"Tokiwagi-kun vẫn luôn đi làm thêm sao?"
"Thì cậu cứ xem là như vậy đi"
Tôi đáp lại một cách ngắn gọn, rồi cầm lấy một cọng khoai tây chiên lên trước mặt. Mặc dù thanh âm của Wakamiya vẫn bình thản như cũ, nhưng cảm giác vẻ mặt của cô ấy đã dịu đi một chút. Có lẽ tâm trạng của cô ấy hiện tại đang rất tốt.
Nhưng ngược lại với cô ấy, nội tâm của tôi đang cảm thấy rất bất an.
Chẳng biết vì sao tôi lại đang sánh vai ngồi cùng chỗ với Wakamiya ở trong cửa hàng.
Xung quanh đang nhìn lấy bọn tôi, tất cả đều đang nhìn bọn tôi với ánh mắt đầy sát khí, thậm chí tôi còn nghe thấy những âm thanh nguyền rủa của bọn họ.
Haizzz....Tôi cũng chỉ có thể thở dài. Còn tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này ư?
──Khi đó là khoảng một giờ sau khi tôi bắt đầu làm thêm.
Tôi đang lau bàn, dọn dẹp những đồ thừa còn vương đầy ở trên bàn và quét dọn sân phía trước cửa hàng.
Dù sao đây vẫn là một khung cảnh rất đỗi bình thường. Phải, nếu mọi chuyện chỉ dừng ở đây thì.....
"Chào mừng quý...khách"
Ở đó có một nhân viên cửa hàng đang chào hỏi rất thân thiện, nhưng khi nhìn thấy vị khách kia thì người nhân viên đó lại nghẹn lời. Cậu ấy há hốc miệng trong khi đang ngơ ngác nhìn đối phương.
Lí do rất đơn giản ── bởi vì nữ thần Riajuu đã đến.
Hôm nay là thứ bảy, cho nên Wakamiya đang mặc quần áo thường ngày.
Áo váy màu xanh đậm kèm vạt áo màu trắng, một cách ăn mặc rất đơn giản, nhưng khi cô ấy mặc vào lại vô cùng vừa vặn, cảm giác vẻ đẹp đó không giống như là của học sinh cấp ba.
Bởi vậy, khi cô ấy vừa đi vào trong cửa hàng, ngay lập tức, những ánh mắt xung quanh đã dán hết vào cô ấy. Thậm chí, trong ánh mắt của một số người đàn ông dường như đang hiện lên kí hiệu trái tim.
Cho dù có nói dè dặt một chút, bảo cô ấy là thiên thần thì cũng chả có gì là quá đáng ở đây cả.
Không hổ là nữ thần Riajuu. Quần áo ngày thường cũng là thứ kiểu mẫu của bọn Riajuu.
Có điều, đến đây cũng tốt.
Dạo gần đây cô ấy rất thường đến đây, trong cửa hàng cũng xuất hiện hàng tá những câu chuyện về cô ấy. Nhưng, nhiều nhất thì cũng chỉ xem cô ấy như "Một vị khách" mà thôi. Ai cũng không biết tôi gần đây thường xuyên đưa cô ấy trở về, cũng không biết tôi nói chuyện cùng cô ấy. Dù bị những người khác biết thì cũng không có gì kì lạ, nhưng đó là bởi vì Wakamiya không có nói chuyện với tôi ở trong cửa hàng, cho nên những nhân viên khác cũng không có chú ý tới.
Cho nên, tôi đã chủ quan. Tôi cứ nghĩ rằng, hôm nay Wakamiya cũng sẽ không nói chuyện với tôi....
Thế nhưng, thật ngoài ý muốn ──
"Chào buổi sáng. Tokiwagi-kun, hôm nay cậu cũng làm thêm sao?" Cô ấy mở lời với tôi.
"....Ah?"
Tôi không có cách nào để hiểu được chuyện gì đang diễn ra cả, bản thân cứ vậy mà nói không ra lời.
"Thế là không được đâu. Chào hỏi là điều cơ bản đó. Có người chào thì cậu phải chào lại chứ. Cho nên lại một lần nữa, chào buổi sáng, Tokiwagi-kun"
"Ah, chào buổi sáng..."
Tôi phản xạ chào lại. Sau khi nghe được câu trả lời của tôi, Wakamiya dường như cảm thấy rất thỏa mãn, cô ấy khẽ nở nụ cười.
