Suốt những ngày qua, khắp lãnh thổ Thisse vẫn đang không ngừng bàn tán về vụ ám sát Nữ hầu tước. Hình ảnh Công tước dùng dao cắt dây trói cho phu nhân và đưa cô về lâu đài nhanh chóng lan truyền. Vụ án khép lại khi nghi phạm hàng đầu - người hầu đến từ Hoàng gia đã tự sát, ngay sau khi cô ta được di lý về thủ đô.
'Tấm màn đỏ' cũng vô cùng nhanh nhạy trong việc thu thập tin tức, số mới nhất được xuất bản với một thông tin cho rằng Hoàng đế đã sử dụng Nữ hầu tước làm con tốt thí để giết Công tước, và cô ta bị trừ khử sau khi không còn hữu dụng. Ngoài ra, nạn nhân đáng thương bị Hoàng gia chọn để hứng chịu mọi tội lỗi chính là Công tước phu nhân, bất chấp việc đang bị bệnh, đặt ra những vấn đề nghiêm trọng về đạo đức của Hoàng gia.
Bên cạnh đó, không thiếu những tin tức khiêu khích về người thừa kế ngai vàng tiếp theo, Johannes. Hoàng thất đang vô cùng hỗn loạn trước thông tin Hoàng tử mắc phải căn bệnh nghiêm trọng liên quan tâm thần, nguy hiểm hơn nữa là anh ta đang phải phụ thuộc một tên hầu đồng. Theo lời khuyên của hắn ta, Hoàng tử đã không tiếc tước đi sinh mạng của những người có quyền lực và dùng máu họ làm vật hiến tế.
Danh tính của những người đứng sau nhà xuất bản 'Tấm màn đỏ' cũng đang được Hoàng thất ráo riết truy lùng, thậm chí treo cả giải thưởng cho người nào cung cấp được thông tin. Dẫu vậy cho dù bỏ ra công sức thế nào thì bằng chứng vẫn là một dấu chấm hỏi.
Thể xác và tinh thần bị kiệt quệ sau 15 ngày giam cầm, Chloe nghe ngóng được nhiều tin tức khác nhau trong thời gian hồi phục tại lâu đài Birch. Tất cả là nhờ nhân vật đặc biệt, mẹ của Công tước.
"Damien rõ ràng sẽ không bao giờ dính líu đến người phụ nữ lố bịch như vậy. Ta hiểu rằng Hoàng đế lo lắng cho đứa con trai đang bị tâm thần của mình, nhưng lí do gì mà phải cảnh giác với cả con trai của ta?"
Việc nhà vua cử gián điệp quan sát con trai của bà rõ ràng đã chọc giận Prescilla. Càng tức giận hơn khi bà cho rằng bê bối của Damien cùng những người phụ nữ khác, thậm chí những người anh chưa từng gặp là một âm mưu đến từ Hoàng gia.
"...Phu nhân."
"Gọi ta là mẹ!"
Prescilla tức giận lớn tiếng với cả Chloe, người đang ra sức khuyên ngăn vì sợ ai đó vô tình nghe thấy.
"Lẽ ra con nên bóp nát sóng mũi Isabella, ả ta cư xử như con cáo ấy. Ta biết điều đó chỉ cần nhìn vào mắt của ả ta, loại người mà ta ghét nhất! Ôi, xin Chúa tha tội cho con."
Dẫu sao thì Prescilla cảm thấy nhẹ nhõm khi Chloe hạ nhục Isabella bằng một cung cách cư xử vô cùng cao thượng. Lần đầu tiên bà cảm thấy thích Chloe, người trông có vẻ hiền lành và tốt bụng nhưng thực chất không dễ dãi.
"Dù thế nào đi chăng nữa, con nghĩ chúng ta không nên bất cẩn nhắc đến cái chết của một người, lại còn từng là bạn thân của Công tước..."
"Này, Chloe. Con nghĩ là mình thông minh, phải không?"
