── ngày hôm sau, dưới ánh nắng nhẹ nhàng của sáng sớm ban mai chiếu vào, căn phòng vốn u tối đã trở nên sáng sửa hơn đôi chút.
Tiếng chim hót truyền đến từ bên ngoài cửa sổ. Khi vẫn còn đang mơ màng thì tôi bỗng nghe thấy âm thanh gì đó, cơ thể cũng vô thức mà phản ứng lại.
“Đau quá!?”
Ngón chân út của tôi va vào chiếc bàn nên đau đớn vô cùng. Rõ ràng đến tận ngày hôm qua, dù tôi có đi như thế nào thì cũng đâu xảy ra chuyện gì…Bởi vì ở trên mặt đất có quần áo rồi, nên cũng rất an toàn…
Tôi nén cơn đau để bật đèn ở trong phòng.
“Thật sự đã sạch rồi…”
Từ một căn phòng toàn rác cho đến được như bây giờ. Tôi thật sự rất xúc động khi hồi tưởng lại mọi chuyện.
Nữ thần-sama đã đến nhà của tôi, giúp tôi dọn dẹp, cùng học bài với tôi.
Cho tới giờ, đó vẫn là chuyện khó có thể tin được. Nếu như chỉ là mơ, tôi hi vọng mình có thể mau chóng tỉnh lại ── tôi nói thật đấy.
Tôi véo mạnh vào gương mặt của mình.
“Đau vãi.”
Khi soi mình vào trong gương, phản chiếu ở trong đó chính là bản thân tôi với vẻ mệt mỏi, cùng với một bên gương mặt thì đỏ lên. Sắc mặt của tôi không có tí sức sống nào, mệt mỏi đến tột cùng. Sau khi rửa mặt xong, tôi lau mặt bằng một chiếc khăn đã được giặt sạch.
“Ngay cả quần áo cũng đã giặt rồi sao…Cô ấy làm lúc nào vậy.”
Thường thì tôi sẽ chẳng muốn động đến những bộ quần áo bị quăng ra đất sau khi đã cởi ra, hoặc là những bộ quần áo bị nhăn sau khi đã giặt đâu.
Nhưng Wakamiya lại có thể bình tĩnh làm xong những chuyện đó, nên thật sự tôi rất kính trọng, cũng như hiểu rõ được thêm rất nhiều chuyện về cô ấy.
Cho nên Wakamiya mới được mọi người quý mến như vậy.
Thật sự rất hoàn hảo. Không chỉ là cách cư xử, mà ngay cả sự quyết tâm và năng lực cũng đều giống như vậy.
“Lần sau mình nhất định phải nói lời cảm ơn mới được….”
Tôi vươn vai cơ thể, rồi liếc nhìn đống đồ dùng học tập để ở trên bàn.
“Mặc dù chẳng muốn tí nào, nhưng mà mình vẫn phải làm thôi…”
── cộc, cộc, cộc.
Khi mà tôi đang định ngồi xuống thì bỗng nghe thấy tiếng gõ cửa.
Tôi liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ.
…Chín giờ sáng rồi. Chẳng lẽ có tờ báo nào đến chào hàng sao?
Tôi gãi đầu rồi mở cửa.
“Tôi không cần báo đâu ──”
“Chào buổi sáng, Tokiwagi-san. Quả là một buổi sáng tuyệt vời nhỉ.”
Không phải chứ. Tôi dụi mắt mình, sau đó nheo mắt lại.
“Bởi vì chuông điện hình như đã bị hỏng, cho nên tớ đã gõ cửa. Tớ có thể vào được không?”
Tôi có hơi say đắm trước nụ cười của Wakamiya, thế nhưng,
“Vì sao cậu lại ở đây chứ?”
Tôi đảo mắt ra chỗ khác và đưa ra câu hỏi với nữ thần riajuu đang đứng nghiêm chỉnh ở đó.
Không ngờ là mình được nhìn cô ấy mặc quần áo bình thường trong hai ngày liên tục luôn đấy. Chỉ mới mặc quần áo bình thường mà mình đã thấy hạnh phúc bất chợt xuất hiện rồi…Không được, mình thật có lỗi quá.