"Hôm nay cậu bắt đầu làm thêm vào buổi sáng đúng không. Bao giờ thì cậu xong vậy"
"Dự tính là khoảng sáu giờ tối"
"Như thế thì vừa đúng lúc. Tớ gần như cũng quay về vào khoảng thời gian đó, cho nên có thể làm phiền cậu giống như thường ngày..."
"Không , không, sáu giờ tối thì có vấn đề gì đâu? Không cần thiết nhỉ?"
"Mọi chuyện trên đời đều rất khó lường mà, hơn nữa, cha mẹ tớ lại rất lo lắng, thế nên ── "
"Haizz...Tớ biết rồi. Vậy thì được rồi. Dù sao cũng chả tốn thêm bao nhiêu thời gian"
"Cảm ơn cậu. Tối nay gặp lại"
Sau khi Wakamiya nói vậy, đi về phía chỗ ngồi cố định vừa nãy. Giữa lúc tôi đang nhìn bóng dáng của cô ấy và chuẩn bị tiếp tục quét dọn.
"""Tokiwagi....Tới đây tập hợp một chút"""
Sau khi các senpai nói vậy, họ liền đưa tôi vào trong phòng làm việc.
Ở nơi đó, tôi phải tiếp nhận đủ loại câu hỏi, bọn họ ....................
"Bình thường" là chỉ ý gì?
Chẳng lẽ là bạn gái?
Tên của thần sao?
Đủ mọi chuyện.....Nói tóm lại thì, bởi vì còn một số chuyện còn quá mơ hồ nên rất khó để có thể trả lời được, tôi bị chất vấn liên tục không ngừng, cho đến khi các senpai bình tĩnh thì họ mới dừng lại. Tiện thể nói luôn, khoảng một giờ sau, tôi mới thoát được khỏi chỗ đó.
Khi đó, tôi đã nghe được từ senpai ở nơi đấy nói rằng......
Đối với Wakamiya, có một hiệp ước không thể vi phạm là: Ai cũng không được nói chuyện với cô ấy, chỉ cần cô ấy ở đó, có thể nhìn thấy cô ấy là đủ rồi. Dường như sự tồn tại của cô ấy trong cửa hàng đã được nâng cao.
Vào những lúc rảnh rỗi, tôi vốn luôn nghỉ ngơi ở trong phòng, nhưng bởi vì tôi có quen biết với cô ấy, cho nên cửa hàng trưởng mới nói với tôi rằng: "Bạn bè thì nên tới chỗ đó để nghỉ ngơi chứ", cho dù tôi có từ chối, thì vẫn bị ép buộc đến đó, ông ấy nói rằng: "Được rồi, nhanh lên đi!". Sau đó, đuổi tôi ra ngoài.
Nụ cười của cửa hàng trưởng thật khiến cho người khác phải rùng mình...Từ vẻ mặt của ông ấy mà nói, nhất định là ông ấy lại suy đoán mấy chuyện gì đó rồi.
Tôi khẽ than thở, sau đó, theo như lời ông ấy nói, bất đắc dĩ mà đi đến chỗ ngồi của Wakamiya. Hẳn là nằm mơ Wakamiya cũng không nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện như thế này. Cô ấy đang ở chỗ ngồi quen thuộc của mình với chiếc bánh donut ở trong miệng.
"Ah, Tokiwagi-kun đang nghỉ ngơi sao?"
"Ừ, cậu cứ cho là vậy đi"
"Vậy thì, nếu được, cậu có thể ngồi ở bên cạnh chỗ tớ không. Ah, xin lỗi, để tớ xê sách giáo khoa ra một chút đã"
Wakamiya đem những thứ ở gần đó cho vào trong túi xách, sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống ở bên cạnh cô ấy. Giống như là đang thúc giục tôi mau ngồi xuống chỗ đó.
Ánh mắt của những khách hàng càng trở nên sắc bén. Thậm chí, có những người còn đang bóp chặt lấy chiếc cốc trong tay.
── Nếu hiện tại vẫn cứ duy trì như thế này.
"Tớ...Hôm nay có lẽ sẽ bị giết mất"
"Eh, vậy cậu có cần gọi cảnh sát không?"
"Tớ sẽ bị giết chết bởi sự căm hận..."
"Cậu gặp vấn đề gì sao...?"
"Ừ...Có, có đó. Hiện tại đang có đấy…”
Wakamiya tỏ vẻ nghi ngờ. Cô ấy dường như không có chú ý tới mình mới chính là người nằm ở bên trong vòng xoáy của câu chuyện.
