Phản Bội Phẩm Cách

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

(Đang ra)

Đường lên đỉnh Streamer của cô nàng Oni!

Hakoiri Hebineko

Futayado Nanaka, một cô gái 21 tuổi, tự nhận bản thân là chiến thần làm bán thời gian. Tuy nhiên, xui rủi sao mà những nơi cô đang làm đều bị phá sản.

38 3534

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

(Đang ra)

Tôi có một cuộc gặp mặt với vợ trong game và một cô bé tiểu học xuất hiện. Liệu tôi có phải ra tòa không...?

深山鈴

Khi đến địa điểm đã hẹn với kỳ vọng đó, cậu ấy biết được cô gái đó thực ra lại là một học sinh tiểu học. Cô ấy là vợ trong game của Naoto và có một cảm xúc lãng mạn dành cho Naoto ngoài đời thực.

36 1323

Mắc kẹt nơi thiên đường

(Đang ra)

Mắc kẹt nơi thiên đường

悲殇的秋千

Thế giới hentai là một nơi nguy hiểm, nhất là khi thằng bạn thân là nhân vật chính còn Ning Chu lại đang dần biến thành con gái.

5 311

Phần 4: Khởi nguồn - Chương 18: Con tim rung động (2)

Mùa xuân, cây cối đua nhau đâm chồi. Theo đó là một tin tức lan truyền giữa những người hầu có thể bất giác khiến họ đỏ mặt. Sau đó nhanh chóng thay thế bằng một cảm xúc vui mừng vì chủ nhân họ đã bắt đầu thân thiết hơn.

Chỉ với việc cấm người hầu tự ý ra vào phòng ngủ của mình, chưa được phép vào cho đến khi nghe tiếng chuông, Công tước phu nhân như càng khẳng định thêm sự thật đó, như một kết luận đã được định sẵn. Ở phía còn lại, chủ nhân của lâu đài Birch - Công tước, dù chỉ một giây một phút cũng không để vợ một mình. Cuộc hôn nhân giữa họ vẫn chưa thôi được bàn tán, tuy nhiên so với trước đây thì lại đang theo chiều hướng tích cực. Nhiều người thậm chí tin rằng những gì xảy ra trong hầm chứa đá, thông qua lời khai của một người hầu bên trong phiên toà đã được nhắc đến hoàn toàn là thật.

"Phu nhân, cô lại ra ngoài để đi dạo à?"

"Tôi nghĩ thời tiết hôm nay khá trong, rất thích hợp để đi dạo."

"Phu nhân nói đúng, thật là một ngày quang đãng hiếm hoi tại Thisse."

Công tước phu nhân không hề né tránh lòng tốt của cô người hầu. Margaret nói rằng trời có thể mưa một cách đột ngột, do đó Chloe đã vui vẻ nhận lấy chiếc ô. Và rồi cô ấy rời khỏi lâu đài, sử dụng chiếc ô như một cây gậy.

Con đường xuyên rừng trong lâu đài Birch chính là đường dẫn vào làng của những người dân. Hồ nước đóng băng giờ đây tan chảy hoàn toàn. Trong lúc chậm rãi đi qua cây cầu, những sự kiện xảy ra vào mùa đông năm ngoái bị Chloe từ chối nhớ lại. Bãi săn ngay bên kia hồ chính là địa điểm của cô hôm nay.

Hôm nay chính thức đánh dấu sự kiện quan trọng đối với Chloe, cô sẽ theo chân Alice gia nhập vào hội đam mê những nơi bị cấm. Sau khi người làm vườn mách đây là địa điểm chỉ dành cho việc săn bắn và không phải ai cũng sẽ được vào, Chloe nung nấu ý định chắc chắn cô phải đến thăm ít nhất một lần.

Đứng trước tấm biển 'Không có phận sự miễn vào', cô tự trấn an bằng một sự thật khá xa lạ rằng mình là chủ nhân của lâu đài này.

