Ngoại ô thành phố.
Xe ngựa đột ngột dừng lại một lúc. Damien đã quen với con đường tối tăm này. Anh nhanh chóng lách mình sang hẻm bên phải, sớm nhìn thấy cái bóng mũ đen đang đuổi theo mình. Damien điều chỉnh hơi thở từ từ phả ra, liếc nhìn cái bóng phản chiếu trong ánh đèn vàng.
Cái bóng mất hút bên ngoài con hẻm. Anh lùi ra, ngay lập tức kẻ khác lao đến tấn công tới tấp. Anh theo phản xạ giật lấy cổ tay hắn ta, nhanh chóng bẻ cong nó lại.
"Ack!"
Sau tiếng rên nhỏ, một con dao to gần bằng cẳng tay rơi xuống từ tên sát thủ. Anh đấm hắn ta một cú như trời giáng bổ vào mặt, sau đó nắm lấy cổ áo hắn ta gầm gừ.
"Hoàng gia gửi ngươi đến đây phải không?"
Tên sát thủ ngã phịch ra đất, hắn rút ra con dao xếp từ mắt cá chân rồi vung nó lên lần nữa, lưỡi dao nhọn xé rách áo khoác của Damien. Nếu anh không phản xạ nhanh thì có lẽ vết cắt đã xé nát vào da thịt.
"Là ai, Hoàng đế, hay Johannes, hay kẻ nào đó đang cố gắng giành quyền lực?"
Damien đập mạnh đầu hắn xuống đất.
"Nếu ngươi nói ra sự thật, ta sẽ để ngươi được chết một cách thoải mái."
"Công tước phu nhân vẫn còn ngồi trong xe ngựa, ngươi không có vẻ gì là lo lắng cho an toàn của... Hức!"
Tên sát thủ ngừng thở trước khi thốt ra hết câu. Một vệt máu nhỏ bắn lên khuôn mặt hoàn hảo của Damien. Anh dùng găng tay lau máu, dừng lại một chút và tháo găng tay. Sau khi lau mặt bằng đôi tay trần, anh lẩm bẩm nhìn tên sát thủ đã chết.
"Sau cùng, ta đã giết ngươi một cách thoải mái."
Anh nghe thấy tiếng còi nhỏ vang lên đâu đó. Damien ngay lập tức đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi và mất hút trong bóng tối. Sau khi trên xe một đoạn xuyên rừng, anh đến tu viện đặt tại một nơi vắng vẻ. Weiss, người đã đến trước dừng xe phía sau tu viện, lặng lẽ đóng cửa, tiến đến một cách vội vã.
"Không có vấn đề gì chứ. Tôi vừa nghe thấy một tiếng còi xe khá nhỏ."
"Một tên sát thủ."
"Gì cơ?"
Weiss kinh ngạc, vội vã quan sát cơ thể của Damien.
"Cảnh sát ngay lập tức chạy thẳng đến chỗ của ta, chắc chắn là Hoàng gia rồi."
"Ngài ổn chứ?"
Damien nhìn thẳng Weiss và tiếp tục ra mệnh lệnh.
"Tối nay sau khi in bài viết cuối cùng về Johannes, tất cả tài liệu cậu nên sắp xếp lại hết. Ngay sau khi vị trí của 'Tấm màn đỏ' được tiết lộ, chắc chắn chúng sẽ ráo riết vào cuộc truy lùng. Để bảo đảm an toàn cho mẹ cậu, nhất định cậu không được để lại bất kì bằng chứng nào."
Tu viện do gia đình Weiss tài trợ chính là không gian bí mật nơi xuất bản 'Tấm màn đỏ'. Weiss gật đầu bằng một vẻ mặt trầm tư.
"Tôi hiểu, ngài có dự định đến lâu đài Hoa Hồng một thời gian không?"
"Không. Tối nay ta sẽ đi tàu hoả về Thisse."
Weiss hạ giọng và nói bằng giọng nghiêm túc.
"Nếu không nhất thiết phải đi, ngài nghĩ thế nào về việc kiểm tra tình hình tại Swan? Theo tin tức từ cung điện, sẽ chẳng có gì đáng ngạc nhiên nếu tối nay Hoàng đế băng hà."
