Gửi cha yêu quý của con, Tử tước Verdier,
Thời gian qua cha vẫn khoẻ chứ? Không có đứa con gái hay cằn nhằn này, cha có ăn quá nhiều đồ ngọt không đấy?
Mong cha tha thứ cho con nếu bức thư đến quá muộn, con bận rộn quá.
Thisse là thành phố đang được tuyết trắng bao phủ. Con nghe nói rằng tại đây có những ngọn núi quanh năm băng tuyết không tan, xứng danh là thủ phủ của phía Bắc, có lẽ cha cũng đoán được phần nào phong cảnh tại đây, đúng không ạ? Lần duy nhất con trông thấy tuyết là năm con mười bảy tuổi khi được đi du lịch cùng với cha mẹ, vì vậy mỗi sáng thức dậy con đều cảm giác như đang ở thế giới khác.
Ngoài trời lạnh đến nỗi dòng sông cũng phải đóng băng, nhưng con không cảm thấy lạnh. Mọi người trong lâu đài Birch đều lịch sự và tốt bụng, mẹ của Công tước cũng đối xử tốt với con. Đúng như lời đồn khi còn là một công chúa, bà của hiện tại vẫn rất xinh đẹp rạng ngời và có tính cách ngây thơ như một đứa trẻ.
Lúc này, con nghĩ mình không nên ngần ngại mà kể cho cha nghe câu chuyện cha tò mò nhất.
Cha thân yêu của con, Công tước Thisse, chủ nhân của lâu đài và cũng là người giám hộ cho con, ngài ấy hết sức quan tâm và giúp đỡ con rất nhiều vì con vẫn chưa quen với danh xưng phu nhân của một Công tước. Lo sợ con có thể cảm thấy cô đơn khi phải cố gắng thích nghi với một thành phố xa lạ, ngài ấy đã đích thân lên kế hoạch tổ chức một buổi tiệc trà bằng cách mời toàn bộ các quý tộc ở xung quanh đây, thậm chí còn tự tay tặng con những món quà hết sức quý hiếm.
Chloe dừng bút một chút khi đang buộc mình phải viết những lời hoa mỹ về một người chồng mà cô không thích, vai phải của cô cứng đờ có lẽ vì chịu quá nhiều áp lực. Mặc dù những điều cô viết chỉ nhằm trấn an cha cô, dẫu vậy cô vẫn lo ngại rằng chúng có thể trông quá cường điệu và gây nghi ngờ.
"Không đâu. Cha sẽ cảm thấy hạnh phúc."
Chloe bất giác cau mày, cảm giác cẳng chân mình đang đau nhói. Nỗi đau mà cô cảm nhận khi đi qua lại trước mặt Công tước cùng với chiếc nẹp mà anh tặng cho vẫn rất rõ ràng dù đã qua được vài ngày. Cha cô sẽ có biểu hiện thế nào nếu ông biết được chuyện này?
Lạch cạch.
Trận bão tuyết đang hoành hành làm cửa sổ rung lắc dữ dội, cắt ngang dòng suy nghĩ hiện tại của cô. Chloe đặt bút xuống, bước tới cửa sổ và kéo rèm lại.
"Ngài về cẩn thận."
"Cảm ơn."
Gilles dắt ngựa cho một vị khách ở lối ra vào. Nụ cười bất giác nở trên môi Chloe. Như thể nhận ra ánh mắt của cô, Gilles đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn. Chloe vui vẻ tháo chốt và mở cửa sổ, Gilles giật mình chạy nhanh về phía bồn hoa.
"Gió lạnh lắm, phu nhân. Cô mau đóng cửa lại đi!"
"Ừ. Cẩn thận kẻo cảm lạnh đấy, Gilles."
"Tôi nhớ rồi."
Gilles đội chiếc mũ len lên và gật đầu, Chloe nhìn cậu mỉm cười một cách xinh đẹp. Thật tốt khi không phải là một cuộc trò chuyện nào đó đặc biệt. Chỉ cần biết rằng Gilles, người giống như một thành viên trong gia đình hơn là người hầu, đang sống trong lâu đài này khiến trái tim đơn độc của cô như được nhẹ nhõm đôi chút. Ngày Gilles chính thức đến lâu đài Birch và được thuê làm quản lý chuồng ngựa, Chloe đã gần như bật khóc khi trông thấy gương mặt đó.