“Không phải là tớ đã nói 『 sẽ còn quay trở lại 』sao.”
“Bình thường thì tớ sẽ không nghĩ là hôm nay đâu.”
“Nhưng đối với tớ thì đó là bình thường.”
Wakamiya đáp lại với vẻ mặt thản nhiên.
Đúng là tùy theo từng người mà định nghĩa “bình thường” trở nên khác nhau. Cho nên tranh luận “bình thường” ở chỗ này cũng không có ý nghĩa gì cả. Chẳng phải là vì tôi không tự tin rằng bản thân sẽ tranh luận thắng Wakamiya nên mới tử bỏ đâu. Tôi chỉ không muốn tốn thời gian cũng như sức lực một cách vô ích mà thôi.
“Cơ mà cậu rất rảnh sao?”
“Đúng thế, tớ rất rảnh.”
“Đúng rồi. Tokiwagi-san, cậu bị côn trùng cắn sao? Khuôn mặt hình như hơi đỏ thì phải?”
“Đây là….Cậu đừng để ý làm gì.”
Sao có thể nói ra được cơ chứ. Tôi không thể nói ra chuyện đó được, rằng bản thân mình đã véo má để xác nhận xem có phải sự thật hay không.
“Vậy tớ vào nhé. Cậu ăn sáng chưa?”
“Chưa, tớ chưa ăn. Hơn nữa, không ăn cũng đâu có sao.”
Bữa sáng chỉ cần ăn thạch thôi. Mười giây là đã có thể bổ sung năng lượng, rất thuận tiện.
“Thế là không tốt đâu, đúng không nào? Bữa sáng chính là nguồn cung cấp năng lượng cho công việc trong cả ngày, không ăn thì sẽ không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Vậy lát nữa tớ sẽ ăn một chút.”
“Hiện tại cũng đã chín giờ rồi, thế định đến khi nào thì cậu mới ăn, cứ kéo dài tiếp thì chẳng phải bữa sáng sẽ thay bằng bữa trưa hay sao?”
“Đúng là tớ không thể làm gì được cậu rồi. Vậy tớ sẽ ăn cái này.”
Tôi lấy chiếc bánh mì khô từ chỗ lương thực khẩn cấp mà tôi tìm được vào hôm qua.
Vừa xốp vừa giòn, thật sự ăn rất ngon luôn. Thật thích hợp để ăn cho xong chuyện.
“Tokiwagi…san?”
“Sao, sao vậy…Eh?”
Wakamkiya dường như rất tức giận, cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi thật sự sợ hãi trước ánh mắt đó.
Nhưng mà, kể cả khi cô ấy tức giận thì cũng rất có phong cách, có khi cảnh này cũng có thể trở thành một bức tranh đấy….Sau khi tôi vừa mới nghĩ đến những chuyện tẻ nhạt như vậy, thì ánh mắt của Wakamiya càng trở nên sắc bén.
“Không có làm sao gì cả, đó cũng đâu phải là bữa ăn đâu.”
“Nhưng trừ cái này ra thì tớ cũng chẳng có đồ ăn nào khác cả, cậu biết mà?”
Bởi vì hôm qua đã dọn dẹp, nên những thứ không thể ăn cũng đã bị vứt đi rồi, duy chỉ có chiếc bánh mì khô này thì vẫn còn được giữ lại.
“Haizz, tớ cũng đã nghĩ mọi chuyện sẽ thành thế này rồi.”
Wakamiya thở dài, rồi cô ấy lấy ra một hộp cơm trưa từ chiếc túi xách khá lớn đó.
“Đây là?”
“Sandwich. Bởi vì tớ làm hơi nhiều, cho nên cậu cứ ăn đi.”
“…Tớ có thể chứ?”
“Không cần phải khách sáo đâu.”
Tôi nuốt một ngụm nước miếng.
Trong bụng tôi cũng đang kêu gào thảm thiết, giống như đang muốn thúc giục tôi: 『mau ăn đi』.
“Mọi chuyện đều cảm ơn cậu…”
“Không có gì đâu, bởi vì đây chỉ là tớ đang xen vào việc của người khác mà thôi.”
