-----------------------
"Nay Nayu-chan cứ lạ lạ ấy nhỉ."
Yuuka rúc mình vào chiếc nệm futon bên cạnh và nói nhỏ với tôi.
"Bình thường ẻm hay bày trò quậy phá lắm mà. Hôm nay tự nhiên cứ e dè kiểu gì, bất ngờ thiệt đó."
"À ừm. Nayu thì là một con tiểu quỷ mà. Giả vờ ngoan ngoãn để bày trò thì chắc chắn đang toan tính gì đó bí mật rồi… Ai cũng phải nghi ngờ thôi."
"Em đâu có ý đó!? Yuu-kun nghĩ gì về Nayu vậy hả!?"
Nhưng mà, tôi nghĩ nhận định của tôi không sai đâu.
Có những lúc nhỏ cứ kêu tôi là kiếm em bé đi, rồi lại đẩy tôi vào mấy cái tình huống quái lạ,...
Rồi còn xúi giục Yuuka những chuyện kỳ quặc nữa chứ, khiến tôi suýt phát điên.
... Nghĩ lại thì, nhóc đó chẳng làm gì ra hồn ngoài mấy trò ngu ngốc cả.
"Thôi nào, Yuu-kun. Nayu-chan tuy hay bày trò linh tinh, nhưng cũng là một tsundere đáng yêu và rất quan tâm đến anh trai của mình mà đúng không."
"...? À, chắc em đang nói về Nayu trong mấy cái fanfic nhỉ?"
"Không có!! Em đang nói về Nayu-chan ngoài đời maà!! Nayu-chan hay trêu chọc Yuu-kun là vì em ấy rất rất thích Yuu-kun đóoo!"
"À à, đó chỉ là cảm nhận của Yuuka thôi đúng không?"
"Anh không hiểu đầu, mồ!"
Có vẻ như tôi lại bị mắng rồi.
Nhưng mà, tsundere hay gì gì đó...
Là Yuuka nói những điều vô lý thôi.
Nayu đối với tôi chẳng có chút "dere" nào cả.
Mãi mãi là con số 0. Nayu chỉ tsun thuần 100%, không pha thêm cái gì.
Trong lúc tôi đang mơ màng suy nghĩ...
Yuuka với khuôn mặt khó chịu đã chui tọt vào trong chăn, thò ra mỗi phần đầu.
Và rồi, gần như ngay lập tức, em ấy nhổm người lên và nói.
"... Ta là thần linh đây."
"Bỗng dưng em cái làm trò gì vậy?"
"Đây không phải là trò đùa. Ta đang có câu hỏi... Con có nghĩ Yuuka lúc nói chuyện điện thoại với Nayu là một cô nàng quá ích kỷ không?"
"Hả? Cuộc gọi với Nayu ấy á? À…. Khi em nói sẽ tham gia live, hẹn hò với Yuuka và tổ chức tiệc Giáng sinh với Nayu đúng không?"
"Đúng vậy... Con có cảm thấy chán ghét Yuuka vì tính tình ích kỷ đó không?... Ta đang rất quan tâm đến điều đó."
“Đừng có lồng ghép mấy thứ kì quặc vào nữa, suy nghĩ bình thường thôi được không!? Anh không hề nghĩ thế mà!”
“Hí hí…… Thế thần linh đi đây!”
Yuuka, cô nàng tự xưng là thần linh, lại một lần nữa chui tọt vào trong chăn, chỉ để lại cái đầu thò ra ngoài.
“Hể? Hình như em vừa nghe thấy tiếng thần linh thì phải……?”
“Em vẫn còn tiếp tục cái trò ấy à!? Thôi nào…… Anh không hề chán ghét Yuuka đâu, nên đừng lo lắng nữa nhé!”
“Vângggg. Em xin lỗi ạaaa!”
Như được an ủi bởi lời nói của tôi, Yuuka lè lưỡi một cái rồi nở nụ cười tinh nghịch.
