Mở màn cho buổi chiều là môn Chạy Vượt Chướng Ngại Vật!
Tôi thấy Hakua đang đứng chờ trong hàng. Cô bé ngồi xổm, giữa hàng ngũ các em học sinh trung cấp xếp ngang, trông thật nhỏ nhắn.
Các chướng ngại vật trên đường đua chủ yếu gồm có: vượt lưới, tìm kẹo trong đống bột, và đạp xe đạp ba bánh.
Lần này, các chị đại học sẽ thi trước. Cảnh các chị đứng dàn hàng ở vạch xuất phát thật hoành tráng. Ai nấy đều toát lên vẻ trưởng thành, tao nhã, khí chất tiểu thư được rèn giũa kỹ càng, đúng chuẩn mực giáo dục của Học viện Seika.
Tiếng súng lệnh vang lên.
Các chị lao về phía tấm lưới đầu tiên, rạp mình xuống và trườn qua.
Vượt qua lưới, các chị đến bục cao với đống bột trắng xóa, nơi phải tìm kẹo.
—À.
Đến đây, tôi mới nhận ra sự bất ngờ của tình huống.
Luật cơ bản của trò này là phải thổi tung bột lên, rồi úp mặt vào tìm kẹo, kết quả là cả mặt sẽ trắng xóa như ma.
Các tiểu thư của Seika Học viện mà lại làm chuyện đó ư...?
Các tiểu thư khóa đại học từ từ cúi mặt xuống gần đống bột. Rồi –
—Hùuuuuuu...
Các chị thổi nhẹ, trang nhã hệt như đang thổi nguội trà vậy.
Bột không hề bị thổi bay tán loạn, mà cứ nhỏ từng hạt, từng hạt một như cát trong đồng hồ chảy xuống.
“Hơi thở thật tinh tế...!” Các tiểu thư đứng xem không khỏi cảm thán.
“Quả nhiên không hổ danh các chị khóa đại học!”
“Hãy nhìn kìa! Từng hạt bột bay lên! Không chỉ cẩn thận để không dính vào mình, mà còn khéo léo không làm ảnh hưởng đến người bên cạnh!”
“Thật tao nhã!”
“Quá đỗi tao nhã!”
Đắm mình trong ánh mắt ngưỡng mộ của các hậu bối, các chị khóa đại học cẩn trọng cúi người như nhà khảo cổ học đào bới, "hùuuuuuu" thổi từng chút bột.
...Thế này thì liệu có kết thúc trước tối không đây?
Đến lượt của Hakua.
Cô bé cùng các bạn khác xếp hàng ngang ở vạch xuất phát.
...Ôi, bé xíu thật. Cảm giác như một bé mẫu giáo bị kẹt giữa đám học sinh cấp hai đang dang tay dang chân vậy.
Mặc dù là chạy vượt chướng ngại vật, nhưng có lẽ cô bé vốn không nên tham gia từ đầu.
Ổn không đây...? Chỉ nhìn thôi mà tôi đã thấy lo sốt vó. Tự dưng có cảm giác như một người giám hộ vậy.
Tôi còn lo thế này, chắc mấy nữ hầu trong viện nghiên cứu cũng sẽ lo lắm nhỉ. Nghĩ vậy, tôi nhìn về phía hàng ghế khán giả –
Ơ? Không có ai.
Chỗ đó trống không, không một bóng người.
Sao vậy? Có việc gì khẩn cấp à?
Trong lúc tôi còn đang lo nghĩ vẩn vơ, công tác chuẩn bị cho cuộc đua đã hoàn tất.
Tiếng súng lệnh vang lên.
Hakua bắt đầu chạy.
Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cô bé dốc toàn lực chạy mà không nghĩ ngợi gì.
Dù dáng vẻ cô bé vung tay vung chân "pạp pạp" trông rất đáng yêu... nhưng chậm quá.
Các tiểu thư khác chỉ một loáng đã dẫn trước.
Mặc dù khoảng cách chỉ chừng một sải tay, nhưng Hakua có vẻ không giỏi thể thao cho lắm.
Các tiểu thư dẫn đầu đang bò qua tấm lưới.
Khi họ đã bò được nửa đường, Hakua mới đuổi kịp.
