Question 1: Prove Your Eternal Love. There Shall Be No Heroine Correction.

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3546

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1326

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 327

Volume 1 - Chương 02: Mục đích của màn mỹ nhân kế.

Tôi khó nhọc thức dậy khỏi những giấc mơ.

Khi chìm vào giấc ngủ rồi, tôi luôn không thể phân biệt được giữa thực tế và ảo mộng. Có những khi tôi nghĩ mình đang tỉnh nhưng thực tế là vẫn đang trong cơn mơ đến tận lúc tỉnh thật mới thôi.

Một trò chơi để giành lấy tình yêu vĩnh cửu, Bộ tứ Tỏ tình. Tôi đã mong đó chỉ đơn thuần là một giấc mộng mà thôi, nhưng lý trí của tôi, thứ đang trong trạng thái sáng suốt do dậy sớm, đã nhận ra rằng đây là thực tại không thể chối cãi.

Khi tôi bước qua cánh cổng trường và bị bọn quạ đậu trên dây điện ngó theo, túi quần của tôi rung lên. Khi kiểm tra, tôi thấy dòng tin nhắn đã được tôi gửi đi vào hôm qua, 『Mai anh bận rồi nhé, nên em không cần đợi đâu』 đã được trả lời bằng hai tin nhắn kế nhau.

『Để đổi lại thì chúng ta có thể cùng ăn trưa vào hôm nay được không ạ』『và anh có thể đền bù cho em vụ hôm qua được không ạ?』

Tôi chỉ gõ vỏn vẹn có mỗi chữ『Được』và cất lại điện thoại vào túi quần. Sau đó, tôi chạm khẽ vào đôi môi của mình. Tôi có thể cảm nhận được cả cơ thể mình đang dần nóng bừng lên khi tôi nhớ lại về cái cảm giác tiếp xúc mềm mại đó.

Giờ không phải là lúc để bị xao nhãng. Nguyên nhân tôi dậy sớm hôm nay là để nhanh chóng tiếp cận cho một người. Theo lời Sakuma nói thì cô ấy luôn ở tại một thời điểm, địa điểm cụ thể mỗi ngày.

“Dù có bao nhiêu lần trông thấy đi nữa, mình vẫn cứ không thể tin nổi mà.”

Giở ra một mẩu giấy, tôi nhìn vào trong nó. Đó là phần quà do tên thần Cupid kia gửi tới hòm thư của tôi vào hôm qua. Thứ được ghi trên nó là 『Bộ tứ Tỏ tình lần thứ 32』cùng 『Thời gian: Từ ngày 30 tháng 6 tới ngày 20 tháng 7』, đi kèm với danh sách người chơi bên dưới. Bên cạnh một bức hình chụp như khi bị bắt giam mờ mờ mà tôi không biết có từ lúc nào là một cuốn sổ được ghi bằng bút có đề họ tên, lớp học cùng điểm hạnh kiểm. Không có cả con dấu của cục bưu điện lẫn bao thư nên hẳn là thằng nhóc đó đưa thẳng tới cho người chơi rồi.

Tôi nhìn lại danh sách người chơi từ hàng trên cùng.

【Kẻ Thua Cuộc】Shirase Suguru

“Mỗi lần nhìn thấy nó là một lần nhục mà…”

Được ghi kế ngay tên của tôi là những từ đã hiện ra lúc tôi quyết định lá át chủ bài của mình. Tuy đó là lựa chọn duy nhất tôi có, nhưng vẫn thấy xấu hổ quá. Tôi đã không ngờ nó đã bị lộ ra đấy.

【Hạnh Phúc Đôi Bên】Tokiwa Nagisa

Tất nhiên là việc để lộ cái này ra có cái lợi riêng của nó rồi. Lá át chủ bài do Nagisa chọn có vẻ là một lá khá là ôn hòa đây. Nên tùy vào kỹ năng em đang sở hữu mà tôi có thể quyết định rằng mình không cần phải quá cẩn trọng với em.

Hai người còn lại mới là vấn đề đây này.

【Cái Bẫy Gian Xảo】Aogashima Yuno

【Cơ Hội Thứ Hai】Kuroiwa Aika

Khỏi cần phải nói cũng biết, Aogashima-san là người có lợi thế lớn nhất về ngoại hình xinh đẹp. Nếu cô ấy quyết định chơi nghiêm túc, có lẽ những người còn lại sẽ đồng loạt thua ngay và luôn. Tiếp đó, là Kuroiwa. Mục tiêu của tôi, người tôi chọn bừa với cái ý nghĩ trong đầu là ai mà chẳng được. Nhưng tôi đã không tính tới chuyện cô ấy cũng là một người chơi. Giờ thì Nagisa đã biết mục tiêu của tôi là ai rồi, chuyện mọi việc rối tung rối mù hết cả lên sẽ không thể nào tránh khỏi nữa. Tôi chẳng thể nào ngừng được việc suy nghĩ xem rồi mình sẽ đi đâu về đâu khi mấy mối quan hệ giờ đã quá là rắc rối.

Khi vừa định nhét mẩu giấy vào lại túi quần, tôi nghe được tiếng một tiếng thở dài rồi nhìn thấy tấm lưng của Aogashima-san phía xa xa. Có chút sờ sợ rồi đây. Cùng điệu di chuyển cà nhắc, tôi từ từ lại gần cô ấy.

Bóng hồng trên đỉnh Thái Sơn hiện đứng kề bên một bồn hoa nho nhỏ sát chân cầu thang, dường như thấy được tôi đang nhìn, cô ấy quay sang tôi rồi kèm một cái cúi đầu thanh tao. Thứ hào quang này có thể khiến hằng hà sa số mấy cậu trai trẻ đổ gục dưới chân cô tận hơn năm lần ấy chứ.

Quả không thể lường trước được lá át chủ bài cô ấy chọn lại là【Cái Bẫy Gian Xảo】

“Sao vậy? Shirase-kun.”

—Có gì sai sao?

Bỗng, tôi nhớ lại một điều. Phải, tôi nhớ ra là vào lúc đó cũng có người gọi tôi như vậy.

“A, ừm. Chào buổi sáng, Aogashima-san. Tớ cần bàn chút chuyện với cậu á.”

Aogashima-san đặt chiếc bình tưới cây xuống một cách nhẹ nhàng rồi nói với giọng điệu có hơi cảnh giác.

“…Lần cuối hai ta trò chuyện đã cách đây cũng phải lâu lâu rồi ấy nhỉ?”

Phải. Hiện giờ thì cô ấy đang bị một người bạn cùng lớp mà cô ấy chẳng mấy khi giao tiếp bất ngờ tiếp cận. Một và chỉ một thứ liên kết giữa chúng tôi là lần tình cờ nói chuyện bên ngoài trường năm ngoái. Tôi cứ ngỡ rằng sau ngày hôm đó thì bọn tôi đã phải thân nhau hơn dù chỉ một tẹo cơ, nhưng cho đến hôm nay thì chúng tôi vẫn chưa trò chuyện với nhau lời nào cả.

“Đúng vậy, từ tận tháng 10 năm trước thì đã là lâu rồi… Cậu thích hoa chứ, Aogashima-san?”

Cô ấy gật đầu một cái, trông có vẻ là đã buông lỏng hơn rồi. Phía dưới chân cô là những cây hoa nho nhỏ sặc sỡ xếp ngay hàng thẳng lối.

“…Vậy còn Shirase-kun thì sao?”

“Chắc là chỉ một chút thôi. A, cơ mà, tớ nhớ là hồi học tiểu học tớ rất thích mấy tiết học cắm hoa đấy.”

Aogashima-san bình phẩm mỗi một từ, “Ừ,” và không nói thêm gì nữa. Cô ấy hướng mắt nhìn lên bầu trời trong nỗ lực cố gắng kéo dài chủ đề này, cơ mà tôi đoán là cô ấy không biết nói gì tiếp do cả nên đã chớp chớp mắt hai lần, bỏ cuộc rồi sau đó chuyển sang chủ đề tiếp theo.

“Vậy còn, về cái trò Bộ tứ này.”

“Ừm, đúng vậy. Đấy là thứ tớ muốn bàn. Tớ đã rất kinh ngạc khi thấy cậu cũng tham gia đấy, Aogashima-san.”

“Kinh ngạc sao? …Đến cả tớ cùng có người mình thích mà. Nhất là ở cái độ tuổi này.”

Aogashima-san, người không để lộ ra chút cảm xúc nào trong lúc nói dù là nhỏ nhất đã nói với một khuôn mặt trơ như đá vậy. Suy ra từ tông giọng cô ấy, tôi có thể lờ mờ cho rằng dường như cô ấy không hề có ác ý.

“Tớ hiểu rồi. Thô lỗ quá đi. Thế, mối quan hệ giữa cậu và đối tượng kia thân mật chứ?”

“…Không. Về mặt này thì tớ không đáng gọi là giỏi đâu.”

“Tớ cũng đã nghĩ vậy đó.”

Dù sao thì tôi chưa bao giờ nghe được chất giọng dễ nghe, dịu nhẹ của cô ấy trong lớp từ trước tới giờ mà.

“Giá mà tớ can đảm hơn thì có lẽ tớ đã làm rồi đấy. …Nhưng chỉ là dối trá mà thôi. Tớ chẳng có chút tự tin nào cả. Không hề.”

Cùng mỗi lần đứt đoạn trong lời nói, đôi mắt của Aogashima-san càng lúc càng trở nên trĩu xuống.

