Đôi khi, con người là những sinh vật không ngừng lớn lên, đặc biệt là trong giai đoạn chuyển giao từ tuổi thơ sang trưởng thành. Sự phát triển ấy có thể diễn ra một cách nhanh chóng, như thể chỉ sau một đêm đã cao thêm vài phân.
Thế nhưng, kỳ lạ thay, chính bản thân người đang lớn lên, hoặc những người luôn ở bên cạnh họ lại có thể chẳng hề nhận ra điều đó. Bởi lẽ, một hình ảnh cố định nào đó đã hình thành sẵn trong tâm trí, khiến họ khó lòng chú ý đến bất kỳ sự thay đổi nào, trừ khi có một yếu tố bên ngoài tác động và khiến họ nhận ra.
Mà, suy cho cùng, thì đó cũng chỉ là một trong những chuyện thường tình.
---
Giữa tháng Tư, lúc hoa anh đào đang nở rộ. Saito, vừa rời khỏi phòng y tế, đang xem qua phiếu kết quả được thầy chủ nhiệm đưa cho.
[ Chiều cao: 173 cm. Cân nặng: 66 kg. Chiều cao ngồi: 90 cm. ]
"Đúng là lớn nhanh thật đấy."
So với kết quả năm trước, cậu đã cao thêm bốn phân. Cảm giác như tầm mắt của mình đã được nâng lên một chút. Tưởng rằng giai đoạn phát triển đã kết thúc, vậy mà vẫn còn tiếp tục - khiến Saito không khỏi ngạc nhiên. Một chút thẫn thờ trước kết quả ngoài dự đoán, cậu buột miệng thở dài đầy cảm thán.
"Cho tôi xem với, Saito."
"Ừ, đây."
Cậu bạn Kai dường như cũng tò mò về kết quả.
Kai, người đang đợi ngoài lớp học, đã hỏi mượn phiếu đo. Vì không phải con gái nên cũng chẳng có thông tin gì đáng xấu hổ, Saito đưa luôn không do dự.
"Ghê thật đấy. Cậu cao hơn mình tận hai mươi phân cơ à."
"Không ngờ lại chênh lệch thế. Mình cứ tưởng Kai cao hơn chút cơ."
"Ừ, đúng là vậy. Nhìn số liệu này cứ như đùa vậy! Tôi yêu cầu đo lại!"
Saito vẫn nghĩ Kai hơi nhỏ con so với một nam sinh, nhưng không ngờ lại cách biệt tới hai mươi phân. Cảm thấy khó tin, cậu đề nghị thử đo lại, và Kai ngay lập tức định chạy về phòng y tế.
Tuy nhiên, một người khác có mặt ở đó đã đặt tay lên vai Kai và ngăn lại.
"Hiểu là cậu muốn đo lại, nhưng Kai-kun đã xin đo lại mấy lần rồi, nên chắc chẳng khác gì đâu."
"Đừng có tung mấy đòn chí mạng kiểu logic vậy chứ."
Theo như Haruki nói, có vẻ Kai đã xin đo lại nhiều lần. Thực tế thì cũng chẳng hy vọng gì thay đổi.
Thế nhưng, không thể chấp nhận hiện thực, Kai lấy tay bịt tai như để ngăn chặn sự thật khỏi len vào đầu. Saito và Haruki nhìn nhau rồi bật cười trước mấy trò ngớ ngẩn của Kai.
"Này, mấy cậu sao rồi? Cho tôi xem với, cho xem với!"
"Không vấn đề gì."
Khi Saito vừa quay lại lớp học thì bị Shuri Yakumo, một cô nàng gyaru với mái tóc nâu đỏ, bắt chuyện. Theo sau cô là hai cô gái có vẻ trầm lặng hơn – Lily và Kanzaki Minaka. Gần đây, khi không nói chuyện với Saito, Lily thường trò chuyện với Kanzaki và Shuri.
"Wow, Saito cao tận 173 cm à. Dữ ghê! Kai thì nhỏ nhắn dễ thương, chắc tầm 155 cm nhỉ. Haruki thì... ờm, trung bình thôi, tôi đoán vậy."
