Tang lễ của Hoàng đế được tổ chức theo quốc tang trong 100 ngày. Cho đến lúc qua đời, ông vẫn không thay đổi quyết định chọn người kế vị của mình, vẫn là con trai độc nhất, Johannes. Vì vậy theo đúng quy chế, Hoàng tử sẽ lên ngôi ngay lập tức sau khi kết thúc lễ tang. Thế nhưng phản ứng đến từ dân chúng lại khá lạnh lùng. Họ để tâm đến những tin tức được tiết lộ trên 'Tấm màn đỏ', tin đồn về Hoàng tử điên hãm hại tàn sát người vô tội vạ ngày một được nhiều người biết đến hơn.
"Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này thì khả năng cao là bạo loạn sẽ nổ ra."
Khi một trong số những người tụ tập trong tu viện lên tiếng phát biểu, đa số đều đồng ý.
"Tốt hơn hết nên đảm bảo mọi việc được hoàn thành trước khi vương quốc rơi vào hỗn loạn."
Damien từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng cuối cùng lên tiếng.
"Sau tang lễ, ta sẽ triệu tập Quốc hội, tổ chức phiên toà công khai bàn về tính hợp pháp của ngai vàng đối với Johannes."
"Thưa Công tước."
Weiss dường như không thể hiểu được. Damien đã chờ đợi khoảnh khắc này hơn bất kì ai. Theo những gì cậu biết, Damien là một người tham vọng không màng đến thời gian hay cách thức, chỉ cần là cách nhanh nhất thì chắc chắn anh sẽ làm chỉ để đạt được mục đích của mình.
"Có cần phải phức tạp hoá mọi chuyện thế không?"
Những người khác cũng đồng tình với Weiss.
"Đúng vậy, trước mặt một Johannes ngu ngốc..."
"Chẳng phải chỉ cần chặt đầu hắn ta là xong hay sao?"
Damien đáp lại bằng giọng khô khan.
"Dù sao thì, không phải tất cả chúng ta đều biết tội ác của Johannes sẽ không đến mức được Chúa tha thứ hay sao? Hắn ta cũng chẳng sống nổi sau khi thử nghiệm kết thúc. Chúng ta sẽ thảo luận lại một lần nữa sau khi tang lễ kết thúc."
Bầu không khí trở nên bối rối ngập tràn, không ai ngờ rằng cuối cùng Damien lại do dự.
"Thưa ngài, nếu ngài lo ngại về việc dính máu vào tay, ngài có thể sai bất cứ ai trong số chúng tôi."
"Ta đánh giá cao lòng trung thành của cậu, Bá tước Cormier. Tuy nhiên cậu cũng nên biết ta là kẻ điên trong việc sử dụng dao kiếm."
Tia lửa chết người loé lên trong mắt của Damien khiến cho những người xung quanh sợ hãi. Họ cũng đồng thời cảm thấy nhẹ nhõm vì ý định của vị chỉ huy mà mình phục tùng vẫn chưa thay đổi.
"Ta là chủ nhân của vương quốc này, đó là sự thật sẽ không bao giờ thay đổi."
Tất cả đứng dậy và cúi chào Damien khi anh dợm bước rời đi.
"Các cậu chỉ cần tập trung vào điều đó thôi."
Vài người lần lượt rời đi sau khi Damien biến mất. Cormier ở lại cuối cùng, cậu ta nhìn Weiss, sau đó lặng lẽ mở miệng.
"Cậu có biết lí do khiến ngài ta do dự không?"
Weiss thở dài sau đó tựa lưng vào tường.
"Đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng mà..."
"Cậu biết gì? Hãy kể cho tôi nghe đi."
"Công tước phu nhân đang mang thai."
Cormier lẩm bẩm "À" một tiếng, sau đó nói thêm.
"Tin tức lẽ ra đáng phải ăn mừng, tuy nhiên hoàn cảnh lại không tốt lắm."
Đó cũng chính xác là những gì mà Weiss nghĩ. Việc Công tước phu nhân đang mang trong mình giọt máu gia tộc Thisse chắc chắn là điều đáng mừng, thế nhưng vấn đề nằm ở tình hình hiện tại. Sau cái chết của nhà vua chính là thời điểm vàng quan trọng nhất, còn một điều nữa khiến Damien buộc phải lưu tâm trước khi đạt được mục tiêu của mình.
