*Tôi sẽ biến cậu thành otaku, hãy biến tôi thành riajuu!* Truyện ngắn cộng tác
「Cả hai cậu cứ phải bận tâm giúp tớ thế này, tớ ngại ghê. Azuki-chan thì vừa mới đi Winter Comiket ngày thứ hai về, chắc mệt lắm rồi...」
Ngày hai mươi chín tháng Mười Hai.
Tôi, Kashiwada Naoki, cùng cô bạn thân Sakurai Azuki-chan, đã có mặt tại căn hộ vừa là nhà riêng vừa là nơi làm việc của Murasaki-san, tức Sakawa Yukari-san.
「Dạ không! Hôm nay không phải thể loại 'tủ' của em nên em không hề mệt chút nào đâu ạ! Chị đừng bận tâm!」
Murasaki-san, một tác giả doujin nổi tiếng đang tham gia sự kiện vào ngày thứ ba của Winter Comiket, đang vùi đầu vào công việc chuẩn bị cho ngày mai, như hoàn thiện bản in mới dạng copy-bon.
Bởi vì Nagase-san, người luôn giúp đỡ cô, lần này không được khỏe, nên tôi và Azuki-chan đã nhận lời giúp đỡ thay.
Trong khi Murasaki-san hăng hái chạy đua với thời gian để hoàn thành copy-bon, tôi và Azuki-chan miệt mài gấp đôi những bản nháp copy-bon in hai mặt liên tục phun ra từ máy in. Tuy là công việc đơn giản nhưng tổng cộng có đến ba trăm cuốn nên khối lượng cũng không hề nhỏ.
Nhân tiện, sau khi bản nháp Murasaki-san đang vẽ hoàn thành và in xong, chúng tôi sẽ chuyển sang công đoạn kẹp phần thân đã gấp đôi vào bìa và dùng dập ghim cố định hai chỗ ở gáy sách. Copy-bon, khác với offset ủy thác cho nhà in, phải tự mình in ấn và đóng gói, nên xét về mặt này thì khá vất vả.
「Mà Murasaki-san, lần này chỉ có mỗi cuốn copy-bon mới này thôi sao ạ? Bình thường lúc nào cũng phải có ít nhất một cuốn offset và cả hàng hóa nữa chứ, lần này chị bận quá à? Có phải là do bản thảo thương mại không ạ...?」
Tôi hỏi vọng về phía lưng Murasaki-san, người đang miệt mài làm việc trước máy tính.
「À ừm, đúng vậy đó... Thực ra, đến tận hôm kia tớ vẫn còn đang chạy deadline cho bản thảo thương mại...」
「... ! Bản thảo thương mại...!」
「Đúng vậy. Lần này, deadline lại trùng hoàn toàn với Winter Comiket. Thế nên tớ đã nghĩ chắc không kịp ra ấn phẩm mới rồi, nhưng mà chỉ phát hành lại những bản đã có thì tớ không đành lòng chút nào, nên là tớ đã vội vã bắt đầu vẽ copy-bon từ hôm qua đó...」
「Ôi, ra là vậy ạ!? Em có nghe nói dạo này chị có làm bản thảo thương mại, nhưng không ngờ deadline lại là tận hôm kia...」
Chắc là khoảng mùa hè năm nay, Murasaki-san, vốn là một tác giả doujin, đã nói rằng sẽ cố gắng trở thành một mangaka chuyên nghiệp.
Sau đó, khi cô ấy mang bản thảo đến một nhà xuất bản lớn, ngay lập tức có được biên tập viên phụ trách, và được thông báo sẽ nhanh chóng bắt tay vào bản thảo tiếp theo để ra mắt độc giả.
Đột nhiên lại có diễn biến như vậy, đúng là chỉ có thể nói là tài năng. Nhưng nghĩ đến thực lực của Murasaki-san thì điều đó cũng hiển nhiên thôi.
「À đúng rồi, cả hai cậu ngày mai cũng đi Winter Comiket phải không, nên hôm nay cứ nghỉ sớm cũng được đó. Ngày mai lại phải dậy sớm nữa, thật sự cảm ơn các cậu nhiều lắm.」
「Dạ không sao đâu ạ, cậu Kashiwada thì còn đỡ chứ em thì ngày mai cũng không đi sớm đến vậy đâu. Ngày thứ ba thì cũng không có gì đặc biệt để mua, nên em chỉ đi cosplay cùng mấy bạn trong lớp thôi ạ.」
「Ồ, cậu sẽ cosplay sao!? Nhất định tớ phải chiêm ngưỡng mới được!」
「Buổi sáng chắc chị bận lắm phải không ạ? Khi nào khu vực của chị đỡ đông một chút thì em sẽ ghé qua chơi! Một bạn trong lớp em, dù là lần đầu tiên cosplay nhưng mà là một cô bé siêu xinh nên em đang rất háo hức chờ được giúp bạn ấy hóa trang ạ!」
Azuki-chan nói với vẻ phấn khích. Quả thật, tôi rất hiểu cảm giác của Azuki-chan. Không ngờ cô bé đó lại đồng ý cosplay... Tôi cũng cực kỳ ngạc nhiên.
「Nghe thật là thú vị nhỉ! Kashiwada-san cũng sẽ cosplay sao?」
「Đâ, đâu có! Ngày mai tôi có hẹn với mấy đứa bạn trong lớp đi mua sắm từ sáng sớm lận.」
「Ồ, vậy sao? Tiếc thật. Nhưng mà đúng là, nói đến ngày thứ ba thì Kashiwada-san lại bận rộn mua sắm nhỉ? Fufufu...」
Nà, nụ cười đầy ẩn ý đó là sao chứ... Quả thực cô ấy nói đúng nhưng mà bị nói vậy thì tự nhiên thấy hơi ngại...
「Mà, em không ngờ Murasaki-san lại trở thành tác giả thương mại đấy! Cứ tưởng chị sẽ tiếp tục làm tác giả doujin chuyên vẽ những cuốn bestseller nổi đình nổi đám mãi chứ...」
Tôi cũng đồng tình với lời Azuki-chan, người đang làm việc ở bên cạnh.
「Ồ, vậy sao? Mặc dù nói vậy, nhưng mà vẫn chưa ra mắt được đâu...」
「Sắp tới chắc chắn em sẽ được đọc manga của Murasaki-san trên tạp chí rồi! Em háo hức quá! À mà, Momoko-chan cũng sau khi đến Hokkaido thì cứ nói là 'sẽ cố gắng để trở thành tiểu thuyết gia chuyên nghiệp!', còn cậu Kashiwada thì cứ đột nhiên chăm chỉ học hành... Mọi người đều giỏi thật. Em cũng phải bắt đầu nghĩ đến tương lai rồi đây.」
Azuki-chan vừa tiếp tục công việc gấp đôi giấy vừa thở dài "hù".
「Azuki-chan thì nổi tiếng là cosplayer mà, hơn nữa vẽ cũng đẹp nữa. Cậu không nghĩ đến con đường đó sao? Này, kiểu như mangaka BL chẳng hạn...?」
Azuki-chan hình như sau khi lên năm hai thì lại vào lại câu lạc bộ Nghiên cứu Manga mà trước đây cô bé đã bỏ. Cô bé nói muốn làm hòa lại với những thành viên trong câu lạc bộ có mối quan hệ khó xử. Sau đó, cô bé đã làm hòa được với các thành viên, thân thiết hơn trước, và không ngờ bây giờ lại còn trở thành chủ nhiệm câu lạc bộ nữa chứ.
Tiến lên phía trước một cách đường hoàng như vậy, tôi thấy thật đáng nể. Khi được xem cuốn tạp chí của câu lạc bộ Nghiên cứu Manga ở lễ hội văn hóa, tôi đã rất ngạc nhiên vì những bức minh họa BL cực kỳ đẹp.
「Không, em thì chẳng là gì đâu. Vẽ đối với em chỉ là sở thích thôi...」
「Vậy sao? Phí quá.」
「À mà, bản thảo mà Murasaki-san làm cho đến hôm kia là để gửi dự thi một giải thưởng nào đó sao ạ?」
「À, ừm... không hẳn là gửi dự thi giải thưởng. Tạp chí mà tớ gửi bản thảo đến là 'Pretty Dragon'.」
「...! Chị gửi đến 'Puri Dora' sao ạ!」
Tôi bất giác bị cuốn hút. 'Puri Dora' là tạp chí bán chạy nhất trong thể loại moe. Tôi cũng từng đọc khi có bộ manga yêu thích được đăng nhiều kỳ.
