Một tuần đã trôi qua kể từ khi Công tước trở lại. May mắn thay kể từ sau hôm đó, Công tước không làm phiền đến Chloe nữa. Cũng giống như Chloe, anh ở lại phòng làm việc và xem xét tình trạng sổ cái. Sau khi nắm được tình hình hoạt động của lâu đài, một bức điện tín ngay lập tức được gửi đi để tập hợp toàn bộ doanh nhân quý tộc từ khắp nơi trong vương quốc.
Những người được Công tước mới đến hầu hết đều có địa vị xã hội khác nhau, tuy nhiên họ có một điểm chung đó là đều có hiểu biết, nắm bắt nhanh chóng tình hình trong ngoài vương quốc, thẳng thắn và không giấu diếm quan điểm của mình.
"Nghe nói tuyến đường sắt đang được xây dựng tại Verdier, nơi đó chắc sẽ phát triển một cách nhanh chóng."
"Có lẽ vậy. Tuy nhiên có thế sẽ mất một ít thời gian."
Damien nhẹ nhàng khẳng định khi tay dùng dao cắt thịt. Chloe không thể làm gì khác ngoài ngồi im lặng ngay bên cạnh anh, trông như một con búp bê. Một người đàn ông nói giọng miền Nam có tóc xoăn đỏ cố tình hạ giọng.
"Ngài chắc hẳn đã tặng vợ mình một món quà cưới khổng lồ rồi nhỉ, Công tước?"
"Tại sao ta không thể làm điều đó?"
"Tôi rất lấy làm ngạc nhiên khi đôi lúc Công tước thể hiện một khía cạnh khác như vậy."
"Ha ha ha ha ha."
Cuộc trò chuyện thân mật diễn ra trên một bàn ăn rộng lớn, Chloe cảm thấy chỗ ngồi của mình như đang có một cái gai nhưng để thể hiện trọng trách của một chủ nhà, cô không thể vội vàng rời đi mà phải ở lại để tiếp đãi khách.
"Công quốc Carter đang trong tình thế bất thường. Dù họ là người tuyên bố kết thúc chiến tranh, tuy nhiên chúng ta cũng không bao giờ biết được họ có thể đâm sau lưng chúng ta một nhát bất cứ lúc nào."
"Họ có thể sử dụng vị thế địa lý của mình để bắt tay một quốc gia đồng minh và bất ngờ tấn công chúng ta, vậy nên ngài cuối cùng sẽ phải đưa ra quyết định sớm thôi, thưa Công tước."
"Phu nhân của ta nghĩ như thế nào?"
Damien đột nhiên hỏi ý kiến Chloe. Ánh mắt của các quý ông trên bàn đều tập trung hết vào cô. Cô dùng khăn ăn lau miệng rồi khẽ mỉm cười.
"Em không hiểu nhiều về chính trị hay ngoại giao vì em là một phụ nữ."
Như thể không mong đợi phản ứng của những người ngồi xung quanh, Chloe tiếp tục nói ngay khi họ sắp sửa quay đi.
"Nhưng em biết rõ rằng người dân đều đang mệt mỏi vì chiến tranh rồi."
Một không gian im lặng bao trùm bàn ăn. Damien nâng ly rượu lên ra hiệu cho họ tiếp tục.
"Chinh phục Công quốc Carter sẽ là một điều tốt cho người dân, vậy nên hi sinh con bò vì một lợi ích lớn hơn không phải sẽ tốt hơn sao?"
"Không ai có thể hoàn toàn đảm bảo sẽ chiến thắng hay thất bại trong một cuộc chiến. Đúng là Swanton trước đây đã giành chiến thắng trong việc chống lại Công quốc Carter, tuy nhiên chúng ta không thể chắc chắn một điều rằng họ sẽ mãi mãi là kẻ yếu thế."
"Tiếp tục đi."
"Nếu họ yêu cầu viện trợ từ các nước khác, tình hình sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát. Như Bá tước Weiss đã nói, Công quốc Carter là một quốc gia biết cách tận dụng tối đa lợi thế địa lý của mình, với tư cách là một quốc đảo."
"Công tước phu nhân, cô đúng là có cái nhìn sâu sắc."
Khi Weiss mở lời tỏ vẻ ngưỡng mộ, Chloe mỉm cười một cách lịch sự.
"Ngài quá khen rồi, Bá tước."
"Trong tình huống này, phải chăng có nghĩa là chúng ta chỉ nên ngồi im và đợi Công quốc Carter nắm quyền? Họ đã bắt đầu tăng thuế hàng hoá nhập khẩu từ Swanton rồi." Damien hỏi lại Chloe.
"Thì ra là vậy."
"Phu nhân có ý kiến gì về chuyện đó không?"