“Cũng đúng nhỉ.”
Chiếc bánh sandwich mà Wakamiya mang đến, tôi chăm chú đưa nó vào trong miệng.
Tôi cứ tiếp tục say sưa thưởng thức chiếc bánh sandwich có đủ loại hương vị này, cho đến khi ăn xong mới thôi.
…Hóa ra sandwich lại là món ăn ngon đến như vậy sao, tôi không hề biết đấy.
Trong vô thức, tôi đã ăn hết sạch rồi…
“Cảm ơn cậu đã đãi nhé.”
“Chỉ là món ăn đơn giản thôi, cậu không cần để ý đâu.”
Wakamiya dọn hộp cơm trưa và lau bằng một chiếc khăn, có vẻ như cô ấy đã mang nó tới. Có lẽ là do tôi đã ăn hết sạch, nên tâm trạng của Wakamiya rất tốt.
Sau khi thu dọn xong, Wakamiya ngồi đối diện với tôi ở phía bên kia chiếc bàn, tư thế của cô ấy vẫn rất đẹp như vậy.
“Vậy thì, chuẩn bị học bài thôi.”
“Bây giờ á…”
“Đúng rồi…Nếu cứ tốn thời gian vô ích như thế thì sẽ khiến hiệu suất bị giảm xuống đấy. Vì vậy, hôm nay cậu phải ôn tập nội dung của ngày hôm qua. Cậu hãy làm hết đi nhé.”
“Nếu xong rồi thì sao đây?”
“Khi đó thì cậu hãy học thuộc lòng đi, để có thể xây dựng được nền tảng vững chắc.”
“Được, được rồi….Tớ sẽ nghe theo Wakamiya-sensei. Bởi vì làm như vậy có lẽ sẽ tốt hơn.”
Wakamiya nhìn tôi bằng vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lại có chuyện gì khiến cô ấy bực tức sao?
“Eh, sao vậy?”
“Eh, có thể sẽ hơi bất lịch sự…Nhưng tớ không nghĩ rằng cậu sẽ thành thật nghe lời như vậy, nói thật thì tớ rất ngạc nhiên đấy.”
“Eh, cậu bất lịch sự thật đấy. Cậu cho rằng tớ là ai chứ…”
“Một người rất kì lạ.”
"Mặc dù không đúng nhưng cũng không sai cho lắm.”
Cô ấy cho rằng tôi là người không lễ phép sao? Quả thật là tôi không bao giờ nghe lời của người khác cũng như rất thích làm những điều ngược lại.
Cũng không hề thẳng thắn nữa…Haizz, cho nên tôi mới nói.
Tự mình nói ra điều đấy cũng rất buồn mà.
“Này Wakamiya, trong khi tớ học thì cậu sẽ làm gì, cậu cũng muốn học cùng luôn sao?”
“Không, tớ định đi chuẩn bị cơm khi Tokiwagi-san đang ngồi học… Cơ mà, nếu không rửa thứ này trước thì thì không thể sử dụng được.”
Cô ấy nhíu mày trong khi nhìn vào một cái chảo rất bẩn.
Cái chảo đó cũng để đấy rất lâu rồi. E rằng nó sẽ không giữ được dầu đâu, mà có khi còn hút dầu rồi khiến cho đồ ăn bị cháy khét ấy chứ.
“Xin lỗi cậu…Từ khi chuyển nhà đến chỗ này thì tớ chưa từng nấu ăn gì cả, có khi cái chảo đã trở thành hóa thạch rồi từ lâu rồi.”
“Hóa thạch ở trong nhà của Tokiwagi nhiều như vậy, cho dù tớ có phát hiện ra thì cũng chẳng vui vẻ chút nào.”
“Đừng có khen ngợi tớ chứ, tớ sẽ xấu hổ đấy.”
“Tớ không có khen cậu.”
Dường như Wakamiya cảm thấy không chịu được, nên cô ấy hơi vênh mặt lên. Cho dù chỉ là một vài cử chỉ như vậy thôi, nhưng cũng đã đoạt đi ánh mắt của người khác rồi.
