Nhà ga tàu hoả thủ đô vương quốc, người qua kẻ lại đông như mắc cửi, đến mức không còn chỗ để di chuyển. Bá tước Weiss, người vừa đến kịp chuyến tàu, vội vàng tiến về phía khoang hạng nhất, bỗng chợt dừng lại khi thấy ai đó. Dù mái tóc xoăn trông có dài hơn một chút nhưng cậu chắc chắn là người Weiss biết.
"Không phải cậu là người hầu làm việc tại lâu đài Birch hay sao?"
Chàng trai với mái tóc xoăn và bộ quần áo tồi tàn dừng lại, hơi cúi đầu về phía Weiss.
"Chào ngài, Bá tước Weiss."
"Tôi xin lỗi, tên của cậu là..."
"Tôi là Gilles Wilson."
Weiss muộn màng nhớ ra tên của Gilles, sau đó mỉm cười rạng rỡ. Cậu rõ ràng là nhân chứng quan trọng trong phiên xét xử vụ Nữ hầu tước.
"Cậu cũng đi chuyến này à? Đang đi đâu vậy?"
"Đó là..."
Trong lúc Gilles do dự, quản lý nhà ga lên tiếng thúc giục.
"Chuyến tàu tới Windsbury sắp khởi hành! Chuyến tàu tới Windsbury sắp khởi hành!"
"Hãy vào trong rồi nói chuyện."
Weiss mời Gilles một cách thân mật. Cậu theo chân Weiss vào khoang hạng nhất, không kịp chối từ được sự ưu ái. Weiss gọi quản lý nhà ga, trả tiền vé tàu thêm cho Gilles và gọi một chai rượu vang.
"Tôi đang trên đường đến Windsbury để gặp người chú, còn đang lo rằng là một chuyến đi nhàm chán nhưng lại vô tình gặp cậu ở đây. Thế cậu đã xin phép chưa?"
Gilles do dự một chút, sau đó trả lời một cách ngắn gọn.
"Tôi muốn thử điều gì đó mới mẻ nên đã rời khỏi Thisse."
"Ồ ồ, thế à? Thử thách bản thân là điều tốt. Cậu đã nghỉ việc khi nào?"
Weiss rời Thisse và quay lại Swan ngay khi phiên toà xét xử phu nhân kết thúc. Là lẽ tự nhiên khi một thành viên không thuộc gia đình Thisse không biết chuyện một người hầu đã bị sa thải.
"Vào hai tháng trước."
Bá tước Weiss tỏ ra thân thiện hỏi ngược Gilles.
"Thế cậu đã tìm được việc mới chưa? Cậu là một người chân thành, chắc hẳn sẽ tìm được việc sớm thôi."
"Nghe nói miền Nam đang đến mùa để thu hoạch nên tôi dự định đến đó."
Bằng một khuôn mặt đầy vẻ thắc mắc, Weiss hỏi một cách muộn màng.
"Không phải Công tước viết thư giới thiệu cho cậu rồi sao? Kì lạ thật, tôi cứ nghĩ cậu tìm được công việc một cách nhanh chóng."
Weiss biết Công tước là người phân biệt rạch ròi giữa thưởng và phạt. Lẽ ra anh đã phải đưa đủ tiền cho một người hầu trung thành, cung cấp bằng chứng chủ chốt cứu được phu nhân. Thế nhưng nhìn Gilles của hiện tại, dáng vẻ tồi tàn như không một xu dính túi, chắc hẳn cậu ta đã phải chịu đựng một khoảng thời gian khó khăn.
"Dù sao đi nữa, những người có địa vị cao... họ sẽ không muốn sử dụng người hầu có trái tim không trong sáng."
"Tôi hiểu rồi, ra đó chính là vấn đề."
Weiss tặc lưỡi, cuối cùng như cũng hiểu ra. Lời khai man từ Công tước có lẽ phần nào phản ánh điều Gilles làm. Không một quý tộc nào chào đón người hầu bí mật rình mò cuộc sống riêng tư của họ. Đặc biệt với những phu nhân kén chọn, nhiệm vụ tuyển chọn người hầu là việc vô cùng khó khăn.
"Tôi không sao. Tôi đã nhận đủ khoản tiền bồi thường đến từ Công tước."
Trừ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, có đủ tiền bạc ăn chơi suốt đời mà không lo nghĩ, còn lại chẳng bao giờ có thể đủ. Hơn nữa, không hiểu sao Weiss lại có chút cảm giác tiếc nuối, cảm thấy như chàng trai trẻ với một tương lai xán lạn đã bị chà đạp.
"Hẳn là Công tước đã lên kế hoạch một cách tỉ mỉ và đáng kinh ngạc ở mức nào đó, tuy nhiên xét đến những chi tiết nhỏ nhặt thì có vẻ ngài lại không để ý cho lắm."
Gilles im lặng có vẻ buồn bã. Bá tước Weiss nghĩ có lẽ cậu đang chán nản, bất giác vỗ nhẹ vào vai cậu ta.
"Cậu là nhân chứng tuyệt vời đã giúp Công tước, vì thế tôi sẽ thay mặt ngài ta tỏ lòng biết ơn của mình. Nhờ có cậu mà niềm tin giữa Công tước và phu nhân ngày càng bền chặt."
"...Quả nhiên là thật vậy sao?"
Gilles lẩm bẩm một cách nghi hoặc, Weiss cười và nói bằng giọng tự tin.
"Tuyệt đối là không phải đâu. Tôi có thể đảm bảo Công tước đã yêu vợ mình từ rất lâu rồi."
Hàng mi Gilles lặng lẽ run lên, thật may vì Weiss đã không chú ý.