「Ừm. Cậu cũng biết sao. Ở 'Puri Dora' đó, sắp tới sẽ có một dự án tên là 'Pretty Dragon Cup'. Bản thảo của các mangaka mới sẽ được đăng trong tập sách phụ lục của 'Puri Dora', và sẽ được xếp hạng theo bình chọn của độc giả, nếu giành được giải Grand Prix thì sẽ có được quyền đăng nhiều kỳ trên 'Puri Dora', đó là một dự án như vậy... Và tớ đã được tham gia.」
「Ể, đột nhiên lại được đăng nhiều kỳ sao!? Em nhất định sẽ đọc và bình chọn ạ!」
「Tôi cũng vậy! Mà,すごいですね (nghe thật là kinh ngạc). Không ngờ lại thuận lợi đến mức đó...」
「Fufufu... nhưng mà, không biết sẽ thế nào đây. Tất nhiên tớ đã cố gắng hết sức rồi... Trong số các tác giả cùng tham gia 'Puri Dora Cup' có hai mangaka bộ đôi học sinh trung học, họ là những đối thủ mạnh đó. Tớ đã từng xem một tập one-shot của họ rồi, dù là học sinh trung học nhưng trình độ rất cao và vẽ những bộ manga rất thú vị.」
「Ê!? Mangaka bộ đôi học sinh trung học á!? Giống như Bakuman. vậy đó ha!」
「Cùng là học sinh trung học mà lại là mangaka chuyên nghiệp, giỏi quá ạ! Em muốn gặp một lần quá!」
「Ừm. Mùa thu năm nay tớ đã gặp họ một lần ở tiệc của nhà xuất bản, họ còn trẻ mà rất chững chạc, là hai người rất tuyệt vời và lễ phép đó.」
Murasaki-san tháo kính và nhìn xa xăm.
「Chắc giờ này cả hai người đó cũng đã hoàn thành bản thảo rồi nhỉ...」
***
「Xong rồi... Tất cả đã xong xuôi rồi...」
Ngày hai mươi chín tháng Mười Hai.
Hôm nay là hạn chót mà Saotome-san, biên tập viên phụ trách, đã đặt ra.
Tôi, Kimishima Izumi, và người bạn đồng hành là Ikoma-sensei, vừa hoàn thành bản thảo cho 'Puri Dora Cup' và nộp cho nhà xuất bản. Giờ đây, chúng tôi đang trên đường về nhà bằng tàu điện từ nhà xuất bản, trong trạng thái rã rời như cái vỏ rỗng.
「Ừm... đúng vậy...」
Ikoma-sensei, ngồi cạnh tôi trên ghế tàu, đáp lại một cách thiếu sức sống.
Mắt Ikoma-sensei cũng thâm quầng, trông hoàn toàn kiệt sức.
「...À, mà này Kimishima-kun. Ngày mai cậu có kế hoạch gì không?」
Ikoma-sensei đột ngột hỏi.
「Kế hoạch á? Làm gì có! Tớ sẽ ngủ cả ngày ở nhà!」
Mức độ mệt mỏi và thiếu ngủ vì chạy bản thảo liên tục vừa rồi không phải dạng vừa đâu. Tôi chỉ muốn về nhà ngủ ngay lập tức.
「Vậy sao, không có nhỉ... Vậy thì... cậu có thể đi mua sắm cùng tớ một chút được không?」
Tôi không giấu nổi sự ngạc nhiên trước lời nói của Ikoma-sensei.
「Mua sắm á!? Mệt lử người thế này mà Ikoma-sensei lại đi mua sắm sao!? Hơn nữa, lại vào cuối năm thế này!? Đâu nhất thiết phải là ngày mai chứ!」
「Chỉ có ngày mai mới bán thứ đó thôi! Hè năm nay tớ cũng đã đi rồi, người thì đông nghịt, trời thì nóng chết đi được... một mình tớ chẳng mua được gì cả. Nhưng nếu có Kimishima-kun đi cùng thì tớ sẽ vững tâm hơn nhiều.」
「Gì chứ!? Rốt cuộc là định mua cái gì vậy!? Định đi giảm giá hả?」
「À thì ngày mai tớ sẽ giải thích chi tiết... Vậy, cậu đi không?」
Ikoma-sensei nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi.
「Ơ... không, không đâu! Mệt chết được nên ngày mai tớ muốn nghỉ ngơi! Ikoma-sensei cũng nên nghỉ ngơi thay vì đi mua sắm thì hơn!」
Nếu sức khỏe hoàn hảo thì không nói làm gì, chứ trong tình trạng này mà đi mua sắm...
「Nà...! Hừ, vậy thì thôi! Tớ đi một mình! Tớ đã nghĩ nhất định phải đi sau khi hoàn thành bản thảo rồi! Tớ đã lấy chuyện ngày mai làm động lực để cố gắng làm bản thảo, nên nhất định... tớ sẽ đi dù phải lê lết!」
Rốt cuộc cái thứ mà Ikoma-sensei muốn đến mức đó là gì chứ...?
「Nà...! Trong tình trạng mệt mỏi rã rời thế này mà đi, nếu lỡ đổ gục giữa đường thì tính sao!?」
「Hừ, ta đây làm sao mà sơ suất như vậy được! Chưa mua được thì ta đây có chết cũng không ngã đâu!」
「Nà, nà...!」
Xem ra quyết tâm của Ikoma-sensei không thể lay chuyển được rồi. Thật là...
「Ư, thôi được rồi! Đi thì đi!」
「...! Ơ, thật sao!? Cậu đi cùng thật sao!? Mệt lử người thế này mà... Kimishima-kun, cậu thật sự bất ngờ là một người tốt bụng đấy!」
Ikoma-sensei, không hiểu sao lại vui mừng một cách thái quá.
「Ơ, k, không phải...」
Việc tôi chỉ đi mua sắm cùng thôi mà cô ấy lại vui đến thế...
Ikoma-sensei... cũng có những lúc đáng yêu mà.
「Vậy thì, ngày mai cứ sáu giờ sáng hẹn ở Trung tâm Triển lãm Quốc tế nhé. Chuyến tàu đầu tiên từ nhà cậu cũng tầm đó thôi nhỉ?」
「...Hả!?」
Ikoma-sensei đột nhiên buông ra một câu nói kinh khủng, khiến tôi bất giác hỏi lại.
「Sáu giờ sáng!? Ch, chuyến tàu đầu tiên!? Ch, chuyện này là sao!?」
「Chi tiết thì lát nữa tớ sẽ quyết định rồi liên lạc sau.」
「Không không không, đợi đã! Tại sao chỉ đi mua sắm thôi mà lại là sáu giờ sáng!?」
「Cậu thật là rườm rà mấy chuyện nhỏ nhặt nhỉ. Không đi vào giờ đó thì sẽ hết hàng mất thôi. Ngày mai tớ sẽ giải thích chi tiết.」
「Không sáu giờ sáng thì sẽ hết hàng á... Rốt cuộc là định mua cái gì vậy!? Hơn nữa, giờ đó sớm thế, tôi chắc chắn không dậy nổi đâu! Vừa rồi toàn thiếu ngủ thôi mà...」
「Hừ, đúng là lề mề... Thôi được rồi, ngày mai cậu đi cùng tớ từ nhà tớ luôn.」
「...Ể!?」
Ikoma-sensei lại nói ra điều gì đó khó hiểu, khiến tôi rơi vào trạng thái bối rối. C, cái đó... lẽ nào...
「Đ, đi cùng từ nhà...」
「Vậy thì, tối nay cậu ngủ lại nhà tớ đi.」
「...!」
Lời nói quyết định của Ikoma-sensei khiến tôi kinh ngạc đến mức mất cả lời.
「Ơ... đ, được không ạ?」
「Nếu cậu ngủ nướng rồi lỡ hẹn thì tớ phiền lắm, nên đành vậy thôi!」
Tr, thật sao chứ... Cô ấy muốn tôi đi mua sắm cùng đến mức đó sao? Rốt cuộc là tại sao...?
Khi đến căn hộ kiêm nơi làm việc của Ikoma-sensei, cô ấy nói「Tớ vẫn còn việc phải làm」rồi đi vào căn phòng có máy tính.
Tôi, bị bỏ lại ở phòng khách, tạm thời ngồi xuống ghế sofa, nhưng vì quá căng thẳng nên không tài nào yên vị được.
Không, tôi cũng từng ngủ lại đây vài lần rồi. Nhưng lần nào cũng liên quan đến công việc.
Lần này, không phải vậy. Ikoma-sensei... rốt cuộc có ý đồ gì khi cho tôi ngủ lại nhà?
Nhà Ikoma-sensei chỉ có một chiếc giường. Lẽ nào... chúng tôi sẽ ngủ chung trên chiếc giường đó sao? Lẽ nào, cùng với Ikoma-sensei trong bộ váy ngủ...? Ôi không, những tưởng tượng hão huyền cứ thế tuôn trào! Chỉ nghĩ thôi mà tim đã muốn nổ tung rồi!
「Phù. Kiểm tra vòng tròn xong rồi.」
Khi tôi đang một mình lầm lũi lo lắng, Ikoma-sensei quay trở lại phòng khách. Cô ấy không mặc váy ngủ mà đã thay bộ đồ thể thao.
