Ore to Kanojo no Moe yo Pen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I really don't notice

(Hoàn thành)

I really don't notice

Kota Nozomi

Thế giới thật nhàm chán và cứ như thế là đủ. Kagoshima Akira, một chàng trai chỉ yêu thích những điều bình thường, vẫn đang tận hưởng cuộc sống hàng ngày không thay đổi của mình.

57 2

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

(Hoàn thành)

Lời tạm biệt cho bình minh của chúng ta

沖田円

Một cái kết bất ngờ chắc chắn sẽ lấy đi nước mắt người đọc. Câu chuyện lay động trái tim về sự sống và cái chết được khắc họa bởi Okita En.

7 3

Taming The Villainesses

(Đang ra)

Taming The Villainesses

Tôi bị hút vào một bộ tiểu thuyết toàn là phản diện và thuần hóa họ là cách duy nhất để sống sót!

28 1316

Sensei và tấm futon

(Hoàn thành)

Sensei và tấm futon

石川博品

Tác phẩm hoàn chỉnh, được bổ sung và chỉnh sửa nhiều so với bản truyện ngắn cùng tên từng gây tiếng vang trên Kakuyomu, của nhà văn kỳ tài Ishikawa Hirohito.Phần minh họa do họa sĩ nổi tiếng Enami Kat

8 4

Shōnen Onmyōji

(Đang ra)

Shōnen Onmyōji

Yuuki Mitsuru

Con đường để Masahiro thực hiện ước mơ “vượt qua ông mình” không hề dễ dàng. Cậu phải chứng minh với các Thập Nhị Thần Tướng rằng mình xứng đáng là người kế thừa Seimei, đồng thời rèn luyện sức mạnh đ

187 5

Đầu Voi

(Đang ra)

Đầu Voi

Bậc quái kiệt từng đoạt Honkaku Mystery Award bày ra một mê cung suy luận có một không hai.---Bác sĩ tâm thần Zouyama yêu gia đình mình.

18 51

Ngoại truyện - Chương 2

Bám sát idol trong lễ hội trường!

Cuối tháng Mười.

Tôi và Ikoma-sensei, đối tác vẽ manga của tôi, đã cùng nhau phác thảo cốt truyện cho bộ "Idol chiến đấu". Sau khi gửi email cho Saotome-san, biên tập viên của chúng tôi, thì sáng thứ Sáu hôm sau, tôi nhận được điện thoại từ Saotome-san thông báo đã duyệt và chúng tôi sẽ bắt tay vào việc phác thảo bản nháp (name).

Lần này, Ikoma-sensei sẽ phụ trách phần lớn bản nháp, nên hôm đó tôi rời xưởng vẽ của cô ấy để về nhà. Vì ngày mai và ngày kia là cuối tuần, chúng tôi đã thống nhất phải hoàn thành bản nháp trong khoảng thời gian này và gửi cho Saotome-san càng sớm càng tốt. Thế nên, tôi cứ thấp thỏm không yên, tự hỏi liệu Ikoma-sensei có đang tiến hành công việc trôi chảy không.

Ngay lúc đó, điện thoại của tôi reo. Là Ikoma-sensei. Mới chưa đầy một ngày mà cô ấy đã hoàn thành bản nháp rồi ư? Vừa nghĩ vậy, tôi vừa nhấc máy.

“Này Kimijima-kun, cậu có muốn đi lễ hội trường không?”

“…Hả?”

Trước lời đề nghị bất ngờ của Ikoma-sensei qua điện thoại, tôi hoàn toàn bối rối.

“Thật ra, em họ của tôi là sinh viên đại học, tôi chợt nhớ ra nó có rủ tôi đến lễ hội trường của nó… mà đó lại là hai ngày mai và ngày kia…”

“Ối giời! Khoan đã, Ikoma-sensei… Hôm nay Saotome-san vừa duyệt cốt truyện, chúng ta đã bảo sẽ hoàn thành bản nháp và gửi đi trong cuối tuần này mà! Giờ cô lại định đi lễ hội trường à…”

“Này, phải nghe hết lời người khác chứ! Tôi không tự dưng mà đưa ra đề nghị này đâu! Nghe nói ở lễ hội trường đó, có một nhóm idol đang nổi tiếng sẽ đến biểu diễn đó!”

“…! I, idol á…!?”

Lời nói của Ikoma-sensei khiến tôi chợt bừng tỉnh. Bộ truyện chúng tôi đang định vẽ, chính xác là về idol mà. Mới hôm nay tại xưởng vẽ của Ikoma-sensei, cả hai chúng tôi đều đã nói rằng không hiểu biết nhiều về idol, nên rất muốn một lần được xem trực tiếp buổi biểu diễn của họ.

“Nếu được tận mắt nhìn họ hát và nhảy trực tiếp, tôi nghĩ sẽ dễ hình dung hơn, và cũng có động lực hơn. Hỏi em họ tôi thì nó bảo vé ngày hôm đó vẫn còn thừa nên…”

“Đồ, đúng là…!”

Cứ thế, tuy hơi gấp rút, nhưng ngày mai, chúng tôi sẽ cùng đi đến lễ hội trường của em họ Ikoma-sensei.

“A, Kimijima-san! Chào buổi sáng ạ!”

“!? E, Emiri-chan…!”

Khi đến ga gần nhất của “Đại học Nam Đệ Nhất”, nơi diễn ra lễ hội trường, tôi đã ngạc nhiên khi thấy không chỉ Ikoma-sensei mà cả trợ lý Tsubaki Emiri-chan cũng ở đó.

“Tôi lỡ nhắc đến chuyện đi lễ hội trường một chút, là nó đòi đi theo ngay…”

Ikoma-sensei giải thích với vẻ mặt hơi khó chịu.

“Em xin lỗi, đã làm phiền mọi người đột ngột… Em rất ngưỡng mộ các lễ hội trường đại học, nên rất muốn được đi thử một lần ạ!”

“À, ra là vậy. Càng đông càng vui mà, hoan nghênh cậu nhiệt liệt!”

Nghe tôi nói, Emiri-chan vui vẻ cảm ơn. Trong khi đó, Ikoma-sensei lại tỏ vẻ không hài lòng. Cô ấy vẫn giữ thái độ khó ưa ra mặt với Emiri-chan như thường lệ…

Đầu tiên, chúng tôi quyết định mua vé xem buổi biểu diễn idol, mục đích chính của ngày hôm nay, trước khi chúng bị bán hết. Đến địa điểm bán vé, chúng tôi lần lượt mua vé cho nhóm idol “Dragon-gumi.inc” sẽ biểu diễn hôm nay.

“Tốt rồi, may mà mua được. Vậy giờ chúng ta đi đâu? À, còn gian hàng của em họ Ikoma-sensei thì sao?”

“À ừm… Em họ tôi có vẻ sẽ trông quán Okonomiyaki khoảng sau một giờ chiều, nên chúng ta hãy đến đó vào khoảng thời gian đó.”

“Em họ của Ikoma-sensei là người như thế nào ạ!?”

Nghe Emiri-chan hỏi, Ikoma-sensei bỗng nhiên mỉm cười dịu dàng.

“Hừm… Em họ tôi à… Nó tên là Akira-san, từ nhỏ đã rất cưng chiều tôi, là một người cực kỳ tốt bụng và tuyệt vời!”

“…!?”

Ikoma-sensei say sưa kể về em họ của mình với vẻ mặt mơ màng. Tôi chưa từng thấy Ikoma-sensei như thế này bao giờ…

“Chắc cũng đã gần một năm rồi nhỉ kể từ lần gặp mặt cuối… Ôi, giờ tôi lại bắt đầu thấy hồi hộp rồi đây!”

“Ồ… Khà khà. Ikoma-sensei, cô thích em họ của mình đến thế sao? Chắc hẳn là một người rất tuyệt vời nhỉ…”

“Thích thì đúng là thích, nhưng nói là ngưỡng mộ thì hơn… Tóm lại, nó là người lý tưởng của tôi!”

Cái gì…!? Ơ, ừm… Hình như luật pháp Nhật Bản cho phép anh em họ kết hôn với nhau thì phải…? Không ngờ Ikoma-sensei lại có tình cảm như vậy với em họ của mình…! Hay là, việc cô ấy nằng nặc muốn đi lễ hội trường hôm nay, nhìn idol chỉ là cái cớ, thực ra là vì muốn gặp em họ mình thôi sao…!?