"Tôi tin rằng dưới tư cách là một người hầu của Verdier, cậu cũng mong rằng phu nhân sẽ được hạnh phúc."
"...Đúng vậy. Nhưng tôi không hề biết rằng Công tước đã yêu phu nhân từ lâu."
"Cách thể hiện của ngài ấy có hơi lập dị, tuy nhiên đó là sự thật. Mỗi người sẽ có phương pháp thể hiện khác nhau."
"Tôi nhớ rằng cuộc hôn nhân giữa phu nhân và Công tước đã được sắp xếp một cách vội vàng."
Weiss cười khẽ trước lời nói của Gilles. Weiss đoán Công tước hẳn đã dành hơn hai năm để lên kế hoạch cho hôn nhân này. (Ta nói tâm cơ cấm có sai)
"Tôi biết cậu đang lo lắng cho chủ nhân cũ của mình, nhưng tôi sẽ không vì thế mà bênh vực cho Công tước. Ngài ta không phải loại người bốc đồng đảm nhận một việc quan trọng giống như hôn nhân. Vì thế cậu đừng lo lắng."
Cuộc trò chuyện dừng lại khi rượu vang được mang lên. Weiss cùng Gilles uống cạn ly rượu và hồi tưởng lại quá khứ.
"Mỗi một lần tôi đi tàu, tôi luôn nhớ đến lần đầu khi mình nhập ngũ. Lúc đó tôi và Công tước vẫn còn là những học viên, đến giờ vẫn chưa quên được mùi vị loại rượu mà Damien đã buôn lậu vào."
"Có vẻ ngài ấy không hề e ngại pháp luật của vương quốc này."
Gilles phun sạch ngụm rượu mà cậu vừa uống, Weiss nhìn chàng trai và cười toe toét.
"Nhờ có cậu mà chuyến đi này vui hơn rồi đấy, có người tâm sự vẫn tốt hơn là đi xa một mình."
"....."
"Tôi cá là làm việc ở Thisse hẳn vất vả lắm."
Weiss cũng biết rằng khai man không phải là việc dễ dàng. Hơn nữa, sẽ càng tốt hơn nếu như cậu ấy là một chàng trai nhỏ tuổi, chưa trải nghiệm nhiều thế giới đầy rẫy xấu xa và ích kỷ này.
"Nhưng như tôi nói ban nãy, Công tước là người luôn làm việc theo kế hoạch. Do đó tôi không thể xen vào được."
"Ngài đang nói về kế hoạch gì vậy?"
Weiss cắn một miếng bánh quy, mỉm cười một cách thân thiện.
"Hãy coi như đó là một kế hoạch giúp cho mọi thứ được tốt đẹp hơn."
Sắc mặt Gilles tối sầm, Weiss đưa tay gãi gãi trán. Đột nhiên nghĩ lại, Weiss tự hỏi mình không biết Weiss đã lỡ lời hay chưa. Chẳng phải việc nói về một tương lai tốt đẹp trước mặt người hầu nghèo khổ, lại còn nghỉ việc để đến một nơi xa lạ chẳng khác gì lời nói suông?
"Trừ khi cậu thực sự muốn đến Windsbury." Weiss đột ngột nói. "Cậu có muốn làm việc tại tu viện không? Mẹ tôi sống trong tu viện vùng ngoại ô Swan, bà nói dạo này đang thiếu nhân công."
Đoán rằng Gilles cần nhiều thời gian suy nghĩ và cũng do dự, Weiss bỗng vội vàng nói thêm.
"Đừng lo, tôi không báo cáo chuyện này cho Công tước đâu. Tôi chỉ giới thiệu cho cậu một công việc thôi."
"Cảm ơn ngài."
Gilles cúi đầu cảm ơn. Weiss khẽ thở phào, cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút, cảm giác tội lỗi như thể vừa mới lợi dụng người tốt rồi lại vứt bỏ cũng đã vơi dần.
"Đừng ghét Công tước Thisse chỉ vì điều này."
"Ngài nói đúng. Tương tự, tôi cũng không muốn nghĩ tiêu cực về người có nhân cách tốt giống như Bá tước. Tuy nhiên..."
Gilles lạc giọng.
"Tuy nhiên? Không phải vẫn có điều gì khiến cậu khổ tâm đấy chứ?"
Weiss nhìn Gilles không chút nghi ngờ. Gilles lưỡng lự đôi chút, sau đó nuốt khan rồi cũng khó nhọc mở miệng.
"Tôi vẫn không hiểu lí do vì sao trong kế hoạch của ngài ấy, một phụ nữ trẻ lại biến thành một nghi phạm trong một vụ án giết người, khiến cô đau khổ suốt 15 ngày."
Weiss nhìn Gilles, không giấu được sự ngạc nhiên. Không đời nào Damien lại kể điều này với một người hầu, thông tin đã bị rò rỉ chỗ quái nào vậy?
"...Làm sao mà cậu biết được điều đó?"
Mặt Gilles tối sầm lại.
"Chỉ là cảm giác bất an của riêng tôi thôi, nhưng giờ thì rõ ràng rồi."
Weiss chặn Gilles, người dự định xuống ở ga tiếp theo. Đến giờ phút này Weiss mới nhận ra tại sao Công tước lại đuổi cậu khỏi lâu đài. Weiss lại vừa còn phạm phải một sai lầm lớn.
"Gilles, tôi biết cậu đã phục vụ phu nhân một thời gian dài tại Verdier. Chúng tôi không hề nghi ngờ hay đánh giá lòng trung thành đó của cậu. Nhưng mà đã đến tận nước này rồi."
"Điều ngài vừa nói có nghĩa là gì?"