Việc Johannes cố tình đến tham dự buổi biểu diễn ngày hôm nay như càng chứng tỏ tất cả. Bằng cách xuất hiện trước mặt Damien và các quý tộc, hắn ta muốn chứng minh rằng bản thân mình vẫn khoẻ mạnh, và Damien vẫn trong tư thế cúi đầu trước hắn.
"Không được phép làm điều đó."
"Vì sao?"
"Lễ hội mùa hè sắp diễn ra tại Thisse."
Weiss dừng lại một chút, tỏ vẻ cậu vẫn chưa hiểu.
"Thì...?"
"Phu nhân của ta phải chọn quả dâu ngon nhất."
"...Dâu?"
Bỏ lại Weiss, người đang nhìn anh bằng một ánh mắt như hỏi liệu anh có nghiêm túc không, Damien leo lên con ngựa mà anh đã chuẩn bị sẵn. Con ngựa cùng bóng dáng anh nhanh chóng hoà vào bóng tối. Weiss đưa mắt ngơ ngác nhìn, lắc đầu khe khẽ rồi bước vào trong tu viện. Cậu phải hoàn tất nhanh chóng số báo cuối cùng của 'Tấm màn đỏ'.
Damien là người luôn có kế hoạch, vì thế Weiss tin chắc rằng chuyến đến Thisse lần này thực sự là có mục đích.
* * *
"Chuyến tàu đến Thisse sắp khỏi hành! Chuyến tàu đến Thisse sắp khởi hành!"
Chloe chớp mắt, ló đầu một chút ra khỏi cửa sổ. Sau buổi biểu diễn, Damien nói rằng anh phải gấp rút giải quyết công việc dang dở, do đó đã tách riêng xe. Khi cô đột nhiên thắc mắc về địa điểm nơi anh sẽ đến, Damien bày ra khuôn mặt nghiêm túc và huyên thuyên rằng anh biết cô không hề muốn rời xa chồng mình dù chỉ một giây. Dù vậy do anh cần giải quyết công vụ riêng liên quan đến việc xây dựng nên anh thực sự muốn vợ thoải mái.
Chloe đã nhanh chóng đóng cửa xe và thẹn thùng vì xấu hổ. Kết quả hiện tại cô đang đơn độc một mình ngay tại nhà ga, vì một vấn đề chồng cô vẫn chưa xuất hiện.
"Tại sao... ngài ấy chưa đến...?"
Tàu sắp khởi hành, mở cửa phòng khách là người quản lý đội mũ tròn xanh, ông bước vào và thận trọng hỏi cô.
"Công tước đã đến chưa ạ?"
"Xin lỗi ông, ngài ấy đã chắc chắn đến đúng giờ..."
Chloe nắm chặt lấy mặt dây chuyền cùng với vẻ mặt xấu hổ. Quản lý nhà ga vuốt bộ ria mép, trầm ngâm một lúc, sau đó hắng giọng rồi gật đầu trấn an cô.
"Ồ, xin đừng lo lắng, Công tước phu nhân. Chúng tôi sẽ cố trì hoãn thời gian chuyến tàu khởi hành cho đến khi Công tước đến."
* * *
Giây phút Damien đến nơi, sân ga vắng lặng như tờ. Anh cau mày nhìn sương mù toả ra khắp nơi dưới ánh đèn xăng. Trong ánh đèn leo lét, anh cẩn thận bước từng bước một, cuối cùng lọt vào tầm mắt hình ảnh một người phụ nữ bé nhỏ cùng với 5 túi hành lý. Bước chân của anh đột ngột trở nên nhanh hơn.
"Em làm gì ở đây thế?"
"Thì em đang đợi Công tước. Ngài đến muộn 10 phút, chúng ta trễ rồi."
Chloe theo quán tính kiểm tra thời gian bằng một vẻ mặt như giáo viên ký túc xá. Damien cau mày, ánh mắt sắc lạnh nhìn vào không gian trống rỗng nơi đoàn tàu đã rời đi.
"Quản lý cho tàu đi trước chỉ vì không thể đợi nổi 10 phút?"
"Vâng, em đã nói như vậy mà."