「I, Ikoma-sensei! Cuối cùng thì cũng nói cho tôi biết ngày mai sẽ đi đâu đi chứ!」
「Ơ? À, đúng vậy nhỉ... Đến mức này rồi thì cậu chắc cũng không bỏ trốn đâu nhỉ.」
Bỏ, bỏ trốn?
「Ngày mai tớ định đi là 'Winter Comiket' đó. Cậu đã từng đi chưa?」
「...! W, Winter Comiket!? Làm gì có... !」
Tôi ít nhất cũng có nghe qua nó là cái gì. Chắc là một sự kiện bán doujinshi diễn ra vào mùa hè và mùa đông tại Tokyo Big Sight.
Không ngờ cái gọi là 'mua sắm' của Ikoma-sensei lại là 'Winter Comiket'...!
「Đi 'Winter Comiket' thì tôi hiểu rồi... nhưng tại sao lại phải sớm đến thế!?」
「Ấn phẩm mới của các tác giả nổi tiếng (kabe-sa) sẽ hết hàng nếu không đi sớm! Cậu hãy giúp tớ mua một nửa số vòng tròn mà tớ muốn mua. Một mình tớ thì không thể nào đi hết được mà còn nhanh chóng bán hết sạch nữa chứ.」
「Ê!? V, vậy sao...?」
Việc mua sắm ở 'Winter Comiket' lại khắc nghiệt đến vậy... tôi chưa hề biết.
「Ngày mai tớ sẽ đưa cậu bản đồ địa điểm. Trong đó cũng sẽ ghi rõ thông tin về những cuốn sách mà cậu cần mua.」
「Hà... coi như không còn lựa chọn nào khác ngoài đi vậy... Nếu biết vậy thì lúc nãy từ chối quách cho rồi...」
Tôi có gì mà phải đau khổ đến vậy, trong lúc mệt mỏi rã rời thế này mà từ sáng sớm đã phải vất vả giúp Ikoma-sensei mua doujinshi chứ.
「Hừ, cậu lẩm bẩm gì thế. Ít nhất tớ cũng sẽ có gì đó để cảm ơn cậu mà.」
Cảm ơn à...
「À, nữa, Kimishima-kun sẽ ngủ trên chiếc sofa này.」
「...! Ơ, vậy sao...」
S, sofa à... Không... nghĩ kỹ lại thì, đúng là phải vậy rồi! Tôi đã kỳ vọng cái quái gì chứ!
Tức là, Ikoma-sensei đơn giản chỉ muốn tôi làm chân đi mua đồ ở Winter Comiket thôi, và việc cho tôi ngủ lại nhà cũng chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả...
「...! Khoan đã, cái phản ứng đó... C, cậu... lẽ nào, mu, muốn ngủ chung giường với t, tớ sao!?」
Ikoma-sensei lập tức đỏ bừng mặt và kêu lên.
「...! Ơ, k, không phải... không phải vậy đâu...」
Tôi cũng đỏ mặt và vội vàng phủ nhận.
「Cậu đỏ mặt làm gì!? Cái phản ứng đó... đúng là vậy rồi nhỉ!? Cậu đang nghĩ gì thế hả, tên biến thái này! Đồ dâm dê! Mau đi ngủ đi! Ngày mai bốn giờ sáng phải dậy đó!」
Ikoma-sensei vẫn còn đỏ mặt, rời khỏi phòng khách và đóng sầm cửa lại.
Hà, tự nhiên thấy mệt kinh khủng... Đúng như lời Ikoma-sensei nói, ngày mai cũng phải dậy sớm nên đi ngủ thôi. Cũng muốn tắm nhưng mà cơn buồn ngủ mạnh hơn.
Vừa nằm xuống sofa, cơn buồn ngủ ập đến ngay lập tức.
「...Ừm...」
Bị buồn tiểu đánh thức, tôi mở mắt. Cái trần nhà lạ lẫm... À, đúng rồi. Tôi đang ngủ lại nơi làm việc của Ikoma-sensei mà.
Trên người tôi được đắp một chiếc chăn dày và một chiếc chăn bông. Hả? Lúc ngủ mình có đắp cái này không nhỉ?
Lẽ nào, Ikoma-sensei đã đắp cho tôi sau khi tôi ngủ? Cô ấy cũng có những lúc tốt bụng thật...
Mặc dù cực kỳ buồn ngủ, ra khỏi chăn lại lạnh nên không muốn đi, nhưng cũng không thể cứ thế mà tiểu bậy trong chỗ làm việc của Ikoma-sensei được, nên đành lờ mờ mắt đi về phía nhà vệ sinh.
Ngay cả bật đèn cũng lười, tôi cố gắng thoát ra khỏi phòng khách trong bóng tối và ra hành lang.
Ưm, nhà vệ sinh là cái cửa này đúng không nhỉ? Với cái đầu lơ mơ, tôi theo cảm tính mở cánh cửa ra...
「...!」
「Ể...!」
Ở đó... là Ikoma-sensei đang cởi áo lót.
Nhân tiện, phía dưới cô ấy vẫn còn mặc váy.
「Ky... Kyyyaaaaaa——!?」
Ikoma-sensei ném quần áo cô ấy vừa cởi dưới chân vào tôi.
「X, x, xin lỗi!」
Tôi vội vàng đóng sầm cửa lại.
Hôm nay là màu hồng à... Phù.
...Không phải! Tôi đang làm cái quái gì thế này! Lại nhầm cửa nhà vệ sinh với cửa phòng thay đồ của phòng tắm nữa chứ...! Này, đã bao nhiêu lần gây tai nạn ở phòng tắm nhà Ikoma-sensei rồi mà vẫn chưa chịu tỉnh ngộ hả!
「Cái tên Biến Thái Đảo này...! Lần nào cũng vậy... cậu cố tình phải không!?」
Từ phía sau cánh cửa, tôi nghe thấy tiếng Ikoma-sensei đang giận dữ.
「Đâ, đâu có cố tình! Tôi định đi vệ sinh mà nhầm thôi! Ikoma-sensei mới phải, tại sao lại tắm vào giờ này!?」
「Người ta tắm vào giờ nào trong nhà mình là chuyện của người ta chứ!? Tớ ngủ quên mà chưa tắm, bây giờ tỉnh dậy định tắm đó!」
「V, vậy sao... X, xin lỗi... Dù sao thì, không phải cố tình đâu...」
Cửa phòng thay đồ không có khóa, cũng không có kính mờ một phần nào cả, nên không thể biết được bên trong có ai không. Tất nhiên, nếu biết Ikoma-sensei đang ở trong thì tôi đã không mở cửa rồi.
「Ư, thôi được rồi! Tớ biết rồi! Thôi đi, mau đi vệ sinh rồi ngủ đi!」
Ikoma-sensei coi như đã tha thứ cho tôi (?), nên tôi làm theo lời cô ấy, đi vệ sinh xong rồi quay lại phòng khách để ngủ.
Nhìn điện thoại, bây giờ là hai giờ sáng. Tôi nhớ là cô ấy bảo bốn giờ sáng phải dậy, vậy là chỉ còn hai tiếng nữa để ngủ thôi sao... Tôi hoàn toàn không có cảm giác mình có thể dậy nổi.
Tuy nhiên, nghĩ kỹ lại thì, tắm vào giờ này thì Ikoma-sensei cũng thiếu ngủ giống tôi thôi.
Với cái tính khó dậy buổi sáng của Ikoma-sensei, làm sao cô ấy có thể dậy vào bốn giờ sáng được. Cùng lắm là ngủ nướng rồi hủy bỏ kế hoạch thôi. Ừm, nhất định sẽ là như vậy.
Với kỳ vọng đó trong lòng, tôi nằm xuống sofa và cơn buồn ngủ lại ập đến ngay lập tức.
「Kimishima-kun, dậy đi!」
「...!」
Một tiếng gọi lớn vang lên, tôi choàng tỉnh. Trước mặt tôi, Ikoma-sensei đang đứng.
À, đúng rồi. Hôm qua tôi đã ngủ lại nơi làm việc của Ikoma-sensei...
「Bốn rưỡi phải đi rồi, nên có hai mươi phút để chuẩn bị đó.」
Nhìn sang, Ikoma-sensei đã thay đồ bình thường rồi.
Nhanh, nhanh thật! Cô ấy đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi sao. Lúc nào cũng khó dậy thế mà, đến những lúc như thế này thì lại chỉnh tề ghê...
Trong thoáng chốc, tôi lại nhớ đến hình ảnh Ikoma-sensei mà tôi đã thấy ở phòng thay đồ hôm qua.
「...? Nà, cậu nhìn chằm chằm mặt người ta làm gì thế! Mau chuẩn bị đi chứ!」
「Vâng, vâng ạ!」
Chuẩn bị xong xuôi ra ngoài, xung quanh vẫn còn tối.
