*N-này, tôi phải ăn mặc thế này chỉ là vì hết cách rồi đấy...!*
“Quả nhiên là, chả dễ thương chút nào cả...”
Tại phòng làm việc của họa sĩ manga Ikoma Agito.
Ikoma Agito – hay đúng hơn là Ikoma Matsuri, cộng sự của tôi, vừa ngắm nghía một trang bản thảo vừa chậm rãi thốt ra câu nói ấy.
“Hả, không dễ thương? Ý cậu là cái gì cơ?”
Hiện tại, chúng tôi đang hoàn thành bản thảo chương đầu tiên của bộ truyện tranh dài kỳ “BATTLE IDOL!” mà cả hai cùng chấp bút, và đang bắt tay vào bản thảo chương thứ hai. Lịch trình tháng này khá sít sao nên chúng tôi phải cật lực làm việc mỗi ngày.
Và chuyện đó đã xảy ra ngay sau đó.
“Là nhân vật nữ mà cậu vẽ đấy!”
Matsuri-chan... à không, Matsuri chụp lấy bản thảo cô ấy đang nhìn rồi giơ ra trước mặt tôi.
Tiện thể nói luôn, tôi mới đổi cách gọi cô ấy từ “Matsuri-chan” thành “Matsuri” theo yêu cầu của cô ấy vài hôm trước, nên vẫn chưa quen gọi trống không như vậy lắm.
Trong khung tranh mà Matsuri đang chỉ vào là một nhân vật nữ do tôi phác thảo, vẫn còn ở dạng nháp. Nói là vậy nhưng đây chỉ là một nhân vật quần chúng (mob character) thông thường. Toàn bộ phần vẽ nhân vật nữ chính đều do Matsuri đảm nhiệm.
“Không có ngực thì nhìn như đàn ông vậy. Dáng người thì thô kệch, chả dễ thương tí nào!”
“Hả!? C-có thật không?”
Quả thực, trước đây Saotome-san, biên tập viên của chúng tôi, cũng từng nói nhân vật nữ tôi vẽ không dễ thương. Nhưng lúc đó tôi còn chưa ra mắt, và tôi tự nghĩ mình đã khá hơn nhiều so với thời điểm ấy rồi...
“So với ngày xưa, tôi đã luyện vẽ con gái nhiều hơn, và nghĩ rằng mình đã có thể vẽ khuôn mặt dễ thương hơn rồi chứ.”
“Mặt mũi thì có khá hơn chút thật, nhưng cách vẽ cơ thể thì tệ toàn tập!”
“Hả!? C-cơ thể ư...”
“Ôi, tệ đến thế sao ạ?”
Nghe vậy, cô trợ lý Emiri đang làm việc liền tạm ngừng tay, di chuyển đến bàn của Matsuri và ghé mắt nhìn vào bản thảo Matsuri đang cầm.
“À... khụ, quả đúng là...”
Emiri bật cười như thể đang trêu chọc tôi.
“Này!? T-tệ đến thế sao!?”
“Mà thôi, cũng đành chịu thôi ạ. Kimijima-san làm gì có chuyện từng nhìn thấy người phụ nữ khỏa thân bao giờ. Khục khục.”
Emiri lúc này đã hoàn toàn lấy tôi ra làm trò tiêu khiển.
“C-cô nói vậy là có ý gì hả!?”
“Không phải sẽ tốt hơn nếu anh tìm hiểu bằng cách nhìn thực tế cơ thể phụ nữ sao? À, mà này, hình như Sensei Ikoma từng nói phải mua đồ bơi để đi du lịch trường đúng không ạ? Sensei Ikoma thử mặc đồ bơi, làm người mẫu cho Kimijima-san luyện vẽ cơ thể phụ nữ xem sao?”
““Hả!?””
Tôi và Matsuri đồng thanh gằn giọng trước lời của Emiri.
Đúng vậy, tôi và Matsuri sắp có chuyến du lịch trường vào tuần cuối cùng của tháng này.
Vì điểm đến là Okinawa và có kế hoạch bơi biển nên tôi cũng nghĩ mình phải đi mua đồ bơi. Nhưng mà, để Matsuri mặc đồ bơi làm người mẫu vẽ phác họa sao... Emiri-chan đang nghĩ cái quái gì vậy? Chuyện đó thì chịu rồi, sao mà làm được!
“T-tại sao tôi lại phải làm cái trò đó chứ!? Chắc chắn là tôi không đời nào đồng ý rồi!”
Quả nhiên Matsuri tỏ vẻ phẫn nộ nói.
“Ha, ha ha ha... Mà này, hình như tôi chỉ có bộ đồ bơi đi học hồi cấp hai thôi, chắc cũng phải đi mua đồ bơi cho chuyến du lịch trường sớm thôi.”
“À, đúng rồi. Phiền thật đấy, nhưng mà phải mua đồ bơi thôi.”
“Vậy thì, sao hai người không cùng nhau đi mua, rồi Kimijima-san xem dáng Sensei Ikoma mặc đồ bơi để tìm hiểu về cơ thể phụ nữ? Trước tiên thì nhìn kỹ đối tượng và hiểu rõ về nó là quan trọng nhất đúng không?”
Emiri buông lời trêu chọc Matsuri.
“Hả!? C-cô nói cái quái gì vậy...”
Matsuri ngập ngừng nói.
“Khi nào hai người đi mua? Chắc hai người đều không có khiếu chọn đồ bơi đâu nhỉ, tôi có thể giúp chọn cho?”
Emiri cười tủm tỉm đưa ra lời đề nghị.
“Này!? Không cần cô giúp đỡ tôi cũng tự mình chọn được đồ bơi ấy chứ!”
Matsuri đáp trả với vẻ hơi tức giận.
“Ơ, vậy sao ạ? Tôi không nghĩ vậy đâu. Còn Kimijima-san thì sao?”
“Hả!? Ư-ừm... Thì, đúng là nghe ý kiến của nhiều bạn nữ hơn thì sẽ có ích hơn mà.”
Đó là cảm nhận thật lòng của tôi. Matsuri có khiếu như vậy hay không tôi cũng không rõ lắm, hơn nữa cô ấy có vẻ cũng không nắm bắt được xu hướng thời trang. Nên nếu có thể nhận được ý kiến từ Emiri, người có vẻ rất nhạy bén với xu hướng và ăn mặc sành điệu, thì thực sự rất đáng quý.
“Fufu. Nếu Kimijima-san đã nói vậy thì chịu thôi. Vậy thì, chúng ta đi mua đồ bơi thôi nào. Tôi cũng muốn xem đồ bơi cho mùa hè năm nay, dù chưa mua bây giờ đâu ~”
Thế là, ba chúng tôi đã hẹn đi mua đồ bơi hai ngày sau đó.
Tan học hai ngày sau.
Tôi và Matsuri hẹn Emiri ở ga sau khi tan học, rồi cùng nhau đi đến cửa hàng chuyên đồ bơi.
“Mới tháng năm mà đã có cửa hàng bán đồ bơi rồi, may thật đấy.”
Tôi gặp Emiri ở ga, rồi chúng tôi bắt đầu đi bộ về phía cửa hàng.