"Ngài ta muốn đảm bảo mọi thứ đều phải rõ ràng và thật chắc chắn ngay từ bây giờ. Nếu cậu di chuyển một cách ngu ngốc và phạm sai lầm, không chỉ có mỗi Công tước là gặp nguy hiểm."
"Nếu cậu lo lắng cho an nguy của phu nhân, liệu chúng ta có nên bảo vệ cô ấy một cách kĩ lưỡng hơn không?"
Cormier hỏi bằng một giọng nghiêm túc, Weiss khẽ nhướn mày và ngẩng đầu lên.
"Cậu nghĩ tôi chưa từng nhắc đến điều này với Công tước sao?"
"Vậy ngài ta đã nói gì?"
"Ngài ấy lịch sự cảnh báo tôi rằng một người chưa có kinh nghiệm kết hôn thì nên im lặng."
Cormier bất giác cười lớn. Trán cậu nhăn lại khi khẽ hạ giọng.
"Weiss, dù sao đi nữa thì cuộc hôn nhân đó cũng chỉ là một trong những kế hoạch mà ngài ta đã chuẩn bị để đạt mục đích chiếm được ngai vàng."
"Đúng thế, thì là vậy đấy."
"Cậu không biết tôi nghệch mặt ra thế nào khi nhận mệnh lệnh dụ dỗ em gái phu nhân, tiểu thư Alice vướng vào vụ bê bối đâu. Cũng may cô ấy thoát khỏi kịp thời."
Weiss xoa xoa thái dương trong lúc Cormier thở dài thườn thượt.
"Lúc đầu tôi cũng chỉ nghĩ Công tước chọn một gia tộc khiêm tốn như Verdier để làm Hoàng gia phân tâm và chiếm lấy các khu mỏ thu lợi kinh tế."
"Không phải vậy sao? Sử dụng Nữ hầu tước như một con cờ tạo dựng hình ảnh lăng nhăng, cuối cùng chọn một phu nhân ốm yếu để làm bạn đời nhằm một mục đích thoát khỏi sự chú ý từ Hoàng gia. Hơn nữa, Công tước đã phát hiện mỏ vàng ẩn giấu bên trong dãy núi của Verdier từ lúc tham gia trận chiến."
Bằng một ánh mắt dò hỏi, Cormier hỏi lại Weiss. Weiss đang ngắm trăng lưỡi liềm đột nhiên đặt một ngón trỏ lên môi, sau đó hạ giọng.
"Suỵt, vừa rồi cậu có nghe thấy gì không?"
Weiss nhanh chóng đi đến kiểm tra phía sau bức tường, không gian trống rỗng chẳng có một ai. Đột nhiên một con mèo nhỏ chạy vào bãi cỏ và kêu meo meo. Weiss mất cảnh giác, sau đó quay lại chỗ ngồi và kết thúc cuộc trò chuyện với Cormier.
"Dù sao thì bây giờ chúng ta chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo mệnh lệnh."
"Tôi biết thận trọng là tốt, tuy nhiên tôi chỉ là lo lắng thôi."
Họ biến mất sau câu nói chốt hạ từ Cormier. Trên bãi cỏ, con mèo trước đó lại xuất hiện một lần nữa. Bóng dáng ai đó từ từ xuất hiện phía sau bức tường, con mèo vui vẻ dụi đầu vào chân cậu ta. Miếng cá khô rơi xuống đất, con vật nhỏ bé nhai lấy thức ăn trong sự phấn khích. Gilles đang vận trên mình bộ quần áo của tu sĩ, bóng dáng hệt như đung đưa dưới ánh trăng mờ.
Vừa rồi cậu đã nghe thấy gì nhỉ?
* * *
"Ôi trời, chúng dễ thương quá."
Sau khi mang trà đến cho Chloe, Margaret nhanh nhảu đến gần, tỏ ra ngưỡng mộ trước những chiếc tất Chloe đang làm. Cô ngẩng đầu lên mỉm cười một cách lặng lẽ.
"Lần đầu tiên ta đan một thứ nhỏ như thế này nên có hơi khó."
