Thay đổi.
Bỗng nhiên một ngày nào đó trở nên thay đổi. Nhưng, thay đổi cũng có điềm báo, cũng có nguyên nhân.
Nói cách khác, cũng không phải là ngẫu nhiên mà là tất nhiên.
Nếu như không có chuyện gì xảy ra thì lúc đầu đã không thể nào có sự thay đổi rồi.
....Không sai, không có chuyện gì xảy ra cả!
"Chào mừng quý khách! Mời chọn món ăn ạ!"
Tôi dùng nụ cười tiếp khách giống như thường ngày để chào mời.
Mặc dù tự mình nói ra thì nghe hơi sai sai, nhưng về khoản tiếp khách, tôi lại có chút tự tin.
Diễn kịch, cố nở nụ cười ở trên mặt.....Phải. Đây là điều rất tuyệt của việc làm thêm.
Cũng chẳng cần phải thể hiện ra sự thành tâm của bản thân, cho dù có là khách hàng phiền phức thì vẫn có thể trò chuyện với họ, miến sao làm việc kiếm ra tiền là được.
Cho nên trong lúc làm việc, tôi sẽ không lộ ra vẻ lười nhác của thường ngày. Chỉ cần nghiêm túc làm việc, tiền lương cũng sẽ tăng lên. So với đọc sách, làm những việc như này vẫn còn có ý nghĩa hơn.
Nhưng...Nụ cười hiện tại của tôi có lẽ đã hơi cứng lại.
Không, quả thật không phải là vẻ mặt tươi cười lúc bình thường, mà là cố hết sức để giả vờ cười.
"Mình phải cố gắng nhẫn nại mới được". Có thể cảm nhận được điều này qua nụ cười của tôi. Mà nguyên nhân chính là ──
"Ừm....Tôi muốn một phần Hamburger A, một phần khoai tây chiên lớn, còn đồ uống là trà chanh"
Đó là âm thanh trong trẻo mà hôm qua tôi vừa mới nghe thấy....
Không sai, ở ngay trước mắt tôi, “Ria kami” Wakamiya Rin đang chọn món ăn. Tối hôm qua vừa mới đưa Wakamiya Rin về nhà, chẳng biết tại sao hôm nay cô ấy lại xuất hiện ở trong cửa hàng.
Rất kì lạ. Thật sự là rất kì lạ.
Thỉnh thoảng tới?
Hay là có yêu cầu gì sao?
Hay là không muốn tôi đem chuyện cô ấy từng được tôi giúp đỡ nói ra bên ngoài?
Tôi không hiểu gì cả. Cô ấy nhìn xem điện thoại, không hề có ý nhìn tôi. Được rồi, hiện tại tôi cũng đang mặc đồng phục làm thêm, còn đội cả mũ nữa. Có lẽ là cô ấy không có chú ý tới tôi đâu, chỉ đơn giản là đến đây ăn cơm thôi.
Phù....Không sai.
Wakamiya chỉ là đến chọn món ăn mà thôi, đừng có suy đoán linh tinh nữa ── chắc là do tôi mệt mỏi quá thôi.
Không có liên quan gì đến tôi, không nên suy nghĩ nhiều nữa....Được rồi.
Tôi khẽ thở một hơi, lộ ra vẻ mặt nghiêm chỉnh.
"Cảm ơn quý khách! Phần Hambuger A, phần khoai tây chiên lớn, còn nước uống là trà chanh, có phải như vậy không ạ?"
"Vâng. Đã làm phiền rồi"
"Tôi đã hiểu. Vậy thì tổng tiền là 550 yên"
Sau khi trả tiền, Wakamiya cầm lấy chiếc khay đồ ăn đến gần chỗ cửa sổ.
Dù tôi đã cố gắng không nhìn cô ấy, thế nhưng cô ấy lại ngồi ở chỗ rất dễ để có thể nhìn thấy quầy hàng, cho dù không muốn nhìn cũng sẽ nhìn thấy. Mà kệ đi, dù sao sau khi ăn xong, cô ấy cũng sẽ trở về.
── một giờ sau.
Wakamiya lấy ra những thứ cần thiết để học bài, cô ấy đang cố gắng làm điều gì đó.
Quyển gì dày thế kia, là toán sao?