Tìm hiểu thì thấy, vào thời điểm này trước mùa hè, có ít cửa hàng bán đồ bơi, nhưng những cửa hàng chuyên đồ bơi thì đã bày bán rồi.
Đi một lúc, chúng tôi cũng đến được cửa hàng.
“Oa, tuy là trái mùa nhưng mà có nhiều đồ bơi thật đấy.”
Bước vào cửa hàng, tôi hơi ngạc nhiên.
“À, Kimijima-san, bộ này được đấy chứ?”
Emiri nhanh tay chộp lấy một bộ đồ bơi từ giá và cầm lên.
“Hả, bộ nào? ...Khụ!?”
Thấy bộ đồ bơi cô ấy cầm, tôi không kìm được mà bật cười.
Đó là một chiếc quần bơi có diện tích vải rất ít, còn gọi là quần boomerang (ブーメランパンツ).
“K-không, tôi không mặc cái này đâu!”
“Có lẽ vì diện tích vải ít nên không có lực cản của nước, sẽ dễ bơi hơn đấy ạ?”
“Tôi không định bơi hùng hục ở biển Okinawa đâu!”
Emiri cười khúc khích, chế nhạo tôi.
“À, Sensei Ikoma thì bộ này được đấy chứ?”
Emiri lần này chọn một bộ đồ bơi nữ từ giá và cầm lên.
“...Hả!?”
Nhìn bộ đồ bơi Emiri đưa cho Matsuri, Matsuri kinh ngạc thốt lên.
“Nhắc đến đồ bơi thì đây là kiểu kinh điển đúng không ạ? Sensei Ikoma có vẻ thích kiểu này nhỉ. Mặc nó ở nơi du lịch chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn xung quanh!”
Nói thẳng ra thì đó là bộ đồ bơi học sinh.
“A... con bé này! Cô chế giễu tôi đến mức nào hả!? Dù sao đi nữa, sao tôi có thể mang đồ bơi học sinh đến chuyến du lịch trường được chứ!!”
Matsuri gằn giọng, vẻ mặt phẫn nộ. Ngay cả Matsuri cũng không muốn mặc đồ bơi học sinh trong chuyến du lịch trường, nơi có thể tự do chọn đồ bơi, xem ra.
Sau đó, chúng tôi bắt đầu xem xét các mẫu đồ bơi trong cửa hàng.
“À, bộ đồ bơi này dễ thương quá!”
Khi tôi đang xem khu vực đồ bơi nam, thì nghe thấy tiếng Emiri nói.
“Sensei Ikoma, bộ đồ bơi này đẹp đấy chứ!”
“Hả, vậy sao? Tôi thì không thích lắm đâu.”
“Ơ, thế ạ? Dễ thương thế này mà! Tôi thử mặc nhé!”
Emiri đi về phía phòng thử đồ. Emiri cũng từng nói muốn xem đồ bơi cho mùa hè năm nay mà.
Một lát sau, tấm rèm phòng thử đồ mở ra.
“Đoàng! Thế nào ạ?”
“...!”
Emiri mặc một bộ bikini màu trắng có bèo nhún dễ thương. Cô ấy tự tin tạo dáng rất chuẩn.
Bộ đồ bơi trắng tinh khôi, đáng yêu rất hợp với Emiri, khiến tôi không khỏi ngẩn ngơ ngắm nhìn.
“Quả nhiên, bikini kiểu này vừa cổ điển vừa dễ thương nhất phải không ạ ♪”
Ư, ừm, dù hơi khó chịu khi phải thừa nhận điều đó, nhưng mà thực sự rất dễ thương. Dáng Emiri mặc bikini, với làn da trắng mịn và thân hình mảnh mai, vô cùng quyến rũ.
“...Này Kimijima-san, đừng nhìn bằng ánh mắt creepy thế chứ ~?”
“Hả!?”
Tôi đâu có ý định nhìn lâu đến thế, nhưng Emiri lại ác ý nói vậy. C-creepy á!?
“T-tôi không nhìn!”
Nhìn một chút thôi mà đã creepy rồi, vẫn đáng ghét như mọi khi. May mà mình không lỡ miệng khen dễ thương.
“Ha, phải không ~? Kiểu này mà đi biển thì có mà, thu hút hết tất cả đàn ông trên bãi biển nguy hiểm quá chừng ~ ý như kiểu gây ra sự cố nhỏ vậy đó ~”
Emiri vừa nói vậy với vẻ mặt phiền muộn, vừa tạo dáng trước gương trong phòng thử đồ, rồi ngây ngất ngắm nhìn chính mình.
Tự tin đến mức đó, ngược lại cũng đáng nể đấy. Quả thực, nếu Emiri mặc đồ này ra biển, chắc chắn sẽ thu hút mọi ánh nhìn của đàn ông.
“Mà cô làm gì có ngực đâu ~”
“...!”
Bị Matsuri bất ngờ nói lời cay nghiệt, vẻ mặt Emiri biến dạng trong chốc lát.
Đúng là Emiri có bộ ngực khiêm tốn thật. Mà thôi, cô ấy vẫn còn là học sinh cấp hai nên nói vậy cũng là điều hiển nhiên chăng...
“C-cái gì...!? Đ-đâu phải, ở tuổi tôi thì đây là mức trung bình mà, tôi tuyệt đối không phải, k-không phải là ngực lép gì đâu...!”
Tưởng rằng Emiri sẽ đáp trả với vẻ tự tin như mọi khi, ai ngờ cô ấy lại lúng túng ôm ngực.
“Thế à? Hồi tôi học cấp ba thì to hơn nhiều rồi.”
Matsuri nói tỉnh bơ như vậy, và còn nói thêm để dằn mặt cô bé.
“!? ......S-Sensei Ikoma... Tôi nhất định sẽ không tha thứ...”
Tôi đã không bỏ lỡ lời Emiri lẩm bẩm đầy oán hận.
Emiri-chan, sao lại phải phản ứng kịch liệt đến vậy, có lẽ cô bé cũng tự ti về việc ngực mình nhỏ. Mặc dù bình thường Emiri rất tự tin về ngoại hình của mình, nhưng xem ra cô bé cũng có những điều phức tạp riêng.
Còn là học sinh trung học, tôi nghĩ cô bé không cần phải bận tâm gì cả, nhưng nếu tôi nói gì đó, có lẽ sẽ chọc vào đúng chỗ nhạy cảm, nên tôi đành giữ im lặng.
Sau đó, Emiri thay quần áo thường phục rồi bước ra khỏi phòng thử đồ, rồi không nói lời nào với chúng tôi mà leo lên cầu thang dẫn lên tầng trên. Xem ra tầng trên cũng là khu vực bán đồ bơi. Có lẽ cô bé bị mất hứng và đã tự mình đi lên tầng trên chăng.
“Nói là bikini thì có đủ loại nhỉ. Haiz, tự nhiên thấy ngại chọn quá.”
“Hả, sức hút con gái của Matsuri là...”
Matsuri nói vậy khi nhìn một cách uể oải vào giá đồ bơi đầy rẫy bikini. Ừm, tôi hiểu cảm giác đó. Có quá nhiều bộ đồ bơi giống nhau, nên tôi không biết nên chọn cái nào.
