gia không, tôi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài đồng ý cả. Nếu tôi dùng cách bình thường mà tiếp cận thì sẽ chẳng thể nào hẹn hò được với cậu ấy đâu. Một trong số hàng chục ngàn, hay hàng chục triệu cơ hội, dù là nhỏ nhoi nhất dẫn đến phép màu xảy ra đi nữa… sẽ không thể nào có chuyện lâu dài được. Thế nên tôi muốn có được tình yêu vĩnh cửu.”
Kuroiwa hít vào thật sâu để ngăn lại giọng nói run run của mình, Rồi cô ấy liếc nhìn về phía tôi.”
“Vì mong muốn cá nhân mà tôi đã phản bội lại người bạn thân nhất của mình. Tôi là như vậy đấy. Tôi là kiểu người sẽ không bỏ qua cho cậu nếu điều đó có nghĩa là tôi đạt được những gì mình muốn. Nếu cần thiết, tôi sẽ dùng mọi cách.”
Ngay khi cô ấy nói thể, combo Super Phalanx được sử dụng lên nhân vật ninja vốn đàng đứng yên.
Không biết cô ấy lấy tay cầm lúc nào nhỉ, à, cô nàng đã dừng thời gian. Với những thắc mắc đó, tôi chỉ quan sát tên ninja trên màn hình người đầy máu ngã xuống đất trong sự vô cảm.
“...Tôi không có giống cậu đâu.”
Giọng nói của Kuroiwa xuyên thẳng vào màng nhĩ tôi như thể cô ấy đang xả ra hết sự tức tối vậy.
Cô ấy hoàn toàn đúng. Kuroiwa và tôi là hai thái cực trái ngược nhau. Kuroiwa chú trọng vào kết quả, còn tôi lại quan tâm hơn đến quá trình.
“Phải, cậu và tớ có cách chơi khác nhau. Và tớ chọn cách này.”
Đó là toàn bộ những gì tôi muốn nói. Tôi sẽ không tranh cãi xem ai đúng ai sai đâu. Chỉ là chúng tôi quá thiên vị thôi, và cách của cả hai đều quan trọng.
Để khiến cho thanh máu còn lại của tôi không bốc hơi, tôi lùi lại phía sau một khoảng xa.
“Tôi không hiểu nổi. Tại sao cậu lại làm thế khi những gì quan trọng bị đe dọa chứ?”
Quân của Kuroiwa đang đuổi theo tôi. Tôi nhanh chóng đổi hướng rồi ra lệnh phản công. Từ đây tôi có hai combo dùng được. Một cái là cấp thấp, còn lại là cấp cao. Dùng cái cấp thấp là lựa chọn khả dĩ hơn. Nhưng tôi đang muốn tìm đường đột phá, nên dùng combo cấp cao hơn. …Dù cho tôi chọn gì đi nữa thì Kuroiwa cũng sẽ ngay tức khắc phản ứng lại thôi.
“Chính vì những gì quan trọng bị đe dọa, chúng ta mới phải làm theo đúng quy trình.”
Nhân vật ninja thực hiện cú đá sở trường lên phần thân trên. Nó dễ dàng bị chặn và phản lại ngay khi bước di chuyển của tôi bắt đầu. Như thế không phải là dừng thời gian nữa, mà hoàn toàn là suy đoán. Cùng lúc tiếng động chói tai của cú đánh vang lên, tên ninja bị đánh bay lên không trung trong trạng thái quay chậm.
“Tôi đã đọc được hết những bước di chuyển của cậu. Tôi thắng rồi. Nhưng cậu không thất vọng đấy chứ.”
“Đừng ngốc thế. Tất nhiên là tớ có thất vọng rồi.”
“Mình làm thêm trận nữa chứ?”
Kuroiwa không hề rời mắt khỏi màn hình chọn nhân vật. Tôi khẽ đặt cái tay cầm xuống.
“Thôi, chúng mình cần bình tĩnh lại đã. Để tớ đi lấy nước cho cậu. Cà phê đá được không?”
Kuroiwa gật đầu nói, “thêm sữa và đường nữa.” Đòi hỏi hơi nhiều rồi đấy.
Tôi âm thầm nghĩ lại những lời mình vừa nói khi chậm rãi đứng lên, hai chân tôi tê quá.
Chính vì những gì quan trọng bị đe dọa, chúng ta mới phải làm theo đúng quy trình.
Đúng thế. Vì nói quan trọng, chúng ta cần phải có một quy trình đúng đắn hơn. Ngay cả khi đó là một quá trình dẫn đến thất bại đi nữa. Rốt cuộc thì tôi không thể phản bội lý tưởng của mình được.
Tôi nên làm gì để khiến điều đó xảy ra đây?
Đặt tay lên tay nắm cửa, tôi có chút lưỡng lự. Thế là tôi quay ra sau nhìn Kuroiwa.
“Nói cho cậu biết nhé, tớ không muốn tình yêu vĩnh cửu đâu. Tớ chỉ muốn có một mối quan hệ bình thường với cô gái mình thích thôi. Tớ muốn trân trọng giây phút cả hai yêu nhau hơn kìa.”
“Hả? Cậu bị sao thế Shirase? Đột nhiên nói mấy câu sến súa thế này chẳng hợp với cậu chút nào.”
Hai mắt Kuroiwa nheo lại khi cô ấy cố nhìn thấu ý định của tôi. Như thể để cho cô ấy xem, tôi rút lá át chủ bài - chiếc phao cứu sinh - của mình từ trong túi ra.
“Lá át của tớ là 【Thay Đổi Mục Tiêu】. Tớ biết chứ, nghe như một Tên thua cuộc vậy. Nhưng mục đích của tớ không phải để thua, nhưng là để Nagisa thay đổi mục tiêu khỏi tớ.”
Để lộ lá át chủ bài ra như thế này vốn là một hành động cực kỳ liều lĩnh. Đặc biệt là khi Kuroiwa sẽ muốn có được lá này, và với kỹ năng ngưng đọng thời gian của mình, cô ấy có thể dễ dàng lấy nó đi.
“Hả? Ể, sao cơ? Nói cách khác thì… Vậy là cậu thích Nagisa-chan à? K-Không, nhưng sao cậu lại cho tôi xem nó. Vì tôi mà hiệu ứng đó là—”
Đến cả Kuroiwa cũng ngạc nhiên, hai mắt cô nàng mở to. Ngay cả khi thế đi nữa tôi vẫn tin rằng Kuroiwa, vì đã tuyên bố rằng cô ấy sẽ dùng mọi cách để đạt được mục đích, sẽ không nghĩ đến chuyện rút lui, ít nhất là tại thời điểm này.
“Tớ tin cậu, và tớ đã cho cậu biết mục đích của mình rồi mà. Giờ thì hai ta sẽ phải làm việc cùng nhau. Nếu tớ không khiến cậu đạt được mục đích, cậu sẽ lấy đi lá át chủ bài của tớ. Nên là tớ cũng cần cậu tin tớ nữa.”
Kuroiwa chậm rãi đứng lên rồi bước đến trước tôi mà ra áp lực. Đó cũng chính là khoảng cách giống với màn kabedon hồi đó vậy.
“...Shirase. Tôi sẽ rút lại những gì mình vừa nói. Cậu nghiêm túc về chuyện này. Nên là… Phải rồi. Dù chưa chắc nhưng tôi sẵn lòng trao niềm tin của mình cho cậu vậy.”
Tôi không thể không thấy sự ngây thơ, trẻ con và biểu cảm kinh ngạc của Kuroiwa, thật đáng yêu.