Người hầu riêng Isabella mang theo từ Swan cũng chính là người đầu tiên phát hiện thi thể của cô. Cô hầu gái vô cùng sợ hãi, bật khóc và cố giải thích sự việc. Như thường lệ, cô ta đến dọn dẹp phòng vào buổi sáng sớm, đột ngột trông thấy Nữ hầu tước đã gục xuống sàn tự lúc nào, mặt mày tái xanh và không còn thở.
"Ta có một thắc mắc."
Chloe run rẩy đáp viên cảnh sát đang hỏi bằng một vẻ mặt bối rối. Damien khoanh tay đứng cạnh vợ mình, gương mặt cực kì nghiêm túc.
"Ta có thể hỏi vợ mình được không?"
"Cái đó... Tôi xin lỗi, nhưng đã có lời khai rồi."
"Lời khai gì?"
Lông mày Công tước nhướn lên. Chloe không muốn gây thêm những rắc rối không đáng có nên cô nhanh chóng mở miệng.
"Làm ơn hãy hỏi tôi đi, tôi sẽ hoàn toàn hợp tác."
Viên cảnh sát nói thêm với vẻ mặt hơi bối rối, khi nhìn thấy Chloe bình tĩnh trả lời.
"Tôi có thể xem hành lý của Nữ công tước được không?"
"Ý ngươi là gì?"
Công tước hỏi vặn, viên cảnh sát trong bộ đồng phục màu trắng có hơi do dự, tuy nhiên sau đó cũng cố mở miệng bằng giọng bất lực.
"Đó là một hình thức, thưa ngài."
Chloe bỗng rơi vào một tình huống mà không ai là không nghi ngờ nạn nhân bị giết bởi sự thù hận. Cô thầm đoán được nội tâm của viên cảnh sát mà ông không thể nói ra, nuốt khan rồi cũng trả lời.
"Tất nhiên rồi. Margaret, hãy mở hành lý của tôi và cho ông ấy xem đi."
"Vâng, thưa phu nhân."
Margaret gật đầu, ánh mắt đầy vẻ cảnh giác. Từng chiếc túi của Chloe được người hầu lấy ra khỏi tủ, cảnh sát và bác sĩ bắt đầu cẩn thận kiểm tra từng món đồ một.
"Có vẻ như không có gì đặc biệt phải không? Đây là chiếc cuối cùng rồi."
Đó là lúc họ mở chiếc túi màu xanh được đặt dưới đáy tủ ra. Chiếc túi vuông nhỏ bên trong đầy thuốc cấp cứu Chloe đem đến từ Verdier.
"...Cái này..."
Một viên cảnh sát nghiêng đầu, nhìn mặt bác sĩ đang dần đổi màu.
"Sao phu nhân lại làm thế được?"
Chloe cũng cảm thấy lạ. Cô nhớ tất cả những lọ thuốc mà mình mang theo nhưng có một thứ hoàn toàn xa lạ lọt vào mắt cô. Thứ đó chắc chắn không phải của cô.
"Đây là cái gì."
"Có vẻ như là thạch tín (một loại chất độc). Giống như chất độc bên trong tách trà của Nữ hầu tước...Chúng giống nhau."
Đôi chân Chloe bất giác trở nên mềm nhũn. Công tước bên cạnh cau mày và bênh vực cô.
"Bây giờ ngươi đang nghi ngờ vợ ta?"
"Tôi xin lỗi, thưa Công tước."
Viên cảnh sát hầu như không thể mở miệng, trông ông vô cùng bối rối.
"Có lời khai rằng phu nhân không có thiện cảm tốt lắm với Nữ hầu tước, vì thế chúng tôi không thể nào không nghi ngờ phu nhân là một nghi phạm."
"Ai nói với ngươi điều đó?"
"Cái đó...Mong ngài thông cảm, để bảo vệ danh tính của các nhân chứng, chúng tôi không thể tiết lộ thông tin."
Chloe có thể đoán ra mà không cần câu trả lời. Chắc hẳn họ là một trong những người đứng về phía của Nữ hầu tước và nghe được những lời không hay mà Chloe dành cho Isabella.