Aogashima-san cực kỳ nổi tiếng. Về chuyện đó thì không nghi ngờ gì nữa, nhưng cô ấy không là dạng tâm điểm trong lớp học và là nơi mà mọi người xúm tụm lại xung quanh. Để mà nói thì cô ấy tựa như một linh vật vậy. Tựa như một con gấu trúc trong sở thú, người ta trao cho cô tình cảm từ xa. Dường như việc tiếp cận người mà mình thích là một công việc khó khăn với cô ấy.

“Vậy thì sao cậu không hợp tác với tớ nhỉ?”

“…Ý của cậu là sao thế?”

Aogashima-san nghiêng nghiêng đầu tựa chim cú rồi hỏi cùng một đôi mắt khép hờ.

“Tớ tham gia cái trò này không phải vì tình yêu đâu, mà là thứ khác cơ. Nên là, giờ đây ta có thể giúp đỡ lẫn nhau. Tớ sẽ hỗ trợ cho cậu trong chuyện tình cảm và cậu cũng có thể giúp tớ để trả ơn lại.”

“Chuyện tình cảm của tớ… Shirase-kun sẽ làm thế sao?”

Đôi mắt không cảm xúc của cô ấy nhìn một lượt vào cơ thể tôi. Trong lời nói của tôi chẳng có gì sai cả. Ngoại trừ Nagisa ra thì tôi có quan tâm ai thắng đâu mà. Chỉ là tôi không muốn em có được chiến thắng áp đảo và giành được tình yêu thông qua con đường này mà thôi.

Tôi đứng quan sát trong khi Aogashima-san thầm đánh giá tình huống. Thường thì tôi sẽ chẳng đời nào tin vào mấy chuyện thế này đâu. Chiếu theo luật thì chúng tôi là địch thủ của nhau. Sẽ không có chuyện có một ý tốt nào mà không mang theo động cơ thầm kín nào đằng sau đâu. Thực ra là có nguyên một câu chuyện đằng sau lý do ấy đó. Dĩ nhiên là tôi cũng chẳng định dối lừa gì cô ấy làm gì.

“Ừ thì, hẳn là cậu không tin tớ luôn được rồi. Vậy, trước tiên thì cậu có muốn tớ làm gì cho không—”

“…Vậy nói tớ biết khả năng của cả lá át lẫn lá kỹ năng của Shirase-kun đi.”

Aogashima nhìn chòng chọc vào tôi như để thử tôi vậy. Chà, lẽ ra tôi nên tính đến việc đó.

“Kỹ năng của tớ là ra một mệnh lệnh với người mà tớ hôn. …Mà cậu thực sự sẽ tin nếu như tớ nói cái này ra hả?”

“Phải. …Nếu ngay lúc này Shirase hôn tớ thì tớ sẽ biết được thôi.”

Tâm trí tôi bỗng rối hết cả lên do cô ấy nói ra chuyện này mà không hề biến sắc. Khuôn mặt cân đối không tì vết của cô ấy giờ đây được tô điểm bởi một thoáng ánh đỏ. Đôi môi của cô, chỉ mới nãy thôi đã có chút co giật, giờ đã bất động tuyệt đối như thể đang đón chờ động tĩnh tiếp theo đây của tôi vậy.

Ực. Nước miếng tôi ứa đầy ra mất rồi. Không không, tôi không nên để mình bị cuốn theo. Tôi hiểu vụ đó chứ, cơ mà chỉ cần hình dung tới thôi mà mặt tôi đang như thiêu như đốt vậy. Thứ này, tôi gọi nó là bùa mê thuốc lú của Aogashima Yuno.

Trong lúc tôi đảo mắt liên tục thì Aogashima-san lấy tay che môi lại rồi ngượng ngùng nhìn về phía tôi.

“Tớ… không có ý… bảo cậu làm thế… một cách nghiêm túc đâu.”

“Ha—! Không, xin lỗi nhé. Tại tớ chẳng tưởng tượng nổi là cậu lại đùa kiểu thế đấy.”

Tôi vội vã xua xua hai tay giữa không trung. Aogashima-san, người dường như đang thấy vui khi nhìn mớ hành động vụng về của tôi, nhẹ nở một nụ cười mỉm rồi tiếp tới là một tiếng cười. Cảm thấy có chút khó xử, tôi đành đưa tay trái vào trong túi.

“Còn lá át chủ bài của tớ thì đây.”

Tôi lấy ra lá thẻ bài, giơ nó ra. Mặt bên kia của lá bài khuất khỏi tầm mắt của cô ấy.

Aogashima-san chăm chú quan sát hàng chữ. Đôi mắt đen tuyền của cô đảo lên xuống, rồi cô buông một tiếng thở dài.

“Chuyển… mục tiêu. Nói cách khác là, Shirase-kun… Cậu định cho người ấy của cậu dùng lá át này sao?”

Tôi tỏ ra kinh ngạc khi nhìn thấy đôi gò má của Aogashima-san đã hơi chút thả lỏng với một chút vẻ kiêu ngạo đến nỗi suýt nữa đã đánh rơi lá át của mình.

“…Tuyệt vời ghê. Cậu có thể nhìn thấu được tất cả sao? Vậy chắc cậu cũng biết về Nagisa luôn nhỉ?”

“Sáng nào tớ chẳng nhìn thấy hai cậu cùng nhau chứ. …Cậu vẫn còn đang muốn giữ mối quan hệ giữa cậu và em ấy như hiện giờ nhỉ?”

“Haha, thật đấy, việc cậu nhìn thấu mọi thứ vậy đáng sợ ghê.”

Tiếp đó thì tôi cũng sẽ tỏ tình với Nagisa thôi, cơ mà, chắc là em sẽ không hiểu vì sao không phải ngay lúc này đấy.

Đằng sau lá bài, thứ vẫn đang hướng về phía tôi là điều kiện kích hoạt.

【Tuy nhiên, lá át chủ bài này sẽ chỉ được dùng khi mọi lá át của các người chơi khác đã được dùng hết.】

Nói cách khác thì nếu tôi muốn Nagisa dùng lá át của tôi, trước hết là tôi phải xoay xở thế nào đấy để làm toàn bộ người chơi còn lại dùng lá át của họ trước đã. Hơn nữa là nếu hiệu ứng của một trong những lá át sẽ khiến chuyện tình của họ nở rộ, thì kẻ thắng cuộc sẽ sẽ được quyết định trước cả lúc tôi hoàn thành kế hoạch mất. Có nhìn nhận kiểu nào đi nữa thì đó vẫn là một công việc khó khăn mà.

Còn với kỹ năng của tôi thì đó tất nhiên là một nhiệm vụ dễ dàng. Tôi mà lừa họ vào tình huống nào đó mà tôi hôn được họ thì ngay tức khắc tôi sẽ tạo ra tình thế mình cần. Cơ mà, ngay cả khi ký ức của mấy người kia sẽ bị xóa sạch đi chăng nữa thì tôi vẫn không muốn đi đường tắt như tác động vào mong muốn của một người khác chỉ để đạt mục đích đâu. Dù những con đường còn lại có khó khăn, hiểm trở thế nào đi nữa.

Thế nên là giờ đây tôi phải kiểm soát tốt được tình hình và tạo nên những mối quan hệ tương trợ cho nhau. Đó là nước đi cơ bản của tôi trong trò chơi Bộ tứ Tỏ tình này. Đi bằng con đường đó thì hẳn là khó khăn hơn rồi, nhưng, với tôi thì đó là con đường duy nhất.

“Thế…tớ phải làm những gì?”

“Chà, tớ đoán là cậu có thể trao đổi thông tin liên lạc với tớ. Rồi mình sẽ cùng bàn chuyện sau.”

“Được rồi. Ta cứ trao đổi thông tin liên hệ cho nhau đã rồi thì sau đó ta sẽ họp bàn kế hoạch sau nhé.”

“Tớ cũng nghĩ thế. Cảm ơn nhé, Aogashima-san. Chà, tớ rất trông chờ vào chuyện hợp tác với cậu đấy.”

Tôi chìa ra bàn tay phải của mình ra, Aogashima-san nhìn vào bàn tay tôi mất một lúc, rồi chầm chậm mà đưa bàn tay trắng muốt của cô ấy ra và làm thành một cái bắt tay—Nó đã không hề xảy ra.

“Ể?”

Tôi chợt nhận ra rằng tay phải của tôi đã buông thõng xuống tự lúc nào. Không chỉ có thế, mà cả bàn tay phải của Aogashima-san cũng vậy nữa. Cái bắt tay lẽ ra phải được hình thành đã tự mình trở lại với vị trí ban đầu.

Bọn tôi trao đổi ánh mắt trong vài giây như tự hỏi người kia bị sao vậy. Rồi, một chất giọng liến thoắng vang tới tai tôi.

“Chào buổi sáng, Yuno. Nay cậu khỏe chứ?”

Kuroiwa bỗng lọt vào trong rìa tầm nhìn của tôi rồi khoác cánh tay của mình qua vai Aogashima-san. Cô ấy còn chẳng thèm có lấy chút ngượng ngùng nào bởi khoảng cách giữa hai người họ, đến nỗi hai má gần như chạm nhau luôn rồi, còn Kuroiwa thì trao cho cô ấy một nụ cười hồn nhiên mà tôi sẽ không bao giờ được cho thấy.

“Tốt hơn rồi. …Tớ đã bỏ bữa trưa, chỉ vậy thôi. Xin lỗi vì tớ đã phải bỏ về sớm nhé.”

Aogashima-san đáp lại cùng một giọng điệu hơi chút bơ phờ trong khi đẩy nhẹ Kuroiwa khỏi người mình.

“Chẹp, chưa bao giờ tớ phải chép bài nhiều như vậy luôn á. Tay tớ rã hết ra rồi nè.”

“Fufu. …Cảm ơn cậu nhiều nhé Aika.”

