Đôi họa sĩ truyện tranh lệch pha, ra mắt!
“Thật đáng tiếc… Lần này, bộ truyện ‘YAMOME GIRL’ của cô Ikoma Agito đã bị quyết định ngừng phát hành sau ba chương nữa, bao gồm cả bản thảo hiện tại, dựa trên kết quả khảo sát độc giả.”
“...! Chuyện, chuyện đó…”
Tôi – Kimijima Izumi, một chàng trai ôm ấp giấc mơ trở thành họa sĩ truyện tranh, bắt đầu làm trợ lý cho cô Ikoma Agito (tên thật là Ikoma Matsuri), một nữ họa sĩ trung học đang hoạt động, sau khi mang bản thảo của mình đến tòa soạn ‘Fujimi’.
Nhưng rồi, một ngày nọ, tôi và cô Ikoma được chị Saotome, biên tập viên phụ trách của chúng tôi, triệu tập đến tòa soạn và nhận thông báo ngừng phát hành. Không chỉ cô Ikoma bị sốc nặng, mà tôi cũng vô cùng choáng váng, vì đây là một tác phẩm mà tôi đã dồn nhiều tâm huyết.
Tuy nhiên, sự choáng váng của chúng tôi cũng chỉ thoáng qua…
“Ikoma-san, Kimijima-kun… hai bạn có muốn thử cùng nhau vẽ một bộ truyện tranh không?”
““...Hả?!””
Trước lời đề nghị đột ngột và bất ngờ của chị Saotome, cả hai chúng tôi đồng loạt lên tiếng.
“Kimijima-kun muốn vẽ truyện tranh hành động. Ikoma-san muốn vẽ truyện hài lãng mạn, nhưng là loại truyện chú trọng cốt truyện, không sa đà vào hậu cung dễ dãi. Chúng ta sẽ kết hợp những điểm mạnh của cả hai lại với nhau. Một câu chuyện mà yếu tố hành động là chính, nhưng vẫn có các yếu tố dễ thương, nhân vật nữ đáng yêu làm điểm nhấn, và cả yếu tố tình cảm lãng mạn nữa. Gần đây, những câu chuyện được chuyển thể thành anime có rất nhiều thể loại này đúng không? Thể loại này vẫn còn khan hiếm trên tạp chí ‘Pretty Dragon’, nên đây là cơ hội tốt. Hơn nữa, nó sẽ hoành tráng hơn so với một bộ hài lãng mạn thông thường, dễ thu hút độc giả hơn. Tóm gọn lại bằng một câu, thì đó là ‘truyện tranh hành động hài lãng mạn’… tôi nghĩ vậy. Nó có thể bù đắp những điểm yếu của nhau, và tôi tin rằng đó sẽ là một tác phẩm tuyệt vời.”
Chúng tôi vô cùng ngạc nhiên trước lời đề nghị của chị Saotome. Tuy nhiên, đối với tôi, người vẫn chưa thể ra mắt, đây quả là một cơ hội vàng không thể tốt hơn. Dù là hợp tác, nhưng truyện one-shot của chúng tôi có thể được đăng trên tạp chí. Hơn nữa, nếu mọi việc suôn sẻ, thậm chí có thể được đăng dài kỳ. Tôi vốn rất thích thể loại truyện tranh hành động chính thống, đặc biệt là thể loại fantasy dị giới, và không quen thuộc với cái gọi là ‘moe-kei’ (dễ thương), nên tôi có chút lo lắng về thể loại hài lãng mạn… nhưng về điểm này, tôi hoàn toàn tin tưởng cô Ikoma. Sau thời gian làm việc cùng, tôi biết cô ấy có thể vẽ những bộ truyện tình cảm lãng mạn thú vị. Vì vậy… tôi nghĩ, nếu là cùng cô ấy, chúng tôi có thể vẽ một bộ ‘truyện tranh hành động hài lãng mạn’ hấp dẫn.
“T-tôi… tôi muốn thử sức ạ! Được đăng dài kỳ ngay lập tức thì cứ như mơ vậy, và hơn nữa… n-nếu là với cô Ikoma… tôi muốn được cùng cô ấy vẽ truyện! Tôi sẽ cố gắng hết sức ạ!”
“T-tôi cũng… tôi cũng muốn thử!”
“Vậy là quyết định rồi nhé! Nhanh chóng bắt tay vào bàn bạc thôi! Tất nhiên, không phải ngay lập tức có thể bắt đầu đăng dài kỳ được… nhưng chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, tạo ra một cốt truyện hấp dẫn! Trước hết, hãy giành lấy cơ hội đăng dài kỳ!”
Trái tim tôi tràn ngập hy vọng. Tất nhiên là vì có thể được đăng dài kỳ, nhưng còn vì… tôi lại có thể vẽ truyện nữa rồi. Cùng với cô Ikoma!
“Trước tiên, truyện one-shot của chúng ta sẽ được đăng trên tạp chí ‘Pretty Dragon’, và nếu kết quả khảo sát tốt, chúng ta sẽ có quyền được đăng dài kỳ.”
À mà, ‘Pretty Dragon’ là tên tạp chí truyện tranh shonen hàng tháng thiên về thể loại dễ thương, nơi cô Ikoma đang đăng truyện dài kỳ. Đúng là không có chuyện tốt đẹp nào mà ngay lập tức được đăng dài kỳ như vậy cả. Nói tóm lại, chúng tôi cần vẽ một truyện one-shot hấp dẫn và đạt kết quả tốt trong khảo sát.
“Tạm thời, song song với việc hoàn thành bản thảo ‘YAMOME GIRL’ còn lại, hai bạn hãy cùng nhau xây dựng cốt truyện cho truyện one-shot nhé. Xong rồi thì cho tôi xem. Nhớ là phải thảo luận kỹ lưỡng với nhau đấy.”
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ!”
“Chúng tôi sẽ cố gắng ạ!”
Cả cô Ikoma và tôi đều hừng hực khí thế hướng tới việc được đăng dài kỳ.
Sau cuộc trao đổi với chị Saotome tại tòa soạn, hai ngày sau là thứ Bảy.
Tôi vẫn như thường lệ, đến căn hộ của cô Ikoma để làm trợ lý cho tác phẩm dài kỳ ‘YAMOME GIRL’ của cô ấy. Lịch là cứ mỗi thứ Bảy tôi sẽ đến làm trợ lý. Mặc dù, vì đã quyết định ngừng phát hành nên chỉ còn làm một thời gian ngắn cho đến chương cuối cùng.
Sau khi hoàn thành bản thảo ‘YAMOME GIRL’, hôm nay chúng tôi sẽ cùng nhau chia sẻ ý tưởng cốt truyện cho truyện one-shot thể loại ‘truyện tranh hành động hài lãng mạn’ mà mỗi người đã nghĩ ra.
“Cô Ikoma, cô đã nghĩ ra ý tưởng nào chưa?”
“Đương nhiên rồi! Đây là những gì tôi đã nghĩ ra!”
Tôi nhận lấy cuốn sổ tay ghi ý tưởng mà cô Ikoma tự tin đưa ra và lướt mắt qua. Có dòng chữ ‘Ý tưởng cho one-shot trên PriDora’ và bên dưới là một vài ý tưởng.