Câu hỏi dai dẳng như thể một cuộc tranh luận. Không có gì lạ khi những tranh luận diễn ra trên bàn ăn tối một cách sôi nổi, dù vậy Chloe cảm thấy nặng nề vì tất cả mọi người như đang soi xét và chờ đợi câu trả lời đến từ phía cô.
"Em chỉ thận trọng nêu lên một số ý kiến giữa cuộc trò chuyện của những nhân vật cấp cao mà thôi."
"Ở đây có ai khác có địa vị cao hơn em à?"
Chloe nắm chặt khăn ăn, rồi lại buông ra và hít một hơi. Nếu Công tước định làm bẽ mặt cô trước mặt nhiều người, thì cô không có ý định sẽ chỉ ngoan ngoãn làm theo những gì anh muốn.
"Em nghĩ lý tưởng nhất chính là tiến hành hiệp ước hoà bình cùng với Công quốc Carter. Một đề xuất không tồi cho một Công quốc, cũng là cơ hội để họ kết thúc chiến tranh."
"Lời hứa không hẳn lúc nào cũng được giữ đúng. Thật ra có nhiều trường hợp chúng bị phá vỡ hơn."
"Chỉ cần làm cho lời hứa không bị phá vỡ là được."
"Làm cách nào?"
Hiện tại như trên bàn ăn chỉ còn lại mỗi Công tước và vị phu nhân của mình. Tất cả còn lại đều đang nín thở và dõi theo cuộc trò chuyện căng thẳng của họ thì bất ngờ cô lên tiếng.
"Liên minh bằng hôn nhân sẽ là mạnh nhất."
Nếu Hoàng thất gắn bó với nhau, huyết thống gia tộc chia rẽ, tình thế sẽ trở thành dạng không thể bên nào phản bội bên nào. Thế nhưng Damien chỉ nhìn cô và lắc đầu.
"Người thừa kế duy nhất của Công quốc là nam, tuy nhiên danh tính của anh ta là một bí mật và chưa được biết chính xác. Trong khi Swanton chẳng có một công chúa nào."
Chloe có vẻ chưa hiểu.
"Hoàng tử Johannes thì sao? Công quốc Carter có đến ba cô công chúa chưa lập gia đình, trong khi đó chỉ có một người con trai là người thừa kế."
Damien nghiến chặt quai hàm rồi cũng bật cười. Như một tín hiệu đến từ Công tước, trên bàn ăn vang lên nhiều tiếng cười khác. Chloe không thể hiểu được tại sao chỉ ngoài cô ra, tất cả mọi người còn lại đều nhìn nhau và mỉm cười đầy vẻ ẩn ý.
"Kết hôn với Hoàng tử? Mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy sợ, thảm hoạ sẽ ngay lập tức xảy ra."
"Ngược lại, không chừng chúng ta còn bị Công quốc Carter phản công."
"Không hẳn là không hề có lợi ích, người bình thường hoàn toàn có thể nghĩ theo cách đó nên chúng ta có thể lợi dụng."
Chloe cảm thấy tệ hơn vì cô cảm giác như mình đang bị cười nhạo. Cô cố điều chỉnh vẻ mặt và tiếp tục dùng bữa tối, như củng cố thêm nhận định Công tước đang muốn tìm cách làm bẽ mặt cô là hoàn toàn đúng.
"Dù sao thì rõ ràng phu nhân không hề đọc 'Tấm màn đỏ'."
Mặt Chloe bất giác trở nên cứng đờ. Lần đầu tiên cũng là cuối cùng cô trông thấy quyển tạp chí tin đồn có tên gọi 'Tấm màn đỏ', đó là khi ở tiệm may váy tại Verdier. Cô bắt đầu cảm thấy buồn nôn khi hồi tưởng lại ngay trên trang nhất chễm chệ không ai khác chính là Công tước và cô tình nhân của mình.
"Weiss, ngài không nghĩ đó là chủ đề thích hợp để bàn trong lúc này chứ? Cẩn thận cái miệng của ngài đi."
Một người muộn màng nhớ lại bê bối của ngài Công tước và khẽ thở dài nhưng nó vô tình đã được nhắc đến. Damien được nước làm tới mà hỏi vợ mình.
"Không, thật ra ta cũng tò mò. Em đã bao giờ đọc 'Tấm màn đỏ' chưa, phu nhân?"
"Một lần tình cờ."
"Thế à?"
Damien nhướng mày tỏ ra thích thú.
"Nhưng nội dung được viết trên đó thực sự không gây ấn tượng cho em. Một tin tức mang vẻ khiêu khích được đăng trên một tạp chí rẻ tiền. Nếu thực sự là một quý tộc trong vương quốc, em nghĩ hẳn không nên đọc những tờ báo lá cải vô ích như vậy."