“Chuyện thế này không cần cậu cảm ơn đâu. Cậu biết hai ta là bạn thân mà.”

Quanh họ tỏa ra một bầu không khí thật ấm áp, dễ chịu, và rõ ràng là mỗi người họ đều quan tâm đến người kia.

Mà thứ dị thường duy nhất ở đây chính là họ không nhắc tới dù chỉ một từ liên quan tới Bộ tứ Tỏ tình. Đáng ra Kuroiwa và Aogashima-san giờ đây đang là hai bờ chiến tuyến đối đầu với nhau cơ mà. Thế mà cả hai vẫn có một cuộc nói chuyện thường tình như thể chẳng biết tới chuyện kia vậy.

Đang khi tôi quan sát họ, Kuroiwa tự dưng đưa tay về phía cần cổ của tôi như đang muốn tóm tôi vậy. Suýt nữa là tôi thoát cú đấy rồi nhưng cô ấy nắm lấy cổ áo tôi chặt quá.

“Ê, ra đây với tôi lát. Kẻ Thua Cuộc Shirase.”

“Này nói chuyện trong hòa bình đi chứ, Kuroiwa. Tớ—”

“Haaa. Tôi chẳng ham hố chơi cái trò này đâu. Tôi cũng chẳng gọi là giỏi giang gì trong vụ thảo luận các thứ cơ.”