"Ý tôi là, cậu hãy suy xét cẩn thận điều gì thì sẽ tốt cho phu nhân. Thà xây dựng lòng tin giữa hai vợ chồng như thế này, chẳng phải tốt hơn là nói ra sự thật và khiến phu nhân bối rối hay sao?"
Gilles thu dọn chiếc túi cũ kĩ của mình, do dự một lúc rồi cũng ngồi xuống.
"Đúng thế, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi... Lời hứa rằng ngài sẽ giao công việc cho tôi vẫn còn có hiệu lực chứ?"
Weiss không từ chối mà chỉ có thể gật đầu, quyết định tốt hơn hết nên giữ chàng trai này lại bên cạnh. Cậu ta quá thông minh và nhanh trí, không biết tương lai sẽ gây ra những chuyện gì, có ảnh hưởng đến Công tước và phu nhân không.
* * *
Chloe cẩn thận xuống xe, hơi nhấc mũ lên và nhìn xung quanh. Là lần đầu tiên cô đến thành phố Thisse, ngoại trừ lần đi ngang đây bằng tàu hoả vào mùa đông năm ngoái. Những con đường vốn được bao phủ bởi đầy tuyết trắng giờ đây đã chuyển xanh tươi, cảm giác bỗng hoàn toàn khác so với trước đây.
"Vậy tôi sẽ đón phu nhân sau hai giờ nữa."
"Ba giờ nhé!"
"Vâng, thưa phu nhân. Chúc phu nhân tận hưởng thời gian vui vẻ. Tôi sẽ đợi gần đây ạ."
Phu xe lễ phép cúi chào cô rồi rời đi. Chloe bước chân xuống phố với một trái tim đập mạnh chẳng hiểu lí do. Dưới ngọn núi cao phủ đầy tuyết trắng, khung cảnh thành phố nhộn nhịp và những ngôi nhà mái đỏ cứ san sát nhau. Trông ít chen chúc hơn thủ đô Swan và mang kiến trúc cổ kính. Qua con hẻm nhỏ chật hẹp với hằng hà những cửa hàng, cô lại rẽ sang một con ngõ khác, mang niềm vui thích như đang khám phá.
Cô nghe thấy tiếng nước chảy, dòng sông hiện ra trước mắt. Hàng hoa tú cầu dọc cạnh khe suối khoe những bông hoa lớn nhỏ trông như khuôn mặt trẻ thơ. Chloe mỉm cười khi nhìn ai đó hái một bông hoa rồi thả xuống sông, cho nó trôi theo mặt nước.
Một nơi thật đẹp.
Chloe chậm rãi dạo quanh thành phố, cô nhanh chóng nhận ra bản thân sẽ yêu thích thành phố này. Một cây cầu nhỏ làm bằng đá xám bắc ngang con sông. Cô theo lời Margaret băng qua cây cầu và ngay lập tức trông thấy biển hiệu của một bưu điện.
Chloe vào trong và gửi đi hai bức thư cô đã chuẩn bị. Một bức cô gửi cho cha, bức còn lại gửi đến bưu điện phía Nam vương quốc – cảng Windsbury.
"Alice, em khoẻ chứ?"
Trên những bức thư Alice đã gửi được ghi địa chỉ không hoàn toàn rõ. Vì thế Chloe đoán rằng con bé định cư gần Windsbury.
Trong lúc chuẩn bị trả tiền bưu phí, cô chợt hy vọng Alice, người đã lựa chọn cuộc sống rời xa gia đình sẽ hạnh phúc cho dù có đi đến đâu. Nhân viên bưu điện nở một nụ cười nhìn cô rạng rỡ.
"Công tước phu nhân, có phải là phu nhân không? Chào phu nhân, rất vui được gặp người."
Chloe trước đây chưa bao giờ rời lâu đài, cô đang tự hỏi không biết vì sao nhân viên lại nhận ra mình. Tuy nhiên rất nhanh sau đó, cô đã nhanh chóng đi đến kết luận có lẽ ở đây không có nhiều người ăn mặc loè loẹt lại còn đi lại khập khiễng như cô, sau cùng mỉm cười nhàn nhạt.
"Chào cô."
"Sáng nay Công tước đã ghé qua đây và dặn dò tôi vài thứ. Tôi đang đợi phu nhân ạ."
"À... ra là vậy."
Nhân viên không giấu được vẻ tự hào, bất giác cao giọng.
"Công tước trước khi rời đi còn đặc biệt yêu cầu tôi là hãy hướng dẫn phu nhân thật tốt, tất nhiên là để người không cảm thấy xa lạ."
Chloe không biết nên đáp lại gì, mơ hồ gật đầu và khẽ ngượng ngùng xấu hổ. Gần đây chồng cô vô cùng bận rộn, nguyên nhân do khu mỏ vàng đã được phát hiện ngay trên ngọn núi mà cha đã cho làm của hồi môn. Công tước hằng ngày bận rộn, không quên nhính chút thời gian ghé ngang bưu điện và hỏi thông tin về vợ, khiến Chloe không giấu được vẻ bối rối.
"Phu nhân, bưu điện chúng tôi có bán cả tem kỷ niệm. Phu nhân muốn xem qua không?"
Không biết Damien có từng nghe qua sở thích sưu tập tem của vợ mình chưa? Đôi tai Chloe gần như vểnh lên ngay khi nhân viên tận tình hướng dẫn. Nhân viên nhanh trí đeo găng tay vào, mở hộp ngăn kéo lấy ra một cuốn tập tem, tập tem kỷ niệm do chính Thisse hằng năm đích thân phát hành.
