Trong một hội trường tạm bợ, chẳng có gì gọi là xa hoa, chỉ có một chiếc bàn dài và vài chiếc ghế đơn sơ.
Nhưng chính sự giản dị đến tầm thường ấy lại khiến Lohn, người tự xưng là Sư Vương, cả đời không sợ trời không sợ đất, bỗng chốc do dự, không dám ngồi xuống ngay. Không phải vì chiếc ghế này quá nóng, cũng chẳng phải vì ông mắc phải căn bệnh lạ nào đó, mà là…
“Chuyện này… e là không ổn lắm đâu.”
Má Lohn giật giật, ông nhìn về phía mấy cô gái xinh đẹp đồng thanh mời ông ngồi.
“Làm sao ta có thể ngồi trước được? Điều này… không hợp lễ nghi chút nào.”
Hãy nhìn xem những người trước mặt ông là ai.
Celicia, Nữ hoàng của Đế quốc.
Lia, Thánh nữ của Giáo hội.
Anna, Chấp Kiếm Giả của Cơ quan Im Lặng, người có địa vị ngang hàng với ông.
Và còn Ann, một cô hầu gái bí ẩn mà ngay cả ông cũng không thể hiểu thấu.
Thậm chí, ngay cả người kém nhất trong số họ… vị Đại Giáo chủ Thẩm phán kia, xét về bối phận, có lẽ cũng phải hơn ông? Đừng thấy Đại Giáo chủ Thẩm phán trông trẻ trung và bí ẩn, gần như không ai biết tuổi thật của bà. Nhưng để trở thành lưỡi dao sắc bén nhất của Giáo hội, nếu không có chút tích lũy năm tháng, Lohn tuyệt đối không tin.
Vì thế, dù xét về vai vế và thực lực, ông tuyệt đối không phải là người cuối cùng được ngồi, nhưng cũng không thể nào là người đầu tiên ngồi xuống. Huống chi lại còn được đích thân những “đại nhân vật” này mời ngồi. Ông, Lohn Campbell, tự thấy mình phận thấp lời nhẹ, đâu dám…
“Công tước Lohn là tiền bối của con, chỉ là ngồi xuống trước thôi, có gì mà không được chứ?”
Lia chớp đôi mắt long lanh như nước, ngây thơ hỏi. Lúc này, tầm quan trọng của tính cách bộc lộ rõ rệt. Ít nhất, Celicia không thể nào làm ra vẻ “ngốc nghếch” như thế để giả vờ ngây ngô trong chuyện này.
“Không, không cần, không cần đâu. Chỉ là một cuộc họp bình thường thôi, đâu cần để ý nhiều như vậy.”
Lohn lau mồ hôi, bộ não vận hành với tốc độ chưa từng có, vội vàng chuyển hướng sang tính chất tạm thời của cuộc họp, nói: “Chuyện tiền bối hay không tiền bối không quan trọng, giờ việc chính mới là ưu tiên. Mọi người ngồi trước đi, ngồi trước đi…”
“Vậy sao…”
Lia tiếc nuối bĩu môi, lén lút lườm mấy “yêu nữ” kia một cái. Rõ ràng cô muốn nhân cơ hội này để ghi điểm thật tốt trước mặt cha của Muen. Xét về vai vế cha mẹ, ai mà chẳng muốn con trai mình qua lại với một cô gái dịu dàng, xinh đẹp, lương thiện lại còn biết lễ nghĩa?
Ngược lại, chắc chắn không ai muốn con trai mình dây dưa với một cô nàng có tính cách bạo ngược, hay một mụ phù thủy cả ngày nghiên cứu mấy thứ ma dược kỳ quái, hoặc một cô hầu gái nguy hiểm suốt ngày chỉ nghĩ đến đánh giết!
Nghĩ vậy, cô, một Lia đáng yêu và dịu dàng, rõ ràng là có lợi thế vô địch. Nếu không vì thân phận Thánh Nữ cản trở, có khi giờ cô đã được Công tước Lohn công nhận, trở thành người của nhà Campbell rồi!
Nhưng không ngờ… hy vọng thì đẹp đẽ, mấy “yêu nữ” kia lại cũng có cùng chủ ý với cô. Đáng ghét! Lòng kiêu hãnh của các cô đâu? Phong thái của các cô đâu? Địa vị cao như vậy, thế mà lại cố tình hạ mình đi nịnh nọt người khác, thể diện của các cô để đâu hết rồi?
Lia nghiến răng ken két, hận không thể dùng ánh mắt quét sạch mấy kẻ cản đường kia!
Nhưng đáng tiếc, khi cha của Muen đã chuyển đề tài sang việc chính, thì với tư cách Thánh Nữ, cô cũng không thể cứ mãi dây dưa trong chuyện tình cảm riêng tư này. Huống chi, năng lực xử lý công việc, biết đâu cũng là một phần để được công nhận!
Lia liếc mắt với mấy “cá mập” còn lại, nhận ra họ dường như cũng đồng loạt quyết định tạm thời ngừng chiến, ưu tiên xử lý việc chính trước, nên không nói thêm gì, bước về phía chiếc bàn dài.