「Haizzz, buồn ngủ quá... Mà, lạnh quá...」
「Đàn ông con trai mà lằng nhằng mãi thế, này, cầm lấy.」
「Ể...」
Ikoma-sensei vừa cằn nhằn vừa đưa cho tôi một miếng túi sưởi.
「À, cảm ơn...」
「Là vật phẩm thiết yếu cho Winter Comiket đó. Hôm nay cậu phải làm việc chăm chỉ cho tớ mà.」
「À... ừm, tôi biết mà.」
Trên đường đi tàu điện đến ga International Exhibition Center, điểm đến của chúng tôi, mặc dù còn sáng sớm nhưng người đã đông nghịt. Hầu hết đều là đàn ông.
「Cái này... lẽ nào, tất cả đều là những người đi Winter Comiket sao...?」
「Đương nhiên rồi.」
Khi đến ga International Exhibition Center, rất nhiều người (chủ yếu là đàn ông) từ ga đang đi về cùng một hướng. Nơi mọi người đổ về... đương nhiên là Tokyo Big Sight. Khi đến gần Big Sight, một hàng người đã hình thành. Tôi cùng Ikoma-sensei xếp hàng ở cuối.
「Kimishima-kun, cậu lo phần vòng tròn này nhé.」
Trong lúc xếp hàng, Ikoma-sensei đưa cho tôi một tờ giấy.
「Cái gì thế này...?」
「Bản đồ vòng tròn đó.」
Hình như là bản đồ bên trong Tokyo Big Sight... có những điểm được đánh dấu bằng bút màu và có ghi chú bên cạnh.
「Cậu đi đến những chỗ được đánh dấu trên bản đồ này, xác nhận số không gian và vòng tròn được ghi ở đây. Nếu đúng, thì đây là tên cuốn sách muốn mua, hãy mua giúp tớ nhé.」
Ikoma-sensei chỉ vào ghi chú trên bản đồ và giải thích.
「Hà, ừm...」
「Này, cái giọng trả lời thiếu sức sống đó là sao chứ. Vẫn còn ngủ à? Cậu có hiểu rõ không đó? Tớ phụ trách hội trường phía Đông, Kimishima-kun phụ trách hội trường phía Tây.」
「Ph, phía Tây á?」
Trong hội trường, chia ra phía Đông và phía Tây sao...?
「Đúng vậy! Lần này ngoài những vòng tròn luôn mua của Kancolle và Idolm@ster, với những vòng tròn manga gốc, tớ còn muốn mua sách của Gundam Build Wars và Yamano Suzume nữa, nên phải đi nhiều chỗ quá, vất vả ghê.」
「Hê, hừm...」
Tôi không hiểu rõ lắm những gì Ikoma-sensei nói, nhưng vẫn đáp lại cho có lệ.
「Cá nhân tớ thì rất mong chờ cuốn sách của Kaete-san trong Yamano Suzume! Xem catalog hay Pixiv thì thấy hình như không chỉ có Yuri mà còn khá nhiều sách erotica thông thường nữa nên tớ nhất định muốn mua! Mong là chưa hết hàng... Khoan đã! Kimishima-kun! Cậu đang ngủ gật trong khi người ta đang nói chuyện hả!?」
「...Hả! À, xin lỗi... vì quá chán và buồn ngủ nên tôi ngủ gật mất...」
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy mà con người ta cũng có thể ngủ được sao. Chắc là buồn ngủ đến mức đó rồi.
「Chán là sao!?」
Trong lúc buồn ngủ chết đi được thế này mà bị nói những chuyện hoàn toàn không hiểu thì đương nhiên là buồn ngủ rồi... tôi thầm nghĩ.
Rồi, không biết bao nhiêu thời gian đã trôi qua.
「Ikoma-sensei, còn bao lâu nữa...?」
「Cậu vừa mới hỏi câu đó cách đây không lâu mà! Không phải trẻ con xếp hàng ở công viên giải trí đâu nhé!」
Thời gian xếp hàng dài đến mức vượt ngoài sức tưởng tượng của tôi. Tôi đã ngủ gật nhiều lần ngay cả khi đang đứng, và cứ mỗi lần hàng di chuyển là Ikoma-sensei lại gọi tôi dậy.
『Bây giờ, chúng tôi xin khai mạc Lễ hội Comic Festa』
Sau khi xếp hàng được vài tiếng, một thông báo như vậy vang lên. Cứ tưởng vậy, thì những người đang xếp hàng đồng loạt vỗ tay.
「T, tại sao lại vỗ tay?」
「Đó là tục lệ mà.」
Ikoma-sensei cũng vỗ tay, nên tôi cũng tạm thời vỗ tay theo mọi người xung quanh.
「Vậy thì, lát nữa chúng ta sẽ gặp nhau ở lối vào này nhé, xong rồi thì liên lạc cho tớ.」
Khi hàng kết thúc và cuối cùng cũng vào được hội trường, Ikoma-sensei đưa cho tôi ví tiền dùng để mua sắm hôm nay và túi giấy để đựng doujinshi đã mua, nói vậy rồi rời đi để tự mình mua doujinshi.
Hà... không ngờ lại phải xếp hàng lâu đến vậy. Chỉ xếp hàng thôi mà đã mệt lử rồi.
Tôi, bị bỏ lại, vừa hối hận vì đã đến đây hôm nay, vừa nhìn bảng hướng dẫn và bắt đầu đi về phía khu vực tên là 'Hội trường Tây'.
Đến Hội trường Tây, tôi nhìn vào bản đồ mà Ikoma-sensei đưa và đi về phía 'Khu vực vòng tròn' được đánh dấu trên bản đồ.
「...!」
Đến nơi, tôi sững sờ. Không ngờ, đã xếp hàng đến chết mệt mới vào được hội trường, mà vào rồi thì bây giờ lại phải xếp hàng chờ ở các khu vực vòng tròn nữa.
Tất cả các 'Khu vực vòng tròn' mà Ikoma-sensei chỉ định đều có hàng dài người xếp. Xem ra, cô ấy chỉ định mua những cuốn doujinshi của các vòng tròn nổi tiếng mà thôi.
Dù sao thì tôi cũng mua được khoảng ba cuốn, và đang xếp hàng cho cuốn thứ tư.
「...!」
Tôi hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy người đang đứng trước tôi trong hàng.
Thành thật mà nói, ở cái nơi gọi là 'Winter Comiket' này có rất nhiều đàn ông trông có vẻ otaku... nhưng người đang xếp hàng trước tôi lại không hề phù hợp với nơi này. Đó là một anh chàng đẹp trai với mái tóc nâu sáng sủa, phong thái thời thượng, trạc tuổi tôi.
Hơn nữa, tôi có cảm giác như đã nhìn thấy ở đâu đó... Không, chắc là do tôi tưởng tượng thôi? Lẽ nào, là người nổi tiếng hay gì đó chăng?
「À, cái này ạ.」
Anh chàng đẹp trai đưa cho tôi một tấm bảng ghi tên vòng tròn, số không gian và chữ 'Cuối hàng'. Lúc xếp hàng ở các 'Khu vực vòng tròn' trước đó cũng có cái hệ thống dùng tấm bảng này. Xem ra, đó là tấm bảng dùng để báo cho những người mới xếp hàng biết đây là cuối hàng.
「À, vâng.」
Tôi nhận tấm phiếu rồi giơ lên vị trí dễ thấy y như anh chàng kia vừa làm.
“Trời đất, hàng người lần này đúng là đông kinh khủng, dài hơn hẳn mọi khi. Lần trước đâu có dài đến mức này đâu.”
Bị anh đẹp trai kia đột nhiên bắt chuyện, tôi giật bắn mình.
“A, v-vậy hả!?”
Chà, đúng là mấy anh đẹp trai thì thường cởi mở, lại còn khéo ăn khéo nói nữa chứ.
“À, đây là lần đầu cậu mua sách của nhóm này ở Comiket à?”
“V-vâng... đúng vậy ạ.”
“Ra vậy, hay là bình thường cậu hay mua qua mấy trang như Tora hay đặt hàng online?”
“Ơ… ừm… không, thực ra đây là lần đầu tiên tôi mua doujinshi luôn ạ…”
“Thế à! Tôi là cứ mỗi lần nhóm này ra sách mới là y như rằng phải mua cho bằng được, nói thật là tuyệt vời ông mặt trời luôn ấy! Đảm bảo không bao giờ làm thất vọng những gì cậu kỳ vọng khi xem ảnh mẫu trên mạng đâu! Thậm chí còn vượt cả mong đợi luôn ấy chứ…”
“H-hèn gì, vậy à…”
Anh đẹp trai kia mắt sáng rực lên, hồ hởi kể lể đủ điều về doujinshi của nhóm này. Nó đỉnh đến vậy cơ à… Nghe kể thế thì tôi cũng tò mò chút xíu đấy.
Chẳng mấy chốc, hàng người cũng đến lượt tôi, và tôi đã mua được cuốn doujinshi một cách suôn sẻ.
