Ore ga Shujinkou ja Nakatta Koro no Hanashi wo Suru

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Dragon Quest: Legend of Rubiss

(Tạm ngưng)

Dragon Quest: Legend of Rubiss

Saori Kumi

Trong thời cổ đại xa xôi, trước cả Huyền Thoại của Erdrick, tồn tại Ideen – một vùng đất của các tinh linh và tiên nữ, nằm giữa Thiên Đàng và Địa Ngục. Giờ đây, vòng tròn của những huyền thoại vĩ đại

5 15

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

253 284

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

55 408

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

(Đang ra)

Mii-kun dối trá và Maa-chan hư hỏng

Hitoma Iruma

Mayu, tại sao cậu lại bắt cóc những đứa trẻ đó?

26 115

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

(Đang ra)

Akuyaku Tensei Dakedo Doushite Kou Natta.

Sekimura Imuya

Eliza Cardia, được tái sinh thành một cô tiểu thư phản diện trong một otome game giả tưởng, có một tuổi thơ hoàn toàn khác xa với hình ảnh lãng mạng mà otome game nên có, cho dù cô là một nữ quý tộc.

27 207

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

(Đang ra)

Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Tiểu ngốc chiêu, 小呆昭

Tác phẩm kể về câu chuyện của Trương Hằng, người đột nhiên phát hiện ra mình chỉ có 48 giờ mỗi ngày. Tuy nhiên, "món quà" tuyệt vời này lại đi kèm với hiểm nguy - anh bị cuốn vào một thế giới trò chơi

627 6153

Tập 03: True Lies - Tại sao lại có sự lựa chọn này? - Chương 17

Vô lý quá đi!

Liếm á, hay gì...?

Không không không, không đời nào. Chuyện đó thì không thể. Hoàn toàn không.

Mà vốn dĩ đó đâu phải là phong cách của tôi. Nếu tôi làm chuyện đó, thì tôi cũng tự thấy hãi rồi.

Tôi rút một tờ khăn giấy đặt sẵn trên bàn, rồi dùng nó lau ngón tay.

Xong! Tôi đã hành động đúng đắn. Không nghi ngờ gì nữa. Kể cả hành động của tôi lúc này có được đánh giá cao đến mức được trao tặng Huân chương Danh dự Quốc gia, tôi cũng chẳng lấy làm lạ đâu.

Vừa nghĩ vậy, tôi thấy Mano đang run bần bật. Ly nước trên bàn cũng rung lên bần bật, va vào nhau lách cách. Chết thật, nếu đổ làm ướt chiếc yukata của Mano thì không hay chút nào, nên tôi vội vơ lấy rồi đưa ra chỗ khác.

“Có chuyện gì vậy, Mano? Lạnh à?”

Đến cả Mano mà cũng có lúc thấy lạnh sao?

Đang mải suy nghĩ, tôi nghe thấy Mano đập ‘bốp’ một cái xuống bàn.

Tiếng động khá lớn khiến những vị khách xung quanh đều chú ý đến chúng tôi.

“Nao-sama, xin người hãy ngồi xuống đó một lát ạ.”

“Tôi vẫn đang ngồi đây mà. Mà nói thật nhé, Mano, cậu bớt căng thẳng đi chút.”

Mọi người đang nhìn đấy.

Tuy nhiên, Mano chẳng nghe lọt tai lời tôi nói, cô bé giơ thẳng một ngón tay về phía tôi.

“Nao-sama có biết mình vừa làm gì không ạ?”

“Có chuyện gì thế, tự nhiên cậu lại nổi cáu vậy?”

“Nao-sama mới là người có chuyện ấy!”

Đôi mắt ướt át của Mano bỗng trở nên sắc lạnh. Trông hơi đáng sợ.

“Ơ, chuyện gì cơ?”

Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao mình lại bị Mano mắng.

“Trên môi tôi có dính sô-cô-la phải không?”

“À, ừ.”

“Thật ra là tôi cố tình đó.”

“Khoan đã. Khoan đã, cô bé. Chuyện này không thể bỏ qua được đâu nhé?”

Lại định giở trò thao túng tôi nữa sao. Đúng là không thể lơ là dù chỉ một giây.

“Chuyện đó không quan trọng đâu ạ.”

Mano lại đập ‘bốp’ một cái xuống bàn.

“Ngay khoảnh khắc đó, Nao-sama đáng lẽ ra phải có hai hành động khác!”

Mano lại chỉ ngón tay vào tôi. Lần này, cô bé giơ thẳng ngón trỏ và ngón giữa, cứ như thể đang thi triển mị lực vậy.

“Hai á?”

“Thứ nhất là trực tiếp liếm môi tôi.”

“Không thể nào.”

“Sau hành động đó, Nao-sama sẽ đưa tôi, một người đang đỏ mặt, về nhà.”

“Vô lý quá đi.”

Đoạn kết gì vậy trời. Cậu không xem phim ảnh gì sao?

“Thứ hai là dùng ngón tay lau đi, rồi liếm ngón tay đó.”

“Cái đó cũng không thể nốt.”

Thực tế là tôi đã không làm như vậy.

“Sau hành động đó, Nao-sama sẽ đưa tôi, một người đang đỏ mặt, về nhà.”

“Kết cục vẫn y chang nhau… Dù sao đi nữa, cũng vô lý cả thôi.”

“Nao-sama.”

Mano dịu mặt đi một chút.

“Một khi đã từ bỏ thì trận đấu kết thúc ngay tại đó ạ.”

“Đừng có bóp méo câu nói kinh điển đó để dùng chứ.”

“Nao-sama chẳng hiểu gì về trái tim thiếu nữ cả.”

“Trái tim thiếu nữ khó hiểu thật đấy. Cứ như là hàm số bậc hai vậy.”

“Tóm lại là làm lại đi ạ.”

“Làm lại?”

Mano dùng ngón tay múc một ít, rồi lại phết sô-cô-la vào đúng vị trí lúc nãy.

“Có hai lựa chọn ạ. Nào, Nao-sama.”

Mano nghiêng người về phía tôi.

Hai lựa chọn đó là, trực tiếp liếm đi, hoặc dùng ngón tay lau rồi liếm ngón tay đó.

Tôi thì—.

Không chọn cái nào cả, tôi dùng khăn giấy lau môi Mano.

“Đừng làm khó tôi nữa.”

“Hừm!”

Mano phồng má lên. Biểu cảm trẻ con hơn mọi khi. Một Mano thế này thật sự mới lạ.

“Mặt cậu trông kì quá kìa.”

“Tôi đang giận đó.”

Tôi dùng ngón tay chọc vào má phồng của Mano.

“Gương mặt đáng yêu thế này mà bị làm hỏng hết rồi.”

‘Xìu,’ má Mano trở lại bình thường. À không, hình như lại hơi đỏ lên một chút thì phải.

“K-kẻ tấn công bất ngờ thật hèn hạ!”

Mano nhìn tôi với ánh mắt đầy oán trách.

“Aizzz, thôi chết rồi, tôi phải làm sao đây.”

Mano đưa tay lên áp vào má.

“Tôi đã quen với việc được khen là dễ thương rồi, bản thân cũng biết mà.”

“…Vậy hả.”

Chắc là vậy thật.

“Nhưng khi được Nao-sama nói, cả người tôi lại cứ nóng ran lên…”

Cô bé ngước mắt nhìn tôi.

“C-có thể đưa tôi về nhà cũng được ạ?”

“Không, đi xem phim thôi.”

Đến [Rạp Phim Hồi Hộp Bí Ẩn] thôi.