Thế là màn kịch “thần linh” kia đã kết thúc.
Nhưng rồi, không biết từ đâu, Yuuka lại buông một câu:
"Em thấy Nayu có gì đó lạ lắm... Mà cả Yuu-kun cũng khác so với bình thường cơ."
Bị Yuuka bất ngờ nói trúng tim đen rồi, tôi không biết nên nói gì...
“À, ừ…… Thật sao?”
“Ừm. Khi nói rằng mình sẽ không về nữa, em đã thoáng thấy…… một chút xíu thôi, nét cô đơn trên khuôn mặt Nayu. E–em xin lỗi nếu em hiểu nhầm nhé.”
“…… À, ừ thì…. Ừm…… Có thể đúng thật.”
Nhìn vào đôi mắt trong veo hồn nhiên của Yuuka, tôi bỗng nhiên cảm thấy muốn giãi bày mọi thứ.
Đối với Nayu, Giáng sinh là một ngày đặc biệt.
"Giáng sinh là một ngày đặc biệt, phải không nào? Cả với Nayu-chan... và cả với anh nữa."
◆
Nayu, trước khi lên lớp 4, có tính cách hoàn toàn khác so với bây giờ.
"Nè, onii-chann! Nhìn này!! Em đã học được điệu nhảy Koi Koi rồi này!"
"À. Hình như mấy bạn nữ trong lớp cũng hay nhảy điệu đó ở hành lang mà nhỉ, điệu nhảy Koi Koi."
Lúc đó, tôi đang học lớp 6. Nhìn lại thì đó quả thật là một kí ức đáng quên...
Năm ấu thơ ấy, tôi đang bắt đầu vào giai đoạn gọi là "ngựa non háu đá". Mặc dù thích manga và anime, nhưng tôi lại tự cho rằng mình là một hot boy otaku có thể trò chuyện thoải mái với cả nam và nữ. Nghĩ lại nhục muốn chết thật.
"Mấy bạn nữ khác chán lắmm! Em dễ thương hơn nhiều, đúng không nào, onii-chan?"
"Đừng kéo áo anh chớ Nayu, nó sẽ bị giãn ra đấy! Nghe này, anh đã là học sinh trung học rồi. Nữ sinh trung học ấy... ừm... có một vẻ đẹp trưởng thành rất cuốn hút..."
"Hừmmmm. Nhưng vẻ đẹp của trẻ trung thì không thể so sánh được đâu! Nhìn này, da em mịn màng hơn nhiều, đúng không đúng không?!"
Nhớ lại, tôi chỉ biết cảm thán "Đây là ai?".
Nayu là một đứa trẻ rất hoạt bát, thích được sự quan tâm và hay đụng chạm người khác.
Luôn muốn thể hiện với mọi người, từ gia đình đến bạn bè, rằng "Em rất dễ thương đó!"
Tóc của Nayu lúc đó dài cỡ Yuuka bây giờ, cắt bằng ở phần mái và hai bên, kiểu tóc hime-cut. Phong cách thời trang cũng khác biệt so với hiện tại, toàn là váy hồng bèo nhún.
Với tính cách như vậy, Nayu rất được yêu thích khi còn học tiểu học.
Nhưng...
Khi lên cấp hai, tính cách của Nayu dần dần bị người khác coi là "làm màu".
Bọn con trai hay trêu chọc Nayu là "con bánh bèo", một số nhóm con gái thì nói bóng gió rằng Nayu là một đứa con gái "lẳng lơ".
Những chuyện như vậy xảy ra ngày càng nhiều.
Cho đến khi…
"Nayu ơi, ăn cơm thôi!"
Vừa gõ cửa phòng Nayu, tôi vừa gọi to.
"... Mẹ về rồi à?"
"À không, hôm nay mẹ đi làm về muộn. Ăn mì gói tạm nhé."
"... Em không ăn đâu. Em đang giảm cân."
Nói rồi, Nayu im bặt.