[Ý tưởng ①: Chủ đề boxing. Nhân vật chính là một nam sinh trung học. Cậu ta cãi nhau với một tên khó ưa trong lớp vì một cô gái mình thích, nhưng lại thua cuộc. Vì quá uất ức, cậu bắt đầu đến phòng tập boxing thông qua một người quen của cha mình. Ở đó có một huấn luyện viên boxing xinh đẹp lớn hơn cậu bảy tuổi (ngực khủng), và trong quá trình học boxing với cô ấy, cậu bắt đầu nảy sinh tình cảm lãng mạn nhưng…]
“………………”
Tôi có rất nhiều điều muốn nói nhưng cố nén lại, rồi chuyển sang ý tưởng tiếp theo.
[Ý tưởng ②: Chủ đề kendo. Nhân vật chính là một nữ sinh trung học học tại trường nữ sinh quý tộc. Cô ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên một đàn chị trong câu lạc bộ kendo (mỹ nữ ngực khủng). Một câu chuyện về tình yêu yuri giữa hai cô gái xinh đẹp ngày càng sâu đậm qua môn kendo.]
“Này…”
Tôi không chịu nổi nữa mà bất giác lên tiếng.
“Gì, gì chứ?!”
“Tôi công nhận là cả hai ý tưởng đều có yếu tố lãng mạn và hành động. Nhưng… tôi không nghĩ ‘hành động hài lãng mạn’ mà chị Saotome nói có nghĩa là như thế này đâu?!”
Mấy hôm trước tôi còn nghĩ ‘tuyệt đối tin tưởng cô Ikoma về mảng hài lãng mạn’, giờ thì tôi muốn rút lại lời nói đó một cách kịch liệt.
“Hả?! Sao, sao lại không?!”
“Thứ nhất, cái truyện boxing kia, rõ ràng không giống truyện tranh shonen chút nào. Ít nhất cũng phải làm về học đường chứ… Hơn nữa, nữ chính lớn hơn bảy tuổi thì nhu cầu thấp quá. Chắc chỉ có những người thích ‘chị gái’ như cô Ikoma mới thích thôi… Còn cái truyện kendo kia cũng chẳng giống truyện tranh shonen. Mà hơn nữa, truyện đồng tính nữ à? Là truyện shonen mà nam giới đọc thì sao mà đồng cảm được chứ?”
“Không phải đồng tính nữ mà là yuri! Kimijima-kun không rành về moe thì không biết đâu, nhưng đây là một thể loại có nhu cầu cao đó!”
“Hả, vậy à…? Nhưng mà, cái ‘truyện tranh hành động hài lãng mạn đang thịnh hành’ mà chị Saotome nói á, tôi nghĩ nó không phải là kiểu hành động như vậy, mà là những thể loại như dị năng chiến đấu, ma pháp chiến đấu, học đường chiến đấu, những thể loại như thế cơ…”
Tôi nghĩ chị Saotome nói ‘gần đây anime cũng có nhiều thể loại đó’ là có ý như vậy. Tôi ít xem anime, nhưng sau khi chị Saotome nói, tôi đã tìm hiểu sơ qua về những anime đang được yêu thích hiện nay và cũng nghĩ vậy.
“Tôi cũng ghét những bộ truyện chỉ chạy theo trào lưu, nhưng thế này thì lại quá đi ngược với trào lưu rồi. Nó cũng không hợp với tông của tạp chí ‘PriDora’ nữa…”
Bộ truyện ‘YAMOME GIRL’ bị ngừng phát hành của cô Ikoma, tuy là một tác phẩm hài lãng mạn, nhưng lại xa vời với xu hướng ăn khách. Đó là một câu chuyện nghiêm túc lấy tình yêu làm trọng tâm, trong đó nhân vật chính đơn phương một cô gái kiểu chị cả lớn hơn ba tuổi (có vẻ hình tượng nữ chính này cũng không phải là loại ăn khách trong thể loại moe-kei), và dù có các nhân vật nữ khác nhưng họ cũng không yêu nhân vật chính (cũng không phải truyện harem), tóm lại là một tác phẩm thiếu các yếu tố thu hút độc giả. Cô Ikoma nói rằng cô ghét những bộ truyện dễ dãi chạy theo trào lưu. Nhưng kết quả lại là bị ngừng phát hành.
“Đ-đành chịu thôi! Tôi cảm thấy mình không thể nào vẽ được thể loại dị năng chiến đấu gì đó cả! Những thứ như vậy, thiết lập và thế giới quan có vẻ cực kỳ phức tạp…”
“Tôi nghĩ không cần phải cố chấp với dị năng, nhưng những bộ truyện này quá ngách… Tôi nghĩ việc cô Ikoma muốn vẽ những thứ hay ho mà không chạy theo trào lưu là tốt, nhưng đã là một tác phẩm thương mại thì phải có một mức độ nào đó chú trọng đến xu hướng và tính thu hút chứ. Cô không muốn bị ngừng phát hành nữa đúng không? Tôi cũng vậy, một khi đã làm thì muốn biến nó thành tác phẩm nổi tiếng nhất trên tạp chí…”
Nói đến đó, tôi mới nhận ra cô Ikoma đang nhìn tôi bằng ánh mắt rơm rớm nước và một vẻ mặt kinh khủng.
“T-t-tôi… tôi biết rồi! Không cần anh phải nói tôi cũng… bản thân tôi cũng muốn vẽ một tác phẩm ăn khách lần này! Tuyệt đối không muốn bị ngừng phát hành nữa! Chắc chắn là tôi muốn vẽ một tác phẩm mà mình cũng cảm thấy hay ho mà còn được nhiều người yêu thích nữa chứ! Tại sao tôi lại phải bị cái đồ chưa ra mắt, cái đồ wanabi nghiệp dư như anh giảng đạo chứ! Đừng có mà nói giọng kiêu căng với một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp như tôi!”
Hình như tôi vô tình đạp phải “mìn” của cô ấy rồi. Tôi thầm nghĩ nếu đã tự biết thì đáng lẽ nên tạo ra những ý tưởng thu hút hơn, nhưng thấy cô ấy đáng thương nên tôi ngừng chỉ trích.
“Nếu anh nói vậy thì chắc anh đã nghĩ ra những ý tưởng ăn khách lắm nhỉ?!”
“À, ừm… đây là sổ tay ý tưởng của tôi… khụ khụ.”
Khi định đưa sổ tay ý tưởng cho cô Ikoma, tôi lại ho sặc sụa.
“Này, gì vậy, anh bị cảm à?”
“À, ừm… gần đây tôi thức đêm để suy nghĩ cốt truyện nên hơi thiếu ngủ, có lẽ vì thế mà cổ họng hơi đau. Cũng có chuyện là vì có thể được đăng dài kỳ nên tôi phấn khích quá không ngủ được buổi tối… Nhưng mà tôi không sốt, chỉ hơi cảm thôi…”
“Anh đúng là… Nếu đã được đăng dài kỳ thì không được phép để bị ốm đâu đấy! Việc quản lý sức khỏe cũng là một phần công việc của một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp! Mấy cái đồ wanabi nghiệp dư này đúng là có ý thức kém mà. Đừng có mà lây cảm cho một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp như tôi chứ?!”
Cái…?! Không những không lo lắng cho tôi mà còn nói những lời chỉ nghĩ cho bản thân một cách thẳng thừng đến đáng kinh ngạc, khiến tôi chán nản.
“Haizzz… Đây là ý tưởng tôi đã nghĩ ra.”
Tôi thở dài, đưa sổ tay ý tưởng của mình cho cô Ikoma.