Rốt cuộc, cái người em họ đó là đàn ông thế nào nhỉ…?

“I, Ikoma-sensei… Em họ của cô, có phải là đẹp trai đến vậy…!”

“Khu nhà Tây A có buffet ngọt dành riêng cho nữ! Mười người đầu tiên, với giá cực sốc 500 yên cho ba mươi phút ạ!”

““Buffet ngọt!?””

Lời tôi định hỏi Ikoma-sensei rằng em họ cô ấy có đẹp trai đến vậy không, đã bị tiếng rao lớn của người đi ngang qua át mất. Hơn nữa, cả Ikoma-sensei và Emiri-chan đều phản ứng cực mạnh với từ “buffet ngọt”. Con gái đúng là thích đồ ngọt thật đấy… Mà khoan, “dành riêng cho nữ”, đúng là phân biệt giới tính mà!

“Ikoma-sensei, đi thôi ạ!”

“Được!”

“Khoan đã!? T, tôi thì sao!?”

Bình thường thì bất hòa như chó với mèo, sao những lúc thế này lại liên kết với nhau ghê vậy chứ!

“Không nghe thấy từ ‘dành riêng cho nữ’ à? Chúng tôi đi chỗ đó đây, cậu cứ tìm gì đó mà giết thời gian đi. Đừng có để lạc đấy nhé.”

Coi tôi như trẻ con sao!? Không, nói đúng hơn thì… coi tôi như chó mới phải!?

…Em họ là “người lý tưởng hoàn hảo”, còn tôi thì bị coi như chó sao… Sao mà tôi thấy bực mình kinh khủng…

“Khi nào xong chúng tôi sẽ liên lạc lại,” nói rồi, cả hai người họ liền đi thẳng đến khu vực buffet ngọt. Trong khi đó, tôi một mình lủi thủi đi xem các gian hàng.

Các gian hàng ở lễ hội trường đại học có sự tự do hơn rất nhiều so với lễ hội văn hóa ở trường cấp ba, và đồ ăn cũng phong phú về chủng loại. Hơn nữa, điều đáng nói là nhìn quanh đâu đâu cũng thấy nhiều người ăn mặc nổi bật hơn, cả nam lẫn nữ, so với cấp ba. Quả nhiên là sinh viên đại học có khác. Từ nãy đến giờ, không hiểu sao tôi cứ bắt gặp lác đác những cặp đôi (?) nam giả gái, nữ giả trai. Chắc họ đang có hoạt động gì đó chăng. Dù sao thì, người đông thật đấy…

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đi giữa dòng người đông đúc, cứ ngơ ngác nhìn quanh, thì bất chợt va phải ai đó.

“Ôi, xin lỗi!”

“Không, tôi cũng vậy…”

Ngước nhìn người vừa va vào, đó là một cô gái cực kỳ dễ thương. Chắc bằng tuổi tôi. Cô ấy có mái tóc đen dài mượt mà, da trắng và dáng người thanh mảnh.

“A, ừm… chỉ một lát thôi được không ạ, chị có thể giả vờ là người quen của tôi được không!?”

“…Hả!?”

Khi tôi vẫn đang ngây người nhìn, cô ấy vừa nói vậy, đột nhiên… giật phắt chiếc mũ len tôi đang đội. Ơ!? K, không biết cô ấy định làm gì…!? Cô ấy đội chiếc mũ len của tôi lên đầu, rồi sau đó… không ngờ, còn khoác tay tôi và bắt đầu đi.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, tôi không hiểu gì cả, cứ đờ đẫn ra, mặc cho cô ấy muốn làm gì thì làm.

“Ơ!? Cô bé đâu rồi!? Cứ nghĩ là đi hướng này mà…”

“Vừa nãy chắc chắn là Maiko rồi phải không!?”

“Chết tiệt, mất dấu rồi!”

Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng chân rầm rập của những người đàn ông, cùng với những cuộc nói chuyện như vậy. Lẽ nào, họ đang tìm cô gái này sao? Cô gái vẫn khoác tay tôi, nhanh chóng rời xa những người đàn ông đó.

“Phù… Đến đây chắc an toàn rồi nhỉ…”

Đi một lúc, khi đã tránh xa những người đàn ông, cô gái dừng lại và buông tay tôi ra.

“Xin lỗi vì đột ngột như vậy. Cảm ơn chị đã hợp tác!”

“À, v, vâng…”

Khi được cảm ơn với nụ cười, tôi lại một lần nữa ngây người vì cô ấy thật sự quá dễ thương. Tôi đang ngơ ngẩn nhìn cô ấy, thì cô ấy cũng nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Tôi bất giác giật mình, nhưng cô ấy lại nghiêng đầu vẻ khó hiểu. …Có gì dính trên mặt tôi sao?

“…? À, cô có gì không…?”

“…! À, v, vâng… Không có gì đâu ạ!”

Khi tôi cất tiếng, cô ấy vội vàng trả lời như vậy.

“Mà… những người vừa nãy là ai vậy…?”

“À, ừm… thì là, tôi đang bị truy đuổi vì một số lý do… Nhưng mà, đã mất công đến đây rồi, tôi muốn tận hưởng lễ hội trường đại học lần đầu tiên này. Bị tìm thấy thì gay go lắm… Huhu, ước gì đã cải trang đi cho rồi.”

Cô gái thở dài. Bị truy đuổi, rốt cuộc là tình huống gì vậy? Đâu phải phim hành động gay cấn gì! Ngay lúc đó, một cặp đôi đi ngang qua. Nhìn kỹ thì, đó là một cô gái giả trai và một chàng trai giả gái.

“Hôm nay sao lại có nhiều cặp đôi giả trai giả gái thế nhỉ…”

Tôi buột miệng nói ra điều mình đang thắc mắc.

“A, hình như theo tờ rơi thì họ đang tổ chức ‘Cuộc thi Cặp đôi giả trai giả gái’ ạ. …A! Đúng rồi!”

Cô ấy đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, vui vẻ nhìn vào mặt tôi.

“A, à này, tôi biết là tôi đang đưa ra một yêu cầu rất vô lý với một người lạ mới gặp lần đầu… Nhưng bây giờ, chúng ta có thể đổi quần áo cho nhau và cùng nhau đi tham quan lễ hội trường không!?”

“Hả… Cái gì chứ!?”

Trước lời đề nghị bất ngờ và khó hiểu đó, tôi bất giác kêu lớn.

“Nếu chúng ta đổi quần áo, họ sẽ nghĩ chúng ta là cặp đôi tham gia ‘Cuộc thi Cặp đôi giả trai giả gái’ nên sẽ không nghi ngờ, và thân phận thật của tôi cũng sẽ không bị lộ…”

À, ra là vậy… Cô gái này bị đám người bí ẩn truy đuổi, nghe khá đáng nghi. Việc cô ấy đột ngột nói ra điều này với tôi, một người lạ mới gặp lần đầu, cũng thật kỳ lạ. Chết cha, nhỡ đâu đây là một vụ tống tiền hoặc lừa đảo gì đó để cướp ví tiền thì sao, nghĩ đến đó tôi bất giác trở nên cảnh giác. Hơn nữa, dù có nhiều người giả gái giống như tôi và không bị chú ý, thì việc tôi mặc đồ con gái đi lại lảng vảng vẫn khiến tôi rất ngượng. Tôi cũng không biết giải thích thế nào với Ikoma-sensei và Emiri-chan nữa…

“Làm ơn đi mà! Người duy nhất tôi có thể nhờ chuyện này là anh trai, người không biết thân phận thật của tôi…”

“Hả?”

“À, không! Không có gì đâu ạ! À thì, tôi chỉ còn khoảng ba mươi phút rảnh rỗi, nên chỉ cần trong khoảng thời gian đó thôi… Không được sao ạ?”

Ba mươi phút sau… À, đúng lúc buffet ngọt của Ikoma-sensei và Emiri-chan kết thúc. Mặc dù vẫn còn rất đáng nghi… nhưng với tư cách là một họa sĩ truyện tranh, nên trải nghiệm nhiều điều lạ thường trong cuộc sống, chắc chắn sẽ có ích. Thôi được, lần này cứ coi như bị lừa một lần đi…

“Đ, được rồi. Nếu chỉ ba mươi phút thì…”

“Woa, cảm ơn anh! Tôi mừng quá!”