"Tạm biệt nhé, chúc cậu ngủ ngon."
Chloe kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời chào ngắn gọn và đóng cửa sổ. Gilles vẫy tay chào cô rồi lại chạy nhanh khỏi vườn. Chloe quay lại làm việc với một nụ cười chưa tắt trên môi, bắt đầu tiếp tục viết thư mà cô đã dán tem vào.
Còn một tin nữa sẽ gây ngạc nhiên cho cha. Trong lá thư gần nhất mà cha gửi đến, cha nói rằng mình đã rất buồn khi Gilles đột ngột nghỉ việc và rời lâu đài. Con đoán rằng cậu ấy rất thích điền trang Thisse, nơi mà cậu ấy ghé qua khi đưa con đến.
Cha có đoán được bây giờ con sẽ thông báo cho cha một tin gì không? Ôi cha của con! Gilles đã đến làm việc tại lâu đài Birch. Tất nhiên với sự chăm chỉ và cần mẫn đó, cậu ấy không khó tìm việc ở bất cứ đâu, tuy nhiên sẽ yên tâm biết bao khi được nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc ở nơi xa lạ.
Con dám chắc rằng lí do Công tước khuyến khích Gilles làm việc tại đây và hứa hẹn rằng đãi ngộ thật tốt đối với cậu ấy, có lẽ là do ngài đã cân nhắc vì con. Xin cha đừng nên lo lắng vì con đang được đối xử rất tốt và được tôn trọng. Khi mùa xuân đến gần, cái lạnh lạ thường tại nơi tưởng chừng như được các vị thánh băng ban phước sẽ dịu bớt.
Đã đến lúc con đi dùng trà cùng với Công tước. Dù bận rộn đến đâu, mỗi tối ngài ấy cũng không bao giờ quên cùng con gái của cha uống trà và thảo luận về những vấn đề lớn nhỏ trong lâu đài. Sở dĩ con không hề gặp khó khăn mà có thể xử lí được các nhiệm vụ rắc rối là nhờ sự giúp đỡ vô hạn đến từ Công tước.
Bằng tất cả trái tim con gửi đến cha,
Chloe, con gái của Thomas Verdier.
Gấp lá thư lại gọn gàng và bỏ vào trong phong bì, Chloe sau đó kiểm tra thời gian. Chiếc đồng hồ bỏ túi chỉ quá nửa đêm. Đúng là cô và Công tước có một cuộc hẹn mỗi đêm, như trong thư cô đã viết cho cha mình, tuy nhiên sự thật những khoảng thời gian đó không mấy vui vẻ.
"Công tước đang đợi phu nhân trong phòng giải trí."
"Còn khách thì sao?"
"Vị khách cuối cùng ra về rồi ạ."
Có lẽ đó là vị khách mà Gilles tiễn. Cho dù Damien có kết thúc công việc muộn như thế nào đi chăng nữa, anh cũng không bao giờ bỏ lỡ việc gặp Chloe. Vì thế, cô không thể nào sẵn sàng đi ngủ cho đến lúc cô buộc ngủ quên.
"Công tước."
Chloe lên tiếng chào anh nhưng Damien không nhìn sang cô, trên tay vẫn cầm cây gậy để chơi bi da. Hôm nay trông anh có vẻ lạnh lùng và xa cách hơn thường ngày, có lẽ là vì trang phục tối màu, áo sơ mi đen kết hợp cùng với quần đen.
Liệu có một ngày nào đó khoảng cách giữa cô và Công tước được thu hẹp không?
Cách! Chloe tỉnh lại ngay khi nghe thấy tiếng quả bóng trắng chạm vào một quả bóng đỏ. Quả bóng đỏ nhanh chóng vượt qua chiếc bàn to lớn và biến mất tăm trong lỗ.
"Nếu ngài vẫn chưa chơi xong thì em sẽ quay lại sau."
"Ở một mình chẳng vui chút nào."