"Đây là con tem kỷ niệm phát hành khi cựu Công tước Thisse kết hôn cùng với Công chúa Prescilla. Đây là con tem kỷ niệm chiến thắng và kết thúc chiến tranh vào hai năm trước, một thiết kế thực sự độc đáo bao gồm cả chân dung Công tước kết hợp hoạ tiết của cây bạch dương, biểu tượng gia huy Thisse. Nó phổ biến lắm nên đã gần như bán hết. Do vì là bản giới hạn nên không hề phân biệt giàu nghèo hay lớn bé, tất cả mọi người đều kéo đến để mua nó."
Chloe nhìn chăm chú con tem có thông tin Damien trên đó. Vẫn kiêu ngạo và lịch lãm y hệt lần đầu cô trông thấy anh, chỉ cần qua mảnh giấy nhỏ cũng bộc lộ bản chất riêng của mình.
"Đây là bộ cuối cùng rồi, tuy nhiên nếu phu nhân muốn, tôi đương nhiên sẽ bán nó. Phu nhân có mua không ạ?"
Chloe do dự một lúc, sau đó nói bằng một âm lượng nhỏ nhưng vẫn rõ ràng.
"Vâng, nhờ cô gói chúng vào trong phong bì để không bị nhăn."
"Phu nhân xin hãy yên tâm."
Chloe nhìn cô nhân viên đang cười vui vẻ, vội vàng xấu hổ chuyển sang một chủ đề khác.
"Con tem quả dâu này trông lạ quá, cô cho tôi xem được chứ?"
Chloe chỉ tay vào một con tem với hình quả dâu trên đó, nhân viên lại hào hứng nói.
"Ah, đây là con tem kỷ niệm dâu tây của Thisse được bình chọn là giống cây trồng ngon nhất, trong một cuộc thi cách đây 7 năm. Phu nhân không biết lúc đó người dân Thisse đã vui đến thế nào đâu."
Một nụ cười nhẹ nở trên khuôn mặt Chloe, cảm giác như mọi căng thẳng đã được tan biến. Người dân khắp nơi đều thật giống nhau cho dù có sống tại nơi nào đi chăng nữa.
"Tôi nghe nói dâu của Thisse là sản phẩm ngon nhất và được ưa chuộng nhất tại tiệm bánh nổi tiếng thủ đô."
"Ôi trời, Công tước phu nhân thật sự trở thành người Thisse rồi. Đúng vậy ạ, có người cho rằng dâu Heinwood ngon nhưng không thể nào so sánh được với dâu của Thisse chúng ta."
Chỉ mới 10 phút gặp nhau, họ đã tìm được chủ đề chung, trò chuyện sôi nổi như những cô gái sinh ra và lớn lên cùng khu phố, chỉ đột ngột dừng lại khi chuông reo lên và khách hàng khác bước vào.
"Gói lại cho tôi một bộ những thứ này nữa."
Trong lúc Chloe cẩn thận đặt hết số tem đã mua vào phong bì, nhân viên vui vẻ nói thêm.
"Sắp tới, con tem kỷ niệm hôn nhân giữa phu nhân và Công tước sẽ được phát hành, vì thế phu nhân hãy mong chờ nhé."
"À..."
Chloe bối rối không biết phản ứng thế nào, nhân viên vội vã mỉm cười trấn an.
"Từ lúc phu nhân đến đây, cứ như thể phu nhân đã mang đến cho Thisse toàn là những điều tốt đẹp. Ai mà ngờ rằng xây dựng đường sắt lại vô tình phát hiện một khu mỏ vàng, đúng không ạ?"
"Cô quá khen rồi, chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên."
"Rõ ràng phu nhân là biểu tượng của may mắn. Tất cả người dân Thisse đều nghĩ như vậy."
Chloe quyết định rời đi trước khi nhân viên tiếp tục tâng bốc cô như quá lời, có vẻ cô ấy là một người dân thật sự yêu quý Thisse. Thật là có hơi xấu hổ nhưng cũng thật vui khi đã mua được những món lưu niệm đầy sự bất ngờ. Chloe đột nhiên nghe thấy tiếng chuông leng keng khi chuẩn bị rời bưu điện, trên tay ôm chiếc phong bì đựng tem.
"Trùng hợp thật nhỉ, phu nhân của ta?"
Ánh sáng đầu hè xuyên qua cánh cửa, chiếu sáng khuôn mặt của Damien. Chloe vội vàng giấu đi phong bì chứa tem và nhét nó vào trong túi, cố tỏ vẻ như thờ ơ.
"Không phải ngài nói có việc cần làm hay sao?"
"Đã kết thúc rồi."
"Đã?"
"Chỉ có kẻ ngốc mới làm những việc đơn giản quá lâu."
Damien cười nhẹ để những người đang xung quanh không thể nghe thấy. Chloe cảm giác mọi ánh mắt trong bưu điện đều đang đổ dồn lên họ. Damien đứng như bất động ngay trước mặt cô, dùng tay giữ cửa. Chẳng lẽ anh quay lại đây chỉ để gặp cô thôi sao? Gương mặt đỏ lựng nhẹ nhàng hỏi anh.
"Công tước, ngài đang làm gì vậy ạ?"
"Ta đợi phu nhân đi trước."
Damien uyển chuyển đưa bàn tay về phía trước như một quý ông lịch lãm dẫn đường. Chỉ đến lúc đó Chloe mới chú ý đến túi thư trên tay còn lại Công tước đang cầm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng như quả dâu chín, lan đến cả gáy. Xấu hổ vì lầm tưởng rằng chồng bỗng đột ngột ghé qua để gặp mặt mình, hoá ra là chạy việc vặt, xui thay Chloe còn xấu hổ hơn khi Damien hiểu ra chuyện đó.
"Á à..."
Sau khi rời khỏi bưu điện, Chloe chống gậy bước vội càng lúc càng nhanh.
"Ôi trời, phu nhân mà ngã ở đây thì sẽ gặp rắc rối mất."
