Ngôi nhà trọ bằng gỗ này đã được xây dựng vào ba mươi năm trước. Lúc đi ở phía trên, sàn nhà sẽ rung lên kẽo kẹt, cũng chẳng có tí ánh sáng nào.
Đi từ nhà ga đến đây mất khoảng mười lăm phút, bố cục của gian phòng là 1DK. Tiền thuê nhà là sáu mươi ngàn yên.
Đây chính là quy định của nhà tôi.
Nhân tiện nói luôn, chỉ cần đứng ở nhà tôi là có thể nhìn thấy khu nhà chung cư, nơi mà nữ thần riajuu đang ở, đi xe đạp cũng chỉ mất có năm phút là đến.
…Sự khác biệt này cũng quá chua xót mà.
Dù đã đến trước cửa nhà, nhưng trông Wakamiya có vẻ khá căng thẳng.
Nếu như suy nghĩ một cách bình thường, con gái cảm thấy lo lắng khi vào nhà con trai cũng là điều dễ hiểu thôi…Thế nhưng, nữ thần riajuu này có vẻ hơi khác so với phần còn lại thì phải ──
“Lần đầu tớ đến chào hỏi bố mẹ cậu mà, nên có hơi căng thẳng thôi.”
“Tớ nói rồi mà ──”
Tôi thở dài. Wakamiya không có e ngại chút nào khi đi vào nhà của con trai sao?
Nếu như không có, thế thì phải cảnh báo cho cô ấy mới được…Điều mà tôi tạm thời phải lo lắng…Cũng chỉ có một điểm đó thôi.
“Không ngờ nhà của cậu cũng ở rất gần đây. Hơn nữa, ngôi nhà cũng rất đặc sắc mà.”
“Cậu không cần phải quan tâm đến cảm nhận của tớ đâu? So sánh với nhà của Wakamiya, nhà của tớ rách nát đến mức khó có thể gọi là nhà nữa, cũng chẳng có một chút gì là đặc sắc cả.”
Wakamiya mỉm cười, rồi bắt đầu quan sát ngôi nhà một cách cẩn thận. Sau đó, cô ấy khẽ nghiêng đầu.
“Chẳng lẽ Tokiwaki-kun ở trong nhà một mình sao?”
“Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?”
“Tớ không cảm thấy có nhiều người sống ở đây, hơn nữa, ở trước cửa cũng chỉ có một chiếc ô che mưa thôi.”
“Oh, thì ra là vậy. Suy luận tốt đấy, không hổ là Wakamiya-san.”
“Cảm ơn cậu.”
“Thế nhưng, câu trả lời chính xác là tớ đang ở cùng với bố nhé. Chẳng qua do công việc nên gần như bố tớ không có về nhà, trên thực tế thì đúng là một người ở, còn nếu phải trả lời là Wakamiya-san có đoán đúng hay không, thì cũng có thể nói là cậu đã đoán đúng.”
“Vậy sao. Thế thì, việc nhà cũng chỉ có một người làm thôi nhỉ…Chỉ mới là học sinh cấp ba mà thôi, cậu cũng vất vả thật đấy. Nếu nói như vậy, chắc cậu cũng không có thời gian để học tập đâu nhỉ…”
“Thì, thì cứ cho là thế đi.”
Dù tôi lại trả lời như vậy, nhưng sự thật thì tôi không có làm việc nhà. Hoàn toàn không làm chút nào.
Cũng không phải là tôi khiêm tốn đâu, mà đó là sự thật.
Ở nhà, điều duy nhất tôi biết làm chỉ có 『 đi ngủ 』. Còn ăn uống thì tôi toàn đi mua bánh mì ở cửa hành tiện lợi rồi ăn trực tiếp ở trước cửa nhà, nếu phải ăn ở nhà thì cũng chỉ úp tạm bát mì thôi.
Nói tóm lại, đó là một cuộc sống không có đầy đủ chất dinh dưỡng, mặc dù bản thân tôi nói ra cũng thấy rất xấu hổ.
Thế nhưng, vẻ mặt của nữ thần riajuu, người không biết những chuyện này lại rất chân thành, cô ấy đưa tay đặt lên cằm. Sau khi khẽ một hít thật sâu, cô ấy quyết định nhăm chằm chằm về phía tôi.