"Chỉ mỗi tôi là bị đối xử hời hợt vậy sao hả!?"
"Đừng bận tâm."
Mỗi người đều đưa ra suy nghĩ riêng khi nhìn vào kết quả. Shuri thoải mái chia sẻ cảm nhận, nhưng Haruki – người duy nhất bị phản ứng qua loa – thì tỏ vẻ bất mãn, như thể đang chờ đợi một lời nhận xét gì đó hơn thế.
Tuy nhiên, với chiều cao và cân nặng đều ở mức trung bình của Haruki, quả thực chẳng có gì nổi bật để nói thêm.
"Lily, cậu cao bao nhiêu rồi?"
Thấy Haruki sốc nhẹ, Saito liền quay sang hỏi kết quả của Lily. Trước đây, có lẽ cậu đã đòi xem luôn phiếu đo, nhưng nhờ ảnh hưởng của Yabana và Riri, giờ cậu chỉ hỏi mỗi chiều cao.
"Mình có cao lên chút. Khoảng 5 phân."
"Chẳng phải cỡ đó vẫn nằm trong sai số à?"
"Số hàng đơn vị đã thay đổi thì là tăng thật đấy. Khác với cậu, tăng tận 4 phân là kỳ lạ lắm biết không."
"Này này, dạo gần đây mình mới phát triển đấy nhé. Cuối cùng cũng vượt qua cậu rồi. Lúc nào cậu cũng coi mình là đồ lùn. Chuẩn bị đi, đồ lùn. Này, lùn đâu rồi nhỉ? Không thấy Lily đâu nữa, chắc lùn quá nên biến mất luôn rồi."
"Ugh, biết ngay kiểu gì cậu cũng nói thế... Mình ghét thua cuộc mà."
Tính đến năm ngoái, hai người vẫn cao gần bằng nhau. Tuy chỉ chênh lệch một chút, nhưng năm ngoái Saito vẫn bị coi là thấp và phải chịu đựng những lời trêu chọc một cách thường xuyên.
Thế mà năm nay, tình thế cuối cùng cũng đảo ngược. Mang theo nỗi uất ức dồn nén suốt bao năm, Saito ra sức trêu chọc Lily, khiến cô cắn môi đầy tức tối.
"Ô, hiếm ghê ta. Lily mà cũng cáu kìa. Lạ thật đó."
"...Ừm."
Thấy bạn mình trong trạng thái khác thường, Kanzaki và Shuri không khỏi ngạc nhiên.
"Mà này, Shuri, cậu biết khoảng cách chiều cao lý tưởng không?"
"Tất nhiên là biết rồi. Khoảng 15cm là đẹp. Tầm đó thì hôn hay ôm cũng dễ."
Sau khi Saito chấm dứt màn trêu chọc, câu chuyện rẽ sang những chủ đề mang màu sắc con gái hơn.
"15cm à. Tức là 1m6 à?"
"Thế thì chắc nên tìm người thấp ngược lại cho nhanh."
"Trong trường hợp của tớ thì là một mét bảy mươi bảy nhỉ. Khó kiếm thật đấy. À mà Minachi một mét năm tám, vừa xinh luôn với cậu đấy."
"Gì cơ!?"
"Tch."
"Tch!? Cậu vừa tặc lưỡi đấy à? Cái đó hơi quá rồi đó?"
"Chắc nghe nhầm thôi. Đừng hoang tưởng nữa được không?"
Khi đang bàn về khoảng cách chiều cao lý tưởng, Saito – người vừa trêu Lily xong – lập tức bị đả kích ngược lại và sững người.
Cậu đâu có trò chuyện nhiều với Kanzaki, cũng chẳng nhớ đã làm gì để bị ghét cả. Nếu thật sự đã vô ý làm gì đó, cậu muốn xin lỗi ngay.
Saito hoàn toàn không có ý muốn gây không khí khó chịu với bạn của Lily, nhưng phản ứng của cô khiến cậu có cảm giác như vậy.
"Đâu phải cứ đúng khoảng chiều cao là sẽ yêu nhau. Mang giày cao gót một tí là điều chỉnh được rồi. Đứng cạnh nhau trông hợp là được."