"Ngươi nghiêm túc chứ?"
Damien lẩm bẩm, trừng mắt nhìn viên cảnh sát như thể anh sắp lao vào và giết ông ta. Chloe nhẹ nhàng nắm cánh tay anh và khẽ mở miệng với giọng run run.
"Món đồ đó không phải của tôi."
"Vậy phu nhân có thể giải thích tại sao nó lại ở trong túi của phu nhân không?"
Giọng điệu của viên cảnh sát hết sức lịch sự nhưng ánh mắt của ông ta nghiêm nghị vô cùng. Chloe nuốt khan rồi một lần nữa thở ta một hơi thật dài.
"Biết đâu có người nào đó... bỏ nhầm thứ đó vào túi của tôi."
"Thời điểm có thể là khi nào?"
Cô cũng không biết chắc chắn. Người hầu đến và đi hằng ngày để dọn dẹp phòng cho cô, nhưng cô cũng thường xuyên tự dọn dẹp. Hai ngày trước là lần cuối cùng mà cô sắp xếp lại đống hành lý.
"Không phải cô là người duy nhất được phép vào căn phòng này ngoài Nữ công tước hay sao?"
"Tôi không tự ý chạm vào đồ đạc của phu nhân một cách bất cẩn!"
Margaret có hơi lớn tiếng cùng với khuôn mặt như sắp bật khóc. Chloe nhìn cô hầu gái, người đang trầm ngâm vì sự xấu hổ, cô nhận ra rằng mình đã rơi vào cái bẫy sắp đặt từ trước một cách hoàn hảo. Đôi mắt run rẩy vô thức hướng về phía Damien. Đôi mắt khó hiểu nhìn chằm chằm đáp lại cô.
"Ta thề, vợ ta không phải là người có thể làm tổn thương ai."
"Công tước."
"Ngươi đang ám chỉ vợ ta là người đã bỏ thuốc độc vào trong tách trà, nhưng ta đảm bảo Công tước phu nhân không hề có thời gian làm việc đó."
"Đêm qua phu nhân ở đâu?"
Viên cảnh sát lần lượt nhìn Chloe rồi lại nhìn Damien bằng một ánh mắt nghi ngờ.
"Chúng ta đã ở bên nhau."
"Đúng chứ?" Công tước quay sang hỏi cô. Đôi mắt dối trá của anh lúc này trở nên chân thành đến mức Chloe không thể thốt lên lời nào.
* * *
Chloe bên trong phòng cầu nguyện của một tu viện cũ đã bị bỏ hoang, cho đến khi diễn ra phiên toà xét xử. Tin tức về cái chết của Nữ hầu tước không thoát được khỏi tai mắt từ phía Hoàng gia. Thông thường lẽ ra cô đã bị tống vào trong ngục tối, xung quanh là những tường đá lạnh lẽo, thế nhưng thông qua một vị tu sĩ, Chloe biết được rằng sở dĩ cô bị giam giữ tại đây vì là vợ của Công tước. Mặc dù được cho là nơi ở tạm cho đến khi toàn bộ sự thật được phơi bày, nhưng thực tế nó không khác gì nhà tù.
Không ai đến thăm Chloe ngoại trừ người giao thức ăn, hai lần một ngày cô được mang đến cho bánh mì cứng và món súp nguội. Giấc ngủ cũng rất khó khăn, cô đòi hỏi được gì ở một phòng cầu nguyện cũ và không hề có lò sưởi.
Chloe không ngừng cầu nguyện trong vòng ba ngày, cô liên tục nghĩ về đêm hôm đó. Isabella nhìn cô bằng vẻ oán giận, cô ta cầu xin Damien bên trong phòng ngủ rằng cô yêu anh.
Cô có muốn giết Nữ hầu tước Isabella không? Khi nghĩ đến đó, cơ thể Chloe bất giác run lên và vô thức làm dấu thánh giá.