Emiri, người mà tôi dựa dẫm, thì đã lên tầng trên rồi... Có lẽ cô ấy đang tìm đồ bơi ở tầng trên chăng.
“Sensei Ikoma, tôi tìm thấy bộ đồ bơi đẹp rồi này!”
Đúng lúc đó, Emiri từ tầng trên đi xuống, tay cầm một bộ đồ bơi.
Emiri đã đi chọn đồ bơi cho Matsuri sao. Dù vừa giận Matsuri vậy mà, cô bé giỏi thật đấy. Vừa nãy còn có vẻ khó chịu, vậy mà giờ đã tươi cười rồi...
“Nào, thử mặc ngay thôi!”
“Hả, đồ bơi nào vậy? Để tôi xem...”
“Trước hết thì cứ mặc vào đi! Bộ đồ bơi này đang cực kỳ thịnh hành đấy!”
Emiri với vẻ mặt rất vui vẻ, đẩy lưng Matsuri, đưa đồ bơi cho cô ấy rồi đẩy cô ấy vào phòng thử đồ và đóng rèm lại.
“Mặc xong thì nói nhé!”
Chắc đây là bộ đồ bơi được Emiri nhiệt tình tiến cử lắm đây. Nhưng tôi không bỏ qua nụ cười ranh mãnh của Emiri ngay sau khi kéo rèm lại.
C-cái gì vậy? Lúc nãy, có phải là tôi ảo giác không?
“Sensei Ikoma, mặc đồ xong chưa ạ!?”
Một lúc sau, Emiri hỏi Matsuri đang ở trong phòng thử đồ.
“Hả!? Không, vẫn chưa một chút...”
Mặc kệ lời của Matsuri, Emiri thò mặt vào trong rèm phòng thử đồ.
“À, đã mặc xong rồi còn gì!”
Emiri nói vậy rồi mạnh mẽ kéo rèm phòng thử đồ ra.
“Hả!? Khoan đã...!?”
Lời nói của Matsuri vô vọng, và dáng người cô ấy ở bên trong đã lộ ra.
“...!?”
Nhìn thấy Matsuri hiện ra từ sau tấm rèm, tôi sốc đến mức cứng họng.
Cô ấy đang mặc một bộ bikini có diện tích vải cực kỳ ít.
Chiếc bikini tam giác nhỏ xíu chỉ vừa đủ che đi những phần quan trọng của vòng một, và phần lớn vòng một đầy đặn của cô ấy đều lộ ra.
Phần dưới thì là dây, phần trước thì có diện tích vải cực kỳ nhỏ, cạp thấp, đồ bơi bắt đầu từ vị trí thấp hơn nhiều so với bikini thông thường, khiến tôi không biết phải đặt mắt vào đâu.
C-cái đồ bơi quái quỷ gì thế này!? Cái này nhìn kiểu gì cũng không phải đồ bơi dùng để bơi lội đúng không!?
“Khoan đã...!?”
Matsuri nhìn mặt tôi, đỏ bừng lên vì hoảng hốt, vội quay lưng lại che cơ thể bằng tay.
“Khụ!?”
Tuy nhiên, nhìn thấy dáng vẻ đó, tôi lại bật cười phá lên. Phía sau gần như là kiểu quần lọt khe chữ T. Matsuri vội vàng dùng hai tay che mông.
“C-con bé này...! Con Emiri ngốc này! Làm gì có chuyện đồ bơi này đang thịnh hành chứ!?”
“Kya ha ha, không ngờ cô lại chịu mặc thật đấy! Bình thường, không phải sẽ nhận ra trước khi mặc sao!?”
Emiri cười như ác quỷ. Quả nhiên, lúc nãy bị Matsuri chỉ ra là ngực nhỏ, cô bé tức giận lắm đây... Mà dù sao đi nữa, sao lại làm chuyện tồi tệ như vậy chứ. Matsuri cũng vậy, lại không nhận ra trước khi mặc.
“Mau đóng rèm lại đi! Khách hàng khác sẽ nhìn thấy đấy!”
“À, à...!”
Nghe Matsuri nói, tôi vội vàng đóng rèm phòng thử đồ lại. May mắn là xung quanh không có ai nên có vẻ như ngoài chúng tôi ra, không ai nhìn thấy dáng Matsuri mặc đồ bơi.
À, hú hồn... Không ngờ lại nhìn thấy dáng Matsuri mặc đồ bơi như vậy. Dáng bikini quá đỗi quyến rũ của cô ấy đã in sâu vào trong mắt, và giờ đây trái tim tôi vẫn đang đập thình thịch.
“Emiri con bé này, cô dám làm những chuyện như thế... Cô hãy đợi đấy!”
Sau khi thay đồ xong và bước ra khỏi phòng thử đồ, Matsuri với khuôn mặt đỏ bừng vì giận dữ và xấu hổ, mắt ướt đẫm nước mắt, mắng Emiri.
“Ôi, không, không phải chứ, đừng giận thật sự như thế chứ. Chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà. À, này, lần này tôi đã chọn một bộ đồ bơi tử tế rồi đấy!”
Emiri tỏ vẻ luống cuống bắt đầu dỗ dành Matsuri.
“Tôi không đời nào mặc đồ bơi do cô chọn nữa đâu chứ!?”
“K-khoan, cô nhìn kỹ đi! Bộ lần này là đồ bơi tử tế thật đấy!”
Emiri mở rộng bộ đồ bơi ra cho Matsuri xem. Thoạt nhìn, trông nó như một bộ đồ bơi bình thường, dễ thương. Matsuri cau mày nhìn chằm chằm một lúc, rồi hừ một tiếng, giật lấy bộ đồ bơi từ tay Emiri và lại bước vào phòng thử đồ.
“Sensei Ikoma, thay đồ xong chưa ạ ~?”
“...Xong rồi, nhưng tôi tự nhìn xem sao nên không cần đâu!”
Từ phía sau tấm rèm, giọng Matsuri vẫn còn giận dỗi vang lên.
“Nhưng mà, hôm nay cũng có danh nghĩa là để Kimijima-san học hỏi về cơ thể quyến rũ của phụ nữ mà, nên phải để Kimijima-san nhìn rõ dáng mặc đồ bơi chứ. Tôi mở rèm nhé?”
Lần này Emiri đã hỏi ý kiến trước khi mở rèm.
Và ở đó, là dáng Matsuri mặc một bộ bikini dễ thương màu trắng với họa tiết hoa.
Bộ đồ bơi rực rỡ và đáng yêu đó cực kỳ hợp với Matsuri, toát lên vẻ đẹp khỏe khoắn. Trước dáng bikini quyến rũ của Matsuri, tôi không khỏi ngẩn ngơ.
“Quả nhiên, đúng như tôi nghĩ, bộ bikini này rất hợp với Sensei Ikoma! Đúng không, Kimijima-san!”
“Hả!? À, ư, ừm...”
Bị Emiri gọi, tôi dù vẫn còn hoang mang nhưng cũng đáp lại.
Quả nhiên là Emiri, cô bé biết rất rõ đồ bơi nào hợp với Matsuri.