[① Lấy bối cảnh dị giới, nam nhân vật chính bị ác quỷ giết chết người phụ nữ quan trọng (nữ chính) mà anh ta yêu từ thuở nhỏ, nên anh ta lên đường tiêu diệt ác quỷ để trả thù cho nữ chính. Một câu chuyện dark fantasy (trên đường đi, anh ta được các elf, pháp sư và nhiều người khác yêu mến, tạo thành yếu tố harem).]
[② Lấy bối cảnh Nhật Bản hiện đại, một cậu bé được ma cà rồng cứu mạng, đổi lại cậu phải lập khế ước với ma cà rồng và có được sức mạnh của ma cà rồng. Cậu bị cuốn vào cuộc tranh giành phe phái giữa các ma cà rồng và phải chiến đấu (ma cà rồng đó là một cô gái, có nhiều cảnh fanservice).]
Cô ấy xem xét kỹ lưỡng sổ tay ý tưởng của tôi. Rồi, chỉ một lời.
“...Tiêu biểu ‘chuuni-byou’ rồi.”
“Cái?!”
Tôi không biết nói gì trước nhận xét quá đỗi đơn giản của cô ấy.
Chuuni-byou ư…?! Tôi tự nhận thấy rằng những tác phẩm tôi yêu thích và những câu chuyện tôi nghĩ ra thường có xu hướng đó, nhưng phủi bay mọi thứ bằng một câu như vậy thì quá đáng quá rồi chứ?!
“Mà nữa, đâu có chỗ nào là hài lãng mạn? Hoàn toàn không có hài lãng mạn gì cả!”
“Hả, không, có yếu tố hài lãng mạn chứ! Có harem với các cảnh fanservice mà các bạn nam thích nữa!”
“Chỉ là kiểu harem rập khuôn thông thường thôi! Mà cả hai đều quá rập khuôn đến mức đáng kinh ngạc! Anh nghĩ hiện tại có bao nhiêu tác phẩm có thiết lập tương tự?! Thế giới quan cũng hoàn toàn không có sự khác biệt so với các tác phẩm đã có, nếu không có gì đặc biệt vượt trội so với các tác phẩm hiện có thì chắc chắn sẽ bị chìm nghỉm giữa những tác phẩm khác!”
“C-c-cái… cái gì?!”
Mọi lời của cô Ikoma đều như đánh thẳng vào tim tôi, khiến tôi không thể nói nên lời. Bởi vì, dù những gì cô ấy nói rất khắc nghiệt, nhưng nghĩ lại thì đúng là… những lời chỉ trích đó tôi đành phải chấp nhận. Nhân tiện, lần trước khi tôi mang bản thảo đến, chị Saotome, biên tập viên, cũng đã nói những lời tương tự như bây giờ, rằng cốt truyện của tôi quá chịu ảnh hưởng từ các tác phẩm đã có.
“Này, Kimijima-kun?! Sao lại khóc chứ?! Anh cũng đã trút những lời cay nghiệt không chút dung thứ nào lên tôi mà, anh mới là người dễ bị tổn thương hơn nhiều đó!”
“T-tôi không khóc!”
Sau đó, chúng tôi tiếp tục thảo luận, chia sẻ những ý tưởng khác đã nghĩ ra, chỉ trích lẫn nhau, và đôi khi là cãi vã, nhưng cốt truyện vẫn chẳng tiến triển được chút nào.
“Chị Saotome nói là kết hợp truyện hành động của tôi với truyện hài lãng mạn của cô Ikoma sẽ tốt hơn mà nhỉ…”
Bất chợt, một ý tưởng chợt nảy ra trong đầu tôi.
“Vậy thì, hai chúng ta cùng viết cốt truyện thật sự thì sao?!”
“Ý anh là sao?”
“Chúng ta sẽ thay phiên nhau viết cốt truyện! Viết đến chỗ nào mình nghĩ ra được thì dừng, hết ý tưởng thì chuyển giao cho đối phương, kiểu vậy…”
“Ơ… đó là kiểu tiểu thuyết tiếp sức hay truyện tranh tiếp sức à?”
“Đúng rồi! Trong trường hợp này thì… ‘cốt truyện tiếp sức’ ư?”
“Tôi từng làm truyện tranh tiếp sức với bạn hồi cấp hai rồi, nhưng mà thiết lập và diễn biến câu chuyện lộn xộn hết cả lên, nên tôi chưa bao giờ thấy kiểu đó trở nên hay ho cả…”
Cô Ikoma nhíu mày suy nghĩ.
“Nhưng mà… được thôi… có thể trong lúc làm sẽ nảy ra vài ý tưởng có ích chăng, dù sao thì thử cũng không mất gì…”
“Được, vậy thì cứ thử xem!”
Tôi mở một trang mới trong sổ tay ý tưởng. Cô Ikoma bảo tôi, người đưa ra ý tưởng, phải bắt đầu trước, nên tôi đành bắt đầu. Dựa trên những gì vừa bị cô Ikoma chê bai, tôi phải nghĩ ra một thiết lập và khởi đầu không giống các tác phẩm đã có. Ưm…
“Này Kimijima-kun, anh đang ngủ đấy à?!”
“...Hả! T-tôi không ngủ!”
Chết tiệt, hình như tôi ngủ gà ngủ gật vì thiếu ngủ. Loáng cái đã hơn mười giờ đêm rồi. Haizzz, buồn ngủ quá…
“Này, vẫn chưa xong à?! Tự mình đề xuất ra mà làm nhanh lên chứ!”
“À, à… ừm…”
Đành chịu, dùng ý tưởng từ bộ phim tôi xem hôm nọ vậy… không được, như vậy lại y hệt tác phẩm đã có mất. Vậy thì, thay đổi một phần thôi vậy…
[Nhân vật chính là một nam sinh trung học. Cậu ta đang đi vệ sinh (đi nặng) thì bị rơi tọt vào bồn cầu, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang ở một thế giới khác. Có vẻ như bồn cầu đã nối thông với dị giới.]
“...Này, cái quái gì thế này?! Bồn cầu… hơn nữa là từ (đi nặng) mà xuyên không đến dị giới, bẩn thỉu quá đi mất!”
“Tại vì đã có bồn tắm rồi mà…”
“Nếu nói vậy thì bồn cầu cũng có rồi còn gì!”
“Hả?! Thật ư?!”
“Mấy cái đồ thế hệ Yutori này đúng là thiếu kiến thức mà.”
“Thế hệ Yutori… ấy vậy mà cô Ikoma cũng là thế hệ Yutori còn gì?! Cô còn nhỏ tuổi hơn tôi mà!”
Cô Ikoma phớt lờ lời phản đối của tôi, bắt đầu suy nghĩ tiếp.
“Ưm, vậy thì… được rồi, như thế này!”
Cô ấy vừa viết xong phần tiếp theo, rồi đưa cuốn sổ cho tôi.
[Nhân vật chính bị cuốn từ bồn cầu sang dị giới, tỉnh dậy thấy mình đang ở trong rừng. Trước mặt cậu là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc vàng óng, tai nhọn và ngực lớn, đang nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, dịu dàng. Đó là một sinh vật ‘elf’ thường xuất hiện trong các game người lớn. Nhìn kỹ thì xung quanh đều có những cô elf xinh đẹp. Nhân vật chính nghĩ, thật là một nơi tuyệt vời, đây đúng là thiên đường.]
“Hừm, tôi đã cố gắng phù hợp với thế giới quan fantasy dị giới rồi đấy, anh phải biết ơn đấy nhé!”
Elf ngực khủng à… tôi cảm thấy nó đã hơi thiên về sở thích của cô Ikoma một chút rồi… nhưng thôi, tạm thời như vậy cũng được. Tôi suy nghĩ rồi viết thêm phần tiếp theo.