Âm thanh đánh cạch nữa lại vang lên, quả bóng xanh nhanh chóng lăn đến mép bàn nơi cô đang đứng. Damien đi đến gần cô, lấy phấn xoa xoa đầu gậy. Khi anh đưa tay về phía Chloe, cô bỗng nhiên trong vô thức giật mình lùi lại một bước. Tim cô đập mạnh như đang bị sốc khi Damien đột ngột tiến đến gần cô, đến mức mặt cô gần như chạm vào Công tước.
"Em có biết luật chơi snooker (một kiểu chơi bi da) không?"
Damien hỏi khi anh đặt quả bóng xanh đã rơi vào lỗ về vị trí cũ. Chloe lắc đầu tỏ vẻ thờ ơ. Cô không muốn tạo ấn tượng bằng cách như đang giả vờ rằng biết tất cả mọi thứ và cũng không muốn kéo dài câu chuyện. Không ai có thể theo dõi chồng cô trong cuộc thẩm vấn của anh, Chloe chỉ nóng lòng muốn kết thúc nhanh cuộc gặp gỡ và được trở về phòng ngủ của mình.
"Không ạ."
"Vậy sao?"
Damien hơi hạ cằm xuống điều chỉnh tư thế.
"Cú ta vừa đánh là một quả bóng 10 điểm."
Nói dối!
Đôi mắt Chloe mở to và cô gần như phát ra âm thanh. Khi Damien cẩn thận nhắm vào quả bóng, đôi mắt của anh dường như sáng lên, quả bóng trắng nhanh chóng di chuyển dọc theo thành bàn. Cách! Cách! Ba quả bóng được đánh liên tiếp biến mất hoàn toàn vào lỗ khác nhau. Damien lại mở miệng với vẻ mặt không chút do dự.
"Ba quả vừa rồi là 30 điểm. Không phải quá hoàn hảo sao?"
Những lời lẽ này nếu được cha của Chloe nghe thấy hẳn ông sẽ tức giận lắm vì ông là một bậc thầy bộ môn bi da. Chloe cau mày khi nhìn Công tước chơi theo ý mình mà không chớp mắt, hoàn toàn phớt lờ quy tắc khi các quả bóng lẽ ra phải được đánh theo thứ tự. Chẳng lẽ một thành viên trong Quốc hội, bàn chuyện lớn nhỏ của một vương quốc lại có thể phạm tội lừa đảo một cách trắng trợn như thế này sao?
"Hôm nay những quả bóng cứ thế lăn tròn một cách trơn tru. Chắc ta sẽ sớm đạt 100 điểm."
Đôi môi vốn đang run rẩy vì sự bất mãn cuối cùng cũng được mở ra.
"Công tước, ngài đang liên tục phạm lỗi. Thật ra ngài đang mất điểm chứ không ghi điểm."
"Ồ, ta tưởng em nói rằng em không biết luật chơi."
Damien nhẹ nhàng thở ra khi nhắm quả bóng thêm một lần nữa và đánh vào lỗ bên cạnh cô.
"Em nói dối à?"
Màu đỏ, màu xanh, màu đen, màu hồng. Lần lượt những quả bóng đủ màu sắc rơi vào cái lỗ trong nơi góc bàn Chloe đang đứng. Tiếng lạch cạch liên tục vang lên. Mỗi lần nghe tiếng bóng rơi xuống lỗ, miệng Chloe lại bất giác trở nên khô khốc.
"Em có chúc người quản lý trẻ đang trông chuồng ngựa kia ngủ ngon không?"
Lách cách.
Sau khi đánh quả bóng đen cuối cùng vào lỗ, Damien đứng dậy. Trong lúc quan sát anh sắp lại số bóng đã chơi dưới chiếc bàn lớn, Chloe đột ngột nhận ra phòng này không xa phòng cô. Tất cả các cửa sổ đều quay về cùng một hướng, điều này có nghĩa cuộc hội thoại ngắn ban nãy đã được Công tước nghe thấy.
"Chúng ta đã được chuyển sang quyền giữ im lặng khi được hỏi câu khó chưa?"
"...Tại sao ngài lại yêu cầu em đến? Nếu ngài muốn kiểm tra mối quan hệ giữa em và một người hầu, em sẽ nói là không vấn đề gì cả. Không chỉ riêng với Gilles mà còn là những người khác."