"Phu nhân có đang làm quá tốt không?"
"Trông nó ổn chứ?"
Margaret tỏ ra thích thú với một trong những chiếc tất đã được hoàn thành Chloe giơ lên.
"Dễ thương lắm ạ. Màu tím trông cũng khá đẹp."
"Vẫn chưa... Chưa biết đứa trẻ là trai hay gái nên tôi đã chọn một màu trung tính."
Margaret nhanh chóng nhận ra sự lo lắng của chủ nhân và nhẹ nhàng trấn an cô.
"Công tước sẽ hạnh phúc bất kể giới tính đứa trẻ sinh ra có là gì. Vì đó là con đầu lòng của phu nhân và Công tước."
Chloe chuyển sự chú ý về lại đôi tất cùng với một nụ cười nhạt. Một sự trùng hợp khó chịu, lúc cô biết tin có thai cũng là lúc tin Hoàng đế băng hà truyền tới. Có lẽ vì lí do đó mà phản ứng của chồng đã không như cô mong đợi.
Tất nhiên, một điều đáng mừng là anh đã yêu cầu bác sĩ chăm sóc cũng như kiểm tra kĩ lưỡng tình trạng sức khoẻ của cô. Hơn nữa còn triệu tập tất cả người hầu, ra lệnh quản lý chặt chẽ thực phẩm và cả sinh hoạt hằng ngày nói chung. Thế nhưng đối với Chloe, Damien chỉ đang quan tâm, không hề có chút vui mừng cũng chẳng có chút hào hứng.
"Damien, chúng ta nên đặt tên cho đứa trẻ là gì?"
Anh vẫn chìm đắm trong mớ suy nghĩ bất chấp câu hỏi mà vợ vừa cẩn thận hỏi, cuối cùng chỉ đáp lại câu ngắn gọn.
"Theo ý em muốn."
"Một người mẹ như em đang mong đứa con đầu lòng sẽ là con trai. Dù em vẫn rất hạnh phúc nếu chúng ta có con gái, tuy nhiên Chúa không khuyến khích con người chỉ nên có một đứa con..."
"Đây sẽ là lần đầu tiên mang thai và cũng là cuối cùng của em, Chloe."
Chloe khẽ thở dài, nhớ lại những lời chồng cô đã nói khiến cô không thốt nên lời. Theo luật vương quốc, chỉ có con trai mới được kế vị. Đương nhiên lời nói của Damien về việc anh chỉ muốn một đứa con càng như gánh nặng đang đè lên vai Chloe.
Hơn nữa, cô có cảm giác đứa con tương lai của mình sẽ rất cô đơn nếu lớn lên trong cuộc sống mà không có anh chị em. Dù Alice có là kẻ chuyên gây rối, Chloe cũng không thể tưởng tượng nổi tuổi thơ của cô sẽ như thế nào nếu như thiếu đi Alice.
Anh ấy không vui khi có con với cô sao? Chloe đã không thể chịu nổi việc muốn nói ra mong muốn của mình, cô muốn có càng nhiều con càng tốt.
"Khi nào Công tước sẽ quay lại ạ?
"Xem nào. Dạo này ngài ấy vốn rất bận rộn."
Đã 15 ngày trôi qua kể từ khi Công tước chưa về lâu đài. Trong đầu cô biết anh phải lo liệu nhiều việc trong cung sau khi nhà vua qua đời, dẫu vậy không khỏi cảm thấy lo lắng. Đang mặc trên người một chiếc váy đen theo luật lệ của vương quốc, cô cố xốc lại tinh thần, suy nghĩ một cách sáng suốt.
"Công tước có rất nhiều việc phải làm bên cạnh Hoàng thân, ngài ấy có vẻ sẽ là người gặp rắc rối nhiều nhất."
Margaret im lặng, cô không muốn truyền đến chủ nhân những thông tin mà mình nghe thấy từ các quán bar và nhà hàng. Có tin tức cho rằng các cuộc biểu tình phản đối Hoàng tử thừa kế ngai vàng đang được tổ chức tại thủ đô Swan. Tuy nhiên đó là điều không nên nói ra trước mặt phu nhân của mình.