Cô gái vui vẻ cười.

“Vậy, không còn nhiều thời gian, chúng ta nhanh chóng thay đồ thôi!”

“À, vâng… Mà, nhưng mà, thay ở đâu và thay như thế nào!?”

Nghĩ kỹ lại thì, một trong hai người phải cởi đồ trước, rồi đưa quần áo cho người kia chứ…!

“Ưm… A, anh đi lối này!”

Theo sự chỉ dẫn của cô gái, chúng tôi đi đến trước một nhà vệ sinh vắng người trong khuôn viên trường.

“Chúng ta cùng thay đồ trong nhà vệ sinh nữ nha♪”

“Hả!? K, không được! Dù không có ai, nhưng nếu tôi vào nhà vệ sinh nữ thì là phạm pháp đấy!”

“Phê? Thật sao ạ?”

“Thật đấy!”

Cô gái nói với vẻ mặt cực kỳ khó hiểu. Kiểu gì cũng thấy… cô bé này thật ngốc nghếch quá.

“Vậy chúng ta thay trong buồng riêng của nhà vệ sinh nam vậy.”

“Hảá!?”

“Ngoài đó ra thì không có chỗ nào mà chắc chắn không có người đến cả…”

“N, nhưng mà… có được không ạ?”

“Nếu không có ai đến thì không sao đâu ạ!”

Cô ấy nói vậy nên tôi đành chịu, vừa xác nhận xung quanh không có ai, vừa bước vào nhà vệ sinh nam.

“…Ơ, chỉ có một buồng thôi!”

“Vậy, chúng ta vào buồng riêng cả hai luôn nha.”

“Hểêêê!?”

“Tôi có mặc áo phông và quần short bên trong nên không sao cả!”

À, hóa ra là vậy… Mà, không phải vấn đề ở chỗ đó!

Tuy nhiên, dường như không còn cách nào khác, nên cả hai chúng tôi đành vào buồng riêng của nhà vệ sinh nam. Trời ơi, đây là tình huống gì vậy chứ!?

Trong buồng vệ sinh chật hẹp, chúng tôi quay lưng vào nhau để cởi quần áo. Dù cô ấy nói “có mặc áo phông và quần short bên trong”, tôi vẫn thấy tim đập thình thịch. Tự nhiên gặp phải tình huống “ngon ăn” thế này… Đúng là có gì đó không ổn mà.

“Của anh đây, quần áo của tôi.”

“À, cảm ơn… Mà, giờ nói thì hơi muộn nhưng tôi thấy không thể nào mặc vừa bộ quần áo nhỏ xíu này được!”

Nhìn chiếc áo sơ mi và chân váy nhỏ xíu mà cô ấy đưa, tôi chợt nhận ra một điều đã quá muộn.

“Phê? Thật sao ạ? Đâu có đâu! Anh trai nhỏ nhắn và mảnh mai nên sẽ mặc vừa thôi ạ!”

Nhỏ nhắn và mảnh mai… Khụ, cái điều tôi luôn ngấm ngầm để ý lại bị nói ra mất rồi…! Không, đúng là tôi “nhỏ nhắn và mảnh mai” hơn mức trung bình của nam sinh cấp ba (dù không muốn), nhưng cũng không thể nào mặc vừa đồ của một cô gái mảnh khảnh như thế này được…

Tôi thử mặc quần áo của cô ấy để xác nhận. Chiếc áo sơ mi khá bó nhưng vẫn cài được cúc. Vấn đề là chiếc chân váy. Móc cài không cài được, và khóa kéo cũng chỉ kéo lên được nửa chừng. Thêm vào đó, điều an ủi duy nhất là chiếc váy có độ dài tương đối, nhưng để nguyên cặp chân trần bẩn thỉu của đàn ông thì thật khó coi.

“Woa! Anh trai, trông hợp lắm đó! Nếu đội thêm tóc giả và trang điểm nữa thì anh sẽ trở thành một cô gái hoàn hảo luôn! Khóa kéo váy dù chỉ kéo lên đến đó nhưng nhìn qua cũng không có gì kỳ quặc cả. Anh đúng là mảnh mai thật đó!”

Cô ấy đã thay đồ xong, quay lại nhìn tôi. Cô ấy mặc quần áo của tôi, nhìn chung thì hơi rộng, nhưng trông lại rất dễ thương. Cô ấy đã nhét hết mái tóc dài của mình vào chiếc mũ len của tôi, trông như một cô gái tomboy vậy.

“Đ, đâu có! Chân tôi bẩn thế này, ô nhiễm môi trường chứ đẹp đẽ gì!”

“Đâu có đâu ạ! Chân anh trơn láng thế này mà♪”

Cô gái ngồi xổm xuống, và không ngờ… chạm vào chân tôi. K, k, cô bé này… rốt cuộc là ai vậy chứ!?

“Nhanh lên, không còn nhiều thời gian nữa, chúng ta đi thôi!”

“Hả!? V, vẫn chưa, tôi chưa chuẩn bị tâm lý để ra ngoài với bộ dạng đáng xấu hổ này mà…”

Bỏ ngoài tai lời tôi nói, cô gái hăm hở bước ra khỏi nhà vệ sinh nam, tôi cũng vội vàng theo sau. Đừng có để tôi một mình với bộ dạng này chứ!

“Tôi muốn đi xem các gian hàng!”

“Gian hàng!? Lại một nơi nhiều người nhìn nữa sao… Đ, được rồi…”

Cũng không còn nhiều thời gian nữa, nên ít ra tôi cũng nên đi cùng cô ấy đến nơi cô ấy muốn. Theo nguyện vọng của cô ấy, chúng tôi đi đến khu vực sân thể thao có các gian hàng và đi dạo xem.

“Woa, cái kia trông ngon quá!”

Cô ấy lao như bay về phía một gian hàng để mua gì đó. Điều đầu tiên cô ấy mua là…

“…K, kem ốc quế!?”

Đã cuối tháng Mười rồi, và nhiệt độ hôm nay cũng khá thấp. Lạnh thế này mà lại ăn kem ốc quế… Nhìn cô ấy ăn ngon lành, tôi thì mua một phần takoyaki mà tôi muốn ăn.

“Kem ốc quế, ngon không?”

“…Vâng, ngon, nhưng mà… lạnh, ạ. Lạnh quá.”

“Đương nhiên rồi chứ còn gì nữa!?”

Tôi bất giác lớn tiếng chất vấn cô gái mới gặp lần đầu. Từ nãy đến giờ tôi đã nghĩ rồi… Đúng là cô bé này ngây thơ thật. Mà còn là ngây thơ đến mức khó tin.

“Tôi mua nhầm món rồi…”

“Nếu lạnh thì không cần cố ăn hết cũng được mà…”

“Không, phí lắm nên tôi sẽ ăn hết…”

Run lẩy bẩy, cô gái đã ăn hết kem ốc quế.

“Ư ư… Lạnh quá…”

“…Takoyaki, ấm đó. Cô ăn không?”

“Hả, thật ạ!?”

Cô gái mắt sáng rực lên, xiên một viên takoyaki bằng tăm. Cô ấy định đưa vào miệng thì…

“Khoa ái!?”

Chưa kịp cắn miếng nào thì đã làm rơi xuống đất.

“…Phê ê…”

Nhìn cảnh đó, cô ấy lại rơm rớm nước mắt. …Vừa ngây thơ, lại còn hậu đậu nữa chứ…

“Thêm một viên nữa đi…”

“Hả!? V, vâng ạ!? Xin lỗi anh, tôi thật sự rất hậu đậu và lơ đãng…”

Lần này cô ấy cẩn thận hơn, đưa viên takoyaki đến miệng…

“À, đừng cho cả viên vào miệng một lúc, nóng đấy…”

“Khụ! Hù hù!”