Mà khoan, nếu đây không phải là thảo luận thì gì mới được cơ chứ? Tôi có dự cảm không lành rồi đây. Cụ thể hơn là mùi của bạo lực. Mặc cho tôi tuyệt vọng phản kháng, Kuroiwa vẫn lôi xềnh xệch tôi đi.

~~~

“Shirase, cậu nên hẹn hò với tôi đi.”

“Haah? …Haa? Gì cơ?”

Ở sau bể chứa nước trên sân thượng. Kuroiwa áp sát vào tôi cùng hai cánh tay của mình ở mỗi phía đầu của tôi trong cái thứ tư thế mang tên kabedon và khiến cho tôi bối rối bằng mấy lời rủ rê khó mà hiểu nổi của mình.

Cô ấy có một chiếc mũi dọc dừa, một làn da được son phấn đến từng li. Hàng mi giả cảu cô tạo nên một đường cong chuẩn tỉ lệ vàng cùng đôi môi ánh lên do đánh son bóng. Thế mà, cái khuôn mặt đằng trước mắt tôi này nhìn vẫn cứ trẻ con lắm.

“Đó, là, lý do tôi rủ cậu đi hẹn hò với tôi đấy.”

Cơ mà thật thiếu may mắn, có lẽ là tai tôi đã không nghe nhầm.

Tôi cạn ngôn rồi. Éo gì vậy chứ? Tôi còn chẳng hiểu cô ấy đang có ý gì đây này. Con người tên Kuroiwa đó quả thực đang tỏ tình với tôi đấy à?

“Kuroiwa. Cậu vừa đề nghị tớ làm bạn trai cậu đấy à?”

“Chuẩn. Cho cậu chơi đùa cơ thể tôi tùy ý đấy. Đó quả là một đề nghị không tưởng nổi với một thằng tự kỷ đi ngồi đọc sách lịch sử trong góc lớp như cậu đấy nhể?”

Cùng bộ mặt ngập tràn tự mãn, Kuroiwa trỏ thẳng ngón cái vào ngực mình. Trừ việc phủ nhận cái vụ tôi là thằng tự kỷ đi vì ít nhất thì tôi có một đứa bạn là Sakuma thì tôi còn chẳng hiểu nổi lấy một chữ trong mấy lời mà Kuroiwa nói. Nhưng tôi chỉ có duy nhất một câu trả lời mà thôi. Tôi đã đặt mục tiêu là Kuroiwa nên nếu tôi chấp nhận việc này ngay đây thì tôi thắng chắc. Tôi không ưa cái kiểu speedrun như thế này chút nào đâu.

“Mà chuyện gì sẽ xảy ra nếu tớ nói là không?”

“Thì tôi sẽ bẻ gãy từng ngón tay của cậu một.”

Câu trả lời trở nên hiển nhiên ngay tức khắc, cái hành động kia thật vô lý và quá đáng mà.

“Mà kệ đi, kệ đi, Shirase! Cậu hãy tránh xa ra khỏi Yuno. Và thay vào đó tôi sẽ hẹn hò cùng cậu. Rồi cậu muốn làm gì tôi cũng được.”

Kuroiwa nói thế xong rồi từ từ mở nút dải ruy băng trên áo—với không chút ngại ngần nào, cô ấy đã mở phần trước của chiếc áo đồng phục ra và để lộ chiếc áo mỏng mặc mùa hè.

“Cái? Không, từ từ, từ từ, từ từ, từ từ cái nào!

Nước đi tiếp theo của cô ấy là mở từng cúc từng cúc một của chiếc áo sơ mi từ dưới lên trên như thể muốn phô bày bộ ngực của mình vậy.

“Thế này chẳng ổn gì cả. Nếu có người ở đây, mà không, có hay không thì vẫn là toang thôi!”

“Đừng lo. Mấy việc kiểu này thì thời điểm nào trong ngày tôi cũng làm được ấy mà.”

Kuroiwa nói với một giọng điệu tươi cười như một đứa trẻ thuần khiết không chút vẩn đục vậy. Cậu ta đang định làm cái quái gì vậy trời?

Tim tôi đang ngày càng đập nhanh hơn trong lồng ngực. Tôi, tôi phải làm gì bây giờ? Cứ thế mà chuồn thẳng chứ sao. Điều đó tôi biết chứ. Nhưng lại không thể được. Tôi đã cố sủi đi nhiều lần rồi ấy chứ. Thế nhưng vì lý do nào đấy mà toàn thất bại thôi. Đôi chân vốn đã bước đến chỗ khác của tôi cứ tự khắc mà trở lại vị trí cũ.

“Cậu biết mà, Shirase. Có cố chạy trốn cũng vô ích thôi. Với kỹ năng của mình thì tôi có thể dừng thời gian đấy.

“Cậu dừng được thời gian ấy hả…? Không, không, thế bất nào mà cái kiểu kỹ năng phá game thế lại tồn tại được chứ!”

“Haa? Thế mới là SSR chứ.”

Không, cái này thì điên rồ quá rồi. Kể cả khi cái trò này như một trò chơi điện tử kết hợp các thể loại lại với nhau thì mục đích chính vẫn là cố gắng đạt được những điều lãng mạn cơ mà. Cái kỹ năng này thì chắc chắn là đến từ thể loại khác hoàn toàn rồi!

“K-Kuroiwa, thế là khi tớ cử động thì cậu ngưng đọng thời gian lại để trả tớ về vị trí cũ sao? Tất cả để cho trò lột đồ điên điên khùng khùng này à? Cái quái gì vậy chứ!?”

Trong lúc tôi đang gào mồm lên, cái cúc cuối cùng của Kuroiwa đã cởi xong xuôi hết, khiến cho nguyên phần trước bị lộ ra. Làn da mịn màng hiện ra tựa đồ sứ cho thấy nó đã được dung dưỡng rất cẩn thận. Chiếc áo lót màu xanh, thứ cũng đã lộ ra phân nửa, đang được cái móc đằng trước cẩn thận giữ lại.

Nếu tôi mà chớp mắt lần nữa thì có khi mấy ngón tay của tôi nằm trên cái móc đó luôn mất. Tôi thực sự chẳng muốn như thế đâu.

“Mà sao ngay từ đầu cậu lại nói là thay cho Aogashima-san chứ? Tớ đâu có muốn hẹn hò với cô ấy đâu.”

“Haa? Tôi tin chết liền đấy. Yuno đích thị là một thiếu nữ đẹp nhất trên cái hành tinh này đó, cậu ấy ngăn nắp, tinh tươm, và thật lộng lẫy nữa! Làm gì có tên nào mà không thích Yuno cho được chứ!”

“Ehhh…?”

Thực sự là tôi còn chẳng hiểu nổi cô ấy đang nói gì đây. Giờ đây tôi nghĩ là mình bị chiếu bí lần thảo luận này rồi đây. Thật đấy, là ai cũng được, xin hãy cứu tôi đi mà. Càng ngày tôi càng bí từ để nói rồi đây này!

“B-Bình tĩnh nào, Kuroiwa. Nhìn vào mắt tớ rồi hít thở sâu đi này.”

Tuy là tôi đang nói như thế, cơ mà nhịp thở của tôi cứ bị dáng đứng của Kuroiwa làm cho phân tâm thôi.

Tệ hại hết sức rồi đây. Tôi không nghĩ sẽ phải có ngày tôi thực hiện cái việc bao gồm năm chữ cái với áo lót của cô ấy khi cô nàng lấy ngón tay mân mê nó đâu. Nhưng thế này vẫn không ổn chút nào. Kỹ năng của Kuroiwa có yếu điểm nào không đây? Mà dù tôi có cố luận ra gì về kỹ năng đó thì đầu óc tôi vẫn là một màu trắng xóa trong tình hình này mà thôi. Do đó, tôi nuốt xuống một ngụm nước bọt trong sự bất lực.

“—C, CCCCChị đang làm gì với Suguru-senpai vậy!?”

Thập thò đằng sau đằng sau bể chứa nước là Nagisa với gương mặt không còn hột máu cùng đôi mắt trợn tròn chữ O.

“N-Nagisa!?” 

“A-Ai đó!?”

Đã có một người thứ ba chen chân vào. Kuroiwa bị phân tâm rồi, và tôi đã mau chóng bước sang phía đối diện. Giờ thì tôi thoát khỏi việc làm một con rối trong tay Kuroiwa. Vội kéo dãn khoảng cách, tôi đánh giá xem tình hình thế nào.

Che miệng lại rồi phát ra một âm thanh ú ớ, Nagisa hết ngó qua tôi rồi lại nhìn sang Kuroiwa trong tình trạng bán khỏa thân. Nagisa nhanh chân bước vượt qua Kuroiwa và đến trước mặt tôi, che tầm nhìn của tôi khỏi Kuroiwa dâm đãng. Tôi ngay lập tức nhận ra, đây chính là điều khiến cho mọi chuyện vốn đã tệ còn tệ hại hơn.

“Em nghe được rằng Suguru-senpai bị lôi ra nên đã đến thử xem sao, nhưng thế này là thế nào!? Sao anh lại đi bắt một cô gái lột trang phục của cô ấy ra thế hả! Mà ý em là, kia là Kuroiwa-senpai, đúng chứ!?”

“Không phải như em nghĩ đâu, việc này là hệ quả của một đống sự kiện nối tiếp nhau đấy. Mà kệ đi, anh đang mừng như trẩy hội vì đã có Nagisa đến cứu anh đây—”

“E-Em thấy hết rồi đó, Suguru-senpai! Đây, đây đúng là nhục nhã mà, em đã không biết đây là thứ mưu đồ thâm độc đến vậy để làm nhục một người con gái ngay bên dưới ánh mặt trời đấy! T-Tối thiểu thì làm cái thứ chuyện này bên dưới vầng sáng dịu nhẹ của mặt trăng đi chứ! Mà không phải, đấy không phải điều em muốn nói!”

Nagisa, người đang khua môi múa mép, đảo mắt vẫy tay loạn cả lên, cảm thấy cực kỳ bối rối.

“Cái gì đây, nón mùa đông của người Serb à?”

Và bỗng nhiên Kuroiwa xuất hiện đằng sau vai Nagisa rồi phun ra một câu hết sức tự nhiên. Cậu có nhận thức được tình huống lúc này là gì không đấy hả?

“Mà thôi kệ nó đi, em chẳng biết Suguru-senpai đã dở ra trò lừa lọc nào, cơ mà, quan hệ tình dục không đúng đắn thì không! Chắc chắn luôn! Đúng thế đó!”

“Câu đấy phải là anh nói mới đúng. Nagisa, em hiểu mất rồi. Ở đây anh mới là người bị hại nè. Điều duy nhất xảy ra nãy giờ là Kuroiwa tự mình lột đồ sau khi khống chế anh bằng kỹ năng Ngưng đọng Thời gian đó.”

“Hở? Lấy lý do kiểu đó với em là vô dụng thôi— Mà không, chờ đã, có khi là thật cũng nên… Kuroiwa-senpai có phải như vậy không ạ?

Nagisa hỏi kẻ gây tội về sự thật trong bối rối.

“Ờ. Chị tự cởi đấy.”

“E-Ehhh…? Sao chị lại làm thế chứ…?”

Sự thật đã bị đảo ngược khi mà bị cáo, Kuroiwa, thành thật thừa nhận hành động của mình. Còn quan tòa tên Nagisa thì càng ngày càng trở nên rối như tơ vò.

