Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6153

Tập 03: True Lies - Tại sao lại có sự lựa chọn này? - Chương 21

Mềm mại làm sao...

Bình tĩnh lại đi, Nao. Không được để mình bị cuốn theo cảm xúc nhất thời.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra. Hai cánh môi mím chặt.

“...Nao?”

Arisu nhận ra cơ thể tôi vừa cứng đờ. Khuôn mặt cô bé hơi méo đi, lộ vẻ buồn bã.

Lồng ngực tôi quặn thắt.

Nhưng mà, tôi và Arisu vốn là thanh mai trúc mã từ thuở bé cơ mà.

Hơn nữa, không phải chỉ là bạn thuở nhỏ bình thường.

Arisu là một sự tồn tại vô cùng quan trọng đối với tôi, cô bé là anh hùng của tôi.

Nếu bây giờ tôi mắc phải sai lầm nào đó, chẳng phải mối quan hệ giữa tôi và Arisu sẽ tan vỡ sao?

Và một khi đã tan vỡ, liệu có thể quay về như xưa được nữa không?

Tôi không muốn đánh mất Arisu. Điều đó tuyệt đối không thể xảy ra.

Trong đầu tôi vội vàng ép mình nghĩ đến nụ cười rạng rỡ đặc trưng của Nami-san (cô giúp việc riêng của gia đình tiểu thư, hết mực trung thành với tiểu thư). Nụ cười của Nami-san thường là bằng chứng cho thấy trong lòng cô ấy đang nuôi dưỡng sự tức giận dành cho tôi. Nếu tôi làm gì Arisu, chắc chắn tôi sẽ bị đánh cho bầm dập. À mà, dù có chuyện gì xảy ra hay không thì cuối cùng tôi cũng cảm thấy mình sẽ bị Nami-san mắng cho một trận thôi.

Tôi thích Arisu. Hai đứa hợp tính nhau, ở bên nhau rất vui. Tôi cũng thấy cô bé dễ thương nữa.

Thế nhưng, đây rốt cuộc là tình cảm yêu đương, hay chỉ là tình bạn đơn thuần, tôi lại không rõ. Cảm thấy mình thật thảm hại biết bao. Nhưng hiện tại, tôi không thể như thế này được.

Với thứ cảm xúc nửa vời này mà dám hy vọng sẽ trở thành người yêu, thật là quá ích kỷ.

Nghĩ đến đó, trong khoảnh khắc, tôi lại chợt thắc mắc Arisu đang nghĩ gì.

Arisu nhìn tôi bằng ánh mắt nào đây?

Tôi không cảm thấy mình bị ghét bỏ. Nhưng tôi không biết Arisu đang có cảm xúc gì. Tôi ước gì mình có thể đọc được suy nghĩ của người khác, nhưng rồi lại nghĩ lại, không, như vậy thì đáng sợ quá.

Dù sao thì bây giờ cũng không được.

Chính bản thân tôi cũng không hiểu nổi mình, nhưng tóm lại, bây giờ là không được!

Để xua đi những tạp niệm, tôi mạnh mẽ bật dậy khỏi giường.

“Ối!? Nao?”

Nhưng xem ra tôi đã dùng lực hơi quá.

Khoảnh khắc chân tôi chạm xuống sàn nhà ướt át, tôi đã bị trượt ngã.

“Ực!”

“Naoto!?”

Trong vô thức, tôi vươn tay chộp lấy thứ gì đó trong không khí.

“Nao, á á!”

Điều tồi tệ nhất là tôi đã chạm vào ngực Arisu. À mà không, phải nói là đã nắm lấy thì đúng hơn. Và tệ hơn nữa, tôi cứ thế đè ngã Arisu xuống.

“Ngao!”

“Á, xin lỗi!”

Tôi đang trong tư thế quỳ bò, cưỡi lên người Arisu.

Ngay dưới tôi là gương mặt Arisu đang nhắm chặt mắt.

“...Em không sao chứ?”

Arisu khẽ mở bừng mắt. Cô bé ngước nhìn tôi.

“N... n... na...”

Arisu mấp máy môi.

“Na?”

“N... Naoto, tay anh...”

Bị nhắc nhở, tôi mới nhận ra mình vẫn còn đang nắm chặt lấy ngực Arisu qua lớp áo bơi. Một cảm giác đàn hồi vừa phải truyền đến tay. Không, thực sự là từ bao giờ mà cô bé đã phát triển đến nhường này nhỉ?

Khoan đã, không phải lúc nghĩ chuyện đó!

Cái quái gì mà tôi lại đang bình tĩnh phân tích tình hình vậy chứ!

“Uwaaaaaa! Xin lỗi! Anh không cố ý đâu, đây là...”

Tôi buông tay khỏi ngực Arisu. Định bụng nhân đà đó mà đứng dậy, thế nhưng Arisu lại từ dưới níu chặt lấy áo khoác của tôi.

“Ể?”

Vì vậy, tôi không thể đứng dậy được, ngược lại còn bị Arisu kéo xuống, khiến mặt hai đứa lại càng gần hơn. Mái tóc dài của Arisu hơi ướt, vương vãi trên sàn nhà.

Tôi ngửi thấy mùi clo từ hồ bơi và hơi thở ngọt ngào của Arisu.

Tiếng quạt, tiếng ve sầu, tiếng reo hò của lũ trẻ đang chơi đùa lại vọng vào tai tôi.

“Ari... su?”

Gương mặt cô bé đỏ bừng, đôi mắt long lanh hơi ướt.

“Naoto!”

Arisu gọi tên tôi, rồi tiếp đó hét lên một từ đầy bất an.

“Hả?”

Khoảnh khắc tiếp theo, một chân của Arisu đã va vào bụng dưới của tôi.

Cùng lúc đó, cơ thể tôi nhẹ bẫng trôi bồng bềnh.

“Hở?”

Hình bóng Arisu biến mất khỏi tầm mắt tôi.

A, đây rồi, đây là Tomoe-nage.

Thảo nào, cô bé đã nắm lấy áo khoác của tôi. Thật là thô bạo quá đỗi...

Khi nhận ra thì, tôi đã ngửa lưng đập "bịch" xuống sàn.

“Khụ khụ!”

Cả người tôi run lên vì chấn động.

Arisu có vẻ đã đứng dậy ngay lập tức. Tiếng nói cô bé vọng xuống từ phía trên.

“Đồ "biến thái lộ liễu" này, lúc nào cũng thế! Không thể lơ là một giây nào. Đúng là phí công lo lắng cho anh!”

Không, cái đó là bất khả kháng mà! Thật đó! Tuyệt đối không phải vì suy nghĩ đen tối... dù nó mềm mại thật... Khoan đã, không phải thế! Tôi ho sù sụ. Ối, hình như ý thức lại đang dần mơ hồ đi... Ư ư, thật tiếc nuối mà.

Chuyển đến phần tiếp theo [Ước gì mượn được cả tay của mèo Schrödinger]