"Tớ hỏi cậu, tại sao cậu vừa rồi phải dùng cách nói 『 bình thường 』 đó?"
"Để tớ suy nghĩ một chút. Nếu nói quá thẳng thắn, có thể sẽ để lộ sơ hở trong lời nói. Bởi vậy, nên tớ cảm thấy, nói lòng vòng một chút sẽ tốt hơn....Không được sao?"
"Không sai. Đổ thêm dầu vào lửa, trái lại còn bị phản hiệu quả"
"Vậy thì, tớ trực tiếp nói rằng 『 mối quan hệ này đã được cha mẹ công nhận 』 thì tốt hơn sao?"
"Vì sao cậu lại đổi thành như vậy!?"
Cha mẹ công nhận!? Gì vậy, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện đó....
Hơn nữa, tôi cũng không có biết người nhà của Wakamiya. Chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng nói chuyện qua.
Thẳng thắn mà nói, tôi cũng chỉ là đứng ở một bên nhìn Wakamiya gọi điện thoại với người nhà mà thôi.
"Cái này cũng không được sao? Cậu ba phải thật đấy?"
"Đương nhiên là không thể rồi. Mà lại, căn bản là cũng không có chứng cứ nào như vậy.....Công nhận ở đâu ra thế"
"Hừm, nói như vậy. Bố mẹ của tớ cũng cho rằng, người đưa tớ về nhà là kẻ vô hại. Như vậy thì cũng chính là cha mẹ tớ công nhận còn gì"
"Ah ── thì ra là ý này..."
Giống như rất khó chịu, mà cũng giống như rất vui vẻ...Tôi đang có một loại tâm trạng khó nói lên thành lời. Cơ mà, vẻ mặt của cô ấy cũng thật sự khó hiểu quá!!
"Dù sao thì cậu coi tớ thành người quen đang làm việc ở gần đây là được rồi mà"
"Tớ không giỏi nói dối, cho nên chuyện đó rất khó"
"Trái lại thì cậu rất giỏi xuyên tạc sự thật"
"Tokiwagi-kun....Cậu vừa mới nói gì sao?"
"Không, không có. Tớ không có nói gì cả"
Tôi quay đầu ra chỗ khác trong khi đang uống nước trái cây. Những nhân viên khác dường như đang nhìn trộm chúng tôi, vừa bắt gặp ánh mắt của tôi nhìn lấy thì họ lại vội vàng lảng đi.
...Haizz, họ “làm việc siêng năng” thật đấy.
"Tớ có một việc rất để ý"
"Sao?"
"Bình thường cậu vẫn đi làm thêm mỗi ngày phải không? Chẳng lẽ cả sáu ngày cũng đều như vậy sao?"
"Đúng vậy, bởi vì tớ cũng không có chuyện gì để làm cả. Cho nên không phải tớ cố ý chọn làm việc vào khoảng thời gian của Wakamiya-san đâu, cậu cứ yên tâm đi"
"Haizz, tớ hoàn toàn không có để phòng chuyện này đâu"
Wakamiya có chút bất đắc dĩ nói. Nhưng tôi cảm thấy, tốt nhất thì nữ sinh vẫn nên để ý đến hành động của nam sinh chứ. Dù sao cũng có nam sinh xảo quyệt, và dĩ nhiên là cũng có cả những nam sinh thích đeo bám người khác nữa....
Tôi cho rằng, việc đề phòng cũng chả có gì thiệt thòi cả.
"Tớ vẫn cho rằng....Ừm, chuyện đó không có vấn đề sao?"
"Ý cậu là chỉ việc làm thêm mỗi ngày sao? Không sao cả. Tớ cảm thấy thể lực của tớ vẫn còn khá tốt"
"Không, tớ không có lo lắng cho thể lực của cậu"
── cậu lo lắng một chút đi chứ!
Trong lòng tôi đang phàn nàn như vậy.
"Thứ tớ lo lắng chính là kì thi định kì. Cố gắng làm thêm như vậy, lúc nào thì cậu mới học bài vậy?"
"Học tập sao? Chuyện này không có ích trong tương lai, cho nên không cần thiết"
"Cho tớ xác nhận một chút, kì thi trước của cậu là....?"
"Dĩ nhiên là thất bại rồi"
Đột nhiên sống lưng của tôi cảm thấy lạnh toát, toàn thân trở nên run rẩy.
Sau khi nhìn lại Wakamiya ở nơi đó, ánh mắt của cô ấy càng lạnh lẽo giống như sắp đóng băng lại.