Quản gia Paul đã nghiêm khắc thông qua mệnh lệnh, không người hầu nào được phép nhắc đến những chuyện liên quan trước mặt của Nữ công tước. Chỉ là một từ nhỏ nhất cũng không được hé nửa lời, yêu cầu "đặc biệt" đến từ chủ nhân khiến họ hiểu ra mức độ nghiêm trọng của tình hình.
"Phu nhân, tôi dám nói rằng Công tước sẽ ngay lập tức muốn được đến đây nếu ngài có thể. Không có người chồng nào mà không lo lắng cho người vợ đang mang thai."
Chloe mỉm cười nhàn nhạt, bất chợt nghe thấy tiếng quản gia Paul hét lên một cách mừng rỡ.
"Phu nhân."
"Có chuyện gì mà ông hớt hải thế?"
"Có khách đến ạ. Đây là cậu Chelsea, luật sư riêng của gia tộc Thisse."
Chloe hơi sửng sốt trước chuyến đến thăm đột xuất của luật sư, tuy nhiên sau đó cũng ra lệnh cho người hầu đưa cô ra ngoài. Chelsea bày ra tài liệu trước mặt Chloe, sau đó giải thích một cách lịch sự. Chloe gần như bị sốc.
"...Cậu có chắc mọi thứ được viết ở đây đúng như những gì Công tước đã nói hay không?"
"Vâng, từ câu đầu tiên đến câu cuối cùng, chúng được ghi lại một cách hoàn toàn chuẩn xác."
Cổ họng Chloe đau rát đến nỗi gần như không thể uống nổi tách trà của mình. Cô thấy mình như kẻ ngốc khi đã hiểu lầm Công tước dù chỉ là trong giây lát.
"Thế nhưng điều này là không khả thi đối với luật pháp hiện hành trong vương quốc."
Tài liệu do luật sư mang đến chính là di chúc của Damien. Việc các quý tộc chỉnh sửa di chúc từng quý không có gì lạ, nhưng nội dung viết trong đó khác biệt hoàn toàn với những di chúc bình thường khiến cô không khỏi lo lắng.
"Tất nhiên theo luật pháp hiện hành, chỉ có con trai mới được thừa kế tước vị. Tuy nhiên, Công tước đã bác bỏ quyền thừa kế trong vương quốc."
Di chúc nêu rõ rằng đứa con đầu lòng của Damien Ernst von Thisse sẽ được kế thừa cả lâu đài Birch và mang tước hiệu Thisse, bất kể giới tính là gì. Chữ ký rõ ràng trên mộc con dấu bạch dương trông rất sống động, quả thật là chữ ký của chồng cô.
"Điều đó có nghĩa là Công tước không phải là người hoan nghênh những phong tục cũ... Tôi nghĩ là phu nhân biết."
Giọng của Chelsea nghe khá thận trọng. Chloe xoa dịu trái tim vẫn đang đập rộn của mình, sau đó gật đầu với một nụ cười trên môi.
"Tôi biết, nếu vậy thì..."
Damien là người sẽ đạt được điều mình muốn ngay cả khi điều đó đồng nghĩa với việc chống lại những quy tắc cũ.
"Tôi chắc chắn ngài ấy sẽ không từ bỏ bất cứ điều gì chỉ để con mình được lấy tước vị của Thisse."
Đôi mắt Chloe ánh lên một thứ tình cảm sâu sắc. Ngay lúc cô toan đứng dậy tiễn Chelsea đang rời đi, chiếc khăn choàng dài cô quấn quanh vai đột nhiên lỏng lẻo, kéo theo đôi tất đang đặt trên bàn bất ngờ rơi xuống. Margaret nhanh chóng nhặt chúng lên và đặt về lại chỗ cũ, không để cho Chloe thấy.
Có một niềm tin xấu cho rằng những đồ vật dành cho đứa trẻ chưa được sinh ra bị rơi xuống đất là điều không may, tuy nhiên có vẻ không nên nói ra trước mặt của Nữ công tước vì đó sẽ là phạm thượng. Margaret cũng phần nào đoán được cảm xúc lo lắng của người lần đầu làm mẹ, cô ấy chọn việc đan tất cho đứa con còn trong bụng thay vì quần áo hay khăn quấn đầu.
