Phù Thủy Chuộc Tội Quyết Không Nhận Tội Trước Ngài Thẩm Phán

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 338

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 44

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 57

Tập 01 - Chương 26 - Phù Thủy Băng

Buổi chiều tà, Daya choàng tỉnh khỏi giấc mộng, khẽ xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lò sưởi đã tắt lịm từ lâu.

Dưới bầu trời u ám, bước ngoặt của vận mệnh tựa hồ đã ngưng đọng thành hình hài thực chất, hóa thành tuyết nước rũ xuống từ thiên không. Trong lòng Daya khẽ run lên không rõ nguyên do, nàng cảm thấy một áp lực vô hình, tựa hồ cả thế giới trong khoảnh khắc này đều ngưng đọng.

Không bóng người, không âm thanh, tựa hồ thế gian trở về tĩnh mịch.

Nàng chậm rãi đứng dậy, chân trần đặt lên sàn đá lạnh lẽo.

Nàng bước tới bên cửa sổ, khẽ đẩy cánh cửa sổ đang khép hờ. Gió lạnh hòa lẫn những bông tuyết vụn vặt tức khắc ùa vào trong phòng, khiến mái tóc vốn đã rối bời của nàng càng thêm tán loạn.

Nàng lặng lẽ nâng tay lên. Vài bông tuyết, tựa hồ có sinh mệnh, thoát ly khỏi sự khống chế của gió, bay lượn trên lòng bàn tay nàng.

Nàng mang nét ưu tư nhìn mảnh tuyết trong lòng bàn tay, linh cảm chẳng lành trong tâm nàng càng lúc càng mãnh liệt...

Đinh – Đong đong đong –

Một viên bi sắt lăn xuống từ trên bàn.

“Đây chính là điều ta muốn nói.” Joshua ngả người ra sau một chút, đăm chiêu nhìn cặp lông mày đang cau chặt của Tylinkar.

“Vậy là những gì tôi nghĩ đều là thật sao?”

“Quả đúng là như vậy.”

Rầm –

Hắn đấm mạnh xuống mặt bàn.

“Joshua! Sao ngài có thể làm như vậy!” Tay Tylinkar duỗi ra, chỉ thẳng vào Joshua: “Ngài hiểu rõ hậu quả của việc bao che Phù Thủy hơn bất kỳ ai, không thể chỉ vì ngài là một Cha xứ mà được miễn trừ trừng phạt.”

“Vậy cậu muốn ta đối xử với một thiếu nữ có lòng từ bi như thế nào? Đấy mới chính là sự báng đến đức tin của Đức Chúa!” Giọng Joshua cao hơn vài phần.

“Thiếu nữ? Có lần nào Phù Thủy xuất hiện mà không có người chết không? Nếu tồn tại cực ác như vậy cũng có thể gọi là thiếu nữ, vậy thì trên đời này sẽ chẳng còn tội ác nào nữa!” Tylinkar lắc đầu: “Ngài không thể ích kỷ đến thế... Joshua.”

...Vị cha xứ trong khoảnh khắc này tựa hồ già đi mấy chục tuổi, chìm vào im lặng trước sự chất vấn của Tylinkar.

“Tôi chỉ có thể báo cáo chuyện này lên Tòa Thánh Trung Ương, hãy chuẩn bị sẵn đi, Joshua.” Đây là lòng thương xót cuối cùng mà Tylinkar dành cho Joshua.

Tylinkar đứng dậy, đẩy ghế ra, không bận tâm đến Joshua đang im lặng, bước thẳng ra ngoài cửa.

“Chậm đã!” Joshua đang ngồi liệt trên ghế bỗng nhiên cất tiếng.

“Nếu ngài chỉ muốn tôi thay đổi ý định sau vài câu nói, vậy thì thôi đi.”

“Ta sẽ không ngăn cản cậu, nhưng cũng xin cậu hãy hiểu rõ nguyên do trước đã.”

Bàn tay nhăn nheo chậm rãi giơ lên, một chiếc lá vàng kim lấp lánh hiện ra trong tay Joshua. Vô số sợi tơ vàng óng ánh, tựa những vì sao, lặng lẽ nổi lên, quấn quanh thân hắn, rực rỡ tựa dải ngân hà vàng kim.

“Tempus Auri【Năm Tháng Vàng Son】!”