“Sensei Ikoma, bộ đồ bơi này tuyệt đối đẹp đấy! Cô chọn bộ này nhé?”
“Hừ, cũng được... Lười thử đồ bơi nữa nên cứ bộ này vậy.”
“Lý do gì thế!?”
Tôi không kìm được mà xen vào lời nói quá mức tệ của Matsuri.
“Ồn ào quá, cậu cũng mau quyết định đi Izumi!”
Matsuri đóng rèm phòng thử đồ và mắng tôi trong lúc thay đồ.
“À, ừm, đúng rồi...”
“À ~ tôi hoàn toàn quên mất đồ bơi của Kimijima-san mất rồi.”
“Cái gì!?”
Tôi đang cố che giấu sự hoang mang trước lời nói quá đỗi thành thật của Emiri.
“Ơ, Izumi!? Và, ừm... Hình như là Emiri-chan, trợ lý của các cậu đúng không!?”
Quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi thấy đó là Minase Kozuki, bạn thuở nhỏ và cũng là bạn cùng lớp của tôi và Matsuri.
“Minase!”
“À... chào mọi người.”
Emiri cũng chào Minase.
“Có lẽ nào, Izumi cũng đến mua đồ bơi cho chuyến du lịch trường sao?”
“Ừ, đúng vậy. Matsuri cũng đang thay đồ trong phòng thử đấy. Minase cũng vậy à?”
“Vậy sao! Ừm, mình cũng vậy. Hai cậu đã mua đồ bơi chưa?”
“Chưa, định mua bây giờ. Matsuri thì vừa chọn xong rồi, nhưng tôi thì chưa.”
“Thế à. Thời điểm này thì cửa hàng bán đồ bơi cũng có hạn nhỉ ~”
Sau đó, tôi nghe ý kiến của Emiri và mua một bộ đồ bơi tương đối an toàn, thoải mái, có họa tiết màu xanh trên nền trắng, dài đến đầu gối.
Matsuri cũng đã mua bộ đồ bơi vừa rồi, và Minase cũng đã thử và mua đồ bơi.
“Mua được đồ bơi rồi, tốt quá!”
Chúng tôi, những người đã mua được đồ bơi, rời khỏi cửa hàng. Minase nói vẻ hài lòng.
“À mà, Ikoma-san mua đồ bơi loại nào vậy?”
“Hả? Thì, bikini bình thường thôi...”
“Thì chắc chắn là thế rồi! Ý mình là màu sắc hay họa tiết cơ.”
“Hả? Ừm, hình như là họa tiết hoa... Là cái Emiri chọn nên tôi cũng không nhớ rõ nữa.”
“C-cái gì thế!?”
Trước lời nói quá đỗi bất cẩn của Matsuri, Minase vừa ngạc nhiên vừa bật cười.
“Vậy, Kimijima-san, anh đã hiểu rõ về cơ thể phụ nữ nhiều chưa ạ? Hôm nay anh đã xem nhiều dáng đồ bơi của tôi và Sensei Ikoma mà, đúng không ~?”
Đúng lúc đó, Emiri nở nụ cười ranh mãnh và nói.
“Hả!? Ư-ừm, thì...”
Mà nói vậy chứ, chỉ nhìn thôi thì làm sao mà vẽ được chứ...
“Hả!? I-Izumi, cậu đã xem nhiều dáng đồ bơi của hai người họ sao!?”
Minase ngạc nhiên hỏi lại. Đúng là lời nói vừa rồi dễ gây hiểu lầm mà...
“Không, thì, vì tôi không thể vẽ cơ thể phụ nữ tốt, nên đã nói chuyện kiểu như để học thì trước tiên nên nhìn cơ thể phụ nữ...”
Tôi đã giải thích qua loa, nhưng câu chuyện đó lại trở nên vô cùng đáng ngờ.
“Hê, hê... Nói sao nhỉ... Cậu đúng là ham học hỏi đấy.”
Minase nói với vẻ hơi lúng túng và cười gượng.
“Hừm... Vậy thì sao? Cậu đã có thể vẽ một cách trôi chảy rồi sao!?”
Matsuri hỏi với vẻ hơi bực bội.
“Hả!? K-không, nói thật thì, chỉ nhìn thôi thì không thể vẽ được đâu! Nếu vừa nhìn vừa vẽ thì lại là chuyện khác...”
Tôi lỡ miệng nói thật.
“Cái gì!? V-vừa nhìn vừa vẽ, thì...”
Matsuri đỏ mặt trước lời tôi nói.
“Vậy thì, không phải sẽ nhanh hơn nếu Sensei Ikoma làm người mẫu phác họa sao? Vừa hay hôm nay cũng đã mua đồ bơi rồi.”
Emiri lại cười ranh mãnh và nói.
Không, tôi tuyệt đối không có ý định nói vậy đâu...
Nhưng đúng là tôi từng nghe nói vẽ phác họa từ người thật là con đường tắt tốt nhất để tiến bộ, nên nếu may mắn được họ làm vậy thì tôi rất biết ơn, nhưng Matsuri sẽ không đời nào đồng ý đâu nhỉ.
“Hả!? Đ-đã bảo là không thích rồi mà!”
Đó, quả nhiên mà...
“Khụ... Vậy thì, tôi làm người mẫu phác họa cho nhé?”
“Hả!?”
Tôi ngạc nhiên trước lời của Emiri.
“T-thật không!?”
Nếu cô ấy thực sự làm người mẫu phác họa thì rất đáng quý, nhưng tôi không ngờ Emiri lại tự mình đề nghị điều đó.
“Ơ, Kimijima-san, anh thực sự muốn tôi làm người mẫu sao? Khụ, tôi chỉ nói đùa thôi mà...”
“Hả!? Ha, ha ha ha...”
C-cái gì...? Lại là một trò đùa thôi sao! Khụ, tôi xấu hổ quá vì đã tin những gì Emiri nói dù chỉ một chút.
“Nhưng, nếu anh muốn đến vậy thì... làm một chút thôi thì tôi cũng có thể làm đấy. Người mẫu phác họa. Nghe có vẻ tự mãn nhưng mà cơ thể của tôi không hề có một chút mỡ thừa nào, và tôi nghĩ nó rất đáng để phác họa đấy!”
Emiri cười đắc ý và nói vậy.
“Hả!? Cái đó, không phải là đùa mà là thật sao?”
“Khụ. Vâng, đương nhiên rồi.”
“Thật sao... Đ-đó là cái tôi rất muốn được làm đó.”
Nếu Emiri thực sự làm người mẫu thì rất hữu ích.
“Cái gì...! Emiri con bé này, cô nói thật sao!?”
Matsuri đột nhiên xen vào cuộc trò chuyện với vẻ hoảng hốt.
“Hả? Sensei Ikoma, cô hoảng hốt thế làm gì ạ? Tôi làm người mẫu thì có gì bất tiện sao?”
Emiri nhìn mặt Matsuri cười tủm tỉm.
“...Hừ, hừm. Không có gì... Mà, dáng người con nít của Emiri thì làm sao luyện vẽ cơ thể phụ nữ được chứ!?”
“! Cái gì...!”
Trước lời nói của Matsuri, vẻ mặt Emiri biến dạng.