“Tại sao chứ? Chị đoán là để lôi kéo cậu ta chăng?”

“Cậu nói đoán nghĩa là sao hả!? Cậu đã cố để quyến rũ tớ bằng bạo lực đó!”

“E-em hiểu một phần nào đó rồi. Nhưng chị vẫn không được làm vậy, Kuroiwa-senpai! Chị đoán thử xem em đã cố quyến rũ anh ấy đến lần thứ mấy rồi nào? Xui xẻo thay là việc ấy vô dụng với Surugu-senpai đó!”

Nagisa chỉ vào người tôi. Mà không, em đang nói gì vậy chứ hả?

“Heee. Nhưng không phải thế nghĩa là em vẫn chỉ là một đứa trẻ thôi sao?”

Kuroiwa nhún vai theo đầy xấu xa rồi tiến tới chỗ Nagisa. Rồi cô ấy ngập ngừng đưa tay lên ngực Nagisa.

“Faaaah, s-sao tự dưng chị chạm vào em thế, nyah, d-dừng lại đi, xin đâ-, nyah!”

Kuroiwa hiện vẫn đang trong tình trạng phanh áo và để lộ ra cơ thể khêu gợi, xoa bóp đôi gò bồng đảo nhỏ của Nagisa đầy táo bạo và cẩn thận. Ah, chênh nhau một trời một vực luôn kìa.

Sau một hồi, Nagisa hết cả hơi, em hất bàn tay xấu xa của Kuroiwa ra rồi trốn ra sau lưng tôi.

“Haa—Haa—, C-Chị dám nắn bóp chúng sao!? Đến cả Suguru-senpai còn chưa từng làm thế với em đó!”

“Shirase, bởi vậy… cậu nên triển luônn đi chứ.”

“Tớ làm sao cơ?”

“S-Suguru-senpai. Chị ta là một con phò chính hiệu đấy!”

“Anh thừa biết rồi.”

“Ehhh. Tôi chả hiểu gì hết. Tôi có phải phò đâu mà?”

Xem cái người tháo hết cúc áo sơ mi ra đang nói gì kìa? Tôi đang có cả đống điều muốn xổ ra đây, cơ mà, giờ phải giải quyết xong vụ này cái đã. Nhìn thẳng vào đôi mắt ánh xanh nhạt của Kuroiwa, tôi nhẹ nhàng nói với cô ấy.

“Kuroiwa, cho cậu biết là cậu không thể nào mà quyến rũ nổi tớ đâu. Tớ sẽ không làm điều đó với người tớ không thích.”

“Heh, thế mà tôi vẫn thấy mắt cậu dán chặt vào ngực tôi kìa.”

Cô ấy nói vậy trong khi hướng thẳng đôi mắt xanh của mình vào tôi. Ánh mắt tôi đã bị lôi kéo bởi một thứ không thể nào làm ngơ được cơ mà, không, bây giờ thì việc đó chẳng quan trọng nữa.

“M-Mà, mặc cho cậu có thích tớ đến đâu đi nữa thì—”

Đùng một cái. Kuroiwa nhíu mày lại. Gương mặt lờ đờ bỗng dưng biến đổi rồi cô ấy làm mặt lạnh trừng mắt nhìn tôi.

“…Haaa? Shirase, cậu vừa nói gì thế hả? Đối với cậu thì tôi làm sao ư?”

“Tớ nói là, kể cả khi Kuroiwa thích tớ đi nữa, cái kiểu quyến rũ này—”

“Tôi? Thích cậu? …Ha? Gì cơ? Haaaaaaaaa—!?”

Kuroiwa chặn thẳng họng tôi rồi buông ra một cú hét to nhất mà tôi từng nghe từ thuở cha sinh mẹ đẻ tới giờ. Mắt cổ trợn lên, phần đuôi ngựa của tóc cô thì lắc qua lại khi cô ấy tiến gần tôi bằng một áp lực phải nói là kinh hoàng.

“C-C-Cậu sai rồi! Liệu mà đính chính đi! Xin lỗi nhá! Vừa bò trườn dưới đất rồi tự bú c*c mình trong lúc vừa nước mắt dầm dề vừa xin lỗi rối rít đi nhé! Sao tôi lại phải thích một thằng như cậu chứ hả!?”

Ơ không, cậu là người tỏ tình với tớ mà. Cái lưỡi hồng đào của cổ tiếp tục hoạt động hết công xuất mà còn chả cho tôi lấy một giây để tự biện hộ cho bản thân.

“Tôi, Tôi, Tôi đã — yêu Yuno rồi!!”

Lời tỏ tình của cô nữ sinh cao trung đã thấu lên tới trời xanh vô tận.

“…Eh?” “…Huh?” “…Ah.”

Một, hai rồi ba giây, những người đang trên tầng thượng cuối cùng đã thông được ý nghĩa cùng những gì cô ấy vừa nói.

Kuroiwa Aika đang yêu Aogashima Yuno.

“…Cậu nghe rồi chứ?”

Cùng thứ âm thanh nhỏ tới hết cỡ, Kuroiwa hỏi trong khi cúi gằm mặt xuống cái sân thượng trải thảm mút cao su. Đến mức này thì không còn có chuyện cô ấy lừa tôi nữa rồi.

“A, ừ. Tớ nghe rõ từng từ một.”

Ngay lúc nghe được câu trả lời của tôi, Kuroiwa ôm đầu mạnh hết cỡ rồi thốt lên một tiếng “Nah…!” Tiếp, cùng một tiếng bịch mạnh, cô ấy nằm xuống sân thượng, phần tóc đuôi ngựa vàng của cô ấy thì rối lên khi cô ấy lăn lộn và gào toáng. 

“ÁÁÁÁ Cái Đ*T M* CUỘC ĐỜI! Mọi người đều có thể nhưng sao tên Shirase lại là người phát hiện ra chứ! Thế này đúng là tự hủy rồi!”

Thế đấy. Giờ đây cô ấy đã cho bọn tôi biết thứ bí mật có thể định đoạn trực tiếp kết quả trò này rồi. Người mà bạn chỉ đơn thuần nghĩ là bạn thân lại nảy sinh tình yêu với bạn — và nếu tôi tận dụng đúng cách thì chia cắt bọn họ là chuyện khả thi. Mà, hiển nhiên là cả tôi lẫn Nagisa đều không có ý định làm việc đó rồi.

“…Ừ thì tôi thích cậu ấy đấy, có sao không hả? Ừ thì tôi đã yêu phải một người cùng giới đấy.”

Vào lúc đó, Kuroiwa chỉ đơn giản hỏi một câu, ngước lên nhìn trời trong khi đầu tóc vẫn rối bù. Tôi rõ ràng là đang kinh ngạc, và Nagisa cũng thế.

“Với tớ thì chuyện một người thích một người khác chẳng có gì là xấu xa ở đây cả. Thật ra, tớ đang ngạc nhiên vì cậu, người đã từng chơi đùa với rất nhiều thể loại đàn ông khác nhau, lại đang dành cả trái tim cho một người nào đó đấy.”

“Chơi đùa với đám đàn ông ư, đ-đó—Tôi chỉ cố để ngăn không cho mấy thứ súc vật côn trùng gây hại đó tiếp cận Yuno thôi mà!”

Kuroiwa phân bua, khuôn mặt cô ửng đỏ lên trong lúc quỳ dưới nền sân thượng.

“Eh? Vậy ý cậu là cậu làm mọi thứ chỉ để đuổi mấy tên đàn ông lại gần cô ấy đi à?”

Thật chậm rãi như một cuốn phim tua chậm, Kuroiwa ngại ngùng gật đầu. Quào, cô ấy hết lòng thật đấy chứ…

“Sao, cậu có vấn đề gì với việc này hả?”

Tuy âm lượng của cô ấy khá nhỏ nhưng vẫn hướng sự thù địch về phía tôi. Cơ mà, để mà bình phẩm một cách khách quan về tương quan thế trận trong trò chơi này thì tôi đang ở kèo trên. Sẽ là một ý tưởng hay khi lôi kéo Kuroiwa vào ngay và luôn.

“Không đâu, tớ quan tâm tới vụ đó làm gì chứ. Đó chính là tình cảm mà cậu dành cho Aogashima mà. …Không sao đâu, Kuroiwa à. Tớ không phải kẻ địch của cậu đâu. Đúng hơn là, nếu cậu muốn, tớ sẽ giúp cậu.”

“Nè, Shirase? Cậu là một tên tốt bụng đến không ngờ đấy à?”

Có vẻ nhờ câu nói quả quyết của tôi, Kuroiwa đứng nhanh dậy rồi áp sát tôi. Thế nhưng Nagisa đã nhanh chóng chen vào. Theo góc nhìn của Nagisa thì sẽ là rất tự nhiên khi tôi lấy cớ hợp tác để cố sát lại gần hơn với Kuroiwa.

“Ah! K-Không. Đừng để bị lừa, Kuroiwa-senpai! Suguru-senpai đang thi—!”

Rồi xong, tôi có thể biết được chuyện này rồi sẽ đi đâu về đâu rồi đây. Tôi vội bịt mồm Nagisa lại. “Mugu! Muguu!” Lòng bàn tay tôi vì bị em phản kháng mà khẽ run lên, nhột thật đấy.

“Thích? Shirase á?”

“A, không, ngựa vằn có sọc ngang bởi vì khi động vật đứng thì những cái sọc đều giống nhau đó.”

“A, thật hả? Tôi cứ tưởng sọc chúng dọc cơ đấy. Shirase biết nhiều ghê cơ.”

Tôi nghĩ là mình lừa được cô ấy rồi. Dù sao thì, tôi đã yên tâm được rồi. Nếu lời nói dối tôi thích Kuroiwa tới được tai cô ấy thì mọi chuyện sẽ rối tung lên cho mà xem!

“Mmmmmmmmmmmmmmmmm!”

—Chẳng phải là chị ấy dễ bị lừa quá à!?

Tôi nghĩ tôi đang nghe thấy dòng suy nghĩ thét gào của Nagisa ròi đây. Mà, tôi chả phủ nhận được.

Nếu tôi thay được vị trí của Kuroiwa thì mục tiêu của tôi sẽ dễ dàng để đạt được hơn. Trò chơi mới chỉ vừa tới khởi điểm thôi nhưng có vẻ tôi sẽ không chế được tình hình đấy.

“Dĩ nhiên là chừng nào ta còn hợp tác thì tớ cũng sẽ cần cậu giúp nữa. Và tớ sẽ cố hết sức để giúp cậu. Tớ rất trông chờ được làm việc cùng cậu đó, Kuroiwa.

Tôi đưa tay phải về phía Kuroiwa. Kuroiwa khoanh tay lại như thể đang ngẫm nghĩ và Nagisa thì vẫn đang chống cự bằng một tràng “fugafugafugafugafuga”.

Khi Kuroiwa lần nữa nhìn vào tôi, bàn tay tôi không chịu theo ý tôi mà hạ xuống.

“Xin lỗi nhé, nhưng tôi không cần cậu giúp đâu. …Tôi không tin cậu.”

“Chà, làm thế nào thì cậu mới tin tớ được đây?”

“Cậu biết thứ gọi là trực giác của phụ nữ mà. Cậu đang che giấu gì đó, phải chứ?”

Cô ấy nhạy thật đấy. Tôi không đáp lại được lời nào cả. Đó không như là trường hợp của Aogashima-san, tôi không thể tiết lộ mục đích của tôi ngay tại đây và ngay lúc này được. Và có một sự thật là ngay từ đầu tôi đã không thể để cho Nagisa biết về một điều nhưng Kuroiwa cũng không được nốt, đó là hiệu ứng【Thay Đổi Mục Tiêu】. Ngay cả khi Kuroiwa không thể đến với Aogashima-san được, nếu cô ấy đổi mục tiêu thì mối quan hệ giữa họ sẽ vẫn như vậy khi mà trò chơi kết thúc. Nói cách khác thì lá át này có thể coi là vật đảm bảo cho Kuroiwa và có nguy cơ cao là nó sẽ bị cướp khỏi tay tôi nếu cô ấy biết được điều này.