Chít chít. Cô nghe thấy tiếng chuột kêu đâu đó bên ngoài căn phòng cầu nguyện, cứ như thể linh hồn cô đang bị gặm nhấm vậy.
Không. Cô không nghĩ như vậy.
Chloe cắn môi một cách đau đớn và cố gắng tỉnh táo lại. Đúng là cô có ác cảm với Nữ hầu tước nhưng chưa đến mức muốn giết cô ta. Người đầu độc Nữ hầu tước cũng không phải là cô ấy.
Nếu Chloe thực sự biến mất khỏi thế giới này, chẳng phải sẽ có ai đó không bao giờ phải nhìn thấy mặt cô nữa hay sao?
"Công tước đến thăm phu nhân."
Chloe đột nhiên ngẩng đầu lên với vẻ mặt hốc hác. Cánh cửa mở ra, Chloe trông thấy chồng mình đứng ở hành lang phía sau song sắt. Đã ba ngày trôi qua rồi.
"Tránh sang một chút."
"Tôi xin lỗi, nhưng ngài không thể vào trong đó được."
"Ngươi có nghĩ rằng ta không hề biết mình sẽ vi phạm pháp luật?"
Damien thở hắt ra bằng hơi thật mạnh, lính canh nhanh chóng lịch sự chào anh rồi biến mất một cách lặng lẽ. Trước khi tiếng bước chân kịp vang xa, Công tước đã tháo chốt cửa song sắt. Chloe im lặng nhìn anh sải bước vào trong không gian chật hẹp, không hề nhắc đến những gì mà anh đã nói. Việc ai đó bước vào căn phòng chẳng khác gì một nhà tù mà Chloe đã ở đơn độc suốt ba ngày qua, khiến cô cảm thấy như được sống lại một chút và được kết nối thế giới bên ngoài. Liệu Chloe có thể trở về thế giới ấy không?
"Ta nghe nói em không chịu ăn."
"Chỉ là không muốn ăn thôi."
"Rồi em sẽ chết."
Công tước nói bằng một giọng khô khốc, đáp lại anh là đôi mắt trũng sâu.
"Vậy thì bớt được công việc cho người treo cổ."
Damien nhìn thẳng vào cô, hỏi lại như không để đầu óc cô trống rỗng.
"Cách nói chuyện của em cứ như người thực sự muốn chết ấy."
"Nếu tôi muốn sống, điều đó có xảy ra không?"
"Điều đó còn phụ thuộc vào kết quả phiên toà."
Chloe siết chặt nắm tay khi nhìn Công tước bình tĩnh trả lời, trong lòng cô nhói lên một cái gì đó mang lại cảm giác khó chịu.
"Tôi không giết Nữ hầu tước."
"Bằng chứng cảnh sát thu được trong đồ đạc của em mâu thuẫn với lời khai của ta về việc đã ở cùng em đêm đó, họ phải chọn một trong hai."
Cả hai thứ đều không đúng nhưng chẳng có cách nào khác chứng minh cô ấy vô tội.
"Có khả năng cảnh sát chấp nhận lời khai của ngài không?"
"Khả năng cao bọn họ sẽ chọn lời khai còn lại. Margaret đã đánh thức em bên trong phòng ngủ, còn ta thì ở phòng làm việc và người quản gia chạy tới. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu như một cặp vợ chồng qua đêm cùng nhau nhưng lại thức dậy ở hai nơi khác."
Sự im lặng của Chloe như kéo dài hơn. Damien nói chậm bằng giọng trầm xuống.
"Tất nhiên sẽ có nhiều kẻ cho rằng ta đã nói dối để bênh vực vợ. Một số nhân chứng thậm chí còn cho lời khai rằng em đã thể hiện thái độ hung hăng với Nữ hầu tước. Ta có thể đoán được đó là ai, nhưng việc trả thù tạm thời đành phải gác lại."
Sau cùng, cảnh sát cơ bản không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận bằng chứng về việc tìm thấy món đồ trong túi của cô. Giọng Chloe run run.
"Bằng chứng tìm thấy trong hành lý của tôi đã bị ai đó giả mạo."