Chloe đáp lại bằng một vẻ mặt thờ ơ bình tĩnh, thật may chẳng ai nhìn thấy những bàn tay run rẩy đang nắm chặt lấy chiếc khăn ăn ở dưới gầm bàn.
"Tôi đoán ngài đã kết hôn với một gia đình quý tộc thực thụ, và còn lại là gia tộc cuối cùng trên vương quốc này."
Damien bật cười, một nụ cười thật sự vui vẻ. Không khí vốn đang căng thẳng ở trên bàn ăn bỗng chốc trở lại bình thường.
"Một lần nữa xin chúc mừng cuộc hôn nhân của ngài, thưa Công tước."
"Tôi nghĩ mình đã hiểu được lí do vì sao Công tước vội vàng kết hôn đến vậy. Thật ra tôi rất lo lắng."
"Đừng cố gắng rút ngắn đời mình bằng cách nhìn chằm chằm vợ của cấp trên ngài nữa, Bá tước Weiss."
"Ôi thôi nào, sau khi bị một viên đạn xuyên qua thái dương trong cuộc chiến tranh, tôi không thể nào nheo mắt được nữa."
"Ha ha ha ha ha."
Chloe không thể chịu đựng được nữa, cô đột ngột đứng dậy một cách cẩn thận.
"Món tráng miệng vẫn chưa được mang lên. Em sẽ đi kiểm tra một chút."
Ngay khi vừa rời khỏi phòng ăn tối, nụ cười hoàn toàn biến mất khỏi gương mặt cô. Chloe cảm thấy buồn nôn đến mức muốn nôn ra hết tất thảy thức ăn đã ăn. Cô tự trách bản thân mình đã quá ngu ngốc khi quên mất rằng họ chính là các nhân vật thân cận của ngài Công tước, không lí do nào họ lại không biết tình nhân của chồng.
Cô cũng biết rằng xã hội quý tộc tràn lan những vụ bê bối, nhất là ngoại tình. Thế nhưng... Công tước, người đã đặt cô ở một nơi đầy rẫy những người biết rõ sự thật. Những người bạn của Công tước? Không, họ là những kẻ tồi tệ nhất khi khen ngợi cô theo kiểu châm biếm. Dẫu rằng có thể một ít trong số họ thật sự cho đó là màn ra mắt ấn tượng, nhưng thực tế chỉ là ảo tưởng đến từ phía cô.
"Đến khi nào thì mình mới quen với sự thua cuộc?"
Chloe nhìn thấy người hầu đang đẩy chiếc xe đầy món tráng miệng. Cô ước gì khoảnh khắc người ấy bước xuống hành lang sẽ không bao giờ kết thúc.
* * *
Đã quá nửa đêm, Chloe nghe thấy tiếng động vang trong lâu đài yên tĩnh. Nơi hành lang, một giọng ai đó đang khóc nức nở. Tiếp theo là một giọng nói như đang an ủi.
"Chúng ta ra ngoài trước đã, Eliza. Nếu để chủ nhân biết, bà sẽ gặp nguy hiểm mất!"
"Ta đã cống hiến cả cuộc đời mình cho gia tộc này...!"
"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Khoảnh khắc Chloe mở cửa, cô nhìn thấy khuôn mặt đầy mồ hôi lạnh của Eliza, mái tóc luôn búi gọn gàng giờ rối tung lên. Việc sa thải bà ấy đã được quyết định và dự kiến phải rời lâu đài trong vài ngày tới.
"Cháu trai của tôi đang bị sốt, tình hình nguy kịch lắm. Nó thậm chí còn bắt đầu nói lảm nhảm. Hãy cho tôi gặp bác sĩ, thưa phu nhân."
Chloe không hề do dự.
"Đi gọi bác sĩ ngay đi."
"Vâng? Thưa phu nhân, việc gọi bác sĩ..."
Một tia sáng nhỏ xuất hiện trong mắt Chloe khi cô đang nhìn người hầu do dự.
"Cô định quấy rầy giấc ngủ của Công tước à? Hay là cô quên mất ta cũng là chủ lâu đài."
"Tôi sẽ gọi bác sĩ ngay lập tức, thưa phu nhân."
Sau khi người hầu vội vã biến mất với một vẻ mặt ngạc nhiên, Chloe vội vàng mở tủ. Bên trong là vô số túi hành lý của cô được sắp theo nhiều kích cỡ.
"Bà có thể giúp tôi được không?"
Eliza, người từng than phiền vì cô mang tận mười hai chiếc hành lý từ Verdier, có thoáng sững sờ rồi cũng nhanh chóng tỉnh táo và đến gần cô.
"Hãy lấy chiếc túi màu xanh ở phía dưới ra."
Eliza dùng hết sức mình lôi ra chiếc túi màu xanh. Bên trong có một chiếc túi vuông khác sau khi Chloe tháo nút thắt da. Cô vơ nhanh nó rồi chộp lấy cây gậy chống.