“…………”
Tôi liếc nhìn bìa cuốn doujinshi vừa mua, rồi chợt nhớ lại lời của anh đẹp trai ban nãy. Đúng là nét vẽ rất đẹp. Nếu nó hay ho đến thế thì tôi cũng muốn xem thử… Mặc dù là đồ của thầy Ikkoma thật, nhưng mình đã vất vả lắm mới mua được, xem một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ.
Đánh bại bởi sự tò mò, tôi đi sát vào một góc tường vắng người, rồi mở cuốn doujinshi vừa mua ra.
“…………!?”
Nhìn vào bên trong, tôi sững sờ đến mức mất cả lời.
Trước mắt tôi là cảnh tượng những xúc tu kinh tởm… Cái này gọi là xúc tu, phải không nhỉ? Một bé gái trông rõ ràng chỉ tầm học sinh tiểu học và một cô chị gái trưởng thành ngực khủng đang bị đám xúc tu đó tấn công.
K-khoan đã… có khi nào chỉ riêng trang này là thế này thôi không? Tôi nghĩ vậy và lật nhanh khắp các trang thì thấy, gần như toàn bộ đều là nội dung tương tự.
Bìa doujinshi thì có hình minh họa đẹp đẽ, toát lên vẻ trong sáng… Cái quái gì thế này!? Nhưng mà, nhìn kỹ thì trên bìa có dòng chữ “18 cấm”. Đ-đúng rồi… Doujinshi về cơ bản thì thường có nội dung người lớn mà…
Anh đẹp trai kia đã khen nức nở cái nội dung này ư? Trông vẻ ngoài tươi sáng thế mà lại là một tên biến thái dã man… Mà nói thế thì, thầy Ikkoma cũng thích thú đọc cái này sao? Thầy đang nghĩ cái quái gì vậy chứ…
Mà đã thế, hàng người ở trong khu triển lãm cũng như ở các nhóm đông nghịt thế này, chẳng phải có nghĩa là ai cũng muốn mua doujinshi người lớn sao… Chẳng lẽ những người có mặt ở hội chợ Comiket này toàn là lũ biến thái hết à!
Sau đó, cuối cùng tôi cũng đã mua được tất cả doujinshi theo lời thầy Ikkoma dặn. Tôi liền nhắn tin LINE cho thầy và hẹn gặp ở lối vào hội trường.
“A, Kimijima-kun! Mua được hết cả rồi à?”
Một lát sau, thầy Ikkoma, hai tay ôm đầy túi giấy, đi đến.
“Ừm… Mệt quá… Cứ tưởng chết đến nơi…”
Bị đám đông chèn ép mấy bận suýt thì nát bét, xếp hàng thì gian khổ, đồ đạc thì nặng trĩu… Tôi tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đến Comiket lần thứ hai đâu.
“Tốt lắm, em làm tốt lắm! Tối nay về sẽ khao em món gì em thích!”
Thầy Ikkoma hớn hở nói. Mua được mấy cuốn doujinshi bậy bạ kia mà thầy vui đến thế sao… Thật là hết nói.
Sau đó, thầy nói muốn gửi đồ vào tủ khóa tiền xu và bắt đầu tìm tủ, rồi bỏ cả số doujinshi thầy tự mua lẫn số tôi mua vào đó.
“Vậy thì, sau vụ này mình sẽ đến khu cosplay chụp ảnh thôi!”
“Ểểểể!? Vừa mới mua sắm xong mà…”
Cứ tưởng là cuối cùng cũng được về rồi chứ… Vẫn chưa về được sao!?
“Gửi đồ rồi nên em đỡ nặng rồi còn gì. Nào, đi thôi.”
Thầy Ikkoma rảo bước đi thẳng nên tôi đành miễn cưỡng lê bước theo sau thầy.
Ra đến “Khu Cosplay” bên ngoài hội trường, ở đó có rất nhiều cosplayer và một số lượng nhiếp ảnh gia còn đông hơn thế.
“Đúng là năm nay Ship Collection và La Vie en Rose nhiều ghê ha.”
“U-oái…”
Tôi nhìn các cosplayer mà bất giác thốt lên. Dù đang là giữa mùa đông, nhưng có rất nhiều người ăn mặc hở hang đến khó tin.
Áo ba lỗ, váy ngắn còn là những bộ đồ ít hở hơn; có người khoe khe ngực, có người mặc đồ như bikini, có người mặc đồ gần giống T-back, thậm chí có người mặc váy ngắn mà lại cố tình để lộ quần lót sọc. Tôi bất giác bị cuốn hút bởi những cosplayer ăn mặc hở hang như thế.
Xung quanh những người cosplay hở bạo có rất nhiều người vây quanh, và họ bị các nhiếp ảnh gia chụp hình tới tấp. Thậm chí có người còn chụp góc thấp một cách trơ trẽn, khiến tôi bất ngờ. Làm thế mà cũng được cho phép sao…!?
“C-cái này… được chụp thoải mái hả!?”
“Không được tự tiện chụp. Phải nói 'Cho tôi xin một tấm ảnh nhé' rồi mới được chụp.”
Những cosplayer hở hang đó, có lẽ việc được chụp ảnh khiến họ thấy khoái cảm chăng. Chỉ vì điều đó mà họ lại phô bày da thịt nhiều đến thế ư? Tôi hoàn toàn không thể hiểu nổi…
Mà thật ra, tôi cũng không hẳn là không muốn chụp vài tấm, nhưng mà không có can đảm chen vào đám đông nhiếp ảnh gia khổng lồ đó…
Khi tôi và thầy Ikkoma đang đi dạo và nhìn quanh trong “Khu Cosplay” thì thấy hai cô gái ăn mặc không quá hở hang nhưng vóc dáng rất đẹp và thanh tú.
Họ mặc trang phục kiểu thần tượng, một người có mái tóc dài màu tím sẫm buộc hai bên thấp, khuôn mặt rất dễ thương và dáng người cực chuẩn. Người còn lại có mái tóc vàng buộc đuôi ngựa, là một mỹ nhân đúng nghĩa. Có vẻ cả hai đều đội tóc giả.
Xung quanh hai cô gái đó cũng có rất đông nhiếp ảnh gia, một người đứng gần đó còn cất cao giọng hô: “Bắt đầu đếm!” Có lẽ đó là nhân viên hay gì đó chăng?
Nếu là hai cô này thì tôi cũng muốn chụp thử, nhưng mà máy ảnh của tôi chỉ có điện thoại thôi, lại không chen vào giữa đám đông kia được, mà bảo thầy Ikkoma là “con muốn chụp” thì cũng ngại nữa…
“Haaaa! Bộ ngực của em Sonico kia khủng quá! Nhất định phải chụp cho bằng được!”
Thầy Ikkoma bất chợt hét lên, rồi nhanh chân biến mất vào đám đông.
“K-khoan đã… T-thầy Ikkoma!?”
Tôi tìm kiếm bóng dáng thầy Ikkoma, nhưng vì quá đông người nên hoàn toàn không thấy.
Tạm thời, tôi rời khỏi khu cosplay. Tôi gọi điện cho thầy Ikkoma nhưng không liên lạc được. Chắc thầy đang say mê chụp ảnh rồi… Thật là, đúng là cái tính ích kỷ của thầy mà…
Trời thì lạnh, lại không muốn quay lại cái đám đông đó, mà cũng không biết bao giờ thầy Ikkoma mới liên lạc lại, nên tôi đành gửi một tin nhắn “Trời lạnh với mệt rồi nên con chờ trong nhà nhé. Chụp xong thì liên lạc với con” rồi ngồi đợi trong hội trường.
Khi đang tìm chỗ nghỉ ngơi trong hội trường thì tôi thấy có chỗ ngồi ở hành lang trước tủ khóa vừa gửi đồ, thế là tôi ngồi xuống đó.
Phù, cuối cùng cũng được yên ổn… Sức lực lẫn tinh thần của tôi đều sắp đến giới hạn rồi. Mà nói đúng ra thì thầy Ikkoma mới là người bất thường. Bản thân thầy rõ ràng cũng vừa mới xong bản thảo hôm qua, chắc cũng mệt lắm chứ, vậy mà cứ hễ là chuyện mình thích thì lại dẻo dai đến lạ…
Khi tôi, đã kiệt sức, ngồi thẫn thờ một mình nghỉ ngơi, thì…
“Không, hài lòng, hài lòng!”
“Mày mua bao nhiêu đấy… Chắc phải gấp đôi tao mua chứ gì?”
Hai người đàn ông vừa trò chuyện vừa đi tới.
Tôi nhìn mặt một trong hai người và bất ngờ. Đó chính là anh đẹp trai tóc nâu đã bắt chuyện với tôi khi tôi đang xếp hàng ở khu vực các nhóm hội phía Tây ban nãy.
Hửm? Hình như người còn lại cũng đã gặp ở đâu rồi thì phải… Hay là mình tưởng tượng ra?
