Chloe bất tỉnh sau khi uống thuốc, lang thang giữa sự sống và cái chết trong vòng hai ngày. Chỉ đến khi máu ngưng chảy, cơn sốt của cô mới bắt đầu giảm bớt. Những người hầu cảm thấy nhẹ nhõm sau khi Công tước phu nhân thoát khỏi cửa tử, đồng thời cảm thấy thương xót cho đứa con đã mất một cách bi thảm.
"Phu nhân ổn chưa?"
"Phu nhân cứ thêu thùa suốt thôi ạ."
Bà Dutton thở dài trong lúc khuấy bột.
"Mải mê một thứ gì đó để quên đi nỗi đau buồn."
"Cô ấy bình thản đến mức kì lạ."
Margaret hạ giọng một chút, trông cô gái trẻ có vẻ lo lắng. Bà Dutton thở dài thêm một hơi sâu.
"Mỗi lần người hầu trong phòng giặt đồ đem ra mớ vỏ gối ướt, trái tim ta như thắt lại. Ta có thể tưởng tượng ra cuộc sống đau khổ của phu nhân như thế nào."
"Cháu muốn phu nhân có thể bày tỏ sự tức giận hoặc chí ít là nỗi buồn của mình."
"Ta không biết cuộc sống của một quý tộc có tốt hay không, ngay cả trong những lúc như thế này."
Quản gia xuất hiện, hai người phụ nữ đột nhiên im bặt. Paul nhìn họ, dùng vẻ mặt nghiêm túc của mình cảnh cáo.
"Margaret, khi nào thì cháu phục vụ trà trong phòng khách?"
"Cháu làm ngay bây giờ ạ."
Margaret ôm chiếc khay bạc, vội vã rời khỏi nhà bếp. Chloe đang trầm ngâm trong phòng khách, lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.
"Phu nhân."
"...Margaret."
Chloe muộn màng nhận ra sự hiện diện của người hầu.
"Phu nhân không lạnh à? Phu nhân có muốn thêm củi vào lò sưởi không?"
"Cô giúp tôi nhé."
Chloe mỉm cười một cách yếu ớt. Sau khi mất con vì căn bệnh dịch, Margaret cảm giác Chloe đã khác nhiều so với trước. Tất nhiên, sẽ thật kì lạ nếu trải qua biến cố lớn mà vẫn bình thản, thế nhưng Margaret chỉ là có hơi buồn bã.
"Phu nhân."
"Hửm."
"Nếu phu nhân có việc gì cần tôi giúp, xin đừng lo lắng mà cứ sai tôi nhé ạ. Hoặc là trong lâu đài này, bất cứ người nào cũng được bao gồm cả tôi, chúng tôi đều nghĩ như vậy. Tất nhiên... bởi vì phu nhân là chủ nhân lâu đài này."
"Cô quả là một người tốt, Margaret."
Chloe nhẹ nhàng nói với cô ấy.
"Tôi biết khi tôi ngã bệnh, cô đã là người ngày đêm chăm sóc, thậm chí chẳng có thì giờ để ngủ. Tôi còn chưa cảm ơn cô một cách đàng hoàng, cô đã vì tôi mà mạo hiểm."
"Tôi là người hầu thân cận của phu nhân. Đó là điều hiển nhiên mà tôi phải làm."
Chỉ có sự chân thành dành cho chủ nhân. Margaret theo cách nào đó đã xúc động trước Chloe, người đang thì thầm một cách ấm áp, lặng lẽ dùng tay quệt đi nước mắt.
"Mỗi khi làm việc trong bếp, hằng ngày tôi luôn bị cằn nhằn rằng đang để tâm hồn lạc trôi đi đâu. Bản thân tôi cũng quen tai những câu như kiểu thay vì tôi có thời gian dậy từ sáng sớm để làm tóc chải chuốt, thì tốt hơn hết hãy dành thời gian để học nướng bánh một cách đàng hoàng."