Prescilla nhướn hàng mi dài và ngắt lời cô. Chloe bất ngờ không biết trả lời thế nào nên đành ngậm miệng.
"Đúng thế, con thông minh lắm."
"...."
"Nhưng mà thỉnh thoảng con cũng như người làm ra một vài kẽ hở trên bộ trang phục hoàn hảo của mình."
Chloe bặm môi vào trong, cố gắng dùng sức để ngăn nó bật ra ngoài. Prescilla vô cùng bình tĩnh, bắt đầu thuyết giảng cho cô con dâu của mình bằng một giọng điệu hết sức văn vẻ.
"Có thể ta đọc ít sách hơn con, nhưng có một điều ta dám chắc chắn. Nếu con trai của ta và ả đàn bà đó thật sự thân thiết, thì nó có chút gì gọi là thương cảm trước cái chết của ả hay không? Nếu có thì ít nhiều gì Công tước tốt bụng của chúng ta cũng sẽ đặt một bông hoa lên mộ của ả."
Tất nhiên có một số điểm Chloe không thể đồng ý, tuy nhiên sau khi nghĩ lại, cô muộn màng nhận ra rằng suy đoán của mẹ chồng mình không hoàn toàn sai. Không có thời gian để nhớ lại toàn bộ tình huống bên trong phiên toà, thế nhưng phản ứng của Damien sau khi xác nhận cái chết của Nữ hầu tước không thể được coi là của người yêu.
"Tấm màn đỏ với chả tấm rèm đen, không hiểu bọn chúng đang viết cái quái gì nữa. Hứ!"
Dẫu vậy... Ngay cả khi Isabella không phải tình nhân của Damien, thì liệu mối quan hệ giữa cô và Công tước có gì khác biệt nhiều không? Cô không muốn tiếp tục suy nghĩ của mình thêm nữa, Chloe cẩn trọng nói với mẹ chồng.
"Mẹ ơi, con sợ có người nghe thấy."
Sẽ chẳng hay ho gì nếu gọi đích danh tên của một tờ báo cấm được nhắc đến, thế nhưng Prescilla vẫn một mực tự tin.
"Muốn nghe thì cứ nghe đi. Con quên rằng ai sẽ là người kế vị nếu có chuyện gì xảy ra với Johannes à?"
Chloe như ngay lập tức nhớ ra một chuyện gì đó mà cô đã quên. Cô quên mất rằng mẹ chồng và cả chồng mình đều là những thành viên trong Hoàng thất. Nhà vua hiện tại chỉ có duy nhất một đứa con trai. Nếu như ông ta qua đời thì vị trí đầu tiên cho người kế vị không ai khác chính là Hoàng tử, đứng ở vị trí thứ hai là em gái ông – công chúa Prescilla và cuối cùng là con trai bà, Công tước Thisse.
"Nếu ta có chút hứng thú trong việc tranh giành quyền lực và cả ngai vàng, chắc chắn Hoàng gia sẽ có một cuộc đổ máu. Con để mắt đến con trai của ta mà không biết rằng thằng bé đã phải hy sinh nhiều năm lăn lộn chiến trường chỉ vì Hoàng gia hay sao?"
"Công chúa điện hạ."
Chloe cố gắng mỉm cười để chuyển chủ đề, Prescilla đảo mắt một cách không hề khó chịu.
"Kể từ lúc mà con gọi ta là mẹ, ta nghĩ cuối cùng mình cũng hiểu được tại sao thằng con trai ta lại quan tâm con nhiều vậy. Người cuối cùng bảo vệ phẩm giá của một quý tộc đã rơi xuống đáy chỉ có thể là con mà thôi."
"....."
"Ta chưa bao giờ tưởng tượng được rằng thằng bé lại có thể yêu say đắm một người phụ nữ đến vậy."
Prescilla nắm lấy tay cô và chớp mắt vì xúc động.
"Thật kì lạ khi ta bắt đầu nghĩ rằng mình sắp được gặp các cháu của mình."
