Vừa tiễn xong ba cặp mẹ con, tiếng phát thanh nội bộ của Hội trưởng Hội học sinh vang lên.
『Ngay bây giờ, chúng tôi sắp sửa thông báo về [phần thưởng] mà ngài Kagurazaka sẽ trao tặng.』
Thôi rồi, lại định nói vào giờ này sao.
『Nói trắng ra, đó là việc ngài Kagurazaka sẽ nhập học trong một tuần. Toàn bộ các bạn thuộc lớp có điểm số cao nhất sẽ được cùng ngài Kagurazaka học tập, trải nghiệm cuộc sống học đường.』
Quả nhiên mà. Đúng là kiểu này rồi.
Các tiểu thư trong hội trường nhất loạt reo hò ầm ĩ. (À mà, trong tiếng Nhật "màu vàng" là ám chỉ tiếng hò hét chói tai đấy, đừng nghĩ linh tinh nhé.)
Tuy tôi vẫn chưa hiểu có gì đáng mừng đâu, nhưng thôi, thế là tốt rồi.
『Hơn nữa, không giới hạn khoa hay niên khóa. Từ đại học đến các em mẫu giáo, tất cả các lớp đều được đưa vào diện xem xét.』
Tôi ngớ người.
…Thôi, kệ đi…!
Các tiểu thư bắt đầu hoạt bát hẳn lên, hội trường như sôi trào. Ngay cả tiếng trẻ con cũng có thể nghe thấy.
「………」
…Mà, có một tuần thôi thì chắc không sao đâu.
Đọc vị được bầu không khí ở đây, tôi tự trấn an mình.
Đúng lúc đó.
『Và, còn có giải [MVP] cá nhân nữa.』
…Hả?
『Hội học sinh sẽ tính điểm riêng cho từng cá nhân, không tính theo lớp. Người có số điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt — [có thể yêu cầu ngài Kagurazaka thực hiện bất cứ một điều ước nào]!』
Hội trường thoạt tiên im bặt như mặt nước bị vỗ động, rồi sau đó bắt đầu ồn ào hẳn lên.
Sôi sục!
「Hội trưởng!!」
Khi tôi chạy tới, Hội trưởng đang ngồi uống trà hồng ở một cái bàn.
Ồ, khi cô ấy quay mặt về phía tôi, một nụ cười chào đón nở trên môi.
「Chào mừng. Mời ngài ngồi xuống đây ạ.」
「Không phải chuyện đó! Cái giải MVP quỷ quái gì thế hả?!」
Đôi mắt Hội trưởng chợt long lanh lấp lánh.
「Ngài xem đó, mọi người đều rất vui mà.」
Cô ấy quay về phía hội trường, đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người.
Tuy sự náo động đã lắng xuống, nhưng nhiệt khí vẫn còn vương vấn, cảm giác như hơi ấm đó đã biến thành một luồng không khí vàng nhạt hay hồng nhạt bao phủ khắp cả hội trường.
「Ước nguyện được thực hiện, có thể đạt được sự mãn nguyện đến nhường này. Thật là một điều tuyệt vời biết bao…」
Qua khe hở từ khuôn mặt nghiêng đang thì thầm của cô ấy, tôi có thể thấy đôi mắt cô ấy đang rưng rưng vì xúc động.
Ánh mắt ấy dường như chứa đựng tình yêu thương đồng đều dành cho tất cả học sinh in dấu trong mắt cô, tạo cho tôi một ấn tượng khác biệt hoàn toàn so với người bình thường.
「Được tiếp nhận ước nguyện của mọi người và thực hiện chúng, đó chính là niềm vui của tôi. Tôi chỉ, mong muốn như vậy mà thôi.」
…Tôi nhớ lại lời Miyuki từng nói.
Đêm đầu tiên gặp Hội trưởng, khi Miyuki mang quần áo thay cho tôi, chúng tôi đã nói chuyện về chủ đề này.
Miyuki đã đánh giá nhân cách của Hội trưởng như sau:
『Nên dán mác "công an" lên người cô ta thì hơn.』
『Tại sao?!』
…Lúc ấy tôi đã tự hỏi tại sao Miyuki lại buông ra lời trêu chọc như vậy, giờ thì tôi ít nhiều cũng hiểu ra rồi. (Trong tiếng Nhật, "công an" cũng có nghĩa là "thuộc về công chúng". Ý là, cô ta thuộc về tất cả mọi người.) Nếu cô ấy trở thành một giáo chủ, có lẽ sẽ thành lập một tà giáo kinh khủng cũng nên.
Thôi bỏ qua chuyện đó đã –
「…Cái đó.」
Tôi lên tiếng.
Dù thế nào đi nữa, tôi cũng muốn thay đổi điều kiện "gì cũng được" kia.
「Tôi biết rồi.」
「Hả?」
「Đương nhiên, ước nguyện của ngài Kagurazaka tôi cũng sẽ chấp nhận.」
「…Cô đang nói gì thế?」
Hội trưởng từ từ quay về phía tôi, nở một nụ cười trong suốt.
「Phòng tắm và nhà vệ sinh.」
—。
「Tôi, với tư cách Hội trưởng Hội học sinh, sẽ chịu trách nhiệm thúc đẩy việc lắp đặt nhà vệ sinh và phòng tắm nam trong ký túc xá.」
Choáng váng… Tôi lung lay rồi.
Quả thật, đó là những thứ tôi tha thiết mong muốn. Cô ấy đúng là đã chạm đúng vào ước nguyện của tôi.
「Đừng lo lắng.」
Đối với tôi đang lung lay, Hội trưởng tiếp lời.
「Dù nói là 『gì cũng được』, nhưng mọi người hẳn sẽ không yêu cầu ngài Kagurazaka những điều vô lý đâu.」
「…」
Đúng là như vậy. Các tiểu thư của Học viện Seika chắc chắn sẽ không đưa ra những yêu cầu quái gở.
Lại còn có thể có được phòng tắm và nhà vệ sinh hằng mong ước, cũng không có vấn đề gì…
「Tôi biết rồi.」
「…Hả?」
「Ước nguyện khác của ngài Kagurazaka.」
Hội trưởng nở một nụ cười như Đức Mẹ ban ơn tha thứ tội lỗi.
「Đùi của tôi, ngài có thể tùy ý sử dụng đấy ạ.」
「!! Thôi đi bà ơi!」