"Cầm lấy gậy đi."
Chloe nhíu mày nhìn anh, Damien chỉ vào bức tường như thể ra hiệu anh không có ý đảo ngược mệnh lệnh. Dường như Công tước hôm nay dự định hành hạ cô bằng cách này.
"Cầm lấy gậy đi, Chloe."
Chloe hít một hơi sâu và rồi nhìn anh.
"Ngài muốn thi đấu với em?"
"Đúng thế."
"Nhưng điều kiện là gì?"
Damien cười khúc khích.
"Điều kiện?"
Chloe đọc lại những lời Tử tước Verdier luôn nhấn mạnh.
"Em sẽ không chơi trò chơi mà không cá cược."
Tiếng cười trầm thấp như vang vọng khắp không gian rộng lớn.
"Ah ah, Chloe. Em luôn làm ta cảm thấy ngạc nhiên."
Chloe cắn môi, nhìn người đang mỉm cười hạnh phúc với cô như thể anh là đứa trẻ được chiều.
"Trông em có buồn cười không?"
"Rất nhiều."
"Thật sự buồn cười lắm à?"
Chloe ngẩng đầu lên đầy thách thức.
"Một cô gái trẻ ra vẻ ngây thơ và thậm chí chưa bao giờ mua vé cá cược tại trường đua ngựa, thế mà cả gan cá cược một trận bi da hệt như một người đàn ông muốn được ra oai."
Damien đi đến gần cô và giao tiếp bằng ánh mắt.
"Ta nên đặt cược vào cái gì đây? Có điều gì từ ta mà em muốn không?"
Tràn ngập mắt anh toàn là ánh sáng của sự thú vị. Không phải là tình huống có lợi dành cho Chloe, tuy nhiên cô thấy mình phải nên nói gì đó trong khi mọi chuyện đã đến nước này.
"Làm ơn đừng gọi em đến vào lúc đêm hôm khuya khoắt như thế này nữa."
"Nếu ta có việc phải làm thì sao?"
"Ngài có thể làm điều đó lúc mặt trời mọc, hoặc khi tất cả người hầu vẫn còn đang ngủ."
"Vậy nếu ta thắng thì sao?"
Chloe đột ngột dừng lại, Damien cười nhẹ.
"Em chưa nghĩ đến trường hợp mình sẽ thua à? Điều này điên rồ thật đấy."
Chloe nhìn anh một cách nghiêm túc, quyết định sẽ giữ bình tĩnh bất kể Công tước có cười nhạo mình hay không.
"Ngài muốn điều gì, thưa Công tước?"
"Ta sẽ lấy một trong những thứ mà em có, thứ mà ta muốn."
Chloe chớp mắt vài lần, trông cô có vẻ bối rối.
"Như ngài biết đấy, Công tước. Em không có gì nhiều lắm."
"Điều này có nghĩa trong đống hành lý chiếm gần cả toa chứa hàng chỉ toàn là bụi hay sao?"
Chloe tỏ vẻ căng thẳng, trên tay yên vị gậy chơi bi da thay vì là cây gậy chống.
"Dĩ nhiên là không, em chỉ nghĩ ngài không hề cần thứ gì cả."
Túi hành lý quý giá của cô chứa đầy những vật cần thiết. Ngoài những lọ thuốc đã cứu cháu trai của Eliza mới vài ngày trước còn có cuốn nhật ký cô viết từ khi còn nhỏ, những sợi chỉ thêu đầy màu sắc người mẹ quá cố lần đầu mua cho, một cây bút lông, ít giấy và ngọn nến thơm mà cha mang về từ Swan, thậm chí còn có búp bê yêu thích mà cô hay chơi lúc nhỏ. Chẳng có thứ gì mà cô muốn mất vào tay chồng mình.
"Ta sẽ nói cho em biết sau khi trận đấu kết thúc."
"Theo ý ngài vậy."
Damien gật đầu ra chiều đồng ý. Anh bất giác nghĩ Chloe sẽ không bao giờ nhẹ tay với anh, nhân danh gia tộc Verdier.
