Tôi bị bắt cóc.
Mắt bị bịt kín, tay bị trói chặt, tôi nằm vật vã ở ghế sau xe.
Cả người tôi cứ run lên bần bật.
Mọi chuyện tại sao lại ra nông nỗi này? Rồi tôi sẽ bị thế nào đây?
Mà sao tôi lại đang gối đầu lên đùi một gã cơ bắp, còn bị hắn dùng những cử chỉ kỳ quái sờ mó mông? Tôi rốt cuộc sẽ bị làm sao đây?!
Tôi sợ đến mức không ngừng run rẩy.
“Được rồi, có thể cởi trói cho cậu ta.”
Giọng một nữ hầu vang lên từ ghế trước.
Bàn tay thô ráp nọ miễn cưỡng rời khỏi mông tôi, tháo dây trói tay và tấm vải bịt mắt.
Người đàn ông cơ bắp để tôi gối đầu lên đùi, là một gã đẹp trai với ngũ quan góc cạnh, trên người mặc bộ đồ liền thân màu xanh dương trông giống đồng phục.
Tôi cố hết sức để dời tầm mắt khỏi nụ cười trêu ngươi của hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đập vào mắt là những cánh đồng bát ngát và ngọn núi phía xa.
Chiếc xe này đã chạy chưa đầy hai tiếng, nhưng đúng là như vậy. Dù mọi người cứ luôn miệng nói rằng Nhật Bản rất nhỏ, nhưng thực tế vẫn có rất nhiều vùng đất trống trải và những cảnh đẹp như thế này, những người sống ở ngoại ô đều biết điều đó.
Tôi đưa tay vào túi, định lấy điện thoại xem giờ, nhưng rồi chợt nhận ra — điện thoại đã biến mất.
“Tôi đã giữ giúp cậu rồi.”
Nữ hầu ngồi ở ghế phụ lái nói. Cô ấy vừa nói tên là Kujou Miyuki.
Ánh mắt cô ấy phản chiếu trong gương, lạnh lùng một cách tự nhiên đến đáng sợ.
“Lát nữa chúng tôi sẽ trả lại cho cậu. Dù sao thì, bản thân cậu và tất cả những đồ vật cậu đang sở hữu, đối với các nữ sinh trong Học viện, đều là những ‘mẫu vật’ quý giá.”
“Mẫu vật…?”
“Khi đến nơi chúng tôi sẽ giải thích thêm. Xin hãy nghỉ ngơi một lát nữa.”
Nói đoạn, cô ấy nháy mắt với gã cơ bắp kia.
Ôm♥
Hắn dùng cơ bắp rắn chắc của mình ôm chặt lấy tôi.
“Ơ?!”
Ghét quá! Cứng quá! To quá!! Còn có mùi thơm lạ nữa!! Tại sao tôi lại phải chịu đựng chuyện thảm hại như thế này?!
“Xin hãy bình tĩnh – xin hãy ôm chặt hơn chút nữa.”
Ôm chặt♥
“Tại sao—?!”
Giữa vòng vây của cơ ngực và cơ nhị đầu, tôi đã trải qua một khoảng thời gian dài đằng đẵng. Cứ như thể mọi thứ đã vượt qua một cơn ác mộng, và tôi sắp tỉnh dậy trong một thực tại hoàn toàn mới – thì chiếc xe dừng lại.
Phía trước là một đường hầm.
Đường không trải nhựa, phía bên kia đường hầm dẫn đến một con đường núi ít người qua lại.
Lúc này, cửa trước và cửa sau của xe đồng thời mở ra, người lái xe nam và gã cơ bắp “không làm sao?” vẫn ôm chặt tôi đều bước xuống.
(Giọng nói bí ẩn: ♂Yara nai ka♂? – Không làm một trận sao?)
“Hai anh đã vất vả rồi.”
Nói với hai người đàn ông, đồng thời thay thế họ lên xe là hai nữ hầu khác.
Hai người đàn ông sau khi xuống xe thì lên chiếc xe khác đi ngay sau chúng tôi rồi rời đi.
Đột nhiên, trong xe, ngoài tôi ra, toàn bộ đều là nữ.
“Nữ hầu trưởng, chúng ta có thể đi được chưa?” Nữ hầu cầm lái hỏi Kujou Miyuki.
“Phiền cô rồi.”
Nữ hầu trưởng… Vậy là cô gái này rất có địa vị sao?
Chiếc xe lại lăn bánh – tiến vào đường hầm.
Ánh đèn vàng nâu lướt qua.
Đường hầm rất đẹp, thật khó tin là nó lại nằm ở một nơi hẻo lánh như vậy.
Trong xe im lặng.
Áp suất thay đổi khiến tai tôi hơi khó chịu, đồng thời tôi cũng trở nên căng thẳng hơn.
—Rốt cuộc là đi đâu đây…?
Tôi nhìn sang nữ hầu ngồi bên cạnh, cô ấy xinh đẹp đến nỗi dù có lên tạp chí cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Cô ấy nhận ra ánh mắt của tôi, liền mỉm cười với tôi. Tôi giật mình, vội vàng quay mặt nhìn thẳng về phía trước.
Tôi không hiểu tất cả mọi chuyện lúc này là sao.
Tôi… rốt cuộc sẽ ra sao đây?
Chiếc xe cuối cùng cũng đến cửa hầm.
Sau đường hầm dài ấy, hiện ra phía trước là –
Một ngôi trường.
Dưới sườn đồi thoai thoải là một cảnh đẹp tuyệt vời.
Những ngọn núi bao quanh ngôi trường 360 độ, hẳn là một dạng thung lũng phải không? Trên một vùng đất rộng lớn được bao bọc bởi hàng rào tự nhiên, có rất nhiều tòa nhà, sân vận động, sân tennis, khu vườn, kiến trúc Nhật Bản, thậm chí có cả trang trại chăn nuôi ngựa và một hồ nước neo đậu du thuyền.
Bầu trời xanh ngắt dường như cao hơn bao giờ hết.
Chúng tôi từ từ tiến vào trên con đường đá với hàng cây xanh được trồng thẳng tắp.
Chúng tôi càng ngày càng gần cổng chính.
Có cảm giác, ừ thì… giống như một trường học siêu quý tộc ở châu Âu vậy.
Nhưng đồng thời cũng toát ra không khí lịch sử và truyền thống lâu đời của Nhật Bản, có lẽ mang đậm hương vị thời Minh Trị, Đại Chính.
“Học viện Nữ sinh Seika.”
Kujou Miyuki nói.
“Đây là ngôi trường mà từ hôm nay, cậu sẽ theo học.”
…………Hả?