"Tôi cần chăm sóc đứa trẻ trong thời gian chúng ta chờ bác sĩ đến. Bà dẫn đường đi, Eliza."
"Sao cơ... phu nhân."
"Cơn sốt như cuộc chạy đua cùng với thời gian. Nhanh lên đi!"
Eliza sống tạm trong một túp lều ở nơi khu rừng phía sau lâu đài. Chloe bước ra ngoài khi chỉ vận trên người chiếc áo khoác mỏng với đồ ngủ bên trong. Chloe mím môi, cô ngã xuống tuyết nhiều lần khi phải theo sau những bước khẩn trương của Eliza.
"Phu... phu nhân."
"Eliza, bà cõng tôi được chứ?"
Eliza không chút do dự mà quỳ ngay xuống, quay lưng về phía mặt cô. Cõng một Công tước phu nhân mảnh khảnh trên lưng, Eliza như đang chạy về phía trước với một sức mạnh siêu phàm.
Tưởng chừng như họ sẽ không đến được căn nhà khi toàn bộ cơ thể gần như bao phủ bởi tuyết. Tình trạng đứa trẻ thật sự nghiêm trọng, trông thằng bé chỉ tầm năm hoặc sáu tuổi, toàn thân run rẩy vì lạnh nhưng trán lại nóng như quả cầu lửa.
Chloe nhanh chóng cởi chiếc chăn len đang bao bọc lấy đứa trẻ, sau đó bắt đầu cởi bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi.
"Lạnh... lạnh quá... lạnh quá...!"
Đứa trẻ như chìm đắm trong suy nghĩ và khóc, răng đánh lập cập vào nhau cùng với đôi môi khô nẻ.
"Cháu tôi, Charlie...!"
Eliza hét lên một cách kinh ngạc nhưng Chloe không ngần ngại mà cởi sạch quần áo của cháu trai bà. Cô mở chiếc túi mang theo bên mình, lấy ra hai lọ thuốc khác màu và mở chúng ra, sau đó bôi nhanh lên môi thằng bé.
"Khụ...khụ...!"
Cô túm lấy mũi thằng bé đang ho và bắt uống hết lọ thuốc, tuy nhiên đứa trẻ bắt đầu vùng vẫy và la hét như thể rằng nó sắp chết.
"Phu nhân!!"
"Ra ngoài và xúc tuyết đi! Chúng ta cần hạ sốt cho thằng bé một cách nhanh nhất, mau đi!"
"Tôi sẽ không tha thứ... nếu cháu tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha thứ cho cô!!"
Đôi mắt nhăn nheo đầy sự lo lắng, tức giận và buồn bã ngập tràn trong làn nước mắt. Chloe nhìn thẳng vào bà, nói bằng một giọng trầm đặc nhưng lại vô cùng chuẩn xác.
"Sau này bà có thể oán trách tôi, nhưng nếu không muốn cháu mình tàn tật như tôi suốt đời, thì giờ hãy làm theo những lời mà tôi nói."
Cuối cùng, đứa trẻ tiếp tục nôn mửa nhưng đã bình tĩnh sau khi uống ba lọ thuốc. Sau đó chặn tất cả gió trong phòng, Chloe sử dụng chiếc khăn được ngấm tuyết lạnh và lau từ trán đến chân thằng bé. Eliza ở bên cạnh cô lại rơi nước mắt khi nhìn Công tước phu nhân lau phần thân dưới đầy là nước tiểu.
"Phu nhân, nếu tôi giúp được điều gì..."
"Không cần đâu, sẽ nguy hiểm hơn nếu người lớn tuổi như bà bị sốt, thế nên bà ra ngoài đi."
Eliza bị đuổi ra ngoài vì nghe nói rằng điều đó sẽ rất nguy hiểm. Sau cùng, khi bác sĩ đến nơi bằng chiếc xe ngựa chạy nhanh gần như phát điên, nhiệt độ cơ thể của đứa trẻ đã trở lại bình thường. Vị bác sĩ muộn màng cúi đầu chào Công tước phu nhân.
"Bây giờ ta phải nói lời tạm biệt, xin hãy chăm sóc cho đứa trẻ này."
Bác sĩ điều trị vẫn chưa hiểu rõ tình hình, tuy nhiên ông đã cẩn thận xem xét tình trạng đứa trẻ. Đây là lần đầu tiên ông đích thân đến nhà của một người hầu khám bệnh. Nhưng vì đó là mệnh lệnh của phu nhân Công tước nên không thể nào ông từ chối được. Sau khi kiểm tra cẩn thận tình hình đứa trẻ, ông đã đưa ra kết luận.
"Công tước phu nhân đã điều trị cho thằng bé rất tốt."