Thật đúng như cô mong đợi, khu rừng thật hoang vắng và yên tĩnh. Ánh nắng ngập tràn xuyên qua kẽ lá cùng với âm thanh của những loài động vật nhỏ, làm cho khu rừng dù không có một bóng người nhưng cũng không hề đáng sợ. Chloe bất giác bật cười khi nhìn những chú chim núi tung tăng bay lượn. Hít một hơi sâu căng tràn lồng ngực, cô bước chậm rãi dọc theo đường rừng, nơi này ít nhiều gợi nhớ khu rừng tại Verdier.

Xào xạc.

Chloe giật mình ngẩng đầu khi trông thấy bóng ai đó. Là ai đang tới? Không thể nào là quản lý, cô chắc chắn rằng đã tiếp nhận được thông tin anh ta đi nghỉ. Hay là người hầu? Ôi, nghĩ tới việc giải thích lí do cũng thật rắc rối. Theo kinh nghiệm của cô, Công tước phu nhân Thisse và là chủ nhân của lâu đài Birch thì trước những tình huống như thế này, trốn đi chính là thượng sách.

"Chậc chậc, chơi trốn tìm như một đứa trẻ là trái phép tắc."

Đang trốn sau lưng gốc cây cổ thụ, bỗng vang bên tai Chloe là một giọng nói quen thuộc. Cô thầm kêu trời. Không hiểu vì sao Công tước, người chồng vốn đã ra ngoài cuối cùng xuất hiện ở đây.

"Vậy thì thưa ngài Công tước thân mến, tại sao hôm nay ngài lại ở đây, chẳng phải trái với lịch trình của ngài hay sao?"

"Ai nói ta có lịch trình?"

Damien tiến đến gần cây cổ thụ, tò tò theo sau Chloe. Người vợ ngây thơ đi vòng cái gốc cây lớn đã hơn 100 năm tuổi, sau cùng ụp mặt vào người chồng mình khi anh bất ngờ đổi hướng.

"Đêm qua em đã bất bình về việc ta dã man thế nào mà."

Mặt Chloe không khác gì quả cà chua.

"A không, hay là sáng nay mới đúng?"

"Ngài có thể nào vui lòng đừng làm phiền chuyến dã ngoại của em được không?"

Damien cười nhẹ khi nhìn thấy vụn bánh quy còn dính trên miệng Chloe.

"Ngoài bánh hạnh nhân, trong túi em có gì thế?"

"Một cuốn sách, giấy viết thư, mực và một cây bút."

"Ôi trời xem kìa, em đã chuẩn bị hoàn hảo cho chuyến đi chơi một mình."

"Em đã hoàn thành lịch trình buổi sáng của mình, vậy nên bây giờ em sẽ tham quan nơi này một cách cẩn thận."

Khi Chloe chớp mắt và nói, đôi mắt xanh bất ngờ trở nên lấp lánh. Cô ngay lập tức nhận ra biểu cảm không mấy vui vẻ của chồng, vậy nên cô nghĩ tốt nhất là nên chuồn đi.

"Vậy thì, tạm...hưm...!"

Đôi mắt Chloe mở to như một con thỏ. Môi cô ẩm ướt và trở nên đỏ hồng sau khi thở dốc.

"Sao trông em lại như thế?"

"Công tước thật là... đột ngột quá đấy."

"Ta hiểu rồi, ý em là nếu muốn hôn em vào lần tiếp theo thì phải báo cho em biết phải không?"

"A, không phải thế..."

"Sẵn sàng đi, ta sắp hôn em bây giờ."

Công tước mỉm cười nói thêm, thích thú nhìn vợ lúng túng đang không biết phải làm gì.

"Sẽ phải mất một lúc nhỉ?"

Những đám mây đen vây kín bầu trời, cả giỏ và ô đều rơi khỏi tay Chloe. Tốc, tốc. Ngay khi những hạt mưa đầu tiên rơi xuống chạm vào đôi má ửng đỏ, một tiếng sấm lớn đột ngột vang lên. Damien từ từ ngẩng đầu và nhìn bầu trời.

Đột ngột, số lượng giọt nước ngày càng tăng lên, những hạt mưa rơi xuống hệt như trút nước, kèm theo âm thanh tung toé.

"Chúng ta phải quay lại nhanh!"

Công tước đột nhiên bế bổng Chloe, người đang thu dọn giỏ xách và sải bước đi vào rừng.

"Lâu đài hướng kia, ngài đi đâu thế?"