Nghiêng nghiêng đầu, Kuroiwa áp sát tôi rồi tự nhiên mà đặt đầu ngón tay lên môi tôi.

“Mà sao cậu không ít nói cho tôi biết cậu thích ai ngay và luôn nhỉ? Này, Shirase?”

Tôi không thể nói người đó là Nagisa Tokiwa được. Và tôi cũng không thể nói với Kuroiwa Aika rằng mục tiêu của tôi là cô ấy luôn.

Tôi trả lời bằng cách im lặng. Thế là quá đủ để Kuroiwa hoàn toàn buông tha cho tôi. Tiếng chuông reo lúc này đã báo hiệu cho cái cái kết của mớ hỗn độn này.

“Eh. Ugh, không. Muộn đến thế này rồi à? Ôi không, nếu tôi chậm trễ thì Yuno sẽ nghi ngờ tôi mất thôi…”

Như thể không còn đọng lại chút quan tâm nào tới con người tên Shirase Suguru nữa, Kuroiwa còn chẳng thèm liếc lại phía tôi và phóng thẳng về phía cánh cửa ra vào, mái tóc đuôi ngựa hết bị văng sang trái rồi lại sang phải.

Thương thuyết thất bại mất rồi.

Chậc, chuyện đó tạm thời để đó đi. Mà quan trọng hơn là Kuroiwa sắp lên cơn tới nơi rồi kìa. Nagisa kêu lên mấy tiếng, “Ah, um…” nhưng mấy âm thanh đấy không tới được tai Kuroiwa nữa. Tôi thì chẳng thể làm khác được, nên là tôi cố gào lên với toàn bộ sự thân thiện của mình và gọi Kuroiwa.

“Chờ chút đã, Kuroiwa!”

Kuroiwa quay đầu lại hờ hững. Cô ấy có vẻ đang không nhận thức được tình hình đang nghiêm trọng thế nào.

“Cậu—quên cài lại áo kìa.”

Mặt Kuroiwa ngay tức khắc chuyển màu xôi gấc khi bị tôi chỉ ra điểm đó, và ngay tức khắc, trang phục của cô ấy đã về lại nguyên trạng luôn rồi. …Kỹ năng ảo thật đấy.

“K-Không phải thế, chẳng đến phiên cậu nhắc đâu. Tôi biết sẵn rồi! Đừng có mà tưởng tôi sẽ bước vào lớp trong đồ lót ra hay gì gì đó mà cậu muốn tôi làm đâu, được chứ!?”

Kuroiwa đứng tại chỗ mà buộc lại dải ruy băng rồi lóng ngóng mở cửa. Không, tôi có nói đến vậy đâu cơ chứ…

“Em hiểu rồi. Vậy là Suguru-senpai có sở thích là mấy cô lộ hàng à. Em ghi nó vào bộ nhớ rồi đấy.”

Lạy trời lạy phật, chỉ con cách giáo dục lại người đàn em đang lầm đường lạc lối này với.

“Vậy thì tại sao hôm qua Surugu-senpai lại chạy đi một cách kỳ lạ như vậy ạ?”

Nagisa ngồi trước tôi, nhìn chằm chằm vào tôi khi em xúc một thìa đầy cà ri với một chút nguyên liệu bên trên, thứ vốn là bình thường trong căn tin trường. Như đã hứa, tôi đã đi ăn trưa với Nagisa để làm lành chuyện hôm qua.

“Không, tất nhiên là ai cũng sẽ ngạc nhiên nếu bị một cô gái hôn như thế rồi…”

“Fufu. Thế là ít ra Surugu-senpai cũng đã xem em như là một người khác giới rồi. Bắt đầu từ khi nào vậy ạ? Từ lúc em còn là ‘em gái của cô ấy’ sao?”

“Đừng có trêu anh nữa. Lúc đó em còn chưa yêu anh cơ mà.”

“Cái đó… ừ thì, đúng thế, nhưng mà… có lẽ vậy. Nhưng cũng đã có nhiều khi em nghĩ rằng nếu Surugu-san học chung lớp với em, thì em đã thích anh rồi đấy.”

“He-heh. Phải không nhỉ. Anh không nghĩ thế đâu à.”

Tôi nao núng khi khi trông thấy nụ cười vô tư của Nagisa. Giờ thì tôi sẽ bỏ qua cho điều đó, dù cho cái cách em gọi tôi đã không còn là senpai nữa.

“Có khả năng đấy chứ. Đúng là Surugu-san là kiểu người quạu quọ, khó bắt chuyện, như khi anh đang đọc một cuốn sách lịch sử trong góc lớp và dường như đang cô lập bản thân trong lúc nói rằng mấy thứ tình bạn hời hợt thật vô ích.”

“Xin lỗi, ngưng ngưng lại một xíu được chứ?”

Cái phân tích chính xác đó là gì vậy chứ? Tại sao mọi người lại biết được là tôi đang đọc sách lịch sử? Nó được ghi trong danh sách những người tham gia mà tôi không biết à?

“Hmm, giờ nghĩ tới mới thấy, có hơi phóng đại quá khi giả sử rằng chúng ta học cùng lớp nhỉ?”

“Em nói đúng đó. Anh đã hẹn hò với Minagi, quen được em, và cả ba chúng ta thi thoảng đã cùng chơi game với nhau. Chỉ có thể là như thế mà thôi.”

“Fufu, gợi lại nhiều thứ ghê ta. Surugu-san cứ nghiêng nghiêng người đi lúc đánh cua trong một trò đua xe, hay hét lên mỗi lần anh trúng đòn trong một trò hành động. Fufu, ahaha!”

“Đừng cười chứ, sao em cứ nhớ lại mấy thứ đó vậy!?”

“Anh luôn cố tỏ ra ngầu lòi, nhưng khi anh thua thì lại rối cả lên, rồi khi cuối cùng cũng thắng được chỉ một lần, anh liền trở nên hào hứng.”

“Không đúng à nha. Điều quan trọng nhất là tận hưởng trò chơi, là giao tiếp với em thông qua đó. Anh sẽ không bị cuốn vào vụ kết quả thắng hay thua đâu…”

“Rồi rồi. Chúng ta cũng đã chơi nhiều tựa game khác phải không nào? Game giải đố, rồi game điện tử, game âm nhạc nữa.”

“Em đúng là từng giỏi chơi game đấy nhỉ? Không, em đã tập luyện đúng không?”

“Vâng, đúng rồi ạ. Em đã luyện rất nhiều đó. Em đã nghĩ rằng việc em thua chị mình là không thể tránh khỏi, nhưng em đã thực sự muốn mình thắng. Em đã muốn… Surugu-san khen em.”

“...Anh hiểu rồi. Không thể tin được lúc này anh lại đang chơi trò chơi này mà. Khác nào một trò đùa điên rồ đâu.”

Bầu không khí chợt trở nên ủ rũ đi. Thứ duy nhất còn trên khay là những món ăn đã được chúng tôi dùng hết. Khi tôi đặt tay lên cái khay cùng với câu, “Cùng đi thôi nào,”, chuẩn bị để thốt ra thì.”

“Surugu-senpai, anh thích gì ở Kuroiwa-senpai vậy ạ?”

Nagisa khơi chuyện. Đối mặt với ánh nhìn nghiêm túc của Nagisa, tôi rụt ngón tay mình khỏi cạnh của cái khay.

Có lẽ đây chính là lựa chọn đầu tiên. Tôi thích Kuroiwa hay là không? Phủ nhận hay khẳng định?

Sau khi được hôn, tôi đã tiết lộ cho Nagisa biết mục tiêu của tôi là Kuroiwa Aika. Nagisa đã hiểu nhầm rằng tôi thích Kuroiwa mất rồi. Sự hiểu nhầm ấy lúc này đây đang diễn ra rất suôn sẻ.

Để có thể khiến Nagisa dùng lá át chủ bài của tôi để thay đổi mục tiêu, và để duy trì mối quan hệ với tôi ngay cả khi Nagisa thua, tôi cần phải đem lại cho Nagisa cảm giác bất an rằng em sẽ thua. Thực tế rằng tôi thích Kuroiwa là cái cớ hoàn hảo để cho tôi không bao giờ đáp lại tình cảm của Nagisa trong suốt trò chơi này.

 Nếu là trường hợp đó, sẽ là là nguy hiểm lắm nếu lúc này tôi xóa bỏ đi hiểu lầm của Nagisa. Nếu tôi thông báo rằng tôi đang nhắm tới một người mình không thích, Nagisa sẽ nhận ra rằng tôi đang ủ mưu gì đó. Tôi không thể để cho Nagisa phát hiện ra kế hoạch này được.

“Điều anh thích ở Kuroiwa hử? Chà… ừ, anh đoán là ngoại hình chăng?”

“Nghi lắm à nha. Cái vẻ đó của Surugu-senpai giống như chị của em đấy. Em không ưa nhìn như chị em… nhưng em chắc là anh cũng thích em rất nhiều mà, vì em trông giống chị ấy.”

Cái kiểu tranh luận ba bước gì đây? Nhưng em đang hoàn toàn nhắm tới mục tiêu, nên tôi chẳng thể đáp lại gì cả.

“Không, đâu phải thế… cái đó gọi là gì nhỉ? Hự.”

Trong khi tôi đang lắp bắp, dường như Nagisa đã hiểu sai một điều gì đó tai hại và đặt bàn tay lên ngực mình như một kẻ thù.

“C-Cái gì, đừng nói em là…! Đó là một lời xúc phạm không tha thứ nổi mà, dù cho nó là từ Surugu-senpai đi nữa! Giờ thì để xin lỗi thì em sẽ phải có ít nhất ba cái bánh pudding nướng đó!”

“Không, là hiểu nhầm mà. Và em sẽ ăn hết cả ba cái ư?”

“Không, làm gì có. Không phải em là đứa kén ăn đâu, chỉ là để nghiên cứu thôi mà! Lớp em chuẩn bị mở gian hàng pudding nướng cho lễ hội văn hóa á!”

“Hể, thế lớp em đã quyết định xong chương trình rồi à? Bọn anh còn chưa thành lập được cái ủy ban nào cơ.”

“Hử? Ủy ban gặp mặt cho lễ hội trường vào ngày mai đúng không ạ? Lớp anh vẫn chưa quyết định được sao?”

“Giáo viên chủ nhiệm lớp anh lười quá ấy chứ. Ổng nói vào học kỳ tới bọn anh sẽ quyết định bằng vé số đó.”

“Thế thì các anh nên làm rõ cho rõ ràng lịch trình cho ngày mai của mình đi. Trong trò xổ số thì anh đen lắm đó Surugu-senpai.”

Em đang mỉm cười với một ý đồ xấu. Tôi chắc chắn là đằng sau nụ cười đó hẳn là em đang nhớ tới việc tôi luôn rút được lá đen nhất khi rút thăm đây.