Quả đúng là học sinh xuất sắc, ở đâu cũng có thể học bài. Tôi thật sự cảm thấy khâm phục cô ấy.
Nhưng ở cửa hàng như thế này, nói một cách khách quan thì đây cũng không phải là nơi thích hợp để học bài.
Trong một cửa hàng đang bật nhạc, lại còn có những học sinh khác đang hò hét ầm ĩ. Thế mà bộ não của cô ấy vẫn có thể tập trung được, quả nhiên là có tài năng đây.
──Qua hai giờ.
"Cho hai cái donut cùng một tách cà phê. Cà phê thì cho tách nhỏ nhé"
"Đã hiểu. Tách nhỏ phải không quý khách! Xin hãy chọn hương vị của bánh donut ạ"
"Ừm.....Cứ giữ nguyên hương vị là được rồi. À, hai cái đều là vị như vậy nhé."
"Tổng tiền là 350 yên ạ"
"Còn có, cho tôi ly sữa tươi cùng với đường kính....Có thể cho tôi hai phần được không?"
"Hai phần sao! Tôi hiểu rồi"
"Cảm ơn"
── Lại qua hai giờ nữa.
"Vị khách này, đã đến giờ mà học sinh cấp ba nên về rồi...."
Cuối cùng, đã đến mười giờ tối, là khoảng thời gian trễ nhất mà học sinh cấp ba có thể ở lại, thế mà Wakamiya vẫn còn đang học bài.
Vậy nên, cửa hàng trưởng mời nhờ tôi đi nói một tiếng với cô ấy.
"Ah? Tokiwagi-san? Cậu làm thêm ở chỗ này à...Bây giờ cũng đã là..Ahhh, tớ lại không cẩn thận rồi, đã trễ đến thế rồi sao "
"Rốt cuộc cậu đang làm gì vào hôm qua và hôm nay vậy...."
Mặc dù hôm qua cũng cảm thấy như vậy, nhưng không ngờ cô ấy lại sơ ý như thế....Hơn nữa, tại sao lại có thể quên mất việc tôi đang làm thêm ở chỗ này nhỉ, rốt cuộc thì tôi chả có chút cảm giác tồn tại nào sao. Có hơi buồn đó...
"Tớ đi gọi điện một chút.."
Giống như từng quen biết....
Lúc gọi điện thoại, mỗi khi Wakamiya bị trách mắng, cơ thể của cô ấy sẽ khẽ run một chút.
"Thật không tiện...Tokiwagi-san. Có thể làm phiền cậu đưa tớ về nhà giống như hôm qua không...?"
"Được rồi...."
Có lẽ là cô ấy sẽ bị mắng thảm hơn cả hôm qua.
Hai mắt ứ lệ của Wakamiya nhìn về phía tôi để nhờ cậy, tôi thực sự không có cách nào để từ chối.
Không, cái biểu tình đó....Thực sự là chơi xấu mà.
◇◇◇
Hôm sau.
Tôi ngậm lấy chiếc bánh mì mới mua ở cửa hàng tiện lợi, ngơ ngác nhìn ra bên ngoài. Bởi vì là lúc nghỉ giữa trưa, có thể nhìn thấy mọi người đang vui vẻ đá bóng trên sân tập, cũng như lũ người riajuu đang ngồi nói chuyện phiếm ở trên ghế băng dài. Sau khi chuyển ánh mắt quay trở lại phòng học, tôi dường như có thể nhìn thấy lũ người đó đang cười đùa và trò chuyện vui vẻ, giống như những con chó vậy.
Đứng ở giữa trong nhóm đó có một người đang nhìn về phía tôi, cậu ta nở nụ cười xấu xa trong khi đi tới chỗ này, sau đó ngồi xuống cái ghế ở phía trước tôi rồi quay đầu sang nói chuyện.
"Ehhhh ~ Towa, trông cậu có vẻ thèm ngủ hơn so với bình thường thì phải"
"Kẻ đang ngáp như cậu không có tư cách để nói tớ đâu"
Tôi vừa vặn eo bẻ cổ, vừa nhìn lấy thằng bạn đang ngồi ở trước mặt, cậu ta cũng chính là thằng bạn Kato ... của tôi.
Quả đúng như cậu ấy nói, tôi đang khó mà chống cự lại được sự thèm ngủ đang dần xâm chiếm.