“Mặc dù tớ rất biết ơn vì cậu đã làm nhiều chuyện như vậy, nhưng còn cuộc sống riêng của Wakamiya-san nữa…Nói đúng hơn thì thời gian của bản thân cũng rất cần thiết mà, phải không? Cho dù cậu có mặc kệ tớ thì cũng không có sao đâu mà?”
“Nếu tớ đã biết thì sẽ không mặc kệ đâu. Đây chính là việc tớ muốn làm. Hơn nữa, nếu như Tokiwagi-san cứ tiếp tục như vậy, có khi sẽ biến thành người vô dụng mất…”
“Mặc dù chính bản thân tớ nói thì rất kì lạ, nhưng tớ đã trở thành phế nhân rồi mà…Tớ hoàn toàn không có khả năng sống sót đâu. Nói thật thì, tớ đã không có cách nào để cứu vãn rồi. Cho nên chuyện đã đến nước này, cho dù cậu muốn làm chuyện gì….”
“Không thành vấn đề. Hãy giao cho tớ đi. Tớ sẽ biến cậu trở thành một người chỉn chu.”
Wakamiya nắm chặt bàn tay rồi hạ quyết tâm như vậy.
Cuối cùng thì động lực gì đã thôi thúc cô ấy phải tiếp tục như vậy chứ?
Chẳng lẽ giống như nhìn thấy một chú chó con bị bỏ rơi trong mưa, không thể thấy chết mà không cứu sao?
“Vậy tớ bắt đầu đi chuẩn bị đây. Đầu tiên phải thu dọn đã.”
“Có vẻ như dụng cụ không thể sử dụng cũng có rất nhiều thì phải. Nói thật thì ngay cả cái nào còn có thể sử dụng thì tớ cũng không biết luôn.”
“Yên tâm đi. Những thứ mà tớ cho là cần thiết cũng đã cầm đến rồi.”
“Eh ── cho nên cậu mới mang cái túi du lịch đấy à. Cậu chuẩn bị cũng đầy đủ thật đấy.”
“Từ cái chảo cho đến đồ gia vị đều có hết, còn để cả nguyên liệu nấu ăn nữa mà.”
“Cậu ghê gớm thật đấy…Cơ mà, ngay cả bữa trưa mà cũng cậu thật sự chuẩn bị giúp tớ sao?”
“Tớ dự định như vậy mà…Cậu không cần sao? Nếu không muốn thì tớ sẽ không làm nữa.”
“Không, không phải là thế. Nói thật thì tớ rất muốn.”
“Fufu. Vậy tớ sẽ bắt đầu chuẩn bị. Tớ cũng không có tự tin về việc nấu ăn đâu, nên cậu đừng quá chờ đợi làm gì.”
“Không, tớ rất chờ đợi mà.”
“Cảm ơn cậu. Vậy thì tớ sẽ cố hết sức để hoàn thành món ăn. Tokiwagi-san hãy nỗ lực học bài đi.”
“Được rồi.”
“Với cả, hôm nay tớ cũng sẽ chuẩn bị trước luôn cho cả ngày mai nữa, nên cậu hãy cố gắng ăn hết đi nhé.”
“Cậu là mẹ của tớ sao?”
“Quần áo cũng giặt với gấp gọn gàng rồi, nên cậu đừng có làm lộn xộn nhé.”
“Ngay cả chuyện đó mà cậu cũng làm sao!?”
“Đây chỉ là tớ đang xen vào việc của người khác thôi.”
“Có phải câu đó rất tiện nên cậu mới nói, đúng không?”
“Đó chỉ là ảo giác của cậu thôi.”
Wakamiya vẫn trả lời bằng vẻ mặt bình thản.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy bỗng trở nên hơi ửng hồng.
Sau lúc đó, tôi tiếp tục học bài cho tới tận đêm khuya. Khi tôi vừa chuẩn bị đi ngủ thì bị đánh thức, định đi nhà vệ sinh cho thoải mái một chút thì bỗng có tiếng gõ cửa…Tôi hoàn toàn bị cô ấy để mắt tới.
“Mình chết thật rồi…”
Đến ban đêm, tôi gục xuống bàn giống như mấy món hoa quả bị phơi khô.