Người đàn ông hoàn thành công việc nhanh như tên bắn, giống như chỉ mất một giây để gửi bức thư. Nghe thấy giọng nói gần phía sau mình, bước chân khập khiễng vụng về như càng tăng thêm tốc lực.
"Em sẽ không bị ngã...!"
Đột nhiên Chloe vấp ngã. Như chỉ đợi bấy nhiêu đó, cánh tay rắn chắn nhẹ nhàng vòng lấy eo cô. Chiếc túi đang ôm rơi vội khỏi tay Chloe, phong bì chứa tem được đà bật ra. Ánh mắt hốt hoảng chú mục lấy chiếc phong bì, không may rung chuyển và đột ngột rơi xuống sông.
"Ôi không...!"
Khi Chloe khẽ thở dài, Damien nhướn mày lên và hỏi cô.
"Đó là cái gì?"
"Một món quà lưu niệm."
"Ta đoán chúng ta có thể mua lại cái khác."
Chloe liếc nhìn người đàn ông không hề biết rằng chúng là những cái cuối cùng mà bưu điện có, nhàn nhã buông câu tỉnh rụi. Chloe chống gậy đi xuống dưới cầu, tiếc nuối nhìn phong bì nhỏ nhẹ nhàng đậu trên bông súng. Rốt cuộc thì nó ở ngay giữa sông.
"Bộ nó quan trọng lắm à? Biểu cảm trên khuôn mặt em trông thật vô ích."
"Có ai cảm thấy vô ích nếu lãng phí tận 785 Zekel cùng một lúc không?"
"Ta lấy nó cho em nhé?"
"Làm sao ngài lấy nó được?"
Chloe vẫn với vẻ mặt giận hờn xen lẫn tiếc nuối, toan định bỏ đi nhưng Damien đã ngay lập tức ném mình nhảy xuống gầm cầu. Đôi mắt Chloe mở to. Bây giờ ngài ấy đang làm gì vậy?
Càng phi thực tế khi không một âm thanh nào nghe như tiếng nước tung toé bắn lên. Chloe sực tỉnh, vội vàng nhìn xuống từ lan can đá dọc theo thành cầu. Đập vào mắt cô cảnh tượng Công tước đang treo lơ lửng mình trên bậc thang và rướn người với tay ra.
"Công tước! Nguy hiểm lắm!"
Tay Damien dễ dàng nhặt phong bì lên, động tác từ từ leo lên chiếc thang cũ kĩ chỉ bằng một tay hết sức nhàn nhã. Chloe hoàn hồn, nhận ra anh đã an toàn, gần như không thể xoa dịu trái tim như muốn nổ tung bên trong lồng ngực. Công tước nhảy qua lan can, nhẹ nhàng thả chiếc phong bì lên trên tay cô. Chloe gần như chộp ngay lấy chiếc phong bì và vội nhét sâu nó vào trong túi, tự hỏi liệu Công tước đã mở ra xem hay chưa.
"Cho ta xin 785 Zekel."
Damien cười toe toét, vòng tay quanh qua eo cô. Thở dài khe khẽ, khuôn mặt Chloe đỏ bừng trong lúc mọi người xung quanh đang cười nhìn họ.
"Em chưa bao giờ nhờ ngài giúp đỡ."
"Không phải em đã cố tình kích thích ham muốn chiến thắng đó của ta sao?"
"Xin lỗi vì đã làm ngài thất vọng, nhưng tính cách của em không biến thái đến thế đâu."
Công tước mỉm cười nhè nhẹ và tựa trán mình vào trán của cô.
"Nhưng mà phu nhân này, em ngây thơ đến mức sẵn sàng trả hơn 700 Zekel chỉ để mua lấy khuôn mặt mà em trông thấy hằng ngày thật à? Daisy ở bưu điện bán hàng giỏi thật."
Chloe nuốt khan và nắm chặt tay. Công tước vô thức hành động như kẻ tự mãn.
"Đó là phiên bản giới hạn!"
"Thực sự trong lâu đài Birch không hề có món tương tự hay sao?"
Damien bật cười khe khẽ khi trông thấy đôi mắt nâu đột nhiên co giật. Chloe hít một hơi sâu, cảm giác như bị phản bội khi biết Daisy vốn như sinh ra là để bán hàng (thực ra cô ấy chỉ trung thành với công việc của mình).
"Xin ngài buông ra đi ạ."
"Xin phép từ chối tiếp nhận yêu cầu."
Những người dân đi ngang qua đều vui vẻ liếc nhìn họ. Khi ánh mắt họ chạm mắt Công tước và cả phu nhân, họ chỉ lặng lẽ cúi đầu nhưng không giấu được biểu cảm phấn khích.
"Mọi người đang nhìn chúng ta một cách kì lạ."
Chloe có vẻ không thích sự chú ý từ người khác, ngược lại thì Damien trông có vẻ như rất vui.
"Không phải tốt hơn hết nếu Công tước và phu nhân thể hiện một mối quan hệ sâu sắc trước mặt dân chúng hay sao?"
"Việc duy trì vẻ ngoài đạo mạo và cách hành xử đúng đắn quan trọng không kém đâu ạ."
Khi Chloe cố gắng kiểm soát biểu cảm, thì thầm một cách nhẹ nhàng thì Damien hơi nghiêng đầu sang một bên.
"Thế tức là nếu bây giờ ta hôn em, chắc em sẽ lại tát ta một cái nữa quá."
Người đàn ông này rõ ràng không hề quan tâm địa vị xã hội của mình. Damien lần nữa khiêu khích Chloe, người đang trừng mắt nhìn anh bằng một đôi môi mím chặt.