"Lí do?"
Chloe đáp bằng vẻ mặt thản nhiên, hiển nhiên người đàn ông này không thể hiểu được.
"Chẳng có lí do gì khiến tất cả hành khách trên chuyến tàu cuối cùng phải gặp bất tiện chỉ vì một người."
"Em không ngốc đến mức không hề nhận ra đó là đặc quyền của quý tộc chứ, Chloe."
Damien không hề che giấu việc mình khó chịu. Chloe hắng giọng, từ tốn trả lời.
"Em không nghĩ mình kết hôn với một người chồng ngốc đến mức không biết rằng việc lạm dụng quyền lực là gây rối cho xã hội."
"Liệu sau khi biết gia tộc Thisse đã quyên góp bao nhiêu tiền cho các cơ sở công cộng tại Swan, em còn có thể nhắc đến từ 'gây rối' không?"
"Cảm ơn cậu, nhờ có cậu mà tôi có thể an toàn chờ đợi Công tước."
Damien lúc này mới nhận ra một lính canh đang đứng cách họ vài bước. Mắt họ chạm nhau, người lính canh lễ phép cúi chào, Công tước gật đầu, sau đó cậu ta mới dám rời đi với vẻ nhẹ nhõm.
"...Tính cách cứng đầu của em làm ta bất ngờ đấy."
Damien tiếp tục thốt ra cảm xúc của mình mà không hề giảm cau có, Chloe liếc nhìn anh, sau đó cô hỏi bằng giọng gay gắt.
"Bây giờ ngài đang mắng em đấy à?" (Anh quát em à, nói to thế á?)
"Em sẽ không thể nói điều tương tự nếu em thực sự trông thấy ta mắng ai đó."
Damien vẫn tiếp tục giọng điệu gay gắt trong khi vợ giữ im lặng.
"Đáng lẽ em cũng không nên ở đây đợi ta một mình. Nếu muốn đi trước thì em cứ thế đi thôi."
"Được rồi, lần tới em chắc chắn sẽ làm điều đó. Em sẽ rời đi mà không nhìn lại." (Thách chi vậy ba, mốt bả đi thiệt)
Damien nhíu mày và nhìn Chloe, người như đang tự nói với chính mình, không hề nhìn mắt của anh.
"Em đang giận ta đấy à?"
"Không hề."
Chloe ngay lập tức phủ nhận nhưng những biểu cảm hiện hết trên mặt. Đôi môi nhỏ nhắn xinh đẹp như đang mím chặt thành một đường thẳng.
"Chloe, có một số việc ta không giỏi lắm, một trong số đó là an ủi ai đó, những việc còn lại là an ủi ai đó."
Hơn nữa, trong tình huống này người phải tức giận có lẽ là anh. Cô ấy không thể hiểu nổi trong một sân ga vắng lặng, nơi cô không đoán trước được chuyện gì có thể đột ngột xảy ra và điều quan trọng, Chloe chỉ có một mình (dù có lính canh nhưng Damien không thể tin tưởng), lại còn đưa ra ý tưởng ngu ngốc của mình về việc đang chờ đợi anh.
"Em không tức giận, em cũng chưa bao giờ hy vọng ngài sẽ xoa dịu em."
Đôi mắt Chloe mở to, cô nắm chặt cây gậy chống của mình. Damien đang nghiêm túc suy nghĩ cách kết thúc tình trạng này.
"Chloe."
"Tại sao ngài lại làm vậy, Công tước?"
Damien siết nhẹ lấy cánh tay cô, người đang toàn thân biểu hiện một sự tức giận. Sau đó, anh khẽ mỉm cười và nhìn Chloe, người lúc này vẫn còn khuôn mặt như đang chán ghét.
"Chúng ta đã bỏ lỡ chuyến tàu cuối cùng đến Thisse, tuy nhiên chuyến tàu đầu tiên hướng về phía Nam đến Windsbury sẽ sớm đến thôi."
"...Ý ngài là gì?"
"Dù sao thì cũng muộn để quay về Thisse rồi, thay vào đó chúng ta ghé Verdier nhé?"