“Nên là, tôi, tôi sẽ... làm người mẫu phác họa cho!”
“Hả!?”
Tôi ngạc nhiên trước lời Matsuri nói. Đến cả Matsuri cũng nói vậy, gió chiều nào thổi đây không biết.
“Oa, cuộc thi vẽ phác họa!? Nghe hay đấy! Nếu không ảnh hưởng đến công việc thì mình cũng muốn tham gia!”
Minase cũng nhập cuộc.
Cuộc thi vẽ phác họa, ư... Chắc chắn sẽ rất bổ ích. Nhưng mà...
“Vậy thì, mọi người đều đã có đồ bơi rồi, bây giờ chúng ta làm ở phòng làm việc của Sensei Ikoma nhé?”
“...! Đúng là tôi cũng muốn tổ chức cuộc thi vẽ phác họa, nhưng vào thời điểm này khi bản thảo tháng này có lẽ đang rất khó khăn, liệu có ổn không?”
Tôi hơi bận tâm về điều đó nên hỏi Matsuri.
“...Đúng là việc tiến hành công việc bản thảo cũng quan trọng, nhưng trong bản thảo lần này cậu cũng vẽ nhân vật quần chúng nữ, nên không phải càng sớm càng tốt để có thể vẽ nhân vật nữ một cách quyến rũ sao.”
“...! Đ-đúng là vậy.”
Nói như vậy thì Matsuri nói đúng.
Hơn nữa, nếu cứ làm việc bản thảo mãi thì tôi nghĩ sẽ bị ngột ngạt, nên thỉnh thoảng thư giãn như thế này cũng không tệ.
Thế là, bốn chúng tôi di chuyển đến phòng làm việc của Matsuri để tổ chức cuộc thi vẽ phác họa.
“Vậy, đầu tiên chúng ta oẳn tù tì để quyết định ai làm người mẫu trước nhé!”
Trong phòng làm việc của Matsuri, Minase đề nghị, và ba cô gái ngoài tôi bắt đầu oẳn tù tì.
“...! Ơ, tôi sao?”
Người thua oẳn tù tì và phải làm người mẫu đầu tiên là Emiri.
“Nói là vậy, nhưng tôi không có đồ bơi nên cứ mặc nguyên bộ đồ này được không ạ?”
“À... Hừ, đúng vậy nhỉ. Mặc đồ bình thường thì chán lắm, tôi cho cô mượn đồ của tôi nhé. Đến đây một chút.”
“Hả... Đồ của Sensei Ikoma ạ?”
Matsuri nói vậy rồi dẫn Emiri vào một phòng khác. Emiri hơi cảnh giác đi theo Matsuri.
Vài phút sau.
“Để mọi người chờ lâu rồi.”
Matsuri và Emiri trở lại phòng làm việc.
“...!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Emiri.
Cô ấy trở lại với một bộ trang phục kiểu thủy thủ màu hồng. Chắc là Matsuri đã mặc cho cô bé bộ đồ cosplay mà cô ấy có.
“Oa! Emiri-chan dễ thương quá!”
Minase đột nhiên thốt lên với vẻ phấn khích.
“Emiri-chan mà mặc đồ như thế thì càng nhỏ nhắn và đáng yêu theo kiểu loli! Khuôn mặt cũng non nớt, dáng người cũng loli, bộ trang phục đó cực kỳ hợp với cô bé luôn!”
Minase có vẻ rất hứng thú với dáng Emiri cosplay.
Minase là một lolicon nặng mà. Emiri mà ăn mặc kiểu này thì có vẻ sẽ lọt vào tầm ngắm của Minase.
Đúng là dáng Emiri cosplay hiện tại trông non nớt hơn nhiều so với bình thường.
“Dáng người loli á... Ý chị là tôi bị ngực lép đúng không!?”
Emiri phẫn nộ trước lời của Minase.
“Không còn thời gian nữa, mau bắt đầu vẽ phác họa thôi. Vậy thì, về tư thế, tôi sẽ chỉ định tư thế phù hợp để vẽ phác họa. Đầu tiên, ngồi lên bàn của Izumi đi.”
Emiri làm theo lời Matsuri, ngồi lên bàn nơi tôi thường vẽ manga.
Rồi, cứ thế gác chân lên bàn, co gối lại và banh rộng hai chân sang hai bên.
Gác chân lên, co gối...? Khoan đã... Đó chẳng phải tư thế M-ji kai-kyaku sao?!
Emiri vừa định tạo dáng thì khựng lại, mặt đỏ bừng phản đối Mari.
Hừm, thôi cứ làm theo lời tôi đi.
Tạo dáng kiểu đó sao mà làm được chứ! Chị Mari, có phải chị vẫn còn giận em chuyện bắt mặc đồ bơi hở hang hồi nãy không vậy...?
Mari... định trả đũa Emiri chuyện lúc nãy sao...
À này, vậy để tôi chỉ định dáng được không?!
Đúng lúc đó, Minase thốt ra lời này, đôi mắt sáng rỡ.
Tôi có một tư thế rất muốn Emiri trong bộ dạng này thực hiện đó!
Gì, gì chứ? Không phải tư thế kỳ cục gì đâu đúng không?
Emiri cảnh giác nhìn Minase đang phấn khích.
Ừm, không phải tư thế tục tĩu đâu, không sao cả! Đầu tiên, trên bàn, quay đầu về phía kia và chống hai tay hai chân xuống!
Hả, hảaa? Em thấy cũng đủ kỳ cục rồi đó... Khoan đã... như vầy sao?
...!
Mặc dù càu nhàu, nhưng Emiri vẫn làm theo lời Minase, quay đầu về phía kia, đưa mông về phía này trong tư thế chống tay chống chân xuống, và chiếc váy ngắn đã phô bày trọn vẹn chiếc quần lót trắng họa tiết hoa. Chờ, chờ chút... cái này không ổn rồi!
Phụt! Cảm ơn nha! Cảm ơn nhiều lắm!
Trước cảnh tượng đó, Minase xịt máu mũi, hưng phấn tột độ và không hiểu sao lại cảm ơn. Minase cuối cùng cũng "tẩu hỏa nhập ma" rồi...
E-Emiri, khoan đã, cái tư thế đó...
Tôi cố kìm nén sự hưng phấn và nói với Emiri.
Hả, gì, gì vậy anh?
Emiri vẫn giữ nguyên tư thế đó, chỉ quay mặt về phía tôi.
...! A...
Lúc đó cô bé mới nhận ra, vội vàng đứng thẳng người dậy và che lấy mông.
C-c-cái này! Em đã bảo chị Mari là cái bộ đồ này váy ngắn quá, cho em mượn cái gì đó mặc bên trong đi, rồi chị Mari cho em mượn cái quần dưới của bộ bikini vừa mua lúc nãy mặc vào...! Nên nó không phải quần lót đâu mà là đồ bơi đó! Đừng hiểu lầm nha! K-Kimishima-san, đừng hiểu lầm là quần lót nha!? Ch-chính vì cái này, đồ ngây thơ!
Hả?! À, à, vậy ra là vậy...
Không, cho dù không phải quần lót, nhưng thoạt nhìn thì đúng là quần lót, và nó vẫn gây xấu hổ mà. Đối với Emiri thì nó lại khác sao!?