Margaret hy vọng đứa bé dũng cảm chào đời hệt như người mẹ vẫn đang hy vọng. Vì vậy, mong rằng lâu đài và cả Thisse sẽ được thừa kế một cách nguyên vẹn.
* * *
Mùa hè ngắn ngủi tại Thisse đã kết thúc. Chloe theo thói quen đặt tay lên bụng và cầm bức thư của Damien. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy, dù vậy càng nhìn cô càng ngạc nhiên khi thấy bụng mình dần dần trở nên tròn trịa, nhất là khi đang mặc trên người bộ đồ ngủ mỏng.
Gửi Công tước phu nhân Chloe von Thisse,
Ta muốn em bắt đầu chuẩn bị để đến với thủ đô Swan.
Ta đã cố gắng đợi đến mùa xuân năm tới sau khi đứa trẻ chào đời, tuy nhiên khát khao vì nỗi nhớ em đã vượt quá sự kiên nhẫn của ta.
Damien.
Chloe không biết đã đọc bức thư ngắn của anh hết bao nhiêu lần. Không phải cô không nhớ anh. Vả lại, chuyện về di chúc không phải là một vấn đề có thể bàn luận dài dòng trong một bức thư. Do đó, cô chỉ viết một bức thư bày tỏ lòng biết ơn chân thành vì được quan tâm sâu sắc.
Cô tự hỏi liệu Damien có đoán được rằng Chloe hạnh phúc đến thế nào không, dù vậy cô cũng nghĩ rằng anh đã phần nào hiểu rõ được cảm xúc của cô ấy. Chloe mơ hồ đoán được Công tước có một tài năng thiên bẩm trong việc xác định bối cảnh và cả suy nghĩ chính xác.
Hơn nữa, những dấu hiệu đôi khi anh ấy bí mật truyền đạt cũng đủ kích thích cảm xúc lãng mạn thực của Chloe. Ví dụ rõ ràng chính là những cánh hoa hồng gửi kèm bức thư.
Khoảnh khắc cô trông thấy chúng, những cánh hoa còn ẩm ướt chưa khô hoàn toàn, viễn cảnh đoàn tụ bất ngờ hiện về trong tâm trí cô. Đêm hôm đó, hương thơm tươi mát của vườn hoa hồng làm cô choáng váng. Giây phút cô quỳ dưới chân Công tước và xin tha thứ cho những lỗi lầm đến từ Alice, cô chưa bao giờ tưởng tượng về một tương lai sẽ thành vợ anh. Hẳn anh cũng thế.
"Phu nhân, cô đang có chuyện gì vui phải không?"
Chloe lắc đầu nhìn Margaret đi ngang phòng khách.
"Không có, cô đi đâu mà vội thế?"
"A, ông Bernard phát hiện ra một chiếc cúc trên áo khoác của Công tước bị rơi ra nên yêu cầu tôi sửa nó. Tôi đang trên đường đến phòng thay đồ để kiểm tra xem còn cúc thừa không."
Chloe gật đầu, toan quay đầu lại thì gọi giật Margaret.
"Hay là cô giao lại việc đó cho tôi đi."
"Vâng, phu nhân?"
Margaret khẽ chớp mắt. Nếu Đại phu nhân biết được, hằn bà sẽ rất tức giận. Thế nhưng đôi mắt phu nhân lúc này lại ánh lên niềm yêu thương trìu mến cô dành cho chồng.
"Cô còn nhiều việc phải làm hơn mà."
"Vâng, tôi nghĩ phu nhân sẽ làm nó tốt hơn tôi."
Chloe vui vẻ nhận lấy áo khoác từ tay của Margaret, mỉm cười niềm nở sau đó đến phòng thay đồ của Damien. Cô nghĩ sẽ là một ý tưởng hay nếu thêm vào đồ trang trí bên trong áo khoác sau khi sửa lại chiếc cúc. Liệu cô có nên thêu một con dấu biểu tượng bạch dương? Chồng cô luôn là người đàn ông tự hào hơn bất kì ai chuyện mình là một thành viên Thisse, thế nên có vẻ đó là ý kiến không tồi.
Cạch.