“Cậu sẽ biết vì sao ta lại tha thứ cho cô bé.” Miệng hắn không hề hé mở, nhưng Tylinkar lại nghe thấy tiếng nói.

“Ngài nói gì!? Khoan đã!”

Tylinkar cảm thấy dưới chân trống rỗng, ngay sau đó thân thể hắn tựa hồ bị rót chì vào, lao thẳng xuống dưới. Hắc ám vô biên bao phủ lấy hắn...

Không biết đã qua bao lâu.

Rầm —

Tiếng Tylinkar ngã xuống đất nghe thật nặng nề, nhưng hắn lại không cảm thấy đau đớn.

“Chết tiệt, đây là đâu?”

Xung quanh tối đen như mực, Tylinkar không tìm thấy bất kỳ vật thể nào để tham khảo, hắn chỉ có thể cảm nhận được những lời nói mơ hồ và mặt đất dưới chân.

Hắn mò mẫm bước về phía trước không chút mục đích.

“Ủa, đây là gì?”

Hắn dường như đã dẫm phải thứ gì đó.

Lùi nửa bước, hắn cúi đầu nhặt lên. Trong màn đêm u tối, Tylinkar không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có thể sờ nắn bề mặt.

Dường như là một chiếc đồng hồ bỏ túi.

Đúng lúc hắn đang nghĩ như vậy, hắn cảm thấy mình dường như có thể nhìn thấy một vài thứ. Hắn tựa hồ đã thấy cánh tay của mình và chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng kim kia.

Không đúng, là môi trường xung quanh đang dần sáng lên!

Hắc ám xung quanh đang dần tan biến...

Hắn chợt ngẩng đầu lên, lại thấy Cha xứ Joshua đang ngồi trước một chiếc bàn làm việc, cúi đầu viết gì đó.

Cửa sổ đóng rất chặt, nhưng vẫn nghe thấy tiếng bão tuyết đập vào cửa sổ kêu kẽo kẹt.

Tựa như một làn gió nhẹ thổi qua, ánh lửa trên chân nến trên bàn lay động, nhưng tất cả điều này đều không tự nhiên.

Động tác của Joshua đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía ngọn lửa yếu ớt, ánh mắt cổ xưa như nhìn xuyên qua ngọn lửa, nhìn về phía Tylinkar đang đứng như một người ngoài cuộc.

Xem ra đây là ký ức của Joshua.

“Thánh Hỏa... có dao động.” Tylinkar nghe thấy tiếng lòng của Joshua.

Hắn nhắm chặt hai mắt, nín thở. Một làn sóng dao động vô thanh mà mạnh mẽ lấy Joshua làm trung tâm, khuếch tán ra bốn phía, xuyên qua tường vách, đường ống mà cảm nhận vạn vật.

Cho dù là con giun đất đang bò dưới lòng đất hay chiếc lông vũ của con quạ rơi xuống dây điện, tựa hồ tất cả đều được khắc sâu vào tận đáy lòng hắn.

Giờ phút này, hắn như con mắt thấu rõ thế gian, bất cứ vật gì cũng không thể thoát khỏi sự thẩm tra của hắn.

Trong thế giới đen trắng này, một bóng hình màu tím hiện lên vô cùng nổi bật.

“Hướng Đông Nam 300 mét.”

Hắn vội vàng đứng dậy, mở tấm ván tủ, lấy ra một quyển Vũ Trang Đảo Ngôn Lục. Những thứ này thông thường chỉ được phân phát cho những mục sư cấp một để trực diện đối đầu với tà ma.

Cảm nhận trọng lượng của thanh trường kiếm trong tay và đoản đao dắt bên hông, ánh mắt hắn sắc lạnh, bước ra khỏi phòng, đi vào bóng tối vô tận.

“Vậy thôi sao? Joshua lẽ nào chỉ muốn mình xem đến đây thôi sao.” Tylinkar khẽ nói.

Cảnh tượng như một cơn cuồng phong thổi qua sa mạc, cuốn bay, xáo trộn, rồi tái cấu trúc mọi thứ. Tylinkar đang ở trong đó chứng kiến tất cả.

Cảnh vật xung quanh trong sự biến đổi lại lần nữa trở nên ổn định, giờ đây đã đến một nơi hoàn toàn mới.

Âm u ẩm ướt, không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và... mùi tanh tưởi.