Muộn rồi. Cô ấy đã cho cả viên takoyaki vào miệng, và đúng như dự đoán, cô ấy nóng đến rơm rớm nước mắt. Kiểu gì thì cô bé này cũng lơ đãng quá đi… Mà thôi, nếu dễ thương đến mức này thì những điểm đó lại thành điểm cộng cũng nên…

“Phù, nóng nhưng mà ngon lắm ạ! Cảm ơn anh! Kiểu… như thế này cũng tuyệt thật♪ Tôi chưa từng đi chơi riêng với con trai bao giờ, nên cảm thấy rất vui!”

“Hả? À, vâng… ? Vậy thì tốt rồi…”

Dễ thương thế này mà lại không có kinh nghiệm hẹn hò sao… Thật bất ngờ.

“Mà, vì trang phục của anh nên tôi không thấy giống đàn ông lắm…”

“Ư hự…”

Cô ấy vừa mới nói một câu rất phũ phàng đó phải không!?

“Đến giờ rồi nhỉ! Chúng ta quay lại thay đồ thôi!”

“À, đúng vậy…”

Sau đó chúng tôi lại quay lại nhà vệ sinh nam lúc nãy, và thay lại quần áo ban đầu.

“Vậy thì, thật sự rất cảm ơn anh về mọi thứ!”

“À, vâng…”

Sau khi thay đồ xong, cô gái nhẹ nhàng cảm ơn tôi với nụ cười rồi bỏ đi, nhanh đến bất ngờ. Cuối cùng, tôi vẫn không biết lý do cô ấy bị truy đuổi là gì, hay cô ấy là ai, mà đã chia tay mất rồi.

Hơi… không, mà là cực kỳ ngây thơ và lơ đãng, bí ẩn và đáng nghi đến phút cuối, nhưng lại là một cô bé dễ thương và tốt bụng. Ước gì tôi đã hỏi tên cô ấy…

Nhìn điện thoại, tôi thấy có tin nhắn từ Ikoma-sensei, bảo rằng cô ấy đang đợi ở cổng chính nên tôi vội vã chạy đến đó.

“Trễ quá rồi! Rốt cuộc cậu đã đi đâu một mình vậy!?”

“Xin lỗi, xin lỗi! Nhưng mà, cô mới là người đi buffet ngọt trước rồi bỏ tôi lại một mình mà! …Mà, ơ? Emiri-chan đâu rồi?”

“Chậc… Hình như có người gọi nó tham gia cái kiểu ‘Tổng tuyển cử Lễ hội Nam Đại’ gì đó, giống như cuộc thi sắc đẹp bầu chọn cô gái dễ thương nhất trong số những người đến tham dự ấy. Thế là nó hăm hở đi theo ngay. Nghe nói phải chụp ảnh rồi điền hồ sơ các thứ nên sẽ bị giữ lại một lúc.”

“Ồ, ghê vậy! …Mà, ưm, Ikoma-sensei thì… không được mời sao?”

Tôi nghĩ nếu cô ấy không được mời thì thật là thất lễ, nhưng Ikoma-sensei xét về ngoại hình cũng dễ thương không kém gì Emiri-chan nên chắc hẳn cũng được mời chứ…

“Có mời chứ, nhưng mà phần thưởng là túi xách của hãng Pinky & cái gì đó? Tôi chẳng cần nên không tham gia. Còn Emiri thì nghe phần thưởng xong là mắt sáng rực lên luôn.”

“H, hèn gì…”

Kiểu gì thì, Ikoma-sensei đúng là không hề có hứng thú với những thứ như vậy mà…

“Với lại, tôi thấy cứ bỏ chó… à không, bỏ đối tác ở ngoài một mình thì cũng đáng thương. Phải biết ơn tôi đi đó.”

“Khoan đã… Vừa nãy cô rõ ràng đã nói ‘chó’ mà!? Mà ‘bỏ ở ngoài’ thì chẳng phải rõ ràng là coi tôi như chó sao!”

“Xin chào quý khách! Hai vị đang đóng cặp tấu hài quá ăn ý kia ơi!”

““Tấu hài vợ chồng!?””

Đột nhiên bị gọi, chúng tôi quay lại thì thấy một chàng trai trông như sinh viên đại học đang đứng đó.

“Hiện tại, chúng tôi đang tuyển người tham gia một chương trình tên là ‘Cuộc thi Cặp đôi’, dành cho cả sinh viên trường và khách tham quan. Chúng tôi đang tìm kiếm đúng một cặp đôi nữa để tham gia, hai vị thấy sao ạ?”

“Cuộc thi Cặp đôi? Không, chúng tôi thì…”

“À mà phần thưởng cho người thắng cuộc là phiếu quà tặng Amazon trị giá ba mươi nghìn yên đó ạ!”

“…!!”

Phiếu quà tặng Amazon ba mươi nghìn yên, cũng hơi muốn đấy, nhưng mà chúng tôi không phải cặp đôi… Vừa định từ chối thì,

“Tôi tham gia! Nhất định phải cho tôi tham gia!”

“Hả!? I, Ikoma-sensei!?”

“Woa, cảm ơn quý khách rất nhiều! Vậy xin mời hai vị đi theo tôi đến sân khấu!”

“Khoan đã Ikoma-sensei, cô nghĩ gì vậy chứ!?”

Khi tôi phản đối Ikoma-sensei, cô ấy đáp lại bằng giọng thì thầm để sinh viên kia không nghe thấy.

“Là ba mươi nghìn yên phiếu quà tặng Amazon đó chứ!? Tôi sẽ cho cậu một phần mười nghìn yên nên phải hết lòng hợp tác đó. Nhất định phải giật giải quán quân!”

Khụ, thật sao cô gái này… Không quan tâm đến túi xách hàng hiệu mà lại muốn phiếu quà tặng Amazon đến mức phải giả vờ là một cặp đôi sao… Mà khoan, đáng lẽ phải chia đôi chứ! Sao tôi lại chỉ có một phần mười nghìn yên chứ!

Theo chân anh sinh viên, chúng tôi đến sân khấu. Phía trước sân khấu đã lác đác có khán giả. Có vẻ như “Cuộc thi Cặp đôi” sẽ diễn ra ở đây. Nhưng mà, rốt cuộc chúng tôi sẽ phải làm gì đây…?

“Sau đây, chúng tôi xin mời các cặp đôi lên sân khấu, tham gia nhiều trò chơi khác nhau trước mặt khán giả, và cạnh tranh với các cặp đôi khác. Cặp đôi có tổng điểm cao nhất qua ba trò chơi sẽ giành chiến thắng.”

Trò chơi trên sân khấu, ưm… Cũng hơi ngượng thật, nhưng may mà không phải cạnh tranh bằng cách thể hiện tình cảm lãng mạn trước mặt mọi người… Nếu là trò chơi thì vẫn còn cơ hội thắng.

Đã gần đến giờ nên, sau khi giải thích ngắn gọn, trò chơi nhanh chóng bắt đầu. Theo lời thúc giục của các bạn sinh viên phụ trách, chúng tôi bước lên sân khấu. Lúc đó, khán giả đã khá đông, khiến tôi càng thêm căng thẳng.

…Và, trong số khán giả, tôi chợt thấy một cô gái xinh đẹp đang ngây người nhìn chúng tôi. Đó là Emiri-chan. Chắc là cô bé đã chụp ảnh xong rồi. Nhìn chúng tôi, những người không phải cặp đôi mà lại tham gia thứ này, cô bé đã tỏ ra ngạc nhiên tột độ. Đương nhiên rồi. Ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu nổi tình huống này là gì.

Bạn sinh viên MC đã giới thiệu sơ qua từng cặp đôi tham gia cho khán giả. Có vẻ như tổng cộng có bốn cặp đôi, bao gồm cả chúng tôi, sẽ cạnh tranh.

“Vậy thì, trò chơi đầu tiên là… chính xác là, trò Pocky game! Luật chơi rất đơn giản! Hai người sẽ ăn cây Pocky từ hai đầu, và dừng lại ở giới hạn cuối cùng. Cặp đôi nào có phần Pocky còn lại ngắn nhất sẽ nhận được số điểm cao nhất!”

“Hảááá!?”

Dù đang ở trên sân khấu, tôi vẫn bất giác kêu lên thật lớn. C, cái gì vậy chứ…!? Làm sao tôi có thể làm cái chuyện đáng xấu hổ đó được chứ! Mà lại còn trên sân sân khấu như thế này nữa chứ…!