...Tôi đã làm gì sao? Cô ấy vẫn cứ trừng mắt với tôi như vậy...
"Tớ đi tìm cửa hàng trưởng trao đổi một chút"
"Cái gì cơ? Ah, cậu chờ, chờ một chút đã"
Sau khi Wakamiya nói vậy, cô ấy lập tức đứng lên, rời khỏi đó với tốc độ đáng sợ.
── Sau đó vài phút
"Tokiwagi-kun, tớ đã nhận sự cho phép của người phụ trách, sửa lại thời gian cho ca làm việc của cậu"
"Cậu tự tiện làm gì vậy!"
"Như vậy thì cậu sẽ có thời gian để học tập đó"
"Không, không được đâu, cho dù có thời gian học tập, cũng không chắc là tớ có thể giành được thành tích đâu. Hơn nữa, từ khi bắt đầu nhập học, tớ cũng chưa có nghe giảng bao giờ"
"Chuyện đó không thành vấn đề"
"Có quá nhiều vấn đề đó!"
Ngay cả chương trình học bắt đầu là từ cái gì, tôi còn không nhớ rõ. Dù bản thân nói ra điều đó cũng thấy rất chầm kảm .....Nhưng đã đi vào ngõ cụt rồi. Còn về chuyện bài vở thì....
"Không sao, tớ sẽ chú ý đến cậu"
"Không cần đâu (いいよ别に) ..."
"Tớ hiểu rồi, vậy thì, tớ sẽ cố gắng trông chừng cậu"
"Cậu không cảm thấy cuộc trò chuyện này rất kì lạ sao?"
"Không có gì lạ cả. Bởi vì Tokiwagi-kun quả thật đã nói là 『 Được thôi (いいよ)』mà"
"Bình thường thì cụm từ đó là từ chối mà ..." (いい có thể chỉ "Được thôi”, cũng có thể mang hàm ý từ chối khéo)
(*Bên trung chú thích thế, tôi chỉ dịch lại thôi :v)
"Tớ không chấp nhận"
Wakamiya viết cụm từ "Học tập" vào sổ tay của bản thân, sau đó cô ấy vẽ một dấu mũi tên kể từ ngày hôm nay cho đến ngày của kì thi đó.
Mặt của tôi tự nhiên cứng lại, cảm giác khóe miệng của mình đang run rẩy.
"Này...Chẳng lẽ mỗi ngày cậu đều muốn..."
"Đương nhiên là mỗi ngày rồi"
"Tớ sẽ chết vì dị ứng với việc học tập mất"
"Không có loại dị ứng đó đâu, cậu cứ yên tâm đi"
"Nhưng nếu tốn thời gian vào người như tớ, thành tích của cậu sẽ tụt xuống đó..."
"Vậy thì cậu yên tâm đi. Tớ rất có tự tin về chuyện này"
Tôi rất muốn nói một chút về câu đó...
Nhưng dù cho miệng tôi đã mở nhưng cũng không nói ra được "Tớ có sự tự tin"
"Vậy thì, sau đó tớ sẽ tạm thời học tập cùng với cậu. Tớ sẽ giúp cậu giành được thành tích, cho nên hãy mong chờ đi"
"Thế nhưng, tại sao cậu lại đặc biệt muốn vì tớ ..."
"Nếu đã bị tớ biết, thì không thể coi như không thấy được. Mà...Đây cũng chỉ là tớ đang xen vào việc của người khác thôi"
"Xen vào việc của người khác....À. Cho tớ hỏi lại lần nữa, tớ có thể từ chối chứ...?"
"Đương nhiên là không cho phép cậu từ chối rồi. Chính xác là hôm nay làm thêm sẽ kết thúc vào sáu giờ đúng không? Vậy thì từ hôm nay trở đi nhé"
"Bắt đầu từ hôm nay? Ít nhất thì cũng phải chờ ngày nghỉ kết thúc chứ..."
"Không được phép có ý kiến"
"Thật hay giả đây..."
Một khi đã quyết định thì chắc chắn sẽ không thay đổi.
Nhìn thấy phương diện này của nữ thần Riajuu, tôi chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra nụ cười.
◇◇◇
Sau khi kết thúc công việc làm thêm, tôi cùng Wakamiya đi về trên con đường quen thuộc.
Wakamiya đang đi ở bên cạnh tôi, bước chân cô ấy vô cùng nhẹ nhàng. Hôm nay nhất định cô ấy sẽ không bị cha mẹ mắng nữa rồi. Dù sao ngày thường cô ấy hình như cũng đều bị mắng vì về nhà muộn...