"Tôi thích cách cô luôn có vẻ ngoài gọn gàng và có tóc tai chỉnh tề. Ngay cả trong những buổi tiệc khiêu vũ sang trọng nhất ở thủ đô Swan, tôi cũng chưa bao giờ thấy một quý cô nào có mái tóc đẹp như vậy. Thế nên tôi nghĩ cô là một người hoàn hảo để giúp đỡ tôi khi cần, đặc biệt trong việc làm tóc."
Margaret ngạc nhiên chớp mắt vài lần, sau cùng nhắm lại đôi mắt đỏ hoe và khẽ mỉm cười.
"Xin phu nhân hãy vui lòng cho tôi biết bất cứ khi nào cô muốn đến thủ đô Swan."
Mùa đông năm nay sẽ là thời khắc hỗn loạn không chỉ riêng ở Thisse mà còn toàn bộ vương quốc. Bầu không khí bất thường tại Swan đã nhanh chóng lan truyền đến đây, rõ ràng tình thế vô cùng cấp bách. Đã tròn một tuần kể từ lúc bà Dutton phàn nàn về việc công ty đường sắt tại Swan đình công, khiến cho việc cung cấp thực phẩm gặp nhiều khó khăn.
Johannes, kẻ đã ẩn náu tại vùng ngoại ô trong khi dịch bệnh hoành hành lãnh thổ Thisse, hắn ta nhanh chóng trở lại cung điện sau khi tình hình lắng xuống, vội vàng tổ chức lễ đăng quang cùng vài giáo sĩ cấp cao. Trong sự bất bình tràn trề là nỗi thất vọng đến từ người dân, nhà vua là kẻ thay vì nỗ lực tìm cách xoa dịu tình hình dịch bệnh thì lại chỉ biết tìm cách trốn tránh và chỉ biết bản thân mình. Công tước cũng vì thế mà ngày nào cũng như ngày nấy, nhận được rất nhiều các bức điện tín từ các quý tộc thủ đô. Margaret là một người hầu thông minh, cô ngay lập tức nhận ra có điều gì đó khác thường khiến cho Công tước phải nhanh chóng đến thủ đô, nhưng không thể nào mà phu nhân lại không biết.
"Tôi cũng muốn nhanh chóng đến xem buổi biểu diễn bên trong nhà hát."
Margaret mỉm cười rạng rỡ.
"Cô vẫn chưa từ bỏ ước mơ trở thành diễn viên, đúng chứ?"
"Người nhút nhát như tôi có thể trở thành diễn viên sao ạ?"
"Tôi sẽ ngồi ngay hàng ghế đầu tiên và cổ vũ cô hết mình, sân khấu nơi cô là nhân vật chính."
"Tôi cũng không biết khi nào thì ngày đó đến."
Margaret mỉm cười một cách ái ngại, đột nhiên phía sau cánh cửa nghe thấy giọng nói của ngài Công tước.
"Ừ, nếu cô cần gì thì cứ nói với tôi nhé."
Người hầu gái lặng lẽ buông ấm trà, sau đó lặng thầm rời đi. Sự im lặng đến đáng sợ bao trùm cả một phòng khách rộng rãi. Chloe âm thầm hướng ánh nhìn về Công tước, người đang yên vị trên chiếc ghế sofa đơn, bình tĩnh nhấp trà. Róc rách. Chiếc tách hảo hạng được rót gần đầy nước trà, mùi thơm ngào ngạt tràn ngập khoang mũi.
"Khi cơ thể em hồi phục nhiều hơn, tốt nhất hãy nên đến Swan."
"Vâng, tất nhiên rồi."
Damien im lặng một lúc trong khi Chloe ngoan ngoãn trả lời. Cô mỉm cười nhẹ nhàng, Damien nhìn cô bằng một ánh mắt nghi hoặc.
"Lần đầu khi em đến đây là mùa đông, giờ khi rời đi cũng là mùa đông."
"......"
"Em nghĩ Thisse sẽ được nhớ đến như một mùa đông."
Câu nói dường như ám chỉ gì đó. Damien nhìn cô chăm chú, trả lời.