Hai người họ ngồi xuống chỗ trống ngay cạnh tôi. Khoảnh khắc một trong hai người đàn ông đột nhiên quay mặt về phía này, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Chắc khoảng bằng tuổi tôi. Tóc đen, khuôn mặt trông rất hiền lành. Ừm, đúng là có vẻ quen quen…
“A… ơ!? Khoan đã… hình như… chúng ta đã gặp ở đâu rồi thì phải!?”
Tôi đang nghĩ vậy thì anh ta cũng lên tiếng hỏi tôi, khiến tôi giật mình.
“Cassie, cậu đang tán tỉnh ai vậy hả?”
“K-không phải! Ừm, ở đâu ấy nhỉ… A… đúng rồi! Cậu đã đến lễ hội văn hóa của trường tớ phải không!? Này, tớ có mặc đồng phục thủy thủ ấy… Hai đứa mình đã đến quán cà phê thỏ hầu gái và nói chuyện khá nhiều mà… Cậu không nhớ sao!?”
“Ể… a, á á á!”
Tôi nhớ rồi! Hồi tháng 9 năm nay, tôi đã đi chơi lễ hội văn hóa của một trường khác cùng với thầy Ikkoma theo lời thầy. Chúng tôi đã đến sân khấu câu lạc bộ nhạc nhẹ và quán cà phê cosplay, gặp gỡ rất nhiều người cá tính, và cuối cùng thì bị lôi vào giúp đỡ câu lạc bộ manga, thực sự là gặp đủ thứ chuyện phiền toái. Chuyện hồi đó, có lẽ một ngày nào đó sau này, tôi sẽ kể.
Đúng rồi, chính là lúc đó tôi đã gặp anh chàng này! Hình như anh ta mặc đồng phục thủy thủ, trang điểm kỳ quặc và đứng mời gọi khách trước quán cà phê cosplay.
“Tôi nhớ rồi! Oa, trùng hợp kinh khủng luôn!”
“…! Ơ? Anh là người đã nói chuyện với tôi khi xếp hàng ở khu phía Tây ban nãy phải không?”
Anh đẹp trai kia cũng nhìn mặt tôi rồi hình như cũng nhớ ra, liền lên tiếng hỏi.
“A, vâng, đúng vậy.”
“Ể, Suzuki cũng quen mặt à!?”
“Quen mặt thì không hẳn, nhưng mà ban nãy có nói chuyện chút xíu khi xếp hàng ở khu vực các nhóm hội…”
Anh đẹp trai này tôi cũng thấy quen quen lắm… Khoan đã…
“A, tôi nhớ rồi! Anh có biểu diễn trong buổi live của lễ hội văn hóa phải không!?”
Đúng rồi, là anh đẹp trai hát trong buổi live của lễ hội văn hóa! Hình như anh ta hát và chơi guitar cực kỳ giỏi, nhưng tôi nhớ là anh ta toàn hát anisong…
“A, đúng rồi! Ngạc nhiên thật, cậu nhớ rõ ghê!”
Anh đẹp trai nói với vẻ ngạc nhiên.
Sự trùng hợp như thế này có thể xảy ra thật sao!? Không chỉ một người, mà cả hai người đều là người tôi đã từng gặp…
“Thật sự là bất ngờ đấy nhỉ. Cậu cũng là otaku à…”
Người tóc đen nói với vẻ ngạc nhiên.
“Không, tôi thì… bị ép buộc đi mua sắm ấy mà… Hơn nữa, bạn tôi bây giờ đang mải mê chụp ảnh cosplay ở khu cosplay nên tôi thành ra rảnh rỗi…”
“A, vậy hả? Cậu vất vả rồi… Chúng tôi thì hôm nay có người bạn khác cũng đến tham gia cosplay, hẹn gặp nhau trong hội trường… A, bạn gọi đến…”
Thật sự không thể tin được. Chuyện như thế này cũng có thể xảy ra ư.
Hình như ở lễ hội văn hóa, dù mới gặp nhau không lâu nhưng tôi đã cảm thấy một sự thân thiết kỳ lạ với anh chàng tóc đen này… tôi hồi tưởng lại điều đó khi nhìn anh ta đang nghe điện thoại.
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi cũng reo. Là tin nhắn từ thầy Ikkoma.
“Chụp xong rồi! Kimijima-kun đang ở đâu đấy?”
Tôi nhắn tin trả lời là đang ở ghế trước tủ khóa vừa gửi đồ.
“Hai cậu đợi lâu rồi nhé! Xin lỗi nhé, ở khu ngoài tôi bị kẹt cứng không đi được.”
“…!”
Tôi nhìn thấy người cosplayer xuất hiện bên cạnh hai người kia thì ngạc nhiên. Hóa ra đó chính là hai cô cosplayer mặc trang phục thần tượng mà tôi đã thấy dễ thương ở khu cosplay ban nãy.
Bạn của hai người này là con gái… mà lại còn dễ thương đến thế sao…!
…Hửm? Sao thế nhỉ, nhìn kỹ thì cô bé cosplayer này cũng có vẻ quen quen… Không, chắc là mình nhầm lẫn rồi.
“Ồồồ! Hai đứa đều hợp ghê luôn ấy!”
“Eri-chi của Hasegawa-san dễ thương quá trời luôn! Đúng là công sức quỳ lạy van xin đã được đền đáp!”
“Hasegawa, lần đầu cosplay trong đời thấy sao!?”
“…Quả nhiên, cái này không hợp với tôi. Cả việc tạo dáng cũng lúng túng nữa… Lần tới, tôi nhất định sẽ ở phía người chụp thôi.”
“Lại nói thế nữa rồi! Comiket mùa hè năm sau mình làm gì đó cùng nhau nhé! À, Kashiwada-kun, tớ muốn gửi ảnh cho Momoko-chan nên lát nữa nhớ chụp ảnh chung bằng điện thoại cho tớ nha!”
“Ừ, đương nhiên rồi. Cậu cũng sẽ gửi ảnh cho Koigasaki đúng không.”
“Ừm! Tại vì, thật ra hôm nay Momoko-chan cũng…”
“Hả?”
“…A, k-không có gì đâu ạ! Cái đó, Momoko-chan chắc chắn cũng sẽ nói ‘Lần tới muốn ba người mình cùng làm!’ cho xem! Từ khi Momoko-chan đến Hokkaido, tụi mình không hề cosplay chung được lần nào hết. Mà nói đúng ra, ngày thứ ba thì chắc không được rồi, nhưng mà ngày thứ nhất hay ngày thứ hai, tôi cũng muốn Kashiwada-kun và Suzuki-kun cosplay chung cơ. Tôi bảo là tôi sẽ chuẩn bị hết trang phục và tóc giả mà sao không được chứ!”
“Tao tuyệt đối không cosplay game BL đâu!”
“Vì chắc chắn sẽ có nhân vật cực kỳ hợp với hai người mà! Từ ngoại hình, chiều cao chênh lệch, đến tính cách nhân vật!”
“Tao thì cũng được thôi. Cái game mà Sakurai-san nói, tao bị chị gái bắt chơi nên cũng biết nội dung rồi.”
“Hoaaaaa! T-thánh nhân!”
“Khoan đã!? Mày cũng phải từ chối chút chứ!”
“Chỉ cần Kashiwada-kun đồng ý là được rồi! Tôi đã có cả sự cho phép của bạn gái cậu ấy rồi mà, có sao đâu!”
“Sự cho phép của bạn gái!? C-có được cho phép rồi ư!? Koigasaki cũng tự tiện cho phép cái gì vậy!?”
“Tôi không thể hiểu nổi tại sao cậu lại khăng khăng từ chối đến vậy… Việc đã từng mặc đồ nữ trước mặt công chúng rồi thì chuyện này có gì đáng ngại đâu chứ…”
“Cái gì!? Cái vụ mặc đồ nữ ở lễ hội văn hóa năm nay là do Hasegawa ép buộc mà phải không!?”
“Ép buộc gì nghe ghê thế…”
Nội dung cuộc trò chuyện tôi không hiểu rõ lắm, nhưng thấy họ nói chuyện có vẻ vui vẻ… Tôi vừa ngẩn ngơ nhìn bốn người đang huyên thuyên sôi nổi thì thầy Ikkoma quay lại.
“Kimijima-kun, đợi lâu rồi nhé! Phù, chụp được vô số cosplayer ngực khủng hở hang, thỏa mãn quá đi mất!”
“Thầy chụp nhiều thứ đó đến thế ư!?”
“…Hửm!? Khoan đã, cái gì kia! N-ngực khủng quá đáng!”
Vừa quay lại, thầy Ikkoma đã nhìn thấy cosplayer ở cạnh bên và nói với vẻ phấn khích.
“Eri-chi và Non-taso cũng siêu dễ thương! Hơn nữa, ngực của Non-taso chân thật ghê!”
“Thầy Ikkoma, giọng thầy to quá đấy!”