Lí do mà tôi nghĩ đến đầu tiên, chính là dạo gần đây thời gian đi ngủ của tôi đã trở nên trễ hơn. Nếu đã phải về muộn vì đi làm thêm, vậy thì thời gian ngủ trên giường tất nhiên cũng trở nên muộn hơn. Chỉ cần tôi vẫn còn đang đi làm thêm, đây cũng là chuyện không có cách nào khác.
Cho nên, khi mới đến trường, tôi đã rất buồn ngủ rồi, tất cả nội dung ở trên lớp tôi đều không nghe lọt tai. Chỉ là tôi vốn rất ít chăm chú nghe giảng bài, cho nên chuyện đó cũng không khác gì nhiều so với ngày thường cho lắm....
Mà vừa rồi cậu ấy nói với tôi "Thèm ngủ hơn so với bình thường", có lẽ là bởi vì tôi và Kenichi đã chơi chung với nhau từ lâu rồi. Thế nhưng, bọn tôi cũng chỉ là cùng lớp từ tiểu học cho đến cao trung.
Đó cũng không phải là người mà tôi có thể đặc biệt chơi riêng. Tất cả chỉ là một đoạn ngiệt duyên mà thôi.
Là một người có thể đối đãi với người khác mà không gặp bất cứ trở ngại nào, là một người có năng lực giao tiếp xã hội rất tốt, rất nhiều người biết cậu ấy. Cậu ấy luôn là trung tâm của mọi người, đề tài trò chuyện không bao giờ thiếu, mà so với cậu ấy, người mà tôi thường nói chuyện cũng chỉ có Kenichi thôi.....Còn có sensei nữa, mà cũng chỉ có lúc sensei tức giận thì mới tới tìm tôi thôi.
Một người thuộc về nhóm A đẹp trai như Kenichi, tôi căn bản không được gọi là bạn của cậu ấy.
Không bằng nói, cậu ấy cũng nổi tiếng giống như Ria kami so với các bạn cùng khối.
Đó cũng là đương nhiên.
Tính cách cậu ấy cởi mở, lại còn đẹp trai, rất giỏi thể thao ......Hơn nữa, cậu ấy cũng rất thích giúp đỡ người khác.
Người này là siêu nhân hoàn hảo sao?
Từng có câu nói: "Ông trời sẽ không bao giờ tạo ra người nào đó hoàn hảo mọi thứ và mười phân vẹn mười cả"....Nhưng cho dù có nghĩ thế nào, đó cũng là chuyện lừa người thôi. Phải nói rằng, cậu ấy quá hoàn hảo.
Chỉ là, mỗi khi đến thời gian nghỉ ngơi, người này lại đến gặp mặt tôi, khẽ dùng nụ cười để trêu chọc tôi.
Có lẽ bởi vì mối nghiệt duyên với thằng bạn thân này, nên tôi cũng chẳng thể hiểu nổi hành động đó của cậu ấy. Dù sao thì cậu ấy cũng cần không phải tách ra khỏi nhóm để tới tìm tôi làm gì...
"Kenichi, có thể hỏi cậu một chuyện được không?"
"Hử? Được chứ, hiếm khi thấy Towa có việc cần hỏi tớ"
Kenichi nghiêng đầu, khuôn mặt uể oải vừa rồi cứ như chỉ là lừa dối.
Chẳng biết tại sao, trái lại thì đôi mắt của cậu ấy đang tỏa sáng lấp lánh.
"Tớ hỏi cậu này. Cậu với bạn gái dạo gần đây thế nào rồi?"
"Eh! Cậu muốn nói chuyện tình yêu sao!! Tốt thôi"
"Ah, không sai không sai, nói chút chuyện về tình yêu đi..."
Nhìn thấy cảm xúc của Kenichi đột nhiên tăng vọt như vậy, mặt của tôi không khỏi đông cứng lại.
Lại nói, mặt của cậu gần tớ quá!
Có lẽ xung quanh cũng để ý đến lời nói của Kenichi, họ đều đang nghiêng tai để chú ý lắng nghe.
...Vì đẹp trai nên rất thu hút được sự chú ý của người khác. Hơn nữa, còn là chủ đề về người yêu, nên càng khiến người khác chú ý hơn.