[Tuy nhiên, bất chợt các elf tấn công nhân vật chính với vẻ mặt đáng sợ. Ở thế giới này, việc giết ngay lập tức những sinh vật không rõ nguồn gốc được coi là lẽ thường. Nhân vật chính vội vàng chống trả. Mặc dù chỉ là một nam sinh trung học bình thường, nhưng nhờ sự nhanh trí, cậu đã đánh trúng yếu điểm và hạ gục được một elf. Ngay lập tức, các elf xung quanh đồng loạt tấn công nhân vật chính vì thù hằn bạn bè bị giết. Nhưng nhân vật chính vẫn cố gắng chống trả một cách khéo léo dù suýt bị đánh bại, và cuối cùng đã hạ gục được tất cả các elf.]
“Cái gìiiiiiiiiii?!”
Cô Ikoma nhìn những gì tôi viết và hét lớn. Tiếng hét vang vọng trong cái đầu thiếu ngủ của tôi.
“Sao lại giết ngay tức thì mấy bé elf đáng yêu vậy chứ?! Mà sao lại biến mấy bé elf lương thiện thành vai phản diện chứ?! Đoạn trước đã viết ‘nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, dịu dàng’ rồi thì phải là elf lương thiện chứ! Cái đồ wanabi ngốc nghếch này không biết đọc tiếng Nhật à?!”
Cô Ikoma rơm rớm nước mắt, chỉ vào đoạn mình vừa viết trước đó và phản đối tôi.
“Ối, chỉ là cốt truyện tiếp sức thôi mà có cần phải tức giận đến thế không. Với lại, từ nãy đến giờ cứ wanabi wanabi… cô bỏ cách nói đó đi được không? Đành chịu thôi, chúng ta đang định vẽ truyện ‘hành động hài lãng mạn’ mà. Đến đây thì phải cho yếu tố hành động vào chứ…”
“Nhưng mà cho dù vậy thì làm sao có thể để nhân vật chính đánh nhau với bé elf thuộc tuyến nữ chính được chứ… Anh đúng là đồ tâm thần mà?! Hơn nữa, cái đoạn mô tả hành động này, quá sơ sài luôn! Anh có thực sự giỏi vẽ truyện hành động không vậy?! Nhân vật chính chỉ là nam sinh trung học mà lại thắng áp đảo dễ dàng thế ư?!”
“Cái đó thì… đó là hiệu ứng buff của nhân vật chính chứ!”
“Đừng có nói bằng vẻ mặt đắc thắng như vậy chứ!”
“T-tại vì… tôi chỉ giỏi mô tả hành động bằng hình vẽ truyện tranh thôi, còn văn chương thì không phải chuyên môn của tôi…”
“À thôi, mà nếu đã giết hết elf rồi thì làm sao mà phát triển câu chuyện được nữa chứ…”
Dù tự mình nói ra thì cũng kỳ, nhưng cô Ikoma vẫn càu nhàu phàn nàn mà vẫn tiếp tục suy nghĩ tiếp sau khi bị tôi đẩy vào một tình huống tệ hại như vậy, có lẽ cô ấy thực sự là người tốt.
[Nhân vật chính cố gắng thoát khỏi khu rừng, ghé thăm một ngôi nhà gần đó. Dù sao thì cũng phải hỏi ai đó xem đây là đâu. Người bước ra từ ngôi nhà là một mỹ nữ tóc đen thẳng dài, dáng người hoàn hảo. Số đo ba vòng có lẽ là B90・W60・H88. Tuổi có lẽ tầm giữa hai mươi. Đôi mắt cụp và nốt ruồi lệ quyến rũ. Tính cách dịu dàng, thuộc tuýp chữa lành, ân cần chăm sóc cho nhân vật chính bị thương sau trận chiến. Nghe nói cô ấy sống hai mình với chồng, và chồng cô ấy đang đi săn.]
“Tôi lại thêm một nữ chính mới cho anh rồi đấy, phải biết ơn chứ! Lần này mà anh giết chết nữa thì đừng trách đấy?!”
“Khoan đã… sao nhân vật chính tự nhiên đoán được số đo ba vòng vậy?!”
“Việc đoán được số đo ba vòng của nhân vật nữ là một kỹ năng cơ bản đối với nhân vật nam trong truyện hài lãng mạn mà.”
“K-không phải vậy à?! Bình thường không ai làm được chuyện đó đâu! Mà sao lại miêu tả chi tiết như giới thiệu người mẫu vậy… mà còn nữa, nữ chính đã có chồng ư?! Quá ngách rồi! Đã là người có chủ rồi còn gì!”
“Kimijima-kun không có thuộc tính ‘netorare’ à?”
“Neto…? Hả, hả? Cái gì?”
“Hừm, rồi anh sẽ hiểu cái hay của nó thôi… Ban đầu tôi cũng chỉ thích truyện tình yêu thuần khiết thôi, nhưng gần đây lại thích cả vợ người ta với netorare… mà thôi, đừng có bắt tôi nói mấy cái sở thích kỳ cục đó nữa, mau viết tiếp đi!”
“Không, là cô tự nói đó chứ…”
Thậm chí tôi còn không muốn nghe nữa kìa… Tôi sợ hãi không dám chỉ ra điều đó nên đành phớt lờ những lời đầy điểm đáng chú ý của cô Ikoma, cố gắng vắt óc ra viết tiếp.
“Ưm… ờm…”
Thôi rồi, càng cố gắng suy nghĩ nghiêm túc thì càng buồn ngủ… Không viết nhanh sẽ bị cô Ikoma mắng mất… À, thôi đành vậy, thế này cũng được…
[Khi đang nghỉ ngơi tại nhà của người phụ nữ đã có chồng, đột nhiên có một tiếng động lớn ở bên ngoài. Vội vàng chạy ra ngoài, cậu thấy một người khổng lồ to lớn chưa từng thấy đang tiến đến. Có vẻ như bức tường thành bảo vệ loài người đã bị một người khổng lồ siêu cấp phá hủy, và từ đó những người khổng lồ khác liên tiếp xâm nhập…]
“Thôiiiiii rồiiiiiiiiiiii!”
Tiếng hét của cô Ikoma lại vang vọng trong đầu tôi.
“Hoàn toàn là đạo nhái còn gì?! Mấy cái đồ wanabi nghiệp dư này hễ gặp khó khăn là lại đi đạo nhái… mà còn là tác phẩm siêu nổi tiếng ai cũng biết nữa chứ!”
“Ư… x-xin lỗi ạ… tôi hoàn toàn không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa rồi…”
“Haizzz, cốt truyện tiếp sức kiểu này làm mãi cũng chẳng ra được cốt truyện nào hay ho cả. Chủ yếu là tại anh. Đúng là phí thời gian quá rồi…”
Tôi cũng nghĩ rằng phần cô Ikoma viết cũng đủ kỳ cục và thiên về sở thích riêng rồi, nhưng tôi không phản đối.
“À… chỗ làm việc của cô Ikoma không có đồ uống gì giúp tỉnh ngủ sao?”
“Hả, có một ít trước đây nhưng tôi uống hết rồi.”
“Cuối cùng thì cũng chẳng có cốt truyện nào hay ho cả, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục bàn bạc đúng không? Tôi buồn ngủ quá, muốn đi cửa hàng tiện lợi mua chút đồ uống…”
“Phải rồi, nhưng cứ tiếp tục như thế này thì cũng chẳng đi đến đâu…”
“Đúng vậy… Sau khi thử chia sẻ ý tưởng, tôi nghĩ rằng cả tôi và cô Ikoma vẫn còn thiếu kinh nghiệm.”