"Không kịp đâu, nếu chúng ta quay về lâu đài trong tình trạng này thì sẽ ướt hết."

Damien nhanh chóng băng qua bãi săn và đi đến nhà nguyện nhỏ. Toà nhà bát giác với nhiều ô cửa khắp nơi, trông giống là để trang trí hơn là một nơi cầu nguyện. Dù vậy có vẻ thích hợp để trốn cơn mưa dữ dội một lát.

"Em không biết rằng ở đây lại có một nơi thế này."

Đôi mắt tò mò nhìn Damien, lấy ra trong giỏ một chiếc khăn tay.

"Ngài lau mặt đi."

"Còn em?"

"Trông ngài thảm hại hơn em."

Damien nhắm mi mắt lại thay vì nhận lấy khăn tay. Hàng lông mi dày khẽ nhướn, khuôn mặt đẹp như tượng tạc đang được vợ anh cẩn thận lau cho. Một cách lặng lẽ, mắt họ giao nhau. Cơn bão bất chợt nổi lên trong đôi mắt màu xanh sáng, chiếc khăn tay tự lúc nào cũng rơi khỏi tay Chloe.

Damien từ từ hôn ngón tay cô, nhột đến mức cả tay cô đang run rẩy, tuy vậy anh vẫn không buông. Cả cơ thể cô đã được nâng lên và lọt thỏm trong tay chồng. Chloe quàng tay ôm lấy cổ anh và dần dần nhắm mắt lại.

Mưa đã tạnh, mặt trời lần nữa chiếu sáng. Mùi hương tươi mát từ bãi cỏ ướt mang lại. Chloe vùi mặt vào trong vai anh, thì thầm bằng giọng yếu ớt.

"Sao ngài lại kiên trì thế, Công tước?"

Giọng nói vốn luôn không ngừng gọi tên anh để cầu xin, lúc này có chút khàn khàn.

"Thuộc về tính cách của ta."

Chloe gần như cạn lời, cô âm thầm thoát khỏi anh nhưng lại thất bại. Công tước hít một hơi sâu, vòng tay ôm lấy tấm lưng nhỏ nhắn. Mặc vợ cố đang giãy giụa trong vòng tay mình, anh vẫn giữ nguyên tư thế. Sau cùng như đã kiệt sức, phu nhân nhỏ bé khó khăn mở miệng.

"Này, này, Công tước."

Damien áp trán anh vào trán cô.

"Em không nghĩ ngài phải cố gắng nhiệt tình như vậy để có con đâu."

Kể từ đêm đầu tiên, Damien không ngủ chung giường với Chloe nữa. Dù vậy, Chloe vẫn phải ngày đêm suy nghĩ đến việc làm tròn bổn phận của một người vợ. Damien cười nhẹ khi nghĩ vợ mình nói hơi quá đáng.

"Em có nghĩ ta làm điều này chỉ để có con thôi không?"

Trên thực tế, đó là lí do chính khiến Chloe lấy hết can đảm bước vào phòng ngủ của anh vào đêm hôm đó. Lần đầu tiên tiếp xúc khiến cô đau đớn đến rơi nước mắt, nhưng khi cả hai tiếp tục, cơn đau dần dần biết mất, để lại hạnh phúc nho nhỏ nở rộ trong cơ thể cô. Dẫu vậy, càng để bản thân đón nhận những cảm giác mới, Chloe càng thấy sợ hãi. Gần đây những hình ảnh đó cứ vô thức đến trong giấc mơ, khiến cô cứ tỉnh dậy là đỏ mặt.

"Thưa ngài, đó là một mục đích quan trọng. Và em thực sự không thích làm những công việc không có mục đích rõ ràng..."

Damien cười to sảng khoái, sau đó dùng răng cắn nhẹ má cô.

"Đau quá."

Chloe có chút nao núng, Damien được dịp rót vào tai cô.

"Ta muốn tận hưởng vui vẻ cùng em, Công tước phu nhân."

"Vâng?"

"Cơ thể của em làm ta hạnh phúc."

Tai Chloe nóng bừng gần như xì khói. Một việc xấu hổ lại được thốt lên bằng một vẻ mặt tự tin.