"Ôi, chủ đề là do cậu khơi ra đấy, Minakachi, thế mà nói chuyện như cắt cụt vậy luôn hả."
"Không sao hết."
Với vẻ rõ ràng không hài lòng, Kanzaki chấm dứt câu chuyện nhanh chóng. Đúng lúc đó, giáo viên bước vào, và cả nhóm ai nấy đều trở về chỗ ngồi.
"Đến lượt Lily nào. Cân nặng là–"
"Đừng có nhìn!"
"Khụ!"
Trên đường trở về chỗ, Saito thấy phiếu đo chiều cao - cân nặng của Lily bị rơi, nên nhặt lên. Thế nhưng vừa lóe lên suy nghĩ tinh nghịch, định liếc qua cân nặng của cô thì lập tức bị một cú đấm vào vùng thượng vị kèm theo tiếng hét.
Cú đánh hoàn hảo.
Trong cơn đau dữ dội, Saito buộc phải buông phiếu ra, nhận ra rằng việc nhìn trộm cân nặng của con gái là điều tối kỵ.
( Chẳng lẽ 59 cân lại đáng xấu hổ đến vậy sao? )
Tuy nhiên, con số thấp thoáng nhìn thấy lại cho thấy rằng, so với chiều cao thì cô khá là mảnh mai.
Phụ nữ đúng là những sinh vật mà cậu chẳng thể nào hiểu nổi. Nghĩ đến đó, Saito từ từ buông bỏ mọi suy nghĩ và để mặc bản thân chìm vào vô thức.
---
Một lúc sau khi tan học.
Trên sân ga, Lily và Saito cùng ngồi trên băng ghế, chờ chuyến tàu về nhà.
"Này, chỗ này thì sao? Nghe ổn đấy chứ?"
"Nhân viên phục vụ ở tiệm massage à? Gần nhà thật, lương cũng tạm được, nhưng tớ sợ lắm... nhỡ có thầy cô hay ai quen ghé qua thì sao, nên thôi bỏ đi."
"Vậy thì chỗ Moo này thì sao?"
"Nơi đó xa trường lắm. Mỗi ngày phải đi đi về về thì phiền lắm. Mà khoan đã, Saito... cậu chỉ muốn kiếm chỗ bán hamburger rẻ để ăn thôi đúng không? Chọn nghiêm túc vào, đừng thêm cảm xúc cá nhân vào."
"Này này..."
Chủ đề hôm nay là việc làm thêm.
Vì tụi tôi vừa mới lên cấp ba, bắt đầu được phép làm thêm nên đang cùng nhau tìm chỗ làm hợp lý. Tuy nhiên, việc này lại không hề đơn giản.
Vấn đề lớn nhất là trường Seira nơi tụi tôi học cấm học sinh đi làm thêm, thêm nữa là nhà của tôi và Lily cũng cách nhau khá xa.
Tìm một nơi có thể cùng làm mà không bị thầy cô phát hiện đúng là khó nhằn.
Dường như đã quá mệt với việc tìm kiếm, Saito bắt đầu lười biếng đọc tên mấy tiệm hamburger.
"Này, cậu làm được mấy công việc kiểu tiếp khách không đấy?"
"...Chắc là không."
"Thế thì khỏi nghĩ luôn."
"Thế là hết thật rồi..."
Bàn bạc việc đi làm thêm trong lúc hứng khởi là vậy, nhưng khi nghĩ lại thì... với tính cách của Lily - ghét tiếp xúc với con trai và không giỏi giao tiếp thì làm những công việc phải tiếp xúc với khách hàng thật sự quá khó.
Dường như cả hai đã lâm vào bế tắc trong giai đoạn tìm kiếm việc làm.
Sau khi đút điện thoại lại vào túi, họ trông có vẻ chán nản.
Đúng lúc đó, thông báo về chuyến tàu sắp đến vang lên trên sân ga. Lily và Saito đứng dậy khỏi băng ghế và nhập vào hàng người đang xếp hàng.
"Đông ghê ha?"
"Ừ. Hay là mình chờ chuyến sau đi?"