Tôi định đi xuống cầu thang thì nghe tiếng bố đang gọi điện thoại ở dưới nhà.
"... Mà này, em không về được thật sao? Anh biết em rất bận, nhưng... không phải vậy... "
Lại cãi nhau rồi ư... Nghe tiếng bố mẹ cãi nhau, lòng tôi bỗng trở nên lạnh tanh. Chẳng muốn ăn tối nữa, tôi quay người đi lên lầu.
Dừng bước trước cửa phòng Nayu, tôi cất tiếng gọi.
"Nayu, ra đây nào... Nhớ điệu nhảy Koi Koi không? Cho anh xem đi. Em nhảy đẹp lắm mà."
"E–em... không muốn nhảy nữa."
Giọng Nayu nghẹn ngào, như sắp sửa bật khóc.
Bị trêu chọc ở trường, Nayu ngày càng thu mình trong phòng riêng. Cùng lúc đó, mối quan hệ của bố mẹ cũng dần đổ vỡ...
Có lẽ với Nayu, cả nhà và trường học đều không phải là nơi bình yên mà em ấy mong ước.
Và ngay trước kỳ nghỉ đông, Nayu đã... bỏ học.
◆
"Nayu-chan... cũng từng bỏ học sao?"
Yuuka vừa nói, vừa khẽ lau những giọt nước mắt lăn dài trên má.
"Nhưng cũng không lâu lắm đâu, của anh còn ngắn hơn thế nữa. So với tổn thương trong lòng của em, chuyện của anh và Nayu chẳng là gì cả..."
"Vết thương nội tâm như vậy thì không thể so sánh là lớn hay nhỏ được!"
Yuuka dõng dạc nói.
"Hơn nữa, không chỉ Nayu-chan... mà cả Yuu-kun cũng... đã rất buồn phải không? Khi Nayu trở nên ủ rũ, gia đình gặp nhiều chuyện... chắc chắn Yuu-kun sẽ cảm thấy cô đơn."
"Cũng không hẳn... có lẽ không đến mức đó đâu."
Tôi muốn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng không thể. Bởi vì Yuuka... đang nhìn tôi với khuôn mặt như muốn rơi lệ.
◆
Kể từ khi bỏ học, Nayu càng ngày càng ít ra khỏi phòng. Cô bé vốn hoạt bát và hay nói chuyện giờ đây trở nên im lặng. Bố mẹ tôi cũng thường xuyên cãi vã.
Đúng vậy... Yuuka nói đúng, bản thân tôi cũng cảm thấy cô đơn. Vì vậy, tôi muốn làm gì đó để thay đổi.
Lúc đó, tôi đang học lớp 6... và đã quyết định làm một điều táo bạo.
"Nayu, mở cửa ra."
"Ể? Chờ chút... onii-chan, đừng vào đột ngột như vậy chứ!"
Dù không được phép, tôi vẫn dùng lực mạnh mở toang cửa phòng Nayu.
Nayu thì đang mặc bộ đồ ngủ, vội vàng trốn vào chăn bông, cuộn tròn như một con sâu.
"... Tóc tai rối bù hết cả kìa."
"Thì đúng thật ... Nhưng dù em có sửa sang làm đẹp cũng bị cười chê thôi."
"Vậy thử thay đổi kiểu tóc cá tính hơn xem sao? Biết đâu lại hợp với em."
"... Có thay đổi kiểu gì thì cũng chẳng để làm gì. Em chắc chắn…"
Nayu vẫn không chịu ngoảnh mặt lại, chỉ lẩm bẩm trả lời. Giọng em ấy nghẹn ngào như sắp khóc.
"E–em... bị mọi người ghét. Dù em có trở thành 'Nayu' như thế nào... c–cũng chẳng ai yêu quý em cả!"
Nghe những lời của em ấy, tôi đột nhiên nổi cơn tức, vội vã vén tung chăn của Nayu.
….