Phòng thay đồ cũng thường xuyên được dọn dẹp và không có bụi. Chloe bước đến chiếc tủ quần áo ngay cạnh cửa sổ và mở ngăn kéo. Đáp ứng tính cách gọn gàng đến từ chủ nhân, sự gọn gàng của người hầu đã đạt được đủ yêu cầu. Cô dễ dàng tìm thấy được những chiếc cúc tương tự áo khoác mà mình đang cầm. Khi cô toan đóng ngăn kéo và định ra ngoài, đột nhiên cô bỗng dừng lại một lúc và mở cái ngăn kéo nặng.
"......"
Chiếc cúc vàng khảm nạm hình hoa hồng nhỏ nằm lọt thỏm giữa những chiếc cúc còn lại. Chloe từ từ nhặt nó lên sau đó ngắm nghía. Không có gì lạ khi ở đây xuất hiện chiếc cúc với hoạ tiết hoa hồng đặc trưng dành cho Hoàng gia. Damien tham gia Học viện quân sự từ năm anh 12 tuổi, tất cả những bộ đồng phục do Hoàng gia cấp đều sử dụng chung loại cúc này.
Chloe cẩn thận đặt lại chiếc cúc và đóng cửa phòng thay đồ. Căn phòng hướng về phía Bắc, không khí mát mẻ ngay giữa mùa hè vì thiếu ánh nắng mặt trời, nối liền với phòng làm việc của Damien. Cô hướng ánh mắt nhìn bức chân dung của chồng được treo trên tường nơi phòng làm việc.
Trong bức chân dung sau chiến thắng vĩ đại ở dãy núi Cascia, Damien được phác hoạ bằng dáng vẻ nhìn thẳng phía trước, chân đạp lên cổ kẻ thù. Bức chân dung sống động đến mức cảm giác như người thật đang sừng sững đứng trước mặt cô.
Không biết hoạ sĩ đã vẽ là ai?
Chloe bước lại gần, trên tay cầm áo khoác và cúc áo. Cô khắc lên tên hoạ sĩ dưới góc bên phải vào đầu, toan định quay lại thì đột nhiên trong đầu nảy ra ý tưởng tinh quái. Cô thích thú nghĩ, không biết vẻ mặt của chồng thế nào sau khi anh bước vào đây và trông thấy bức chân dung bị lật ngược lại.
May mắn là bức tranh không lớn lắm và nơi treo cũng không cao, do đó Chloe có thể với tay và gỡ nó ra. Tim cô đang đập thình thịch. Ngay từ lúc còn rất nhỏ, Alice luôn là người chơi khăm cô, còn cô thì chưa bao giờ đáp trả.
Chloe đặt chiếc áo khoác xuống bàn, dùng hai tay chộp bức tranh rồi kéo nó ra, cuối cùng là lật nó lại và cố gắng treo nó lên.
Chloe trông thấy vết bẩn cỡ bằng móng tay trên giấy dán tường. Vết bẩn không quá lớn, do đó sẽ không dễ dàng nhìn thấy nếu như không đứng sát tường. Cũng chẳng việc gì to tát khi đó là một vết bẩn sau bức chân dung, chẳng có ai nhận ra nó.
Dù vậy, so với căn phòng hoàn toàn sạch sẽ và không có một hạt bụi cùng với tính cách cầu toàn của Damien thì vết bẩn này thực sự làm cô khó chịu. Cảm giác giống như có một hạt bụi rất nhỏ đã bay vào mắt của cô.
"......."
Chloe cẩn thận đặt bức tranh xuống bàn lớn, sau đó tiến lại bức tường. Giấy dán tường mang hoạ tiết sang trọng, men theo là những vết nứt vuông nhỏ, chúng nhỏ đến mức không ai nhận ra nếu không nhìn kĩ. Chloe chớp mắt một lúc, hơi siết chặt tay rồi lại thả lỏng.
Cô không thô lỗ đến mức không biết rằng mình không nên cư xử bất cẩn trong phòng làm việc của chồng mà không có người giám sát. Bất kì quý tộc cấp cao nào cũng sẽ giấu diếm một chiếc két sắt bí mật đâu đó bên trong lâu đài, kể cả là khi quy mô không lớn thế này.