“Thiếu kinh nghiệm?! Anh thì đúng là vậy rồi, tại sao lại còn nói cả một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp như tôi nữa chứ?!”
Cô Ikoma phản đối như thể bị xúc phạm.
“Không, tôi nghĩ chúng ta nên nghiên cứu kỹ hơn về các xu hướng gần đây của thể loại ‘hành động hài lãng mạn’, những tác phẩm nào đang được yêu thích, rồi mới bắt đầu viết…”
“Ư… ừm… cái đó thì đúng là…”
Cô Ikoma hơi đắn đo một lúc, rồi nhìn tôi như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Vậy thì… mau đi nghiên cứu thôi!”
“...Hả?!”
“À, cái đó… chúng ta thật sự đi à?”
Vừa uống thứ đồ uống giúp tỉnh ngủ mua ở cửa hàng tiện lợi, tôi vừa đi cùng cô Ikoma đến một nơi.
“Đến đó chắc chắn có dịch vụ xem anime thả ga nên tha hồ mà nghiên cứu! Đương nhiên là truyện tranh cũng đọc thoải mái luôn!”
Đúng vậy… nơi chúng tôi đang đến là một quán cà phê truyện tranh, cách chỗ làm việc của cô Ikoma khoảng năm phút đi bộ. Đến đó, có vẻ như có dịch vụ xem anime hợp pháp. Tôi tuy có khi vào quán cà phê truyện tranh một mình, nhưng đây là lần đầu tiên tôi đi cùng một cô gái. Ở chỗ làm thì là chế độ làm việc nên tôi không nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng dù là công việc đi chăng nữa, vào một đêm như thế này, ở một căn phòng riêng trong quán cà phê truyện tranh với một cô gái… không muốn cũng phải căng thẳng.
Nhân tiện, cô Ikoma đã thay từ bộ đồ thể thao màu đỏ thường ngày sang một chiếc váy trắng. Khi tôi hỏi cô ấy định ra ngoài với bộ đồ đó hay sao, và nói “Không thấy ngại à?”, cô ấy bĩu môi nhưng cũng thay sang quần áo thường. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy mặc đồ thường, khiến tôi giật mình. Nếu cô ấy cứ mặc như vậy mà im lặng thì trông cũng dễ thương bình thường mà…
Đến quán cà phê truyện tranh, chúng tôi chọn ‘ghế phẳng’, thanh toán ở quầy và di chuyển đến phòng riêng. Mở cửa ra, căn phòng hẹp hơn tôi tưởng tượng. Tháo giày bước vào và ngồi cạnh nhau, vì chật chội nên khoảng cách giữa tôi và cô Ikoma rất gần, khiến tim tôi đập thình thịch hơn nữa.
“Đây.”
“À, cảm ơn…”
Không để ý đến vẻ căng thẳng của tôi, cô Ikoma nhanh nhẹn chuẩn bị. Cô ấy đưa cho tôi một chiếc tai nghe, rồi tự mình cũng đeo một chiếc. Cô ấy khởi động máy tính và truy cập vào trang xem anime. Haizzz, có lẽ chỉ có mình tôi là đang cố ý căng thẳng thôi…
“Tạm thời, xem cái anime bán đĩa chạy nhất kỳ trước nhé? Được giới otaku yêu thích lắm, mà tôi nghĩ cái đó cũng có thể gọi là thể loại hành động hài lãng mạn mà…”
“Hả, à, ừm, vậy đi.”
Tôi không hiểu ‘đĩa’ là gì, nhưng vì quá căng thẳng nên tôi không có chút bình tĩnh nào để hỏi. À thôi, gì cũng được, mau bắt đầu anime đi.
Chẳng mấy chốc, anime bắt đầu. Theo lời cô Ikoma giải thích, anime này không phải dựa trên manga mà dựa trên light novel, là một tác phẩm fantasy lấy bối cảnh học viện phép thuật, có cả yếu tố hành động lẫn yếu tố hài lãng mạn. Tuy nhiên, cô Ikoma cũng chỉ biết nội dung thôi, chứ hình như cũng chưa xem bao giờ.
「Chậc… Cái anime này chẳng có nhân vật nào tôi thích nổi cả… Cùng lắm thì có bà mẹ của nhân vật chính. Chắc cũng là do diễn viên lồng tiếng hay nữa…」
Chỉ mới năm phút đầu, cô Ikoma đã bắt đầu cằn nhằn.
「Cô Ikoma-sensei đúng là thích mấy người… già nhỉ…」
「Già…!? Hả!? Cậu… cậu vừa nói cái gì cơ!?」
Cô Ikoma giận đỏ mặt, đứng phắt dậy, tóm chặt cổ áo tôi. Tiêu rồi, trúng mìn mất rồi…
「Đúng là nhân vật mẹ này có lớn tuổi thật, nhưng những nhân vật tôi thích khác thì chỉ hơn nhân vật chính một chút thôi… Vậy mà cậu bảo 'già' là sao!? Hay cậu mới là đồ lolicon!? Dám báng bổ mấy nhân vật chị gái mà tôi thích à!」
「Khụ… Khoan, khoan đã nào! Đây là quán cà phê truyện tranh, mình phải giữ trật tự chứ! Người ta đuổi mình ra đấy!」
「Hừ… Cậu cứ đợi đấy!」
Vừa nói mấy lời nghe y hệt như nhân vật bắt nạt kiểu mẫu, cô Ikoma cuối cùng cũng buông cổ áo tôi ra và ngồi xuống, khiến tôi thở phào nhẹ nhõm. Khỉ thật, cái ngưỡng giận dữ của cô ấy thấp đến mức nào vậy trời…
「…Mà nói thật, đây là tập đầu tiên đúng không? Sao nhân vật chính đã được nhiều người thích ngay từ đầu thế này?」
「Ơ, đâu có, cậu ấy có được nhiều người thích đâu? Dù tôi cũng thừa nhận bộ này thuộc thể loại harem mà.」
「Không, là được thích rồi chứ! Cậu ta đi học cùng con gái, ăn cơm hộp chung với con gái là được thích rồi còn gì! Dù cái mặt thì tầm thường thôi!」
Đối với tôi, người bình thường ít khi xem những loại anime này, đây đúng là một cú sốc văn hóa nhẹ.
「À thì, nếu nghĩ theo kiểu ngoài đời thực thì có thể đúng là vậy, nhưng trong mấy anime kiểu này thì đấy là mặc định rồi…」
「Mà nói đúng ra thì nhân vật chính không có lấy một thằng bạn thân nào sao!? Toàn đi với con gái không à!」
「Kimi-chan, ghen tị với nhân vật hai chiều là điều đáng xấu hổ đó.」
Cứ thế, trong lúc chúng tôi than vãn đủ điều thì tập một cũng kết thúc. Học viện đang sống cuộc sống yên bình bỗng bị đe dọa bởi sự nổi loạn của học viện thị trấn bên cạnh, khiến nhân vật chính và những người bạn phải chiến đấu bằng phép thuật… Tập phim kết thúc với một đoạn dẫn dắt như vậy. Dù cằn nhằn, tôi vẫn ghi chú lại vài yếu tố tôi thấy hấp dẫn hoặc có thể dùng làm ý tưởng vào sổ tay của mình.