"Rõ ràng là em đã trải qua cả bốn mùa của Thisse, nhưng mùa đông vẫn là ấn tượng nhất nhỉ?"
"Vâng."
Chloe nhìn thẳng vào anh, nghiêng nghiêng tách trà.
"Nó dài khủng khiếp."
Một tia sáng lặng lẽ loé lên trong mắt của Damien. Lách tách. Lò sưởi vang lên một âm thanh nhỏ, đống củi vừa sập. Chloe dùng tay uyển chuyển rót đầy cả tách trà rỗng, quay đầu nhìn ra cửa sổ, ánh nắng mùa đông vẫn đang chiếu rọi. Đôi mắt nheo lại khi nhìn xung quanh, nơi những cây bạch dương phủ đầy tuyết trắng.
"Em sẽ rất vui khi đến Swan, mùa đông tại đó sẽ không dài như Thisse."
"Cuối cùng thì ngài cũng soán ngôi Hoàng đế hiện tại rồi chiếm lấy vị trí đó, phải không?"
"Trừ khi có chuyện gì đó không ổn."
Chloe biết rõ để thành toàn được việc đó, anh phải đến Swan càng sớm càng tốt. Tính đến hôm nay, cô đã mất đến một tháng mới vực dậy nổi tinh thần, sau khi suy sụp vì bệnh truyền nhiễm. Trong thời gian này, Bá tước Weiss cũng đã đến thăm lâu đài hai lần, trò chuyện rất lâu cùng với Công tước trước khi ra về.
"Tại sao ngài không đến Swan ngay sau khi bác sĩ Brown thông báo tình hình em đã khỏi hẳn?"
Damien trả lời một cách ngắn gọn.
"Đơn giản vì ta không muốn làm điều đó thôi."
"Vậy thì em mới hỏi Công tước, tại sao ngài lại không làm điều đó?"
Giọng Chloe cao hơn bình thường một chút. Cô tiếp tục nói trước khi Damien, người đang nhướn mày nhìn cô có thể trả lời.
"Có phải vì Công tước cảm thấy tội lỗi khi đã giết con ngài không?"
Đôi mắt màu trà nhìn thẳng vào anh.
"Hay ngài đang cố gắng hành xử như một người chồng tình cảm trước mặt mọi người?"
Chloe vẫn không ngừng nói, ngay cả khi cô nhìn khuôn mặt của Damien ngày càng cứng đờ.
"Hay ngài sợ em tự sát và gây ra nỗi nhục nhã cho đại gia đình Thisse?"
"Chloe von Thisse."
"Xin đừng gọi tôi bằng cái tên đó!!"
Chloe thở dốc, quản gia cùng với người hầu gần đó tái mặt.
"Công tước, phu nhân. Dù có chuyện gì..."
"Đóng cửa lại, đừng để ai đến gần cho đến khi ta gọi."
Cánh cửa phòng khách đóng chặt theo mệnh lệnh từ chủ nhân.
"Trả lời câu hỏi của tôi đi."
"Em có chắc là mình muốn nghe hay không?"
Chloe xấu hổ nhìn Damien, người đang nhìn cô bằng vẻ lạnh lùng. Cô thực lòng muốn được trả đũa người luôn áp bức hằng ngày.
"Vâng. Dù sao thì tôi cũng không có ý định tin vào những lời dối trá phát ra từ miệng của ngài."
"Ta nghĩ chuyến đi đến Swan cần phải hoãn lại. Em cần lấy lại được sự ổn định."
"Không. Tôi đã sẵn sàng đến Swan."
Chloe ngẩng đầu, cắt ngang lời Damien.
"Tốt nhất tôi nên nhanh chóng nộp đơn ly hôn tại toà án Swan, trước khi Công tước trở thành Hoàng đế của vương quốc này."
"Ly hôn?"
Vẻ mặt của Damien xoay chuyển hoàn toàn. Môi anh nhếch lên như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười, tuy nhiên không hề nhận thức đó là vẻ mặt tức giận. Chloe nói tiếp, nhìn thẳng vào cơn giận dữ đang bùng cháy lên trong mắt của anh.