Chợt nhìn sang Ikoma-sensei… Cô ấy cũng tái mét mặt, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Cái gì vậy chứ… Chuyện đó… làm sao mà…!”

Những lời lẩm bẩm nhỏ nhẹ của cô ấy vẫn lọt vào tai tôi. Có vẻ như Ikoma-sensei cũng đang hoảng loạn.

“N, nhưng mà… Nếu không giành được điểm cao ở đây thì sẽ không thể thắng được đâu… K, Kimijima-kun! Cậu hiểu chứ!? P, phải nhắm đến điểm cao đó! Nếu cậu buông miệng ngay lập tức là tôi không tha cho cậu đâu!”

“Cái gì!? Th, thật sao!?”

“Vậy tất cả đã sẵn sàng chưa ạ? Chuẩn bị, bắt đầu!”

Sau khi bị Ikoma-sensei nói những lời đáng sợ đó, trò chơi nhanh chóng bắt đầu. Chúng tôi cùng ngậm hai đầu cây Pocky, rồi từ từ ăn dần vào… Khuôn mặt của Ikoma-sensei cực kỳ gần…! Cái này còn xấu hổ hơn tôi nghĩ rất nhiều!

Vì quá xấu hổ, tôi chỉ muốn buông miệng ra ngay lập tức, nhưng chợt nhớ đến lời của Ikoma-sensei vừa nãy là “nếu buông miệng ngay lập tức là tôi không tha”, nên tôi cố gắng ăn tiếp cây Pocky từng chút một. Nếu tôi là người buông miệng trước, tôi không biết sau đó mình sẽ phải chịu đựng sự trừng phạt khủng khiếp nào nữa…

Hiển nhiên, càng ăn thì tôi lại càng tiến gần đến cô Ikoma. Mỗi lần như vậy, tim tôi lại đập thình thịch mạnh hơn. Khoan đã, chờ chút... Chẳng lẽ nếu ăn hết cây Pocky này... chúng tôi sẽ... sẽ... hôn nhau sao?! Các cặp đôi khác chắc là vẫn thường hôn nhau nên có khi họ sẽ không ngần ngại làm chuyện đó trước mặt mọi người chỉ để thắng game thì sao!? Chúng tôi đâu phải là một cặp đôi thật sự, như vậy chắc chắn là bất lợi rồi!

Cô Ikoma ngượng ngùng khép hờ mắt, nhét cây Pocky vào miệng với vẻ mặt khổ sở. Cứ thế này thì sắp hôn nhau thật rồi sao...? Không, như vậy không được! Vì chúng tôi đâu phải là một cặp đôi thật sự... Nhưng nếu tôi bỏ miệng ra trước thì lát nữa chắc chắn sẽ bị cô ấy "xử đẹp"... Thôi được rồi, đến đâu thì đến!

"Ưm! Hết, hết chịu nổi rồi!"

"…!"

Bất ngờ, ngay khoảnh khắc tiếp theo, cô Ikoma đã buông cây Pocky ra khỏi miệng. Khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, lập tức quay đi, tránh mặt tôi.

"Ôi chao! Đội Kimishima và Ikoma đã bị loại rồi!"

"C-cô Ikoma... Chẳng phải cô định cố gắng để đạt điểm cao sao...?"

Tôi bỏ cây Pocky trong miệng ra, bất giác hỏi cô ấy. Cây Pocky của chúng tôi còn lại khoảng năm centimet. Dù sao thì, tôi nghĩ như vậy cũng đã rất cố gắng rồi. Từ lúc bắt đầu game, tôi đã dự đoán cô ấy sẽ cố hết sức, nên việc cô Ikoma lại là người chủ động bỏ miệng ra thật nằm ngoài dự tính.

"Im, im mồm đi! Chẳng phải cái trò này ai mà làm được chứ! Chuyện này mà có thể vui vẻ làm trước mặt bao nhiêu người thì chỉ có mấy cái lũ ngốc nghếch não hoa bãi biển mới làm được thôi chứ!"

Gya, cô ấy giận ngược lại mình à...! Thế nhưng, vẻ mặt của cô Ikoma khi nói những lời đó thực sự rất xấu hổ, trong mắt còn hơi ầng ậng nước. Đúng rồi... Đôi khi tôi cứ quên mất, nhưng cô Ikoma cũng là một con gái mà... Đối với cô ấy, đó có lẽ là giới hạn của sự ngượng ngùng rồi.

...Mà nói đến đây, có khi nào vì cô ấy đã có người mình thích (người anh họ) nên không muốn làm những chuyện thế này với một người đàn ông mà mình không thích hay không...? Chà, thường thì ai cũng thế mà...

"...? Này Kimishima, sao cậu cứ im lặng với vẻ mặt khó chịu thế? Cậu muốn giành chiến thắng ở trò Pocky này đến vậy sao?"

"Ể? À, không phải..."

"Dù sao thì, hình như chúng ta cũng không thể vô địch được rồi..."

"Ể?"

Cô Ikoma hướng mắt nhìn các cặp đôi khác rồi nói. Tôi cũng dõi mắt theo thì thấy...

"Đội Yamada & Sasaki, Takahashi & Honda đồng hạng nhất! Hạng nhì là đội Arai & Suzuki!"

"Gì chứ!?"

Hai cặp đôi đã ăn hết cây Pocky và hôn nhau thật. Đ-đúng là một cặp đôi thực sự có khác...! Không, dù là cặp đôi thực sự thì làm vậy trước mặt nhiều người thế này cũng phải thấy xấu hổ chứ! Họ muốn voucher Amazon đến mức đó luôn sao! Cặp đôi về nhì cũng chỉ còn cách một cái hôn một centimet cây Pocky.

Kết thúc trò chơi đầu tiên, tôi và cô Ikoma đã bị tụt lại hoàn toàn. Hai cặp đôi đồng hạng nhất mỗi đội được năm mươi điểm, cặp về nhì được hai mươi điểm, còn chúng tôi được không điểm.

"Vậy thì trò chơi tiếp theo là... "Nhị nhân vũ dực"!"

"Nhị nhân vũ dực...?"

Tôi nghiêng đầu thắc mắc vì đây là một từ tôi chưa từng nghe.

"À, bây giờ các cặp đôi sẽ mặc chiếc áo choàng "nhị nhân vũ dực" này. Hai người sẽ ngồi cùng chiều, trước sau, người ở sau chỉ đưa tay ra khỏi ống tay áo choàng, còn người ở trước chỉ đưa mặt ra. Một người thì có tay nhưng không thấy đường, còn một người thì thấy đường nhưng không có tay, trong tình trạng đó, hai bạn sẽ cùng ăn món mì soba này. Cặp đôi nào ăn hết trước sẽ thắng!"

À, ra là vậy... Tôi có cảm giác mình đã từng thấy trò này trên TV thì phải. Việc hai người cùng mặc chung một chiếc áo choàng như vậy chắc chắn phải rất gần gũi... Nhưng thôi, chắc cũng đỡ hơn trò Pocky lúc nãy...

"Hai bạn có thể tự quyết định ai sẽ ở trước nhé!"

"...Cô Ikoma... Thế nào?"

"Ừm... Vậy thì anh ở trước, tôi ở sau."

Cả hai vị trí đều có vẻ rất khó khăn nên tôi nghĩ sao cũng được... Tôi ngồi xuống phía trước theo lời cô Ikoma.

"Sau khi đã quyết định ai ở trước, người ở trước sẽ bị trói tay ra sau lưng để không dùng tay được!"

Một nhân viên đến và trói hai tay tôi ra sau lưng. Sau đó, họ đưa cho chúng tôi chiếc áo choàng. Chiếc áo này được làm đặc biệt cho trò "nhị nhân vũ dực" nên được may bằng nhựa để thức ăn có lỡ rơi ra cũng không sao. Chỉ có hai lỗ hở để lộ mặt và tay ra, nói là áo choàng thì không đúng bằng nói là một chiếc áo thun ngoại cỡ. Tôi và cô Ikoma ngồi thẳng lưng, trước sau, rồi cùng nhau mặc chiếc áo choàng từ trên xuống.

"...Ối, ch-chật quá..."

Bên trong chiếc áo choàng chật hơn tôi nghĩ, buộc chúng tôi phải áp sát vào nhau.

"...Két!"

"...!?"