Thế nhưng, tôi đưa ra đề tài này với cậu ấy là có lí do. Bởi vì tôi có chuyện vô cùng để ý.
"Tớ rất thân thiết với cô ấy đó! Hôm qua còn đi chơi vui vẻ với nhau xong"
"…Cùng đi chơi sao? Thật sự là hôm qua?"
"Ừ? Tớ nói gì lạ sao? Ah! Nếu như cậu nghi ngờ, vậy để lấy ra bằng chứng cho cậu xem!"
Kenichi nói xong liền lấy điện thoại di động ra, vừa huýt sáo vừa mở điện thoại.
"Hôm qua mới chụp xong..."
Số lần cậu ta chụp ảnh nhiều đến mức tôi không thể nào mà tìm được ảnh của ngày hôm qua ....
Quả nhiên riajuu thật là khác biệt. Nhắc mới nhớ, ảnh chụp trong điện thoại của tôi, cũng chỉ có mấy bức ảnh screenshot không cẩn thận chụp lấy mà thôi.
"Có, có rồi! Cậu nhìn xem này...!"
"Ah, cảm ơn cậu"
Tôi nhìn ảnh chụp của Kenichi.
"Eh..Bạn gái cậu...Là Fuji-san sao?"
"Phải! Bức ảnh này thật đáng yêu! Đây là lần đầu tiên cô ấy làm đổ được toàn bộ bowling, trông rất vui vẻ đi nha ~ tiện thể tớ nói luôn, đây là ảnh chụp sau đó vài giây"
Mặc dù mặt thì đang tươi cười, nhưng biểu lộ của cô ấy lại giống như chẳng có chuyện gì cả.
Fuji-san lúc nào cũng khiến cho người khác cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng. Một nữ thần băng giá. Hơn nữa, luồng aura đó của cô ấy khiến cho người khác không dám đến gần. Cô ấy chính là người như vậy.
Thế nhưng, bức ảnh này lại hoàn toàn ngược lại...Không thể tin được là cô ấy lại moe đến như thế.
"Sự tương phản thật sự ấn tượng nha."
"Đúng quá còn gì. Cái sự tsun này quá tuyệt còn gì. Nhân tiện, đáng lẽ bức ảnh phải bị xóa cơ, cho nên cậu giữ bí mật giúp tớ nhé!"
"OK, OK"
Tôi đáp lại một cách tùy ý. Dù sao cũng chả có lợi ích gì cả.
Xung quanh đều nghe thấy rất rõ, chuyện bức ảnh này truyền đến tai của Fuji-san, cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Bỏ qua đi....Kenichi.
"Tóm lại Kenichi. Nếu như cậu vẫn muốn giữ lại bức ảnh đó, hãy mau lưu nó ở những chỗ khác nữa đi..."
Bởi vì sau khi nghe thấy như vậy, tự nhiên tôi xuất hiện cảm giác tội lỗi, cho nên mới tạm thời đưa ra đề nghị đó. Nếu như mà còn kịp thì tốt rồi...
"Cảm ơn cậu đã quan tâm. Nhưng mà, tớ đã lưu trong máy tính ở nhà rồi, không cần phải lo lắng đâu"
Kenichi khẽ nói ở bên tai của tôi, sau đó nhìn tôi và khẽ cười một tiếng.
Eh, đây rõ ràng là suy nghĩ phạm tội. Cậu ấy cố tình muốn tung ra tin đồn.
Bởi như vậy, sau khi Fuji-san nghe được tin đồn cũng sẽ cho rằng 『 dữ liệu đã bị xóa trên điện thoại di động, vậy nên cũng không sao cả 』...Thông minh đấy, thanh niên đẹp trai.
"Kenichi bắt đầu hẹn hò với Fuji-san từ khi nào thế? Theo như tớ nghe nói, không phải cậu đang hẹn hò cùng với người khác sao?"
"Tầm tháng năm. Chính là cái người ta gọi là “ma thuật GW!” Còn những tin đồn kia chỉ là những tin tức giả vô căn cứ thôi nhá" (GW ở đây là Goldenweek, ý chỉ tuần lễ vàng thường diễn ra vào tháng năm ở Nhật Bản)
"Vậy sao?"