Thứ Chloe đưa cho đứa trẻ chính là loại thuốc mà bác sĩ có. Hơn nữa, vì được sơ cứu đúng cách nên cơn sốt đã nhanh chóng hạ xuống mà không lên đến đỉnh điểm.
"Nếu đến muộn hơn một chút có lẽ thằng bé đã nguy kịch rồi. Bà nên biết ơn phu nhân."
Eliza nhìn Chloe bằng một đôi mắt rưng rưng. Cô lắc đầu lại với bà, người đang thì thầm cảm ơn rồi lại nhìn sang bác sĩ.
"Xin ông hãy ở lại đây và theo dõi tiến độ thằng bé cho đến rạng sáng. Bởi vì tôi không thể nào ở lại..."
Két.
"Công, Công tước."
Tiếng cửa căn nhà bật mở, tất cả mọi người ngoại trừ Chloe và đứa trẻ đang ngủ trên giường đều cúi đầu chào Công tước. Eliza, người đã bị cấm vào trong lâu đài sau khi nhận lệnh cách chức và bác sĩ của gia tộc Thisse, người sẽ không bao giờ di chuyển nếu không có lệnh đến từ Công tước, lúc này cả hai đều đang nuốt khan.
"Ngài đóng cửa lại đi ạ, Công tước. Ngoài trời gió lắm."
Khi Chloe mở lời phá vỡ im lặng, Công tước liếc nhanh đứa trẻ đang nằm trên giường. Đứa trẻ vẫn đang ngủ say và trông vẫn ổn, không giống như đang hấp hối.
"Ra ngoài."
Tuy đối tượng cho mệnh lệnh đó là không rõ ràng nhưng ai cũng biết mục tiêu được nhắm đến đó là ai. Công tước ngay sau câu nói, quay đi không nói một lời.
"Thưa... thưa Công tước, tôi là..."
"Ông đừng ra ngoài, ở lại đây đi."
Chloe sợ hãi đến mức lặng lẽ giữ tay bác sĩ, sau đó tiến lên một bước. Cô tiếp tục nói bằng giọng bình tĩnh và thật cương quyết.
"Tôi sẽ chịu trách nhiệm nên ông hãy chăm sóc cho thằng bé đến cùng. Những người đã cống hiến cả cuộc đời cho gia tộc Thisse đồng nghĩa với việc họ chính là gia đình của Thisse."
Những giọt nước mắt lã chã rơi ra từ mắt của Eliza. Chloe giả vờ như không nhìn thấy và theo sau Công tước ra ngoài. Ngay trước bình minh, tuyết vẫn đang rơi dày đặc trên một bầu trời tối đen.
* * *
Lâu đài Birch(*) đúng như tên gọi của nó, có một con đường dài giữa những hàng cây bạch dương. Chloe bước từng bước chậm rãi xuyên qua khu rừng bạch dương rậm rạp, khung cảnh cô từng trông thấy trên tàu.
(*) birch: trong tiếng Anh có nghĩa là cây bạch dương.
"Eliza nói rằng lẽ ra bà ấy đã phải rời đi từ hai ngày trước, thế nhưng vì người cháu đang ốm mà bà ấy không thể rời đi được."
Loạt soạt.
Tiếng tuyết dưới chân vang lên một cách lạo xạo. Chloe vẫn tiếp tục nói trong khi Công tước đang bước song song mà không đưa ra một phản ứng nào.
"Có tin đồn rằng số tiền bà ấy làm lụng vất vả được từ lâu đài đã bị cha của đứa trẻ, con trai bà ấy sử dụng một cách phung phí, sau đó chạy trốn đến Swan vì nợ cờ bạc."
Loạt soạt. Đôi giày da sạch sẽ của Công tước để lại dấu chân trên nền tuyết trắng. Chloe muốn tránh xa chồng mình bằng cách bước đi chậm nhất có thể nhưng điều đó không khả thi. Bởi Công tước cứ bước hai bước thì lại dừng lại chờ đợi cô.
"Đứa trẻ vô tội, lỗi lầm là của người lớn. Và cũng bởi vì em không muốn phá hỏng giấc ngủ của ngài... thế nên em đã tự mình cho gọi bác sĩ. Em thực sự xin lỗi."
"Chloe."
"Vâng?"
Đôi môi đỏ mọng phả ra hơi thở trắng xoá, Damien không thể rời mắt khỏi nó trong lúc anh khẽ thở dài.
"Ta vẫn chưa thẩm vấn em mà. Vì vậy em không cần bào chữa hay xin lỗi."
Chloe nuốt khan. Như anh đã nói, Công tước chưa hề thẩm vấn cô lấy một lời, nhưng cô đã tự đâm mình và đang kiếm cớ.
"Không chủ nhân nào thích một ai đó rời khỏi nhà mình khi chỉ còn là thi thể, đặc biệt còn là thi thể của một đứa trẻ. Suy cho cùng đó lại là một điều tốt."