Nhưng mà, ngay cả cô bé cũng nói là không xấu hổ mà mặt thì đỏ bừng kìa...
Nhưng, nhưng mà! Cái tư thế này dâm tục quá nên em không thích đâu!
Emiri xoay người lại đối mặt với tôi trên bàn và nói. Quả thật, cái tư thế vừa rồi rất dâm tục...
Xin hãy chọn tư thế bình thường hơn đi!
Đúng, đúng vậy ha... Xin lỗi em, tại anh cứ bị Emiri quyến rũ quá mà... Vậy thì, ngồi kiểu bình thường như tư thế ngồi bó gối thì sao!? Mặc đồng phục mà ngồi bó gối thì lãng mạn ghê đó!
Ngồi bó gối... như vầy sao?
Emiri làm theo chỉ dẫn của Minase, ngồi bó gối trên bàn.
!
Nếu nhìn thẳng thì chắc không thấy được do chân che, nhưng từ vị trí hơi chéo bên cạnh tôi, lại có thể nhìn thấy bên trong váy. Dù có nói là đồ bơi đi chăng nữa, thì trông vẫn giống quần lót, khiến tôi không thể giấu nổi sự dao động.
...! K-Kimishima-san, ánh mắt anh kỳ cục quá đó?! Em đã nói rồi mà, đây không phải quần lót mà là đồ bơi đó nha!?
Emiri đỏ mặt mắng tôi.
Hả?! K-không, tất nhiên là tôi biết mà!
Vậy, trước mắt cứ bắt đầu vẽ phác thảo với tư thế này đã.
Hả, với tư thế này sao!? Tôi nghĩ không thể nào vẽ được bên trong váy nên vội vàng dịch chuyển sang một bên một chút để đến vị trí không thể nhìn thấy bên trong váy nữa.
Thôi được rồi, cũng có việc làm bản thảo nên không thể tốn nhiều thời gian được, giới hạn thời gian là mười phút nhé.
Cái này chắc gọi là croquis chứ không phải déssin nhỉ? Theo hiệu lệnh của Mari, cả ba cùng lúc bắt đầu.
Trong mười phút, cả ba đều tập trung cao độ để vẽ Emiri.
Chẳng mấy chốc, chuông báo thức điện thoại mà Mari cài đã reo, thời gian giới hạn đã kết thúc.
Phù, em được phép cử động rồi phải không? Mệt quá à.
Emiri bước xuống khỏi bàn.
Vậy chúng ta cùng xem tranh của nhau đi. Đầu tiên là của tôi.
Mari giơ bức tranh mình vẽ cho chúng tôi xem. Thân hình thon thả nhưng vẫn đầy đặn nữ tính của Emiri được thể hiện rất chân thực. Khuôn mặt cũng rất giống và được vẽ một cách đáng yêu. Quả là tuyệt vời.
Mari-san, đúng là chị tuyệt vời thật! Siêu giỏi luôn!
...Khoan đã, có lẽ nào... vòng một phẳng lì quá không vậy!?
Đúng lúc đó, Emiri chỉ vào phần ngực trong bức tranh của Mari và nói.
Nghe lời cô bé, tôi nhìn lại thì quả thật, Emiri trong tranh của Mari hoàn toàn không có ngực. Mặc dù ngực Emiri có phần khiêm tốn, nhưng dù nhỏ vẫn có độ cong nhất định, vậy mà trong tranh lại bị vẽ phẳng lì như ngực đàn ông.
Hả? Tôi vẽ trung thực theo người mẫu nên ra vậy đó.
Mari cười khẩy nói.
Trung thực chỗ nào chứ!? Rõ ràng là em thấy có ác ý đó!
Thôi nào, thôi nào! Giờ đến lượt tôi xem cái của tôi này!
Tiếp theo, Minase giơ bức tranh của mình cho chúng tôi xem.
...!?
Nó khá là... ấn tượng. Đó là một bức tranh ở cấp độ vẽ nguệch ngoạc, giống như của một đứa trẻ tiểu học nào đó vẽ vậy.
C-cái này là tôi sao...?
Mặt Emiri biến dạng hẳn.
Á-há-há-há! Emiri, giống y hệt!
Mari cười phá lên như quỷ dữ.
À, đúng rồi, hình như Minase từ xưa đến giờ vẽ không đẹp thì phải... Nhưng mà, không ngờ từ hồi tiểu học mà trình độ vẽ vẫn không thay đổi chút nào...
Hả?! Không thay đổi từ tiểu học sao!? Đồ, đồ nói dối?! Izumi, sao tự nhiên lại nói mấy lời tàn nhẫn vậy!?
Có vẻ như chính cô bé không hề nhận thức được rằng mình vẽ dở đến thế, nên lời nói của tôi đã khiến cô bé bị sốc nặng.
Vậy thì cuối cùng. Izumi, cho xem đi.
À, à, ừm...
Theo lời Mari, tôi vừa do dự vừa đưa bức tranh của mình cho ba người xem.
...!? Khoan đã, tôi đô con đến mức này sao!? Vai rộng quá không vậy!? Với lại, tổng thể trông toàn xương là xương...
...Izumi, anh này, rõ ràng là có người thật trước mặt để vẽ phác thảo mà, sao lại vẽ y chang kiểu vẽ của anh mọi khi vậy!
Nghe nhận xét của Emiri và Mari, tôi có chút sốc. Nhưng quả thật là đúng như vậy nên tôi chẳng thể nói gì.
Thật tình, vì quá hưng phấn và dao động trước tư thế để lộ đồ lót của Emiri, tôi đã không thể quan sát kỹ đối tượng vẽ, nên không tài nào vẽ đẹp được.
T-tiếp theo tôi sẽ cố gắng hơn...
Tiếp theo là oẳn tù tì và người thua cuộc là Minase.
Vậy, tôi đi thay bộ đồ bơi vừa mua hôm nay đây.
Minase ra khỏi phòng một lát, rồi trở lại trong bộ bikini.
Đợi lâu không?
...!
Tôi không kìm được mà nuốt nước bọt.
Gì, gì cơ...?! K-không thể nào...
Không hiểu sao, Emiri lại tỏ ra kinh ngạc.
Ngực đẹp ghê...
Mari thì lẩm bẩm trong vẻ hưng phấn.
Minase trong bộ bikini chấm bi hồng trông vô cùng quyến rũ. Vòng một còn lớn hơn cả Mari, đôi tay chân dài thon thả...
Ừm, tôi nên tạo dáng thế nào đây?
Để tôi chỉ định cho! Đầu tiên, dùng tay trái chạm vào phía ngoài ngực phải!
Hả? Ừ, ừm...
Dù bị khí thế của Mari làm cho choáng ngợp, Minase vẫn làm theo lời cô ấy.
Giờ thì, dùng tay phải chạm vào phía ngoài ngực trái!
Hả, n-như vầy sao?
...!
Khi Minase tạo dáng theo chỉ định của Mari, cô bé đã vô tình tạo ra một tư thế cực kỳ gợi cảm, khi hai tay tự đẩy ngực mình vào. Khe ngực trông thật sự quá đỗi sexy.