"Thời điểm?"
"...Có lẽ là vào đêm Nữ hầu tước chết."
"Em đã đi đâu vào đêm hôm đó?"
Đáp lại câu hỏi của Damien, Chloe do dự một lúc rồi cũng mở miệng.
"Tôi thấy chán nên đã đi dạo."
"Qua đêm?"
"Dĩ nhiên là không. Tôi trở về trước nửa đêm và đã đi ngủ."
Damien cau có nhìn cô.
"Thật khác những gì Gilles Wilson đã nói."
Anh nhìn Chloe, người lúc này kinh ngạc không nói được một lời nào rồi nhanh chóng hạ tầm mắt, cẩn thận hỏi lại.
"Sao em không thông báo với cảnh sát chuyện mình đã ở trong căn nhà gỗ của người trông ngựa cho đến rạng sáng?"
Chloe bất giác cắn môi.
"Gilles Wilson đã đến gặp ta và gây náo loạn. Phải mất khá nhiều nỗ lực để trấn an được cậu ta, vì cậu ta sẵn sàng chạy ngay đến đồn cảnh sát bất cứ lúc nào và nói rằng mình có thể chứng minh bằng chứng ngoại phạm của Nữ công tước."
Chloe đứng dậy với một khuôn mặt đỏ ngầu, thấy rõ những đường gân xanh nổi trên mu bàn tay của Công tước.
"Gilles không làm điều gì sai cả, chỉ có tôi đang cố lừa dối ngài thôi."
"Ba ngày em im lặng là cả ba ngày ta nghĩ về em. Em có một nhân chứng quyết định để chứng minh rằng em không hề trong lâu đài tại thời điểm Nữ hầu tước bị sát hại, tại sao em không thốt lên bất kì lời nào nhắc đến tên của cậu ta."
"Không người chủ nào vui vẻ khi bị đồn thổi một vụ bê bối cùng với người hầu."
"Thực sự chỉ vậy thôi à?"
Đôi mắt xanh sáng của Damien chằm chằm nhìn cô, lông mày Chloe nhíu lại.
"Không phải là em lo lắng cho an nguy của người quản lý chuồng ngựa vì đã dành thời gian bí mật với Nữ công tước đấy chứ?"
"Công tước."
"Hay em lo lắng về điều gì sẽ xảy ra nếu như ta ly hôn em vì em ngoại tình? Em có sợ ta sẽ yêu cầu rút hết toàn bộ công việc kinh doanh của mình tại Verdier và yêu cầu trả lại khoản tiền mà ta trợ cấp Tử tước trả nợ hay không?"
Chloe rời mắt khỏi Damien, người đang nói như thể anh ta đọc được suy nghĩ của cô và che đi khuôn mặt không còn giọt máu của mình bằng một đôi tay run rẩy. Chỉ cần tưởng tượng đến việc cha mình và một Gilles ngây thơ không thôi đau khổ chỉ vì cô ấy, cũng đủ khiến cho cô ấy cảm tưởng toàn bộ máu mình đang đổ hết cả ra sàn. Cô nhắm mắt lại với một cảm giác choáng váng, văng vẳng bên tai giọng nói lạnh lùng.
"Trả lời ta đi, Chloe."
Chloe mở mắt một cách khó khăn và tiếp tục nói.
"Tôi không phạm tội. Tôi cũng chưa bao giờ phạm phải một hành vi sai trái nào."
"Vậy tại sao em không mang Gilles ra làm nhân chứng? Việc ly hôn là không thể tránh khỏi vì vụ bê bối, nhưng mặt khác sẽ cứu mạng em."
Những giọt nước mắt chảy dài từ mắt Chloe. Cô thật sự hy vọng bản thân sẽ được chứng minh là kẻ vô tội trước toà, nhưng cô không thể hy sinh bất cứ ai vì điều đó. Cha cô nợ nần chồng chất đến mức không bao giờ thu hồi được, Gilles thì có thể ngồi tù vì tội xúc phạm chủ nhân. Thế là cuộc đời cô xem như chấm hết.