Một tấm nệm đơn sơ, một chiếc bàn gỗ nhỏ bày rượu pha, ngay cả lớp sơn tường cũng đã bong tróc. Hiệu quả cách âm kém cỏi khiến những âm thanh hoan lạc của nam nữ xung quanh không ngớt lọt vào tai.

Tylinkar đương nhiên biết đây là nơi nào.

Là nơi làm việc của những thiếu nữ bạc mệnh hay còn gọi là kỹ nữ ở khu ổ chuột. Hắn không phải chưa từng đến nơi này, đương nhiên không phải hắn tự nguyện đến. Những tên côn đồ băng đảng bình thường cũng thích ẩn mình ở những nơi như thế này, xảy ra chuyện, hắn muốn không đến cũng khó.

“Nhưng... sao lại ở đây...”

Hắn rất nhanh đã biết.

Kẽo kẹt —

Cửa gỗ bị đẩy ra.

Một người đàn ông ôm một thiếu nữ vào lòng bước vào căn phòng này.

Trên mặt nam nhân mang theo vẻ thống khổ và sự do dự không dứt. Trong mắt thiếu nữ không nhìn thấy ánh sáng, chỉ có một tia tử khí, là một loại cảm xúc mang tên tuyệt vọng.

“Leander và cả Daya!? Hai người họ sao lại xuất hiện ở nơi này.”

Nếu không phải Tylinkar từng thấy dung mạo đặc trưng của Daya trong hồ sơ, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không thể nào liên hệ thiếu nữ kia với cái... linh hồn sa đọa trước mặt này.

Đôi mắt trong ấn tượng từng khao khát mặt trời giờ đây ảm đạm không chút ánh sáng, giống hệt những kẻ sắp bị hành hình.

Bóng tối đã nuốt chửng mọi hy vọng của nàng. Nàng không muốn bước đến bước đường này, nhưng vì chị gái...

Thân thể nàng khẽ run rẩy, nhưng không phải vì giá lạnh, mà là vì sợ hãi và sỉ nhục.

Leander ôm chặt lấy nàng, tựa hồ muốn dùng cách này để an ủi nàng một chút, nhưng chính hắn cũng tỏ ra vô cùng mơ hồ, trong ánh mắt tràn ngập đau khổ và giãy giụa.

“Chỉ lần này thôi, Daya, chỉ lần này thôi, ta sẽ chuộc em ra ngay, nhất định có cách mà.”

“Tôi... tôi không muốn.” Nàng khó khăn nặn ra tiếng nói từ cổ họng, nhưng tựa hồ đã dùng hết toàn thân lực lượng.

“Chỉ lần này thôi, ta sẽ khiến em nhìn thấy mặt trời thật sự, sẽ không để em sống chui lủi trong góc tối âm u này.”

Leander dường như nhận ra sự run rẩy của Daya, hắn nghiêng người ôm chặt lấy nàng, mong muốn xoa dịu nỗi đau của nàng.

Phản ứng của Daya vô cùng kịch liệt, nàng dùng hết sức lực muốn đẩy Leander ra khỏi bên cạnh mình, nhưng thân thể nam nhân lại bất động.

Nàng bị cái ôm chặt cứng này siết đến không thở nổi. Nàng không thích nam nhân này, nhưng đối phương từ sau một lần gặp gỡ tình cờ đã bất ngờ quấn lấy nàng... Đúng vậy, rốt cuộc thì nàng vì sao lại đi đến bước đường này.

Nàng chỉ là muốn đỡ phiền toái cho chị gái thôi. Chị gái tốt hơn nàng rất nhiều điểm, ăn nói lưu loát, tính tình phóng khoáng, lại rất thông minh, đáng lẽ phải có một tương lai tốt đẹp hơn. Sau khi cha mẹ qua đời, nàng không thể trở thành gánh nặng của chị gái, ban đầu nàng chỉ nghĩ đơn giản như vậy.

Nàng không muốn chị giái phải cùng nàng chịu cảnh rét buốt trong gió lạnh.

Nhân lúc chị giá đi làm, do được người ta giới thiệu nên nàng đến nơi này. Ban đầu chỉ đồng ý làm những việc vặt như bưng trà rót nước. Nàng không muốn bán rẻ thân xác như những nữ nhân khác ở đây, đối phương ban đầu cũng đã hứa với nàng như vậy.