Trong giây lát, có thứ gì đó mềm mại chạm vào lưng tôi, cô Ikoma khẽ kêu lên. ...Hả! K-khoan đã... Với vị trí như vậy, chẳng lẽ đó là... ngực của cô Ikoma!?

"Được rồi, mọi người mặc xong chưa ạ!? Sau khi mặc xong, người ở sau hãy cầm thử đũa để ăn mì soba nhé! Khi tất cả mọi người đã cầm đũa thì chúng ta sẽ bắt đầu trò chơi!"

"C-cô Ikoma... Mau đưa tay ra khỏi lỗ và cầm đũa đi..."

"T-tôi biết rồi!"

Cô Ikoma vội vàng đưa hai tay ra từ hai lỗ hở, cố gắng nắm lấy đôi đũa đặt phía trước.

"Á, ủa... Đũa đâu rồi...?"

"À, ừm, ừm... Hơi sâu vào trong một chút, phía bên phải..."

Trong lúc cô Ikoma đang luống cuống tìm đũa, ngực cô ấy vẫn tiếp tục chạm vào lưng tôi trong chiếc áo choàng, khiến mặt và cả người tôi nóng bừng lên. Chết rồi, cái này... Rất là không ổn đây! Chẳng còn tâm trí nào để chơi game nữa!

"K-khoan, khoan đã! Hay là... đổi vị trí trước sau đi!"

Cô Ikoma vừa nói vừa vội vàng cởi áo choàng ra. Tôi quay lại nhìn cô ấy, thấy mặt cô ấy đỏ bừng, trông như sắp khóc. Hóa ra, người cảm thấy xấu hổ hơn tôi chính là cô Ikoma. Tôi hơi tiếc một chút, nhưng mà... nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi chắc chắn sẽ không thể tập trung chơi game vì hưng phấn và bối rối nên lần này cũng nhờ cô ấy mà tôi thoát được.

Lần này cô Ikoma ngồi phía trước, tôi ngồi phía sau, người của ban tổ chức trói tay cô Ikoma lại rồi chúng tôi lại đội chiếc áo choàng lên. Ngay lập tức, tầm nhìn của tôi tối đen. Ngay trước mắt tôi là lưng của cô Ikoma. Mái tóc cô ấy tỏa ra mùi hương dễ chịu, cảm giác này cũng khiến tôi thấy hồi hộp...

"Kimishima, mau cầm đũa đi!"

"À, ừm..."

Tôi vội vàng mò mẫm tìm đũa, rồi cầm lấy bằng tay phải.

"Tất cả các cặp đôi đã cầm đũa xong chưa ạ! Vậy thì, chuẩn bị... Bắt đầu!"

Theo hiệu lệnh của người dẫn chương trình, trò chơi bắt đầu. Tôi, không nhìn thấy gì ở phía trước, phải dùng đôi đũa cầm trong tay phải gắp mì soba, tay trái cầm bát nước chấm, nhúng mì vào nước chấm rồi đưa đến miệng cô Ikoma.

"Ách, mì ở đó! Phía dưới! Gắp sợi mì ở phía dưới ấy!"

Dựa vào chỉ dẫn của cô Ikoma, tôi dùng đũa gắp mì soba.

"Được rồi, gắp được rồi! Đưa thẳng đến miệng đi! Không cần nhúng vào nước chấm nữa đâu!"

Không có vị gì hết thì có sao không nhỉ... Tôi thầm nghĩ nhưng vẫn đưa thẳng sợi mì đến miệng cô Ikoma.

"Két, đó không phải miệng!"

"Ế! Thật không!? Xin lỗi!"

Tôi tưởng đã đưa đến miệng rồi, nhưng hóa ra lại chạm vào đâu đó trên mặt cô ấy, không phải miệng.

"Aaaaa! Thật tệ! Mì rơi vào trong áo choàng rồi!"

Hình như sợi mì đã chạm vào mặt cô ấy rồi rơi từ cổ áo vào trong chiếc áo choàng.

"Soba bị đổ ra, nếu không phải rơi xuống đất thì các bạn nhớ nhặt lên ăn nhé!"

Người dẫn chương trình cất lời, hưởng ứng theo lời của cô Ikoma. Ngay cả mì đổ cũng phải nhặt lên ăn sao...? ...Hả? Khoan đã... Cô Ikoma ở phía trước bị trói tay, vậy có nghĩa là việc nhặt mì cũng là việc của tôi sao...?

"Phải nhặt lên sao... Ờm, nó rơi ở đâu?"

"Ếch... Nhặt lên á, là anh phải nhặt!?"

"Thì phải rồi, cô Ikoma đâu có dùng tay được..."

"! Cái, cái gì...!"

Cô Ikoma hình như đang vô cùng bối rối vì lý do gì đó.

"Vậy, nó rơi ở đâu?"

"K-không, không phải... Nó rơi vào, trong chiếc áo choàng...!"

À, ra vậy... Đúng là nó đã rơi vào trong áo choàng. Tôi đặt đôi đũa xuống một lần, rồi đưa tay phải vào trong chiếc áo choàng từ cổ áo của cô Ikoma. Cảm giác như đang đưa tay vào trong áo của người khác vậy, thật là kỳ lạ... Ngay lập tức, tay phải của tôi chạm vào một thứ gì đó. Cứng và nhẵn nhụi... Đây là, xương quai xanh của cô Ikoma, sao...!

"Két! Đừng, đừng chạm vào! Xa, xa hơn sang trái! Mau, mau lên đi!"

"Nói vậy thì tôi biết làm sao được... Khoảng chỗ này!?"

Theo lời cô Ikoma, tôi đưa tay sang trái. Lòng bàn tay tôi chạm vào thứ gì đó mềm mại.

"Kéttt! Này... anh, anh cố ý đúng không!?"

"Ể...!?"

K-không lẽ... thứ mềm mại và dễ chịu khi chạm vào này là...

"C-còn chạm đến bao giờ nữa hả!? Mau rút tay ra đi!"

N-ngực của cô Ikoma!? Tôi vội vàng rụt tay lại. Tôi đã lỡ chạm mạnh vào ngực trái của cô Ikoma qua lớp váy rồi...! Oa oai, t-tôi phải bình tĩnh lại... Chúng tôi dính sát vào nhau thế này, nếu không cẩn thận cô Ikoma sẽ nhận ra mất...

"C-cái tên chó dê này! Nhớ đó nha!?"

"N-nói vậy thì... tôi không nhìn thấy thì biết làm sao được!"

"Đừng có mà tráo trở!"

"Vậy, mì... rốt cuộc ở chỗ nào vậy!?"

"Chỗ ban nãy, hơi sang phải một chút! Khoảng giữa xương quai xanh!"

Giữa xương quai xanh... Lần nữa, tay phải của tôi chạm vào xương quai xanh của cô Ikoma.

"Hơi sang trái, xuống dưới một chút..."

"Ờm... chỗ này...?"

"...Ách...! K-không phải...! Đồ ngốc! A, anh... anh đưa tay vào trong áo của tôi...!?"

"Ếch!? Thật không!? Xin lỗi!"

Nghe lời cô Ikoma, tôi vội vàng rút tay lại. Ôi, chết tiệt! Tôi suýt chút nữa là chạm vào ngực trần của cô Ikoma sao...!

"...Ách, nhân cơ hội này mà quấy rối tình dục lung tung... Dừng lại đi cái đồ tên Kimishima dê xồm nàyyyy!"

"Gừ ưm!?"

Đột nhiên, một cơn đau nhói chạy khắp đầu tôi. Gáy của cô Ikoma ở phía trước đã đụng mạnh vào đầu tôi... nói cách khác, cô ấy đã dùng đầu đập vào tôi.

"Đau quáaaa!"

Vì quá đau, tôi hét lên.

"Vâng, đội Yamada & Sasaki đã hoàn thành xuất sắc món mì soba của mình!"

K-không thể tin được...! Chúng tôi còn chưa ăn được miếng đầu tiên nữa là...!

Sau đó, trong lúc tôi đang quằn quại vì đau, các cặp đôi khác cũng lần lượt hoàn thành mì soba.

"À, ừm, tôi có một thông báo đáng tiếc... Tiếp nối game thứ nhất, ở game thứ hai này đội Kimishima & Ikoma lại về chót, nên cơ hội giành chiến thắng đã không còn nữa rồi ạ..."