"Ta có nên bắt em và bỏ chạy không?"
Damien thì thầm. Thực ra cô cũng muốn làm điều đó, muốn sống như thế này, muốn trốn đến nơi không ai có thể tìm thấy hay nhìn thấy cô. Thế nhưng Chloe chỉ nhìn thẳng anh mà không hề đáp lại gì.
"Hãy nói với ta nếu em mong muốn bất cứ điều gì."
Dù anh có hỏi cô bao nhiêu lần đi chăng nữa thì kết luận vẫn như nhau. Chloe không phải là người sẽ hy sinh những người mà mình yêu thương chỉ để được sống. Điều đáng sợ hơn cả cái chết chính là không được gặp mẹ trên thiên đường bằng một vẻ mặt kiêu hãnh.
"Công tước, ngài có thực sự tin rằng Nữ hầu tước không phải do tôi giết không?"
"Nếu ta không tin em, sẽ chẳng có lí do gì để ta bịa ra một bằng chứng giả để cứu mạng em."
"Vậy tôi có thể nhờ ngài một việc được không?"
Damien từ từ tiến đến gần cô.
Đúng thế. Cầu xin ta đi, Chloe. Hãy bám lấy ta, vị Chúa sẽ cứu lấy em. Damien từ từ nâng cằm cô lên khi cô cúi đầu với một khuôn mặt hốc hác. Chiếc găng tay làm bằng da cừu nhẹ nhàng ôm lấy má cô.
"Hãy cầu xin ta cứu mạng em đi. Ta có sức mạnh để cứu mạng em."
"Nếu Công tước có nhiều quyền lực đến thế..."
"Đúng thế."
Những giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ phủ đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô. Có thể dễ dàng nghe thấy từ xa tiếng bước chân của lính canh nhưng Damien không hề di chuyển.
"Hãy yêu cầu việc hành quyết tổ chức một cách kín đáo."
Khuôn mặt Damien cứng đờ như tảng đá lạnh. Chloe gục ngã xuống sàn ngay khi Công tước quay đi. Cửa sổ vỡ mạnh đến nỗi nhoè đi bóng lưng to lớn. Trên nền sàn nhà lạnh lẽo, khuỷu tay Chloe ép chặt vào nhau cầu nguyện. Làm ơn, mong cho cha cô sẽ không chịu nhiều đau đớn khi mất đi cô. Cầu mong Alice sẽ không bao giờ biết đến cái chết này của chị mình.
* * *
Phiên toà diễn ra vào một buổi chiều trong xanh, ánh nắng mùa đông xuyên qua những tấm kính màu. Chloe hít một hơi thật sâu không khí trong lành, bầu không khí mà cô không hề được cảm nhận suốt 15 ngày bị giam giữ.
"Công tước phu nhân, cô phải đi ngay bây giờ."
Tay cô bị trói lại bằng dây thừng, không được cầm theo gậy chống. Chloe chầm chậm bước đi về phía nhà nguyện, nơi diễn ra phiên xét xử bằng một cái chân kéo lê.
"Phu nhân! Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi!!!"
Chloe quay lại và nhìn về hướng phát ra âm thanh. Eliza, người đã vượt qua đám đông và tiến đến hàng ghế đầu, bà hét thật to trong làn nước mắt.
"Chúa sẽ phù hộ phu nhân!"
Cậu bé nắm lấy tay bà và nhìn Chloe. Cô khẽ mỉm cười, đứa trẻ vùi mặt vào trong gấu váy bà mình. Cô mừng vì đứa trẻ trông khoẻ mạnh, Chloe thực sự nghĩ vậy.
Công tước là người cuối cùng trong số các quý tộc ra làm nhân chứng. Khuôn mặt Damien bình tĩnh đến mức bất động và trông có vẻ kiêu ngạo khi anh đặt tay lên cuốn Kinh thánh, thề rằng chỉ nói sự thật.
"Có phải ngài vẫn giữ nguyên lời khai rằng mình đã ở cùng Nữ công tước từ nửa đêm đến khoảng 6 giờ sáng hôm sau vào đêm xảy ra vụ việc?"
