Dưới vòm trời xanh thẳm, những trái bóng màu anh đào và tử đằng bay lượn khắp không trung.
Hòa cùng tiếng nhạc rộn ràng, trò ném bóng toàn trường đã chính thức khai cuộc.
“Ồ ồ! Quả đúng là một cảnh tượng hoành tráng như mọi năm!”
Dù chỉ gói gọn mỗi khối hai lớp, nhưng khi tập hợp tất cả từ mẫu giáo đến đại học, con số đã lên đến cả nghìn người. Cảnh tượng các cô tiểu thư tụ tập giữa sân vận động, cùng nhau ném bóng vào những chiếc rổ trên cao, quả thực rất ngoạn mục.
“Cứ như một màn trình diễn nghệ thuật ném bóng vậy! Ôi chao, cái sự đoan trang của mình sắp tuột hết ra ngoài rồi!”
Cái người này không thể nào yên tĩnh một chút được sao.
“Hây za!”
“Á á!”
Các tiểu thư đang ra sức ném bóng. Nhưng quả nhiên, như điều hiển nhiên, tỉ lệ trúng rổ rất thấp. Tôi cũng không tiện tham gia vào.
“Hây za!”
Một cú ném vút đi.
Trái bóng vẽ nên một đường cong parabol hết sức bình thường—
*Keng!* Nó dễ dàng lọt vào rổ.
Aika chộp lấy quả bóng vừa rơi xuống,
“Hây za!”
Lại ném ra.
*Keng!* Lại vào nữa.
Tính đến giờ, cô ấy ném trăm phát trăm trúng.
“? Gì thế Kimito?”
“Cậu… có một biệt tài khá bất ngờ đấy.”
“Ơ, biệt tài á?”
Cô ấy vừa nói vừa ném. Thoải mái ném vào rổ như không.
“Nói mới nhớ… hình như mọi người không ai ném trúng thì phải.”
Aika liếc nhìn xung quanh rồi lẩm bẩm. Cứ như thể từ nãy đến giờ cô ấy hoàn toàn không nhận ra điều đó.
“……….”
Tôi nhặt một trái bóng lên, nhắm vào mục tiêu— rồi ném.
*Rầm!* Bóng đập vào vành rổ rồi rơi xuống.
“Phụt.”
“…………”
“Hây za!”
Aika chẳng thèm ngắm nghía gì, ung dung ném bóng, rồi *Keng!* bóng lại vào rổ.
“…….Này, Kimito.”
“Sao thế?”
“Tại seo cậu kéo mặt tớ qua lại thế nàyyyy?”
“Vô thức tôi làm vậy đấy.”