Chloe không thể phá vỡ ảo ảnh đẹp đẽ của mẹ chồng mình. Cả chuyện Chloe và chồng chưa bao giờ ngủ chung giường cũng không thể nào khai ra. Cô mỉm cười nhẹ với Prescilla và cố lảng tránh trả lời.
"Mẹ có thể kể cho con nghe thêm về Công tước lúc nhỏ được không?"
"Hửm? Một chuyện quá đỗi đơn giản với ta. Để xem nào, ta nên bắt đầu từ đâu..."
* * *
Chloe bước vào phòng ngủ của Damien. Sau khi cô lấy lại được bình tĩnh, Công tước lại gọi cô đến mỗi đêm. Thời gian gặp mặt cũng không quá dài. Công tước đưa cô một bản kế hoạch tổ chức lâu đài cụ thể mỗi mùa trong năm, Chloe cẩn thận lắng nghe mọi điều anh nói, đôi khi ghi chép vào một cuốn sổ.
"Hôm nay đến đây thôi, em rời đi được rồi."
Chloe ngẩng đầu lên và nhìn anh, một người luôn trông hoàn hảo hôm nay có vẻ nhếch nhác. Anh có mệt không? Cô có thể phần nào đoán được mối quan hệ giữa chồng và Hoàng gia đang căng thẳng, dựa vào bài báo gần đây trên tờ tạp chí tin đồn. Có lẽ cái chết của Nữ hầu tước chính là nguồn cơn sự việc.
"Trông ngài có vẻ mệt mỏi."
"Có phải ta bớt đẹp trai rồi không?"
"Điều đó là không thể nào."
Damien khẽ cười khúc khích, vùi người vào sâu trong ghế và nhìn vợ mình bối rối. Cảnh tượng mái tốc rối bù và áo sơ mi xộc xệch của anh khác hẳn thường ngày, Chloe cảm thấy có chút không quen, cô nghĩ mình biết lí do tại sao anh luôn trong một bộ dạng hoàn hảo. Việc buông lỏng dây cương đối với Damien bỗng nhiên tạo nên một bầu không khí đặc biệt.
Damien sẽ trở thành người thế nào nếu anh không được sinh ra trong một gia đình quý tộc giàu có? Chloe hồi tưởng lại lần đầu tiên cô trông thấy anh. Chỉ huy, người đang có bài phát biểu trước những binh lính mất đi tinh thần trong một cuộc chiến khổ cực, hẳn là anh sẽ thành công nếu anh trở thành một nhà cách mạng.
"Em đang suy nghĩ lung tung gì vậy?"
"À, không có gì ạ."
Chloe lắc đầu, đánh thức bản thân khỏi dòng suy nghĩ. Thói quen suy nghĩ và hay liên tưởng quá nhiều, từ lâu cô vẫn chưa thể bỏ được.
"Hoa oải hương giúp ngài ngủ ngon, dù có mệt mỏi cũng hãy uống một tách trà trước khi ngủ nhé."
"Hôm nay ta muốn uống rượu hơn là uống trà."
"Uống nhiều sẽ có độc đấy."
Damien lại cười khúc khích khi nhìn Chloe, người đang nói bằng vẻ mặt như một chuyên gia.
"Nhưng đôi khi một lượng rất nhỏ chất độc có thể dùng để chữa bệnh."
"Em... Công tước."
Chloe thận trọng mở miệng. Damien chỉ cần nhìn qua biểu hiện là biết, sự phân tâm của Chloe đồng nghĩa với việc cô đang mong muốn bày tỏ gì đó.
"Có điều này em thực sự muốn nói."
Khả năng cao là một nguyện vọng gì đó khó được đáp ứng.
"Ta mệt rồi."
Damien chặn cô lại vì không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến việc về Verdier. Khỏi phải nói, Chloe lúc này chằm chằm nhìn anh bằng một vẻ mặt khó hiểu.
"Em chỉ muốn nói với ngài một điều."