"Vâng."
"Ai có thể tuyên bố điều gì về việc ly hôn?"
"Tôi nhớ rất rõ những lời ngài nói trước đó. Công tước nói rằng tôi chỉ được phép mang thai một lần duy nhất và sẽ không thêm một lần nào nữa. Tương lai sẽ không có người thừa kế, ly hôn là chuyện hiển nhiên."
"Chloe, em không ngu ngốc đến mức không nghĩ ra việc phản ứng có thể linh hoạt khi mà tình huống thay đổi hay sao?"
Trước những lời nói sắc bén, nắm tay Chloe siết chặt. Nếu anh biết có gánh nặng lớn đè lên vai cô thế nào khi anh nói rằng đó là lần đầu cũng như lần cuối mang thai của cô, chắc chắn anh sẽ không nói như vậy. Nếu anh biết tình thương mà cô dành cho đứa con bé bỏng vẫn chưa chào đời lớn đến mức nào, thì anh sẽ không nên chế giễu cô ấy bằng cách nói về "phản ứng linh hoạt". Đối với Chloe, người đã nhận thức mọi thứ xung quanh chỉ là dối trá thì đứa trẻ đó là sự thật duy nhất để cô bám vào.
"Ngài đã lừa dối tôi đến cùng và đẩy tôi vào vực thẳm. Ngài đã ép bác sĩ kiểm tra tôi. Lẽ ra tôi không nên uống thuốc đó. Tôi...!"
"Nếu không uống loại thuốc đó, em sẽ bỏ mạng."
"Vậy thì lẽ ra ngài nên để tôi chết đi!!"
Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống má của Chloe, máu chảy ngược xuống chiếc cổ mảnh khảnh. Cô hụt hơi, ôm lấy lồng ngực đau đớn. Damien bước tới, cay đắng thì thầm, nhìn thẳng vào cơn giận dữ bùng cháy trong mắt của cô.
"Giờ thì để ta trả lời câu hỏi của em ban nãy. Sở dĩ ta ép em uống thuốc đó là để cứu em. Vì ta thực sự yêu em rất nhiều, Chloe. Sau bao nhiêu cố gắng mà ta gầy dựng để có được em, em không thể nào rời bỏ ta sớm như vậy, đúng chứ?"
Cơ thể Chloe run lên.
"Ngài không xứng đáng nhắc đến tình yêu."
"Em không có quyền phán xét cảm xúc của ta. Đây là cách mà ta yêu, Chloe von Thisse."
"Tôi chưa bao giờ mong đợi một thứ tình yêu như thế."
Qua kẽ răng, Chloe rít mạnh. Cô căm thù anh, cô muốn làm tổn thương anh. Giống như cái cách mà anh đã làm rách nát tim cô.
"Quả nhiên là như vậy sao?"
Damien bắt gặp ánh mắt của cô và khẽ thì thầm.
"Em có chắc rằng ta không ở trong tâm trí hay trái tim của em chứ?"
Tại sao Chúa lại ban cho một linh hồn ma quỷ khuôn mặt đẹp đẽ cùng cái lưỡi dài ba tấc như thế? Tại sao anh lại lừa dối cô, khiến cho cô tin vào lời nói yêu như vậy?
"Tôi đoán là như vậy, cho đến khi tôi nhìn thấy bí mật bẩn thỉu của ngài trong đêm giông bão hôm đó."
"Đừng lố bịch thế, Chloe. Đối với ta đó không phải là bí mật lớn. Nếu là như vậy thì ta đã không hoàn toàn quên mất ta đã đặt nó đâu đó. Nếu ta thực sự xem trọng nó thì khoảnh khắc mà ta thổ lộ lời yêu với em, ta đã nhanh chóng biến nó tan thành tro bụi."
Đôi mắt Chloe giờ đây ngấn nước, cơ thể không ngừng run rẩy.
"Ngài không biết xấu hổ à?"
"Có lẽ vậy, đối với một người đã cùng với ta thề nguyền trước Chúa."