...Khoan đã, tôi không muốn tạo dáng gợi cảm như thế này đâu!
Có vẻ Minase cũng nhận ra điều đó, mặt đỏ bừng vội vàng rút tay ra khỏi người.
Gì chứ, có sao đâu.
Không sao là sao!
Thôi được rồi, bó tay. Vậy thì an toàn hơn, nhắc đến ngực lớn thì... cứ đứng tại chỗ, cúi người về phía trước, hai tay chống lên hai đầu gối.
Hả... n-như vầy sao?
Minase làm theo tư thế mà Mari chỉ định. Hai cánh tay đẩy ngực lại với nhau, và dù sao thì đây cũng là một tư thế làm nổi bật vòng một như lúc nãy. Nó không gợi cảm bằng tư thế trước, nhưng lại là một tư thế thường thấy trên các tạp chí người mẫu, và xét theo một cách nào đó thì nó cũng rất sexy.
Vậy, chúng ta sẽ bắt đầu vẽ phác thảo với tư thế này.
Một lần nữa, theo hiệu lệnh của Mari, buổi vẽ phác thảo bắt đầu.
Đương nhiên là phải vẽ cả ngực nữa rồi. Thật là ngại quá đi mà...
Vừa nghĩ vậy vừa nhìn ngực Minase, ngay sau đó tôi lại chạm mắt với cô bé. Minase đỏ mặt né tránh ánh nhìn của tôi. Có vẻ Minase cũng rất xấu hổ...
Chẳng mấy chốc mười phút trôi qua, thời gian kết thúc đã đến.
Vậy, chúng ta lại xem tranh của nhau theo lượt nhé. Đầu tiên là của tôi.
Bức tranh Mari vẽ Minase thì... đẹp đấy, nhưng vòng một lại bị phóng đại hơn cả ngoài đời.
Khoan đã... cái này, ngực không quá lớn sao!?
Nhìn bức tranh mình với vòng một lớn đến mức không có thật, Minase cười khổ.
Hả, vậy sao!? ...Tôi lỡ tay vẽ theo thói quen cũ mất rồi.
Quả thật, Mari khi vẽ các nhân vật ngực lớn thường hay phóng đại đến mức phi thực tế.
Vậy thì tiếp theo, là bức tranh của tôi.
Tiếp theo, bức tranh Emiri vẽ Minase thì ngược lại, không hiểu sao vòng một lại nhỏ hơn ngoài đời.
Khoan đã Emiri, em đang nhìn đi đâu vậy!? Ngực của Kozuki-san đâu có nhỏ thế này!
Không hiểu sao Mari lại có vẻ bực bội mà chỉ trích. Nếu Minase bực mình thì tôi còn hiểu, nhưng sao Mari lại bực tức vậy chứ. Có lẽ vì liên quan đến ngực nên cô ấy không chấp nhận được sao.
Hả, v-vậy sao ạ? Em tưởng mình đã cố gắng vẽ sát với người mẫu nhất có thể rồi mà...
Emiri nhìn bức tranh mình vẽ và nghiêng đầu. Có vẻ cô bé đã vô thức vẽ nhỏ hơn.
Vậy cuối cùng, là tranh của tôi.
Tôi giơ bức tranh mình vẽ cho ba người xem.
...Trông cơ thể giống đàn ông quá...
Minase cười khổ.
Khoan đã... lại vẽ cái cơ thể đô con như mọi khi rồi! Anh thật sự có nhìn kỹ người Kozuki-san mà vẽ không vậy!?
Mari cuối cùng cũng nổi giận.
Đương, đương nhiên là tôi có nhìn kỹ mà vẽ chứ...
Dù có nhìn mà vẽ, nhưng tôi vẫn không thể tránh khỏi việc bị bối rối vì tư thế quá sexy, với lại tôi cũng không muốn bị nhìn chằm chằm một cách khó chịu nên không thể quan sát kỹ. Kết quả là, giống như lúc nãy, tôi lại vẽ ra một cơ thể đô con như mọi khi.
Cơ hội hiếm có khi hai cô gái làm người mẫu cho déssin mà, nếu cứ như vậy thì chẳng khác gì mọi khi, thật vô nghĩa. Haiz, đồ ngốc nhà mình...
Tôi nói cho mà biết, trước hết, việc quan sát kỹ là quan trọng nhất đó!? Nếu không nhìn thì làm sao hiểu được đối tượng là như thế nào, phải không!?
Ư, ừm... đúng vậy ha.
Tôi gật đầu đồng tình với lời Mari.
Trước hết, việc quan sát kỹ là quan trọng nhất, sao. Quả thật là như vậy.
Cuối cùng, Mari sẽ làm người mẫu. Cô ấy thay bộ đồ bơi vừa mua lúc nãy và trở lại phòng.
Vậy, tạo dáng thế nào đây?
Ừm... Vậy thì, Izumi muốn học vẽ mà, nhân tiện đây sao không để Izumi chỉ định dáng luôn đi?
Hả, tôi sao?!
Bị Minase đột ngột nói vậy, tôi không khỏi dao động.
Chỉ định dáng sao... Ừm, dáng nào thì tốt đây. Trước mắt, phải là một dáng lành mạnh, không gợi cảm mới được...
Vậy, vậy thì, cứ đứng thẳng nghiêm theo tư thế "chú ý" ấy...
Hả... "chú ý" sao?
Mari nhíu mày trước lời chỉ định dáng của tôi.
Izumi, anh thấy cái dáng đó ổn sao?! Vừa nãy tôi nghe Emiri nói, giải déssin này là để Izumi học cách vẽ cơ thể con gái một cách quyến rũ mà, đúng không!? Vậy thì, lẽ ra phải chỉ định một tư thế giúp Mari trông quyến rũ và sexy hơn chứ!
Minase nhiệt tình nói.
Quả thật như vậy cũng tốt hơn, nhưng nếu cô ấy lại tạo dáng gợi cảm thì tôi có thể sẽ lại dao động và không vẽ đẹp được mất...
Khoan đã Kozuki-san, cô đang nói gì vậy!? Tại sao tôi lại phải tạo dáng gợi cảm chứ!?
Mari phản bác lại lời của Minase.
Chị Mari, lúc nãy chị bắt em tạo dáng gợi cảm mà! Cái đó, thật sự rất xấu hổ đó nha!
Ư...
Minase nói với Mari trong vẻ hối tiếc. À, ra là cô bé muốn trả đũa chuyện đó...
Cô bắt tôi phải chịu xấu hổ, rồi bản thân lại muốn thoát tội sao, không được đâu!
Đúng vậy đó chị Mari!
Emiri cũng hùa theo Minase.
Này Izumi, mau nghĩ ra dáng gợi cảm nào đi!
Gì, dáng gợi cảm sao?!
Vì chuyện học hành của Izumi mà, như vậy sẽ tốt hơn đó!
Ư, ừm...
Theo lời Minase, tôi vắt óc suy nghĩ một tư thế sexy.
Nhưng mà, cơ hội để Mari làm chuyện này cho mình chắc không có lần thứ hai đâu nhỉ... Được rồi.