Bốn người kia đang mải nói chuyện nên không để ý, nhưng mà thầy nói lớn tiếng như thế thì nghe thấy cũng không có gì lạ đâu…
“Với lại… cô bé cosplay Non-taso kia, hình như mình đã gặp ở đâu đó thì phải…”
“…!”
Thầy Ikkoma cũng thấy quen mặt sao. Vậy thì, cảm giác của tôi không phải là nhầm lẫn rồi sao. Biết đâu, nếu cô bé đó cũng học cùng trường thì có khi tôi đã gặp ở lễ hội văn hóa rồi.
“Mà, nhìn chằm chằm mãi thế là bị nghi ngờ đấy!”
“…?…”
Quả nhiên, vì thầy Ikkoma cứ nhìn chằm chằm, cô bé cosplayer có mái tóc dài màu tím sẫm buộc hai bên liền nhìn về phía chúng tôi.
“Ừm ừm, quả nhiên mình đã gặp khuôn mặt ấy và bộ ngực khủng ấy ở đâu đó rồi…”
Thầy Ikkoma vừa quay lại nhìn cô bé cosplayer đang nhìn chúng tôi một cách khó hiểu, vừa trăn trở nói.
“Áaaa! Ố, nhớ rồi! Không phải là cô hầu gái ngực khủng ở câu lạc bộ manga khi mình và Kimijima-kun đi lễ hội văn hóa trường khác hồi tháng 9 đó sao!”
“Ể…?”
Thầy Ikkoma hét toáng lên. Cô hầu gái ngực khủng… À á, tôi cũng nhớ rồi! Lần trước khi đi dự lễ hội văn hóa để phỏng vấn, chính là cô bé mặc trang phục hầu gái, được gọi là “trưởng câu lạc bộ” ở câu lạc bộ manga! Vì kiểu tóc khác và có lẽ do trang điểm nên khí chất cũng khác, nên tôi không nhận ra ngay được. Ở lễ hội văn hóa thì cô bé buộc hai bên tóc đen có lẽ là tóc thật, nhưng bây giờ thì đội tóc giả…
“Ơ, ừm…?”
Cô bé cosplayer có vẻ không thực sự hiểu những gì thầy Ikkoma đột nhiên nói với mình, trên đầu lơ lửng một dấu hỏi.
“A, ừm… người này thì là người đã đến lễ hội văn hóa trường chúng tôi năm nay, và tôi đã nói chuyện khá nhiều với anh ấy… còn phía bên này cũng đã đến lễ hội văn hóa trường chúng tôi sao?”
Chàng trai tóc đen ban nãy vừa giải thích với cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer, vừa hỏi tôi và thầy Ikkoma.
“A, vâng. Người này cũng đi cùng ạ.”
“Đi cùng gì mà đi cùng… Nhờ có tôi mà câu lạc bộ manga của trường cậu mới được cứu đấy nhé!? Câu lạc bộ manga thiếu người giúp làm theo yêu cầu vẽ minh họa từ khách, nhờ có tôi và Kimijima-kun… à, cái anh chàng này đã ra tay giúp đỡ nên mới xử lý được hết tất cả yêu cầu đó đấy! Vậy mà để trả ơn, trưởng câu lạc bộ manga, tức là cô hầu gái ngực khủng đang ở kia, đã hứa sẽ cho tôi nắn ngực bao nhiêu tùy thích, thế mà đến khi lễ hội văn hóa kết thúc thì cô hầu gái ngực khủng đó lại không quay lại phòng câu lạc bộ, thế là tôi làm việc không công!”
Thầy Ikkoma kể lể một cách sôi nổi với vẻ tiếc nuối. Đúng vậy… Ngày lễ hội văn hóa, thầy Ikkoma đã giúp câu lạc bộ manga với lời hứa sẽ được nắn ngực của trưởng câu lạc bộ, thế mà lời hứa đó đã không được thực hiện, sau đó thầy cứ giận tím mặt và phải khó khăn lắm mới xoa dịu được.
“Aáá… V-vậy là thế sao!? Tôi cũng, chỉ nghe các thành viên câu lạc bộ manga kể lại thôi ạ! Là có hai người cực kỳ giỏi vẽ đi ngang qua, đã giúp đỡ xử lý các yêu cầu minh họa, và nhờ đó mà giúp ích rất nhiều! Bản thân tôi ngày lễ hội văn hóa cũng không xử lý được hết các yêu cầu minh họa nên rất khó khăn, vì vậy thật sự là đã được giúp đỡ rất nhiều, nhưng mà khi tôi quay lại thì lễ hội văn hóa đã kết thúc nên không thể gặp được…”
“Ểểể!? Không ngờ lại không chỉ chúng tôi mà cả Azuki-chan cũng liên quan sao… Thật là, trùng hợp kinh khủng! Chuyện như thế này cũng có thể xảy ra thật đấy nhỉ.”
Chàng trai tóc đen lắng nghe lời của cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer rồi nói với vẻ kinh ngạc và thốt lên đầy cảm thán.
“Tôi đã luôn muốn nói lời cảm ơn. Không ngờ lại có thể gặp được ở nơi như thế này…! À đó, ngày lễ hội văn hóa, thật sự rất cảm ơn hai người ạ!”
Cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer làm bộ trịnh trọng cảm ơn chúng tôi.
“K-không, không có gì đâu…”
“Đúng là hết nói! Mà nói thế thì, việc gặp nhau ở đây cũng là một cái duyên rồi! Cái lời hứa bị thất hứa lúc đó, chúng ta hãy thực hiện nó ngay tại đây đi thôi!”
Thầy Ikkoma nở nụ cười gian xảo như một kẻ phản diện, rồi nói ra điều đó.
“…Fuh!? L-lời hứa… có lẽ nào, là chuyện về bộ ngực…!?”
“Đúng vậy!”
“Hêêêêê!? Ưm… cái lời hứa đó, là do các thành viên câu lạc bộ manga tự tiện nói ra mà không có sự cho phép của tôi… Nhưng mà, việc đã được giúp đỡ câu lạc bộ manga là sự thật… Vậy thì tôi hiểu rồi! Tôi sẽ chịu trách nhiệm với tư cách là trưởng câu lạc bộ! Với lại, được một cô bé dễ thương thế này sờ thì tôi cũng có chút vui…”
“Ể!?”
Cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer đỏ mặt và tỏ vẻ vui mừng khiến tôi ngạc nhiên. K-kiểu gì thế này, cô bé này hình như cũng là một người hơi lạ lùng thì phải… Bị thầy Ikkoma nắn ngực mà lại tỏ vẻ vui mừng sao…
“Phư phư, hóa ra cũng thẳng thắn đấy chứ. Vậy thì, nhanh tay nào…”
Thầy Ikkoma hắng mũi, định chạm vào ngực của cô bé cosplayer. …Tuy nhiên.
“N-nhưng mà! Bị nắn ở một nơi đông người thế này thì ngại lắm! Mà đây là lối đi nên cũng gây phiền phức nữa… Chúng ta vào phòng thay đồ thì sao ạ?”
“…Phòng thay đồ?”
“Thật ra vào phòng thay đồ cũng có thể gây phiền phức, nhưng mà giờ này thì có lẽ vẫn còn khá trống, với lại nếu chỉ một lát thôi thì sẽ nhanh xong… Nếu ở phòng thay đồ thì… qua lớp áo cũng được ạ?”
“…! Đ-được thôi! Chúng ta đi phòng thay đồ nào!”
Này này này, cái diễn biến gì thế này! Hai người đó là con gái với nhau mà!? Tôi thấy hơi sợ hãi vì có vẻ mối quan hệ kỳ lạ đang phát triển.
Thầy Ikkoma hậm hực đồng ý, rồi cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer nói “Xin lỗi, xin đợi một chút nhé” rồi hai người thật sự đi thẳng về phía phòng thay đồ.
“Ồ, vậy ra mọi người đều là bạn học cấp ba à?”
“Đúng vậy. Còn cậu, là bạn kiểu gì thế? Có khi nào là bạn gái…”
“…! K-không phải! Ừm, tuy không học cùng trường… nhưng mà là đồng nghiệp thì đúng hơn…”
“Hê, kiểu bạn làm thêm à?”
“A, vâng, kiểu như thế ạ…”
Sau khi thầy Ikkoma và cô bé trưởng câu lạc bộ manga cosplayer biến mất vào phòng thay đồ, đã mấy chục phút trôi qua. Vì họ là những người rất cởi mở và dễ nói chuyện, nên tôi cũng khá thân thiết với họ.
Họ lớn hơn tôi một tuổi, và đều là bạn bè cùng trường cấp ba.
“Thế mà Azuki-chan và mọi người chậm quá nhỉ. …Cái chuyện nắn ngực… nếu chỉ có thế thì đâu tốn thời gian đến mức này…”
“Xin lỗi đã để mọi người đợi lâu!”
Đúng lúc đó, trưởng câu lạc bộ manga và thầy Ikkoma quay lại… Hửm!?