“Phù…”
Thấy vậy, Lohn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nữ thần trên cao, dù từng đối mặt với sự vây công của mấy đại công tước Ma tộc, ông cũng chưa bao giờ căng thẳng đến vậy. Thật không biết thằng nhóc Muen bình thường làm sao xử lý được, mà đến giờ vẫn chưa bị mấy cô nàng này dùng dao rựa phân thây. Nhưng may mà, với tư cách là nguồn gốc gen xuất sắc của Muen, tình hình hiện tại vẫn hoàn toàn nằm trong khả năng xử lý của ông…
“À đúng rồi.”
Trước khi mọi người kịp ngồi xuống, vị Đại Giáo chủ Thẩm phán, người nãy giờ im lặng, đột nhiên mỉm cười vỗ tay, “vô cùng khéo léo” hỏi: “Ngài Sư Vương bảo mọi người ngồi trước… vậy ngài nghĩ, rốt cuộc ai là người có tư cách ngồi đầu tiên đây?”
“!”
Vẻ mặt Lohn lập tức cứng đờ, không dám tin nhìn về phía Đại Giáo chủ Thẩm phán…
Đại Giáo chủ, bà…
Vừa nãy cũng thế, quả nhiên mấy người kia chỉ muốn tranh giành hơn thua với nhau, chỉ có bà, Đại Giáo chủ Thẩm phán, là muốn hại chết ta sao?
Ta rốt cuộc đã đắc tội với bà lúc nào chứ? Trước đây chúng ta rõ ràng chưa từng gặp mặt!
Đồ khốn!
Lohn trong lòng dâng lên cơn giận ngút trời, nhưng ông còn chưa kịp phát tiết, vì vừa quay đầu… Ông đã thấy mấy ánh mắt sắc bén lại một lần nữa áp tới.
Thật ra, sự cao thấp về thân phận đối với những người này không quá quan trọng, nhưng điều quan trọng là… cách nhìn nhận về sự cao thấp đó trong mắt cha của người họ yêu, tức là Lohn. Khi thân phận của mọi người đều gần tương đương, khó mà dựa vào đó để phân định, thì sự công nhận về thứ tự này rất có thể đại diện cho một loại công nhận khác trong lòng ông.
Đây là giới hạn tuyệt đối không thể nhượng bộ. Vì thế, không chỉ Celicia, Lia, Anna mà ngay cả Ann, người luôn kính trọng thân phận của ông Lohn, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.
“Công tước/Ông chủ… Ngài thấy thế nào?”
“…”
Tất cả đều không có sát ý, tất cả đều chỉ đang nhẹ nhàng hỏi han, nhưng lại có một thứ sát khí nào đó, tràn ngập trong không gian tạm bợ không mấy rộng rãi này. Ngọn lửa chiến tranh vừa mới dập tắt, lại một lần nữa bùng lên. Mà Lohn, người đứng giữa tâm bão, lại bị khói bụi hun đến tối tăm mặt mũi.
Ông mang trong mình năng lực khai thiên lập địa, là Sư Vương danh chấn thiên hạ, vậy mà giờ đây lại không biết trả lời câu hỏi đơn giản này thế nào, yếu đuối như một chú mèo con bị người ta tùy ý xoa nắn.
Chưa bao giờ cảm thấy bất lực đến vậy. Có vẻ như vương miện thiên phú lẫy lừng cũng chỉ đến thế, thậm chí giờ đây Lohn còn sẵn lòng đổi nó lấy một cách giải quyết trận chiến tình trường này.
Con trai ngoan ơi… là cha đã đánh giá thấp con rồi.
Bộ râu run rẩy, Lohn không kìm được mà ở khóe mắt ép ra hai giọt lệ vô hình. Có thể sống sót đến giờ trong cái hồ đầy cá mập này, có thể không biết bao nhiêu lần thành công xử lý được những khủng hoảng tình trường như thế, con… đã sớm vượt xa cha già này rồi.
Nhà Campbell ta có người thừa kế như con, tuy không đến mức nói là tổ tiên phù hộ, nhưng cũng có thể nói là ông bà tổ tiên nở mày nở mặt rồi.
Vậy nên… thằng nhóc khốn kiếp kia, giờ con đang ở đâu hả?!
Tại sao lại để ta chịu cái tội này chứ, đồ khốn!
Đây đâu phải là trận chiến tình trường của ta!
“Hắt xì!”
Sau một cái hắt hơi, Muen xoa mũi, mơ màng ngước nhìn bầu trời.
“Lạ thật, ai đang nhắc đến mình nhỉ?”
Bầu trời mây đen giăng kín, chẳng thấy trời xanh, cũng chẳng thấy mặt trời. Càng không thể xuyên qua màn mây dày đặc này để nhìn thấy người đang nhớ đến cậu lúc này.
“Là Celicia, chị Anna, Lia, Ann… hay là Ariel?”
Muen lắc đầu, mỉm cười lẩm bẩm:
“Thôi, không nghĩ nữa. Dù sao cũng không thể là cha mình được, ông ấy giờ chắc đang đắm chìm trong niềm vui được gặp con dâu, đâu rảnh mà nghĩ đến mình.”