"Làm sao ngài có thể tự tin như vậy khi mọi thứ ngài làm để kết hôn đều là dối trá?"
"Ta đã nói là ta có thể giải thích mọi chuyện từ đầu đến cuối, tuy nhiên chính em là người từ chối. Chính em là người đã khước từ, bịt tai, nhắm mắt và không nhìn vào sự thật."
"Ngài có quá nhiều cơ hội, cơ hội để cho tôi biết sự thật... có quá nhiều."
Chloe nghĩ lại vô số ngày đêm đã ở cùng anh. Trái tim cô như tan chảy, đắm trong đôi mắt dịu dàng mỗi khi mà anh nhìn cô. Những khoảnh khắc hạnh phúc ngắn ngủi lướt qua bên trong tâm trí, cảm giác như có thứ gì đó đang bùng cháy lên trong lòng không khỏi khiến cô rùng mình. Cô thực sự yêu người đàn ông này, thực sự yêu Damien. Cô nhớ lại những điều mà cô đã làm để hài lòng anh, liếc nhìn đôi môi hoàn hảo vẽ lên thành hình vòng cung, cảm giác buồn nôn đột ngột dâng trào.
"Có bao giờ em nghĩ rằng, ta nên thỏ thẻ tất cả sự thật vì ta yêu em và cho em mọi thứ không?"
Thậm chí ngay cả khi anh luồn tay vào tóc cô rên rỉ, ngay cả khi anh chạm bàn tay với đầy những đường gân xanh lên gò má cô lạnh lẽo, Damien vẫn chỉ chạy theo ham muốn của mình, bất chấp cảm xúc thực sự từ cô.
"Tại sao ta lại phải làm điều đó?"
Chloe không nói nên lời trước sự đứt quãng trong giọng nói của anh ấy. Cô bất giác sởn da gà, như thể cửa sổ khắp nơi bị vỡ, nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm mạnh.
"Tại sao ta phải gieo vào mắt em một tia lo lắng trông như đang ngưỡng mộ ta?"
Damien như gằn từng chữ.
"Ta không ngu ngốc đến mức để em yên đâu, chết tiệt."
Trong giọng nói hiển hiện rõ ràng một sự tức giận, càng đau đớn hơn khi chỉ có một lí do duy nhất khiến anh tức giận. Damien không ngờ rằng một điều "nhỏ" mà anh ấy bỏ quên đã trở thành một quả cầu tuyết.
"Ta sẽ thừa nhận sai lầm của mình. Vì vậy hiện tại ta đang đảm bảo rằng ta sẽ không bao giờ để em rời khỏi tầm mắt."
Đôi mắt Chloe dao động, chứa đựng đầy tuyệt vọng sau khi nghe được lí do anh không đến Swan.
"Em không có quyền từ chối ta, Chloe."
"Xin hãy để tôi đi đi."
"Từ ly hôn sẽ không bao giờ tồn tại trong cuộc đời ta, và cả cuộc sống của em cũng thế."
"Ý ngài là chúng ta sẽ duy trì cuộc hôn nhân trống rỗng này cho đến khi chết?"
Damien mỉm cười, ngắm nhìn khuôn mặt đầy sự bất lực.
"Hãy nhớ rằng mùa đông khắc nghiệt mà em nhắc đến rồi sẽ có ngày kết thúc. Em không được phép phạm sai lầm cho đến lúc đó, nếu không sẽ là tự khắc mở cửa thiên đường trước mắt chúng ta."
Damien lẩm bẩm trong lúc tay luồn qua gáy Chloe. Anh thì thầm về tình yêu của mình trên một khuôn mặt hoàn hảo, hệt như đánh lừa người khác.
"Ta yêu em."
Chloe từ từ mở ra đôi mắt vẫn đang nhắm chặt của mình. Sau một nụ hôn ướt át cùng với cái nhìn của Damien, ngọn lửa ham muốn như đang bùng cháy.
"Ngài cứ không ngừng..."