Cô bé ngồi xổm, rồi "duỳnh duỳnh" trườn qua lưới.
Nhưng cô bé không thể khéo léo dùng tay gạt lưới ra, cứ thế quỳ gối bò bằng bốn chi.
Tấm lưới chùng xuống, quấn lấy cô bé. Hakua cố sức trườn tiếp, nhưng lưới càng quấn chặt hơn.
Cuối cùng, cô bé hoàn toàn không nhúc nhích được nữa.
Các tiểu thư đứng xem đồng loạt "…Àaaaaa..." tiếc nuối.
Cô Sakimori hiếm khi sốt ruột cũng bắt đầu bồn chồn.
Tôi cũng không chịu nổi, cứ bị thôi thúc muốn xông đến ngay lập tức.
Đúng lúc đó.
Tấm lưới đang quấn lấy Hakua bỗng chốc được tháo gỡ, rồi "phập!" một tiếng được nhấc bổng lên.
Bốn góc của tấm lưới bị những người phụ nữ có vẻ ngoài giống các thành viên trong viện nghiên cứu, đầu đội kiểu tóc và đeo mặt nạ Hakua, túm lấy.
Một vài nữ hầu cosplay mặc đồ thể dục, tất cả đều ngoài hai mươi tuổi, xuất hiện, đặt Hakua lên một chiếc xe đẩy thấp, rồi "két –" một tiếng kéo Hakua ra khỏi lưới bằng dây thừng.
Cả hội trường đều sững sờ.
“Đây, đây là...” Cô Sakimori buông lời.
“Đây là Phân Thân Thuật! Là sản phẩm từ thiên tài khoa học của tiểu thư Hakua, một dạng năng lượng vật lý đó ạ!”
Thế này thì có quỷ mới tin chứ đồ quỷ sứ!
“Trời ạ!”
“Thật đáng kinh ngạc...!”
【Đừng có tin lời bịa đặt của bả chứ!!】
Hakua vẫn "pạp pạp" chạy.
Các nữ hầu đeo mặt nạ Hakua thì "xoẹt xoẹt" bám sát theo sau.
Đúng lúc các tiểu thư phía trước vừa kịp ăn hết kẹo ở bục bột và rời đi thì Hakua cũng đến nơi.
Rồi các nữ hầu đi đến trước mặt cô bé,
【Hù —! Hù —! Hù —!】
Tất cả đồng loạt ra sức thổi bột.
Trong màn khói trắng mịt mù, một nữ hầu chỉ vào viên kẹo vừa lộ ra, nói:
“Mời tiểu thư Hakua!”
Rõ ràng là phân thân mà còn gọi là "tiểu thư Hakua" ư!
Ăn xong kẹo, Hakua lại chạy tiếp.
Các nữ hầu vẫn "xoẹt xoẹt" bám sát theo sau.
Các tiểu thư dẫn đầu đang vất vả đạp xe đạp ba bánh. Những cô học sinh trung cấp chân dài cũng gặp khó khăn.
Ở điểm này thì Hakua lại có lợi thế.
Hakua ngồi lên chiếc xe ba bánh.
“Mời tiểu thư Hakua!”
Các nữ hầu đội cho Hakua chiếc mũ vàng của trẻ mẫu giáo, đeo cặp sách lên lưng cho cô bé, rồi bắt đầu chụp ảnh.
“Tiểu thư Hakua, xin hãy nhìn về phía này!”
“Rất đáng yêu đó ạ!”
“Làm trò hề gì vậy hả!!”
Tôi không nhịn được mà hét lên.
Kết quả là –
“Thành công rồi! Tiểu thư Hakua về đích thứ nhất! Đại thắng!”
Hakua đã về đích với vị trí dẫn đầu.
“Các phân thân đang chúc mừng tiểu thư! Chẳng lẽ mỗi phân thân đều có ý chí độc lập sao? Ôi, tiến bộ khoa học thật đáng nể!”
Cái bà đó đúng là đáng bị Diêm Vương rút lưỡi!
Bị các nữ hầu vây quanh và hô vang "M.V.P! M.V.P!", Hakua cúi đầu xuống, trông có vẻ ngượng ngùng.