Sao cơ, Chloe tự nhủ tốt hơn hết là cô đừng nên nghe lời Công tước sắp nói, nhưng hoá ra lại là nhận xét đúng đắn. Cô giữ im lặng và đi về phía lâu đài, lòng thầm biết ơn vì chẳng có ai bị thương.
Loạt soạt, loạt soạt.
Một buổi sáng đầy tuyết lạnh đặc biệt yên tĩnh. Tại Verdier chỉ có thể đếm trên ngón tay của một bàn tay số lần nhìn thấy được tuyết. Chloe hít một hơi sâu, để lại dấu chân trên khắp khu rừng trắng xoá. Không khí của mùa đông lạnh lẽo ùa vào cơ thể nhưng thay vì cảm thấy lạnh, cô lại cảm thấy sảng khoái. Có lẽ vì đã hoàn thành một nhiệm vụ lớn.
"Ta còn nghe nói em đã chủ động viết thư giới thiệu cho Eliza."
Lần này đến lượt Chloe không nói nên lời. Damien dừng bước ngay bên cạnh cô, người vẫn đang giữ im lặng.
"Tại sao em lại làm vậy?"
"...Đại phu nhân nói rằng bà ấy không thể tự ý viết nó."
"Mẹ ta là kiểu người sẽ hay nổi giận muộn hơn một chút."
(Theo ý mình hiểu là hiện tại Chloe có quyền lực cao hơn mẹ Damien vì là Công tước phu nhân, thêm chuyện Chloe cũng là người đề xuất quyết định sa thải Eliza, người hầu thân cận của mẹ Damien. Thế nên mẹ Damien có vẻ giận dỗi và ý bảo muốn viết thư giới thiệu cho Eliza thì tự đi mà viết đi.)
Tuy nhiên thật sự chẳng có lí do nào để Chloe phải viết thư giới thiệu. Điều này đặc biệt đúng với một người hầu bị đuổi ra khỏi lâu đài vì tội gian dối. Damien cười khúc khích và nhướn mày nhìn cô.
"Điều ta muốn biết chỉ là liệu có lí do gì không để em phải giúp bà ấy. Không chỉ công việc mà còn là giúp máu thịt của chính bà ấy."
Chloe nhìn anh và nắm chặt lấy cây gậy chống của mình.
"...Tại sao à?"
"Đúng vậy, lí do."
Nhìn vẻ mặt của Damien đúng thực sự là đang thắc mắc lí do, Chloe sau cùng cũng đưa ra câu trả lời.
"Em đã giúp vì có vẻ như bà ấy cần được giúp đỡ."
"Em đừng cố ý xoay chuyển mọi chuyện, hãy nói theo cách dễ hiểu nhất ấy."
Cuối cùng Chloe trở nên tức giận và bỗng cao giọng.
"Không đời nào một người dành cả đời làm việc tại lâu đài Birch lại có thể nhận được thư giới thiệu từ một nơi khác. Hơn nữa, trong tình huống cấp bách cháu của bà ta đang bị ốm, em không thể nghĩ ra một lí do nào khác."
"Em không hề biết chuyện Eliza là người chủ mưu xúi giục người hầu quấy rối em mà phải không?"
"Thưa không."
Cô rõ ràng biết, nhưng sự thật đó không ngăn cản được Chloe.
"Có phải em muốn giảm bớt cảm giác tội lỗi sau khi đã sa thải bà ta phải không?"
Sẽ là dối trá nếu như nói không. Tuy nhiên, tội lỗi của Eliza chưa đủ nghiêm trọng để phải đưa ra xét xử. Damien thì vẫn chưa buông tha cô, liên tục đặt những câu hỏi mà cô không thể trả lời.
"Hay là do con trai bà ta đã thua hết tiền vào việc cờ bạc?"
Chloe lùi lại một bước, nhưng khoảng cách đó ngay lập tức được thu hẹp lại. Hàng lông mày rậm của Damien lại một lần nữa nhướn lên.
"Hay lòng trắc ẩn của em đối với người hầu thực sự sâu sắc đến vậy?"
Chloe cuối cùng cũng cố mở miệng như đang thở dài. Cô đối mặt với chồng mình, người đang ra sức đẩy cô bằng những câu hỏi mà không cho cô cơ hội để được trốn thoát.
"Công tước có thể đưa ra lí do rõ ràng cho mọi hành động của mình được không?"
"Hầu như là có."
Phất phơ, phất phơ.
Những bông tuyết bay phấp phới trên bầu trời tối đen như mực trước buổi bình minh. Damien chăm chú nhìn những bông tuyết vương lại trên mặt Chloe khi kéo mũ trùm của chiếc áo khoác.
"Xin lỗi, em thì không hề như vậy."