Đột nhiên bên ngoài vang vẳng tiếng nói chuyện của quản gia cùng với người hầu. Chloe nhanh chóng đặt bức tranh về chỗ cũ, sau đó cầm lấy áo khoác trên tay.
"Công tước đang bận nên hãy đặc biệt cẩn thận... phu nhân. Có chuyện gì vậy ạ?"
Quản gia Paul cúi đầu chào cô một cách lịch sự. Chloe mỉm cười đáp lại bằng một vẻ mặt bình thản.
"Tôi đang kiểm tra xem có cuốn sách nào thú vị không."
"A vâng, phu nhân đã tìm ra quyển sách mà mình muốn đọc chưa ạ?"
"Tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu hỏi ý kiến Công tước."
Chloe gật đầu và lướt qua họ. Có vẻ như chẳng có gì đáng nghi, dù vậy tim cô vẫn cứ đập mạnh ngay cả khi đã về phòng.
Sau khi khuy lại cúc áo, cô chộp lấy cái khung thêu và cố tập trung tâm trí, nhưng ngay khi vừa chạm vào, điều duy nhất hiện lên trong đầu lại là chiếc két sắt mà cô đã thấy trước đó. Cô tò mò vì cảm thấy một người như chồng không thường xuyên giữ những thứ gì đó một cách kín đáo. Công tước mà cô biết là người có thể ném những món trang sức đắt tiền của gia tộc rơi xuống sàn.
"Phu nhân."
Chloe đang chìm đắm trong suy nghĩ thì bị đánh thức bởi giọng người hầu. Margaret đến để giúp chủ nhân chuẩn bị đi ngủ. Người hầu cẩn thận chải tóc Chloe, sau đó buộc lại để chúng không rối tung lên trong lúc cô ngủ, đồng thời điều chỉnh dây áo đồ ngủ sao cho thoải mái và không bị cấn vào bụng của cô.
"Phu nhân, nếu phu nhân muốn đến lâu đài Hoa Hồng thì tôi có thể đi cùng cô không?"
"Tất nhiên rồi."
Đôi mắt Margaret đột nhiên trở nên lấp lánh, cô người hầu bé nhỏ chưa bao giờ rời khỏi Thisse trong đời.
"Vậy thì chúng ta có thể xem các buổi biểu diễn ở nhà hát đúng không ạ? Tôi thực sự muốn đến đó lắm, ngay cả khi tôi phải dùng rất nhiều tiền lương."
"Thật vậy sao? Nếu cô muốn, sao cô không thử ứng tuyển để làm diễn viên?"
"Vâng, tôi á?"
Margaret bỗng lấy hai tay che miệng, từ lâu cô đã mong muốn trở thành diễn viên sân khấu. Chloe mỉm cười dịu dàng, bất giác cảm thấy vui lây. Nếu một ngày nào đó Margaret được xuất hiện trên sân khấu, cô thực sự muốn đến xem cô ấy diễn. Margaret ngân nga một cách phấn khích rồi như sực nhớ ra một điều gì, thốt ra khỏi miệng tiếng "À" và ngay lập tức ngậm miệng.
"Có chuyện gì thế, Margaret?"
Chloe hỏi, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của Margaret trong gương. Margaret lúc này vẫn đang do dự một điều mình có nên nói hay không.
"Cô có gì để nói không?"
"Thật ra Lily, người hầu làm việc trong bếp đã đến nhà người họ hàng tại thủ đô Swan vào dịp lễ này."
"Hửm. Vậy thì sao?"
Margaret nuốt khan. Cô biết chủ nhân của mình có sự đặc biệt quan tâm ai đó nên cô muốn nói cho Chloe biết nhiều hơn.
"Cô ấy nói rằng mình đã trông thấy Gilles phía trong cửa hàng. Chắc chắn đó là cậu ấy, mặc dù đang vận trên người trang phục của một tu sĩ."
"Gilles?"
"Vâng, thưa phu nhân. Tôi tưởng Gilles còn đang ở lại Thisse, tôi cũng có nghe ngóng nhiều tuy nhiên không biết việc cậu ta đã đến Swan."