Trước mắt tôi là một Nayu đang run rẩy và òa khóc, khuôn mặt nhăn nhó vì nước mắt.
"Đ... đồ ngốc! B–buông em ra, đừng nhìn em!! Chỗ này... đừng nhìn em!"
"Em nói em không được ai yêu quý là sao hả? Còn anh mà... Dù em có thay đổi thế nào, anh cũng không thể nào ghét em được!"
Cố nén lại những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, tôi nghẹn ngào nói.
"Nayu là Nayu. Nayu của hiện tại, và Nayu của tương lai... đối với anh, em luôn là đứa em gái quan trọng nhất. Chuyện đó sẽ không bao giờ thay đổi... Tuyệt đối không bao giờ."
"... Onii-chan..."
Sau đó, tôi đặt tay lên đầu Nayu và vuốt ve mái tóc em ấy, nhẹ nhàng như hồi cô em gái này còn bẻ bỏng.
"À, sắp đến Giáng sinh rồi nhỉ? Anh sẽ tổ chức một bữa tiệc hoành tráng, nên em hãy ráng đợi nhé? Năm nay, năm sau và cả những năm sau sau nữa... Chúng ta hãy cùng nhau tận hưởng Giáng sinh với gia đình, tuyệt đối không được bỏ lỡ đâu nhé!"
────
Năm mới đến, và học kỳ mới lại bắt đầu.
"Vậy... Em đi đây, nii-san."
Nayu sáng khoải chào tôi, em ấy đã rời bỏ mái tóc dài quen thuộc trong thời gian bỏ học
Và giờ thì Nayu đã bắt đầu đi học trở lại.
◆
"Khởi nguồn của mọi thứ đấy. Nayu trở nên độc miệng hơn và thích ăn mặc kiểu tomboy."
Ngày xưa em ấy còn nói những câu dễ thương như "Em sẽ kết hôn với onii-chan!" cơ.
Tính cách em ấy thay đổi quá 180 độ luôn rồi. Nhưng như đã nói, dù có thay đổi thế nào, tôi cũng không quan tâm.
Cơ mà thật lòng thì tôi chỉ mong em ấy bớt nghịch ngợm để tôi dễ đối phó hơn.
"Ờ, đại khái là như vậy đấy. Từ đó, bọn anh luôn hứa với nhau rằng sẽ cùng nhau đón Giáng sinh như một 'sự kiện gia đình'. Sau khi bố mẹ ly hôn, Giáng sinh càng trở nên quan trọng hơn đối với anh và Nayu."
Nhưng mà, con bé Nayu đó... lại nói ra những lời vô nghĩa như là không về nhà vào dịp Giáng sinh. Rốt cuộc ý gì đây nhỉ.
────
Ngay lúc tôi lạc vào dòng suy nghĩ không hồi kết, Yuuka bất ngờ chui thẳng vào chỗ chăn của tôi... và ôm chầm lấy tôi.
"C–cái!? Yuuka, em làm gì vậy──"
"Yuu-kun và Nayu-chan... đều phải chịu đựng nhiều thứ... và đã cố gắng rất nhiều...!"
Vừa nức nở, Yuuka vừa ghì chặt tôi vào lòng. Nó…giống như cách tôi đã từng làm với Nayu khi còn học lớp 1...
Em ấy nhẹ nhàng vuốt ve đầu tôi.
"Mong rằng Yuu-kun và Nayu-chan sẽ có một Giáng sinh hạnh phúc và tràn đầy nụ cười..."
Lúc đầu, tôi muốn đẩy Yuuka ra vì cảm thấy xấu hổ. Nhưng hương thơm dịu dàng, ấm áp và quen thuộc của em ấy khiến tôi...
Có chút luyến lưu không muốn rời xa.
Tôi ngoan ngoãn nằm im trong vòng tay Yuuka.
Và chìm vào giấc ngủ với tâm trạng bình yên hơn bao giờ hết.
—----------------------------------