Hiện tại mới chỉ qua sáu giờ tối, bầu trời trong veo xanh biếc ở phía Tây vẫn còn lưu lại một chút những tia nắng đỏ.
Nếu dùng bầu trời đó để làm phông cảnh, rồi chụp cho Wakamiya một bức ảnh, hẳn là có thể nhận được chiến thắng tại buổi tranh tài nhỉ?
Cảnh sắc này và Wakamiya đang cùng tôn lên vẻ đẹp của nhau.
Đẹp như vẽ chính là chuyện như thế đó.
"Lúc này vẫn còn rất sáng nhỉ"
"Cậu nói phải. Tớ cũng cảm thấy rất đẹp"
Nếu như ở đây mà là một tên đàn ông mồm miệng lanh lợi, hẳn là hắn ta sẽ nói ra vài lời khen ngợi ghê tởm với Wakamiya đây.
Thế nhưng, tôi chỉ có thể trả lời một cách ngắn gọn là "Ờ".
Có khi phải thân thiết với nhau sau vài chục năm, tôi mới có thể nói ra câu gì đó có ý nghĩa trong tình huống như thế này. Chỉ là dĩ nhiên, cho dù có qua mấy chục năm, khả năng rất cao là tôi vẫn không thể nói ra thành lời được.
Dù nói điều này ra rất xấu hổ....
"Nhắc mới nhớ, hình như chúng ta vẫn đang đi chung một con đường như thường lệ....Chả lẽ tớ phải cố gắng đi về nhà của Tokiwagi-kun sao?"
"Ý cậu là gì?"
"Không, tớ đang nghĩ xem, liệu có phải là cậu đang muốn lợi dụng việc đưa tớ về nhà để cố gắng thoái thác chuyện học tập này không"
"Haha. Làm sao có thể chứ. Dù sao thì nhà tớ cũng là ở hướng này mà"
"Tớ cũng không có biết điều đó"
Wakamiya hướng về tôi nói lời xin lỗi: "Xin lỗi đã nghi ngờ cậu", mà tôi cũng dùng nụ cười mập mờ đáp lại: "Cậu không cần để ý đâu"
Lúc đầu tôi cũng định thử chống cự....Nhưng cũng không thể rồi.
"Wakamiya-san thật sự muốn tới nhà tớ sao?"
"Đương nhiên rồi"
"....Cơ mà, tớ....là con trai đó"
"Tớ biết mà. Tớ cũng có coi cậu là con gái đâu"
"Không, không phải ý đó...Đi vào nhà của đàn ông...Eh...Cậu không cảm thấy nguy hiểm sao?"
"Ah"
Wakamiya dường như đã nhớ ra điều gì đó, gương mặt của cô ấy dần trở nên đỏ ửng.
Rốt cục thì cô ấy hình như đã nhận thấy hành vi của mình nguy hiểm đến cỡ nào.
"Sao tớ có thể quên điều đó nhỉ...."
"Phải, phải rồi, nếu cậu đã hiểu rõ như thế. Vậy thì việc học nhóm cũng nên dừng lại ──"
"Tớ không mang theo đồ ăn, có phải là quá thất lễ đúng không!"
"Eh? Đồ ăn sao?"
"Phải? Dù sao cũng là tớ đến làm phiền ở nhà của Tokiwagi-kun, người bình thường vẫn luôn giúp đỡ tớ, nên tớ cảm thấy, không mang theo ít đồ thì thật sự rất thất lễ!”
“Ý cậu là chuyện đó sao? Vì sao mà cậu lại nghĩ đến chuyện đó vậy!?”
“Đây là thường thức thôi”
“Tớ cũng chưa từng nghe thấy loại thường thức nào như vậy cả…Cậu thật sự không cần phải mang đồ ăn đâu”
“Cần thiết hay không thì là do chính bản thân tớ quyết định”
Thật sự không cần đồ ăn mà. Vả lại, trong nhà tôi cũng chả có ai.
Thế nhưng, ánh mắt của Wakamiya lại giống như đang nói: “Tớ sẽ không nhượng bộ đâu”…
Ở chung trong mấy ngày hôm nay, tôi cũng hiểu được, thật ra Wakamiya rất liều lĩnh mà tiến về phía trước.
Sau đó, tôi bị Wakamiya nửa ép buộc đến cửa hàng tiện lợi, để cô ấy mua đồ ăn ở chỗ đó.