"Ngày mai chúng ta nói chuyện đó sau."
"Sợ rằng ngày mai em không thể làm điều đó."
Damien đặt tách trà xuống và giữ im lặng khi nghe giọng cô hơi run. Chloe bắt được tín hiệu của sự tích cực, cô gom góp hết can đảm và cố mở miệng.
"...Chân thành cảm ơn ngài vì đã giúp em, Công tước."
Người đàn ông có vẻ không mấy gì là ấn tượng với những lời vợ vừa nói.
"Không phải em muốn điều gì từ ta đó chứ?"
"Không đâu. Chỉ vì ngài đã đứng về phía em, dù biết sẽ gây hiềm khích đối với Hoàng thất... Em chỉ đơn giản muốn cảm ơn ngài."
"Em mất 10 ngày chỉ để nói lời cảm ơn?"
"Em tưởng là ngài biết rằng đi lại không phải là điều duy nhất mà em làm chậm."
Một nụ cười nhẹ nở trên môi Damien, nói là cười nhẹ nhưng đủ rạng rỡ để lộ cả răng.
"Ah ah, Chloe. Khả năng khiến cho người khác im lặng của em ngày càng đỉnh đấy. Được rồi, ta chấp nhận sự chân thành này của em. Còn gì để nói nữa không?"
"Em xin lỗi, nhưng lời cảm ơn của em vẫn chưa kết thúc."
Chloe bình tĩnh hít một hơi sâu khi nhìn chồng mình gần như không nhịn được cười.
"Thế à, tiếp tục đi, sao nữa nào?"
Sẽ không có vấn đề gì nếu như anh cười nhạo cô. Chloe nghĩ mình sẽ không có đủ can đảm nếu như không phải hôm nay.
"Trong phiên toà, Công tước đã cố hết sức vì em. Dù tình huống đó toàn bộ đều là những lời nói dối, nhưng cuối cùng thật may vì không ai bị thương cả."
Không ai phớt lờ Chloe được nữa. Đám đông xì xào bàn tán trước đó không thể hiểu được hôn nhân của ngài Công tước, giờ đây hoàn toàn thừa nhận một sự thật rằng cô là bạn đời của anh, chẳng có ai phủ nhận điều đó được nữa.
"Khi ngài đến gặp em trong phòng giam, thay vì chọn cách tin tưởng chồng mình và nhờ ngài ấy giúp đỡ, em đã phạm phải sai lầm khi thể hiện lòng tự tôn quá cao. Em thành thật xin lỗi ngài."
"Em có thể sẽ thất vọng nếu biết ta vốn biết được danh tính thủ phạm thực sự, nhưng lại không đem nó ra để thuyết phục em."
Damien ngơ ngác nhìn cô và hỏi như thể kiểm tra, dù vậy cô chỉ lặng lẽ lắc đầu.
"Em biết rõ chuyện ngài đang phải trong tình thế không thể quay lưng lại với Hoàng gia."
"Ta đã có thể im lặng đến phút cuối cùng và đẩy em vào chỗ chết."
"Nhưng ngài đã không làm thế."
Chloe biết rằng anh đã cố gắng tột cùng để tìm ra con đường sống dành cho mọi người, trong đó có cô.
"Nếu em tô vẽ quá nhiều, người khác sẽ hiểu lầm đấy, Chloe."
Chloe vẫn tiếp tục nói, không thèm để ý đến gáo nước lạnh mà Damien vừa dội xuống mình.
"Ngài chỉ luôn nói những lời cay nghiệt, nhưng việc trung thành với lời đã hứa không ai làm tốt hơn ngài, Công tước. Sự thật là trong lúc em bị nhốt, ngài đã gửi bức điện riêng đến cho cha em trấn an ông ấy, điều đó thể hiện việc ngài thực sự lo lắng và nghĩ cho em."