* * *
Quả bóng trắng từ từ lăn trúng chính xác quả bóng mục tiêu. Sau khi ghi điểm, Damien nhìn Chloe đầy vẻ khiêu khích khi cô cẩn thận nhắm góc tiếp theo. Đôi môi nhỏ nhắn theo thói quen hơi hở ra khi tập trung, có lẽ vì tập trung quá mà nó không hề khép lại trong suốt cuộc chơi.
"Phạm luật rồi."
"Không thể nào!"
Đôi mắt Chloe mở to trước lời thì thầm của chồng bên tai. Cô đã di chuyển vô cùng cẩn thận vì sợ sẽ mắc sai lầm, thế nhưng lại là một pha phạm lỗi. Không phải Công tước có mắt ở phía sau đầu đó chứ?
"Em nhìn nhầm rồi."
Damien bình thản nhún vai và nén tiếng cười. Người phụ nữ này luôn có cách làm anh bị mất cảnh giác, anh vốn dĩ biết điều đó nhưng thành thật mà nói thì lần này nằm ngoài tưởng tượng của anh. Chloe thận trọng đến mức quyết tâm một cách táo bạo, một khi đã ra quyết định.
Anh nhẹ nhàng quét lưỡi bên trong cái miệng khô khốc của mình. Chloe dường như không chú ý đến chồng, cô đang khập khiễng đi dọc theo chiếc bàn lớn, chỉ chú tâm nhìn vào quả bóng. Trước khi cô kịp nhận ra thì chỉ còn lại hai quả cuối cùng.
Damien dẫn trước cô tận hai điểm, tuy nhiên Chloe có thể tận dụng cơ hội cuối cùng này để tấn công. Nếu như đánh được hai quả liên tiếp còn lại, cô sẽ là người thắng cuộc. Điều đó xảy ra đồng nghĩa với việc Damien không được hằng đêm trông thấy vợ mình được nữa. Biết sao được, nếu anh không tán thành với điều khoản mà cô đưa ra trong vụ cá cược, hẳn là cô sẽ không chơi với anh bất kì trò chơi nào nữa.
"Chloe."
Tên cô đột nhiên phát ra từ miệng của Damien. Chloe nghe thấy nhưng không đáp lại hay thèm nhìn anh.
"Em có biết cơ sở để chiến thắng trong trò chơi này chính là bằng cách khiến đối thủ mắc sai lầm không?"
"Em có nghe nói."
Chloe bỏ ngoài tai những lời anh nói, bận rộn tính toán góc độ trong đầu. Mồ hôi tay cô liên tục túa ra, rất may sau khi thoa bột nhựa thông cuối cùng cũng ổn định lại. Khi còn nhỏ và chân cô thậm chí còn yếu hơn cả bây giờ, Tử tước đã dạy cô chơi bi da suốt ngày chỉ vì cô cảm thấy chán và không thể nào ra ngoài.
"Trên chiếc bàn hẹp có thể diễn ra vô số lối chơi, Chloe. Cuộc sống chúng ta cũng tương tự vậy, không ai biết trước quyết định được ngay từ đầu. Vì vậy nó rất thú vị, phải không?"
"Cuộc sống... của chúng ta?"
"Đúng vậy, bao gồm cả con. Con gái yêu quý của ta."
Mặc dù không thể ra ngoài nhưng Chloe có tất cả những sở thích cô có thể làm trong nhà. Cha cô, người đã dạy chơi bi da trong lúc bàn luận về một tương lai khó lường, có lẽ ông chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ trở thành phu nhân của một Công tước, lại còn là một người chồng xấu tính. Cô khẽ mỉm cười, bất giác nghĩ đến cha mình trong lúc thực hiện mục tiêu cuối cùng.
"Hai ngày nữa, một nhóm khách quan trọng sẽ đến thăm lâu đài Birch. Là một Công tước phu nhân, ta hy vọng em sẽ cố hết sức để chào đón họ."
"Vâng, tất nhiên rồi."
Việc đón khách không hề còn là niềm vui nhưng không có gì Chloe không thể làm được. Tất cả những gì phải làm là liên tục phục vụ thức ăn, không chỉ vậy còn phải phù hợp khẩu vị với người được mời. Ngoài ra, can thiệp vừa phải vào cuộc trò chuyện của họ và luôn để mắt đến họ.