"Nếu em cố gắng mang thai thì tốt."

Khi Chloe chuẩn bị đáp lại, cô cảm giác được âm thanh gì đó phát ra từ phía bụi cỏ. Cô khẽ giật mình thì thào với anh.

"Em nghĩ hình như có ai ở đó."

"Đừng quan tâm."

Damien hít một hơi sâu.

"Mặc kệ đi, Chloe."

Thật đáng tiếc, Chloe không thể làm được điều đó. Damien nhìn vợ run rẩy dáo dác xung quanh, anh cởi lấy chiếc cà vạt trên áo sơ mi của mình. Chloe nhẹ nhàng nhắm đôi mắt lại, chiếc cà vạt dài che lấy đôi mắt và được thắt lại.

"Khi chúng ta ở bên nhauhoặc thậm chí là không đi chăng nữa, chỉ được nghĩ về mỗi mình ta thôi."

Damien ngạc nhiên nhìn vào đôi môi có hơi hé mở, nuốt lấy nước bọt khô khốc.

"Bởi vì đó là nghĩa vụ của một Công tước phu nhân."

Khoảnh khắc Damien vùi khuôn mặt mình vào gáy Chloe, đôi môi nhỏ nhắn thậm chí mở to hơn nữa. Những con chim núi hoảng hốt bay đi.

Chloe rên rỉ, choáng váng trong một khoái cảm man rợ mà chồng mang lại. Mức độ này đủ trong một hôn nhân không có yêu đương. Chloe tự hỏi liệu người phụ nữ mà anh ấy yêu sẽ như thế nào. Có thể cuồng nhiệt hơn thế này không? Không, liệu có ai đó mà anh yêu từ cái nhìn đầu tiên hay không? Mà khoan, sao cô lại nghĩ vậy nhỉ?

"Ta đã bảo em đừng nghĩ điều gì khác mà."

Dù rằng đôi mắt bị che, những suy nghĩ của Chloe vẫn bị chồng cô đọc được. Mọi ý nghĩ của sự xấu hổ, tất cả tất cả đều bị thổi bay khi Damien vùi mặt vào nơi thầm kín nhất của Chloe. Thật may khi cô không phải giấu đi khuôn mặt nóng cháy của mình.

* * *

Nếu ai đó hỏi Chloe 'Điều gì khiến cô đánh giá cao nhất về chồng của mình?', cô sẽ lưỡng lự một chút trước khi trả lời.

"Ngài ấy giỏi lập kế hoạch."

"Sao ạ?"

Hầu gái ngẩn người, đôi mắt hiện rõ một sự thắc mắc. Ngược lại, nếu ai đó hỏi Chloe những điều cô không thích ở chồng mình, cảm tưởng cô sẽ liệt kê khoảng 10 chi tiết, bất chấp đối tượng trước mặt là một người hầu Thisse.

"Hầu như ngài ấy luôn báo tin cho tôi biết, mỗi lần đi đâu làm gì, đi kia làm gì. Hình như vậy."

Margaret đang vuốt tóc cô bỗng nhiên bật cười.

"Ha ha, cái đó sao gọi là thế mạnh được, phu nhân."

"Nếu vậy thì, tôi chịu."

Margaret chưa bao giờ là đối tượng để Chloe phải ứng biến. Bỗng nhiên khiến cô nhớ lại những khoảng thời gian khó khăn mà cô đã từng trải qua. Những thứ cảm xúc đau khổ, tủi nhục hiện hữu trên khuôn mặt của những người cô yêu nhất, Alice và cha. Chloe thở dài, đã là chuyện của quá khứ.

"Phu nhân, trái tim cô không hề tan chảy trước ánh mắt nồng nàn cháy bỏng của chủ nhân sao?"

Với đôi mắt lấp lánh có phần tinh nghịch, trông Margaret chẳng khác Chloe ngày trẻ. Phu nhân mỉm cười yếu ớt và nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương.

"Đôi mắt đó của Công tước thường xuyên gợi nhớ cho tôi về cơn bão tuyết hoặc là hồ nước đóng băng."