“Đâu có chứ. Gần đây anh khá là may mắn đấy chứ. Anh thậm chí còn có được chỗ tốt trong đợt đổi chỗ kìa.”

“Hể, em hiểu rồi. Vậy cùng chơi một trò chơi nào.”

Rồi Nagisa vo nát tấm hóa đơn trên khay và đặt nó lên bàn tay phải của tôi.

“Đây là trò mà em sẽ đoán xem nó nằm ở tay nào đó.”

Với luật chơi đó thì sự may rủi của tôi trong xổ số sẽ không liên quan đúng không nhỉ? Nghĩ như thế, tôi đưa tay ra sau lưng rồi chuyển mảnh giấy vụn sang tay trái. Úi chà, tầm này tôi thắng rồi.

“À. Nhân cơ hội tốt này thì sao chúng ta không cá cược gì đó nhỉ? Ví dụ đi, một cuộc hẹn hò với Surugu-senpai nhé.”

Nagisa nở một nụ cười có chút tự tin rồi em nghiêng nghiêng đầu. Tôi đưa hai nắm tay ra trước mặt em trong sự thú nhận. Nếu nó ở bên trái, thì sẽ là một cuộc hẹn, còn nếu bên phải, thì xịt mất rồi. Không, tất nhiên là tôi sẽ phải nhận được gì đó rồi.

“Nếu anh thắng… anh sẽ yêu cầu em tiết lộ cho anh biết lá át chủ bài của em nhé.”

“Hmmm, vậy là anh đang định làm thế à? Được thôi. Sẽ không có chuyện em chọn sai một trong hai lựa chọn khi mà cuộc hẹn hò giữa em và Surugu-senpai đang được treo thưởng rồi. Cái đó được gọi là nữ chính luôn đúng á!”

Cái giả thuyết tự tin nhưng chả có cơ sở đó là sao vậy…

Nagisa đặt ngón trỏ lên trên cằm rồi so sánh hai nắm tay tôi với một tiếng “Mmmm”. Sau một vài giây suy nghĩ, một bàn tay ấm áp được đặt lên tay phải tôi. Xui rồi, cái đó sai mất rồi. Vào khoảnh khắc tôi nghĩ thế thì.

—Surugu-senpai. Anh nghe được giọng nói này chứ?

Tôi thấy một cảm giác kỳ lạ như thể có một giọng nói đang chạm thẳng tới não tôi vậy.

Cái gì đây? Không, tôi đã từng trải qua điều này một vài lần rồi. Khi Nagisa hôn tôi, và khi tôi che miệng của Nagisa lúc sáng nay. Đừng bảo tôi đây là… giọng nói từ trong tâm trí của Nagisa đấy nhé?

“Fufu, anh bất ngờ chứ? Đó là kỹ năng của em đó.”

“Là khả năng giao tiếp bằng giọng nói từ tâm trí em với những người em chạm vào sao?”

“Vâng, đúng rồi ạ. Em nghe nói kỹ năng này là SSR á.”

Sau vụ dừng thời gian của Kuroiwa, lại thêm một SSR nữa à. Chắc rồi, đó là một kỹ năng tương đối chán, nhưng nếu dùng để đạt được tình yêu thì nó khá mạnh ấy chứ. Bạn có thể trực tiếp truyền đạt tình cảm đến thẳng trái tim của người khác đó, Thật khó để không bị lung lay bởi sự thật rằng một người có thể bày tỏ cảm xúc tại một khoảng cách gần hơn hẳn mặt đối mặt hoặc thì thầm vào trong tai mà.

—Bàn tay, ngón tay, khuôn mặt và kể cả những phần rắc rối của Surugu-senpai nữa. Em thích tất cả những mặt đó của anh đấy anh biết không?

Dường như giọng nói của Nagisa đã chạm trực tiếp vào sâu thẳm bên trong cơ thể tôi — đào sâu vào trong trái tim tôi — và nó đã gây ảnh hưởng lên tôi. Trong khi tôi cố gắng giữ sự điềm tĩnh, tôi đã nhận thức được sức mạnh từ kỹ năng của Nagisa.

“Anh hiểu rồi. Vậy đó chính xác là những gì em thực sự nghĩ nhỉ.”

“Vâng, đó chính xác là những gì em nghĩ á. Em thích anh, Surugu-senpai.”

Đó là một đòn chí mạng với ánh nhìn ngước lên ngây thơ của em. Tôi không thể đánh ánh nhìn đang chạm mắt với em ra chỗ khác được nữa.

“Em đã nói to ra câu đó trước đây rồi mà.”

Như thể để một lần nữa giấu đi mảnh giấy đang lộ ra, Nagisa đan những ngón tay của mình vào bàn tay tôi. Những ngón tay của em thon thả như của Minagi vậy, và chúng thật vừa với tôi. Ngay lập tức bàn tay tôi bắt đầu đổ mồ hôi.

—Hôm nay em sẽ tấn công thật bạo đấy nha.

Bàn tay em thật nóng khi em siết lấy tay tôi thật chặt, và tôi có thể cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh của em. Tôi tự hỏi liệu Nagisa cũng có thể cảm nhận được nhịp đập của tôi chăng.

—Thôi nào Surugu-senpai, cú nói ra đi. Rằng anh thích Kuroiwa-senpai á.

“Kể cả khi có chết thì anh cũng không nói đâu.”

Bởi vì người tôi thích không phải là Kuroiwa. Tôi thích Nagisa cơ.

Tôi sẽ không nói to điều đó ra đâu, tôi sẽ chỉ lẩm bẩm trong đầu thôi, tôi chỉ đang xác nhận cảm xúc của mình thôi, thế mà trái tim tôi lại bắt đầu đập loạn lên. Không thể chịu nổi nữa, tôi nhanh chóng buông tay em ra. Tiếng mảnh giấy vụn rơi xuống cái khay được tôi nghe thấy rõ hơn bao giờ hết.

“Đ-Đủ rồi. Em thắng rồi, Nagisa. Anh sẽ đi hẹn hò với em mà.”

Tôi đang quá xấu hổ, nên đã đưa ánh nhìn ra khỏi Nagisa. Bình tĩnh lại, tôi tự hỏi chúng tôi đang làm cái gì vậy. Chúng tôi chỉ nên là một cặp đàn anh và đàn em thôi, nhưng tôi đã nhận kèo từ em mà chẳng phản kháng gì rồi nắm lấy bàn tay em.

“Anh chắc chứ? Bởi vì anh, umm, umm, umm, ư, Surugu… senpai—”

Nagisa áp tay lên hai bờ má đỏ ửng của mình để hạ nhiệt cho chúng rồi đánh ánh mắt đi chỗ khác.

“Em sao thế Nagisa? Đ-Đừng có xấu hổ vậy chứ.”

“A, trái tim em chịu hết nổi rồi. Nếu đi xa hơn nữa thì em nghĩ chắc là mình chết mất. Bởi vì, anh thấy đấy, em đã chạm vào senpai như thế rồi, đúng không ạ? Sẽ không có chuyện em chịu nổi chuyện đó đâu.”

“Anh—Không có gì đâu. Ôi trời, em quen cái thói úp sọt anh rồi đấy nha.”

“Nah nah, nhịp tim của Surugu-senpai cũng đang nhanh lên kìa!”

“...Đâu có chứ. Chỉ là anh đang hơi sợ khi phải đi hẹn hò với em thôi.”

Tim tôi vẫn đang đập nhanh quá, và tôi cảm thấy như thể mạch máu mình đang rung lên ngay bên tai vậy. Phải, thế này toang rồi. Tôi tự hỏi liệu từ giờ mình có thể chịu đựng được sự tấn công từ Nagisa hay không nữa.

Trời, không biết liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi đổ em thêm nữa đây.

***

Lúc tôi chậm rãi bước đi dọc hành lang dưới ánh chiều tà, tôi vẽ ra một biểu đồ tương quan trong đầu mình.

Nagisa thích tôi.

Tôi thích Nagisa, nhưng Nagisa lại tưởng là tôi thích Kuroiwa.

Còn Kuroiwa thì lại bảo rằng cô ấy thích Aogashima-san.

Tôi vẫn không biết Aogashima-san thích ai nữa.

Đến giờ thì đấy là mối quan hệ giữa những người tham gia với nhau. Có lẽ đây là một trong những vụ kỳ lạ nhất trong nhiều lần tổ chức sự kiện này trong quá khứ. Thường thì tôi sẽ chỉ dùng kỹ năng của mình lên một mục tiêu vô hại, vô danh và thu hẹp lại khoảng cách giữa trái tim họ trong trường hợp những người tham gia có được lợi thế. Tuy nhiên nếu những thí sinh đang cố để khiến cho họ yêu lẫn nhau, thì sẽ thật khó để dùng kỹ năng và lá át của họ hiệu quả được.

Nhưng Aogashima-san thì lại khác. Vẻ ngoài xinh đẹp của cô ấy cùng với kỹ năng cô được trò chơi ban cho. Đây là một trò chơi tạo bởi thiên đường. Điểm yếu của cô chính là cô không quá giỏi trong việc giao tiếp, nhưng nếu cô ấy có đủ can đảm để tiếp cận với mục tiêu của mình, thì trò chơi này sẽ hạ màn ngay. Vì thế nên tôi đã cố hình thành một mối quan hệ cộng tác với cô ấy ngay khi phát hiện ai đang tham gia để hạn chế những nước đi của cô nàng.

“...-kun. Shirase-kun, cậu có đang nghe không đấy?”

“Ể? À, xin lỗi Aogashima-san nhé. Tớ có hơi thiếu ngủ ấy mà.”

Trong lúc đáp lại, tôi cố chống lại cơn buồn ngủ rồi buông ra một cái ngáp đến ngoác cả mồm khi hít vào oxi. Cái ngáp to đến mức bàn tay đang đặt trước miệng tôi cũng không che nổi. Có lẽ đó là vì tôi đã phải bận rộn quá lâu với những cuộc họp tẻ nhạt của ủy ban lễ hội, nhưng não bộ tôi thì xụi lơ luôn rồi.

Như Nagisa đã nói với tôi hôm qua, đúng như mong đợi, tôi đã chứng minh được sự đen đủi của mình trong xổ số. Con số bảy màu đen tôi rút được và số ba màu đỏ Aogashima-san rút ra đều là những con số may mắn được quy định bởi người giáo viên chủ nhiệm. 

“Nếu cậu buồn ngủ đến thì hôm nay cậu nên đi ngủ đàng hoàng đi.”

“Tớ hy vọng thế. Đúng rồi, nhân tiện thì Aogashima-san này, sau việc này thì cậu rảnh chứ? Tớ đang nghĩ đến việc quyết định xem mình nên làm việc cùng nhau như thế nào nè.”