Đôi môi nhỏ nhắn của Chloe phả ra làn hơi trắng xoá, cảm xúc hiện tại của chính mình cô cũng không hiểu. Có thể là một trong những lí do Công tước liệt kê, hoặc có thể là tất cả. Chỉ có một điều cô dám chắc chắn là mỗi khi anh xuất hiện, cô đều luôn muốn bỏ chạy mà thôi.
"Tại sao em không hiểu được... Em không biết có phải ngài luôn hỏi em mọi câu hỏi khó hay không?"
"Vậy em sẽ làm gì nếu em muốn hiểu hơn về ai đó mà không phải đặt câu hỏi?"
"Tự nhiên..."
Chloe nhìn Damien và hít một hơi thật sâu.
"Em tìm hiểu một cách tự nhiên thôi ạ."
Ngay cả khi cô không thẩm vấn người đó, nhưng nếu ở bên cạnh người đó và âm thầm quan sát anh ta, chắc chắn luôn có những điều mà cô sẽ trông thấy được. Lời đánh giá riêng của cô về Damien hiển nhiên có thể dày đặc như một cuốn sổ.
"Đó là câu trả là ngốc nghếch nhất mà ta từng nghe."
Damien có hơi chế nhạo Chloe. Nhưng cho dù anh có làm vậy hay không thì Chloe cũng thầm hy vọng anh sẽ không hỏi thêm bất cứ một câu nào nữa, đặc biệt là những câu khó. Damien liếc nhìn cô trong thoáng chốc, giọng nói đã quay trở lại bình thường.
"Ta đang nghĩ đến việc thuê Gilles Wilson đảm nhận vị trí quản lý chuồng ngựa vẫn đang còn trống. Không hẳn là một lời đề nghị tồi đối với cậu ta vì đang phải sống lay lắt như con thiêu thân, ngày qua ngày kiếm tiền bằng cách làm công nhân trong ga xe lửa."
Bước chân Chloe đột nhiên dừng lại. Đó là vị trí trống từ Robinson, người bị sa thải chung với Eliza. Chloe vô thức nhìn anh bằng một đôi môi khẽ mở. Gilles... Cậu ấy thực sự có thể đến lâu đài sao?
"Ta muốn biết ý kiến của em thế nào."
Công tước hỏi cô bằng vẻ mặt không thay đổi. Chloe nuốt khan và cố gắng đọc vị từ khuôn mặt đó, nhưng đáng tiếc thay cô chẳng đọc được một biểu hiện gì. Đối diện với cô là một khuôn mặt không có cảm xúc, cảm tưởng có thể ngay lập tức vẽ bức chân dung.
"Không phải việc thuê người làm nằm trong quyền hạn của Công tước sao?"
"Ta muốn có sự trao đổi giữa hai vợ chồng. Hơn nữa, cậu ta còn là người hầu làm việc lâu năm cho Verdier."
"Gilles sẽ làm tốt thôi."
Chloe đang cố gián tiếp bảo vệ người hầu của mình, nhưng như thường lệ Damien "đánh ngay một nhát vào đầu".
"Ý em là muốn giữ cậu ấy ở lại bên mình?"
"...Bởi vì cậu ấy là một người đáng tin cậy."
"Tại sao?"
"Cậu ấy là một người hầu trung thành, em có thể đem danh dự của mình ra để đảm bảo."
Ngay cả khi gia tộc Verdier đứng trên bờ vực sụp đổ, cậu vẫn ở lại mà không hề đòi hỏi cho việc trả lương. Lòng trung thành của cậu ta không thể nào nghi ngờ được.
"Em đảm bảo điều này bằng cách nhân danh Thisse?"
Công tước lặp lại lời nói của cô bằng một đôi mắt sáng ngời. Chloe thấy rõ được điều anh đang kiểm tra. Như để thêm nhấn mạnh rằng đây là cuộc hôn nhân dựa trên lợi ích và không hề xen chút tình cảm nào, anh ta hẳn đang nghi ngờ về nghĩa vụ và tư cách của một Công tước phu nhân đối với cô. Chloe nắm chặt tay và mở lời bằng một vẻ mặt kiên quyết.
"Em có thể thề với người mẹ quá cố, rằng giữa em và cậu ta chẳng hề có mối quan hệ nào là sai trái để khiến Công tước phải lo lắng cả."
"Gilles Wilson hẳn sẽ buồn lắm khi nghe điều đó lúc này."
"Em đã nói rằng không là không."
Công tước buột miệng nói với Chloe, người đang cau mày một cách tức giận.
"Hôn ta đi."
"Sao cơ?"
Những bông tuyết bay phấp phới vương trên đôi môi đỏ mọng của cô. Damien nheo mắt và tiếp tục nói.