Người đàn ông giữ im lặng, lắng nghe vợ mình nói ra tất cả tiếng lòng, cô ấy đang cố giấu đi giọng nói run rẩy. Đôi mắt đó vẫn tràn ngập sự lo lắng và cả sợ hãi mỗi khi nhìn anh nhưng có một điều gì đó đã khác, như một niềm tin thận trọng dần đang nảy mầm. Bằng cách biểu lộ hiện tại, trông cô không khác gì loài động vật yếu ớt đang yêu cầu anh hãy bắt lấy mình.
"Vì thế?"
Giọng Damien có chút lạc đi.
"Công tước là chồng của em... Ngài đã hoàn thành nghĩa vụ với tư cách một người chồng. Ngài đã chấp nhận rủi ro để xoá em khỏi cửa tử. Mặc dù ngài chẳng có lí do gì để đứng về phía còn lại đối với Hoàng thất, và vẫn cố gắng duy trì một mối quan hệ thân thiện với những người thuộc Hoàng gia. Điều đó đối với em thật sự mang một ý nghĩa sâu sắc."
Đây có thể là những lời phát ra từ miệng của một người hiểu Damien, người thậm chí kết hôn với một gia đình quý tộc hèn kém chỉ để ngăn chặn sự kiểm soát đến từ Hoàng gia? Damien siết chặt nắm tay rồi lại thả lỏng, cảm thấy một thứ ham muốn gì đó gọi là bản năng dâng trong lồng ngực. Những đường gân xanh nổi rõ trên hai cánh tay khi anh ấy xắn tay áo.
"Vì vậy?"
"Kể từ bây giờ, với tư cách là Công tước phu nhân Chloe von Thisse, em sẽ thể hiện sự chân thành của mình đối với Công tước."
"Ý em là từ trước đến giờ em chỉ thể hiện một nửa thôi à?"
"Damien."
Đôi môi vốn dĩ đang cười toe toét của Damien đột ngột thay đổi. Cuối cùng anh cũng đứng dậy. Đôi môi của người phụ nữ đang gọi tên anh dù không được phép bất giác run lên.
"Nói đi, Công tước phu nhân."
"Em có thể hỏi tại sao ngài không thực hiện cùng em đêm đầu tiên không?"
Damien nhìn cô chằm chằm một lúc. Chloe nghe thấy âm thanh anh dùng lưỡi mình làm ẩm đôi môi khô khốc, sau đó chậm rãi trả lời.
"Bởi vì hoàn cảnh của ta không đến nỗi phải dùng quyền lực để ôm lấy người phụ nữ không hề thích mình, Công tước phu nhân."
Chloe mặt đỏ bừng bừng. Một câu trả lời trước một câu hỏi mà cô đã dùng tất cả dũng cảm thốt lên, thật khiến cho cô không nói nên lời.
"Nếu em có phản hồi rồi thì quay về phòng và đi ngủ đi."
Rơi vào người cô là một câu nữa bồi thêm vào câu trả lời của anh, khiến cho Chloe không thể kiểm soát được ánh mắt mình. Cô đứng dậy muộn màng vì sự xấu hổ. Damien thậm chí còn tự mở cửa cho cô, có lẽ vì đang lo lắng cho một người vợ ngượng ngùng.
Cạch.
Vội vã quay lại phòng ngủ và đặt tay lên nơi quả tim mình, sau khi cửa được đóng kín. Con tim đập nhanh đến nỗi Chloe nghĩ mình có thể ngã gục vì đột ngột thở quá nhanh. Ngọn nến lung linh bên cạnh đầu giường, hắt lên dáng hình của cô khi cô đứng đó.
Thời gian đã trôi qua bao lâu rồi? Chloe từ từ quay lại. Tích tắc, tích tắc. Cô nghe thấy tiếng tích tắc từ chiếc đồng hồ treo tường. Can đảm của cô sẽ bị rút sạch chỉ sau một đêm, cô nghĩ thế. Chloe bước tới cánh cửa, nơi nối liền giữa hai phòng, thậm chí không thể sắp xếp lại được tâm trí rối bời.