"Sao phu nhân không thử nhìn vào chuyến đến cung điện Hoàng gia vừa rồi, ngài ấy cả đi lẫn về chỉ trong 5 ngày. Tất cả người hầu ai cũng tin rằng là vì ngài ấy nhung nhớ phu nhân."

"À thì, chắc là công việc hoàn tất sớm hơn dự kiến."

"Ôi trời, ngài ấy lập tức đi tìm phu nhân ngay khi về đến lâu đài, lại còn cưỡi ngựa trực tiếp từ sân ga về thay vì gọi xe."

Tâm trí bất giác hiện lên cảnh tượng Công tước xông vào lâu đài và ngay lập tức cho triệu tập cô, cách đây mới hai ngày trước. Sau khi báo cáo tình hình trong ngoài lâu đài, anh đã ôm cô một cái như thể là điều hiển nhiên. Hầu gái của cô chắc đang đắm chìm trong trí tưởng tượng lãng mạn, không hề biết rằng chủ nhân của mình cần ít nhất 10 cơ thể để đối phó với Công tước, một người rõ ràng đang bị chiếm hữu bởi những linh hồn ma quỷ.

"Công tước không thể chịu đựng được việc rời xa phu nhân dù chỉ một lát. Phu nhân không hề biết đâu, từ lúc trở thành học viên của Học viện quân sự Hoàng gia, số lần Công tước về thăm lâu đài chỉ đếm trên đầu ngón tay."

Chloe mỉm cười tiu nghỉu thay vì trả lời, hầu gái của cô cũng không còn hào hứng nữa, nhanh chóng thuyên chuyển chủ đề.

"À nhân tiện, phu nhân có biết vì sao Gilles lại nghỉ việc không? Cậu ấy là một trong những người hầu lịch sự nhất trong lâu đài."

"Điều cô vừa nói có nghĩa là gì?"

Margaret ngạc nhiên mở to đôi mắt khi nhìn vẻ mặt phu nhân đột nhiên đanh lại.

"Phu nhân chưa nghe gì sao?"

"Gilles nghỉ việc?"

"Có vẻ như là hôm kia, cậu ấy đã nói với Paul rằng sẽ nghỉ việc. Cái đó... Công tước đã chắc chắn sẽ bỏ qua mọi việc được nhắc đến trong phiên toà, tuy nhiên chắc là cậu ấy khó xử khi ở lại đây. Tôi cứ nghĩ là phu nhân biết."

"Margaret, cô biết khi nào Gilles đi không?"

"Hình như tối nay cậu ấy lên tàu. Ôi trời, phu nhân!"

Chloe nhảy dựng rời khỏi chỗ ngồi.

"Phu nhân, bữa tối sắp dọn lên rồi. Đại phu nhân cũng dự định tới."

Chloe kiểm tra thời gian. Nếu nhanh cô có thể kịp.

"Công tước vẫn chưa trở về sau chuyến đi dạo phải không?"

"Vâng, nhưng..."

"Tôi sẽ quay lại kịp lúc."

Chloe bỏ lại Margaret đang hốt hoảng, cô giận dữ lao đến ngôi nhà gỗ nhỏ. Trên đường đi, Chloe vắt óc suy nghĩ, sau cùng chẳng có lí do nào hợp lý khiến cho Gilles rời khỏi lâu đài. Lí do duy nhất mà cô có thể nghĩ đến là do xích mích với những người hầu, nhưng không, cậu ấy chưa từng từ chối bất cứ việc gì và chẳng một ai có thể phàn nàn. Công tước rõ ràng đã hứa sẽ tẩy trắng mọi tội lỗi của cậu sau khi phiên toà kết thúc (chính xác hơn là những tội lỗi họ bịa ra để tạo bằng chứng ngoại phạm).

Bàn tay run rẩy đang nắm chặt gậy của cô trở nên trắng bệch. Cố giữ khuôn mặt bình tĩnh khi đi ngang qua những người hầu đang chào hỏi, thực chất tim cô như đang muốn nhảy ra ngoài. Cô không thể để Gilles rời đi như thế mà không nói lời tạm biệt. Bằng bất cứ giá nào, cô cũng phải gửi lời cảm ơn đến một chàng trai ít nói nhưng lại tốt bụng hơn bất kì ai.