…Tôi bắt đầu thấy có một dự cảm không lành.
“Đây cũng là duyên phận thôi…Vì muốn Tokiwagi-kun chuyên tâm lại vào việc học, cho nên tớ sẽ đến giúp đỡ!”
“À không, tớ thật sự không cần đâu!”
“『 được 』 đúng không. Tớ hiểu rồi, cứ giao cho tớ.”
“Cậu lại dùng trò đó sao!? Cho nên tớ mới nói là không cần thiết ──”
“Cậu không cần thiết phải nói hết ra đâu. Tớ hiểu mà.”
“Rõ ràng cậu không hiểu!”
“Rèn sắt ngay khi còn nóng. Thế nên tớ xin phép làm phiền trước nhé.”
“Ê, chờ chút đã!”
Tôi quên mất rằng.
Chỉ cần dùng một bàn tay là có thể đếm được số lần mà tôi mời người khác vào trong nhà để tiếp đãi.
Cho nên tôi mới quên. Tình trạng căn nhà tôi vốn không phù hợp để tiếp đãi người khác.
“Tokiwagi-kun…Đây là…Nhà cậu bị kẻ trộm vào lục sao?”
Nhìn thấy tình cảnh của nhà tôi, Wakamiya đứng lặng người trong khi khẽ dịu nhẹ mấy lần vào mắt.
Dường như cô ấy không tin được vào cảnh tượng ở trước mắt.
“Đây chính lúc bình thường đấy…”
“Đây…Tokiwagi-kun, thật uổng khi cậu có thể sống được ở nơi này…Chẳng phải ngay cả chỗ giẫm chân cũng không có sao?”
“Không đâu, bởi vì quần áo rơi ở trên mặt đất, nên vẫn có thể bước ở phía trên mà? Giống như nói đây chính là con đường tơ lụa ấy.”
“Chả dễ đi chút nào cả.”
“Cũng đúng….”
“Trước tiên cứ quét dọn trước đã. Những chuyện khác thì cứ tạm hoãn sau đi.”
“Không cần đâu mà.”
“Không được. Cho dù tớ thấy ổn thì tự tôn của tớ cũng không cho phép bản thân không có hành động. Tóm lại, trước tiên cứ dọn dẹp đã, để có thể sống được như bình thường.”
“Nhưng mà ~ tớ không có mua túi rác, nên cũng không có vứt đi được đâu mà, đúng không?”
“Không phải lo lắng đâu. Tớ mang rồi.”
“Vì sao vậy!?”
Trước sự chuẩn bị quá chu toàn của cô ấy, tôi á khẩu không nói được lời nào. Wakamiya cũng không quan tâm đến tôi nữa, cô ấy cứ thế tự ý dọn dẹp lại.
Rốt cuộc, đến tận chín giờ tối, cuộc tổng vệ sinh trong căn nhà này mới kết thúc.
◇◇◇
Tâm trạng của tôi cũng trở nên tốt khi gian phòng của mình trở nên sạch sẽ như vậy.
Cũng đã rất lâu rồi chưa thấy sàn nhà, cuối cùng nó cũng được thấy lại ánh mặt trời rồi.
Chào mày, sàn nhà của tao. Đây đúng là một cuộc hội ngộ kể từ khi tao chuyển nhà cho tới bây giờ.
“Cái ăn ăn ngon thật.”
Tôi lấy một chiếc bánh bích quy từ bên trong hộp bánh kẹo mà lúc đầu tôi chưa từng muốn động đến, rồi nhai kĩ nó ở trong miệng.
Eh, tôi sẽ nghiện hương vị này mất.
Nữ thần riajuu lúc này đang ngồi quỳ ở phía đối diện tôi.
Cô ấy vẫn cứ giữ nguyên tư thế như vậy trong khoảng ba mươi phút. Sau đó, cô ấy lật trang sách giáo khoa, viết gì đó vào vở ghi, giống như là đang chuẩn bị.
Tôi giải quyết từng câu hỏi mà Wakamiya đưa ra cho tôi.
“Eh, chỗ đó sai rồi. Đầu tiên cậu phải chia rõ trường hợp đã.”