"Chỉ là giả thôi. Tớ không có hẹn hò cùng với Wakamiya Rin đâu. Ít nhiều thì tớ cũng biết mọi người đang nói về chuyện đó rồi ~"
Không sai, tôi chính là muốn hỏi chuyện này.
『 Kato Kenichi đang hẹn hò cùng với Wakamiya Rin 』.
Tin đồn này đã có từ rất lâu rồi. Nếu như đó là sự thật, vậy thì tôi nhất định phải cố gắng nói lời xin lỗi với cậu ấy vì những chuyện đã xảy ra cùng với Wakamiya vào hôm qua. Kết quả xấu nhất sau đó là sẽ bị tóm lấy, hơn nữa, làm kẻ địch với nhóm A của Kenichi thì dĩ nhiên là không ổn một chút nào. Mà tình huống xấu nhất, có khi cậu ấy sẽ hiểu lẩm là "Tôi đã ra tay với cô ấy....". Thế nhưng, hóa ra cũng chỉ là tôi đã lo bò trắng răng.
"Sao vậy ~ Towa. Cậu muốn theo đuổi Wakamiya sao ~? Nếu là vậy thì cố lên nhé! Tớ sẽ ủng hộ cậu!"
"Không có rồi. Tớ chỉ quan tâm tới tin đồn thôi, tham gia góp vui một chút"
"Hử? Mà tiện nói luôn, hình như hiện tại Wakamiya vẫn chưa có người yêu thì phải?"
"Đúng thế mà. Cậu đang cười gì vậy.....Thật sự không phải như vậy đâu, tha cho tớ đi mà. Còn nữa, người ở nhóm A giống như Kenichi thì còn được, chứ một kẻ ở tầng thấp nhất như tớ thì đó là chuyện không thể nào?"
"Cậu vẫn tự ti như vậy nhỉ."
"Không tự ti thì cũng đã không phải là người ở tầng thấp nhất rồi"
"Haha. Kể cả có là như vậy, thì tớ vẫn sẽ đứng về phía Towa nhé!"
"Hay đấy..."
Đối với Kenichi đang vui sướng, tôi cảm thấy bất đắc dĩ mà khẽ nhe răng gượng cười.
Nhưng khi nhìn thấy người đó xuất hiện ở trước mắt mình, nụ cười của tôi ngay lập tức trở nên đông cứng.
"...Kenichi, cậu tới đây một chút"
"Ah, đợi đã!? Kotone"
"Đi thong thả ~"
Tôi dùng nụ cười mà bản thân đã học được ở chỗ làm thêm để vẫy tay chào thằng bạn thân.
"Đồ vô lương tâm ~!"
Ánh mắt của tôi nhìn theo Kenichi, kẻ đang làm trò cười cho mọi người khi bị lôi ra ngoài, cùng với bóng dáng cô ấy khi đang kéo cậu ta đi.
Nhưng, khi nhìn thấy người nào đó đang đứng ở cửa, tôi lập tức phản xạ quay đầu lại.
"...Rin, cậu giúp tớ mang kẻ ngốc này đi với. Tớ muốn dạy dỗ cậu ấy một chút"
"Kotone-chan. Tớ cảm thấy không thể quyết liệt quá như vậy được? Cậu cũng phải có chút thành ý để nói chuyện với cậu ấy chứ..."
"...Đối với đứa trẻ hư không hiểu chuyện, thành ý chính là phải bạo lực"
"Tớ không muốn! Bức ảnh kia chính là báu vật gia truyền của tớ!"
Tôi lại nhìn thấy bộ dạng mất mặt đó của thằng bạn thân nữa rồi. Thế nhưng, nghĩ đến hành động đó của cậu ấy, quả nhiên là rất cao tay.
Tôi thờ ơ nhìn ba người họ đang trêu đùa lẫn nhau.
Luôn có cảm giác, vừa nãy Wakamiya nhìn vào mắt của tôi....Nhất định là ảo giác rồi.
◇◇◇
Sau khi tan học, tôi vẫn đi làm thêm giống như thường ngày.
Hiện tại, tôi đang phải đối mặt với việc "Khiếu nại".
『 khiếu nại 』.
