Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6153

Tập 03: True Lies - Tại sao lại có sự lựa chọn này? - Chương 18

Hôn Em Thật Nhẹ Nhàng

Alice nhẹ nhàng vuốt ve miếng gạc dán trên mũi tôi.

Tôi đưa tay mình nắm lấy tay em. Mềm mại và ấm áp vô cùng.

Alice không hất tay tôi ra. Ngược lại, em còn siết chặt tay tôi hơn.

Chỉ có gió từ quạt điện nên phòng y tế cũng chẳng mát mẻ là bao.

Khi chúng tôi nắm tay nhau, bàn tay cả hai dần trở nên nóng bừng.

Cứ như thể bị hàn chặt bởi sức nóng đó, chúng tôi siết chặt tay nhau không rời.

Tôi đã nắm tay em không biết bao nhiêu lần, nhưng có lẽ chưa bao giờ chạm vào nhau theo cái cách đặc biệt như thế này.

Chẳng lời nào bật ra được.

Alice cũng không nói gì cả.

Chúng tôi im lặng nhìn vào mắt nhau.

Đôi mắt to tròn của Alice từ từ chớp.

Một lần, hai lần, ba lần.

Alice khẽ cắn môi dưới.

Môi em ươn ướt.

Chỉ một thoáng thôi, Alice hạ thấp ánh mắt, nhưng ngay khoảnh khắc sau cái chớp mắt, em lại nhìn thẳng vào tôi. Ánh nhìn đó vừa dò xét, lại vừa xen lẫn chút sợ hãi.

Alice nhích mặt lại gần tôi chừng năm phân.

Tôi nuốt khan một tiếng. Việc đó khiến tôi cảm thấy thật ngốc nghếch và vô cùng xấu hổ.

Một bầu không khí lạ lẫm chưa từng có đang bao trùm lấy chúng tôi.

Thật tình mà nói, tôi đang run bần bật. Run rẩy hơn rất nhiều so với lúc tôi xông ra chặn hai tên kia.

Bởi vì, chúng tôi luôn là bạn thân từ thuở bé mà.

Thế nhưng…

Mặc dù…

Tôi nhích mặt lại gần Alice chừng mười phân.

Thấy vậy, Alice hơi ngạc nhiên một chút.

Có lẽ, nếu chỉ đến đây thì chúng tôi có thể tặc lưỡi bỏ qua, rồi cả hai bật cười để trở lại làm “bạn thân từ bé” như xưa. Nhưng có lẽ đã muộn rồi.

Alice siết chặt tay tôi hơn. Tôi cũng siết chặt lại tay em.

Sau đó, Alice lại nhích mặt gần hơn khoảng mười phân nữa. Mặt chúng tôi giờ gần như đã chạm vào nhau.

Mặt Alice đỏ bừng, không hiểu sao mắt em còn hoe hoe.

“...Na, Nao?”

Từ phía dưới, em ngước lên nhìn tôi.

Trong khoảnh khắc đó, tôi chợt nghĩ lại:

Một – Alice đáng yêu quá mức cho phép rồi.

Tim tôi cứ như muốn nổ tung. Máu nóng cuồn cuộn chảy khắp cơ thể.

“Alice.”

Chỉ cần một cử động nhỏ nữa thôi, môi chúng tôi sẽ chạm vào nhau.

Vậy nên, tôi mới—

“Ưm á!?”

Đột nhiên, Alice kêu lên một tiếng lạ lùng.

“Naomichi, anh, anh chảy máu mũi! Tiêu rồi, miếng gạc đỏ lòm!”

“Ơ?”

Sao lại đúng lúc này chứ...

Tôi chạm vào miếng gạc. Máu đã thấm ra, ướt sũng.

Chuyện gì thế này. Phải chăng vì quá hưng phấn mà vết thương lại rách ra?

Sao lại đúng cái thời điểm quan trọng này chứ!

Nói trắng ra là, lượng máu chảy ra còn nhiều khủng khiếp hơn tôi nghĩ.

Máu cứ tuôn xối xả không ngừng.

Thôi rồi, có vẻ tôi bị thiếu máu.

Ý thức của tôi dần tan biến đi…

“A, Naomichi! Cố gắng lên, này, Nao!”

Quay trở lại [Kỳ nghỉ hè cực kỳ bình thường của tôi].