"Đúng vậy."
"Có nhân chứng nào chứng minh được lời ngài nói hay không?"
Công tước hỏi lại ông ta ngay khi thẩm phán đến từ Hoàng gia hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
"Ta muốn hỏi liệu có lí do gì khiến thẩm phán không tin lời mà ta nói hay không?"
"Theo lời khai của Margaret, hầu gái thân cận của Nữ công tước, Nữ công tước nói rằng cô ấy chắc chắn đã ở trong phòng ngủ một mình vào sáng hôm sau."
Sự lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt của Margaret khi cô chỉ nói sự thật, tuy vậy trông Công tước vẫn không có gì nao núng.
"Điều đó thì có liên quan gì đến lời khai của ta?"
"Không phải Công tước trong phòng làm việc vào sáng hôm đó hay sao?"
"Vậy có nghĩa là thẩm phán đang nghi ngờ ta khai man?"
Khi giọng điệu Công tước trở nên sắc bén hơn một chút, thẩm phán cũng không chịu thua mà thể hiện khuôn mặt có phần nghiêm nghị hơn.
"Đừng giản lược mọi thứ như thế, Công tước Thisse. Sự thật là chưa hề có nhân chứng chứng minh được việc hai người ở riêng cùng nhau. Lần cuối cùng có người trông thấy ngài là trước phòng ngủ của Nữ hầu tước vào tối trước khi xảy ra vụ việc. Ngài có muốn ta gọi hầu gái đã chứng kiến việc đó lên tiếng hay không?"
Những tiếng thì thầm bàn tán lan khắp hội trường, Margaret hạ ánh mắt xuống như muốn ngăn việc đó lại. Chloe nhắm chặt đôi mắt nặng trĩu. Lời khai của Margaret rõ ràng là một bằng chứng mạnh mẽ và đầy thuyết phục chứng minh động cơ giết người của chủ nhân mình. Damien, người không thể nào không biết về sự thật đó, đã im lặng một lúc rồi cũng trầm giọng mở miệng.
"Ta yêu cầu cho gọi Gilles Wilson, người hầu làm việc trong lâu đài Birch đến làm nhân chứng."
Chloe lặng lẽ ngẩng đầu, nước da vốn đã nhợt nhạt của cô lại càng trở nên nhợt nhạt hơn nữa khi nhìn Gilles bước vào nhà nguyện.
"Cậu có thề trước Chúa sẽ chỉ nói sự thật không?"
Gilles nhìn Chloe, người có hai tay đang bị trói, cắn môi sau đó mở miệng bằng một giọng nói rõ ràng.
"Có, tôi thề."
Đôi mắt Chloe trở nên đờ đẫn với một linh cảm khó chịu. Gilles chắc chắn đã ở cùng cô đêm đó nhưng hiển nhiên không thể để cậu nói ra sự thật. Rõ ràng chỉ cần Gilles mở miệng, không chỉ cô mà cả Gilles và cả gia đình cũng sẽ trở thành tâm điểm của sự sỉ nhục.
"Gilles, không được."
Khi cô thì thầm tên cậu và khẽ lắc đầu, thẩm phán gõ chiếc búa gỗ.
"Gilles Wilson làm chứng."
"Công tước phu nhân rõ ràng đã ở cùng với Công tước vào đêm hôm đó."
"Tại sao bây giờ cậu mới đưa ra lời khai?"
Khi Gilles do dự, thẩm phán đã thúc giục cậu tiếp tục.
"Nhân chứng?"
"Bởi vì... Bởi vì tôi đã phạm tội đánh cắp thời gian riêng tư của Công tước và phu nhân."
Chloe chớp mắt thật nhanh trước lời khai đầy bất ngờ đó của Gilles. Không giống như Chloe, người vẫn chưa hiểu lúc này cậu ta nói gì, Damien nhướn mày và ra mệnh lệnh.
"Cậu nên nói chính xác hơn, Gilles Wilson."