Lúc nghe thấy câu này, liệu mọi người có thấy căng thẳng không. Bây giờ trên thế giới này, có nhiều khách hàng khiếu nại nhạy cảm đến mức xuất hiện những cụm từ như "Người tiêu dùng bị quấy rối". Tiếp đó, người đang đi làm thêm giống như tôi mà nói, cũng không thể tránh khỏi việc bị "Khiếu nại".
Trước kia tôi cũng từng bị khiếu nại rằng "Để cho khoai tây chiên bị nguội". Lúc ấy tôi phải rất cố gắng để xin lỗi, đó là một hồi ức không hề đẹp. Có điều, từ sau lần đó, tôi đã trở nên cẩn thận hơn, cho nên, cũng không thể nói rằng, việc bị khách hàng khiếu nại là điều không tốt. Tôi cho rằng, điều đó có thể giúp cho con người ta trưởng thành. Nhưng mà, có lẽ cái này cũng chỉ cảm nhận một phía của người tiếp nhận phàn nàn mà thôi...
"Tokiwagi-san, cậu có đang nghe không đấy? Tới tới tìm cậu để phàn nàn đó?"
Là như vậy đấy, hiện tại tôi đang tiếp nhận khiếu nại của Ria kami.
Ngoài ra, cũng không phải là Wakamiya phàn nàn về tôi tại cửa hàng, mà là sau khi tôi đi ra cửa sau thì cô ấy mới phàn nàn. Không gây trở ngại cho việc làm của tôi, có lẽ là do tích cách nghiêm túc của cô ấy đây.
Sau khi tôi làm xong công việc, vừa mới mở ra cửa sau thì đã bị cô ấy tóm gọn. Thành thật mà nói, mấy ngày này đều liên tục gặp Wakamiya, cho dù cô ấy có xuất hiện ở cửa sau, thì tôi cũng chả có gì ngạc nhiên cả.
Tôi tự hỏi lí do để cô ấy cảm thấy tức giận.
Từ lần đầu gặp Wakamiya cho đến nay, mỗi ngày cô ấy đều sẽ xuất hiện ở trong cửa hàng. Hôm nay tôi đang làm thêm thì nhìn thấy bóng dáng của Wakamiya....
Cô ấy vẫn chọn những món ăn cùng bánh donut như thường ngày, sau đó vẫn tiếp tục đọc sách.
Nói cách khác, cô ấy vẫn giống như thường ngày. Không có thay đổi gì đặc biệt cả.
Điều mà tôi có thể nghĩ tới, có thể là do tôi đã xảy ra sai sót khi đưa món ăn cho cô ấy...?
Không, lúc đó tôi không có mắc lỗi gì cả, tôi cảm thấy mình làm rất ổn mà. Nhưng mà, khi mà nghĩ lại Wakamiya vào lúc đó, tâm trạng của cô ấy dường không được tốt cho lắm.....
Vậy thì, nguyên nhân mà cô ấy tức giận, cũng không phải là lúc tôi đang làm việc sao?
Tôi liếc nhìn Wakamiya.
Hôm nay cũng không phải là bầu không khí mang theo sự ngượng ngùng, cũng không có hi vọng tôi lại đưa cô ấy về nhà, mà hoàn toàn khác so với bình thường, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Xong rồi, mồ hôi lạnh cứ thế mà tuôn ra..Cái này có lẽ chính là ếch xanh bị rắn trừng mắt đây...Tôi không khỏi nuốt nước miếng một cái.
"Vậy, trước tiên tớ muốn xác nhận một chút, cậu phàn nàn là bởi vì việc đón tiếp khách của tớ sao? Nếu đúng là như vậy, nhưng mà tớ cảm thấy mọi chuyện vẫn ổn mà..."
"Không phải...."
Hình như không phải. Tôi lại vắt óc, lại lần nữa suy nghĩ xem nguyên nhân tức giận của cô ấy.
"Hả..."
Kết luận ── tôi hoàn toàn không biết.
Dù sao người đã đến từng này tuổi như tôi = một kẻ không có kinh nghiệm về bạn gái ── không...Một thằng nam sinh gần như chưa từng có quan hệ với nữ sinh như tôi, muốn tôi "nhận ra tấm lòng của con gái", vậy thì tôi cũng không thể làm được.
『 cậu có nhìn thấy tớ thay đổi ở chỗ nào không? 』
『 Hiện tại tớ đang rất tức giận đấy. Cậu có biết không? 』
Đấy là lời con gái thường nói...