"Sao em lại một lần nữa thực hiện quyền giữ im lặng? Em thật sự định đuổi ta đi vì nghĩ ta không nhớ à?"
"Đó là lần đầu tiên em đánh ai đó, giống như một điều sẽ không bao giờ xảy ra."
Trong mắt của Damien hiện lên đầy sự ẩn ý. Phút chốc, Chloe bối rối không biết anh đang ám chỉ cái tát hay là cái hôn, tuy nhiên sau đó cũng không thể nghĩ ra được điều gì. Đó là lần Damien chiếm lấy môi cô mà không báo trước. Khác với lần này, anh trao cô một nụ hôn không hề ngắn ngủi, sau đó nhẹ nhàng thả lỏng cô ra. Cảm giác nóng ran lan lên trên mặt, Chloe dang tay ôm lấy Công tước.
"Ngài thích đẩy em vào rắc rối nhỉ, Công tước?"
"Chính xác thì ta thấy vui trong khi nhìn em bối rối và không biết phải làm gì."
"Nếu ngài đặt mình vào vị trí em, ngài sẽ không bao giờ nói điều đó trông thật buồn cười."
Người mang tính cách mà Chloe không thể hiểu nổi lại đang nở một nụ cười như thể thật sự hạnh phúc. Họ bước qua cầu một cách chậm rãi, quan trọng là tay trong tay.
"Phu nhân."
Chloe quay sang nhìn anh, cô chớp mắt như thể việc được gọi là phu nhân không hề còn xa lạ nữa. Damien liếc nhìn toà nhà trước mặt.
"Chúng ta vào đó nghỉ một lát nhé."
Chloe hướng theo ánh mắt của Damien nhìn vào toà nhà. Cô kinh ngạc bởi hình ảnh chiếc giường được đặt rõ ràng ngay trước biển hiệu, cho thấy cụ thể đó là khách sạn. Cô buông tay Damien, bàn tay trước đó cô đã nắm chặt như nắm cây gậy. Dù cô có nghĩ thế nào thì cũng không bao giờ nghĩ đến trường hợp này. Chloe ngăn mình không trở thành một trò cười nơi vùng đất mình làm chủ.
"Chúng ta nên bị chia cắt ở đây."
"Chúng ta có phải là tờ giấy đâu? Cái gì bị chia cắt vậy?"
"Em nghĩ chúng ta nên tạm biệt nhau ở đây và gặp nhau tại lâu đài. Giờ em bận lắm."
Chloe hiếm khi ra ngoài, do đó đã ra ngoài rồi thì thường sẽ có xu hướng làm mọi việc cùng một lúc. Sau khi rời khỏi bưu điện, nơi Chloe dự định đến là quán cà phê mà Margaret giới thiệu, cô muốn xem xét giấy tờ liên quan đến nguồn di sản, sau đó ghé qua cửa hàng thủ công và mua một ít chỉ thêu. Cô muốn hoàn thành tất cả trước khi mặt trời lặn xuống.
"Ta định kể cho em nghe cuộc trò chuyện giữa ta và quản lý xây dựng được cử đến Verdier, xem ra là không thể rồi nếu như em bận đến thế."
"Đợi một chút, Công tước."
Damien vừa dứt lời, Chloe vội vã gọi giật chồng mình, người đã quay đi và bắt đầu bước. Anh quay đầu lại nhìn cô và hỏi bằng giọng ranh mãnh.
"Sao nào?"
Nói dối mà không chớp mắt chính là một khả năng đáng kinh ngạc của người đàn ông này. Chloe khẽ hắng giọng và cẩn thận nói.
"Em nghĩ em có đủ thời gian để uống tách trà."
"Ta rất vinh dự được hộ tống em."
Damien dang tay về phía Chloe, bắt đầu bước đi một cách chậm rãi. Khi bước chân của anh lại hướng về phía khách sạn, Chloe siết chặt lấy cánh tay anh rồi đưa ra lời cảnh báo.
"Em sẽ không đi đến đó."
"Tầng một của khách sạn là Robert House, quán cà phê nổi tiếng nhất ở Thisse."
Chloe đưa tay bóp trán, nghĩ mình lại mắc sai lầm. Giờ thì Chloe đang bước đi với một cánh tay quàng qua vai mình, môi Damien nhếch lên thành hình vòng cung. Trông họ bước đi hệt như bức tranh.
Damien và Chloe ngồi xuống chiếc bàn ngoài trời. Damien thân thiện chào người nhân viên, sau đó vui vẻ gọi 5 loại trà, cà phê cùng với 3 đĩa bánh ngọt. Sau khi người nhân viên trông lớn tuổi rời đi, Chloe chớp mắt hỏi Damien một cách cẩn trọng.
"Công tước, không phải ngài gọi quá nhiều rồi sao?"
"Em không thấy Robert quyết tâm thể hiện giá trị cửa hàng thế nào trong chuyến đến thăm đầu tiên của Công tước phu nhân à? Trong những trường hợp thế này, phải gọi thật nhiều như phép lịch sự."
"Nếu chúng ta không thể dùng hết và để còn thừa thì sao?"
"Em không cần phải lo lắng về chuyện đó."
Chloe không mất nhiều thời gian để nhận ra rằng sự tự tin của chồng mình không chỉ là sự dũng cảm. Sau khi nếm thử chiếc bánh bơ rắc cánh hoa, cô nghiêm túc nói.
"Công tước, em có thể mua ít bánh về cho người hầu được chứ?"
"Em biết có bao nhiêu người hầu trong lâu đài Birch hay không?"
Chloe bắt đầu lo lắng về lời nói đó của Damien, dù vậy vẫn giữ khuôn mặt nghiêm túc. Cảnh tượng môi vợ liên tục mấp máy, do dự không biết có nên nói gì hay không khiến Damien không thể chịu nổi.