Gilles, nhờ có cậu mà tôi mới chịu đựng được mùa đông khắc nghiệt này tại Thisse.

"Ha..."

Căn nhà gỗ của Gilles cuối cùng cũng hiện ra trong tầm mắt, Chloe dường như không kiểm soát được hơi thở của mình. Khi cô đến gần ngôi nhà, lông mày cô hơi nhíu lại. Chloe khựng lại đôi chút trước khoảnh khắc trông thấy con ngựa đang đứng trước nhà.

Ngựa của Công tước? Rõ ràng hôm nay ngài ấy đã nói sẽ đi xa và về muộn. Cho dù Công tước có về sớm hơn dự định thì chuồng ngựa cũng cách xa nhà của Gilles. Giúp cho Chloe kiên quyết khẳng định thêm một lần nữa, nơi ở của Gilles không hề ở cạnh chuồng ngựa.

Chloe vô thức đến gần một cách chậm rãi, bước chân dường như bóp nghẹt để không phát ra âm thanh. Thông qua cánh cửa hé mở, một giọng nói sắc bén quen thuộc lọt vào tai cô.

"Lí do khiến cậu do dự là gì? Ta chắc chắn đã bảo cậu nên biến khỏi tầm mắt của ta sau khi phiên toà kết thúc."

Chloe nín thở đứng như trời trồng. Mọi chuyện nhanh chóng trở nên rõ ràng, hiện hữu ngay trước mắt cô. Trong lòng nôn nao muốn biết Công tước đang nói chuyện gì khiến cả cơ thể Chloe gần như nóng bừng.

"Tôi cần chắc chắn vài điều."

"...Chắc chắn?"

Công tước khịt mũi, đột nhiên cười lớn trước lời nói của Gilles. Miệng Chloe như đắng chát, tay cô nắm chặt cây gậy.

"Tôi phải chắc rằng Công tước không phải là người có thể làm hại Chloe."

BỐP!

Đôi mắt Chloe mở to, thất kinh nghe thấy âm thanh của thứ gì đó sụp đổ. Hốt hoảng mở cửa, Công tước rõ là đang nắm cổ áo Gilles, cảnh tượng đó ngay lập tức đập vào mắt cô.

"Từ lần đầu trông thấy cậu, ta đã thấy kinh tởm rồi, trực giác của ta có vẻ là đúng."

"Công tước!"

Âm thanh đe doạ thoát ra cổ họng Chloe. Công tước quay sang nhìn cô rồi lại nhìn sang Gilles, cau mày mỉm cười trông thật đáng sợ.

"Đây là điều mà cậu muốn?"

"Công tước, xin ngài thả Gilles ra!!"

Chloe tiến đến hét vào mặt anh, thế nhưng Công tước chỉ thêm điên tiết siết chặt tay hơn.

"Cậu có muốn kêu gọi lòng thương cảm của phu nhân ta không? Hay là cậu đang mơ tưởng về một tình yêu bí mật ở đây lần cuối?"

Khuôn mặt Gilles đỏ bừng như không thở nổi. Cậu theo bản năng vùng vẫy nhưng không thể hất Công tước ra được. Dẫu biết sức lực không thể đọ lại Công tước, Chloe vẫn tiến đến gần và nắm cổ áo Damien.

"Xin ngài, làm ơn dừng lại."

"Lùi lại đi trước khi em bị thương, Chloe."

"Công tước!"

"Em không nghe thấy ta bảo là tránh một bên đi à? Hay em muốn chọc điên ta?"

Gilles cố gắng hết sức hất tay anh ra rồi đá thật mạnh vào cẳng chân Damien. Những dấu chân đầy bùn đất vương lại bên trên quần anh, nơi trước đó chẳng có lấy hạt bụi nào.

"Đừng dùng cách đó để nói chuyện với cô ấy. Cô ấy không đáng bị bất cứ ai xúc phạm."

"Xem cái cách mà cậu phát ngôn kia kìa, ta đoán cuộc sống của cậu không hề lãng phí đâu nhỉ?"