── nhưng tôi hoàn toàn không hiểu!!
Tôi rất muốn hét to như vậy.
Mà lại cái chuyện này, cho dù trả lời cái gì, cô ấy cũng sẽ nói 『 không phải 』.
Hoặc là 『 mặc dù vậy cũng được rồi 』. Tóm lại, tôi xin tuyên bố rằng ── tôi không làm được. Tôi giơ hai tay đầu hàng, hoàn toàn không nghĩ ra được đó là chuyện gì.
"Xem ra là cậu không có biết.."
"Xin lỗi"
"Không còn cách nào khác. Tokiwagi-san, lúc tan học, cậu bơ tớ, phải không..."
"Ah...Chẳng lẽ là cậu gọi tên tớ...sao?"
"Đúng thế. Nhưng rốt cuộc tớ lại bị cậu lờ đi"
Quả thật, lúc tôi đang vội vã đi làm thêm, phía sau hình như có người gọi tôi...Tôi tưởng là mình nhầm, không nghĩ tới là Wakamiya đang gọi mình.
"Không nghĩ rằng, cậu thật sự gọi tớ....Tớ tưởng mình nghe nhầm rồi"
"Bởi vì tớ đứng ở rất gần cậu, cho nên mới mở miệng gọi....Nhưng tớ cũng không nghĩ rằng, cậu lại tưởng đó là nghe nhầm"
Wakamiya trừng mắt nhìn tôi. Gương mặt hơi nhô lên nhìn rất đáng yêu, làm cho tôi suýt chút nữa là đưa tay sờ, nhưng mà tôi vẫn kiềm chế được.
"Bởi vì bình thường tớ cũng ít khi được người khác gọi, vả lại, tớ cũng không muốn quay đầu, cuối cùng lại khiến cho người khác cho rằng bản thân tớ nghĩ quá nhiền, khiến cho bầu không khí trở nên rất phức tạp"
"Tớ bị Tokiwagi-san bơ, nên phải đứng ở lại nơi đó, bầu không khí cũng trở nên khác thường đó nha..."
"Ah ── liên quan tới chuyện đó, tớ thực sự xin lỗi. Tớ biết là tớ sai rồi"
Tôi đàng hoàng cúi đầu xin lỗi cô ấy.
Lúc bị người khác không để ý đến, bầu không khí phức tạp đó thực sự khó mà kiềm chế được, tôi hiểu điều đó chứ. Bởi vì tôi đã trải qua chuyện đó rất nhiều lần rồi. Mặc dù nói đến đây, tôi cảm thấy rất trống rỗng...
"Tớ cảm thấy, ít nhiều thì cậu cũng phải có chút phản ứng chứ? Còn cậu thì hoàn toàn không có một chút phản ứng nào, làm cho tớ còn tưởng rằng, bản thân có lẽ là đã nhận nhầm người"
"Đối với tớ mà nói, có người gọi tên của tớ là chuyện rất hiếm. Người gọi tớ thì cũng chỉ có Kenichi, mà có lẽ cậu ấy cũng chỉ gọi tớ kiểu như 『 này 』 hoặc 『 ê 』 mà thôi..."
"Oh...cảm giác như tớ vừa nghe xong chuyện gì đó không nên nghe"
"Cậu không cần phải lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng đó đâu. Bởi vì tớ quen với chuyện đó rồi, cũng đã sớm trở thành chuyện của thường ngày rồi"
"Cậu có cần khăn tay không?"
"Không cần đâu. Vả lại, tớ cũng không có khóc"
"Là như vậy sao?"
Wakamiya cầm lấy khăn tay để lại bên trong túi xách.
Haizz, cô ấy cho rằng tôi đang khóc sao. Tôi vừa rồi không có đa sầu đa cảm đâu mà.
Cho nên hoàn toàn không thành vấn đề.
── Độc thân rất tuyệt!
Nội tâm của tôi kiên cường đến mức bản thân có thể hét to như vậy khi ở trên đường.
Được nhiên là tôi sẽ không làm thế rồi.
"Nhưng, mặc kệ nguyện nhân là gì, tớ cũng đã không đếm xỉa đến cậu, thật sự xin lỗi"
"Không sao, bỏ qua chuyện đó đi. Tớ cũng đã biết nguyên nhân rồi, lần sau tớ sẽ chú ý hơn"
"Vậy lúc ấy cậu có chuyện gì không?"