Sau đó, tôi tìm kiếm một số anime được coi là "trận chiến tình yêu hài hước" đang hot gần đây, và xem liền bốn bộ, mỗi bộ chỉ tập đầu. Xem xong, chúng tôi cùng nhau phân tích những bộ anime đó. Đương nhiên, chỉ thì thầm đủ nhỏ để nhân viên không đuổi ra ngoài.
「Đúng như cô Ikoma-sensei nói 'nữ chính tsundere được yêu thích hơn', hầu hết các tác phẩm đều có nữ chính là tsundere. Đúng là kiểu này đang thịnh hành ghê ha… Nói thật, chỉ xem một tập tôi cũng chẳng hiểu được sức hút của tsundere là gì. Tsundere được yêu thích ở điểm nào vậy cô?」
「Ế? Đừng hỏi tôi, cái đứa ghét tsundere chứ… Đại khái là, mấy đứa con gái bình thường nói năng gay gắt, còn hay động chân động tay, thỉnh thoảng lại dịu dàng một chút thì được coi là 'gap moe' (sự đáng yêu đến từ sự tương phản) à? Chắc là cảm giác như vậy đó. Thà có mấy nhân vật chị gái lúc nào cũng dịu dàng còn tốt gấp mấy lần. Mà nói thật, theo tôi thì ngay từ đầu đã dùng bạo lực vô cớ là không chấp nhận được rồi.」
「Hừm, ra là vậy…」
Gap moe à. À, tôi cũng hiểu một chút…
「Nhưng mà nói thật, tôi cũng thấy thà có một cô gái lúc nào cũng dịu dàng còn hơn… Thật lạ là trong mấy tác phẩm moe, nhân vật tsundere lại được yêu thích hơn nhân vật dịu dàng…」
「Thấy chưa!? Kimi-chan, cậu cũng hiểu chuyện hơn tôi tưởng đó!」
Cô Ikoma-sensei tỏ vẻ hài lòng, nhưng nếu cả tôi và cô Ikoma đều ghét tsundere thì tôi thấy có vẻ không ổn lắm khi sáng tác tác phẩm sau này. Nếu nhân vật tsundere được yêu thích đến vậy, có lẽ chúng tôi nên cân nhắc việc để nữ chính là tsundere… Trước hết, tôi phải tìm hiểu về điểm tốt của nhân vật tsundere đã.
Tạm thời, ngoài 'nữ chính tsundere', tôi còn viết ra giấy những điểm chung của các tác phẩm nổi tiếng khác.
* Nhân vật chính là học sinh trung học nam, bối cảnh học đường.
* Nữ chính cùng tuổi, hoặc hơi nhỏ hơn một chút.
* Các nhân vật nữ có nhiều thuộc tính khác nhau, được phân bổ cân bằng.
* Nhân vật chính có vẻ ngoài tầm thường, bình thường, tính cách thụ động (cũng có ngoại lệ).
* Nhân vật chính sở hữu sức mạnh tiềm ẩn, và sức mạnh đó thức tỉnh trong tác phẩm.
* Nữ chính là một người duy nhất, nhưng các nhân vật nữ khác cũng thích (hay còn gọi là harem).
* Các tác phẩm chiến đấu nổi tiếng thường có yếu tố giả tưởng, dù bối cảnh hiện đại hay dị giới. Ví dụ như phép thuật, siêu năng lực và các năng lực dị thường khác.
「Phù… chắc thế này là đủ rồi. Vậy giờ chúng ta sẽ tham khảo những thứ này để xây dựng ý tưởng mới thôi.」
「Nữ chính cùng tuổi, hoặc hơi nhỏ hơn một chút…!?」
「À thì… ngoài nữ chính ra, cô vẫn có thể đưa các nhân vật chị gái vào. Nhưng nói chung, thiết lập nữ chính như vậy có lẽ an toàn hơn nhỉ?」
「Grừ…」
Chúng tôi tiếp tục thảo luận, và vì cô Ikoma-sensei không thích bối cảnh dị giới, còn bản thân tôi trước đây khi nộp bản thảo đã bị nói rằng 'chưa đủ kỹ năng để làm thể loại fantasy dị giới', nên cuối cùng chúng tôi quyết định bối cảnh sẽ là hiện đại.
Giờ thì… còn lại là ý tưởng. Đây mới là vấn đề lớn nhất. Tuy nhiên, trong lúc thảo luận, cô Ikoma-sensei bắt đầu gật gù như gà mổ thóc. Chắc cô ấy mệt vì bản thảo rồi. Còn tôi, tác dụng của nước uống cũng sắp hết và cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.
「Sắp đến lúc về rồi hả?」
「Ơ… À… không, nhưng mà… tôi có mấy bộ truyện muốn đọc nên ít nhất cũng phải đọc xong rồi mới về… Có một bộ truyện tranh được mệnh danh là kiệt tác trong thể loại tình yêu hài hước chiến đấu đó. Cậu cũng nên đọc đi, tôi đi lấy cho cậu ngay đây.」
Nói rồi, cô Ikoma-sensei rời khỏi phòng để đi lấy truyện. Trong lúc chờ cô ấy quay lại, vì quá buồn ngủ, tôi đã mất ý thức giữa chừng.
「Ưm…」
Không biết đã ngủ bao lâu, nhưng hình như tôi đã ngủ thiếp đi.
「…!?」
Tỉnh dậy, tôi giật mình. Cô Ikoma-sensei đang ngủ ngay cạnh tôi. Này, cạnh một người đàn ông mà lại ngủ vô phòng bị như thế này… Người này đang nghĩ cái gì vậy!? Gương mặt ngủ say sưa trông vô cùng thoải mái của cô ấy, dù không muốn thừa nhận, nhưng thật sự rất đáng yêu. Khỉ thật, cái ngoại hình này khá hợp gu tôi nên thật khó xử. Đúng là chỉ mỗi ngoại hình thôi…
「Ơ… Ủa?」
Ngồi dậy, tôi nhận ra. Một chiếc chăn đang đắp trên người tôi. Nhờ có nó, dù hơi cảm vặt nhưng tôi không hề cảm thấy lạnh chút nào trong suốt thời gian ngủ. Đương nhiên, tôi không hề nhớ đã đắp chăn. Bởi vì tôi đã ngủ thiếp đi trong vô thức mà.
Điều đó có nghĩa là… Tôi nhìn sang bên cạnh. Cô Ikoma-sensei đang ngủ say sưa, trên người không có chăn. …Không, không lẽ nào… cô Ikoma-sensei đã đắp chăn cho tôi!? Cô ấy lại là người biết quan tâm đến vậy sao!? Xin lỗi vì đã nghĩ vậy, nhưng tôi thực sự không thể tin được.
A, có lẽ nào… là vì vừa nãy tôi nói mình bị cảm?
「Quản lý sức khỏe cũng là một phần công việc của một họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp đó! Đúng là nghiệp dư thì ý thức thấp nên phiền phức ghê. Đừng có mà lây bệnh cho họa sĩ truyện tranh chuyên nghiệp như tôi nha!?」
……………
Miệng nói những lời cay nghiệt như vậy…
Tuy mồm miệng tệ kinh khủng, nhưng cô Ikoma-sensei hóa ra cũng có lúc dịu dàng ghê ha…
Quyển sổ trên bàn của cô Ikoma-sensei đang mở. Tôi không biết có nên tự ý xem không, nhưng cũng liếc qua một chút. Có vài ý tưởng được ghi ra. Toàn là những ý tưởng chưa từng được nói đến khi chúng tôi thảo luận trước khi tôi ngủ. Cô Ikoma-sensei đã một mình suy nghĩ đủ thứ ý tưởng sau khi tôi ngủ sao…
Tôi muốn cô ấy, người đã cố gắng làm việc thay cho phần của tôi, người đã ngủ trước, ít nhất hãy nghỉ ngơi một chút. Nhưng tôi vẫn kiểm tra giờ trên điện thoại.