"Ểch!?"

Chúng tôi sốc nặng trước sự thật tàn nhẫn mà người dẫn chương trình vừa thông báo.

"K-không thể tin được..."

Cô Ikoma thì thầm như người mớ ngủ.

"Ba mươi nghìn yên Amazon... Hu hu hu... L-là lỗi của anh!"

"Sao lại là lỗi của tôi chứ!?"

Cô Ikoma vừa khóc nức nở vừa đánh đét đét vào vai tôi. Tôi biết việc lỡ chạm vào ngực cô ấy là sai, nhưng việc không giành được chiến thắng thì tuyệt đối không phải lỗi của tôi!

"Dù đã hết cơ hội giành chiến thắng, nhưng hai bạn vẫn có thể tham gia trò chơi cuối cùng... Hai bạn muốn tham gia chứ?"

"Ếch!? K-không... Chúng tôi xin dừng lại..."

Biết rằng không thể vô địch được nữa, tôi không muốn làm trò cười trên sân khấu nữa... Tôi lập tức trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình.

Và cứ thế, sau bao nhiêu chuyện lộn xộn, chúng tôi đã không thể giành chiến thắng trong "Giải Vô Địch Cặp Đôi"... Ngay từ đầu, việc chúng tôi, những người không phải là cặp đôi thật sự, lại giả mạo để tham gia "Giải Vô Địch Cặp Đôi" đã là một sai lầm rồi...

"Hai anh chị đều rất tiếc nhỉ! Tôi đã cổ vũ từ phía khán đài đấy! ...Mà, ủa? Hai anh chị..."

Khi chúng tôi bước xuống sân khấu, Emiri-chan đã đón chúng tôi. Tuy nhiên, kể từ khi "Giải Vô Địch Cặp Đôi" kết thúc, chúng tôi gần như không nói chuyện với nhau, không khí trở nên căng thẳng. Hay đúng hơn là, dù không cố ý nhưng tôi đã quấy rối tình dục cô ấy, và còn làm lỡ mất cơ hội vô địch, nên cô Ikoma đang giận tôi một cách đơn phương...

"À, này, sắp đến lúc bắt đầu sân khấu idol chính của hôm nay rồi đó! Chúng ta hãy lấy lại tinh thần và đi xem đi!"

"À, ừm... Đúng rồi!"

Nghe Emiri-chan nói, tôi nhìn đồng hồ thì thấy đúng là còn ba mươi phút nữa là đến buổi biểu diễn của idol, một thời điểm vừa phải. Hy vọng xem live của idol xong, cô Ikoma sẽ vui vẻ trở lại...

Chúng tôi đi vào nhà thi đấu, nơi tổ chức buổi live của idol. Bên trong nhà thi đấu, những chiếc ghế xếp chồng chất, lác đác đã có người ngồi. Nhìn vào tờ chương trình, hình như bây giờ đang là tiết mục trước buổi live của idol, một sân khấu của câu lạc bộ nhảy. Tiết mục đó hình như có thể xem mà không cần vé.

Chúng tôi nhìn số ghế trên vé, tìm chiếc ghế có dán số đó rồi ngồi xuống.

"Oa, tiết mục của câu lạc bộ nhảy cũng rất chuyên nghiệp! Ngầu quá!"

"Đúng vậy! Nếu chỉ xét về vũ đạo, có khi còn tuyệt vời hơn cả buổi live idol sắp tới nữa ấy chứ!?"

Tôi và Emiri-chan bất giác thán phục khi xem tiết mục của câu lạc bộ nhảy. Tiết mục của câu lạc bộ nhảy nữ thật sự chuyên nghiệp và cực kỳ cuốn hút.

...Mà nói đến đây, cô Ikoma nãy giờ gần như không nói gì cả... Thật là, cô ấy định giận đến bao giờ nữa đây... Tôi cũng đã xin lỗi về chuyện quấy rối tình dục sau "Giải Vô Địch Cặp Đôi" rồi mà...

"Tiết mục vừa rồi là màn nhảy hip-hop của câu lạc bộ nhảy nữ "MEDIUM"! Tiếp theo sẽ là... sân khấu live của nhóm nhạc thần tượng "Doragon-gumi.inc"!"

"Mong đợi mãi!"

Lúc tôi nhận ra thì khán đài, vốn lúc nãy còn khá nhiều chỗ trống, giờ đã gần như đầy kín. Phần lớn trong số đó là những khán giả có vẻ ngoài cho thấy họ là fan của idol. Có rất nhiều người mặc áo thun hoặc áo happi (kiểu áo choàng truyền thống) mà tôi đoán là đồ lưu niệm của idol, hoặc cầm khăn, quạt. Hầu hết mọi người đều đã chuẩn bị sẵn đèn lightstick. Quả nhiên, họ nổi tiếng thật...

"Vậy xin mời các thành viên của "Doragon-gumi.inc"!"

Cùng với lời nói của người dẫn chương trình, nhóm nhạc thần tượng "Doragon-gumi.inc" xuất hiện trên sân khấu. Đồng thời, khán đài tràn ngập nhiệt khí, vô số tiếng reo hò vang vọng.

"Maiko!"

"Maimai!"

"À, cô bé trung tâm tên 'Maiko' hình như là người nổi tiếng nhất đó."

"Ồ, vậy sao..."

Maiko? Sao tôi có cảm giác đã nghe thấy ở đâu đó rồi nhỉ...

"Gì chứ...!"

Tôi nhìn nữ thần tượng trên sân khấu, không tin vào mắt mình. Ở giữa nhóm ba người... chính là cô gái đáng yêu đã cùng tôi đi dạo quanh lễ hội học đường vỏn vẹn ba mươi phút sáng nay.

"M-Maiko là... cô gái ở giữa đó sao!?"

"? Vâng, đúng vậy ạ."

"Mọi người ơi, hôm nay đã đến với buổi live tại lễ hội học đường của "Doragon-gumi.inc", chúng tôi xin chân thành cảm ơn!"

"Maikoouu!"

"Maiko", thành viên trung tâm của "Doragon-gumi.inc", chào khán giả trên sân khấu. Không ngờ... cô gái lúc nãy lại chính là idol mà tôi định đi xem hôm nay! Thật là nằm ngoài dự đoán. Chả trách cô ấy lại đáng yêu đến vậy. Và hơn nữa... việc cô ấy giấu mặt là vì sẽ rất phiền phức nếu bị fan hoặc những người quen biết cô ấy phát hiện, phải không!

"Kimishima, cậu đang ngây người ra kìa... Có chuyện gì sao?"

"K-không, không có gì..."

Dù có kể chuyện vừa xảy ra cho hai người họ nghe, tôi cũng không biết họ có tin không... Tốt hơn hết là cứ giữ im lặng vậy. Ngay cả bản thân tôi, dù giờ đang thấy cô ấy trên sân khấu, vẫn khó lòng tin được...

Cuối cùng, sau khi chào hỏi, sân khấu live của "Doragon-gumi.inc" dường như sắp bắt đầu. Nhắc mới nhớ, cô ấy... khá là vụng về, nếu không muốn nói là hậu đậu và ngốc nghếch thì phải, liệu cô ấy có thể trình diễn tốt trên sân khấu live không nhỉ? Tiết mục của câu lạc bộ nhảy lúc nãy quá xuất sắc, nếu có sự khác biệt rõ rệt thì thật đáng tiếc...

"...!"

Ngay khi bài hát bắt đầu, biểu cảm tươi cười của Maiko đột ngột thay đổi.

"Oa, ngầu quá..."

Sân khấu bắt đầu, tôi hoàn toàn bị sốc. Các cô gái nhảy mạnh mẽ hơn tôi nghĩ rất nhiều, và họ cũng hát thật chứ không phải hát nhép. Hơn nữa... cả vũ đạo lẫn giọng hát đều ở một trình độ đáng kinh ngạc.

Làm sao mà họ có thể nhảy mạnh mẽ như vậy mà giọng hát vẫn ổn định đến thế? Vũ đạo còn hoàn thiện hơn cả màn trình diễn của câu lạc bộ nhảy lúc nãy. Những động tác mạnh mẽ nhưng lại rất chuẩn xác, ba người phối hợp ăn ý đến hoàn hảo.