Tôi nhìn vào góc nghiêng từ khuôn mặt của cô ấy. Aogashima-san gật đầu rồi đáp, “Được thôi.” Thế là ổn hết rồi, nhưng có lẽ đó chỉ là do tôi tưởng tượng ra thôi, nhưng kể từ khi chúng tôi rời khỏi phòng họp thì Aogashima-san vẫn chưa nhìn lại tôi lấy một lần nào cả. Tất cả những gì cô ấy làm là nhìn chằm chằm vào bản in trong tay khi bước đi.

Cuộc đối thoại giữa chúng tôi đã kết thúc trong im lặng. Nhưng đó không phải một sự yên lặng khó chịu. Thật ra thì nó đã giúp tôi bình tĩnh lại đấy chứ. Có lẽ đó là do những gì đã xảy ra hồi đó.

“Nói gì thì nói, cảm ơn cậu vì chuyện lần đó nhé Aogashima-san.:

“? …Sao lại đột nhiên vậy?”

Thân thế bí ẩn của Aogashima-san thật hư ảo quá. Một cơn buồn ngủ dữ dội ập đến đầu tôi. Mỗi khi tôi chìm trong một giấc ngủ sâu như đầm lầy, những ký ức từ quá khứ liền ập đến rồi tuôn trào trở lại. Mơ hồ như thể tôi đang nói chuyện trong giấc ngủ, tôi kể ra bằng lời cái khung cảnh xuất hiện trong đầu mình. 

“Đó là năm ngoái. Tớ đang ngồi khóc trên một băng ghế sau khi chia tay với Minagi… bạn gái cũ của tớ, thì cậu đã vô tình đi ngang qua và đứng bên cạnh tớ.”

“...Chỉ là thật kỳ lạ khi trông thấy có người khóc to như vậy thôi mà.”

—Sao vậy chứ?

Như một giấc mơ, tôi nhớ lại quá khứ ấy. Đó là một ngày thu lạnh lẽo. Khi cô ấy thấy rằng tôi chẳng thể đáp lại câu hỏi của mình, cô đã mỉm cười với tôi. Rồi một cách lặng lẽ, cô ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Những giọt lệ chảy dọc gò má tôi ấm đến vô lý, rồi những giọt nước ấy rơi xuống mu bàn tay tôi.”

“Tớ đúng là một đứa mít ướt nhỉ? Khi mà đã khóc như thế.”

“Không phải đâu. Đó là vì cậu đã quan tâm rất nhiều đến bạn gái cậu mà—”

Aogashima-san quay sang nhìn tôi. Đôi mắt chúng tôi chạm nhau. Biểu cảm của cô ấy vẫn thờ ơ như mọi khi, nhưng tôi có thể cảm nhận được một một xúc cảm mạnh mẽ sau ánh mắt cô. Tuy vậy cô nhanh chóng buông ra một tiếng “ah” và hai má cô khẽ ửng đỏ lên, rồi cô ấy quay đi và uống lấy một ngụm trà chanh trong chai nhựa.

…Bằng một cách nào đó, hôm nay Aogashima trông lạ ghê.

Điều duy nhất tôi biết là chúng tôi đang đi bộ trở lại lớp. Cùng với tiếng hét của đội thể thao phát ra từ bên dưới sân trường, chúng tôi đồng loạt di chuyển để nhìn qua cánh cửa sổ nhỏ. Thật tiện khi dường như chẳng có ai quanh đây cả.

Khi tôi mở cửa để bước vào lớp, bên trong bị bao trùm bởi một bầu không khí tĩnh lặng như một cái hố sâu vậy. Trong một khoảnh khắc, tôi lưỡng lự không muốn bước vào trong, nhưng đôi chân loạng choạng của tôi lại đưa tôi vào.

Chỗ ngồi bên cửa sổ của tôi đang được chiếu rọi bởi ánh hoàng hôn. Tôi lảo đảo trên đôi chân mình như thể đang bị lôi đi rồi ngồi dựa vào tường. Aogashima-san ngồi xuống chỗ bên cạnh tôi — chỗ của Sakuma. Tôi tự tin rằng thằng đó sẽ hạnh phúc lắm nếu tôi bảo nó rằng Aogashima-san đã ngồi tại chỗ của nó. Hẳn là nó sẽ nói gì đó về vụ ngồi gián tiếp rồi.

Tôi rót nước ra để cố gắng xua đi cơn buồn ngủ. Một ngụm mugi-cha chảy dọc cổ họng tôi, nhưng đầu óc tôi vẫn không thể đả thông nổi.

“Tại sao cậu lại tham gia vào Bộ tứ Tỏ tình với Aogashima-san?”

Lúc đang lắng nghe thì suýt nữa là tôi đã buông bỏ ý thức của mình rồi. Cảm giác an toàn cứ như thể tôi đang ngâm mình trong bồn tắm vậy. Tôi cảm giác cứ như nếu tôi buông xuôi chính mình thì tôi có thể chìm vào một giấc ngủ sâu bất cứ lúc nào vậy.

“Một câu hỏi khó đấy. …Nếu tớ phải nói thì, đó chỉ là vô tình mà thôi.”

“Tớ hiểu rồi. Tớ cũng vậy đó.”

Aogashima-san cũng đã vô tình tham gia vào, y như tôi do đi theo Nagisa mà dây vào vậy. Nếu thế thì cô ấy muốn gì từ trò chơi này vậy? Có phải là tình yêu vĩnh cửu không, hay một thứ trọn vẹn gì đó khác ?

“Sự thật là, tớ chưa hề có ý định—”

Đôi môi cô, vốn đang lắp bắp để tìm những từ ngữ tiếp theo, bắt đầu hình thành lên suy nghĩ của cô. Nhưng dường như cô ấy không thể tìm ra đúng từ để nói. Giọng nói cô, thứ giống như một tiếng chuông ngân trong tai tôi, thật rõ ràng.

“—Tớ muốn—tự thân mình làm điều đó—”

A, không. Ý thức đang rời bỏ tôi mất rồi. Tôi tuy đang nghĩ rằng mình đang lắng nghe cô, thế mà lại tưởng là mình đang mơ. Tôi không chắc liệu lúc này mí mắt của tôi đang nhắm hay mở nữa.

“—kun, Shirase-kun?”

“Ừ, tớ xin lỗi Aogashima-san. Hôm nay tớ đang thấy hơi buồn ngủ một tí.”

Đây là một cuộc đối thoại quan trọng, nhưng tôi mất luôn ý thức rồi. Tôi không thể không cảm thấy một cơn mệt mỏi đến dễ chịu, một sự ấm áp tinh tế, một cảm giác an toàn, và một sự lôi kéo như trọng lực mà tôi không thể nào chống lại. Tôi cảm thấy như đầu óc tôi đang bị quay cuồng một cách cưỡng bức vậy.

Dù cho Aogashima-san đang nói chuyện với tôi, tôi chẳng thể nào sử dụng tâm trí hay miệng lưỡi mình để đáp lại cô ấy.

Tôi vươn tay tới túi áo mình, nhưng lại chẳng thể nắm được cái lon mà làm nó rơi xuống. Đây là mơ hay là thật đây?

“...Không sao đâu. Chỉ là thuốc ngủ tớ cho vào đồ uống của cậu đang phát tác thôi.”

Khả năng nhận thức của tôi bị trì trệ đến mức tôi còn chẳng thể nói được. Tiếng giọng nói của cô ấy làm cho màng nhĩ tôi rung lên, rồi não bộ tôi thông dịch bước sóng ấy sao cho nó có nghĩa. Trong một chuyện bình thường thế này mà lại chậm trễ như thế, cứ như giao tiếp từ ngoài vũ trụ vậy. 

Đây là một giấc mơ sao? Tôi chớp mắt hay lần. Thức dậy. Nhưng lại chẳng thể thức dậy. Đầu óc tôi bị mây mù bao phủ, và tôi không còn có thể cử động cơ thể mình đàng hoàng nữa.

Nó cứ như tôi không phải là một phần của chuyện này vậy. Như đang dõi theo một câu chuyện được chiếu tại rạp phim ấy.

Tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến là lựa chọn chấp nhận lấy điều mà tôi biết đang chuẩn bị xảy ra.

Aogashima Yuno vén mái tóc đen tuyệt đẹp ra sau tai.

Ánh hoàng hôn chiếu rọi lên cô như thể cô đã canh vừa đúng thời gian.

Cô gái xinh đẹp nhất trường, với khuôn mặt đỏ bừng đang khẽ nghiêng nghiêng, tiến lên phía trước môi tôi mà chẳng có chút lưỡng lự, hệt như thể đang bị hút vào. Đúng lúc trước khi cô ấy chạm vào, tôi nhắm mắt mình lại. 

Quả là một cái kết có hậu. Tôi không thể tin được đó là tôi, và tôi chẳng muốn nghĩ về nó nữa, tôi muốn được trở về với thực tại cơ.

Cảm giác mềm mại, ẩm ướt trên đôi môi tôi lâu như là vô tận vậy. 

“Mmm…”

Cơn run nhẹ và giọng nói khàn khàn phát ra từ cổ họng khiến tôi cảm thấy như mình đang ở trong một cơn mơ.

Rồi một thứ gì đó khác, một thứ mềm mại, chạm vào răng tôi một cách tò mò và để thăm dò, rồi nhanh chóng rút lui như để chạy trốn. Một hương vị trà chanh có chủ đích nhẹ nhàng lan tỏa ra.

“...Pffha!”

Khi cô ấy cuối cùng cũng rời khỏi tôi, Aogashima-san lau khóe môi ướt đẫm của mình bằng mu bàn tay một cách lưỡng lự với một vẻ ngây ngất trên khuôn mặt. 

Tôi bị choáng ngợp, và đã nghĩ. Đây không thể nào là thật được. Đây hẳn phải là một giấc mơ. Vậy thì tôi nên làm gì đây? Tôi nên nói gì với cô ấy đây? Rằng cô ấy không cần phải nín thở ư? Haha, chắc chắn là không rồi.

“...Là một giấc mơ sao?”

Cô gái đằng trước tôi lắc mạnh đầu và chậm rãi đáp lại câu hỏi của tôi, thứ tôi cuối cùng cũng đã nặn ra nổi. Trái lại, cô ấy nói với tôi.

“Shirase-kun. Xin hãy lắng nghe yêu cầu của tớ.”

Tôi có thể thấy được vẻ tin tưởng trong đôi mắt của cô ấy. Cô đang chắc chắn rằng tôi sẽ đáp ứng điều ước cho cô. Không đời nào đâu. Cô ấy đang nói dối cơ mà.

Khi mà cô ấy đã hôn tôi rồi, tôi đành phải làm một điều cô ấy nói thôi.

Sao mà Aogashima-san biết được điểm yếu ở kỹ năng của tôi chứ?

Mặt tôi bắt đầu cắt không còn một giọt máu. Sự buồn ngủ trong tôi bay biến như một quả bóng bay bị xì hơi. Hương chanh trên đôi môi đã nhắc nhở tôi rằng đây chính xác là thực tại.

“Shirase-kun. Người tớ yêu là cậu. Nên là, với tớ—”

Làm ơn dừng lại đi.

Tớ xin cậu đó, làm ơn dừng lại đi mà.

Tôi nhắm mắt mình lại. Tôi muốn nhắm mắt lại để ngăn không cho những câu từ quyết đoán đó chạm đến mình.

Kể cả có thế đi nữa, tôi vẫn vô cùng bất lực khi đứng trước những luật lệ ấy.