Đôi mắt Công tước đục ngầu, hơi thở lạnh lùng trở nên sắc bén. Bằng một cú đấm như dùng toàn bộ sức lực, Gilles ngã rạp xuống sàn cùng với chiếc bàn gãy đôi. Gilles lập tức nhận ra đối thủ đứng trước mặt mình mang một sức mạnh áp đảo. Không hẳn nói Gilles không có nhiều kinh nghiệm sử dụng cơ thể của mình. Chỉ là tiếc thay, Damien là người học tập theo hệ thống, thậm chí thực hành một cách tối đa và thuần thục thông qua những trận chiến khốc liệt nơi sa trường.

"Cậu là ai kia chứ?"

"Công tước, xin hãy dừng lại đi mà."

Chloe siết chặt nắm tay, mặt cô lúc này trắng bệch. Gilles phát tiết, cậu khạc ra máu. Một chiếc răng hàm bị gãy cũng theo đó mà rơi ra.

"Vậy còn ngài, ngài là cái quái gì?"

Chloe gục xuống chắn trước người của Gilles, trước khi một nắm đấm nữa đáp lên thân thể bầm dập của cậu.

"Làm ơn dừng lại. Em xin ngài, làm ơn, Công tước."

Damien trừng đôi mắt nhìn Chloe, khuôn mặt nhỏ bé thất kinh cùng với đôi môi run rẩy. Cánh tay dang rộng cũng thế, chúng đang run rẩy.

"Cậu ấy là người đã giúp đỡ em, đã ra làm chứng và cứu em tại phiên toà. Cậu ấy sẽ không bao giờ nói dối, nhưng đã nói dối trước Chúa vì em."

Trên khuôn mặt đẹp như một ác quỷ bất giác hiện lên nụ cười khinh bỉ. Phu nhân của anh, sao cô có thể ngờ nghệch đến vậy? Sự thật rõ ràng hiển hiện ở ngay trước mắt, là cô đang giả vờ không biết hay thực sự cô không biết? Dù có là gì đi nữa, Damien chỉ cần tự mình kiểm tra.

"Theo ta biết thì việc nhìn trộm khoảnh khắc riêng tư của một Công tước và phu nhân của ngài không hề là lời nói dối."

"Đó là điều ngài và Gilles đã bịa ra mà!"

"Chloe, nếu em biết được ai đã theo dõi chúng ta từ sau bụi rậm trong khu săn bắn vào 10 ngày trước, ta tự hỏi liệu em còn đứng về phía người hầu đó không?"

Chloe gắng sức bác bỏ sự thật mang tính bất ngờ thốt lên từ môi Công tước, cô muốn nói rằng việc đó là điều không thể, nhưng cô đã chẳng nói được lời nào khi nhìn đôi mắt Gilles run rẩy.

"Gilles."

"Tôi chỉ là, chỉ là lo lắng cô có thể gặp nguy hiểm."

Chloe sớm hiểu được sự chân thành hiện hữu trong đôi mắt đó. Cô biết rõ tính cách của cậu, và không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ cố ý theo dõi cùng một ý định xấu xa. Vấn đề nằm ở chồng cô, Công tước hoàn toàn không tin tưởng họ.

"Trái tim đen tối của cậu không thể nguỵ trang dưới mác của lòng trung thành được nữa, Gilles Wilson."

Hối hận muộn màng trào dâng trong mắt Chloe, cô cay đắng nghĩ mình vốn không nên đến đây. Damien khẽ nhếch khoé môi hoàn hảo, phun ra một thứ nọc độc lạnh lẽo.

"Những người tuỳ tiện sợ hãi, tôn thờ người khác như cậu khát khao một thứ tình yêu chỉ mang lại sự đau khổ. Thế nhưng cậu có biết điểm mù trong thứ cảm xúc kinh tởm của mình là gì hay không?"

Gilles thở dốc, đôi mắt tối sầm dao động một cách hỗn loạn. Damien không hề khoan nhượng vạch trần điểm yếu của cậu và bằng cách tàn nhẫn nhất, anh thể hiện tất thảy chúng.

"Nó có nghĩa là cậu đang mơ về một tình yêu không bao giờ thành hiện thực."

Damie nhấc bổng Chloe, người đang run rẩy trong sự yếu ớt, ôm chặt lấy cô.

"Bởi vì Chloe von Thisse là của ta, Gilles Wilson."