Sở dĩ người đàn ông đang sẵn sàng chiếm lấy cô không chút do dự bất chấp quy tắc ứng xử, cuối cùng lại lùi một bước là vì thực sự tôn trọng cô như anh đã nói, hay chỉ là vì cô chẳng hề hấp dẫn được lí trí anh?
Chloe mơ hồ nghi hoặc chắc không phải là vế sau vì nụ hôn giữa cô với anh dường như khiến tâm hồn cô rung động. Một niềm khao khát mãnh liệt trong đôi mắt anh đã bị Chloe trông thấy.
Gò má Chloe nóng bừng khi cô quay lưng về phía lò sưởi, lúc này vẫn còn đang cháy. Dù cô có cố gắng ngừng suy nghĩ thì cũng không sao ngăn được. Vấn đề bởi những suy nghĩ của cô, không có cái nào gọi là chắc chắn.
Mới chỉ cách đây có 15 ngày, nhận định của cô về chồng vẫn rất tường tận. Một con người lạnh lùng và tàn nhẫn. Một người thô lỗ, kiêu ngạo và cả buông thả bản thân. Trên thực tế, ngay cả hiện tại cũng không thể nào đưa ra được một định nghĩa hoàn toàn khác.
Cũng bởi tính cách kiêu ngạo độc nhất của mình, Damien có khả năng khơi dậy lòng thù địch của rất nhiều người trong khi giúp đỡ người khác. Cô dễ dàng cảm nhận được từ cuộc trò chuyện mới đây, anh ấy là người coi trọng việc giải quyết vấn đề hơn là quan tâm cảm xúc của một ai đó.
Chloe lấy tay che đi khuôn mặt giống như đang sốt của mình. Cô muốn tránh né, nhưng mặt khác cô cảm thấy mình buộc lòng phải nói, ngoại trừ là thời khắc đó, còn lại cô sẽ mãi mãi không bao giờ nói ra được.
Cô không muốn là một người vợ nửa vời.
Chloe muốn xây dựng mối quan hệ hôn nhân bình thường mà Damien hết lòng bảo vệ, giống như những vợ chồng khác. Cho dù cô không thể yêu anh ấy đi chăng nữa thì cô cũng không muốn ghét anh ấy, và sẽ tốt hơn cả nếu họ dần cảm mến nhau. Để làm được điều đó, cô phải lấy hết can đảm để tiến một bước gần hơn. Nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này thì họ sẽ mãi mãi chỉ là những người xa lạ, đóng một vai diễn vợ chồng cả đời.
Bàn tay run rẩy chạm vào tay cầm. Chloe tự hỏi liệu trái tim cô có nổ tung không. Khi cô nhắm nghiền mắt và mở cửa, Chloe bất giác sững người, tay cầm bị cô siết chặt.
Chồng cô đang đứng ở đó, ngay ở ngưỡng cửa như ngóng đợi cô, như thể biết rằng vợ anh sẽ đến. Đôi mắt họ giao nhau và nhìn không rời.
"Công tước. Em... em chỉ là..."
"Nỗi khổ tâm của em kéo dài hơn ta nghĩ đấy."
Vì vậy, em đã hết may mắn rồi, Chloe.
Damien không cho Chloe cơ hội để bào chữa hay giải thích. Bàn tay của người đàn ông khiến Chloe hay sợ hãi kéo lấy khuôn mặt và hôn môi cô. Hiện lên trong con ngươi của cô là khuôn mặt đẹp đẽ của một ác quỷ mà cô không thể rời mắt.
Cánh cửa phòng ngủ ngăn cách giữa hai vợ chồng hoàn toàn mở toang, kèm theo là một âm thanh không mấy dễ chịu. Chloe nhắm mắt run rẩy khi nghe thấy tiếng váy mình bị anh xé toạc.
"Ta không bắt em nhận án treo cổ."