Ban đầu...

Nhìn nam nhân trước mặt, nước mắt Daya không ngừng tuôn rơi. Sao lại biến thành thế này? Nàng thật không cam tâm. Trong gió lạnh cầu xin sự bố thí của người khác, chịu ánh mắt khinh miệt của người đời, giành giật thức ăn với chó hoang.

Vận mệnh đã cướp đi cha mẹ, cướp đi hạnh phúc và cuộc đời, như con rối gỗ bị dây giật trêu đùa ta. Giờ đây còn muốn cướp đoạt trinh tiết của nàng? Vì sao chứ?

Lúc này, trong thâm tâm nàng, một giọng nói khác khẽ vang lên —

"Giết hắn đi, giết chết tên đàn ông trước mặt này, nuốt chửng huyết nhục của hắn, nuốt trôi nỗi đau của con người, hãy vùng lên phản kháng vận mệnh bất công, nghiền nát trật tự yếu ớt và giả dối này đi..."

Trong góc khuất mà Leander không thể thấy, tay nàng dần siết chặt.

Vòng ôm của Leander dần nới lỏng.

Hắn nhìn thiếu nữ trước mặt mà lòng quặn đau, hắn muốn giúp nàng nhưng chỉ có thể thông qua cách đê hèn này, khiến nàng bị hạ thấp giá trị, sau đó mua nàng về, đưa nàng rời khỏi nơi đây. Nàng sẽ chấp nhận mình, nhất định sẽ như vậy...

Hắn quay đầu đi, không dám nhìn thẳng vào gương mặt và thân thể thiếu nữ, đôi tay bắt đầu từ vai cởi bỏ y phục của nàng.

“Không... không được.” Nàng khẽ nói.

Nhưng tay Leander không vì thế mà dừng lại.

“Giết hắn đi, giết hắn đi, giết hắn đi, ngươi sẽ có thể rời khỏi đây, đi thực hiện sứ mệnh thật sự, vứt bỏ cái gọi là lương tri, đi chấp nhận bản thân thật sự đi...”

Tiếng nói trong lòng càng lúc càng sáng rõ và nặng nề, tựa như một chiếc búa công thành đang công kích lý trí của Daya.

Trong đôi mắt nàng hiện lên một tia tử quang yêu dị, hiển hiện rõ ràng trong bóng tối, nhưng Leander lúc này vẫn chưa hề hay biết.

“Giết hắn đi, giết hắn đi!”

Trong tay Daya, vài mũi băng nhọn hoắt từ hư vô sinh ra, dần dần kết hợp, khuếch tán, hình thành nên hình dáng một thanh chủy thủ.

“Đừng.” Giọng nói kìm nén của nàng khiến động tác của Leander trên tay khẽ run lên.

“Giết hắn đi!”

Tiếng nói kia tràn ngập mọi ngóc ngách trong thân thể Daya, trong căn phòng, trong tâm trí, trong ánh mắt nàng...

Tựa hồ một sợi gai nhọn, co rút siết chặt, lún sâu vào huyết nhục của Daya.

Daya nắm chặt con dao trong tay, ngoài tầm mắt của Leander, cánh tay mảnh khảnh chậm rãi giơ lên.

Đúng lúc này, hai tay hắn đặt lên dây lưng của nàng.

"Bây giờ là thời khắc tốt nhất."

Sắc tím yêu dị gần như chiếm trọn đôi đồng tử xanh biếc vốn có của nàng, hơi thở của nàng dần trở nên nặng nề, khiến thân thể nàng khẽ run lên một cách không tự nhiên.

Leander chỉ nghĩ đây là do nàng đang sợ hãi, hắn tự cho rằng mình đã phụ lòng thiếu nữ trước mặt, không dám nhìn thẳng.

Nụ cười bệnh hoạn hé nở trên gương mặt Daya, nàng cảm thấy rất đau khổ, nhưng cũng rất hưng phấn.

Nàng biết mình đã nhận được một loại ban ơn, hay nói đúng hơn là sự thừa nhận, một năng lực và công cụ có thể chống lại sự bất công và thế giới.

Cũng trong khoảnh khắc này, nàng đã biết được thân phận và sứ mệnh thật sự của mình – Phù Thủy – Nhụy Hoa Băng Uyên (Pistil of the Ice Abyss).