Giọng nói không hề trầm bổng đó cứ vang vọng khắp trong căn phòng chật hẹp này.
“Haizz…”
Rõ ràng đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, có cô gái ở trong nhà của mình ….
Nhưng tôi chẳng thấy vui vẻ hay là trái tim đập rộn lên cả.
Không đúng, là do Wakamiya trở nên rất đáng sợ khi dạy tôi học bài. Cô ấy chẳng hề thỏa hiệp một tí nào…Dù đúng là cô ấy rất giỏi dạy người khác.
“Cấm được thở dài.”
“Là bởi vì hạnh phúc sẽ chạy đi mất, đúng không?”
Người ta vẫn thường nói, thở dài sẽ khiến cho hạnh phúc chạy đi. Mặc dù tôi cũng thường xuyên thở dài, nên có khi hạnh phúc chạy hết đi rồi, có lẽ giờ cũng chẳng cón sót lại một chút hạnh phúc nào ấy chứ…
“Đó chỉ là mê tín thôi. Nói đúng ra, thở dài rất tốt cho cơ thể.”
“Ể, tôi cũng không biết luôn. Có thể nói cụ thể được không?”
“Eh, nó có thể điều chỉnh được sự cân bằng của cơ thể…Ah, nhưng bây giờ thì chuyện đó không cần thiết để nói.”
“Eh.”
“Hay là Tokiawagi-kun muốn nói lảng sang chuyện khác để chạy trốn sao?”
“Sao, sao có thể chứ. Không có chuyện đó đâu.”
“Cậu tận lực thật đấy. Thế nhưng, về việc thở dài ấy, cậu hãy tìm hiểu sau đi. Bởi vì nó không có liên quan gì đến việc học tập hiện tại cả.”
“Ngài nói rất đúng ạ…”
“Vậy thì, kế tiếp chính là môn tiếng Anh. Hôm nay nếu không nhớ được một trăm từ thì hông được ngủ đâu nhé.”
Chiếc bánh bích quy ở trên tay tôi bỗng rơi xuống. Cậu là ma quỷ à…?
Mới đó mà đã phải nhớ được một trăm từ, chẳng phải là muốn tuyên bố tử hình sao….
“Tớ nói rồi mà, cũng đã trễ rồi mà sao tớ vẫn phải học vậy…Mau trở lại thời gian ngủ thôi…”
“Giờ mới chỉ quá mười giờ đêm thôi mà? Hơn nữa, đã mất thời gian cho việc dọn dẹp rồi, nên nhất định phải bù lại thôi, tí cậu ngủ trễ cũng được mà.”
“Không, không, cứ để mai rồi nói tiếp cũng được. Cũng đã đến khoảng thời gian tồi tệ như thường rồi.”
Đã hơn mười giờ đêm rồi mà con gái vẫn ở lại trong nhà con trai. Nếu để người nhà biết thì sẽ rất tức giận đấy.
“Không có vấn đề gì đâu, tớ đã bảo là hôm nay ở nhà bạn rồi.”
“Có phải vì cậu đã nói dối là sẽ qua đêm ở nhà bạn trai, đúng không?”
“Thì cũng đều là nhà của con trai mà.”
“Hơn nữa, Wakamiya-san, cậu không nên tùy ý đi vào nhà của con trai như thế chứ. Trong tình cảnh này, cậu không cảm thấy bất ổn sao?”
“Tớ thấy rất bình thường. Tớ tin tưởng Tokiwagi-kun. Vả lại ──”
“Sao?”
“Tớ rất tự tin vào khả năng nhìn người của bản thân.”
Wakamiya ưỡn ngực trả lời. Cũng vì thế nên cơ thể xinh đẹp của cô ấy được nhấn mạnh, làm cho tôi không biết nên phải nhìn ở chỗ nào.
Mặc dù tôi rất vui khi biết cô ấy tin tưởng mình…Nhưng chẳng phải ý của cô ấy là không coi mình thành con trai sao, cũng vì thế mà tâm tình của tôi trở nên phức tạp.
Được rồi, dù sao cũng tốt hơn so với việc bản thân cảm thấy xấu hổ khi bị cô ấy đề phòng và suy nghĩ đến.