Chloe đột ngột mở mắt, sau khi nghe lời anh nói trong lúc đang cười. Hàng lông mi run rẩy bất giác mở lên rồi lại khép xuống, đó là bởi làn môi nhẹ nhàng ấn xuống của Damien.
"Lạnh không?"
"Xin hãy để em mặc quần áo vào."
Vừa dứt lời, luồng nhiệt nóng hổi chạm vào Chloe thay vì quần áo. Cơ thể của cô đột nhiên nâng lên, cảm giác dưới ngón chân mình là bộ đồ ngủ cùng với áo choàng của Damien.
"A...!"
Một tiếng hét lớn thay cho một tiếng rên rỉ phát ra từ môi Chloe.
"Thả em xuống đi, Công tước."
Anh bế Chloe vào lòng, vợ anh vẫn đang vùng vẫy. Damien di chuyển chân cô quấn quanh eo mình như đang bế đứa trẻ nhỏ, người cô lúc này đã cao hơn anh. Anh kéo chiếc cằm nhỏ nhắn đó về phía mình.
"Công tước, làm ơn."
"Làn da trên cơ thể em trắng như khuôn mặt em vậy. Ta tự hỏi nơi tối tăm nhất trên cơ thể này phải là ở đâu." (Đợi tí tui đi lấy ít khăn giấy chấm cái mũi mình)
Toàn bộ cơ thể trần trụi lộ ra trước mắt của Damien, lúc này chuyển sang đỏ tươi. Chloe cố gắng che nó bằng tóc nhưng không hiệu quả chút nào. Khi Damien bế cô đi dọc phòng ngủ, chiếc tủ đầu giường điêu khắc công phu phản chiếu hình ảnh hai người không một mảnh vải. Chloe cảm giác đầu mình như đang bốc cháy.
"Ôi mẹ ơi...!"
Khoảnh khắc Chloe ngã xuống chiếc giường êm ái, khuôn miệng nhỏ bé phát ra âm thanh không tự chủ được. Damien dồn sức nặng từ cơ thể mình lên người Chloe và nhếch miệng cười.
"Ta nghĩ em đã quá tuổi để tìm mẹ rồi."
Chloe thậm chí không thể phát ra âm thanh, cô như nín thở cảm nhận đôi tay to lớn đang nhẹ nhàng mơn trớn làn da mềm mại của mình một cách nóng bỏng.
"Bình tĩnh đi, Chloe."
Một tiếng thở gấp theo sau khi Damien hôn lên cổ cô. Môi anh quét khắp cơ thể vợ mình không chút do dự. Dường như xúc giác vốn đã ngủ yên đến tận bây giờ đang dần thức dậy lan khắp cơ thể của cô, cảm giác chóng mặt lan xuống tận chân bị tật, nơi cô đã mất cảm giác. Chloe nắm chặt tấm ga trải giường, Damien kéo tay cô ra và để chúng quấn xung quanh lưng mình.
"Có phải trông ta như sắp phát điên rồi không?"
"Công tước..."
"Em đang khóc đấy, Chloe."
"Không, em không khóc."
Chloe có vẻ nao núng trước lời nói đó của anh. Điều sắp xảy ra làm cô lo lắng nhưng tuyệt nhiên cô không khóc. Damien nở một nụ cười mang đầy ngụ ý và chậm rãi chạm cơ thể của cô. Khoảnh khắc Chloe nhận ra ý nghĩa thật sự của một trò đùa kém cỏi, mặt cô bỏng rát. Chloe cố đẩy anh ra nhưng Damien bất ngờ áp sát rồi thì thầm vào tai cô.
"Hãy giữ lời hứa, em không được khóc."
Đầu cô choáng váng như đang say ngất bên trong giọng nói có phần gay gắt xen lẫn nóng bỏng. Ngẩng đầu lên và nhìn cô, một tia sáng đen bất ngờ loé lên trong mắt của Damien. Trực giác cho cô biết rằng đó là một sự cảm nhận của việc ham muốn, cũng là một loại ham muốn hết sức nguy hiểm.