"Chứng minh rằng trái tim em trong sạch như bông tuyết đi. Vậy thì ta sẽ rất vui lòng để thuê cậu ấy. Số tiền cậu ta nhận được cũng sẽ gấp mười lần thời điểm còn làm tại Verdier."
"Công tước, lúc này em không hề muốn hôn ngài."
"Vậy thì người hầu tội nghiệp sẽ sớm phải bắt chuyến tàu rời khỏi Thisse."
"Có lí do gì để cậu ấy phải rời đi không?"
"Em buồn à?"
"Gilles ở đâu thì tuỳ cậu ấy."
"Ta tin chắc rằng vợ ta càng làm ta lo lắng thì cậu ấy sẽ càng ít có chỗ đứng tại Thisse. Thật không may tại vương quốc này, quyền lực của một Công tước lại được ưu tiên hơn hẳn quyền tự do của những người hầu."
Có gì đó nóng hổi dâng lên trong ngực Chloe. Làm thế nào một người có thể định nghĩa như vậy? Có phải Công tước đang bí mật nghiên cứu và nắm thóp cô để lợi dụng cô?
"...Ngài có thấy việc hành hạ em rất vui không, Công tước?"
Chloe thốt lên bằng giọng run rẩy nhưng Damien thì không cử động.
"Ta không có ý làm phiền em, nhưng nếu vô tình thì ta xin lỗi."
Người đàn ông đẹp đẽ trông như một con mãng xà đang để lộ những chiếc nanh trắng của mình cho cô.
"Ta nghĩ qua kinh nghiệm thì em biết kiểu hôn ta thích là gì."
"...Em không biết."
"Vậy thì thử xem. Ta tin là em làm giỏi."
Định nghĩa về nụ hôn là một hành động thiêng liêng giúp hai tâm hồn sẽ được kết nối từ lâu đã biến mất trong Chloe. Đó là vì con người man rợ ngay trước mặt cô.
"Xin ngài hãy cúi đầu xuống."
Công tước hơi hạ cằm xuống, vui vẻ nhìn lấy Chloe, người đang cố gắng giữ cho giọng mình im lặng. Chloe nhón lên bằng chân còn lành, tuy nhiên vẫn là chưa đủ để nhìn vào mắt của người đối diện.
"Một chút nữa thôi."
"Ngài không có tay à?"
Chloe đã đến giới hạn của mình. Damien lặng lẽ cười khi cô ném cây gậy của mình xuống đất như thể khiêu khích. Cô đang tức giận hết mức có thể nhưng trông thấy anh đang cười càng làm cô tức giận hơn.
"Cả hai tay của ngài đều ổn, thưa Công tước."
Đôi bàn tay mảnh khảnh và run rẩy của Chloe nắm chặt cổ áo của Damien, chiếc áo sơ mi bên trong áo khoác của anh.
"Còn đôi môi của em thì sao?"
Đây rồi, đồ quỷ dữ!
Chloe dùng hết sức lực kéo Damien và đặt môi mình lên trên đôi môi kiêu ngạo. Con rắn độc há miệng như đang chào đón con mồi đến dưới chân nó. Những bông tuyết trắng vương trên mặt cô tan chảy và dần trở nên ẩm ướt. Chloe mỉm cười và nhắm đôi mắt run rẩy, lặng lẽ cắn môi Damien khi anh ôm cô thật chặt như muốn trả thù.
Những bông tuyết lớn hơn phấp phới bay trên bầu trời có nền trắng sáng. Tiếng chuông nhà nguyện bắt đầu yếu ớt vang lên từ xa. Chỉ sau khi tiếng chuông vang lên trong thành phố yên tĩnh đến đủ sáu lần và trả lại không gian yên lặng, Damien mới từ từ thả cô ra.
"Đúng là nỗ lực vô ích."
Chiếc mũ trùm đầu đã bị rơi khỏi, để lộ đôi má đỏ bừng và một mái tóc hoàn toàn rối rắm. Damien thì thầm, nắm lấy tóc cô khi cô đang thở hổn hển bằng một cái miệng há hốc.
"Nụ hôn nồng nàn nhất mà em từng trao cho ta lại là vì một người khác."
Giọng anh trầm khàn, đôi mắt xanh trở nên đen tối như muốn nhấn chìm lấy cô.
"Cảm giác thật tuyệt vời nhưng cũng thật dơ bẩn."
Chloe ngã xuống đất, nơi bìa rừng bạch dương. Cô thấy toàn thân như muốn bốc cháy khi nhìn Damien bước đi không chút do dự và để lại cô một mình. Ngồi đơn độc trong làn tuyết trắng không làm cô cảm thấy lạnh, chỉ có cơ thể cô là run rẩy.
Rõ ràng anh ta bị bệnh. Chloe von Thisse có thể chết trẻ mất thôi, vì người chồng hợp pháp cưới hỏi đàng hoàng của cô chứ chẳng là vì ai khác.