Dưới sự quản lý cũng như chỉ bảo của nữ thần riajuu, cả thể xác lẫn tinh thần của tôi đều trở nên mệt mỏi. Bụng của tôi cũng phát ra âm thanh “ọc ọc ──”
Sau đó, giống như là nhắm trúng thời cơ, Wakamiya xếp các món ăn ra trước mặt tôi. Mùi vị đó thật sự kích thích cảm giác thèm ăn của tôi. Nhưng mà, thực đơn như này thì…
“Tớ nghĩ là bình thường cậu sống không được lành mạnh cho lắm, nên tớ mới vì Tokiwagi-san mà nấu mấy món ăn có lợi cho sức khỏe đấy. Mời cậu dùng.”
“Tớ nói nhé, những lúc như này không phải là nên làm cà ri hay là hamburger sao?”
“Thay vì nấu cho cậu những món đó, tớ cho rằng cá trắm đen sẽ tốt hơn, vì nó vừa giúp hồi phục sức khỏe sau mệt mỏi, vừa có hiệu quả với cả việc học tập nữa.”
“Là vậy sao…”
Cơm trắng, súp miso, cá nướng muối, còn có cả goma-ae nữa.
Cá trắm đen có rất nhiều thành phần tốt cho trí não sao? Tôi cũng không biết đấy…
“Không, tớ khó mà có thể chấp nhận món ăn này được…”
“Nói cách khác…Cậu không ăn sao?”
Vẻ mặt của Wakamiya trở nên hơi buồn bã, thế là tôi hốt hoảng nói: “Không, tớ sẽ ăn mà…Hóa ra ăn ngon thật.”
Thật sự tôi rất vui khi được cô ấy nấu cho ăn. Nhưng mà, vừa nghe đến đoạn cô ấy nói là vì sức khỏe của tôi…tôi đã thấy mình không thể ăn hết được rồi. Cơ mà, cô ấy đã đặc biệt làm cho tôi rồi, dĩ nhiên là sẽ ăn được thôi…
Tôi có hơi do dự cầm đôi đũa lên, gắp một miếng rồi đưa vào bên trong miệng.
“Ăn ngon thật…”
Tôi không khỏi thốt ra như vậy. Nghe được câu nói đó, Wakamiya dường như rất thỏa mãn, cô ấy nở nụ cười vui vẻ.
Dù trong lòng vừa mới nghĩ rằng “thôi xong rồi…”, nhưng tôi vẫn cố gắng tỏ ra không có thay đổi gì ở trên khuôn mặt, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì. Sau đó, tôi cố ăn thêm một miếng mà không nhìn vào khuôn mặt của Wakamiya.
…Nói thật thì, ăn rất ngon. Hương vị thấm sâu cả vào sự mệt mỏi trong cơ thể, không ngờ đây đúng là hương vị mà tôi thích.
Đã lâu rồi chưa được ăn những món ấm áp thế này…Không phải là nhiệt độ từ lo vi sóng, cũng chẳng phải là mấy món ăn nhanh.
Mà thật sự là một món ăn tự tay nấu ra.
Hương vị tuyệt vời của món ăn cứ như được nâng lên một tầng cao mới, sự thật là cô ấy đã vì tôi mà làm ra nó. Cùng với sự vui vẻ, cũng có một xúc cảm khác đang dần xuất hiện trong tôi.
…Nấu ăn chính là chuyện cảm động như vậy sao.
“Cậu thích thì thật sự quá tốt rồi.”
“Eh…Món này khiến cho tớ muốn được ăn mỗi ngày.”
“Nghe vào cứ giống như là lời cầu hôn ấy nhỉ.”
“Khụ! Khụ!?? Cậu đang nói gì vậy…”
“Tớ đùa thôi.”
“…Thât là, cậu đừng có đùa kì quặc như vậy chứ.”
Tôi nhìn nữ thần riajuu đang khẽ cười ở bên cạnh bằng ánh mắt oán hận.
Lại còn nói là không tự tin về khoản nấu ăn chứ, rõ ràng lừa tôi mà…
Tôi đành thở dài, vì bản thân lại lần nữa được chứng kiến sự hoàn hảo của Wakamiya rồi.