Đặc biệt là... "Maiko" ở vị trí trung tâm nổi bật hơn hẳn. Hoàn thiện là lẽ đương nhiên, nhưng còn có một sức hút khiến người ta không thể rời mắt khỏi màn trình diễn của cô ấy... hay nói cách khác là gì nhỉ. Tôi cảm thấy cô ấy có một sức mạnh kỳ lạ có thể mê hoặc lòng người. Cô gái hậu đậu và ngốc nghếch lúc nãy và cô ấy trên sân khấu hoàn toàn như hai người khác nhau.

Đây chính là một idol chuyên nghiệp, sao...? Thành thật mà nói, tôi không kỳ vọng nhiều vào idol, nhưng quả là không ngờ.

"T...tuyệt vời..."

"...!"

Cô Ikoma, nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng cất lời. Tôi nhìn thấy cô ấy đang ngỡ ngàng nhìn các idol trên sân khấu với đôi mắt sáng rực.

"Thật sự rất tuyệt vời! Đây là lần đầu tiên tôi xem live của idol, mà lại còn cảm động đến vậy!"

"Ừ, tôi cũng vậy!"

Sau khi xem xong buổi live, chúng tôi vừa di chuyển ra khỏi nhà thi đấu vừa hào hứng chia sẻ cảm nghĩ.

"Kimishima..."

"...!"

Cô Ikoma gọi tôi, tôi giật mình nhìn cô ấy.

"Truyện tranh về idol... Tôi nhất định sẽ làm cho nó thật hay! Hay đến mức có thể khiến độc giả cảm động như sân khấu hôm nay vậy!"

Cô Ikoma nghiêm túc nói với tôi. Cô Ikoma... sau khi xem sân khấu của idol, cô ấy đã nghĩ những điều như vậy sao...!

"...! Ừm, đúng vậy! Hãy cố gắng hết sức nào! Tôi cũng vậy, sau khi xem sân khấu hôm nay, lại càng có động lực hơn với truyện tranh về idol!"

"...Hì hì. Tôi mong chờ truyện tranh của hai bạn lắm đó!"

Sau khi cùng nhau thề sẽ nỗ lực cho truyện tranh, đã đến lúc người anh họ của cô Ikoma trực ở quán okonomiyaki, nên chúng tôi quyết định đi về phía đó.

"Haizz, được gặp Akira sau một năm trời... Chết thật, mình bắt đầu hồi hộp rồi đây."

"Hì hì, ngay cả cô Ikoma cũng bồn chồn như vậy sao ♪ Cảm giác như một thiếu nữ đang yêu vậy!"

À... tôi thì đâu có muốn gặp anh họ của cô Ikoma đâu chứ... Giá mà cứ thế này mà về thì tốt biết mấy... Nãy giờ thì cứ khó chịu bực bội, thế mà nhắc đến chuyện gặp anh họ là lại vui vẻ như một người khác vậy...

Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được gian hàng okonomiyaki ở sân thể thao. Vừa đúng lúc không có khách, tôi thấy một anh chàng đẹp trai và một cô gái xinh đẹp đang đứng cạnh nhau ở quầy okonomiyaki.

"Ách, Akira!"

Thấy bóng dáng đó, cô Ikoma vui vẻ cất tiếng gọi. Cái anh chàng đẹp trai này, là anh họ của cô Ikoma sao...? Làn da ngăm đen, vóc dáng vạm vỡ kiểu hoang dã... Không ngờ gu của cô Ikoma lại là một người đàn ông như thế này...

"À, Matsuri-chan! Em đến rồi sao!"

"...Hả?"

Thế nhưng, người phản ứng với lời nói của cô Ikoma lại không phải là anh chàng đẹp trai... mà là cô gái xinh đẹp đứng cạnh đó. Tôi bất giác thốt ra một tiếng đầy ngạc nhiên.

"Em nói là bận rộn với truyện tranh mà, không sao chứ? Em đã cố gắng đến đây đúng không?"

"Không, không sao đâu ạ! Lâu lắm rồi mới được gặp chị, em vui lắm ạ!"

"Chị cũng vui! Hôm nay để chị mời em ăn okonomiyaki nhé!"

...Anh họ Akira của cô Ikoma, lại là phụ nữ sao!? Cứ nói là người mình ngưỡng mộ, người trong mộng, làm tôi cứ tưởng là đàn ông chứ... gây hiểu lầm quá...! ...Thì ra. Là phụ nữ, một người phụ nữ...

Không, nhưng mà quả thật... Akira này có mái tóc trà dài mượt mà, gương mặt thanh tú trưởng thành, dáng người cao ráo, tính cách có vẻ hiền lành, và trên hết... vòng một rất lớn. Đầy đủ tất cả những yếu tố mà cô Ikoma thích hết luôn mà!

Cô Ikoma tuy có vẻ hồi hộp nhưng vẫn vui vẻ trò chuyện với Akira. Cô ấy thực sự rất ngưỡng mộ Akira... Một cô Ikoma như thế này, tôi thấy thật mới mẻ.

"Matsuri-chan, hai người bạn kia là ai vậy?"

"À, đây là Kimishima, bạn cộng sự vẽ truyện tranh của em, còn đây là Emiri, trợ lý của em."

Cô Ikoma giới thiệu chúng tôi một cách qua loa, hờ hững như không quan trọng gì.

"Chào hai bạn, tôi là Akira, anh họ của Matsuri. Cảm ơn hai bạn đã đến nhé."

Akira niềm nở chào hỏi chúng tôi.

"Dạ, chào chị! Em là Kimishima Sen ạ!"

"Em là Tsubaki Emiri, đang làm trợ lý ạ."

"Sau này mong hai bạn hãy tiếp tục giúp đỡ Matsuri-chan nhé ♪"

Akira mỉm cười dịu dàng nói với chúng tôi.

"Dạ, vâng...!"

"...Ô? Ừm, Kimishima... Chẳng lẽ lúc nãy cậu đã ăn takoyaki ở gian hàng kia sao?"

Akira nhìn chằm chằm vào mặt tôi một cách khó hiểu, rồi hỏi câu đó.

"Ểch!? À, vâng..."

"Quả nhiên! Cậu đã giả gái, ăn takoyaki với một cô gái giả trai đúng không?"

"...!?"

"Với một cô gái...?"

"Giả gái...?"

Nghe lời của Akira, cô Ikoma và Emiri-chan lặp lại một phần lời nói của cô ấy, rồi nhìn tôi với vẻ mặt không thể tin được.

K-không ổn rồi... Lúc nãy tôi đi cùng idol "Maiko", bị Akira nhìn thấy sao!

"Tôi cứ tưởng hai bạn là một cặp đôi tham gia cuộc thi giả trai giả gái, thấy đáng yêu nên đã nhìn đấy..."

"À, k-không... Chúng tôi không tham gia cuộc thi nào cả... chuyện đó có lý do sâu xa lắm ạ, ừm..."

"K-Kimishima lại có sở thích giả gái thì thật bất ngờ..."

Emiri-chan nhìn tôi với vẻ mặt kinh tởm.

"Ểch!? Không, tôi đã nói là không phải mà!"

"Hừm... Kimishima cũng ra dáng đại trượng phu đi cua gái gớm nhỉ. Lại còn trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà chúng ta tách ra hành động nữa chứ..."

Cô Ikoma cười nói với tôi, nhưng ánh mắt cô ấy thì không hề cười.

"Cua gái!? K-không... không phải như vậy...!"

"Ôi, xin lỗi nhé... Hai bạn giữ bí mật mà... Tôi lỡ lời rồi thì phải..."

Akira vội vàng xin lỗi tôi, nhưng lại càng làm cho mọi chuyện thêm đáng ngờ.

"Lúc nãy anh quấy rối tình dục tôi bao nhiêu thứ... Tôi cứ nghĩ sẽ quên đi hết và tha thứ cho anh... Vậy mà trước đó anh đã làm chuyện như vậy rồi... Cái tên chó luôn phát dục này!"

"K-không, không phải mà!"

Tiếng gầm giận dữ của cô Ikoma và tiếng kêu thảm hại của tôi vang vọng vô vọng khắp bầu trời thu của lễ hội học đường.