Vậy, vậy thì... chống tay chống chân trên bàn, quay mặt về phía này và hơi nhấc mông lên, thì sao...?
Tôi nghĩ tư thế đó vẫn còn đỡ hơn so với tư thế chống tay chống chân đưa mông về phía này.
À, tôi biết rồi! Làm thì được chứ gì, làm thì làm!
Mari với vẻ nửa giận nửa đùa, đỏ mặt làm theo tư thế mà tôi đã chỉ định trên bàn.
Dù là tư thế do chính tôi chỉ định, nhưng khi cô ấy thực sự thực hiện, ngực cô ấy đổ về phía trước và bị đẩy lại bởi hai cánh tay, trông cực kỳ gợi cảm.
N-này, mau vẽ đi chứ!
Theo lời Mari, tôi bắt đầu vẽ phác thảo.
Ư ư... Thật ra, tư thế này chẳng phải còn gợi cảm hơn tư thế của Emiri và Minase lúc nãy sao? Mari chắc cũng không thích bị nhìn chằm chằm vào ngực hay mông đâu nhỉ... Nhưng, nếu không nhìn thì không thể vẽ được...
...Khoan đã, nếu vậy thì mình lại lặp lại thất bại của lần trước và lần trước nữa rồi! Lúc nãy cũng vì quá xấu hổ không dám nhìn kỹ nên không thể vẽ đẹp được.
Tôi nhớ lại lời Mari vừa nói. Trước hết, quan sát kỹ là quan trọng nhất, Mari đã nói vậy mà. Cô ấy đã nói vậy thì mình cứ nhìn kỹ thôi.
Mari đã cố tình làm đến mức đó là để tôi có thể vẽ đẹp được cơ thể phụ nữ. Ngược lại, nếu không nhìn kỹ mà vẽ thì mới là bất lịch sự chứ.
Nghĩ vậy, tôi hạ quyết tâm và quan sát kỹ.
Làn da trắng ngần của Mari nổi bật trên bộ đồ bơi đầy màu sắc, trông thật đẹp.
Vòng ngực được đẩy về phía trước, có cảm giác mềm mại khi chạm vào.
Bộ đồ bơi ôm sát vòng mông được nhô cao, đến cả hình dáng đường khe mông cũng có thể lờ mờ nhìn thấy.
Ừm, càng nhìn càng gợi cảm quá đi mất...!
Khoan đã... anh nhìn cái gì chằm chằm vậy...?
Khi tôi nhìn cơ thể Mari để vẽ phác thảo, cô ấy càng đỏ mặt xấu hổ hơn.
Nhưng, nhưng mà... lúc nãy Mari đã nói, quan sát kỹ là quan trọng nhất mà, đúng không!?
...! Đ-đó, đúng vậy, đúng là vậy nhưng...
Mari, lần này tôi nhất định sẽ vẽ ra một cơ thể quyến rũ!
...!
Mari né tránh ánh mắt tôi trong vẻ xấu hổ trước lời nói của tôi.
Từ nãy đến giờ cứ thấy xấu hổ mãi, dù muốn vẽ đẹp mà không tài nào vẽ được, chỉ thấy khổ sở. Nhưng khi đã quyết định nhìn kỹ và tiếp tục vẽ, tôi dần cảm thấy vui hơn rồi! Với lại, tôi có cảm giác mình vẽ đẹp hơn hẳn lúc nãy.
Nếu cứ thế này, tôi có thể sẽ vẽ được cơ thể phụ nữ quyến rũ mất. Thần tình cảm hài hước đã giáng lâm với tôi rồi sao!? Tôi đang phấn khích như vậy thì...
...Khoan đã, làm gì có chuyện tôi cứ giữ cái tư thế này mãi được chứ!
Ngay lập tức, Mari bật người đứng dậy khỏi tư thế đó.
Á...!
Tuy nhiên, cô ấy mất thăng bằng và suýt nữa ngã khỏi bàn.
A, nguy hiểm!
Vì tôi là người gần Mari nhất, nên tôi chạy đến dưới bàn và đưa hai tay ra đỡ cô ấy. Nhưng với sức lực yếu ớt của tôi thì làm sao có thể đỡ được Mari...
Gôf!
Cơ thể Mari rơi xuống từ trên cao, đầu tôi và đầu cô ấy va vào nhau rất mạnh.
Và tại đó, ý thức của tôi đã ngừng lại.
Izumi, a-anh không sao chứ!?
Khi tỉnh dậy, trước mặt tôi là khuôn mặt lo lắng của Mari.
A, lạ nhỉ? Tôi... À, đúng rồi, mình định đỡ Mari...
Izumi, anh cuối cùng cũng vẽ được cơ thể con gái rồi đó!
Mari đưa cho tôi một bức tranh.
Đó là bức phác thảo Mari mà tôi đã vẽ lúc nãy.
Chẳng phải anh vẽ đẹp hơn hẳn so với lúc vẽ tôi hay Kozuki-san sao. Thật đáng ghét.
Đúng rồi, trông như thể một người khác vẽ vậy! Izumi, có khi nào trong lúc vẽ anh đã nắm bắt được điều gì đó không!?
Emiri và Minase cũng nói vậy khi nhìn bức tranh của tôi.
Hả... th-thật sao?
Khi tôi nhìn lại bức phác thảo mình vẽ, nó đẹp đến mức tôi không thể tin là do mình vẽ. Cơ thể tròn trịa nữ tính được vẽ một cách sexy và quyến rũ.
Đúng là thật... Mình cuối cùng cũng vẽ được cơ thể con gái rồi sao!?
Hừm... Đó là nhờ tôi làm người mẫu đó.
Này Izumi, anh vẽ lại tôi lần nữa xem nào!
Theo lời Minase, tôi cầm quyển sổ vẽ và bút chì lên ngay để không quên cảm giác đó, và vẽ lại toàn bộ cơ thể Minase.
...A, lạ nhỉ...?
Tuy nhiên, tôi lại cảm thấy không được ưng ý chút nào.
Hả... anh lại quay về với những bức tranh đô con như cũ rồi!
Mari ghé nhìn bức phác thảo tôi vẽ và chỉ trích. Đúng như lời Mari nói, bức tranh của tôi đã trở về trạng thái cũ.
K-không, nhưng rõ ràng lúc nãy mình đã vẽ được mà...!
Cái cảm giác như thần tình yêu giáng xuống mình lúc nãy, giờ đã hoàn toàn biến mất đâu đó. Lại quay trở lại với những bức tranh cơ thể đàn ông đô con sao...
Ư ư... T-tại sao chứ!? Mari, chị tạo dáng lúc nãy lần nữa được không!? Có thể như vậy em sẽ nhớ lại cảm giác đó!
Hảaa!? Đ-đừng đùa chứ! Cái tư thế đó, tôi chắc chắn là không muốn làm lại lần thứ hai đâu!?
Hảaa!? Nếu chị làm lại cái đó thì em cảm thấy mình sẽ vẽ được lần nữa mà!
Thần tình cảm hài hước trong tôi có vẻ vẫn chưa có dấu hiệu giáng lâm.
Tôi lại tự nhủ, con đường trở thành họa sĩ truyện tranh tình cảm hài hước vẫn còn dài lắm.