Chloe quay hẳn người lại và đối diện Margaret. Đôi mắt màu trà có chút run rẩy. Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ của Gilles rời lâu đài cũng đủ khiến trái tim cô trở nên đau nhói. Vì Công tước đã đối xử với cậu ấy một cách cay nghiệt dù rằng cậu ấy chẳng làm gì sai. Bất chấp tình yêu Chloe dành cho Công tước, đó là lỗi của chính cô khi đã không thể bảo vệ Gilles.
"Kể cho tôi biết thêm đi, Margaret."
"Vâng. Lily rất ngạc nhiên và hăm hở nói chuyện với cậu ấy ngay. Lúc đầu, cậu ấy liên tục kể cho Lily mọi chuyện, tuy nhiên sau đó cậu đã thú nhận mình đang làm việc trong một tu viện mẹ Bá tước Weiss điều hành. Tôi nghe nói rằng họ đã yêu cầu cậu ấy không được tiết lộ với những người trong lâu đài Birch... Và tôi đoán cậu ấy thật sự không biết Lily là một người không hề giỏi giữ bí mật."
Điều mà Chloe chưa từng nghe đến trước đây. Chẳng lẽ Damien bí mật sắp xếp công việc cho Gilles? Cô cảm thấy khó hiểu vì giờ đây mối quan hệ giữa họ không mấy tốt đẹp, thế nhưng ngoài điều đó ra, cô chẳng thể giải thích được tại sao Gilles lại đang làm việc trong một tu viện có liên quan đến Bá tước Weiss.
"Làm cách nào mà Gilles liên lạc được với Bá tước Weiss?"
"Không phải rõ ràng là nhờ Công tước đã âm thầm giúp đỡ hay sao ạ? Cậu ấy là một người hầu được đưa về từ gia đình phu nhân, trước việc bị đối đãi không mấy tích cực tại lâu đài Birch, hẳn là Công tước không hài lòng lắm. Có vẻ... Gilles đã thực sự làm sai gì đó."
Chloe hầu như không kiềm chế được bản thân khi giải thích cho Margaret, người vẫn còn đang hiểu lầm rằng thực tế Gilles chẳng làm gì sai. Dù vậy cô cũng không thể giải thích cặn kẽ cho người hầu hiểu vì nếu làm vậy sẽ đi ngược lại quan điểm của mình, điều mà Gilles đã cố bảo vệ bằng cách khai man đến mức độ đó.
"Lily nói rằng Gilles sáng sủa hơn nhiều so với lúc còn ở đây. Thế nên xin phu nhân đừng lo lắng."
"Tôi đoán có khả năng Bá tước Weiss đã đích thân giúp đỡ Gilles mà không để Công tước biết, cô có nghĩ vậy không, Margaret?"
Vẻ mặt Chloe vẫn rất thận trọng. Dù vậy cái cô nhận lại chỉ là một cái lắc đầu.
"Không đời nào. Công tước không phải là người sẽ bỏ qua những hành động tuỳ tiện như vậy đâu ạ. Hơn nữa, Bá tước Weiss còn là bạn học lâu năm của ngài Công tước từ thời còn trong Học viện quân sự, giờ hệt như đã thành cánh tay phải của ngài."
Chloe chậm rãi gật đầu khi Margaret kiên quyết phủ nhận.
"Ừ, là thế nhỉ."
Chloe biết rằng chồng mình là người luôn biết nhìn xa trông rộng, anh chú ý đến nhiều những thứ khác xung quanh và đã kịp thời hỗ trợ cha cô, có khả năng anh cũng làm điều tương tự như với Gilles. Dù sao đi nữa, Gilles cũng chính là người đã giúp đỡ cô, còn Damien là người đàn ông suy nghĩ chín chắn và nhận định mọi thứ một cách công bằng. Nếu đây là lòng tốt mà anh luôn muốn giấu đi thì cô sẵn sàng giả vờ không biết điều đó.
"Mong rằng trong thời gian chúng ta ở Swan, có thể gặp được Gilles ít nhất một lần."
Chloe nhìn Margaret, người lúc này không giấu được vẻ tiu nghỉu và nghĩ rằng cô ấy cũng sẽ cảm thấy như vậy. Nếu cô gặp được Gilles ở Swan, cô thực sự muốn gửi đến lời xin lỗi và cả một lời cảm ơn.