Damien mở lời một cách mạnh mẽ. Chloe sau đó mơ hồ nhận thức được tình huống đang diễn ra như thế nào, hẳn là hai người bọn họ đã có cuộc thảo luận riêng. Đôi tay đang bị trói bằng sợi dây bất chợt run rẩy.
"Tất cả người hầu trong lâu đài đều biết rằng Công tước và phu nhân đã đi dạo cùng nhau. Hôm đó là một ngày tiếp khách mệt mỏi, tôi trằn trọc mãi đến tối, nửa đêm nghe có tiếng động nên tôi ra ngoài xem thử thì thấy... Công tước và phu nhân đang cãi nhau."
"Cậu có thể cho ta biết nguyên nhân được không?"
"Đó là do sự hiểu lầm liên quan đến Nữ hầu tước... Nghe giống như một cuộc tranh cãi điển hình giữa một cặp vợ chồng."
Hội trường xét xử lại vang lên những tiếng xì xầm bàn tán. Lời đồn về bê bối giữa Công tước và Nữ hầu tước là một bí mật hầu như chẳng ai không biết, do đó lời nói của Gilles Wilson đã được mọi người tin tưởng.
"Xin vui lòng tiếp tục."
"Cuộc tranh cãi không kéo dài lâu."
"Lí do chỉ thế thôi sao, cho việc cậu giữ im lặng đến tận bây giờ?"
Gilles dừng lại một chút, thẩm phán lại thúc giục cậu bằng một vẻ mặt sắc bén.
"Nhân chứng, xin hãy cho chúng tôi biết lí do."
"Bởi vì Công tước đã hôn phu nhân."
Trong khi những tiếng ho vì sự xấu hổ vang lên đây đó, Damien lắng nghe lời khai bằng một vẻ mặt bình thản.
"Hãy yên lặng!"
Thẩm phán nện búa và Gilles tiếp tục lời khai của mình. Chloe hít một hơi sâu và nhìn Gilles.
"Sau đó hai người đến hầm chứa đá, nơi đó cách chỗ ở của tôi không xa. Và tôi đã không vượt qua được sự tò mò của mình, cuối cùng tôi đã phạm tội."
"Cậu đang nói về tội lỗi gì thế?"
"Việc lén lút quan sát khoảnh khắc riêng tư của chủ nhân mình và vợ ngài ta. Tôi xin lỗi."
Thật vô lý.
"Gilles...!"
Chloe bất giác gọi tên cậu trong vô thức. Rõ ràng Gilles sẽ bị tổn thương nếu những lời khai giả dối này được chấp nhận. Thế nhưng cậu chỉ nhún vai và không hề quay đầu về phía cô.
"Ý cậu là lí do cho việc im lặng suốt thời gian qua chỉ vì muốn che giấu một sai lầm nhỏ cho bản thân mình hay sao?"
Thẩm phán tỏ vẻ không hiểu, Công tước vốn đang im lặng đột nhiên mở miệng.
"Trước tình cảnh có hai người hầu thân cận vừa bị đuổi đi khỏi lâu đài Birch, thì việc mất đi công việc đã bỏ ra nhiều công sức tìm kiếm không hề tầm thường như ông nghĩ đâu, thẩm phán. Đối với họ, không hẳn chỉ là sinh kế trước mắt mà còn là cả tương lai. Không phải là một câu chuyện mà những người không hề lo lắng hôm nay ăn gì, ngày mai ngủ đâu sẽ hiểu được đâu."
Những khán giả với thân phận là người hầu đang bày ra những khuôn mặt như thể đồng cảm sâu sắc trước lời của ngài Công tước. Nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhúm đột nhiên đỏ bừng lên vì xấu hổ của vị thẩm phán, Công tước cho ông ta thêm một cơ hội nữa để bào chữa.
"Tất nhiên, ông là một trong những người không thể hiểu được việc đó, vậy nên ta dự định sẽ giải quyết tội lỗi của cậu ta một cách riêng biệt, sau khi phiên toà kết thúc."