Tôi nhìn thấy cảnh tượng đó mà không tin vào mắt mình.
Không thấy bóng dáng thầy Ikkoma đâu… Thay vào đó, có một cô bé dễ thương với mái tóc đen buộc hai bên đang đi cùng trưởng câu lạc bộ manga. …Khoan đã, ơ!? Có lẽ nào, nhìn kỹ thì…
“T-thầy… Ikkoma!?”
Thật không ngờ, đó chính là thầy Ikkoma trong trang phục cosplay. Thầy mặc bộ trang phục kiểu thần tượng giống như hai cô cosplayer kia, và đội một bộ tóc giả đen buộc hai bên.
“Sao ạ!? Cô ấy hóa thân thành Nico Yazawa cực kỳ hợp phải không ạ!? Chiều cao cũng xấp xỉ nhau nữa! Eri-chi, Non-taso, và Nico Yazawa, đúng là ba nữ sinh năm ba trong mơ luôn!”
Trưởng câu lạc bộ manga hồ hởi kể lể, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
“T-tại sao tôi lại phải cosplay thế này…! Tôi đi theo vì nghĩ là được nắn ngực, ai dè bị cô gái này ép buộc mặc vào!”
Thầy Ikkoma đỏ mặt, ngượng ngùng nói.
“Lại nói thế rồi. Thầy cũng hưởng ứng nhiệt tình lắm mà. Với lại, thầy cũng đã được nắn ngực tử tế rồi mà.”
“S-Sakurai-san… Cậu lại ép một cô bé mới gặp lần đầu cosplay à…? Vẫn cứ bạo lực như thường lệ nhỉ…”
“K-không, không phải là ép buộc đâu mà! Hasegawa-san nói thế nghe ghê chết!”
Tôi không biết đó là nhân vật nào, nhưng trang phục cosplay của thầy Ikkoma rất hợp và dễ thương. Khi ánh mắt tôi và thầy chạm nhau một thoáng, thầy Ikkoma ngượng ngùng vội vàng quay mặt đi.
“Ngực thì có hơi lớn hơn Nico Yazawa một chút, nhưng ngoài ra thì hoàn hảo hết đó!”
“…!”
“Ừm… thật sự rất hợp! Nhưng mà… tại sao Azuki-chan lại mang cả trang phục cosplay Nico Yazawa đến thế!?”
Chàng trai tóc đen hỏi trưởng câu lạc bộ manga.
“…! À, cái đó… thật ra, tôi định giữ bí mật để làm Kashiwada-kun bất ngờ, nhưng mà… thật ra hôm nay Momoko-chan cũng nói ‘Nếu đi được thì muốn đi’. Nhưng mà có vẻ cuối năm đột ngột phải về quê họp mặt họ hàng nên không đến được… Tôi nghĩ là nếu Momoko-chan đến thì sẽ muốn cô ấy mặc, nên tôi đã tự tiện mang cả trang phục cosplay cho Momoko-chan đến.”
“Ể… S-sự thật là thế sao!?”
Momoko-chan… có lẽ là bạn của họ chăng.
“Đằng nào cũng thế rồi… Ba người chúng ta cùng chụp ảnh đi!”
“Ừ, đúng rồi! Tớ sẽ chụp!”
Vì khu cosplay ban nãy quá đông người nên khó có thể tự chụp được, nên chúng tôi quyết định chuyển sang một nơi ít người hơn và dễ chụp ảnh hơn. Chúng tôi đi ra ngoài khu phía Tây mà tôi vừa đi vào để mua doujinshi.
“Hoaaaa! Quả nhiên, càng nhìn càng thấy đẹp gái quá đi mất! Momoko-chan cũng là một tài năng xuất chúng ngang ngửa với Hasegawa-san đó! Nếu được, sau này chúng ta cùng cosplay nữa nhé!?”
“Ể…!? K-không… tôi thì thích chụp ảnh hơn là tự mình cosplay… Đặc biệt là mấy cosplayer ngực khủng hở hang…”
Thầy Ikkoma bị trưởng câu lạc bộ manga dồn ép đến mức lúng túng trông thật lạ.
“Mà nói đúng ra thì… nhìn gần ngực khủng thật đấy…!”
Thầy Ikkoma mắt sáng rực lên, trừng mắt nhìn chằm chằm vào ngực của trưởng câu lạc bộ manga.
“Non-taso cũng tốt, nhưng tôi cũng rất muốn được xem những bộ cosplay hở hang như Sonico hay Shiranui Mai nữa!”
“Ểểể!? Không, những bộ hở hang quá thì… hơi ngại…”
Thấy thầy Ikkoma hiếm khi nào lại chủ động nói chuyện với vẻ vui vẻ như vậy, có vẻ như, dù sao đi nữa thì thầy Ikkoma cũng đã khá thích trưởng câu lạc bộ manga rồi. Mà, thầy vốn thích ngực khủng mà…
Sau đó, anh chàng tóc đen bắt đầu chụp ảnh ba người họ bằng chiếc máy ảnh DSLR. Chân tôi đã mỏi rã rời, nên tôi ngồi phệt xuống đâu đó gần đấy, ngắm nhìn cảnh tượng ấy.
Ban đầu, cô Ikoma còn cứng đơ, biểu cảm gượng gạo, đứng thẳng đơ khi tạo dáng, nhưng sau khi được Chủ nhiệm câu lạc bộ Manga chỉ dẫn, cô ấy dần dần trở nên tự nhiên, có hồn hơn.
“Ôi, tốt lắm, tốt lắm! Lần tới, Niko Ni thử đứng giữa nào!”
Anh chàng tóc đen ấy đang hăng hái ra lệnh và chụp ảnh lia lịa.
“Được rồi! Thế thì lần tới, để tớ ‘nhào nặn’ Eli-chi một trận nhé!”
“Á! Này Sakurai-san, cô làm gì thế…!”
“Chỉ là tạo dáng chụp ảnh thôi mà, cố nhịn một chút đi Hasegawa-san! Tuyệt đối không phải là tôi muốn sờ ngực cô đâu nhé!?”
“Ư, thật đáng nghi mà! Thật là…”
“Lần tới, ‘nhào nặn’ Niko Ni một trận! Để trả đũa lúc nãy!”
“Oái!? Này, cô, cô làm gì thế!”
Lần này, Chủ nhiệm câu lạc bộ Manga tự động chạm tay vào ngực cô Ikoma. Ôi chao, cảnh tượng mới tuyệt vời làm sao… Đây là thiên đường chăng…
“Nếu cô làm thế, tôi cũng sẽ sờ lại đấy nhé!”
“Ế!? Á á á!”
Đến lượt cô Ikoma chạm tay vào ngực Chủ nhiệm câu lạc bộ Manga. Cô Ikoma, đây không phải là nụ cười rạng rỡ nhất ngày hôm nay của cô sao…? Cô sờ ngực vui đến thế ư.
Cứ nhìn cô Ikoma vui đùa tíu tít với mấy cô gái khác thế này, tôi có cảm giác như đây là lần đầu tiên mình thấy. Khi thấy cô ấy hào hứng như những cô gái cùng tuổi khác, tự nhiên tôi nhận ra, à thì ra cô Ikoma cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi. Vì tôi toàn thấy cô ấy trong vai trò ‘cô giáo họa sĩ’, hoặc lúc vẽ tranh, hoặc lúc tức giận, nên nhìn cảnh này có gì đó thật mới mẻ. Dù sao thì, cô ấy vẫn luôn hào hứng với ngực bự như mọi khi…
Hôm nay tôi đã thực sự vất vả. Sáng sớm trời lạnh đã phải xếp hàng, rồi đi khắp nơi để mua đồng nhân phẩm, cả về thể xác lẫn tinh thần đều mệt rã rời.
Nhưng… nếu nhìn thấy cô Ikoma vui vẻ đến thế, thì thôi, mọi chuyện khác cũng chẳng quan trọng nữa…
“—Ể!? Này, này Kimishima-kun!? Cậu không lẽ ngủ gật ở chỗ này sao!? Không thể tin được!”
“Ôi, ngủ say quá nhỉ. Trông thật thoải mái… Mọi người cũng vãn bớt rồi, cứ để cậu ấy ngủ thêm một lát đi.”
“Ừ, phải đó. Bọn mình ở đây trông chừng cho, các cậu con gái đi thay đồ đi.”
“…Nhờ cậy cậu Kimishima nhé… Cậu ấy đã mệt mỏi mà sáng sớm còn bị bọn mình bắt làm đủ thứ…”
Xa xa, tôi mơ hồ nghe thấy có tiếng ai đó đang nói chuyện.
Dưới trời đông lạnh giá, tôi ngồi bệt xuống đất và chìm vào một giấc mơ lạ lùng, quá đỗi chân thực: ‘Cô Ikoma vui vẻ sờ soạng ngực của đủ các cô cosplayer, và cuối cùng bị nhân viên lôi đi’.