Đầu gối của Damien từ từ chạm sàn. Luồn tay vén váy Chloe, đôi bàn tay to lớn như dần dần chiếm lấy cô. Ánh nắng ban mai phản chiếu lên mái tóc vàng rực rỡ, khiến anh như một thiên thần lại mang linh hồn ác quỷ. Chloe hít một hơi sâu, nhẹ nhàng thì thầm.
"Chỉ cần tôi di chuyển theo ý ngài là được phải không?"
"...Có lẽ vậy."
Damien không hề phủ nhận điều đó. Viền chiếc váy xanh trải rộng trên nền chiếc sofa đỏ. Đôi mắt Chloe như mờ dần đi khi cô nhìn xuống mái tóc vàng rực của Damien. Da cô dần chuyển sang đỏ y như anh muốn, sau khi bị anh kích thích, một luồng hơi thở đều đặn trộn lẫn cùng tiếng nức nở và cả rên rỉ chảy ra từ dây thanh quản của cô.
"Nhưng em yêu ta nhiều như thế này."
Dấu tay Chloe lan khắp chiếc sofa nhung, Damien nắm lấy tay cô, khẽ siết chặt lại. Chloe nức nở như một con mồi hoàn toàn mắc bẫy. Damien có thể đúng. Cô ấy có thể vẫn còn yêu Damien.
"Hãy cân nhắc điều gì là quan trọng, Chloe. Đừng dại dột lựa chọn từ bỏ điều quan trọng nhất chỉ vì một giây phút tức giận, em yêu."
Mặc dù không hề mong muốn, toàn thân Chloe lúc này run rẩy trước những khoái cảm mà Damien tuôn ra. Điều cô mong muốn ở anh là lời xin lỗi chân thành, và rồi cô cay đắng nhận ra sẽ chẳng bao giờ có điều mình muốn. Tia hy vọng cuối cùng còn sót lại, giờ đã hoàn toàn biến mất vào trong hư vô.
"Đúng vậy, tôi yêu ngài. Cuối cùng mọi chuyện lại diễn ra như vậy, theo ý ngài muốn."
Môi Damien vẽ lên nụ cười hài lòng, trước những lời nói tuôn ra trong sự nức nở. Chloe nói thêm.
"Và tôi vô cùng hối hận, vì điều đó."
"Rồi thời gian sẽ nói lên tất cả. Hãy tin ta, Chloe."
Đôi mắt đầy sự thống khổ nhắm lại, giọng nói ngọt ngào của Damien vẫn thì thầm bên tai. Chloe đã từng tuyên bố với anh bằng sự tự tin, rằng cô không thể yêu ai mà cô không thể tha thứ.
Thế mà giờ đây, cô không biết làm cách nào khi cô không thể tha thứ cho người mà mình từng yêu. Trong số tất cả những người Chloe thực sự yêu thương, chẳng có một ai khiến cô tuyệt vọng đến thế. Ngay cả khi Alice bỏ trốn khỏi nhà mà không hề nói một lời, cô cũng không ghét con bé. Hoặc cả khi cha đẩy cả gia tộc vào cảnh khốn cùng, cô vẫn cảm thấy đau lòng nhiều hơn phẫn nộ.
"Thật sự chẳng có người phụ nữ nào khác ngoài em khiến ta phải quỳ gối thế này đâu, Chloe."
Khác xa vẻ ngoài xộc xệch, Damien, người lúc này đang quỳ giữa hai chân Chloe, trông anh hoàn toàn trái ngược. Ở phía còn lại, "đối tác" của anh cũng đang nín thở, tiếp tục cuộc săn cho đến cuối cùng. Sau cùng, Chloe thở dốc, run run cắn môi.
"Ha..."
Hiện tại, cô ấy dường như có một ý tưởng mơ hồ. Quyết định của cô là gì, liệu cô có thể tha thứ cho người mình từng yêu không? Không, hẳn cô đã có câu trả lời rồi. Có lẽ cô đã trì hoãn khoảnh khắc đó đến tận giờ, hoặc cũng có thể cô đã giấu nhẹm đi nó sau một tấm lòng yêu thương, tự đặt cho mình lí do để không phải rời xa anh cho đến cuối cùng.