Thẩm phán đã cố hết sức để không mất thế chủ động vào tay Công tước, người lúc này nhìn thẳng vào mình, ông ta cố gắng gom góp tất cả quyền lực còn lại.
"Nhưng bằng chứng ngoại phạm của Nữ công tước chưa thể đưa ra kết luận cho vụ án này, do đó tốt hơn hết phán quyết nên được hoãn lại vào 10 ngày sau."
"Ý ông là các người sẽ lại ném vợ ta vào nhà tù lạnh lẽo đó ngay bây giờ? Ta e rằng mùa đông lạnh giá tại Thisse đã khiến lí trí của ông bị đóng băng rồi, thẩm phán."
"Công tước, ta yêu cầu ngài lịch sự với người được cử đến từ Hoàng gia!"
"Ta đã cố gắng đến cùng để duy trì phép lịch sự đối với Hoàng gia, nhưng tiếc là đến giới hạn của ta rồi."
"Điều đó có nghĩa là gì, thưa ngài?"
"Ta yêu cầu cho mời bác sĩ riêng của Thisse, ông Brown vào làm nhân chứng."
Khi Damien thốt lên một cách mạnh mẽ, vị bác sĩ riêng của gia tộc Thisse đứng dậy. Damien lúc này như thay mặt cả thẩm phán xác nhận danh tính nhân chứng.
"Có phải ông là người tuyên bố cái chết của Nữ hầu tước?"
"Đúng vậy, thưa ngài."
"Ta nhớ rằng ông đã báo cáo về một thứ gì đó được tìm thấy trong thi thể của Nữ hầu tước, và cụ thể là trong miệng."
"Vâng, đúng vậy. Công tước còn bảo tôi không được báo cảnh sát về chuyện đó."
Đôi mắt nhăn nhúm của vị thẩm phán nheo lại.
"Lí do là gì vậy, Công tước?"
"Ta sẽ nói cho ông biết ngay bây giờ. Rachel, hầu gái của Nữ hầu tước, xin hãy đứng lên."
Rachel, người hầu gái trông thấy Nữ hầu tước duy nhất một lần, vội vàng đứng dậy. Công tước nhìn cô chăm chú và khẽ mở miệng.
"Tại sao trang phục của ngươi lại khác những người còn lại?"
"Thưa ngài, vì những người thuộc Hoàng gia sẽ được cung cấp bộ trang phục riêng!"
"Điều này có nghĩa ngươi là người của Hoàng gia?"
"Nữ hầu tước trước đây là người hầu riêng của Hoàng đế. Ngài ta ra lệnh cho tôi phải chăm sóc thật tốt cho người hầu cũ của mình. Nhưng tôi vô cùng xin lỗi vì đã tắc trách mà không làm được điều đó."
Công tước đi tới liếc nhìn cổ tay Rachel khiến cho cô ta giật mình. Công tước quăng xuống chiếc cúc mà anh vừa tháo được từ tay áo cô ta trước mặt thẩm phán.
"Bác sĩ Brown, hãy đưa ra bằng chứng mà ông tìm thấy."
"Vâng, thưa Công tước."
Chiếc cúc bác sĩ tìm thấy trên thi thể Isabella trông giống hệt chiếc cúc mà Công tước vừa tháo.
"Giờ thì ta nghĩ nơi hợp lý nhất để xét xử phiên toà tiếp theo nên là cung điện Hoàng gia."
Thẩm phán lúc này trông rất khó chịu.
"Điều đó là không thể nào!"
Khi người hầu gái hét lên, cảnh sát tiến tới và trói tay cô ta lại. Chỉ khi đó thẩm phán mới hiểu tại sao Công tước lại gây khó dễ bằng cách che giấu những bằng chứng quan trọng nhất cho đến cuối cùng. Ông ta cố gắng ngăn lời Công tước bằng một khuôn mặt tái xanh nhưng tất cả đã quá muộn. Giọng nói rõ ràng, đanh thép của Damien như vang khắp cả hội trường đông nghịt khán giả.
"Hầu gái riêng của Hoàng đế chính là nghi phạm hàng đầu trong vụ giết Nữ hầu tước."