Chloe mím môi và vẫn tập trung đánh bóng. Góc đi hơi chệch dù cô đã cố tính toán, quả bóng lăn vào góc hẹp chỉ trong gang tấc. Quả bóng cuối cùng đã được thêm vào, trò chơi sắp đến hồi kết.
"À, còn nữa. Hầu tước phu nhân Isabella cũng sẽ tham dự. Cô ấy là một người khá kén chọn, vì thế em nên đặc biệt lưu ý."
Quả bóng trắng trượt khỏi bóng đen, chỏng chơ nằm trên mặt bàn. Chloe từ từ rời người khỏi đó, cây gậy trên tay bất giác rơi xuống một cách yếu ớt. Bây giờ Công tước đang nói gì vậy?
Chloe nhìn anh bằng một đôi mắt lờ mờ khi chồng thản nhiên chà xát viên phấn lên đầu cây gậy, sau đó đánh mạnh quả bóng mà cô đánh trượt. Công tước đứng dậy và mặt đối mặt với cô.
"Tiếc quá, Chloe. Em gần như đã thắng rồi."
Ping, ping, ping.
Quả bóng xoáy mạnh, quay quanh chạm bốn cạnh bàn cuối cùng cũng chạm vào quả bóng đen. Bóng đen nhẹ nhàng biến mất vào lỗ như một lực mạnh đang hút.
Tỉ số đảo ngược, chiến thắng của Damien. Chloe nhìn anh với ánh mắt không tập trung, thậm chí còn chẳng thèm nhặt cây gậy bị rớt trên sàn.
"...Em tặng gì được cho ngài?"
Damien từ từ đi đến gần cô, duỗi hai tay đang siết chặt hướng về phía trước. Trông anh hệt như con thú lười biếng và khẽ thì thầm.
"Lưỡi và môi của Chloe Verdier."
Người đàn ông này sao có thể tàn nhẫn như vậy? Cảnh tượng chọn món ăn cho tình nhân của anh hiện lên, phu nhân Isabella muốn ai là người sẽ giúp cô ấy? Cô có nên hỏi người đàn ông trước mặt mình không?
"...Ngài nghiêm túc chứ?"
Chloe nhìn anh gượng cười. Người đàn ông thản nhiên chà đạp lên niềm kiêu hãnh của cô những tưởng cô đang bảo vệ, và mỉm cười.
"Chưa khi nào ta chân thành hơn lúc này."
Damien thích thú ngắm nhìn Chloe, đôi mắt cô ấy đang dần hoen ướt. Chloe cắn môi và nắm chặt tay.
"Chính em là người yêu cầu đặt cược."
Nổ tung đi, Chloe.
"Sao thế, có vấn đề gì à?"
"Công tước, em..."
Đúng thế, làm mọi thứ nổ tung đi. Chloe.
Chloe khập khiễng bước tới chỗ anh. Không hề do dự như trước, cô nắm cổ áo sơ mi của anh bằng cả hai tay.
"Đây là lần đầu tiên trong đời em cảm thấy chán ghét một người đến vậy."
"Ôi trời, ta rất lấy làm tiếc."
Damien đáp lại bằng một nụ hôn còn nóng bỏng hơn Chloe, người trước đó đã hôn anh bằng những giọt lệ nóng hổi.
"Vậy đó là tất cả những gì ngài muốn nói à?"
Anh dùng môi vuốt ve đôi má ướt đẫm. Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt lặng lẽ rơi lệ như một cảnh tượng trong tranh, trái tim anh đập dữ dội.
"Không."
Được rồi, lúc này cô mới là người phải hỏi. Nên hét vào mặt anh ấy và hỏi làm sao anh ấy có thể xúc phạm cô bằng cách mời chính tình nhân của mình đến nơi cô đang làm chủ, lại còn theo cách vô cùng thản nhiên.
"Hãy thử đi, ta sẽ lắng nghe bất cứ điều gì."
"Nếu việc tại đây đã xong thì em xin phép rời đi được chứ?"
Chloe thật là có tài khiến anh phát điên, hơn cả những gì anh nghĩ.