"Nếu em có gì muốn nói thì cứ nói đi, Chloe."
"Gần đây... ở Verdier có chuyện gì tốt xảy ra hay sao, Công tước?"
Nhấp ngụm cà phê, Damien liếm môi và khẽ gật đầu.
"Việc phát hiện ra một mỏ vàng không chỉ được gọi là 'tốt'. Ta nghe nói lâu đài Verdier thậm chí còn đang tổ chức lễ hội, cha em bây giờ có khi nửa bay nửa đứng chứ không còn chỉ đi lại."
Tử tước vui mừng là điều đương nhiên, tuy nhiên Công tước mới chính là người thu được lợi nhuận nhiều nhất từ cái mỏ vàng. Nguyên nhân dễ hiểu khi ngọn núi nhỏ khô hạn cằn cỗi vốn tưởng vô dụng lại là thứ duy nhất mà Damien xin cha làm của hồi môn.
"Vâng, bởi vì nếu là ngài thì cha em sẽ chẳng tiếc gì đâu ạ."
Chloe mỉm cười nhè nhẹ. Tử tước Verdier, cha cô sẽ vui mừng trước hạnh phúc của cô con gái hơn là nuối tiếc vì đã không phát hiện ra mỏ vàng. Chloe là người biết rõ hơn ai hết cha cô đã phải chịu đựng những gì từ một tính cách không hề tham lam, sống thời gian dài trong một hoàn cảnh khó khăn dù mang tiếng là lãnh chúa, không thể tránh khỏi việc cô đã cảm thấy hơi chua chát khi nhìn vào hoàn cảnh thực tại lúc bấy giờ. Tử tước Verdier thực là một người khác thường, ông không hề thấy khó chịu kể cả khi vận may bị tước đi trước mặt mình.
Một mặt, Chloe suy nghĩ liệu mình có toan tính quá hay không, thế nhưng mặt khác cô lại tự hỏi nếu cô phát hiện được một mỏ vàng, thì ít nhất cô cũng có thể mua được cho mỗi người hầu trong lâu đài chiếc bánh ngọt. Những suy nghĩ linh tinh lang tang làm môi Chloe cứ thế liên tục nhếch lên, nhưng sau cùng lại kéo thành một đường thẳng. Hoá ra, cô ấy đã có thể kết hôn với người keo kiệt như dì Tablot. Nhưng cái nào thì tốt hơn: lãng phí tiền bạc như nước hay bủn xỉn với từng xu bỏ ra?
"Chloe."
Chloe đột ngột thoát ra khỏi dòng suy nghĩ khi Damien gọi tên của cô. Thúc đẩy tâm trí mình tỉnh táo lại sau đó nhìn Damien, cô thấy anh đang tựa cằm và khẽ hé môi. Chloe hỏi, chớp chớp đôi mắt màu trà ấm áp.
"Ngài đang làm gì thế, biểu cảm đó là sao...?"
"Cho ta một ít bánh ngọt, trộn vào nửa thìa kem bơ, nửa thìa mousse sô cô la anh đào."
Chồng cô đúng là một kẻ keo kiệt lại còn không biết xấu hổ. Chloe thất kinh trước một yêu cầu trơ trẽn, cô buộc bản thân mình phải thốt lên cảm xúc thật tâm lúc này.
"Ngài không có tay à, Công tước?"
"Như em thấy đấy, tay ta vẫn ổn."
"Vậy tại sao ngài lại hành động như thể là người bị thương?"
"Thì là... về bức điện tín mà ta đã gửi gấp cho cha em."
Damien tay vẫn tựa cằm, nhìn chằm chằm cô và thản nhiên nói.
"Chuyện gì xảy ra với bức điện tín?"
"Thì là văn bản bàn giao một nửa cổ phần kiếm được từ khu mỏ vàng cho Tử tước Verdier."
(Ta cho cha em tiền, yêu cầu em đút ta ăn, oke babe?)
Chloe giật mình đánh rơi chiếc nĩa xuống đất, Robert vội vàng bước tới đưa cô một chiếc nĩa mới với sự trang trọng. Chloe hơi khẽ choáng váng, mở miệng thì thầm.
"...Cảm ơn ông."
"Không có chi ạ, Công tước phu nhân."
Sau khi Robert rời khỏi, Chloe vẫn ngồi im như tượng đá, tay cầm chiếc nĩa không hề cử động. Damien nhẹ nhàng đưa tay lấy nĩa ra khỏi tay cô, sau đó đặt bánh kem bơ và mousse sô cô la anh đào lên đó.
"Ăn bánh thế này đúng là ngon thật. Damien đặc biệt (*), khi còn nhỏ Robert ghét ta làm điều này lắm..."
(*): tên món Đam báo tự đặt.
Damien hiếm khi bỏ cuộc.
"Chloe."
Chloe im lặng nhìn anh, Damien khẽ cau mày trước đôi mắt nâu phủ đầy nước mắt.
"Sao em lại khóc?"
"Ôi trời, em không biết nữa, chỉ là..."
Chloe có thể thề rằng cô không phải là kiểu người dễ rơi nước mắt. Dẫu vậy, dù cô có cố mỉm cười thì nước mắt vẫn chảy ra.
Tưởng rằng nước mắt chỉ rơi khi buồn, dù khó khăn nhưng hiện tại cô khóc ngay cả khi vui. Khoảnh khắc Chloe nhận ra được sự thật đó, cô lại bật cười trên một khuôn mặt ướt át.
"Bây giờ em biết điều gì thực sự buồn cười rồi chứ?"