"Nhưng hồi trưa có vụ trục trặc lớn nên chắc tình trạng sẽ như thế này một lúc đấy."
"Vậy à..."
Con tàu đang tiến đến trước mắt dường như chật kín người, đến mức khó mà tưởng tượng có thể chen thêm ai vào. Cả hai lưỡng lự, không biết có nên lên hay không. Nhưng sau khi kiểm tra trên điện thoại, họ phát hiện ra là do sự cố xảy ra từ buổi trưa, nên có chờ chuyến sau thì cũng vậy thôi.
"Không còn cách nào khác ngoài việc lên thôi."
"Chỉ còn cách đó."
Quyết tâm, cả hai cúi đầu nhẹ với những người đang đứng trước cửa tàu rồi cố gắng chen vào trong. Dù rất khó khăn, cuối cùng họ cũng vào được. Chỉ một cú lắc nhẹ của tàu cũng khiến túi xách và cơ thể của họ va vào nhau.
"...Này, đứng yên chút đi. Xin lỗi."
Thấy gương mặt Lily hơi nhăn lại vì khó chịu, Saito khẽ thì thầm và dịch người sang đứng giữa cô và những người xung quanh, như đang chắn cho cô.
"Giờ chắc sẽ đỡ hơn rồi."
( Không hề đỡ chút nào! )
Thật vậy, nhờ Saito đứng chắn phía trước, cô không còn va vào người khác nhiều nữa. Tuy nhiên, tư thế hiện tại của cậu ta lại chẳng khác gì một kiểu "Kabedon" . Chỉ cần động nhẹ là môi họ có thể chạm vào nhau, khoảng cách quá mức khiến cô thấy không thoải mái.
Dù sao thì cũng là bạn thời thơ ấu. Chắc hẳn cô từng nghĩ, nếu là với Saito thì kiểu Kabedon thế này cũng không đến mức có gì sai trái. Thật lòng mà nói, trước đây Lily đã nghĩ vậy.
Vài năm trước, khi cô và Saito đi du lịch bằng tàu, cũng đã từng trải qua tình huống tương tự.
( Gần quá, gần quá, gần quá! )
Tuy nhiên, có một điểm khác biệt rất quan trọng giữa khi đó và hiện tại - chính là chiều cao.
Vài năm trước, Lily còn cao hơn Saito vài phân. Vì vậy, ngay cả khi bị dồn ép vào tường như thế, thì mặt của Saito cũng chỉ ở khoảng ngang ngực hoặc cao hơn cổ cô một chút, không gây cảm giác gì đặc biệt.
Lần này, hoàn cảnh vẫn giống như cũ. Cô đã vô thức nghĩ như vậy.
Một cú đánh bất ngờ từ tiềm thức. Đầu óc cô như ngừng hoạt động vì tình huống không thể ngờ tới. Nhiệt độ cơ thể tăng vọt, khuôn mặt cô đỏ bừng với tốc độ đáng sợ.
Điều đó thật tệ
Cả lý trí lẫn bản năng đều lên tiếng cảnh báo cô rằng để bạn thời thơ ấu thấy mình trong tình trạng này là điều tồi tệ. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Lily theo phản xạ quay mặt sang một bên, vùi mặt vào vai của Saito.
"Đột nhiên có chuyện gì vậy?"
"...Không có gì cả."
Thật sự là không có gì cả. Cô không thể để bản thân bị nhìn thấy như thế này, đặc biệt là bởi chính người bạn thời thơ ấu ấy.
Nếu bị phát hiện, chắc chắn cô sẽ bị trêu chọc.
Thình thịch, thình thịch - cô thành tâm cầu mong trái tim đang đập loạn nhịp này nhanh chóng bình tĩnh lại, nhưng nó hoàn toàn không nghe lời.
Cuối cùng, cho đến tận lúc Lily bước xuống tàu, nhịp tim cô vẫn chưa nguôi ngoai, và hơi nóng trong cơ thể vẫn không hề giảm bớt.
Lily? kiểu dồn người khác vào tường bằng tay thường thấy trên anime nên không cần giải thích gì đâu nhỉ 1m73 mà ngồi có 90cm cứ sao sao ấy nhể