「Chết tiệt…!」
Đã hơn sáu giờ sáng rồi.
Ôi trời ơi, mình đã ngủ say đến mức nào vậy!? Hình như là chúng tôi vào lúc mười một giờ, vậy là… bảy tiếng!? Tổng tiền phí là bao nhiêu đây!?
「C-cô Ikoma-sensei… Dậy…」
Khi định lay cô Ikoma-sensei dậy, tôi nhận ra có tiếng động khẽ phát ra từ phòng bên cạnh.
「K-không… Không được đâu… Ở chỗ này…」
「Được mà, bên ngoài không nhìn thấy đâu.」
「N-nhưng mà… có dán biển cấm mấy hành vi như vậy mà…」
「Cô không hét lên thì sẽ không ai biết đâu.」
「Không… À, thôi đi…」
…………!?
K-không lẽ nào… Đây là…
Tôi cứ nghĩ chuyện các cặp đôi làm chuyện 'đen tối' trong quán cà phê truyện tranh chỉ là truyền thuyết đô thị thôi chứ… K-không lẽ có thật sao!? Tôi bất giác cứng đờ người, dù biết nghe lén là không tốt, nhưng vẫn cứ cố lắng nghe tiếng nói chuyện từ phòng riêng bên cạnh. K-không… mấy kẻ làm chuyện đó ở đây mới là đáng trách!
「K-không… Không được… Á…」
Những tiếng sột soạt (cởi quần áo?) và tiếng con gái rên rỉ (hay là thích thú?) vẫn tiếp tục vang lên, khiến bộ não tôi hoạt động hết công suất, kích thích trí tưởng tượng. Kh-khốn nạn… Đồ cặp đôi ngớ ngẩn… Đang làm cái trò gì ở cái nơi này vậy chứ… Đáng ghen tị quá đi mất! Nghe thôi mà tim tôi cũng đập thình thịch rồi!
「Ư… Ưm…」
Cô Ikoma-sensei vẫn ngủ say, cựa mình một cái. À, đúng rồi… Phải mau gọi cô ấy dậy nếu không tiền phí sẽ thành một con số khủng khiếp mất…
「…!?」
Tuy nhiên, khoảnh khắc tiếp theo, tôi nhận ra một chuyện kinh khủng. Cô Ikoma-sensei cựa mình, chiếc váy liền màu trắng bị tốc lên, từ vị trí của tôi có thể nhìn thấy đồ lót của cô ấy. Không được… Dù tự nhủ là không được, tôi vẫn cứ dán mắt vào đồ lót đó và cặp đùi trắng nõn đang phơi bày. Q-quả là một cảnh tượng… thật quyến rũ…
「A, aaanh… Không được đâu…」
Như thể đã được sắp đặt từ trước, một giọng nói đầy dâm đãng vang lên từ phòng bên cạnh. Tôi gần như sắp nổ tung vì đủ thứ cảm xúc. Phùooooo! K-không được… Phải kiềm chế sự hưng phấn lại, mình ơi! Bình tĩnh nào… Những lúc thế này, hãy đếm số nguyên tố để lấy lại bình tĩnh. Một, ba, năm, bảy, chín—
「…Phù, bình tĩnh lại rồi… C-cô Ikoma-sensei! Dậy đi! Dậy đi cô ơi! Tiền phí gia hạn đang kinh khủng lắm rồi đó!」
Lấy lại bình tĩnh, tôi điên cuồng lay người cô Ikoma-sensei và thì thầm gọi cô ấy dậy. Tuy nhiên… cô Ikoma-sensei không hề có dấu hiệu tỉnh dậy. Cô ấy vẫn khó chịu khi bị đánh thức như thường lệ.
「…Ối!?」
Khoảnh khắc tiếp theo, cô Ikoma-sensei đang mơ ngủ bỗng nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của tôi. Vì thế, tôi đổ ập lên người cô ấy. Để không bị ngã đè lên cô ấy, tôi vội vàng chống hai tay xuống hai bên mặt cô ấy.
Ư-ưaa… Thế này chẳng phải y như tôi đang đè cô Ikoma-sensei xuống sao…! Ngay trước mắt tôi là gương mặt ngủ của cô Ikoma-sensei. Nhịp tim vừa mới bình tĩnh lại giờ lại đập nhanh dữ dội. Ư, tiêu rồi… Ph-ph-phải làm sao đây, tình huống này… Cô Ikoma-sensei vẫn không buông áo tôi ra…
「…Ưm… …Ể!?」
「A…」
Thật không ngờ, đúng lúc này, cô Ikoma-sensei lại mở mắt. Cô ấy lập tức nhìn thấy mặt tôi, mắt tròn xoe và đờ người ra.
「Chờ… C-cái…」
「A, kh-không… Không phải… là cô Ikoma-sensei đã…」
「…Cái tên nghiệp dư đáng ghét này, sao lại đè tôi ra thế hảaaaa!? Dám nhân lúc tôi ngủ mà tấn công ư… Đồ tồi! Đồ biến thái! Đồ dê xồmmmmmm!」
Hoàn toàn quên mất mình đang ở trong quán cà phê truyện tranh, cô Ikoma-sensei đỏ bừng mặt, hét lớn và đẩy tôi ra thật mạnh. Với một sức lực kinh hoàng.
「Ối trời!?」
Tôi bị đẩy bay đi một cách bất ngờ… đập vào cửa phòng riêng, ngã ra hành lang bên ngoài và đập mạnh đầu xuống sàn.
「Ơ… Quý khách!? Quý khách có sao không ạ!?」
Một nhân viên đang xếp truyện lên kệ ở hành lang vội vàng chạy đến lo lắng. Vì đau đớn, tủi thân và tức giận, tôi gần như muốn khóc. Hay đúng hơn là, tôi đã khóc.
「Đ-đã bảo là tôi xin lỗi rồi còn gì! Lúc tỉnh dậy mà thấy đàn ông đè lên người mình thì… bình thường ai cũng sẽ hiểu lầm là bị tấn công lúc ngủ thôi chứ!?」
Sau đó, chúng tôi rời khỏi quán cà phê truyện tranh (gom góp hết tiền của cả hai mới đủ trả tiền phí gia hạn. Đó là một số tiền khổng lồ), và đi đến căn hộ nơi cô Ikoma-sensei làm việc. Khi tôi kể lại sự thật, cô ấy biết mình đã hiểu lầm chuyện tôi định tấn công cô ấy, và cũng đã xin lỗi tôi một tiếng, nhưng tôi vẫn còn khó chịu vì sau gáy vẫn còn nhức nhối.
「Cô cứ chê nhân vật nữ chính tsundere bạo lực, nhưng cô Ikoma-sensei mới là người thường xuyên dùng bạo lực vô cớ đấy chứ…」
Tôi bất giác thốt ra lời đó.
「B-bạo lực!? Thì sao chứ! Đấy là tự vệ chính đáng để bảo vệ bản thân mà…」
Trước lời bao biện của cô Ikoma-sensei, tôi cố tình thở dài thật lớn. Cô Ikoma-sensei có vẻ muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp. Ít nhất thì, cô ấy cũng có vẻ cảm thấy có lỗi.