Damien kéo người Chloe quay lại nhưng cô chỉ lấy hai tay che mặt. Tiếng cười vẫn thoát ra khỏi ngón tay thanh mảnh và đẫm nước mắt. Cô hạnh phúc, bây giờ cô đang hạnh phúc. Khoảnh khắc cô muộn màng nhận ra tình cảm của mình, khuôn mặt mẹ cô, người luôn mong muốn cô được hạnh phúc bất giác hiện lên và nước mắt cô cứ thế chảy dài.
"Cho ta xem mặt nào, phu nhân."
"Em nghĩ em trông buồn cười lắm ạ. Em không muốn ngài xem đâu."
Tay Damien nhẹ nhàng vuốt ve lấy bàn tay cô, gỡ ra từng ngón tay một.
"Ta vẫn muốn trông thấy em."
Chloe nhìn anh bằng một đôi mắt đỏ hoe, mỉm cười ngượng ngùng. Damien hỏi, tay anh dịu dàng lau đi những giọt nước mắt long lanh đọng nơi khoé mắt.
"Hãy cho ta biết đi, sao em lại khóc, em yêu."
"...Em đã khóc vì em thích ngài quá nhiều."
Từ đó xấu hổ đến nỗi mặt cô đỏ bừng ngay sau khi cô thốt ra. Cho đến bây giờ, Chloe chưa bao giờ bộc lộ hết cảm xúc thật cho bất kì ai. Là người luôn ưu tiên gia đình hơn bản thân mình, cô thậm chí còn ngại bày tỏ về những điều thích hoặc là không thích. Thế nên có lúc cô đã ghen tị với em gái mình, Alice, người luôn thoải mái thể hiện những cảm xúc thật bản thân.
"Không phải em chỉ nên nói điều đó lúc chúng ta nằm trên giường hay sao?"
Chloe hờn dỗi ngắt những ngón tay của Damien, những ngón tay đang bông đùa cùng với tay cô như để giảm đau. Damien hôn thật sâu lên mu bàn tay Chloe, phần gáy lộ qua chiếc váy đột ngột trở nên ửng đỏ.
"Chloe, em thích ta đến thế à?"
Damien miệng cười toe toét, đưa nĩa vào ra khỏi miệng như đang chơi đùa. Mặc dù khuôn mặt có vẻ kiêu ngạo và lối tự tin một cách đáng ghét, nhưng đặc biệt thay Chloe không cảm thấy ghét anh ấy chút nào.
Nắng đẹp quá, bánh của tiệm cà phê ngon nhất Thisse ngon đến mức cô rất ấn tượng. Tuy nhiên lúc này, người khiến trái tim Chloe tan chảy nhất định là người đàn ông trước mặt. Có lẽ trước đây cô đã từng mơ về khoảnh khắc này. Đôi lúc vào thời điểm khó khăn nhất, có lúc cô đã quên đi sự hứng thú và lãng mạn. Giờ đây cô đã có người duy nhất mà cô có thể thành thật, kể lể mọi điều mà cô đang nghĩ.
Vâng, em thích ngài.
Chloe mím môi gật đầu, còn Damien mỉm cười trầm thấp, chú mục nhìn cô. Giọng người đàn ông khàn khàn, không thể nhận ra được thứ cảm xúc tràn ngập trong mắt Chloe.
"Ta tò mò em sẽ trở nên thế nào nếu ta giao cho cha em toàn bộ khu mỏ?"
"Không, Công tước. Em thực sự..."
Trước đây, Chloe chưa kịp mở miệng thì Damien luôn vội hiểu lầm. Cô ấy luôn chậm một bước, thế nhưng lần này cô buộc mình phải không được chậm trễ.
"Cảm ơn ngài rất nhiều, thật ra em cũng chưa từng nghĩ đến chuyện đó."
Cha cô giờ đây đã có thể sống an nhàn quãng đời còn lại. Rõ ràng Alice có thể giúp ích được cho gia đình nếu cô không sống với người đàn ông Gypsy. Nhưng thôi, gạt chuyện đó đi, điều khiến Chloe khóc lóc nhiều hơn bất kể điều gì đó là từ đây, Chloe đã có đồng minh đáng tin cậy nhất thế giới. Giọng Chloe ngày càng trở nên nóng hơn.
"Công tước đã giúp cha em rất nhiều, mặc dù em biết ngài không cần phải để tâm đến ông nhiều vậy. Em nghĩ sẽ là quá đáng nếu bản thân em chôn vùi vận may của ngài, nhưng trên thực tế..."
"Trên thực tế...?"
"Em đã nghĩ ngài là một người keo kiệt, chỉ... chỉ một chút thôi."
Damien hỏi lại Chloe bằng một nụ cười.
"Vậy giờ suy nghĩ của em có gì thay đổi hay chưa?"
"Em sẽ mua ít đồ ngọt về cho người hầu."
Damien gật đầu, cũng lại với một nụ cười.
"Nếu em muốn, thưa phu nhân."
Chloe không từ chối sự đụng chạm khi anh dùng nĩa phết kem lên trên miếng bánh rồi đưa nó lên miệng cô.
"Lại đây, Chloe."
"Sao ạ?"
"Bởi vì trông em như ngọt ngào hơn."
Dưới ánh nắng, vị ngọt lần lượt tràn vào miệng cô. Trong lúc 'chịu đựng' nụ hôn còn gây nghiện hơn cả món 'đặc biệt Damien', cô chợt nhớ đến lời nói của Margaret.
"Người ta nói rằng những cặp tình nhân hôn nhau trên cầu Thisse sẽ không bao giờ thoát khỏi nhau được."
Damien, người lúc này đang hôn cô, có thực sự biết điều đó mà vẫn hôn cô hay không? Chloe cười nhẹ, tưởng tượng ra rằng có lẽ anh đã cố tình làm vậy.