“Nhưng mà, sau nghĩ suy nghĩ kĩ, tớ mới cảm thấy hình như mình đã làm chuyện gì hơi liều lĩnh thì phải. Eh, thế mà mình bước vào trong nhà của con trai trẻ tuổi chứ…”
“Giờ cậu mới nhận ra sao…”
“Chẳng lẽ tớ đã bị coi là nữ sinh không đứng đắn sao?”
“Sao cậu lại nghĩ như vậy…?”
“Không, tại tớ cảm thấy bản thân dường như bị Tokiwagi-kun coi thành 『người con gái dễ dãi, bước vào nhà của con trai mà không chút do dự』."
“Thế nhưng. Dù sao con trai cũng là sinh vật sẽ có ý đồ bất chính…Nếu chủ quan, cậu bị tấn công cũng chẳng thế có ý kiến gì được đâu, đúng không?”
Cô gái xinh nhất ở trường học.
Cô gái xinh đẹp như thần.
Cô gái xinh đẹp mười phân vẹn mười.
Ở cùng Wakamiya như vậy mà trong đầu không nghĩ ra những chuyện đen tối khác thì thật sự là rất ít đấy.
Lần nay may mắn là tôi, chứ những người khác thì chưa chắc đã giống như tôi đâu.
“Khi đó thì tớ sẽ từ bỏ thôi, bởi vì tớ không có khả năng nhìn người. Đây cũng là một kiểu học tập đấy.”
Wakamiya đưa tay lên che ngoài miệng, dịu dàng mỉm cười.
Tim tội đập rộn lên vì động tác đó của cô ấy, nhưng tôi đã bóp lên đùi của mình để bình tĩnh trở lại.
“Không, nhưng mà cái giá cho việc học tập cũng quá cao rồi.”
“Nếu cậu không chấp nhận hi sinh thứ gì thì sao có thể sống tiếp được.”
“Thế thì trầm trọng quá rồi! Nhưng bây giờ cũng không phải là tình cảnh đó. Nếu cứ như thường thì không thể cứu vãn được đâu!”
“Nếu thế thì mau tiếp tục thôi. Mau nhớ, mau nhớ đi.”
“Sao đột nhiên lại chuyển sang chuyện này rồi!? Cách chuyển chủ đề của cậu cũng tùy tiện thật đấy!”
Tôi than thở rồi bắt đầu giở sách về từ mới do tự tay nữ thần riajuu làm ra.
── sau đó một giờ.
“Tớ, tớ không chịu được nữa rồi. Dung lượng trong não cũng hao hết rồi…”
“Nói cũng đúng…Nếu cứ tiếp tục thì sẽ phản hiệu quả thôi…Không còn cách nào khác. Vậy thì, hôm nay tới đây thôi. Cậu vất vả rồi, Tokiwagi-kun.”
“Ah~ trí tuệ của tớ hình như có hơi nóng lên rồi.”
Tôi gục đầu lên trên bàn, rồi uống trà.
Có lẽ hôm nay chính là ngày mà tôi phải động não nhiều nhất trong cuộc đời.
Ở bên cạnh, Wakamiya đang nhanh chóng thu dọn đồ đạc để chuẩn bị đi về. Hành động của cô ấy hoàn toàn không có một chút thừa thãi nào.
Từ suy nghĩ cho đến hành động, tốc độ cũng nhanh đến kinh khủng…
“Bởi vì đồ ăn còn thừa mà bỏ đi thì sẽ rất lãng phí, cho nên xin lỗi Tokiwagi-kun. Có thể làm phiền cậu ăn chúng chứ?”
“Được mà.”
“Vậy thì, tớ sẽ còn quay lại làm phiền cậu đấy, nên xin hãy giúp đỡ nhiều.”
“Ah, sẽ có cơ hội thôi. Tóm lại, hôm nay cảm ơn cậu rất nhiều.”
“Không đâu, tớ cũng cảm ơn cậu.”
Sau khi đưa Wakamiya đến gần nhà của cô ấy, tôi đi thẳng về nhà mình chứ không đi đường vòng.
Ngôi nhà lẽ ra trông vô vị và buồn tẻ vì được quét dọn, nhưng dường như lại tràn ngập không khí ấm áp.
Tôi mơ hồ cảm nhận được như vậy.