Mà, tôi cũng không giận nữa rồi. Hơn nữa…
「Này…」
Tôi bỏ cái vẻ mặt khó chịu, quay mặt về phía cô Ikoma-sensei. Đúng rồi, tôi có chuyện cần nói với cô ấy.
「À thì… lúc nãy, khi tôi ngủ… cô đã đắp chăn cho tôi phải không?」
Cô Ikoma-sensei ngạc nhiên trước lời tôi nói, và không hiểu sao lại quay mặt đi ngay lập tức.
「Hả!? Đ-đâu có làm chuyện đó đâu! Cậu đang mơ ngủ nên tự đắp cho mình thôi chứ!?」
「Ếch…!?」
Tôi không ngờ lại bị phủ nhận. Mơ ngủ nên tự đắp à…? Chăn thì phải ra khỏi phòng riêng mới lấy được, nên điều đó là không thể. Cô ấy định làm gì khi nói dối lộ liễu như vậy chứ?
「K-không… Cô đắp cho tôi mà phải không? Cám ơn…」
「Đã bảo là không làm rồi mà! Đừng có tự tiện tưởng tượng vớ vẩn nữa, thật đáng ghét!」
「Gì chứ…!?」
Đến mức đó mà cô ấy cũng không muốn thừa nhận đã đối xử tốt với tôi sao…? Trong khi tôi đang định cảm ơn cơ mà… Nhìn vào mặt cô ấy, nó đỏ bừng. Cô ấy không hề nhìn tôi một chút nào. …Hay là, cô ấy đang xấu hổ… sao?
「A…」
Đến đây, tôi lại nghĩ ra một chuyện kỳ lạ. Không lẽ, cái thể loại 'tsundere' mà nãy giờ tôi cứ băn khoăn không hiểu rõ, chính là kiểu người như cô Ikoma-sensei hiện tại sao? Kiểu như đã dịu dàng với mình, nhưng vì ngại ngùng mà cố tình nói năng gay gắt… đúng là y hệt. Chuyện này, à thì… đúng là có thể không tệ lắm. Tôi cảm giác như mình đã hiểu ra một chút sức hút của tsundere rồi…
「Này Kimi-chan, cậu cười nhếch mép cái gì thế!? Càng ngày càng đáng ghét đó!」
「Ơ, đ-đâu có gì…」
「Aizzz, rốt cuộc cũng chẳng đâu vào đâu, nên khi về đến chỗ làm thì chúng ta sẽ tiếp tục bàn luận về cốt truyện đó!」
「Ế!? Còn tiếp nữa sao!? Tôi cứ tưởng sẽ về nhà ngủ sau khi lấy đồ ở chỗ làm chứ…」
「Gì chứ, chẳng có tinh thần gì cả! Đã mất công xem đủ thứ tác phẩm để tham khảo rồi thì phải tranh thủ đưa ra ý tưởng ngay khi còn nhớ chứ!」
「Ưư… V-vâng, tôi biết rồi…」
Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục cuộc họp đến… bét nhè.
***
「Aiza, mệt mỏi quá…」
Dừng chân trước tòa chung cư quen thuộc, tôi thở dài một tiếng thật lớn và lẩm bẩm.
A, cuối cùng thì cũng đến lúc này. Đến cả bản thân tôi cũng không ngờ mình lại phải quay lại đây. Càng nghĩ đến, tâm trạng lại càng thêm chán nản.
Trước cánh cửa vào chung cư, tôi kiểm tra lại bản thân mình qua tấm kính phản chiếu. Ừm, hôm nay cũng hoàn hảo. Thật ra, người tôi sắp gặp là đồng giới, cũng không phải đối tượng cần phải ăn diện, nhưng tôi vẫn cứ vô thức tạo kiểu tóc và trang điểm thật kỹ như mọi khi. Luôn giữ thái độ cẩn trọng khi ra ngoài đã trở thành thói quen rồi.
Mở cửa, tôi bước vào bên trong chung cư. Tòa chung cư này hơi cũ, không có khóa tự động nên có thể dễ dàng đi vào. Nhưng việc có được cho vào phòng hay không lại là một vấn đề khác. Bởi vì… ba tháng trước, tôi đã đơn phương nghỉ việc ở đây mà không một lời từ biệt.
「…Chắc người đó giận tôi lắm đây. Nhưng mà, bị nói như thế thì ai mà chẳng nghỉ chứ. Cả đời này người đó sẽ chẳng được ai thích đâu, vì chỉ biết nói mấy lời chọc tức người khác thôi…」
Người đó vốn dĩ đã là một người hay dùng lời lẽ gay gắt để nhắc nhở tôi, nhưng một ngày nọ, bị nói những lời cực kỳ khó chịu, cuối cùng tôi đã không kìm được nữa. Chúng tôi cãi nhau một trận kịch liệt, rồi tôi nghỉ việc luôn. Vì vậy, người đó… chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ ngay khi nhìn thấy mặt tôi. Có thể tôi sẽ bị đuổi về. Hơn nữa, tôi đến đây không hẹn trước nên cũng không biết hôm nay người đó có ở đây hay không nữa.
Nhưng mà… dù vậy, tôi vẫn phải xin người đó cho tôi làm việc ở đây. Tôi đã đi đến kết luận rằng làm việc ở đây là con đường nhanh nhất để đạt được mục tiêu của mình. Xấu nhất là tôi phải làm việc không công cũng được, tôi đã đến đây với quyết tâm như vậy.
Tôi leo lên cầu thang, đến tầng ba. Đứng trước cánh cửa phòng mà ba tháng trước tôi vẫn thường xuyên lui tới, tôi hít một hơi thật sâu.
「…Được rồi!」
Tự lấy khí thế cho bản thân, tôi định bấm chuông cửa thì…
「Này! Cái tone này bị sai rồi! Dán lại ngay!」
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong phòng. A, tôi cũng thường bị mắng như vậy. Dù là lúc mình sai thì cũng đỡ, nhưng người đó còn mắng cả khi mình không sai, thật vô lý. Đương nhiên, những lúc như vậy thì tôi cũng không chịu thua mà cãi lại.
…Mà khoan, sao bây giờ tôi nghỉ việc rồi mà người đó vẫn cứ lớn tiếng vậy nhỉ? Không lẽ, làm việc một mình nhiều quá nên bị hâm rồi sao?
「Ể, thật sao!? Chỗ đó là tôi làm theo hướng dẫn của cô Ikoma-sensei mà! Không lẽ hướng dẫn của cô Ikoma-sensei bị sai hả!?」
Vừa nghĩ như vậy, tôi lập tức nghe thấy tiếng một người đàn ông cãi lại. Ơ… Trợ lý mới sao? Tôi ngạc nhiên. Không ngờ lại có người khác ngoài tôi có thể làm việc dưới trướng của người đó. Dù có trợ lý mới vào, thì cũng nhanh chóng nghỉ việc vì sự khắc nghiệt và vô lý của người đó mà.
Người đàn ông à… Không biết là người như thế nào. Nếu là người đẹp trai thì chắc đi làm cũng vui hơn một chút. Mà, làm gì có chuyện đó chứ. Trong cái ngành này, tôi chưa từng gặp người nào đẹp trai cả. Chắc chắn là một tên otaku truyện tranh lỗi thời thôi. Nhưng mà… đề phòng, tôi lấy gương trong túi ra kiểm tra mặt mình. …Được rồi, hoàn hảo!
Sau đó… với sự lo lắng và một chút hy vọng trong lòng, tôi bấm chuông cửa.