"Cũng chả có chuyện gì ghê gớm cả..."
"Vậy sao"
Mặc dù tôi cũng có hơi để ý, nhưng bản thân dường như cũng không muốn nói, cho nên tôi không hỏi nữa.
So với chuyện đó, có câu tôi nhất định phải nói với cô ấy. Phải ưu tiên chuyện này trước đã.
"Ah, đúng rồi. Tớ muốn đưa ra một lời khuyên với Wakamiya-san"
"Lời khuyên sao? Là gì thế?"
"Khi ở trường học thì cậu đừng tìm tớ để nói chuyện"
"Vì sao vậy?"
Có lẽ là không hiểu tôi đang muốn nói gì, cô ấy khẽ nghiêng đầu. Thật là, cô ấy thực sự rất chủ quan.....
"Nếu như tin đồn giống kiểu 『 cậu đi cùng với một người đàn ông không phải là người mình thích 』 truyền ra bên ngoài, vậy thì cậu cũng không muốn, đúng không? Tớ đã đưa cậu về đến gần nhà mấy lần rồi. Việc bị người ta nhìn thấy có lẽ cũng không có gì kì lạ cả"
"Thì ra là vậy.....Quả thật như lời cậu nói..."
"Chính là như vậy đấy. Nếu như cậu đã hiểu, vậy thì sau này ── "
"Không sao cả"
Wakamiya cắt ngang câu mà tôi định nói: "Sau này cậu không nên dính líu quan hệ với tớ"
Ánh mắt của cô ấy càng thêm sắc bén, có thể cảm giác vẻ phẫn nộ đang ngày càng đến gần.
"Tớ không thèm quan tâm đến tin đồn"
"Nhưng"
"Người trong cuộc đã nói không sao, tức là việc đó không thành vấn đề. Hơn nữa..."
"...Hơn nữa"
"Không...Không thể tới chỗ này để ăn bánh donut, tớ sẽ rất buồn"
"Ah?"
Nghe được Wakamiya thốt ra câu nói ngoài ý muốn, để cho tôi khẽ "Ah" một tiếng.
Tiếp đó, có thứ gì đó đang từ từ dâng lên trong cơ thể tôi ──
"Ha, haha"
Tôi không khỏi bật cười. Không ngờ là đối với đồ ăn, cô ấy lại lưu luyến không rời như vậy.
So với việc cô ấy tiếc nuối bởi chuyện ăn uống, trái lại thì phát biểu đầy tham ăn của Wakamiya khiến cho tôi buồn cười, cười đến không dừng lại được.
“Này. Cậu cũng không cần phải cười như vậy chứ!?”
“Tớ không nghĩ rằng cậu sẽ nói đến bánh donut. Quả thật mỗi lần cậu đều chọn cái này, trước đó tớ cũng rất để ý rồi”
“Tớ nghĩ rằng việc đó cũng không còn cách nào khác!”
“Fufu. Tớ đồng ý với điểm này. Nhưng mà, nếu cậu đã thích bánh donut như vậy, thế thì lần sau tớ sẽ nói cho cậu biết cách để ăn bánh donut ngon ở cửa hàng này”
“Thật sao!? Điều đó thật đáng chờ đợi!”
Tâm trạng của cô ấy vô cùng vui vẻ. Thời điểm lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy cũng không có giọng nói trầm bổng giống như lừa người đó.
“Thế nhưng, Wakamiya-san, tốt nhất thì cậu nên chú ý một chút về thời gian đi, đừng để tớ lần nào cũng phải đưa cậu về chứ? Cậu cũng không muốn để cho người nhà tức giận phải không?”
“Tớ sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện”
“Người không làm như vậy thường sẽ nói câu đó”
Wakamiya nhẹ cười, đáp lại: “Cậu nói cũng đúng”
Nụ cười đó của cô ấy khiến cho tôi có hơi mê mẩn, làm cho tôi nhếch miệng trong vô thức.
Lúc đầu tưởng rằng mối quan hệ này sẽ rất nhanh mà kết thúc, nhưng, có vẻ như, mối quan hệ này sẽ vẫn còn tiếp tục.