"Ta xin lỗi trước, Chloe."
Giọng anh căng thẳng và trở nên trầm. Mỗi lần cô hít lấy hơi thở dốc, bên trong lồng ngực tim cô đập mạnh liên hồi.
"Ngài không cần phải xin lỗi. Em là vợ ngài... và bởi vì ngài là chồng của em."
Chloe thốt lên bằng giọng run rẩy, Damien dùng ngón tay cái chạm vào môi cô.
"Chúng ta đã kết hôn rồi."
Cô khẽ thì thầm. Tuy nhiên Chloe không thể nói tiếp bởi ngón tay Damien lúc này đưa vào khoang miệng và chạm lưỡi cô.
"Em có thể cắn mạnh nếu em thấy đau, không thành vấn đề nếu ta bị thương."
Trong phút chốc, Chloe cảm thấy như mình đang bị đôi mắt xanh kia trói buộc. Đôi mắt nâu mềm mại của cô từ từ mở to khi giữa răng mình là ngón tay cái của Damien. Khoé lông mày đẹp đẽ của cô đang xuôi về phía thái dương, vầng trán tròn vành có chút nhăn lại. Cảm giác cả cơ thể mình như đang bị xẻ làm đôi, thế nhưng Chloe vẫn không hề đẩy anh ra.
Thay vào đó, Damien dùng môi hôn lên những giọt nước mắt đang rơi từ khoé mắt nâu xinh đẹp. Anh bắt đầu di chuyển một cách nhẹ nhàng, đôi môi hôn dần khắp cơ thể cô. Cảm giác râm ran từ những nơi anh chạm vào khiến cô cảm giác như không thở được. Chloe sẽ chịu đựng được vì nghĩa vụ của người vợ.
Damien, người đang cẩn thận theo dõi hơi thở của cô, cuối cùng cũng rút ngón tay ra khỏi khuôn miệng nhỏ nhắn. Anh không quan tâm dấu răng hiện rõ trên ngón tay cái. Thay vào đó, anh thì thầm bằng giọng trầm khàn.
"Bây giờ, chúng ta bắt đầu được chứ?"
"Sao... sao cơ?"
Chloe như định hỏi bắt đầu chuyện gì, song miệng của cô không thốt nên lời. Bằng cách kiểm soát đôi môi của cô, anh đã thành công hoàn toàn kiểm soát cơ thể Chloe. Một sự khởi đầu thật sự, những chuyển động chậm chạp trước đó giờ đã biến mất. Cảm giác tấm ga trải giường trở nên nhàu nát dưới cơ thể cô hết sức sống động.
"Công tước, xin ngài...!"
"Chính em là người trao ta cơ hội được vượt qua đêm đầu tiên của mình."
Đêm đầu tiên thật dài và thật nóng bỏng. Phòng ngủ như tràn ngập bởi nhiệt độ. Suốt đêm, Chloe từ chân đến đầu hoàn toàn hiểu được lí do vì sao người đàn ông kiêu ngạo thường ngày không còn lời nào để nói ngoài việc xin lỗi. Cô cảm nhận được điều đó bằng cách nhìn vào đôi mắt xanh như một hồ nước không đáy của anh, hoặc thậm chí không cần giao tiếp bằng mắt, chỉ qua hành động.
Bình minh ló dạng, cơ thể mang đầy dấu vết của những nụ hôn vẫn được Damien ôm chặt trong vòng tay mình. Chloe đột nhiên cau mày, nhưng rồi lại hít một hơi thật sâu. Damien thì thầm vào vành tai cô như thể anh đang làm phép, Chloe vẫn ngủ ngon lành.
"Rồi em sẽ yêu ta thôi."
Đôi môi nhỏ nhắn hé mở chứng tỏ cô vẫn chưa tỉnh. Damien hôn cô và lặp lại những lời tương tự nhiều lần. Anh hy vọng lời nói hoà vào làn môi của cô sẽ được vợ mình nghe thấy trong giấc mơ của Chloe.