Đôi mắt Chloe bất giác trở nên lấp lánh như những ngôi sao. Liếc nhìn đôi môi hé mở, Damien cảm thấy may mắn vì đã tìm ra giải pháp thoả hiệp.
"Không thích à?"
"...Làm sao mà em không thích được chứ."
"Vậy thì hôn ta một cái đi."
"Công tước."
"Tốt hơn em nên làm điều đó trước khi ta đổi ý."
Dù biết rằng mọi điều giận dữ trong mắt vợ đã biến mất, tuy nhiên Damien vẫn hành động một cách tinh quái. Chloe do dự một lúc, sau cùng cũng quàng tay qua cổ anh, Damien như chỉ đợi bấy nhiêu đó, anh vòng tay ôm vợ mình.
"Và cảm ơn em vì đã đợi ta, vợ yêu."
"...Mới vừa nãy thậm chí ngài còn tức giận."
"Giờ thì ta nói cảm ơn em rồi."
Chloe chớp mắt nhìn anh. Khi Damien siết cô chặt hơn, cơ thể họ như hoàn toàn ép chặt vào nhau. Khuôn mặt Chloe lập tức đỏ ửng.
"Đi thôi, Công tước."
"Ban nãy lúc trông thấy em, ta thừa nhận là đã có hơi nóng nảy nhưng đồng thời cũng không thấy tệ chút nào. Ta gần như đã bay đến đây để gặp phu nhân của mình. Vì vậy, ta sẽ rất buồn nếu như em rời đi trước và để ta lại một mình."
"....."
"Không hôn ta à?"
Chloe hôn anh bằng một khuôn mặt đỏ chót.
Leng keng! Tiếng còi tàu hoả có thể nghe thấy từ xa. Khoé miệng Damien giãn ra khi anh cảm giác được vợ của mình, người đang vui mừng trong tay tấm vé đến Verdier, cô như siết chặt cái ôm hơn nữa.
Vợ anh phấn khởi trò chuyện trên suốt chuyến tàu đến Verdier. Cô kể rất nhiều thứ, về vụ tai nạn của em gái mình lúc nhỏ, về những kỷ niệm của cha và cả chuyện về người mẹ quá cố. Chloe cười, đôi mắt liên tục ươn ướt như đang tua lại những thước phim của đời mình. Tuy nhiên sau khi thấm mệt, cô đã ngủ say.
Damien nín thở nhìn vợ, người đang say ngủ tựa đầu vào bờ vai anh. Sự kiên nhẫn của anh như đã đạt đến giới hạn khi anh chăm chú nghe vợ kể chuyện bằng một vẻ mặt phấn khích. Anh kéo rèm cửa sổ lại, cởi chiếc áo khoác rồi khoác lên người Chloe, lặng lẽ ôm lấy vợ mình.
Chiếc áo khoác đột ngột rơi xuống, bờ vai mảnh khảnh đầy những vệt đỏ thưa thớt hiện ra. Damien chăm chú nhìn vào cơ thể Chloe, không để phần nào trên cơ thể cô không được môi anh chạm đến.
Damien chưa bao giờ nghĩ mình là một người bốc đồng. Đó là nhận định hoàn toàn sai lầm. Chỉ là khả năng tự chủ cũng ngang bằng với mong muốn của anh. Trong đời của Damien, chưa từng có món đồ nào khiến anh vượt quá giới hạn của sự khao khát, vậy nên thậm chí anh còn chẳng có cơ hội để kịp nhận ra điều đó.
Dù nhiệm vụ mà anh cho rằng đó là mục tiêu cả đời đang hiện hữu ngay trước mắt, thế mà thực sự nực cười, anh lại nhạo báng chính mình vì đã lên tàu chỉ để chiếm lấy trái tim một người phụ nữ.
"Chloe."
Chloe hoàn toàn bị kẻ tham lam quấy rối, cô chìm vào giấc ngủ sâu không biết đường nào tỉnh lại. Damien thì thầm khi anh chỉnh lại áo khoác và đắp lên người của cô, vợ anh cuộn tròn như thể đang lạnh.
"Ta thực sự muốn biết em yêu ta đến nhường nào."
Đoàn tàu dừng lại một chút ngay khi Damien lẩm bẩm gì đó với cô.