"Ah, Chloe. Ta yêu em."
Có niềm vui sướng ẩn trong giọng nói của Damien.
"Mọi nỗi xấu hổ khi ta cúi đầu trước mặt em, như một con chó trung thành rồi sẽ thổi bay đi hết."
Damien không biết được rằng sự xấu hổ của Chloe đã lan lên đến tột đỉnh, trước những lời anh thỏ thẻ như đang tận hưởng phản ứng từ cô.
Từ mắt Chloe, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống. Cô không thể nào trốn tránh được nữa. Chloe Verdier không phải là người có thể ôm yêu và ghét trong một trái tim. Chẳng phải chính anh đã mong đợi rằng họ sẽ không thể chia tay một cách êm đẹp như thế? Hai chân lúc này vác lên vai người trước mặt, ép chặt vào nhau và khẽ run rẩy.
Cho đến khi nghe tiếng bước chân từ xa vọng lại, Damien mới từ từ hạ viền váy và ngẩng mặt lên.
"Có chuyện gì?"
Damien rút lấy khăn tay ra và lau mặt, Chloe bên cạnh cố quay mặt đi, cô nhìn chằm chằm lò sưởi, lấy lại hơi thở.
"Tôi xin lỗi, Công tước. Có tin khẩn cấp từ Bá tước Weiss."
Việc đột nhiên xông vào phòng khách mà không báo trước chứng tỏ là chuyện hết sức nghiêm trọng. Damien im lặng nhận lấy thư từ quản gia, một bức thư tay mà Weiss viết vội.
"Ngài cần chuẩn bị để đến Swan ngay lập tức, Công tước."
"Có chuyện gì đã xảy ra à, Công tước?"
Damien dùng một vẻ mặt nghiêm nghị đáp lại quản gia.
"Người dân bạo loạn ở thủ đô rồi. Một nhóm người rải rác từ khắp thành phố đã cùng nhau tập hợp lại và đốt cháy biệt trang ở vùng ngoại ô, biệt trang Hoàng gia chỉ trong một ngày."
Bức điện nói rằng không rõ tung tích của Johannes, quân đội Hoàng gia đang rơi vào thế hỗn loạn. Cần một ai đó có thể kiểm soát tình hình càng nhanh càng tốt.
Damien hít một hơi sâu. Kỷ nguyên mới sắp bắt đầu. Anh là người cuối cùng cũng có được thứ mình muốn, dù bằng cách này hay là cách khác.
"Ông ở lại đây bảo vệ Công tước phu nhân, cho đến khi mọi việc giải quyết ổn thoả."
"Xin hãy để em đi cùng, em đang quẫn trí và không muốn ở một mình."
Chloe mở miệng bằng giọng run rẩy, Damien nhìn vào mắt cô sau đó lắc đầu.
"Hoàng hậu tương lai không nên đích thân đến toà án Swan cùng với tờ giấy ly hôn."
"...Em sẽ không làm điều đó."
Chloe thì thầm bằng một đôi môi run rẩy, thế nhưng lời cầu xin vô tác dụng. Damien hạ giọng ra lệnh cho người quản gia, người đang im lặng và không biết phải làm gì.
"Cho đến khi nhận được chỉ thị của ta, vui lòng không cho phép phu nhân rời khỏi lâu đài dù chỉ một bước."
"Damien."
Chloe nhìn anh với vẻ hoài nghi, dù vậy anh vẫn không hề nao núng.
"Đừng quên tăng cường an ninh, đặc biệt trong tình huống vợ ta có thể trở nên loạn thần."
Quản gia Paul cúi đầu một cách ngượng ngịu.
"Thưa ngài, vậy còn các sự kiện trong ngoài lãnh thổ thì sao...?"
"Mau chóng gửi bức điện tín cho Đại phu nhân Prescilla, gọi bà đến lâu đài Birch và lo những việc đối ngoại."
"Damien!!"
Rời khỏi tầm mắt của Chloe là hình ảnh người đàn ông bước đi mà không ngoảnh lại.