"Số đặc biệt! Số đặc biệt của 'Tấm màn đỏ' đã được phát hành ngay sáng hôm nay!"
Đến ga, tiếng cậu bé bán báo oang oang chạy dọc lối đi. Damien kéo rèm ra nhìn thằng nhóc, sau đó thả lên tay nó một đồng tiền vàng. Thằng bé nhanh trí cẩn thận mở cửa, sau đó lẻn vào và đưa cho anh tờ báo bằng cả hai tay, nó cười toe toét bằng một khuôn mặt thiếu chiếc răng cửa.
Cuộc trò chuyện bất ngờ giữa người hầu ngoạn mục trốn thoát khỏi trò chơi săn người của Hoàng tử.
Damien mỉm cười với thằng nhóc không đọc được chữ và cũng chẳng hiểu được mức độ nghiêm trọng trong lời anh nói. Chloe cựa quậy trở mình, anh dùng bàn tay to lớn che lấy đôi mắt của cô.
Thế giới mà anh tạo ra sẽ tốt đẹp hơn thế này. Trẻ em sẽ không phải đi ăn xin thay cho cha mẹ, ai ai cũng phải lao động bằng chính sức lực của mình, những kẻ điên rồ đến từ Hoàng gia sẽ bị đuổi khỏi cung điện, thậm chí là bị chặt đầu. Anh có thể làm bất cứ điều gì chỉ để tạo ra thế giới mà anh mong muốn.
Tuy nhiên, việc để tất cả mọi người biết đến quá trình bẩn thỉu mà anh đã làm chỉ để thoả mãn dã tâm của mình là không cần thiết. Chí ít là người phụ nữ lúc này đang say giấc nồng trong sự mộng mị, một giấc ngủ ngọt ngào đẫm trong bóng tối êm ả mà anh mang đến.
"Ngài... ngọt ngào một cách thầm lặng, Damien. Mẹ ngài đã đúng."
Giọng nói êm dịu thì thầm xen lẫn nụ cười cứ văng vẳng bên tai anh. Nếu Chloe đang đắm chìm trong ảo ảnh thì việc tô vẽ cho nó trở nên càng hoàn hảo hơn không phải là một điều tốt hay sao? Damien nhẹ nhàng cắn môi, cảm nhận hơi thở nóng ấm phả ra từ những ngón tay của mình. Dù cố làm cho đầu mình trở nên trống rỗng, anh cũng hết cách làm giảm cơn khát của dục vọng đang trào dâng.
Damien gấp tờ báo lại, đặt nó sau ghế và cuối cùng đánh thức Chloe. Cô chớp chớp mắt trong cơn say ngủ, anh áp môi mình lên bờ môi cô, để lộ làn da trắng ngần dưới ánh nắng sớm. Ngay lúc này, anh muốn có thứ bằng chứng chứng minh cô là của mình.
"Ngài làm gì vậy?"
"Em có con với ta đi, Chloe."
Anh biết mong muốn có một đứa con của vợ lớn đến nhường nào, bất chấp rủi ro cô có thể phải đối mặt. Bác sĩ khuyên rằng sức khoẻ Chloe hiện tại không mấy khả quan để nghĩ đến việc sinh con, tuy nhiên chắc chắn chẳng mấy khiến cô lo lắng hay ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.
"Vâng?"
Thế nên anh sẽ lợi dụng mong muốn của cô thêm một lần nữa.
"Ta mong rằng em có thể mang thai người kế vị của Thisse trong một thời gian sớm nhất."
Damien thở gấp trao cô nụ hôn nóng bỏng, sau khi môi cô hé mở vì sự ngạc nhiên. Dù sao thì đó cũng là một thứ mong muốn mà anh không cần kiểm soát. Chloe đã là của anh ngay từ lần đầu gặp nhau, anh chỉ hợp thức hoá bằng cách khiến cả thế giới này biết cô là của mình. Damien nhẹ nhàng hôn lấy những giọt nước mắt đang rơi đó của Chloe, những giọt nước mắt như thể trút hết tâm tư của mình.
Còi tàu vang lên inh ỏi, nó đang di chuyển một cách mạnh mẽ.